• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Vol 1: Câu chuyện đầu tiên

Chương 5: Đoàn tàu giữa biển

0 Bình luận - Độ dài: 2,021 từ - Cập nhật:

Akazuha đặt một vài đồng tiền lên quầy bán vé. "Cho tôi một vé."

Người bán vé là một ông lão gầy gò với đôi mắt lờ đờ, như thể đã chứng kiến vô số hành khách đến rồi đi. Ông ta liếc nhìn Akazuha, rồi cúi xuống lật sổ, kiểm tra danh sách chuyến tàu sắp tới.

"Toa thường hay toa hạng nhất?" Ông hỏi, giọng khàn khàn vì tuổi tác.

Akazuha ngó qua tấm bảng treo trên quầy. Chuyến tàu sẽ khởi hành trong vòng mười lăm phút nữa. Anh nhún vai. "Toa thường."

Ông lão gật đầu, đẩy một tấm vé giấy hơi cũ về phía anh. "Lên từ cổng số ba. Đừng trễ."

Akazuha cầm lấy vé, rồi quay người bước đi. Khi rời khỏi quầy, anh thoáng nhìn lên bầu trời. Mặt trăng lơ lửng trên cao, ánh sáng bạc phản chiếu qua những lớp sương mỏng bao phủ nhà ga. Hơi nước từ đầu máy tàu phả ra từng đợt, hòa vào với ánh sáng của mặt trăng.

Tiếng còi tàu vang lên, báo hiệu sắp khởi hành. Akazuha bước dọc theo sân ga, đôi mắt lướt qua những hành khách khác. Một số người đã lên tàu, tìm chỗ ngồi bên trong những toa xe cổ kính, ánh đèn vàng nhạt hắt ra từ cửa sổ. Những người khác vẫn còn đang tất bật mang hành lý, tranh thủ những phút cuối trước khi tàu chuyển bánh.

Anh chậm rãi tiến về phía cổng số ba. Đôi mắt anh ánh lên một tia thích thú.

"Không thể ngờ là con người đã phát triển đến mức này." Anh bước lên con tàu.

Bên trong toa tàu, không khí mang một nét ấm áp dễ chịu, đối lập hoàn toàn với màn đêm lạnh lẽo bên ngoài. Nội thất được làm từ gỗ nâu sẫm, với những đường trang trí tinh xảo dọc theo vách toa. Những chiếc đèn treo lơ lửng tỏa ánh sáng vàng dịu, khiến mọi thứ trông như được phủ một lớp ánh sáng mơ hồ.

Akazuha liếc nhìn xung quanh. Hành khách đã ổn định chỗ ngồi, một số đang trò chuyện, một số khác đã chìm vào thế giới riêng của họ. Anh lật tấm vé, đọc số phòng của mình, rồi chậm rãi bước dọc theo hành lang hẹp.

Căn phòng mà anh được chỉ định là một khoang đôi, với hai giường đơn nằm đối diện nhau. Một chiếc bàn gỗ nhỏ đặt giữa phòng, bên cạnh là cửa sổ lớn nhìn ra bên ngoài. Ánh trăng phản chiếu trên mặt kính, khiến những dãy núi xa xa trông như một bức tranh mực tàu tĩnh lặng.

Nhưng thứ thu hút sự chú ý của anh lại là người còn lại trong phòng.

Người đàn ông đó ngồi dựa lưng vào ghế, một tay cầm quyển sổ, tay kia xoay xoay cây bút máy. Đôi mắt hắn ta ẩn sau cặp kính tròn, phản chiếu ánh đèn như hai viên đá quý lấp lánh. Khi nghe tiếng cửa mở, hắn ngước lên, thoáng quan sát Akazuha, rồi cười nhẹ.

"Ồ? Xem ra ta có bạn đồng hành đêm nay rồi."

Giọng nói trầm ổn, mang theo chút điềm tĩnh của một người đã quen với việc quan sát hơn là hành động. Hắn gấp quyển sổ lại, gõ nhẹ ngón tay lên bìa sách.

"Tôi là Luthier, một nhà văn lang thang." Hắn ta nhướn mày. "Còn anh đây thì sao?"

Akazuha để túi đồ của mình ở một bên. "Tôi là Akazuha Shashiki, một khách du lịch giống anh thôi."

Luthier cười nhẹ, đặt quyển sổ sang một bên. "Khách du lịch à? Thật hiếm khi thấy một người đi du ngoạn một mình, đặc biệt là trên chuyến tàu đêm này."

Akazuha không trả lời ngay. Anh tháo chiếc áo choàng bên ngoài, treo nó lên móc gần cửa sổ, rồi ngồi xuống ghế. Qua khung cửa, ánh trăng vẫn lặng lẽ chiếu rọi lên những cánh đồng trải dài vô tận, lướt qua trong màn đêm như một dòng sông bạc.

Luthier chắp tay trước ngực, tựa lưng vào ghế. "Tôi thường thích quan sát những hành khách trên tàu. Mỗi người đều có một câu chuyện riêng, một lý do để lên chuyến tàu này."

Hắn nghiêng đầu, đôi mắt lóe lên một tia hứng thú. "Còn anh thì sao, Akazuha? Anh đang tìm kiếm điều gì?"

Akazuha im lặng một lúc, rồi khẽ nhếch môi. "Không gì cả. Tôi chỉ đi theo nơi nào tôi muốn thôi."

Luthier khẽ bật cười. "Câu trả lời đúng kiểu một kẻ lữ hành tự do."

Tiếng bánh xe lăn trên đường ray hòa cùng nhịp thở của con tàu. Cả toa tàu chìm vào sự yên tĩnh, chỉ có ánh đèn vàng hắt xuống sàn gỗ, tạo nên một bầu không khí trầm lắng.

Akazuha dựa người vào ghế, nhắm hờ mắt. Anh nhìn vào quyển sổ trên tay Luthier rồi hỏi. "Anh đang viết thứ gì vậy?"

Luthier khựng lại một chút, rồi cười nhạt. Hắn lật lật vài trang sổ, để lộ những dòng chữ viết tay kín đặc, mực in còn mới, chứng tỏ hắn vừa viết cách đây không lâu.

"Một câu chuyện mà có lẽ sẽ không ai đọc." Hắn nói, giọng điệu thoáng chút trêu chọc.

Akazuha liếc nhìn trang giấy, nhưng không cố gắng đọc nội dung. "Anh là nhà văn mà, không phải việc viết ra để người khác đọc sao?"

Luthier nhún vai. "Lý tưởng thì là vậy. Nhưng có những câu chuyện chỉ được viết ra để giữ cho bản thân khỏi quên mất điều gì đó."

Hắn đặt quyển sổ lên bàn, nhẹ nhàng gõ ngón tay lên bìa. "Anh có tin rằng những câu chuyện có thể mang một phần linh hồn của tác giả không?"

Akazuha hơi nghiêng đầu. "Linh hồn?"

"Ý tôi là…" Luthier dừng lại một lúc, ánh mắt dõi theo ánh trăng bên ngoài cửa sổ. "Mỗi chữ viết ra đều mang theo một phần cảm xúc, ký ức, hay thậm chí là một lời nguyện ước. Những câu chuyện có thể lưu giữ chúng, như cách mà một bài hát cất giữ kỷ niệm vậy."

Akazuha im lặng, ánh mắt anh thoáng chút suy tư. Một lúc sau, anh cười khẽ. "Nghe có vẻ lãng mạn nhỉ?"

Luthier bật cười. "Chẳng phải đó là công việc của nhà văn sao? Dệt nên những ảo mộng mà đôi khi chính chúng ta cũng không biết liệu có thật hay không?"

Bánh xe vẫn lăn đều trên đường ray, con tàu tiếp tục tiến về phía trước, băng qua màn đêm tĩnh mịch.

"Thật là một cảnh tưởng đẹp..." Akazuha nhìn ra cửa sổ, ánh trăng đang phản chiếu xuống vùng nước bên dưới.

Akazuha im lặng. "Đôi khi...tôi không biết phải thể hiện cảm xúc như nào nữa."

Luthier lặng lẽ quan sát Akazuha, đôi mắt hắn ánh lên một tia suy tư. Hắn không vội đáp lại ngay mà cũng nhìn ra ngoài cửa sổ.

Bên dưới, mặt nước yên tĩnh phản chiếu bầu trời đêm, ánh trăng trải dài thành một dải sáng lung linh. Con tàu lướt qua, để lại những gợn sóng nhỏ xao động trong màn nước phẳng lặng.

"Anh có cần phải thể hiện không?" Luthier hỏi, giọng điềm tĩnh.

Akazuha khẽ nhíu mày.

"Ý của tôi là có những người sinh ra đã biết cách thể hiện cảm xúc, họ khóc khi buồn, cười khi vui, tức giận khi bị tổn thương. Nhưng cũng có những người… không giỏi trong việc đó. Họ cảm nhận, nhưng không biết cách bộc lộ."

Akazuha nhìn chằm chằm vào vùng nước phản chiếu ánh trăng. "Và anh nghĩ tôi thuộc loại nào?"

Luthier khẽ cười, nhưng không trả lời ngay. Hắn cầm quyển sổ của mình lên, lật qua vài trang, rồi nói.

"Anh có vẻ như một người đã trải qua quá nhiều thứ đến mức chính bản thân cũng quên mất làm thế nào để cảm nhận một cách tự nhiên."

Akazuha không phủ nhận, cũng không xác nhận. Anh chỉ lặng im, đôi mắt vẫn dõi theo dòng nước.

Một lúc sau, anh thở dài, nhưng khóe môi lại nhếch lên một nụ cười mơ hồ.

"Anh nói chuyện cứ như một kẻ từng trải vậy."

Luthier bật cười, tựa lưng vào ghế. "Những nhà văn như tôi chỉ là những kẻ lượm nhặt câu chuyện của thế giới, xâu chuỗi chúng lại thành từ ngữ. Còn anh… có lẽ chính anh cũng là một câu chuyện mà tôi chưa từng đọc qua."

"Có thể...vậy..." Akazuha nhìn Luthier. "Anh còn lý do nào khác khi lên con tàu này không?"

Luthier im lặng trong giây lát, như thể đang cân nhắc câu trả lời. Hắn khẽ gõ ngón tay lên bìa quyển sổ, ánh mắt thoáng qua một tia sắc sảo trước khi lại trở về vẻ thong dong thường thấy.

"Anh hỏi vậy nghĩa là sao?" Hắn nhếch môi. "Không lẽ anh nghĩ tôi có một mục đích bí ẩn nào đó?"

Akazuha không trả lời ngay. Anh chỉ nghiêng đầu, ánh mắt như nhìn thấu tâm tư của kẻ đối diện.

Luthier cười nhẹ, khép quyển sổ lại. "Được rồi, không cần phải nhìn tôi như thế. Tôi không có ý định giấu diếm gì cả." Hắn vươn vai, rồi chống tay lên đầu gối. "Thật ra, tôi không có một điểm đến cụ thể. Tôi chỉ đơn giản là lên con tàu này vì nó đi xa."

"Đi xa?" Akazuha nhướn mày.

"Phải." Luthier gõ nhẹ vào thành ghế. "Tôi thích những chuyến đi. Không phải vì tôi đang tìm kiếm thứ gì đó cụ thể, mà chỉ là… tôi muốn đi. Đi đến những nơi tôi chưa từng thấy, gặp những con người tôi chưa từng gặp. Mỗi chuyến đi đều mang theo một câu chuyện, và tôi là một kẻ lang thang, một nhà văn thu thập những câu chuyện ấy."

Hắn ngừng lại một chút, rồi nghiêng đầu nhìn Akazuha. "Còn anh thì sao? Anh có lý do gì khi lên con tàu này?"

Akazuha không đáp ngay lập tức. Ánh mắt anh dừng lại trên vùng nước phản chiếu ánh trăng ngoài cửa sổ, như thể đang tìm kiếm một câu trả lời trong những gợn sóng lăn tăn kia.

Rồi, anh khẽ cười.

"Giống anh thôi. Tôi cũng chỉ là một kẻ đang trên đường đi."

"Mà anh tính đi đến nơi nào vậy?" Luthier hỏi Akazuha. "Ồ, chỉ là đi đến một nơi mới thôi, dù sao thì 5 phút nữa tôi sẽ đến rồi."

Luthier chớp mắt, có vẻ hơi bất ngờ. "Nhanh vậy sao? Tôi còn tưởng anh sẽ đi xa hơn."

Akazuha nhún vai. "Tôi không có kế hoạch dài hạn. Chỉ đơn giản là xuống tàu khi đến nơi tôi muốn đến."

Luthier bật cười. "Thật là một cách du hành thú vị. Không mục đích, không điểm đến cố định, cứ đi và dừng theo cảm hứng."

Akazuha không nói gì, chỉ lặng lẽ nhìn qua cửa sổ. Ánh trăng vẫn phản chiếu trên mặt nước, nhưng đường bờ sông phía xa đã dần hiện rõ hơn. Ga tàu sắp tới đã nằm trong tầm mắt.

Tiếng loa vang lên trong toa tàu, giọng nói đều đều của nhân viên thông báo:

"Ga tiếp theo, Elfield. Hành khách chuẩn bị hành lý và kiểm tra vé."

Akazuha đứng dậy, nhấc túi hành lý lên. "Có vẻ như tôi phải đi rồi."

Luthier nhìn theo anh, khóe môi cong lên. "Chắc là chúng ta sẽ còn gặp lại nhau, nhỉ?"

Akazuha dừng lại một chút, rồi khẽ cười. "Có thể."

Cửa toa mở ra, không khí lạnh của màn đêm ùa vào. Akazuha bước xuống tàu, bóng anh hòa vào ánh đèn le lói của nhà ga. Luthier vẫn ngồi đó, nhìn theo, rồi lặng lẽ mở quyển sổ của mình, viết thêm một dòng mới.

End chương 5

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận