• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Vol 1: Câu chuyện đầu tiên

Chương 4: Lúa xanh lúa vàng

0 Bình luận - Độ dài: 3,352 từ - Cập nhật:

Akazuha lại tiếp tục chuyến hành trình của mình nữa rồi, anh hiện tại đang dừng chân tại một thị trấn tên là Clover, khác với lần trước thì anh đã mua một cuốn bách khoa về các địa điểm nên là anh cũng đỡ bỡ ngỡ khi đến đây.

"Thị trấn này được đặt tên như vậy vì gió thổi qua khá nhiều, nhưng hầu hết là gió mát..." Akazuha vừa đọc sách vừa bước đi."

Khung cảnh thị trấn Clover mang vẻ thanh bình, những con đường lát đá sạch sẽ với những ngôi nhà gỗ kiểu cổ điển. Dọc hai bên đường, các cửa hàng nhỏ nhắn trưng bày đủ loại hàng hóa, từ bánh mì thơm phức, rượu vang thượng hạng đến những món đồ lưu niệm đặc trưng.

Akazuha vừa đi vừa đọc tiếp:

"Nơi đây còn nổi tiếng với các cánh đồng cỏ bốn lá trải dài khắp thung lũng phía nam. Người dân tin rằng nếu tìm thấy một chiếc lá bốn cánh hoàn hảo, người đó sẽ gặp may mắn suốt đời."

Anh hừ nhẹ. “May mắn à? Một thứ mơ hồ như vậy mà cũng có người tin sao?”

Dù nghĩ vậy, anh vẫn hướng mắt nhìn về phía thung lũng. Những đợt gió nhẹ nhàng lướt qua, làm những tán cây khẽ rung động, tạo nên âm thanh xào xạc như một bản nhạc dịu êm.

Từ xa, tiếng chuông vọng lại từ một ngôi tháp đồng hồ giữa thị trấn. Giờ trưa rồi.

Akazuha quyết định tìm một quán trọ để nghỉ ngơi trước khi tiếp tục khám phá. Dẫu sao, chuyến đi này không vội vàng. Và có lẽ, thị trấn nhỏ bé này sẽ mang đến cho anh một vài điều thú vị ngoài mong đợi.

"Tệ thật, trong cuốn sách bách khoa toàn thư khoa này sao lại không viết địa chỉ chứ?"

"Này, cho ta hỏi một chút." Anh gọi đám trẻ đang chơi với nhau ở gần đó. "Mấy đứa nhóc các ngươi có biết nhà trọ ở đâu hay không vậy?"

Mấy đứa trẻ ngước nhìn Akazuha. Một cậu bé tóc vàng, có vẻ là đứa lớn tuổi nhất trong nhóm, lên tiếng:

"Ngài là người lạ à? Tìm nhà trọ làm gì?"

Akazuha nhíu mày. "Dĩ nhiên là để nghỉ chân. Vậy có biết chỗ nào không?"

Một bé gái tóc nâu tết hai bím ngẫm nghĩ một lúc rồi reo lên:

"Ah! Quán trọ của bác Lulu đó! Ở ngay cuối con phố này, gần quảng trường!"

Cậu bé tóc vàng khoanh tay. "Nhưng mà bác Lulu hay cằn nhằn lắm. Chỉ cần lỡ làm đổ một giọt trà cũng bị bắt lau cả sàn nhà luôn!"

Akazuha nhún vai. "Không quan trọng. Dẫn ta đi."

Đám trẻ nhìn nhau một lúc rồi cười khúc khích. Bé gái tóc nâu kéo tay áo Akazuha.

"Đi theo tụi cháu nè!"

Anh để bọn trẻ dẫn đường. Trong lòng, anh cảm thấy khá thú vị lâu lắm rồi anh mới thấy một nơi có bầu không khí yên bình thế này.

Đám nhóc dẫn anh đến một khu nhà trọ cỗ kính, bên ngoài được treo tấm bảng hiệu Nhà Trọ Cỏ Mèo, đám nhóc kia liền Chào tạm biệt anh rồi rời đi.

Akazuha ngước nhìn tấm bảng hiệu gỗ có hình một bông cỏ ba lá khắc bên cạnh một dấu chân mèo. Cái tên "Nhà Trọ Cỏ Mèo" nghe có vẻ thú vị.

Anh đẩy cửa bước vào. Bên trong mang phong cách ấm cúng, với những bộ bàn ghế gỗ đơn giản và mùi trà thảo mộc thoang thoảng trong không khí. Quầy tiếp tân được đặt ngay gần lối vào, nơi một người phụ nữ trung niên với mái tóc xoăn màu hạt dẻ đang lau dọn.

Bà ấy ngước lên nhìn Akazuha, đôi mắt sắc sảo đánh giá anh từ đầu đến chân.

"Ngươi là khách lạ à? Muốn thuê phòng hả?" Giọng bà có phần cộc cằn, nhưng không khó chịu.

Akazuha gật đầu. "Phải. Còn phòng trống không?"

Bà chủ nhà trọ, có lẽ là bác Lulu mà lũ trẻ nhắc đến, bà ấy gật đầu rồi đặt chiếc khăn lau sang một bên.

"Còn. Một phòng trên lầu. Ăn sáng miễn phí nhưng nếu muốn ăn trưa hoặc tối thì tự lo. Và ta không thích khách bày bừa đâu, hiểu chưa?"

Akazuha mỉm cười nhạt. "Ta không phải loại người bừa bộn."

Bác Lulu hừ nhẹ, rồi lấy một chiếc chìa khóa treo trên tường, đặt nó lên quầy.

"Ba đồng bạc một đêm. Nếu làm hư hỏng gì thì tự chịu trách nhiệm."

Akazuha lấy tiền ra trả mà không mặc cả. Sau khi cầm chìa khóa, anh nhìn quanh quán trọ một lượt rồi hỏi:

"Thị trấn này có gì thú vị không?"

Bác Lulu nhướng mày. "Thú vị? Ừm... nếu ngươi thích náo nhiệt thì có thể đi chợ đêm, tối nào cũng mở. Còn nếu thích yên tĩnh thì có khu vườn thảo mộc phía nam thị trấn, nhiều người thích đến đó uống trà. Ngoài ra, dạo gần đây còn có một gánh xiếc đi ngang qua, đang dựng trại ở bãi đất trống gần cổng đông."

Akazuha gật đầu, ghi nhớ thông tin. "Cảm ơn."

"Đừng làm ồn quá là được." Bác Lulu nhún vai, quay lại lau dọn.

Cầm chìa khóa trong tay, Akazuha quyết định sẽ cất đồ trước, rồi có lẽ sẽ đi dạo một vòng khám phá thị trấn Clover.

Bước ra khỏi căn trọ thì Akazuha đã vươn vai một chút. "Ôi trời, thật sự thì sau khi đi nhiều chỗ kỳ lạ thì cuối cùng cũng có một nơi ưng ý."

Akazuha bắt đầu đi dạo xung quanh thị trấn, còn cuốn bách khoa kia? Anh để nó ở nhà trọ rồi, tự khám phá thì vẫn tốt hơn.

Bầu không khí của thị trấn Clover thật dễ chịu. Không quá ồn ào như những thành phố lớn, cũng không quá hoang vắng như những vùng đất bỏ hoang mà anh từng đi qua. Những con đường lát đá sạch sẽ, hai bên là những quầy hàng nhỏ bày bán đủ loại trái cây, bánh kẹo, và đồ lưu niệm.

Đi một lúc, Akazuha bắt gặp một quảng trường nhỏ, nơi có một đài phun nước bằng đá cẩm thạch. Xung quanh là những quầy hàng rong và một số nghệ sĩ đường phố đang biểu diễn. Một nhóm trẻ con tụ tập quanh một người đàn ông mặc áo choàng đỏ, người đang khéo léo điều khiển những quả cầu thủy tinh lơ lửng giữa không trung.

Anh đứng lại quan sát một chút, ánh mắt có phần thích thú. Nhưng rồi, một mùi thơm nức mũi từ đâu đó kéo sự chú ý của anh đi chỗ khác.

Akazuha hít một hơi sâu. "Mùi gì vậy nhỉ?"

Lần theo hương thơm, anh dừng chân trước một quầy hàng bán bánh nướng. Chủ quầy là một cô gái trẻ với mái tóc vàng buộc gọn sau gáy, đôi mắt xanh lấp lánh dưới ánh mặt trời. Cô ấy đang lật những chiếc bánh nóng hổi trên vỉ nướng, mùi bơ và quế tỏa ra ngào ngạt.

Akazuha liếc nhìn bảng giá rồi móc túi lấy tiền. "Cho ta một cái."

Cô gái cười rạng rỡ. "Có ngay!"

Chỉ trong vài giây, anh đã có một chiếc bánh thơm phức trên tay. Cắn một miếng, vị ngọt nhẹ và lớp vỏ giòn rụm khiến anh phải khẽ gật gù.

"Ngon đấy." Anh khen một cách chân thành.

Cô chủ quầy bật cười. "Cảm ơn ngài! Nếu thích thì lần sau lại ghé nhé!"

Akazuha không trả lời, chỉ nhấc tay chào hờ hững rồi tiếp tục bước đi, vừa đi vừa thưởng thức chiếc bánh.

Hôm nay có vẻ là một ngày yên bình.

Anh đã tiện thể đi qua một khu vực đang làm việc của mấy người nông dân.

"Hừm, mình quên mất là nơi này cũng là một vùng đất màu mỡ."

Những cánh đồng trải dài trước mắt, một màu xanh mướt của lúa mì và rau củ bao phủ khắp nơi. Những người nông dân đang bận rộn với công việc của họ—có người thu hoạch, có người cày đất, có người đang dẫn nước từ con kênh gần đó.

Akazuha đứng lại một chút, nhìn khung cảnh nhộn nhịp ấy. So với những trận chiến và những vùng đất hoang tàn mà anh từng đi qua, nơi này đúng là một sự tương phản hoàn toàn.

Anh đưa mắt nhìn quanh, rồi bất giác nhớ lại những kiến thức trong cuốn bách khoa toàn thư của mình.

"Hừm… đất ở đây có độ ẩm khá tốt, nguồn nước dồi dào, lại không có dấu hiệu bị xói mòn." Anh lẩm bẩm. "Không ngạc nhiên khi nó trở thành một khu vực nông nghiệp quan trọng."

Một nhóm nông dân gần đó dường như để ý thấy anh. Một người đàn ông trung niên, có lẽ là chủ ruộng, tiến đến với nụ cười thân thiện.

"Ngài là khách du lịch sao?" Ông ta hỏi, quệt mồ hôi trên trán.

"Ừm, cứ cho là vậy." Akazuha đáp.

Ông nông dân cười lớn. "Thế thì chào mừng ngài đến với Clover! Ở đây chúng tôi trồng rất nhiều loại cây trồng, nhưng nổi tiếng nhất vẫn là lúa mì và nho. Nếu ngài có thời gian, nên thử một chút rượu nho của vùng này."

Akazuha gật đầu, trong lòng thầm ghi nhớ.

"Thế mấy người không sợ quái vật hay kẻ trộm sao?" Anh hỏi.

"À, tất nhiên là có." Ông nông dân thở dài. "Nhưng chúng tôi có một nhóm lính đánh thuê bảo vệ vùng này. Họ tuần tra thường xuyên, nên ít khi có vấn đề gì nghiêm trọng."

"Lính đánh thuê à..." Akazuha suy nghĩ một lúc rồi hỏi. "Liệu có an toàn hay không?"

Ông nông dân gãi đầu một chút, có vẻ đang suy nghĩ về câu hỏi của Akazuha.

"Ừm, cũng không thể nói là an toàn tuyệt đối, nhưng họ làm việc khá tốt." Ông ta trả lời. "Đội lính đánh thuê này có tên là Bão Sắt, họ nhận nhiệm vụ bảo vệ khu vực này khỏi lũ quái vật và bọn cướp. Thỉnh thoảng có vài vụ rắc rối nhỏ, nhưng chưa có gì quá nghiêm trọng xảy ra."

Akazuha im lặng một lúc, rồi hỏi tiếp.

"Họ có đáng tin không?"

"Khó mà nói chắc được." Ông nông dân nhún vai. "Bọn họ là lính đánh thuê, nghĩa là chiến đấu vì tiền. Nhưng họ cũng không phải kiểu sẽ phản bội bất cứ lúc nào đâu. Ít nhất thì cho đến giờ, họ vẫn giữ đúng hợp đồng."

Akazuha khẽ gật đầu, trong đầu ghi nhớ cái tên Bão Sắt.

"Ngài quan tâm đến họ à?" Ông nông dân hỏi.

"Không hẳn." Anh đáp hờ hững. "Chỉ là tôi thích tìm hiểu về những nơi tôi đặt chân đến thôi."

Ông nông dân cười ha hả. "Thế thì ngài nên ghé qua quán rượu gần đây! Mấy người lính đánh thuê thường tụ tập ở đó sau khi kết thúc ca làm."

Akazuha suy nghĩ một chút.

"Hừm, dù sao thì mình cũng không muốn dính dáng vào rắc rối."

Akazuha bắt đầu đi nơi khác, và nơi anh đến chính là nơi có cối xoay gió lớn nhất ở đây.

Chiếc cối xoay gió khổng lồ đứng sừng sững giữa cánh đồng lúa mạch vàng óng, cánh quạt quay đều theo từng cơn gió thổi qua. Akazuha ngước nhìn nó một lúc, cảm nhận sự yên bình của khung cảnh xung quanh.

"Hừm... không tệ chút nào." Anh lẩm bẩm.

Dưới chân cối xoay gió, có một nhóm thợ máy đang kiểm tra các bộ phận của nó. Một trong số họ, một người đàn ông trung niên với mái tóc hoa râm để ý đến Akazuha và cất tiếng gọi.

"Này, cậu kia! Đứng nhìn lâu như vậy, cậu hứng thú với cối xoay gió à?"

Akazuha liếc qua ông ta, rồi nhún vai. "Không hẳn. Tôi chỉ thấy nó khá lớn, nên dừng lại xem thôi."

Người đàn ông cười. "Phải, đây là cái lớn nhất vùng này đấy! Nó giúp cung cấp năng lượng cho hệ thống tưới tiêu của cả khu vực này. Nếu không có nó, nông dân ở đây sẽ vất vả lắm."

Akazuha im lặng một chút, rồi hỏi. "Vậy nó có bao giờ bị hỏng không?"

"Ồ, tất nhiên là có. Gió mạnh quá cũng không tốt, đôi khi làm hỏng trục quay. Nhưng nhờ vào đội thợ của chúng tôi, nó luôn được bảo trì kịp thời." Người đàn ông vỗ vào cái đai lưng đầy dụng cụ của mình, vẻ đầy tự hào.

Akazuha gật đầu. "Vậy thì chắc ông bận lắm nhỉ?"

"Haha! Cũng có lúc rảnh, nhưng công việc thế này tôi không chán đâu." Ông ta cười. "Mà cậu là du khách à? Hay có việc gì ở Clover?"

Akazuha nhìn lên cối xoay gió thêm một lần nữa, rồi mới đáp.

"Chỉ là đang đi du lịch thôi."

Akazuha cúi chào tạm biệt rồi bước đi tiếp.

Rời khỏi khu vực cối xoay gió, Akazuha tiếp tục đi dạo quanh thị trấn Clover. Không khí nơi này thật sự dễ chịu, không quá náo nhiệt nhưng cũng không quá tĩnh lặng, một sự cân bằng hoàn hảo giữa nhịp sống thường ngày và sự yên bình.

Anh rẽ vào một con đường lát đá nhỏ, hai bên là những ngôi nhà mang phong cách kiến trúc cổ kính. Một số cửa tiệm mở cửa, bày bán các mặt hàng thủ công, trái cây tươi và những món đồ lưu niệm đặc trưng của thị trấn.

"Hừm... Có lẽ nên mua chút gì đó để làm kỷ niệm."

Akazuha chợt dừng chân trước một quầy hàng nhỏ ven đường, nơi một bà lão đang bày bán những chiếc vòng cổ và bùa hộ mệnh làm từ gỗ và đá quý. Một vài món trông khá thú vị, đặc biệt là một mặt dây chuyền có hình chiếc lá bốn cánh, được chạm khắc tinh xảo.

"Cậu có hứng thú với thứ này à?" Bà lão mỉm cười, ánh mắt hiền từ nhìn anh.

Akazuha cầm lên một chiếc, cảm nhận sự mát lạnh của viên đá trên đầu ngón tay. "Đây là biểu tượng của thị trấn sao?"

"Phải, lá cỏ bốn cánh mang lại may mắn. Người ta nói rằng ai mang nó theo bên mình sẽ có một hành trình suôn sẻ."

Anh im lặng một chút, rồi gật đầu. "Vậy thì tôi sẽ lấy một cái."

Akazuha lấy một cái màu đỏ rồi đưa chưa bà cụ tiền rồi đi tiếp.

"Hừm, mình đã gần như khám phá hết nơi này rồi..."

Anh đi một lúc thì anh đã quay lại quảnh trường và thấy có vài người đang tụ tập ở đó, những người đó đang lắp đặt một vài nòng bắn pháo, và một vài người đang trang trí xung quanh và sắp sếp bàn ghế.

"Sắp có sự kiện gì à?" Akazuha hỏi chủ của một tiệm hoa đang đứng bên cạnh mình. "Ồ, anh là người mới đến à?"

"Vâng."

"Vậy là cậu không biết làm đúng rồi, hôm nay là lễ kỷ niệm 26 năm thành lập thị trấn Clover."

"Lễ kỷ niệm à…" Akazuha lẩm bẩm, đưa mắt quan sát những người dân đang bận rộn chuẩn bị.

Chủ tiệm hoa mỉm cười, tay chỉnh lại mấy chậu hoa trên kệ. "Phải đấy! Mỗi năm, vào ngày này, cả thị trấn tụ họp lại để ăn mừng. Chúng tôi có pháo hoa, tiệc ngoài trời và cả những màn trình diễn đặc sắc nữa."

Akazuha nhìn lên bầu trời, ánh nắng chiều rọi xuống quảng trường, phản chiếu trên những chùm đèn lồng đang được treo lên. "Vậy… lễ hội sẽ bắt đầu vào lúc nào?"

"Tối nay! Nếu cậu chưa có kế hoạch gì thì nên ở lại xem thử, chắc chắn sẽ không thất vọng đâu."

Anh gật đầu. "Có vẻ thú vị đấy."

Sau khi chào tạm biệt chủ tiệm hoa, Akazuha tiếp tục đi dạo quanh khu vực quảng trường, quan sát sự nhộn nhịp của người dân. Một vài đứa trẻ chạy ngang qua anh, cười nói vui vẻ về những món ăn ngon sẽ có trong lễ hội.

"Có lẽ, đây sẽ là một buổi tối đáng nhớ."

Tối hôm đó, là khoản thời gian mà buổi lễ bắt đầu.

Khi màn đêm buông xuống, thị trấn Clover rực rỡ trong ánh sáng của hàng trăm chiếc đèn lồng treo dọc các con đường. Không khí nhộn nhịp, tiếng cười nói vang khắp nơi khi người dân tụ tập tại quảng trường trung tâm nơi diễn ra lễ kỷ niệm.

Những dãy bàn dài đã được bày biện sẵn, mùi thơm của thức ăn lan tỏa trong không khí. Những gian hàng nhỏ được dựng lên, bán đủ loại đồ ăn và đồ lưu niệm đặc trưng của thị trấn.

Ở giữa quảng trường, một sân khấu lớn đã được chuẩn bị. Những nhạc công đang điều chỉnh nhạc cụ, còn một nhóm vũ công trẻ tuổi đang khởi động, chuẩn bị cho màn trình diễn.

Ngay lúc đó, một loạt tiếng trống vang lên, báo hiệu buổi lễ chính thức bắt đầu. Một người đàn ông trung niên, có vẻ là thị trưởng của thị trấn, bước lên sân khấu, nở một nụ cười rạng rỡ.

"Thưa mọi người! Hôm nay, chúng ta tụ họp ở đây để cùng nhau kỷ niệm 26 năm thành lập thị trấn Clover!"

Tiếng vỗ tay vang lên khắp quảng trường.

"Nhờ vào sự đoàn kết và chăm chỉ của tất cả mọi người, Clover đã trở thành một nơi mà ai cũng có thể gọi là nhà. Vì vậy, tối nay, hãy cùng nhau tận hưởng bữa tiệc này!"

Dứt lời, tiếng nhạc bắt đầu vang lên, những vũ công bước ra biểu diễn điệu nhảy truyền thống của thị trấn. Đám đông reo hò, cổ vũ nhiệt tình.

Akazuha bước đến gần người chủ tiệm hoa lúc sáng. "Tôi nghĩ là tôi đã đến muộn."

"Ồ, anh vẫn tới đúng lúc." Ông chủ tiệm vui vẻ vỗ vai anh. "Này, anh cứ vui chơi hết mình ở đây đi nhé."

"Vân, tôi chắc chắn sẽ làm điều đó rồi."

Ông chủ tiệm hoa cười một cách sảng khoái và bắt đi đi nơi khác, nơi mà con trai và vợ của ông ấy đang chờ

Akazuha nhìn cả gia đình của người chủ tiệm hoa một lúc rồi anh dùng ma pháp <Nexus> dịch chuyển lên trên cối xoay gió để có thể dễ nhìn mọi thứ bên dưới và xem pháo hoa.

Từ trên cao, Akazuha có thể nhìn thấy toàn bộ quảng trường đang chìm trong ánh sáng rực rỡ. Những đợt pháo hoa liên tục bắn lên, tạo thành những bông hoa ánh sáng giữa bầu trời đêm. Tiếng hò reo, tiếng cười nói và không khí nhộn nhịp phía dưới dường như đối lập với sự tĩnh lặng mà anh đang cảm nhận lúc này.

Akazuha khoanh tay, ánh mắt dõi theo từng chùm pháo hoa nở rộ rồi vụt tắt.

"Hừm, cũng không tệ." Anh lẩm bẩm.

Gió thổi nhẹ qua, mang theo hương thơm của cỏ và chút hơi ấm của ngọn lửa lễ hội. Ở đây, cách biệt khỏi đám đông, Akazuha có thể tận hưởng khoảnh khắc này theo cách riêng của mình. Không ai quấy rầy, không ai làm phiền, chỉ có anh và bầu trời rộng lớn.

Một lúc sau, anh khẽ nhắm mắt lại.

"Ngày vui, huh…"

Có lẽ, đây là một ngày đáng nhớ mà anh nên ghi vào nhật ký của mình.

End chương 4

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận