• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

"Tớ muốn những tháng ngày hạnh phúc nhất có thể

Chương đặc biệt (6)

0 Bình luận - Độ dài: 646 từ - Cập nhật:

Cũng đã hơn một năm kể từ ngày tôi để Toru rời đi.

Giờ đây , căn phòng bệnh này đã trở nên im ắng đến đượm buồn.

Không còn tiếng bước chân quen thuộc, cũng không còn những câu chuyện vụn vặt mà cậu ấy mang đến, và còn đâu những tràng cười vui vẻ khiến tôi quên đi đau đớn.

Thời gian như ngừng trôi, còn tôi thì chỉ biết lặng lẽ lắng nghe tiếng tích tắc của kim đồng hồ… và tiếng trái tim mình thắt lại mỗi khi nhớ về cậu ấy. Chính tôi cũng không có cách nào để liên lạc với cậu ấy…

Vì thế mà, tôi cô đơn lắm.

Chẳng có ai bên cạnh tôi lúc này, bố, mẹ, Toru…liệu rằng, tôi sẽ bị chính thế giới tàn nhẫn này lãng quên? Những suy nghĩ tiêu cực đó càng ngày xuất hiện càng nhiều trong đầu tôi.

Đến nỗi, mỗi buổi sáng mở mắt, tôi chỉ ước mình đừng tỉnh dậy nữa.

Những cơn đau thể xác dằn vặt tôi, nhưng chúng không đau bằng cảm giác bị bỏ lại phía sau và nổi cô đơn này.

Đôi khi tôi nghĩ… nếu mình biến mất, liệu có ai nhận ra không?

Nhưng vào những khoảnh khắc yếu lòng ấy, lời hứa giữa tôi và Toru lại vang lên trong tâm trí.

Cậu ấy đã hứa sẽ tặng tôi một bàn thắng thật đỉnh, sẽ lên ti vi để tôi được nhìn thấy nụ cười ấy, ánh mắt ấy…

Không được… Tôi không thể buông xuôi vào thời điểm này.

Chỉ cần…chỉ cần cố gắng thêm một chút nữa…

Tôi sẽ lại được gặp cậu, được nắm lấy đôi bàn tay ấm áp ấy, được cùng cậu trò chuyện, cười đùa như xưa… cho đến khi mệt lả đi cũng chẳng sao.

Cũng vào tối hôm đó, tôi đã mơ thấy Toru.

Cậu ấy đứng ở cuối hành lang trắng xóa, nơi ánh đèn mờ ảo không thể soi rõ khuôn mặt, nhưng chỉ cần thoáng nhìn thôi… tôi biết đó là cậu ấy.

Toru giang tay ra, mỉm cười dịu dàng như mọi khi, nụ cười ấm áp đó khiến trái tim tôi bỗng đau nhói vì lưu luyến.

Tôi bước về phía cậu, từng bước chân chậm rãi như thể có gì đó níu giữ, như thể chính bản thân tôi cũng sợ… nếu chạm vào, cậu sẽ tan biến khỏi nơi đây.

Gió thổi nhẹ qua hành lang, tóc tôi bay lòa xòa trước mắt, nhưng tôi vẫn cố nhìn thật rõ, nhìn người con trai mà tôi đã từng nghĩ sẽ mãi ở bên cạnh.

“Rin.” Toru gọi tôi, giọng cậu ấy vang vọng trong không gian, êm như một bản nhạc cũ. 

“Cậu đã làm rất tốt rồi.”

Trước lời động viên ấy, dù chỉ là trong giấc mơ, tôi đã bật khóc. Không thể kiềm lại được nữa.

Tôi liền chạy đến ôm lấy cậu, nức nở như một đứa trẻ. “Tớ nhớ cậu lắm… Tớ mệt lắm Toru…”

Cậu ấy không nói gì, chỉ nhẹ nhàng xoa đầu tôi.

“Tớ biết. Nhưng cậu phải tiếp tục cố gắng, nhé? Chúng ta đã hứa rồi mà.”

Tôi muốn ở lại mãi trong giấc mơ đó, nơi có vòng tay ấm áp của cậu, nơi mà nỗi cô đơn trong tim tôi cuối cùng cũng được xoa dịu.

Nhưng rồi, ánh sáng chợt tắt.

Bóng hình Toru dần nhòe đi, tôi cố giữ lấy nhưng cậu cứ tan ra như khói… và tôi tỉnh dậy.

Căn phòng vẫn tối, vẫn yên ắng, chỉ còn tiếng máy điều trị vang lên đều đều.

Giấc mơ ấy… cứa vào tim tôi, vừa dịu dàng… cũng vừa đau đớn làm sao.

Không sao rồi, tôi tin rằng, bản thân sẽ làm được, nên là…hãy chờ tớ nhé Toru.

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận