Tập 01 - Ký Ức Hoa Hồng Đỏ
Chương 02 - Cơn Ác Mộng Từ Rừng Tối
0 Bình luận - Độ dài: 2,271 từ - Cập nhật:
**
*
“Chúng ta có cùng một vấn đề.”
– Trích nhật ký của Ylthea, Công Chúa Rừng Sâu.
**
Vùng Đông Revaria – Rừng Cấm Trắng Đêm Sylvera
Ánh trăng luồn qua những tán cây như vết cắt mỏng trên nền bóng tối.
Nơi này không có tiếng chim. Không có tiếng gió.
Chỉ có sự lặng im như đang nín thở.
Và mùi tro tàn… dù chưa có ai châm lửa.
Ylthea – cô Công Chúa cao quý của Rừng Thiêng Sylvera – lặng ngồi bên hồ.
Tay cô đưa động trong nước, ánh mắt xa xăm.
Cô đang nghe, đang cảm nhận.
Không phải bằng tai, hay mắt.
Mà bằng máu.
Mùi sắt, đồng...
Hơi tanh.
Cô cảm nhận được...
**
"Một dòng chảy trong không gian… nó vừa lệch."_Ylthea_
**
“Thế giới đang vỡ ra…” – Cô lẩm bẩm.
Phía sau cô, một nữ tư tế chạy đến.
“Điện hạ!...”
“ Có tin… từ Hội Đồng!”
“Dravahn… sụp đổ!”
“Behemoth… đã trốn thoát!”
Ylthea nhắm mắt.
Lồng ngực nhói lên – như thể những rễ cây trong tim cô vừa bị cắt đứt.
“...còn tên đó?”
“...chưa rõ. Có vẻ hắn đã sống sót.”
“Và... biến mất?” Hơi chút ngỡ ngàng, Ylthea quay người.
Đôi mắt màu xanh rêu nhìn xa xăm về phía chân trời – nơi hầm ngục Dravahn cư ngụ.
Bóng đen của Rừng Tối vẫn đang không ngừng mở rộng.
Một làn suy nghĩ lan dần, rộng ra trong tâm trí cô.
Đó... là về lời căn dặn của một người thiếu niên, với cô…
...và đã từ lâu…
“Hea…”
“Đừng lặng im…”
**_________
Và cô... cũng từng nghe...
“Kẻ bất tử đã thức tỉnh… Và với mỗi lần hắn chết, thế giới lại đẻ ra thêm một cái bóng khác… của chính hắn."_Lời độc thoại của Hiền Giả Thứ Năm Zakariel_
_________
**
Vương Quốc Helden – Thủ đô Valdoreth
Trong hoàng cung phủ sắc vàng hoa lệ, nơi âm nhạc vang lên không ngừng…
Công chúa Elgaria vừa kết thúc buổi yến tiệc với các lãnh chúa miền Nam.
Cô là người duy nhất trong hoàng thất có dòng máu Ma Pháp Nguyên Thủy.
Tinh thông về phép thuật, nên nàng vốn không tin vào điềm gở.
Nhưng đêm nay...
Gương soi trong phòng đã vỡ vụn...
Bảy lần.
“Lạ thật… là trùng hợp…”
“Nhỉ...?” – Cô không rõ.
**
Câu trả lời đến ngay sau đó.
Một bức thư khẩn cấp được truyền thẳng qua kết giới đến phòng ngai vàng.
Dấu ấn đỏ, niêm phong bởi Hội Đồng Hiền Giả.
"Dravahn thất thủ.”
“Behemoth đã tái sinh.”
“ Một thực thể… bất tử… đã khởi động chuỗi hỗn loạn của thời gian.”
“Valdoreth cần chuẩn bị phong ấn tầng không…"
**
Elgaria siết chặt bức thư.
“...bất tử…”
Từng chữ... như những nhát dao cắt siết mạnh vào trong tâm trí cô.
“Là ‘hắn’…”
Một kẻ… mà các Hiền Giả từ chối gọi bằng tên – Khuyết Danh.
“Kẻ bất tử..." –...
"Người ấy…”
Một người… mà cô từng biết.
Lâu rồi...
**
Ba ngày sau, tại Điểm Hội Giao Trung Lập – Đền Đá Ẩn dưới lòng đất Sylvera, nơi miền giao giới đông, tây…
Ylthea và Elgaria lần đầu tiên gặp nhau sau gần mười năm.
Không lễ nghi. Không kèn trống.
Chỉ có bản đồ thế giới đang rạn nứt đặt mở giữa hai người. Họ....
“Chúng ta phải hợp tác.” – Elgaria mở lời.
“Nếu không, không chỉ một Dravahn sụp đổ… mà cả những phần nhỏ xung quanh nó cũng sẽ bị ảnh hưởng.”
Ylthea gật đầu.
Nhưng mắt vẫn nhìn vào một điểm duy nhất trên bản đồ.
Ký hiệu “X” được đánh vào trung tâm Khu Rừng Tối – đó là nơi lần cuối cùng thông tin tình báo có thể tìm thấy được 'hắn' – Một thứ ngoại nhập, kì dị như bóng ma trên Revaria, đã lẩn khuất, và không có tin tức từ lâu – kẻ bất tử.
**
__________
Người Quan Sát Không Nên Chớp Mắt
“Đôi khi, việc không làm gì… là hành động mạnh mẽ nhất.
Hoặc đơn giản... là hèn nhát nhất.”
– Lời độc thoại của Hiền Giả Thứ Năm, Zakariel_
__________
**
Một ngày sau Biến Cố Dravahn – Nơi tro bụi rơi như tuyết – Đỉnh Nham Thạch Im Lặng
Zakariel đứng trên đỉnh núi, ông là vị hiền giả còn sót lại.
Duy nhất…
Ông không khóc thương. Không đau buồn.
Chỉ nhìn xuống, nơi từng là căn cứ phong ấn của Behemoth.
Giờ đây, chỉ còn là một hố đen cháy âm ỉ, xung quanh rạn nứt như mạng nhện kéo dài tới tận rìa chân trời.
Hai Hiền Giả đã chết. Một mất tích. Một trọng thương.
Chỉ còn mình ông, và "may mắn" – ông... vẫn nguyên vẹn.
“Họ nghĩ ta phản bội.” – Zakariel thì thầm.
“Có lẽ đúng.”
Không phải ông không thể can thiệp.
Ông đã biết trước.
Thế nhưng… ông không đến…
**
Và rồi ông bước đi.
Trong tâm trí hiện lên những suy tư của ký ức…
Về... ngày trước…
Đã lâu…
**
Mười hai năm trước –...
Trong một lần quan sát thực địa hiếm hoi - Ông đã thấy “hắn”
Lúc ấy...
Khi "gã điên" chỉ mới vừa mới được dẫn truyền sang thế giới này.
“Một đứa trẻ…”
Zakariel là người đầu tiên phát hiện ra làn sóng dao động bất ổn trong kết cấu chiều không gian.
Một thực thể mang theo năng lực không thuộc về bất kỳ hệ thống ma thuật nào.
Không phải Thần ban. Không phải Quỷ tạo.
Mà là... một điểm lệch của chính bản thân định mệnh.
**
Và Zakariel bắt đầu nghiên cứu hắn như một nhà khoa học nghiên cứu bệnh dịch.
Không với mục đích cứu chữa.
Mà là… để theo dõi... sự lây lan.
**
Ông quan sát…
Và ghi chép…
Mỗi ngày...
Lưu ý, và nhớ kỹ…
Mọi điều…
**
“Không thể chết.”
“Không thể ngừng tồn tại.”
“...”
“Và cuối cùng, không thể bị giam cầm.”
"..."
"Thực tại…"
"..."
**.
Trong Tháp Kính Thời Gian, Tầng Thứ 13 của Tháp Hội Đồng…
Băng qua từng dãy hành lang của tháp, ông trông thấy đôi kẻ vội vã ngược chiều.
Chúng nhìn ông... rồi vội rời đi.
Hối hả, thắc mắc, tò mò.
Nhưng không ai dám cản...
"..."
"Vẫn trẻ..."
"..."
"Không giống 'hắn'...".
Ông nghĩ…
**
Zakariel bước vào căn phòng chỉ mình ông được phép dùng.
Tường được phủ bằng mặt gương ma thuật, mỗi tấm chiếu là một phiên bản song song khác của các mảnh thế giới.
Những mảnh vỡ hiếm hoi… mà ông góp nhặt được trong những lần 'tai nạn'...
Và ông biết...
Có những nơi:
– Gã điên đã trở thành vua của tộc quái vật.
– Có nơi, hắn là thần hộ mệnh.
– Có nơi… hắn bị giết. Nhưng rồi lại sống lại, và kéo cả vũ trụ ấy chìm theo.
–...
Thật sự... ông có... nhưng không nhiều...
**
Ông lật cuốn sổ tay mà mình đã chăm chút cất giữ từ lâu.
Mở...
Lật...
Từng dòng chữ hiện ra theo làn hơi từ ngón tay ông – một phép niêm phong, của Hiền Giả tu viện – ông đã học lỏm được.
Sách ghi...
“Vấn đề không phải là hắn mạnh.”
“Mà là hắn sống."
"Và cứ mỗi lần sống, một dòng thời gian mới lại ra đời.”
"..."
“Năng lượng cứ đổ về hắn.”
"..."
“Như vực sâu, không tìm thấy đáy.”
"..."
Từng dòng....là cả một quá trình dài.
Dường như... đã gần 20...
"... năm...?"
Đã lâu rồi ông không hỏi...
"Thằng bé bây giờ bao nhiêu tuổi rồi nhỉ...?"
Zakariel đưa tay chạm vào gương.
Đôi dòng hình ảnh hiện lên trước mắt ông, lập lòe, không rõ – ông nhớ...
...nhưng lòng đầy bất an.
Ở nơi mảnh gương khác...
Một phiên bản của thế giới hiện lên – nơi mặt trời chảy máu – và bầu trời là mắt người.
**
“Nếu cứ tiếp tục…"
"...tất cả sẽ biến mất.”
Ông thì thầm, và dường như đã quyết tâm.
Đôi tay khô gầy cần mẫn gom, nhặt. Và rồi… lại quay người rời đi.
Ký ức một lần nữa hiện về trong tâm trí ông lão già nua…
Về từng ngày...
Xưa cũ...
**
Ông đi...
Ông nhớ...
Nhớ… mình đã từng muốn can thiệp.
Một lần…
Hai lần...
...
**
...
Năm năm trước, Zakariel đã dùng toàn bộ trí lực để tạo ra một phong ấn cấm, phong bế đường liên kết giữa các chiều không gian mờ nhạt.
Sau đó... ông già đi.
Nhanh chóng.
Nhưng hơn cả.
Nhờ nó, ông lại nhận ra điều kinh hoàng từ đứa trẻ...
"Không thể..."
"..."
**
Đồng nghiệp của ông từng bảo:
“Mỗi lần chặn, hắn… năng lượng lại tìm ra một con đường khác để mở. “Và lại chặn.
"..."
"Vô vàn lỗ hổng… không thể...”
Nhưng ông vẫn muốn khẩn cầu...
"..."
_
Bất lực....
Ông muốn nghỉ…
Một lần…
Nghỉ ngơi...
...lơi là.
Và…
VỠ–
**
Sau đó… hắn – gã điên vẫn luôn không thể kiểm soát cái này bằng lý trí...
Rối loạn...
Trong cơn điên, không bằng sức mạnh – mà bằng… trực giác, điên loạn...
Và Zakariel hiểu...
Ông thu mình...
“Ta không học ma thuật..."
"Ta làm hỏng nó.”
Ám ảnh... về cái sai...
**
Ông chỉ có thể tiếp tục theo dõi.
"Ghi chép. Và…"
"...chờ lúc thích hợp.”
"..."
Ông luôn tự nhủ.
**
Tay ông run run...
**
Bỗng...
"Có tin báo đến – từ Hội Đồng..."
“Hai vị công chúa đã lên đường.”
Zakariel nghe, mở lại nhật ký, lật tìm vài dòng:
– “Ylthea – tiềm năng – thức tỉnh ‘Ký Ức Cây Mẹ’."
– "Elgaria – tiềm năng – có thể chịu được sức ép không gian cấp độ 5.”
“Có thể dùng làm chìa khóa.”
“Hoặc… mồi nhử...?”
Chần chừ...
Rồi ông gập sổ...
Mắt nhắm lại.
“Không.”
"Hắn sẽ... giận..."
"..."
“Có lẽ…”
"..."
“...nên là ta.”
Ông lại nhớ… khi ấy, mình từng kêu gào…
"Chúng ta không cần giết hắn–”
“CHÚNG TA KHÔNG CẦN GIẾT HẮN–”
“CHỈ CẦN KHIẾN HẮN TỰ HỦY BẰNG CHÍNH THỨ HẮN TỰ SINH RA–!”
Nhưng ông luôn luôn tự hỏi...
"Ta có đúng…?"
"Hay sai…?"
"..."
**
Không ai trả lời.
Rồi ông đi...
**
Nơi đỉnh núi xa tận phương bắc...
Một mảnh đất hủy diệt hoang tàn mà lâu rồi không ai từng đặt chân đến.
Hôm nay, nó đón vị khách đầu tiên… sau hàng thập kỉ.
“Đến lúc rồi.” Zakariel lẩm bẩm.
Ông rút ra một viên ngọc đen – một mảnh vỡ… nhỏ, bằng bàn tay – nó mang hình dáng một con bọ cánh cứng, màu đen, xám tro… – và, ông ném nó vào tấm gương nơi sâu thẳm trong tận cùng của bóng tối – tấm gương... Phản Chiếu Của Thế Giới.
Nó vỡ tan...
...và chấn động.
Bóng tối, sắc tím bao trùm lên Zakariel.
Ông đau đớn. Vùng vẫy.
Và rồi… bị hấp thu...
...bị nuốt chửng.
**
Thở...
Phía bên kia, nơi đầu đông của lục địa – Khu Rừng Tối...
Gã điên đứng trước một thân cây khổng lồ – thở.
Gã hít, ngửi... như đang tìm kiếm một thứ gì...
Từ "đó"...
Từ "thứ"...
Một "cái gì đó" – nó kì dị, mang sắc đen, nhuốm đầy dịch nhầy – và, đang tỏa ra từng làn tro lạnh.
Nó không phải cây. Mà là một cột xoáy...
Một điểm tụ.
Hội tụ... của một "cái gì"...
Hắn đang rất tập trung...
Quan sát...
Từng điểm nhỏ...
Trong mắt hắn... cái cây đang choẹt hơn... và từ từ héo rũ...
**
Nhưng đột nhiên...
Hắn cảm nhận được.
Ở nơi xa... có người... đang kêu gào…
Không gian vắng lặng...
Trời đất nín thing...
Không ai kêu, nhưng gã cười–
Gã cười khanh khách, thô thiển, tức tưởi...
“Lão già khốn khiếp…”
“Ông sai…”
“Luôn sai…”
**
Rồi gã chợt chững lại…
“Lũ khốn kiếp…?”
Rồi gã ngẩng đầu, lại cười...
Khánh khách…
Như điên...
Như dại…
**
Nhưng không lâu.
Hắn ngừng lại, nhìn lại.
Nơi hắn đang đứng – một gốc cây khô, già nua, đen nhẻm.
Nó rung động. Rúng động.
Cuộn, xoáy…
Hư không xung quanh chuyển động... Rạn vỡ...
Và rồi cả hắn... cũng bắt đầu tan vỡ…
...
Từng điểm… từng điiểm…
Xoáy tròn trong không gian…
Và từ phía trong, một thứ gì đó…
Sâu thẳm, đục ngầu…
**
“Chào…”
Rồi gã cười.
“Có lẽ... ta nên bảo thế. Thay phần 'ông'...”
Và rồi…
Trên tay hắn…
Một thứ năng lượng màu tím kì dì dần dà lan tỏa...
Mắt hắn chói lên tia sáng màu tím sáng như từng làn pháo hoa điên loạn...
Hắn đang chờ đợi...
Lúc này...
Trong từng vòng xoáy…
Một cái đầu xương sọ, đen hẻm, trơ trọi, vẩn tro…
Nó chạm, rạn, vỡ...
Tích tụ... và lại chạm, rạn, vỡ...
Nhưng... nó – đang ló dần ra…
"..."
Và rồi… nát vụn…
Máu…
Mảnh vỡ…
Xương…
Sọ…
Và… khiếp đảm…
**
Và rồi...
Gã điên ấy... lại cười...
Như ma... tru tréo... u uất...
Như chưa ai từng thấy...
**
"Ngày hôm ấy... ta có hay không..."
"Đã từng khóc..."
"..."
**
À...
Khi ấy...
Có hai người...
Mới chỉ vừa tròn ba...
Hai phương trời, rơi, rụng...
Ai...
Ai...
Và ai... lặng lẽ thở dài...
*
**


0 Bình luận