**
*
“Tất cả bắt đầu vào ngày, ta chết lần đầu tiên.”
Không phải một cái chết anh hùng. Không vinh quang. Không nước mắt.
Chỉ là một tiếng hét nhỏ nhoi giữa vùng đất xa lạ, nơi máu và thịt bị nghiền nát dưới móng vuốt của những thứ chẳng nên tồn tại – ác quỷ.
Tên ta là gì, ta cũng quên rồi.
Ta chỉ nhớ... mình từng là con người. Một con người đầy rẫy những vết rạn trong tâm trí.
Ta tỉnh dậy ở nơi này – một thế giới xa lạ, gọi là Revaria, nơi pháp thuật uốn lượn trên không khí, nơi những vì sao cũng lắng nghe lời cầu nguyện.
Và ta – một kẻ điên loạn từ thế giới khác, được triệu hồi như một trò đùa của vận mệnh.
Họ cho ta một thanh kiếm. Một danh hiệu. Một tổ đội. Và một con đường để đi đến hầm ngục.
Ta không biết chuyện gì đã xảy ra...
Chúng ta rơi xuống. Phía dưới, từng người, từng người một ngã xuống trong tiếng thét tuyệt vọng.
Chỉ mình ta sống sót. Không, chính xác hơn –...
Ta không thể chết.
Ta phát hiện điều đó khi trái tim mình bị xuyên thủng... và ta vẫn đứng dậy.
Khi đầu ta bị nghiền nát... và ta vẫn cảm thấy cơn gió.
Khi cả cơ thể bị thiêu cháy... và ta vẫn nghe thấy... tiếng cười của chính mình.
Có lẽ ta đã chết. Có lẽ, ta chưa từng sống.
Chỉ biết, ngày đó – có thứ gì đó bên trong ta đã vỡ vụn... và lại sinh ra.
**
Khi ta trở về.
Họ trói ta, tra hỏi, sợ hãi.
Không ai tin một kẻ tâm thần có thể sống sót khỏi hầm ngục.
Ta cười.
Họ sợ.
Ta im lặng. Họ đánh đập.
Ta bật cười, máu trào ra từ miệng.
Rồi một đêm, cánh cổng giam giữ vỡ tan.
Ta bước ra, không phải như một người, mà như một tai họa.
Lũ quái vật bên trong được ta dẫn lối.
Máu chảy thành suối. Tiếng la hét vang vọng trong đêm.
Behemoth – con quái vật từng bị phong ấn ngàn năm – gầm lên như sấm động.
Ba kẻ đến, và bốn người ngã xuống.
Và...
Cả thế giới bắt đầu run rẩy…
Còn ta – kẻ bất tử, một kẻ điên cuồng đứng giữa đống hoang tàn, đổ nát...
Cười... như một đứa trẻ lần đầu được chơi với máu.


2 Bình luận