Tập 01 - Ký Ức Hoa Hồng Đỏ
Chương 03 - Lần Thứ Hai Ta Được Sinh Ra
0 Bình luận - Độ dài: 3,128 từ - Cập nhật:
**
____________
“Đây không phải là nơi để cầu nguyện.
Bởi nếu có vị thần nào từng tồn tại ở nơi đây…
thì hắn đã ăn thịt họ từ lâu rồi.”
– Lời can gián của một tu sĩ với gã điên mất trí, trước khi hắn tự thiêu bên rìa Rừng Tối.
_____________
Trong Rừng Không Có Thần...
**
Phía Nam Rừng Tối – Khu vực vùng rìa Sylvera.
Ylthea và Elgaria đang dẫn theo đoàn hộ vệ tiến vào khu rừng. Họ đi đến nơi biên giới hầm ngục, và Ylthea giơ tay ra hiệu dừng lại.
Không cần nhìn, Elgaria cũng biết. Không khí đang chuyển động bất thường. Cây không thở. Đất không rung. Và gió rít ngược.
“Rốt cục, nơi đây đã xảy ra chuyện gì…?” – Elgaria lẩm bẩm.
Ylthea lấy từ túi áo ra một viên ngọc hình giọt nước, rồi cô đập vỡ. Nó lập tức nứt toác, rồi tỏa ra tia sáng xanh kì dị.
Elgaria nhìn cô, tỏ vẻ thắc mắc.
“Đó là đá khảm thời không.”
“Nó nứt vỡ, không phải do va chạm. Mà là vì không chịu nổi áp lực của không gian bị xé rách.”
“Chúng ta đang gần hắn rồi.” – Cô bảo, rồi dẫn đầu tiến lên.
**
Càng đi vào sâu, trời càng tối. Ánh sáng mặt trời không xuyên được qua các tầng lá quái dị của Khu Rừng Tối. Chúng giống như da thịt – ẩm ướt, co bóp, đôi khi thở phì phò như phổi người.
Đột nhiên, từ trong hư không, một tiếng cười vang vọng. Rồi hàng loạt âm thanh… Chúng không đến từ bất kỳ hơi thở nào.
“Elgaria, cô nghe thấy gì không?”
“Có. Giọng của ai đó.”
"…và giọng của mẹ ta…”
“... dù bà đã chết... mười lăm năm.”
Đâu đó trong khu rừng, người ta nghe được nét trầm buồn… trên yên ngựa.
Nhưng Rừng Tối không dừng lại. Nó bắt đầu lặp lại ký ức, moi móc tâm trí. Bóp méo, và nhai lại. Chúng như những con bò hung tợn vùi mình vết nứt mảnh vỡ của thời gian, đè lên vết thương xưa kia đang dần dần ghép lại của người thiếu nữ, phủ kín tâm tư người. Nhưng... họ không dừng lại...
**
Nơi trung tâm Rừng Tối – Cổng Rễ Sống…
Càng tiến vào sâu, họ càng thấy rõ hơn. Nơi đó, có một kẻ điên đang ngồi. Và hắn… đang nói chuyện với chính mình.
“Họ đến rồi.”
“Ai?”
“Hai đóa hoa.”
“Chặt đi?”
“Không…”
“Ngửi…”
"Sứt... sẹo..."
**
Hai người xuống ngựa, đoàn hộ vệ dừng lại phía sau. Nhưng hắn không phản ứng, chỉ đang ngồi đó. Trần trụi. Toàn thân cuồn cuộn cơ bắp với những vết sẹo, đường nứt. Ánh sáng như rễ cây chảy dọc sống lưng. Đôi mắt hắn không đồng đều – một bên đen tuyền, một bên rực sáng như mặt trời lặn. Và hắn… đã thấy họ.
Hắn không đứng dậy. Chỉ ngước nhìn – ánh mắt như kéo cả không gian quanh hai người xâm nhập kia co lại. Ylthea siết lấy cành cung bằng sợi gỗ tâm linh. Tia sáng xanh trên tay lóe sáng. Bên cạnh cô, Elgaria triệu hồi một trường lực ma thuật phòng hộ ba lớp che phủ lấy hai người.
“Ngươi đang muốn làm gì…?” – Elgaria hỏi, giọng cô run run.
Không phải vì sợ – mà vì thế giới rung rinh như sắp gãy dưới mỗi từ của hắn.
Hắn nghiêng đầu, cười.
“Không…”
“Ta là cái chết không bao giờ kết thúc.”
“Là vết cắt trên trần ngục thời gian.”
“Là thứ mà các ngươi thường nghĩ có thể... cứu…”
“...bằng tình thương?”
"..."
“Ngọt đấy.”
"..."
Hắn đứng dậy, không báo trước – …
Oannngggg!!!!
Một tiếng kêu vang vọng – choáng tai. Không khí nổ tung. Rền rĩ…
**
Vòng phòng hộ trên tay Elgaria sáng lên, đánh tan làn sóng âm thanh.
Ylthea bắn mũi tên xuyên vào giữa ngực hắn. Ma lực theo hơi gió, khoét sâu, lan tràn. vào lỗ thủng bị xé mở xuất hiện ngay trên ngực tên “quái vật”. Nhưng rất nhanh nó đã và khép lại ngay sau đó.
Elgaria dùng toàn bộ năng lượng nén ma thuật, tạo một vụ nổ không gian nơi vết thương của gã – cả mặt đất bị xé làm đôi.
Khói chầm chậm tan đi… Nhưng gã vẫn còn đó.
Hắn cười, lao qua như một cơn lốc. Từng gã hộ vệ phía sau hai người xông lên, rồi lần lượt bị đập tan trong nháy mắt.
Ylthea siết chặt. Cung tên bắn ra. Nhưng chưa dứt tay, hắn đã đổ ập đến Cô bị đánh văng ra, đập thẳng vào thân cây sống – nó gần như đã nuốt cô vào đến nửa người trước khi Elgaria kịp kéo lại bằng dây năng lượng.
“Ta sẽ giết các ngươi, nhưng không vội.”
“Ta muốn thấy các ngươi…”
“Tuyệt vọng....”
Nhưng đúng lúc đó – một cánh tay khổng lồ phá nát mặt đất.
Một sinh vật to lớn, hình thù như Behemoth mà gã điên đã từng thấy cách đây không lâu. Thân thể lai với kiến trúc, chui lên từ rễ rừng.
Hắn nhìn nó… và khựng lại, như bất ngờ, ngỡ ngàng…
“Cái này… không phải của ta.”
Ylthea mở mắt. Cơn đau khiến cô chưa thể tỉnh hồn được. Bên cạnh, Elgaria đang dựng tường phòng hộ, và dùng phép hồi phục đễ cứu chữa cô.
Ylthea nhíu mày. Cô nhìn con quái vật có bộ dạng kỳ lạ mới xuất hiện kia.
“Behemoth ư…?” - Elgaria hỏi.
“Không… đó là một thứ gì đó khác…”
Ylthea hơi do dự. Cô không khắc. Nó khác quá nhiều.
“Song trùng…?” Cô tự hỏi.
Một thứ gì đó trồi lên từ thế giới song song.
Nhưng cũng cùng lúc đó, dòng suy nghĩ mờ hồ hiện ra trong tâm trí gã điên.
Và… gã chợt giận…
Thực tại lại rạn thêm lần nữa…
**
Gã điên như tia sáng bùng nổ, lao vào con quái thú như hai ma tinh va chạm. Chấn động lan rộng ra khắp xung quanh. Ylthea và Elgaria bị vùi dập trong khói, bụi và chấn động.
Mỗi cú đánh đều làm không gian xung quanh nứt ra như pha lê. Gió gào rú. Mặt đất tự cháy. Thực tại không chịu nổi.
Một vụ nổ lan ra, tuôn trào xông thẳng đến vị trí hai người. Elgaria đỡ lấy cô bạn đồng hành. Và, rút chạy...
“Đi thôi Ylthea. Nếu bọn họ cứ tiếp tục… không chỉ chúng ta, mà cả khu rừng này sẽ bị xé làm hai.”
Bóng cô công chúa của loài người kéo theo vệt máu lết dài trên mặt đất. Hình ảnh tím rực trời xung quanh con quái thú cứ thế, dần soi sáng cả khu rừng phía sau cô.
**
____________
“Muốn giết một con quái vật?
Đừng dùng kiếm. Dùng… chiếc gương.”
– Zakariel, khi còn là học giả trẻ tại Tháp Viễn Thị.
____________
**
Đêm ấy – Cả khu rừng bị xé toạc
Tại một góc rìa xa, Elgaria đỡ Ylthea dậy. Cả hai đều bê bết máu và ngồi đè lên bụi cây sống đang co giật như sống dậy. Elgaria tụ phép nơi quyền trượng, đập phăng chiếc rễ cây đang bám chặt dưới chân mình.
“Bọn chúng đang hấp thụ mọi thứ xung quanh để hồi phục…” – Ylthea thì thào, mắt cô gần như đã không còn ánh sáng.
Không còn lựa chọn. Elgaria mở chiếc ngọc truyền tin – loại đã bị cấm từ sau Biến Cố Behemoth khi xưa.
“Zakariel. Nếu ông còn có thể… hãy đến đây. Chúng tôi cần trợ giúp.”
Viên ngọc lặng thinh.
Không phản hồi.
Elgaria thở dài thất vọng.
Nhưng đột ngột, viên ngọc sáng lên…
Rồi… một con mắt người hiện ra từ bên trong viên ngọc sáng lấp lánh…
“Phía Bắc.” – …
Giọng một ai đó thều thào, khàn khàn… khản đặc, không rõ.
Nó không từ miệng, mà như ý nghĩ chui vào thùy não…
Tê dại… kinh khủng…
Không gian từ từ mở ra… Một túi đồ gì đó… chậm rãi… xuất hiện trước mắt họ, và được Ylthea đón lấy.
**
Một lúc sau…
Trong đó, Elgaria tìm được một phần ghi chú được viết nguệch ngoạc bằng tiếng Helden cổ đại.
Elgaria hiểu được. Cô đọc to từng dòng cho Ylthea:
“Hắn không phải người...”
"..."
“Hắn là một điểm hội tụ dị biệt. Khi hắn chết và sống lại, không phải thế giới ‘tua lại’ – mà là một dòng mới bị tách ra.”
"..."
“Hắn kéo năng lượng từ đó để hồi sinh.”
"..."
“Và nếu chúng ta làm cho tất cả các dòng đó nhìn thấy nhau cùng lúc…"
"Từ Zakariel...”
"..."
Elgaria vội lục thêm trong túi, từ bên trong lấy ra một bản đồ không gian ba chiều. Nhưng thay vì địa lý, nó là dòng xung động thời gian, như một mê cung ánh sáng.
Ylthea nhắc lại…
“…hắn sẽ bị chính bản thể của mình phản bội.”
Cô công chúa của loài người gật đầu.
“Zakariel gọi đó là Hiệu Ứng Phản Chiếu Dị Giới.”
“Cô có tin ông ấy không? Tôi từng nghe rằng ông và Helden đã từng có nhiều mâu thuẫn…” Ylthea dò hỏi.
“Tôi không biết rõ nhiều về ông ấy. Thế nhưng, vua cha vẫn luôn khẳng định với tôi rằng Zakariel chưa bao giờ làm bất cứ một chuyện gì có thể gây bất lợi cho ‘hắn’...”
“Vậy nên… là có thể…?"
Elgaria lật đầu, hơi do dự.
**
Một kế hoạch vạch ra từ trong hư không, cứ thế được tiến hành…
Elgaria vừa đi vừa nói:
“Trong chiếc túi mà Zakariel trao cho ta có ba thứ – ba tấm mảnh gương, là mảnh vỡ của không thời gian. Theo kế hoạch, chúng ta sẽ đặt nó ở ba nơi, và tiến hành nghi lễ… Phản Khuynh…”
**
Phương án: Dựng Gương Tâm Thức
– Ba tấm gương sẽ được dựng ở ba điểm giao nhau của thực tại, để phản chiếu toàn bộ song trùng.
– Khi hội tụ đúng khoảnh khắc, tâm trí hắn – vốn là điểm neo của toàn bộ dòng thời gian – sẽ rơi vào vòng lặp nhận thức: không biết đâu là thật, đâu là ảo.
– Trong khoảnh khắc đó, ta có thể chạm vào “cái tôi gốc”.
_Zakariel_
**
Nhưng có rủi ro:
“Nếu hắn vượt qua vòng lặp ấy mà vẫn giữ được ý thức...”
“…hắn sẽ trở thành Bản Ngã Tối Cao – một sinh thể đa chiều không thể ngăn cản.”
Zakariel ghi rõ…
“Người thực hiện sẽ là người đặt cược mạng sống, để giữ hắn lại trong gương.”
**
Ba giờ sau – Nơi: Đỉnh Cây Mẹ
Ylthea đặt tấm gương đầu tiên – làm từ mảnh ký ức của chính cô.
Nó run rẩy. Phản chiếu một tương lai cô không bao giờ muốn thấy. Nơi Rừng Thiêng Sylvera chìm trong bóng tối, dung nham cuốn trào trên đại địa. Và có người đang gào thét tên cô...
Nơi thứ hai: Hầm Ngục Đổ Nát
Elgaria đặt chiếc gương thứ hai, tại nơi một Hiền Giả đã chết, nơi khởi nguồn cho sự thức tỉnh của 'hắn'.
Nơi đây, trong mảnh vỡ của thời không, Elgaria nhìn thầy một tương lai khác, của chính mình. Nơi cô bị chính bản thân tra tấn, như một ký ức từ một chiều không gian sai lệch.
Nơi cuối cùng…
Nơi thứ ba là một thực tại kì dị nơi Zakariel đã đặt sẵn một vật gì đó.
Tại nơi ấy… thời không thay đổi. Sắc tím lan ra khiêu lấy không gian như cả đất trời đang biến động.
Trong thời không ấy, Zakariel không phải một kẻ phản bội…
Ông vẫn là một Hiền Giả danh giá. Có bạn. Có người thương.
Êm đềm, hạnh phúc.
Cho đến khi…
Có người bước vào…
Gã bước đi… từng bước nặng nề khiến chước gương rạn dần.
Nó vỡ vụn... từng mảnh...
Thanh âm rạn vỡ, như có ai đang thì thầm...
“Sự phản bội… chính là ta.”
Một kẻ khác… nhưng giống hệt… người điên.
**
Cùng lúc đó, ở trung tâm Rừng Tối – gã điên đang điên cuồng phá tan từng mảnh hơi thở của con quái thú, bỗng chợt dừng lại.
Hắn nhìn thấy… chính mình, từ ba chiều không gian khác. Ba bản thể "bọn họ" cùng lúc... nhìn thẳng vào nhau.
Hắn lùi lại, lần đầu tiên sau nhiều ngày chiến đấu, hắn không cười.
“Không đúng…”
“Sai…?”
“…Tại sao…?”
“Chúng…”
“...đến rồi…?”
“Ông… muốn làm gì, lão già?”
**
Ánh sáng từ ba chiếc gương hội tụ thành một đường trục.
Thời gian gập lại như một dải ruy-băng bị kéo xoắn.
Thực tại vỡ vụn… chầm chậm, nnhư tro tàn… hóa thành từng mảnh nhỏ.
Và ngay cả hắn cũng vô thức, bị kéo đi.
**
“Có những nhà tù không có song sắt.
Chỉ có ký ức.
Và ý niệm rằng mình không thể rời đi.”
Và trên giấy – là dòng ghi chú cuối cùng của Zakariel, trước khi đưa “hắn” vào gương.
**
Không gian tâm thức – Vùng Lõi Ý Thức
Hắn mở mắt. Thân thể cảm nhận rõ sự bửa vây của một nỗi hoang mang kì dị trong tâm trí. Hắn đã từng đến đây. Không… phải chỉ lần. Và như mọi lần, hắn nhìn thấy…
Ba gã đàn ông – ba phiên bản khác nhau – cùng tồn tại trong một vùng trắng xóa không có trọng lực.
Một người mặc giáp rách nát, khắp người đầy máu – ánh mắt hoang dại như dã thú.
Một người khoác áo choàng đen, tay dính đầy mực, như vừa viết xong điều luật của một thế giới mới.
Một người trần trụi, cơ thể hoàn mỹ, nhưng ánh mắt lại rỗng, như vừa quên mất mình là ai.
**
Ba kẻ nhìn nhau.
“Ngươi là ai?”
“Ta…?”
“Không… tao mới là mày.”
“Không…”
“Không ai…”
**
Và đột ngột, từ xa, một bóng người cao lớn lạ thường đang tiến đến. Hắn như thần linh của thế giới huyễn tưởng ấy, tỏa ra bóng đen phủ lên, bao trùm, tất cả trong sắc xanh băng giá của linh hồn. Cứ thế, hắn chầm chậm... chầm chậm... bước đến.
Không có khuôn mặt. Không có hình dạng rõ ràng. Nhưng… ngay cả chính gã điên cũng không thể phủ nhận sự thật phũ phàng ở nơi này, tất cả đều cảm nhận được:
“Hắn ta mới là ta thật.”
Như mọi lần, gã điên nhìn thấy: Cả ba lập tức bị kéo về trạng thái nguyên thủy – như linh hồn bị xé khỏi hình thể.
Có kẻ gào rú, kẻ cười như hóa dại, còn kẻ rỗng tuếch… chúng bị gã kia nuốt chừng, biến mất như chưa từng tồn tại. Như mọi lần…
Nhưng hôm nay, đã khác - hắn đã thấy… Thấy gã điên…
Hắn cười… điên… điên hơn cả kẻ điên mà mọi người biết…
Và rồi hắn tiến lại, gần hơn với gã, miệng rít lên từng tiếng thều thào...
“Mày… đây rồi…”
**
Nhưng, không gian tâm thức không giữ được lâu. Nó rạn nứt, đứt gãy, và bên ngoài thế giới thực – Cả ba tấm gương bắt đầu vỡ
Tại Ký Ức Cây Mẹ, Ylthea hét lên, máu mũi chảy ròng vì căng não giữ gương bằng tâm thức. Nữ tư tế ngay phía sau lưng cô lao vọt đến đỡ lấy để ngắn Ylthea gục ngã, ánh mắt không giấu nổi được sự lo lắng...
Và ở một nơi khác, tình hình Elgaria cũng không thể khá hơn. Sâu bên dưới nơi Hầm Ngục Dravahn, Elgaria co giật, gương mặt chuyển sang màu xám tro do một phần ký ức tuổi thơ của cô đã bị rút sạch ra để làm nhiên liệu. Hộ vệ xung quanh cô xào xáo kêu la, gọi người tới hỗ trợ...
Cũng ở hơi phương bắc xa xăm kia… Zakariel hiện ra… ông niệm chú lần cuối:
"..."
Một thần chú Phản Quang bằng ngôn ngữ cổ Helda. Là phép Khóa tâm chiếu – một phép Phản Chiếu của Thời Quang, chỉ có tác dụng lưu lại từng điểm sáng trong Thời Không vô tận trong một thời gian ngắn, và rồi tan biến… theo làn sương của tro tàn.
Thế nhưng, đã đủ. Ông đã có thể giúp 'hắn' tìm ra được... vị trí của 'tên đó'.
"Từ giờ... sẽ dễ dàng hơn"
**
Tâm trí gã điên như sụp đổ.
Hắn rơi vào hư không.
Không còn ai.
Không còn tên.
Không còn mục tiêu.
Nhưng…
Giữa bóng tối đó, một bàn tay chạm vào vai hắn.
**
Là Ylthea. Gã điên nhìn cô, tay hắn run run, vươn ra muốn chạm sắc xanh nơi thân thể ấy.
Để rồi, phải chứng kiến Ylthea tan biến như làn khói vào không gian sâu thẳm.
Không...
...không phải thật.
Đây dường như... chỉ là một ý niệm về lòng thương xót, được gửi vào đúng lúc thực tại vỡ vụn.
Nhưng hắn nhớ…
Đã nhớ...
Đã từng có…
Những lời…
“Ngươi không cần phải điên nữa.”
“Ngươi chỉ cần… được ai đó gọi tên.”
“…Tên?” – hắn thì thầm.
“Ừ. Chúng ta sẽ đặt lại. Một cái tên mới.
"Tên nào...?”
“...”
Tia sáng tím sau lưng bỗng lan dần ra – cơ thể hắn bị che phủ bởi làn sương tím và lại chậm rãi thiếp đi, mà không nghe hết câu trả lời…
**
Rồi... cả ba chiếc gương bỗng đột nhiên nổ tung trong không gian – như lưu tính chiếu xạ trên bầu trời. Chúng tỏa ra quang hoa tán xạ liên hồi rồi đột ngột thu lại, tụ về một điểm, và rồi biến mất vô tung.
Nhưng ở nơi đó - bên dưới bóng đêm của Khu Rừng Tối, có khẻ đang ngước lên với đôi mắt khao khát nhìn về phía bầu trời...
Khi ấy, có kẻ... đã thấy được thứ mình cần.
**
Ở bên ngoài – không còn tiếng gào, không còn chấn động.
Từ giữa đống tro tàn, một chàng trai khỏa thân, yên tĩnh bước ra.
Không cười. Không điên. Không hoảng loạn.
Hắn chỉ nói:
“…Tên ta là gì?”
Nhưng hắn rất nhanh đã biến mất...
Ngay cả trước khi có ai kịp trả lời…
Hoặc… không có ai ở đó, để trả trả lời…


0 Bình luận