• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Tập 01

Chương 29: Daniel Day-Lewis tại dị giới

3 Bình luận - Độ dài: 2,731 từ - Cập nhật:

Đây rồi.

Chính là nó!

Như một lữ khách lạc giữa sa mạc cháy bỏng tìm thấy ốc đảo, như một chú chim hoàng yến reo ca khi tìm được tổ ấm—cuối cùng, cuộc đời tôi cũng được thắp sáng.

Khoảnh khắc mà một nhân vật vô danh như tôi có cơ hội được thể hiện ... đã đến!

Bởi vì...

Nhân vật chính mà tôi hằng tìm kiếm bấy lâu, cuối cùng cũng đã lên sàn!

Ngay vào thời điểm mọi thứ tưởng như sắp chấm dứt, cậu ta xuất hiện như một ánh chớp đen rực rỡ xé toang màn đêm, thắp lại hy vọng cho những kẻ tầm thường đang tuyệt vọng. Mái tóc và đôi mắt đen tuyền sắc bén, động tác vừa dứt khoát vừa thanh thoát. Cậu xuất hiện bất ngờ như một cơn gió lạ, chắn ngay trước mặt tên thú nhân đang chuẩn bị ra tay một cách man rợ.

Một đường kiếm vung lên, vẽ thành hình bán nguyệt sắc lẻm trong không trung—ngay lập tức thổi bay gã thú nhân to gấp đôi.

Mỗi bước chân, mỗi đòn tấn công đều như được dàn dựng cho một buổi biểu diễn. Kỹ thuật kiếm pháp đẹp mắt đến mức khiến người ta quên cả chớp mắt. Ma lực luân chuyển mượt mà, không thừa không thiếu, cứ như thể cậu là một nghệ sĩ ma thuật đang khiêu vũ trên sàn diễn đẫm máu. Chỉ trong vài phút ngắn ngủi, cậu ta đã triệt hạ toàn bộ vòng vây của các elf và thú nhân—những kẻ đủ mạnh để nghiền nát cả một tiểu đội hiệp sĩ hoàng gia. Cậu ta... đã đạt đến đẳng cấp của một ma kiếm sĩ -chuẩn kiếm thánh-, nếu không muốn nói là còn hơn thế nữa.

Và rồi, điểm nhấn khiến tôi "đổ gục" hoàn toàn—kỹ thuật cấm kỵ.

Cậu đã dùng ma thuật hắc ám để cứu đội trưởng Hank.

Phải. Đó chính là loại ma thuật bị xem là tà ác, bị các vương quốc và tôn giáo nguyền rủa—thứ sức mạnh mà chỉ cần nhắc tên cũng đủ khiến một pháp sư bị hành quyết.

Nhưng thực tế thì sao? Với tôi, ma thuật hắc ám cũng chỉ là một nhánh khác trong hệ thống ma thuật khổng lồ của thế giới này. Việc nó bị cấm chỉ đơn giản là vì... chẳng ai dám thách thức thần linh để học nó cả. Tất cả là do cái mác ma thuật của quỷ.

Điều đó chỉ càng khiến tôi thêm tò mò: ai đã truyền dạy ma thuật này cho cậu ta?

Một thanh niên với sức mạnh áp đảo, gương mặt điển trai, sử dụng kỹ thuật cấm kỵ... và quan trọng nhất—tôi có thể cảm nhận được trong cơ thể cậu một thứ sức mạnh đang bị phong ấn. Một "thứ gì đó" còn chưa tỉnh giấc, đang giới hạn ma lực của cậu.

Đây chính là setup nhân vật chính kinh điển trong truyện fantasy rồi còn gì nữa!!

Chưa kể, màn giải cứu xe ngựa vừa rồi—trận chiến sinh tử nghẹt thở—đã đạt gần như điểm tuyệt đối trong bảng đánh giá "tình tiết nhân vật chính xuất hiện lần đầu" của tôi rồi!

...Trừ một điều.

‘Tại sao không ai chịu xưng tên?!’

Cậu trai tóc kia, elf đội trưởng—các người không biết viết truyện mà không có tên nhân vật thì khổ thế nào à?!

Gọi đi gọi lại “cậu trai” với “elf đội trưởng” cả một chương truyện thì sẽ làm khó tác giả lắm đó biết không! Mấy người có biết việc tránh lặp từ đau đầu như thế nào không? Nhìn Alaskan mà học hỏi kìa, hắn dù là kẻ não cơ bắp cũng còn biết tự giới thiệu tên!

Biết là elf kia muốn giấu thân phận, nhưng xưng tên giả thì có chết ai đâu? Còn nhân vật chính—cậu có thể nói một câu ngầu lòi kiểu "Ta là Ichiga Takedashi, ngươi đừng hòng làm hại người vô tội" cũng được mà!

...Thôi, kệ đi. Dù sao cũng chỉ là tiểu tiết. Không ảnh hưởng gì đến điểm số tôi dành cho nhân vật chính của chúng ta cả.

Giờ thì quân lính được gửi đi từ thủ đô Solvania cũng đã tới. Tôi phải ngất thôi. Việc bị thượng "nặng" như này mà không ngất đi thì sẽ để lại nghi vấn mất. Dù trong thực tế, mấy vết thương cỏn con này tôi có thể hồi phục chỉ sau một hơi thở...

Nhưng như thế thì đâu còn ra dáng một nhân vật phụ thực thụ nữa, phải không?

Lúc tỉnh dậy, việc đầu tiên tôi làm sẽ là... ra lệnh cho tổ chức điều tra thân phận của cậu ta mới được.

Đó là những suy nghĩ cuối cùng của tôi trước khi tâm trí bản thân hoàn toàn chìm vào bóng tối. 

***

Tôi vẫn còn nhớ rõ… cái khoảnh khắc khi mẹ đẩy tôi ra khỏi bàn tay của con quái vật—khuôn mặt bà, nhòe đi trong làn nước mắt và ánh sáng chập chờn của lửa cháy. Và cả em gái tôi… nụ cười méo mó cuối cùng của em, như thể đang cố giữ lại chút ý thức cuối cùng trước khi hoàn toàn bị nó chiếm lấy.

Chỉ cần những mảnh ký ức ấy thoáng qua, một cơn giận đột ngột lại trào dâng. Nó thiêu đốt từng hơi thở, khiến tôi không thể nào quên được.

Nếu hôm đó… nếu hôm đó không gặp được người, có lẽ tôi đã không còn ở đây để nhớ lại điều gì nữa rồi.

Kể từ khi quỳ rạp dưới chân người ấy, van xin được trở nên mạnh mẽ—năm năm đã trôi qua. Cũng là năm năm từ ngày tôi rời xa cuộc sống gia đình, bỏ lại sau lưng tiếng cười và những bữa cơm quây quần.

Những tháng ngày đó... chỉ còn lại trong ký ức—mỗi buổi sáng bắt đầu bằng một cái tát vào mặt từ người, mỗi đêm kết thúc bằng tiếng gầm gừ của sư phụ vì tôi tập sai động tác. Không có thương xót, không có an ủi. Chỉ có rèn luyện, rèn luyện và rèn luyện...

Nhưng tôi chấp nhận tất cả, với một mục tiêu duy nhất.

Tôi sẽ cứu em gái. Và tôi sẽ tiêu diệt con quái vật đã cướp đi tất cả đó.

Đích đến: Học viện Hoàng gia Arita.

Nghe có vẻ lạ, nhưng tại học viện này, có một người đủ khả năng giúp tôi tìm ra tung tích của con quái vật ấy. Hiệu trưởng Maltida, một pháp sư sở hữu ma thuật tiên tri. Nhưng để có thể diện kiến bà ấy, tôi buộc phải vượt qua kỳ khảo thí của Thần linh, trở thành một trong những học viên xuất sắc nhất.

…Mặc dù, theo như những gì tôi nhớ, trong một lần sư phụ uống say, người từng lắp bắp bảo rằng: “C-cô ta là bạn thân của ta…”

Tôi đã hỏi ngay tại chỗ:

“Nếu vậy thì người có thể nhờ cô ấy giúp con luôn mà?”

Gương mặt sư phụ khi ấy đỏ bừng lên như bị đánh trúng chỗ yếu. Người quát lớn:

“Thằng nhóc này lại tính đi đường tắt hả!? T-ta bảo con xuống núi là vì muốn tốt cho con! Ở trên núi riết rồi sau này mất hết thường thức, lại phải nhờ vả ta thì tính sao hả?”

Rồi người định gõ đầu tôi như khi xưa, nhưng… tôi giờ đã cao hơn người gần một cái đầu. Cái tay giơ lên kia chỉ chạm tới sống mũi.

Sau một thoáng ngỡ ngàng, người đấm thùm thụp vào bụng tôi—nhẹ như đánh gió. Đau thì không đau, chỉ thấy buồn buồn... và hơi xót. Tất nhiên nếu người thật sự bung sức thì sẽ có một cái lỗ lớn trên bụng tôi rồi.

Tôi hiểu, đó không phải giận. Chỉ là người đang xấu hổ mà thôi.

Sau khi chia tay người, tôi lên đường đến thủ đô theo bản đồ mà người đưa. Người nói đã sắp xếp để tôi tham gia kỳ kiểm tra đầu vào học viện.

“Với khả năng của con, bài kiểm tra đó dễ như ăn kẹo!”

Người nói thế, kèm theo một cái ngón cái đưa lên—đầy tự tin.

Lần đầu xuống núi, tôi mới nhận ra… thế giới rộng lớn hơn mình tưởng rất nhiều.

Con đường lát đá thoai thoải dài tưởng như vô tận, những thị trấn nhộn nhịp, những tòa tháp vươn lên tận trời—mọi thứ đều xa lạ và choáng ngợp. Tôi gần như không thể rời mắt khỏi bất kỳ thứ gì.

Trên đường đi tới thủ đô tôi đã gặp một chiếc xe ngựa đang bị một toán cướp tấn công. Không kịp nghĩ nhiều, tôi lao vào hỗ trợ. Dù đã được sư phụ huấn luyện nghiêm khắc và chiến đấu với quái vật hàng nghìn lần, đây vẫn là lần đầu tôi giao đấu thực sự với con người. Chúng không mạnh… nhưng lại man rợ và đầy mưu mẹo. Những vết chém xé gió, những mũi tên bất ngờ... tôi vẫn còn chưa đủ mạnh. Theo lời sư phụ, bọn cướp chỉ là lũ rác rưởi tụ tập lại để hành hạ người yếu thế. Nhưng trong trận chiến thật sự, tôi mới hiểu—"yếu đuối" không có nghĩa là "không nguy hiểm".

Tuy tôi đã có thể đánh bại đám cướp và khiến chúng bỏ chạy nhưng đa phần những người lính hộ tống chuyến xe đều đã bị giết một cách man rợ. Bằng khả năng cảm nhận của mình, tôi chỉ xác định được duy nhất hai người sống sót trong đó có một người hiệp sĩ khi ấy đã cận kề cửa tử.

Sau khi kiểm tra cô gái quý tộc nằm gục dưới đất, tôi thở phào khi cô ấy chỉ bị cạn kiệt ma lực mà ngất đi. Bây giờ ưu tiên hàng đầu của tôi là chữa trị cho người hiệp sĩ kia.

“—Tuyệt đối đừng để người khác thấy con dùng những ma thuật ta đã dạy.”

Giọng nói của sư phụ vang vọng trong đầu tôi như một lời cảnh báo.

Nhưng…

‘Con không thể làm ngơ. Không thể bỏ mặc một người chết dần trước mắt được thưa sư phụ.’

Tôi liếc nhìn quanh—không có ai. Cảm nhận ma lực trong phạm vi nửa dặm không cho thấy bất kỳ hiện diện nào ngoài những binh lính từ kinh đô đang tiến đến.

Tôi quỳ xuống bên cạnh hiệp sĩ.

Ma thuật hắc ám bậc năm: Phẫu thuật.

Từ đầu ngón tay tôi, những sợi tơ ma lực đen tuyền bung ra, trườn đến cơ thể người đàn ông đang thoi thóp. Chúng len vào từng vết thương, khâu lại máu thịt, nối liền động mạch, vá kín những phần phổi đang vỡ nát.

Ánh mắt người hiệp sĩ vẫn lờ mờ, nhưng hơi thở đã dần ổn định.

Dù vậy… suốt quá trình đó, tôi có cảm giác như ai đó đang theo dõi mình. Một thứ gì đó… âm thầm và sắc bén.

Tôi quay đầu lại.

Không có ai.

‘…là mình tưởng tượng sao?’

Ngay khi đảm bảo người hiệp sĩ đã qua cơn nguy kịch, tôi lập tức rời khỏi đó, trước khi các binh lính đến. Việc để họ thấy tôi sử dụng loại ma thuật này... sẽ rất phiền phức. Sau khi vượt qua được cổng thành Sonia mà không gặp trở ngại nào, tôi lần theo tấm bản đồ nhăn nhúm trong tay, cố gắng tìm đường đến học viện hoàng gia Arita để kịp báo danh.

“Ê nhóc kia! Bộ muốn chết à?!”

Một tiếng quát chát chúa vang lên từ phía sau khiến tôi giật nảy mình.

Ngay sau đó, một chiếc xe ngựa phóng vọt qua sát mép gót chân tôi. Gió lốc từ bánh xe còn chưa kịp tan, người đánh xe đã ngoái đầu lại gắt lên: “Không có mắt à hả?!”

“C-cháu… cháu xin lỗi ạ!”

Tôi cúi đầu liên tục, hai tay bấu chặt góc áo để giữ cho chúng không run lên vì hoảng. Dù không đến mức sợ hãi, nhưng tim tôi vẫn đập thình thịch như trống trận. Làm sao mà không choáng được cơ chứ? Đây là lần đầu tiên tôi đặt chân tới thủ đô. Trước giờ, thế giới của tôi chỉ gói gọn trong ngôi làng bé nhỏ ở vùng quê phía nam Solvania cùng gia đình và những năm tháng khổ luyện cùng sư phụ trên núi. Những lần hiếm hoi xuống thị trấn cùng cha để bán củi và gạo, tôi đã nghĩ rằng mình hiểu về “thế giới ngoài kia”.

Nhưng… thì ra tôi chẳng biết gì cả.

Phía trước tôi, dòng người chảy cuồn cuộn như suối mùa lũ. Những dãy nhà san sát vươn cao như rặng núi nhân tạo. Ở giữa quảng trường, một tòa tháp đồng hồ khổng lồ sừng sững, kim giờ lướt chậm như thể đang cắt vào bầu trời. Những tiếng rao hàng dồn dập, tiếng bước chân giày gót giày đinh, tiếng lạch cạch bánh xe, tiếng nói chuyện, tiếng cười nói – tất cả hòa thành một thứ âm thanh hỗn tạp khiến đầu óc tôi quay cuồng. Lẫn giữa dòng người và xe ngựa là những cỗ xe kim loại lạ lẫm. Không ngựa kéo, không người đẩy, vậy mà chúng vẫn lao đi vun vút. Tôi suýt chút nữa bị một chiếc trong số đó cán trúng nếu không kịp nhảy lùi lại.

Thủ đô… là một nơi tàn nhẫn như thế sao? Tại sao mọi người lại có thể sống bình thản giữa chốn náo loạn này?

“Bà ơi, cho cháu hỏi… học viện hoàng gia Arita ở đâu ạ?”

Tôi ngập ngừng hỏi một bà lão vừa bước ra khỏi chợ, tay vẫn xách giỏ rau còn đọng nước.

“Học viện hả cháu? Cứ đi hết con đường lớn này rồi rẽ phải, cháu sẽ thấy một cái cổng to lắm. Đến đó là biết liền à.”

“Cháu cảm ơn bà nhiều lắm ạ.”

Tôi cúi đầu cảm tạ rồi tiếp tục lên đường, lần theo chỉ dẫn. Dù đôi chân đã mỏi rã rời vì phải chen chúc giữa đám đông, tôi vẫn cố bước đi mà không than vãn.

Và rồi, tôi đứng sững lại.

Trước mắt tôi là một cánh cổng khổng lồ, cao gấp nhiều lần cổng thành cũ kỹ ở thị trấn gần làng tôi. Được đúc từ kim loại đen tuyền và khảm đầy những ký tự lạ, cánh cổng sừng sững như thể chia cắt không gian. Hai bên là bức tường trắng muốt kéo dài vô tận, không thấy điểm cuối. Một làn sóng ma lực âm thầm toát ra từ cánh cổng khiến sống lưng tôi râm ran – đây không phải thứ mà một thôn dân như tôi có thể động vào.

Bên kia cánh cổng, chỉ có một con đường lát gạch đều tăm tắp và những thảm cỏ xanh rì trải dài như không có điểm dừng. Không thấy tòa nhà nào, cũng chẳng có thứ gì chứng tỏ đây là một “trường học”. Tôi ngẩn người.

Chẳng lẽ đây là cổng vào khác của thủ đô sao… nhưng chẳng phải cánh cổng mà tôi vào có cấu trúc hoàn toàn khác sao? Hay là tôi đã lạc đường?

“Này cậu trai. Đứng ngẩn ngơ ở đây làm gì đấy?”

Một giọng nam trầm vang lên bên cạnh. Một người cảnh vệ mặc quân phục chỉnh tề tiến lại gần, ánh mắt sắc sảo như đang soi xét tôi.

“Dạ… cháu tới để đăng ký dự thi vào học viện hoàng gia Arita ạ. Chú có thể chỉ cho cháu… nơi đó ở đâu được không ạ?”

“À… thì ra cậu là thí sinh à.”

Người lính nhướn mày, rồi mỉm cười nhẹ.

“Dạ?”

“Cậu đang đứng trước cổng học viện đấy.”

“…Đây… là học viện sao?!”

Tôi thẫn thờ, đầu óc trống rỗng.

.

.

.

Có lẽ… sư phụ nói đúng. Thường thức của tôi… thực sự có vấn đề rồi.

Bình luận (3)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

3 Bình luận

đúng kiểu xây dựng nhân vật chính giấu nghề, ngu ngu đần đần điển con mẹ nó hình luôn
Xem thêm
Trông thầy vẫn mlem lắm
Xem thêm
CHỦ THỚT
AUTHOR
What...
Xem thêm