• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Tập 01 - Ký Ức Hoa Hồng Đỏ

Chương 01 - Phòng Giam Không Có Ánh Sáng

3 Bình luận - Độ dài: 2,526 từ - Cập nhật:

**

*

Căn phòng giam nhỏ hẹp bốc mùi ẩm mốc, ứ đọng bởi máu khô, nước tiểu, và cả thứ gì đó không xác định được. Có thể là nội tạng. Có thể là thứ còn sót lại của những kẻ không may.

Ta ngồi đó. Gục đầu vào tường.

Âm thanh duy nhất là tiếng nhỏ giọt của nước từ ống cống trên cao — tí tách, tí tách, như nhịp tim không đều của kẻ hấp hối.

Chúng gọi ta là “kẻ sống sót”. Nhưng chẳng ai thấy sống sót là điều tốt lành cả, khi toàn bộ tổ đội mười người đều tan xác, chỉ còn một gã điên trở về với nụ cười méo mó.

“Hắn cười khi mang xác của đội trưởng trở về...”

“Hắn nói gì đó về 'mắt của quái vật là đẹp'...”

 “Tôi thề hắn đã tự cắt thịt chính mình và cười...”

Lũ lính canh thì thầm.

Ta nghe thấy hết.

Bọn chúng tưởng tiếng thì thầm của mình có thể trốn tránh lỗ tai của một kẻ điên...

Sao...?

Thật lạ…

Nhưng chẳng sao.

Ta thích nghe chúng sợ hãi.

Ta thích cái cách chúng lùi lại mỗi khi đưa thức ăn qua ô cửa nhỏ. Cái khay kim loại cũ kỹ luôn run lên, kêu lách cách...

...như tiếng xương gãy.

Và ta mỉm cười...

***

Vài ngày sau, ta bị tra khảo.

Chúng đến…

“Dẫn hắn lên.” Một chất giọng lạnh lùng. Mắt không hồn, áo choàng đỏ thêu phù hiệu của Hội Đồng Hiền Giả.

Điều tra viên...?

Ta được kéo khỏi buồng giam bằng những sợi xích ma thuật. Bọn họ không dám để ta tự đi.

Khi ta bước qua những hành lang hủ mục, các tù nhân khác đều nín thở. Có kẻ quay mặt vào tường, có kẻ khóc, có kẻ thì thầm…

Chúng cầu nguyện. Và ta—...

...lại cười…

**

____________

"Ta như một cơn dịch bệnh — và sự tồn tại của ta khiến cả nhà ngục nghẹt thở." _kẻ điên_

____________

**

Phòng tra khảo...

Chúng dẫn ta đến một gian phòng kín.

Bên trong là ba người. Một thánh sứ, một pháp sư giám định, và một “thẩm tra viên tâm trí” — một lũ chuyên xâm nhập vào ký ức.

Ta khinh thường chúng…

“Tên?”

“Quên rồi.”

“Ngươi nhớ được gì về vụ việc tại Hầm Ngục Hoàng Hôn?”

“Máu.” – Ta đáp.

“Cụ thể?”

“Nhiều. Đẹp.”

"..."

“Rất đẹp.”

Rồi ta cười…

 ...điên… như dại…

**

Bọn chúng nhìn nhau. Thánh sứ thì cau mày. Pháp sư bắt đầu lẩm nhẩm thần chú, kiểm tra năng lượng. Ánh sáng tím nhấp nháy trên tay hắn, rồi... vụt tắt.

“Không có luồng sinh mệnh ổn định?”

”Hắn như một vết rách... một lỗ hổng...”

“Thứ gì…?”

“Năng lượng sống của hắn không nằm ở đây. Hắn như đang… hút từ nơi khác vậy.”

Thẩm tra viên bước tới, đặt tay lên đầu ta. Hắn định lục lọi...

Thật dại…

Ngay khi những sợi phép thuật xuyên vào tâm trí ta, hắn bắt đầu gào rú.

“KHÔNG! KHÔNG! CÓ THỨ GÌ ĐÓ…

“KHÔNG... KHÔNG PHẢI CON NGƯỜI!... KHÔNG PHẢIIII—”

Máu trào ra từ mắt, tai, mũi... tên ngu ngốc đó...

Hắn gục xuống. Toàn thân co giật như cá bị lôi khỏi nước.

Rồi ta cười…

Gã chết. Ngã vật ra…

Máu…

Tiếng la hét vang vọng trong hầm ngục…

“G-GỌI CẤP CỨU! M-MAU!”

“M-MA… MA LỰC ĐANG BỊ ĐÁNH NGƯỢC—!”

"..." 

Và rồi... tất cả lại lặng thinh.

Trên ghế… ta vẫn ngồi yên. Vẫn mỉm cười. Rất đậm…

**

Sau hôm đó, ta bị biệt giam.

Họ dán phong ấn lên khắp cơ thể. Bịt mắt ta. Khóa miệng ta.

Nhưng làm sao ngăn được tiếng cười?

"..."

***

Trong bóng tối, ta nhớ lại hầm ngục…

Nhớ xác thịt tan chảy trong dung nham…

Nhớ tiếng rít của những linh hồn bị phong ấn…

Nhớ cả con quái vật đã chạm vào sâu thẳm nơi trái tim ta, như đang thì thầm:

“Ngươi cũng giống ta… như ta… khi ấy..."

"..."

"Chúng ta sẽ gặp lại. Khi móng vuốt của ta xé toạc bầu trời.”

"..."

Ta cười. Mắt rướm lệ.

Không ai biết. Không ai hiểu.

Hầm ngục không tha thứ…

Và ta – là thứ… được nó sinh ra…

**

Đêm Không Có Thánh Thần...

Bầu trời trên đỉnh Ngục Tối Dravahn không có sao.

Những vì tinh tú không bao giờ xuất hiện ở nơi này.

Chỉ có sấm.

Và những tiếng gầm rất xa, không phải từ bầu trời, mà là từ lòng đất.

Thời gian trôi đi... mơ hồ...

Và ta bắt đầu đếm…

“Một…”

“Hai…”

“Ba…”

"..."

“Bốn…”

“…”

“Bảy”

“...”

“Bao nhiêu…?”

“...”

Ta không rõ.

Nhưng ta cảm nhận được…

Đã lâu…

Rất xa...

**

Chúng không còn tới gần ta nữa...

Không hỏi. Không cho ăn.

Chúng nghĩ tốt nhất là nhốt ta đến chết đói.

Chúng gọi....

"Đó là giải pháp."

Ngây thơ.

Như lũ trẻ…

Cái đói…

...nó không chết.

Đối với ta.

Tim ta vẫn đập. Không vì ăn.

Mà vì máu. Và giấc mơ...

Giấc mơ mà ta thấy hằng mỗi đêm...

Khi thân thể vẫn nằm trong ngục tối...

...nhưng tâm trí ta bay xuyên qua những thế giới, đi đến những nơi chưa ai từng đặt tên.

Nhưng ta nghe...

Có tiếng gọi...

...từ tầng sâu… không ai biết… nơi… thậm chí… cả thần linh… cũng không nhìn tới.

“Ngươi…”

**

Đêm đó...

Sấm sét nổi lên...

Toàn bộ nhà ngục chấn động.

Một cơn rung động lạ lùng xuyên qua kết giới – như một nhịp đập cổ xưa, không thuộc về thế giới này.

Phong ấn trên trán ta rạn nứt.

Một ký hiệu cháy lên – thứ ký tự lâu đời, từ thời đại xa xưa...

Không còn ai nhớ…

Không ai biết… tại sao – nó hiện diện trong ta.

Có lẽ… nó đã luôn ở đó, luôn luôn… và chỉ đang đợi, thời điểm… để…

“Mở…”

“...khóa?”

“Khóa?...”

“Thứ gì…?”

***

Canh ba...

"C-cái gì? Có chuyện gì xảy ra?" – Một lính gác hét lên.

Toàn bộ đèn phép trong ngục đồng loạt tắt lịm.

Trong bóng tối, tiếng bước chân vang vọng – không phải của người.

Mà... sột soạt, rúng động.

Một thứ gì đó… đang bò ra từ khe nứt nơi tầng đá sâu nhất.

Cánh cửa phòng giam bật mở. Tự động...

Không ai chạm vào.

Ta bước ra...

Chậm rãi...

Thở một hơi...

Thật ngột ngạt...

Nhưng ta nghe được…

Trong không khí – lần đầu tiên – nó có mùi, của máu… và tự do...

**

Ta đi...

Một tên lính gác chĩa giáo về phía ta...

"Dừng lại! ĐỨNG—"

Chưa kịp nói xong...

Thân thể đã hắn bị xé toạc bởi một thứ gì đó...

Ta không nhìn thấy.

Một cơn gió, hay một cái gì đó... vô hình?

Không. Chính là bóng–

...của ta.

Nó cử động trước ta. Bước qua ta.

Nó cười.

Và như chưa từng nhận ra…

Ta vượt ngục…

Rời đi…

***

Trong đêm tối, dưới ánh trăng nơi hầm ngục…

Những cánh cổng bị phong ấn bằng ma thuật cổ đại đều nổ tung.

Không phải do ta.

Con quái vật… đã tỉnh giấc…

Thứ bị chôn giấu sâu bên dưới Hầm Ngục Dravahn… Behemoth.

Dường như… ta đã từng nghe tên nó…

Và ta dừng lại…

Tiếng gầm của nó khiến kết giới lún xuống.

Mọi sinh vật trong ngục – từ lũ sát nhân, dị nhân, cho đến cả linh hồn bị giam giữ – chúng đồng loạt gào rú trong hỗn loạn.

"Chạy đi... CHẠY!"

"NÓ ĐẾN RỒI! THỨ Ở TẦNG 13 ĐÃ THOÁT!"

"KHÔÔÔÔÔÔÔÔÔÔÔÔÔÔÔÔÔÔÔÔÔÔÔÔÔÔÔÔÔÔÔÔÔÔÔ—!!!"

Ta đi giữa bầy xác sống.

Giữa khói và lửa.

Giữa máu và nội tạng.

Và ta cười, như một bản giao hưởng điên loạn nổi lên giữa đêm đen.

***

Tầng 0 – Cổng chính ngục giam...

Ba Hiền Giả xuất hiện cùng lúc.

Áo choàng rực sáng, thanh trượng phát hào quang, lời chú rung chuyển cả tầng khí quyển.

“Kết giới: Thập Hồi!” - Một phép Khóa phong tầng không gian!

Ta biết nó.

“Thánh Quang: Huyễn Tận!” - Một phép đẩy lùi bóng tối...

"Đẩy lùi... Bóng Tối...?" – ...??

"..."

Ta đã từng nhìn thấy qua…

...

Nhưng...

...

**

“Ngươi là thứ gì? Kẻ bất tử? Hay là ma thần đội lốt con người?!”

Ta chỉ đứng đó. Không trả lời.

Tia sáng từ phép thuật bắn ra. Xẹt ngang.

Máu ta chảy ra từ vết cắt trên cổ.

Nhưng mắt ta– long lanh.

Như đứa trẻ sắp mở được món quà Giáng Sinh.

**

Không biết…

...là gì nhỉ…

"..."

"Ký ức... thật lạ."

Và rồi, ta tự hỏi.

Phía bên kia…

...ai có nghe… tiếng ta– đang thầm thì…

**

__________________________

“Ta là... Hồi Ký Của Cái Chết.”

....

__________________________

**

Đêm...

Bên dưới những tầng mây, con Behemoth khổng lồ xé vỡ hầm ngục... trồi lên.

Âm vang rúng động…

Tiếng gầm heo hút vang vọng…

Ta cười, run rẩy, như rừng lá...

...hay thậm chí... là cả thế giới...

Chúng... sững sờ.

Và tất cả... bắt đầu sợ hãi.

***

Ba Hiền Giả và Một Kẻ Cười

Ta thấy rồi...

Tia sáng...

Ahhhh–...

Tự do...

Đột nhiên…

Trong mắt ta–...

"Có người..." – Một kẻ nào đó đang nói...

Cột sáng từ pháp trượng của 'kẻ thứ nhất' xuyên lên trời cao, xé toạc tầng mây.

Mọi sinh vật trong khu vực bán kính 20 dặm bị thiêu rụi trong khoảnh khắc — thời gian như ngừng lại.

Nhưng con Behemoth thì không...

Con quái vật ấy không thuộc về quy luật của thế giới này.

Còn hắn... lại càng không...

Hắn luôn thế. Chết. Bị thiêu rụi. Nhưng không chết.

Và lại sống lại.

**

“Phong Ấn - Tứ Tầng!”

“Trận Vong - Cổ Thức!”

“Ngũ Ấn - Kết Giới!”

Ba Hiền Giả – kẻ thao túng không gian, người nắm bắt thời gian, và vị triệu hồi sư tối thượng – cùng ra tay.

Cả một khu vực rộng lớn chìm vào trong ánh sáng của cổ pháp.

Nhưng con Behemoth chỉ gầm lên.

Âm thanh ấy không vang lên trong tai – mà rung trong xương, thấu tận tủy.

Tia sáng từ con quái vật bắn vụt ra. Nhanh… không nhìn được.

Một Hiền Giả rụng cả hai tay sau tiếng gầm.

Người thứ hai bị đánh bật ra xa, cơ thể xoắn lại như vải rách giữa cơn bão.

Kẻ thứ ba cố đứng vững.

Chống trượng. Niệm chú.

“Ta là Vòng Tròn Cuối Cùng, là Mạch Kết Thúc!"

"Nhân danh ta là Alcain– Thần Giáp!"

"CÚT VỀ ĐỊA NGỤC, MÃNH THÚ!!”

Nhưng...

Con Behemoth dừng lại.

Nó không nhìn hắn. Chỉ nhìn ta...

Ta đứng bên ngoài trận chiến.

Không can dự.

Mắt ta long lanh, như đang xem kịch hay.

“Một.” – Ta lẩm bẩm. – “Hai...”

“Ba…”

Nó và ta nhìn nhau. Rồi ta cười...

Gã điên cười. Điệu cười nhe nhếch, thích thú.

Điên...

Dại....

Rồi một bàn chân khổng lồ, nặng như cả một vùng lục địa...

...đập xuống.

Alcain cùng kết giới của hắn bị nghiền thành bụi sáng.

**

Mười hai câu thần chú…

Hai cái chết. Một mất tích. Một thất bại.

Hắn không đếm theo số người.

Hắn đếm theo nhịp tim của thế giới.

Thình thịch… thình thịch…

Như cả khu rừng đang run rẩy.

"..." – Nhưng…

Có gì đó…

Lạ.

Ta cảm nhận được…

Thời không như có vết rạn–

Ngay khoảnh khắc tên ngu ngốc thứ hai bị hút vào hàm răng Behemoth, ta cảm thấy nó.

Một sợi năng lượng từ đâu đó – xa hơn cả rìa vũ trụ này kết nối với cột sống của ta.

Một thế giới khác. Một “ta” khác.

Nó vừa chết.

Và từ cái chết đó, ta...

...hút lấy sinh lực.

Hay đúng hơn… là nó được truyền đi.

Vào ta.

**

Ta sống lại... từng tế bào. Máu sôi lên. Da thịt căng lại... như mới.

“Đa thế giới… "

"Ta…" – Ta lẩm bẩm – "Ngươi…” 

“Ta sống – nên kẻ khác phải chết."

"Một cái giá… đẹp đẽ biết bao.”

**

Hắn cứ thế... như vực sâu không đáy...

...hút từ thế giới bên kia như uống máu từ cổ một linh mục.

Tham lam. Cạn khô. Không hối hận.

Chầm chậm, từng bước. Chấn động. Rồi chìm sâu… trong bóng tối của đống đổ nát nơi khu rừng.

Thế giới dần chuyển động... lệch đi....

Và Behemoth biến mất trong một cú nhảy xuyên chiều không gian.

Mọi thứ… rơi vào im lặng.

**

Khu rừng bắt đầu chấn động...

Có người đến…

Một người khác. Cũng giống họ.

Nơi hiện trường, ông ta thấy...

Một Hiền Giả nằm gục, mất tích.

Một người chết không toàn thây.

Một thì chỉ còn… áo choàng.

Còn ta?

Ta bước tới, giữa tàn tích.

Mắt thích thú…

Khóa chặt... kẻ vừa đến…

Sức ép từ ta cứ thế hầm chậm, đè lên...

Ừ...

Chậm…

Trước mặt ta, hắn khuỵu xuống...

Năm người – chỉ còn lại...

Một kẻ…

Hai...

"..."

**

Kì lạ...

Ta ngồi xổm trước mặt hắn.

“Ngươi thấy không?” – Ta nghiêng đầu. – “Không phải ta giết họ.”

“Là sự bất lực của các ngươi.”

Hắn ho ra máu.

Mắt nhìn ta, đỏ vằn tia chết chóc.

“N-Ngươi... là thứ gì…?”

“Ta?” – Ta mỉm cười. Nhìn vào sâu trong mắt hắn.

“Ta là… hậu quả.”

“Là nhân quả.”

“Và các ngươi… phải gánh lấy.”

Rồi ta nhảy múa. Giữa tro máu. Trong ánh trăng.

Như một thằng hề… tại lễ hội tang tóc…

...của loài người.

**

Khi Hiền Giả thứ năm đến nơi, mọi thứ đã muộn.

Kẻ điên biến mất.

Tất thảy chỉ cọn lại một hố sâu...

Hoang tàn...

Một đống đổ nát.

Từng vệt móng vuốt kéo dài trên mặt đất.

Tro tàn. Và vết khứa chằng chịt như nét khắc trên đá.

Và rồi...

“Quang Phản: Hồi Tưởng.”

Ánh sáng.

Chúng sống dậy.

Gió rít lên.

Từ trong đống đổ nát, những cái bóng trồi dậy.

Chúng nói…

"Không, ta– ai...?"

"Thì thầm…?"

Và ông ấy thấy…

**

Một gã đàn ông trần trụi, cơ bắp nổi lên như được nhào nặn từ ác mộng.

Ánh mắt điên dại.

Và ông ta…

…khiếp sợ.

**

Xa xăm trong rừng sâu – nơi ánh sáng không thể chạm tới

Hắn đi, lê bước trần trụi giữa rừng cây quỷ dị.

Trên thân thể là dấu vết từ các thế giới song song – những đường nứt ánh sáng chằng chịt như da rắn.

Mỗi bước đi, hắn nuốt một phần hiện thực.

“Còn bao nhiêu ta phải giết…"

"...thì thế giới... mới vỡ tan?”

Hắn tự hỏi...

Nhưng không ai trả lời...

...trừ giọng nói đang thì thầm trong đầu...

*

“Cứ tiếp tục…"

"Đến khi... mọi dòng thời gian là một.”

**

Hắn là ta...

Và ta… vẫn đang…

"...sống."

*

**

Bình luận (3)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

3 Bình luận

T cảm giác như đây là kết hợp truyện và thơ tự do làm thành một đống chả ra truyện cũng chả ra thơ
Xem thêm
Không muốn làm người xấu, nhưng có nhờ GPT 4.O viết thì render kết cấu chương truyện lại đi chứ. Làm gì cứ tường thoại, 1 câu 1 dòng.
Cách hành xử của văn bản cũng y hệt con GPT nhà tui: những khúc đầu cứ phong cách 1 câu chủ đề - 1 đoạn diễn giải hoặc tả - 1 câu thoại đi với cảm xúc. Rồi đi được khoảng 20 chục lines đổ lại thì khi kêu AI viết tiếp nó sẽ đi theo hướng cinematic pacing (1 câu 1 dòng) hoặc nhiều câu trong 1 đoạn với sự tuyệt chủng của dấu phẩy.
Xem thêm
CHỦ THỚT
AUTHOR
Cám ơn b hh, mình cứ nghĩ kiểu này sẽ phù hợp với chất 'điên' của truyện ấy, nên mới làm kiểu vậy. Mình sẽ chăm chút lại sớm.
Xem thêm