• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Hồi I - Vỏ Bọc

Chương 09

0 Bình luận - Độ dài: 7,762 từ - Cập nhật:

Phế tích chìm trong một màn khói đen dày đặc, cuộn lên từ khu rừng cháy phía xa như những con rắn uốn lượn trong không khí đêm lạnh lẽo. Mùi cháy khét của kim loại và gỗ hòa quyện, thoảng qua mũi Edward, làm cậu khẽ nhăn mặt khi hít vào. Ánh đỏ yếu ớt từ cánh cổng trên không trung nhấp nháy không đều, giống như nhịp tim của một sinh vật đang dần kiệt sức, nhưng vẫn bám víu lấy sự sống. Những mảnh đá vụn và kim loại vỡ nằm rải rác khắp mặt đất, lấp ló ánh phản chiếu từ ngọn lửa xa xa, tạo nên một bức tranh hỗn loạn của chiến thắng vừa đạt được. Quả bóng kim loại nhỏ – tàn tích của “Thiên Thạch” Droin sau khi bị “Curvus” của Sylfa nghiền nát – nằm lặng lẽ giữa trung tâm phế tích, bề mặt trơn nhẵn của nó phản chiếu ánh đỏ mờ ảo, như một lời nhắc nhở về sức mạnh kinh hoàng mà họ vừa chứng kiến.

Edward đứng giữa Sylfa và Hikari, đôi tay vẫn nắm chặt mảnh kim loại sắc nhọn mà cậu nhặt được từ trận chiến trước, lòng bàn tay rịn mồ hôi dù không khí đêm lạnh buốt thấu da. Ánh mắt nâu của cậu lướt qua quả bóng kim loại, rồi chuyển sang hai người đồng hành, hơi thở dần đều lại sau cơn căng thẳng kéo dài. Cậu cảm nhận được sự yên tĩnh kỳ lạ sau trận chiến, nhưng cũng không thể xua tan cảm giác bất an mơ hồ từ cánh cổng đỏ phía trên. Cậu tự hỏi liệu mọi thứ đã thực sự kết thúc, hay đây chỉ là khởi đầu cho một điều gì đó lớn hơn – một ý nghĩ khiến tim cậu đập nhanh hơn một chút, dù cậu cố giữ vẻ bình tĩnh bên ngoài. Sylfa đứng bên phải cậu, mái tóc vàng óng ánh lấp lánh dưới ánh đỏ, từng sợi tóc mượt mà bay nhẹ trong làn gió thoảng qua từ dòng sông gần đó. Áo choàng cháy xém của cô tung bay – dấu vết từ trận chiến với Droin mà cô không bận tâm che giấu. Ánh mắt xanh thẳm của cô dừng lại ở quả bóng kim loại, thoáng chút hài lòng xen lẫn kiêu hãnh, nhưng đôi mày khẽ nhíu lại khi cô ngước lên nhìn cánh cổng – như thể cô cảm nhận được một luồng năng lượng bất thường mà Edward không thể thấy.

Hikari đứng cách họ vài bước về phía trái, đôi tay nhét sâu vào túi áo khoác thể thao màu xám, dáng vẻ bất cần quen thuộc hiện rõ trên khuôn mặt trẻ trung của cô. Ở tuổi 17, cô nhỏ hơn Edward một chút về tuổi tác, nhưng sự tự tin và năng lượng bùng nổ trong từng cử động khiến cô dường như chẳng bao giờ lép vế trước bất kỳ ai. Mái tóc hồng ngắn rối bù sau trận chiến với Droin, vài sợi dính mồ hôi bết vào trán, nhưng đôi mắt cô vẫn lấp lánh một sự hứng thú không hề suy giảm – như một đứa trẻ vừa tìm thấy trò chơi mới giữa đống đồ chơi cũ. Cô cúi xuống, nhặt một mảnh kim loại vỡ từ đất – một mảnh giáp của Droin, mép sắc bén lấp ló ánh sáng đỏ từ cánh cổng – rồi ném nó lên ném xuống như một món đồ chơi trẻ con, động tác nhẹ nhàng nhưng đầy tự tin. “Chị hai dùng cái ‘Curvus’ hay thật,” cô nói, giọng hơi bực nhưng pha chút châm chọc, ánh mắt lướt sang Sylfa với một nụ cười nửa miệng. “Nhưng tôi chưa thua đâu. Trận vừa rồi hai người phá hỏng trò vui của tôi, giờ đấu một trận đi, để tôi xem chị mạnh cỡ nào khi không có người kia xen vào.” Cô hất cằm về phía Edward, khóe môi nhếch lên thành một nụ cười vừa thách thức vừa tinh nghịch, như thể cô đang cố khơi mào một cuộc chơi mới để xóa tan sự nhàm chán sau khi Droin bị hạ gục.

Sylfa quay sang, ánh mắt xanh sắc lạnh như băng, không chút dao động trước lời khiêu khích của Hikari. Gió đêm thổi qua mạnh hơn, làm rìa áo choàng cháy xém của cô phất phơ – hậu quả từ tia năng lượng của Droin mà cô đã chặn lại để bảo vệ Edward trong trận chiến trước. Cô không để tâm đến nó, nhưng ánh mắt cô dán chặt vào Hikari, như đang đánh giá một đối thủ đáng gờm hơn là một cô gái trẻ thích gây sự. “Ngươi muốn thử thì được thôi,” cô đáp, giọng trầm vang vọng, mang theo một chút kiêu ngạo kín đáo mà chỉ những ai quen thuộc với cô mới nhận ra. “Nhưng đừng hối hận khi bị nghiền nát.” Lời nói của cô không phải đe dọa suông – Edward cảm nhận được một luồng khí lạnh tỏa ra từ cô, như thể sức mạnh ma thuật trong cơ thể Sylfa đang rục rịch tỉnh giấc, luồn qua không khí như những sợi tơ vô hình, sẵn sàng bùng nổ bất cứ lúc nào. Cậu cảm thấy một cơn rùng mình nhẹ chạy dọc sống lưng, không phải vì sợ, mà vì sự kinh ngạc trước nguồn sức mạnh tiềm ẩn mà Sylfa luôn giữ kín.

Edward giật mình, bước lên một bước, tay giơ ra như muốn ngăn lại: “Dừng lại đi! Chúng ta vừa thắng mà, đấu cái gì nữa chứ?” Giọng cậu hơi khàn, pha chút hoảng hốt khi nhìn hai người đồng hành chuẩn bị lao vào nhau. Cậu không hiểu nổi tại sao Hikari – một cô gái trẻ đầy năng lượng – lại thích gây hấn ngay lúc này, và càng không hiểu sao Sylfa – người luôn trầm tĩnh, lạnh lùng như một tảng băng không bao giờ tan – lại chấp nhận lời thách đấu dễ dàng như vậy. Cậu nhìn qua lại giữa hai người, cảm giác như mình đang bị kẹt giữa hai ngọn núi lửa sắp phun trào, và điều duy nhất cậu có thể làm là hét lên để ngăn họ phá hủy mọi thứ xung quanh. Nhưng cả hai dường như không nghe thấy cậu, ánh mắt họ khóa chặt vào nhau, không khí giữa họ rung lên bởi sự căng thẳng vô hình, như một sợi dây đàn bị kéo căng đến cực hạn, chỉ chờ một cú đánh để đứt phăng.

Hikari nhếch môi rộng hơn, ném mảnh kim loại trong tay lên cao một lần cuối, rồi bắt lấy nó bằng một động tác nhanh như chớp, ngón tay xoay tròn mảnh kim loại như một vũ điệu nhỏ đầy kiêu ngạo. “Tốt,” cô nói, giọng đầy phấn khích, đôi mắt lấp lánh như vừa được thắp sáng bởi ý nghĩ về một trận đấu mới. Bất ngờ, cô ném mảnh kim loại về phía Sylfa với động lượng khủng khiếp – không phải một cú ném bình thường, mà là một đòn tấn công thực sự. Mảnh kim loại bay vụt đi như một viên đạn, cắt ngang không khí với tiếng rít chói tai, xoáy thành một đường thẳng hoàn hảo nhắm vào ngực Sylfa. Nó di chuyển nhanh đến mức Edward chỉ thấy một vệt mờ trong không khí, kèm theo luồng gió mạnh làm tóc cậu bay ngược ra sau. “Hikari, đừng!” cậu hét lên, tim đập thình thịch, tưởng chừng như mảnh kim loại sẽ xuyên thủng Sylfa trong chớp mắt, máu sẽ chảy ra từ một vết thương không thể cứu vãn.

Nhưng Sylfa không hề nao núng. Cô giơ tay phải, động tác chậm rãi nhưng chính xác đến từng cen-ti-mét, một vòng tròn ma thuật trắng hiện ra trước mặt, đường kính chỉ vừa đủ để bao quanh mảnh kim loại đang lao tới. Từ vòng tròn, một luồng gió lạnh buốt tỏa ra, cuốn thành một cơn lốc băng giá nhỏ nhưng sắc bén như lưỡi dao. Cơn lốc va chạm với mảnh kim loại giữa không trung, tiếng “xoẹt“ vang lên giòn tan khi nó bị đóng băng tức thì, bao bọc trong một khối băng lấp lánh như pha lê, ánh sáng đỏ từ cánh cổng phản chiếu qua từng góc cạnh của khối băng, tạo nên những tia sáng lung linh. Chỉ một cái búng tay nhẹ của Sylfa – một động tác gần như lười biếng – khối băng vỡ tan thành bụi băng rơi lả tả xuống đất như mưa tuyết, lấp lánh dưới ánh đỏ, tạo thành một cảnh tượng vừa đẹp mắt vừa đáng sợ, như một bức tranh sống động giữa phế tích hoang tàn.

Hikari cười lớn, tiếng cười vang vọng giữa phế tích, át đi cả tiếng gió đêm và tiếng lửa cháy tí tách từ xa: “Không tệ đâu, chị hai! Xem ra chị không chỉ biết bóp nát đồ chơi lớn thôi nhỉ?” Cô nhảy sang bên, động tác nhẹ nhàng như một vũ công trên sàn diễn, né một cột lửa nhỏ mà Sylfa bắn đáp trả. Ngọn lửa đỏ rực lao qua không khí với tốc độ kinh người, nóng đến mức Edward cảm thấy luồng nhiệt phả vào mặt dù đứng cách xa vài mét. Nó để lại một vệt cháy xém dài trên mặt đất nơi Hikari vừa đứng, khói bốc lên nhè nhẹ kèm theo mùi đất cháy, vài tia lửa nhỏ lách tách trên nền đá vỡ. Không dừng lại, Hikari cúi xuống nhặt một tảng đá lớn từ phế tích – nặng ít nhất vài chục ký, bề mặt gồ ghề đầy bụi và vết nứt – và ném nó về phía Sylfa với tốc độ kinh hoàng, như thể đó chỉ là một quả bóng nhỏ trong tay cô. Tảng đá bay tới, mang theo tiếng gió rít mạnh, đủ sức đập nát một bức tường đá nếu trúng đích, bụi đất bốc lên theo đường bay của nó như một vệt khói dài, làm mờ không khí xung quanh.

Sylfa nghiến răng, ánh mắt xanh lóe lên một tia tập trung sắc bén, như một thợ săn khóa chặt con mồi. Cô giơ cả hai tay, động tác dứt khoát như một nhạc trưởng điều khiển dàn nhạc, một vòng tròn ma thuật xanh lam hiện ra trước mặt, lớn hơn vòng trước, tỏa ra ánh sáng nhạt dịu dàng nhưng đầy uy lực, như mặt nước lặng lẽ ẩn chứa sức mạnh của đại dương. Nước từ dòng sông gần đó bị hút lên với tốc độ chóng mặt, tiếng “ào ào” vang lên khi dòng nước uốn cong trong không khí, tạo thành một bức tường nước xoáy khổng lồ, cao ít nhất ba mét, bề mặt lấp lánh như một tấm gương sống động dưới ánh đỏ từ cánh cổng. Tảng đá đâm vào bức tường nước, tiếng “ầm” vang lên như sấm rền khi nó bị chặn lại, nước bắn tung tóe khắp nơi như một cơn mưa nhỏ, vài giọt rơi xuống mặt Edward, làm cậu giật mình lùi lại, áo ướt một mảng nhỏ ở vai, cảm giác mát lạnh thấm qua lớp vải. Bức tường nước rung lên dữ dội dưới áp lực của tảng đá, những vòng xoáy bên trong cuộn trào như muốn vỡ ra, nhưng nó không vỡ – sức mạnh ma thuật của Sylfa giữ nó vững vàng, cuối cùng nuốt chửng tảng đá và thả nó rơi xuống đất với một tiếng “thịch” nặng nề, làm bụi bay mù mịt quanh chân cô.

“Ngươi khá lắm,” Sylfa nói, giọng trầm nhưng mang chút ngưỡng mộ kín đáo, hạ tay xuống, bức tường nước tan ra thành một vũng nhỏ trên đất, lấp lánh như một tấm gương vỡ dưới ánh đỏ, phản chiếu khuôn mặt lạnh lùng của cô trong khoảnh khắc. Edward hét lên lần nữa, giọng khàn đi vì căng thẳng và mệt mỏi: “Đủ rồi mà! Hai người định phá luôn chỗ này à?” Lần này, cả hai dường như nghe thấy. Hikari đáp đất nhẹ nhàng, phủi tay như vừa làm xong một việc vặt, nhếch môi: “Được đấy, chị hai. Tôi tạm tha cho chị lần này, nhưng lần sau đừng mong thoát dễ thế.” Sylfa đứng thẳng, ánh mắt xanh lạnh lùng nhưng khóe môi khẽ cong lên một chút – một nụ cười hiếm hoi mà Edward chưa từng thấy trước đây, thoáng qua như ánh trăng ló ra từ đám mây rồi nhanh chóng biến mất. “Ngươi cũng không tệ, lãng khách,” cô đáp, giọng bình tĩnh trở lại, như thể cuộc đối đầu vừa rồi chỉ là một trò chơi nhỏ để giãn gân cốt sau trận chiến lớn với Droin.

Hikari nhún vai, nhét tay lại vào túi áo khoác, nhưng khi nghe từ “lãng khách”, cô khựng lại một chút, ánh mắt thoáng chút chán nản. Cô nghiêng đầu, thở dài nhẹ, giọng nói mang một chút mệt mỏi pha lẫn bực bội: “Lại là ‘lãng khách’ hả? Ở đâu ai cũng gọi tôi như thế nhỉ. Bộ tôi có viết chữ ‘lãng khách’ lên mặt hay sao mà cứ bị gọi hoài vậy?” Cô lẩm bẩm, tay đưa lên vờ vuốt mặt như kiểm tra, rồi nhún vai lần nữa, nụ cười tinh nghịch trở lại như chưa từng biến mất. “Thôi kệ, gọi sao cũng được, miễn là đừng làm tôi chán.”

Không khí giữa họ dịu đi, một sự hòa hoãn bất ngờ xuất hiện sau màn giao đấu ngắn ngủi. Edward thở phào, tay buông thõng mảnh kim loại xuống đất, để nó rơi xuống với một tiếng “cạch“ nhẹ, lẩm bẩm: “May mà không ai bị gì...” Cậu nhìn Hikari và Sylfa, cảm giác kỳ lạ khi thấy hai người mạnh mẽ nhất mà cậu từng gặp lại có thể đấu nhau chỉ vì một lời thách thức vu vơ. Hikari quay sang cậu, nụ cười tinh nghịch vẫn trên môi: “Sao căng thẳng thế, anh bạn? Tôi chỉ đùa chút thôi mà, không chết ai đâu.” Sylfa liếc cô, không nói gì, nhưng ánh mắt xanh của cô thoáng chút hài hước kín đáo – một biểu cảm mà Edward không ngờ cô có thể có, làm cậu tự hỏi liệu cô có thực sự nghiêm túc như vẻ ngoài hay không.

Nhưng cậu chưa kịp đáp lại, một âm thanh bất ngờ từ phía rừng cháy cắt ngang dòng suy nghĩ của cậu – tiếng bước chân dồn dập, nặng nề, kèm theo tiếng rít trầm thấp như gió xuyên qua đá, vang vọng qua màn khói đen dày đặc. Edward giật mình, quay đầu lại, ánh mắt căng thẳng dán vào bóng tối phía xa: “Cái gì vậy…?”

Tiếng bước chân dồn dập vang lên từ phía rừng cháy, xuyên qua màn khói đen dày đặc như những nhát búa gõ vào mặt đất cứng, kèm theo tiếng rít trầm thấp giống gió lùa qua những khe đá sâu thẳm. Âm thanh ấy không giống tiếng động tự nhiên của rừng – nó mang một sự nặng nề, có chủ đích, như thể một đội quân đang tiến tới với ý định rõ ràng. Edward đứng sững, ánh mắt nâu dán chặt vào bóng tối phía xa, nơi ánh lửa từ khu rừng cháy nhảy múa qua những tán cây gãy đổ, tạo thành những vệt sáng đỏ cam lập lòe trên nền đen kịt. Cậu cảm thấy một luồng khí lạnh chạy dọc sống lưng, không phải do gió đêm, mà từ linh cảm xấu về thứ đang đến gần. Tay cậu siết chặt mảnh kim loại sắc nhọn, ngón tay run nhẹ khi cậu lẩm bẩm: “Cái gì vậy…?” Giọng cậu lạc đi, pha chút hoảng hốt, như thể cậu đã nghe thấy âm thanh này trước đây – trong những cơn ác mộng về ngày giặc tràn vào làng, khi cậu chỉ biết trốn và cầu nguyện.

Sylfa quay người lại nhanh như cắt, ánh mắt xanh sắc lạnh quét qua màn khói, mái tóc vàng tung bay trong gió đêm khi cô giơ tay phải lên, một vòng tròn ma thuật nhỏ màu xanh lam lóe lên giữa lòng bàn tay như một ngọn đèn báo hiệu. “Có kẻ đến,” cô nói, giọng trầm nhưng sắc bén, mang theo sự cảnh giác mà Edward hiếm khi thấy ở cô. Cô bước lên một bước, đặt mình giữa Edward và hướng âm thanh phát ra, như một lá chắn sống động, áo choàng cháy xém phất phơ trong gió. Edward cảm nhận được sự căng thẳng trong giọng cô, dù khuôn mặt cô vẫn lạnh lùng như băng – một dấu hiệu cho thấy cô cũng không chắc thứ đang đến là gì, nhưng sẵn sàng đối mặt bằng bất cứ giá nào.

Hikari nhún vai, rút tay ra khỏi túi áo khoác, ánh mắt lấp lánh hứng thú khi cô nghiêng đầu nhìn về phía rừng cháy. “Nghe vui đấy,” cô nói, giọng bất cần pha chút phấn khích, như thể tiếng bước chân kia chỉ là lời mời đến một trò chơi mới. Cô nhặt một mảnh đá nhỏ từ đất, ném lên ném xuống như đang làm nóng tay, mái tóc hồng rối bù khẽ đung đưa theo động tác của cô. “Mới hạ con đồ chơi lớn xong, giờ lại có thêm à? Tốt thôi, tôi chưa hết hứng đâu.” Nụ cười tinh nghịch trên môi cô không hề giảm đi, nhưng Edward nhận ra ánh mắt cô thoáng sắc lại, như một con thú săn mồi vừa đánh hơi thấy mục tiêu.

Màn khói đen phía trước chợt tách ra, như bị một bàn tay vô hình xé toạc, để lộ một nhóm kẻ thù bước ra từ bóng tối. Đó là khoảng chục tên quỷ tộc – không phải con người, cũng không phải golem như đám tay sai của Droin trước đây. Chúng cao lớn, da xám xịt như tro nguội, đôi mắt đỏ rực như than cháy âm ỉ trong lò, sừng ngắn mọc lởm chởm trên đầu, cong vẹo như cành cây khô. Chúng mặc giáp đen bóng loáng, khắc những ký hiệu đỏ giống hệt hoa văn trên cánh cổng phía trên – những đường nét uốn lượn như mạch máu, phát sáng yếu ớt trong bóng tối. Tay chúng cầm giáo ma thuật dài, đầu giáo lóe lên ánh sáng tím nhạt, thỉnh thoảng bắn ra những tia năng lượng nhỏ xíu, đâm vào đất hoặc đá gần đó, để lại những vết cháy xém kèm tiếng “xèo xèo” khẽ khàng. Edward lùi lại một bước, hơi thở dồn dập: “Chúng là gì vậy…?” Cậu chưa từng thấy thứ gì như thế này – không phải giặc thông thường, mà là thứ gì đó từ một thế giới khác, mang theo mùi hắc của lưu huỳnh và cái chết.

Dẫn đầu đám quỷ tộc là một kẻ cao lớn hơn hẳn, dáng vẻ nổi bật giữa đám tay sai như một ngọn lửa giữa đống tro tàn. Hắn cao gần hai mét, da xám đậm hơn, đôi mắt đỏ rực như máu tươi, lấp lánh sự tàn nhẫn và kiêu ngạo. Đầu hắn mọc hai chiếc sừng cong nhọn, dài hơn đám quỷ khác, uốn lượn như lưỡi liềm, ánh sáng đỏ từ cánh cổng phản chiếu trên bề mặt sừng, làm chúng trông như được rèn từ kim loại nóng chảy. Hắn mặc một chiếc áo choàng rách nát màu đỏ thẫm, rìa áo cháy xém và loang lổ vết máu khô, tung bay trong gió như cánh của một con dơi khổng lồ. Tay phải hắn cầm một thanh gươm đen, lưỡi gươm cong như móng vuốt, tỏa ra luồng khí đen nhạt cuộn tròn quanh thân kiếm, như thể nó đang sống và thở. Hắn bước tới, mỗi bước chân làm mặt đất rung nhẹ, để lại những vết nứt nhỏ trên nền đá, đôi mắt đỏ khóa chặt vào ba người trước mặt. “Ta là Lucifer,” hắn gầm lên, giọng trầm vang vọng như tiếng sấm từ sâu trong lòng đất, mang theo một sự tự mãn không che giấu. “Một trong 12 ma tướng thượng cấp của quân đội Ma Vương. Nghi lễ này là kiệt tác của ta, và các ngươi dám phá hủy nó?”

Edward lùi thêm một bước, tay siết chặt mảnh kim loại đến mức các khớp trắng bệch, ánh mắt mở to khi nghe cái tên “Lucifer”. “Ma tướng…? Nghi lễ gì cơ?” cậu lắp bắp, giọng lạc đi vì kinh ngạc và sợ hãi. Cậu nhìn cánh cổng đỏ phía trên, rồi nhìn lại Lucifer, một ý nghĩ kinh hoàng lướt qua đầu: liệu cánh cổng này có phải là thứ gì đó lớn hơn Droin, một cánh cửa dẫn đến thứ mà cậu không dám tưởng tượng? Sylfa nghiến răng, ánh mắt xanh tối lại, vòng tròn ma thuật trong tay cô sáng rực hơn, tỏa ra luồng khí lạnh làm không khí quanh cô rung lên nhè nhẹ. “Tàn dư của Ma Vương...” cô lẩm bẩm, giọng trầm nhưng mang theo sự căm phẫn kín đáo. “Chúng vẫn còn sống sau ngần ấy năm.” Cô bước lên thêm một bước, ánh mắt không rời Lucifer, như thể cô đã từng đối mặt với thứ gì đó tương tự – một ký ức mà cô không muốn nhớ lại, nhưng buộc phải đối diện.

Hikari nhún vai lần nữa, ném mảnh đá trong tay xuống đất với một tiếng “cạch” nhỏ, rồi phủi tay như chuẩn bị cho một trò chơi thú vị hơn. “Ma tướng hay gì cũng được,” cô nói, giọng bất cần nhưng ánh mắt lấp lánh một sự phấn khích không thể kìm nén. “Chỉ là đồ chơi mới thôi. Tôi còn chưa nóng người đâu, ra đây nào!” Nụ cười tinh nghịch trên môi cô mở rộng, nhưng Edward nhận ra bàn tay cô khẽ siết lại trong túi áo khoác – không phải sợ, mà là sự sẵn sàng của một kẻ săn mồi trước con mồi lớn hơn Droin.

Lucifer cười khẩy, tiếng cười của hắn vang lên như tiếng kim loại cọ vào đá, lạnh lẽo và đầy khinh miệt. “Các ngươi là lũ sâu bọ dám chống lại Ma Vương vĩ đại,” hắn gầm lên, giơ tay trái, một luồng năng lượng đen bùng lên từ lòng bàn tay, cuộn tròn như một cơn bão nhỏ. Hắn vung tay, luồng năng lượng bắn ra với tốc độ kinh người, lao thẳng về phía ba người, mạnh hơn hẳn tia năng lượng đỏ của Droin trước đó. Tiếng “ầm” vang lên khi nó đâm vào một tảng đá lớn gần đó, phá nát tảng đá thành bụi trong chớp mắt, mảnh vụn bay tứ tung, vài mảnh nhỏ cắt qua tay áo Edward, để lại một vết xước đỏ nhạt trên da cậu. “Các ngươi sẽ chết dưới chân Ma Vương,” Lucifer gầm lên lần nữa, giọng hắn vang vọng qua phế tích, át đi cả tiếng gió đêm. Hắn giơ thanh gươm đen lên, luồng khí đen quanh lưỡi gươm cuộn tròn dữ dội hơn, rồi vung tay ra lệnh cho đám quỷ tộc: “Giết chúng!”

Đám quỷ tộc đồng loạt gầm lên, tiếng gầm của chúng hòa lẫn thành một âm thanh rùng rợn, như tiếng thú dữ thoát ra từ địa ngục. Chúng lao tới, giáo ma thuật trong tay bắn ra những tia năng lượng tím nhạt, xé toạc không khí với tiếng “vút vút” liên hồi. Một tia lao thẳng vào Edward, nhưng Sylfa giơ tay, vòng tròn ma thuật trắng lóe lên, một bức tường băng nhỏ hiện ra trước mặt cậu, chặn tia năng lượng lại với tiếng “xoẹt” giòn tan, băng vỡ thành từng mảnh rơi xuống đất. “Cẩn thận!” cô hét, giọng sắc bén, ánh mắt xanh lóe lên sự căng thẳng. Edward gật đầu, lùi lại sau bức tường băng vỡ, tim đập thình thịch khi nhận ra họ vừa bước vào một trận chiến mới – và lần này, kẻ thù không phải là một cỗ máy vô hồn như Droin, mà là những sinh vật sống, mang theo sự tàn nhẫn của một thế lực lớn hơn.

Đám quỷ tộc lao tới như một cơn sóng đen ngòm, tiếng gầm của chúng hòa lẫn với tiếng “vút vút” của những tia năng lượng tím nhạt bắn ra từ giáo ma thuật, xé toạc không khí đêm lạnh buốt. Phế tích rung lên dưới bước chân nặng nề của chúng, bụi đất bay mù mịt khi những vết nứt nhỏ lan rộng trên mặt đất đá vỡ. Một tia năng lượng lao thẳng về phía Edward, ánh tím lập lòe như ngọn lửa ma quái, nhưng Sylfa phản ứng nhanh như chớp. Cô giơ tay trái, vòng tròn ma thuật trắng lóe lên trước mặt cậu, một bức tường băng mỏng nhưng cứng như thép hiện ra, chặn đứng tia năng lượng với tiếng “xoẹt” giòn tan. Băng vỡ thành từng mảnh nhỏ lấp lánh rơi xuống đất, ánh đỏ từ cánh cổng phía trên phản chiếu qua chúng, tạo thành những tia sáng lung linh giữa hỗn loạn. “Cẩn thận!” Sylfa hét lên, giọng sắc bén cắt qua tiếng gầm của đám quỷ, ánh mắt xanh lóe lên sự căng thẳng hiếm thấy. Edward gật đầu run rẩy, lùi lại sau đống băng vỡ, tim đập thình thịch trong lồng ngực, hơi thở dồn dập khi cậu nhận ra mình vừa thoát chết trong gang tấc. Cậu nhìn đám quỷ tộc, rồi nhìn Lucifer đứng phía sau, đôi mắt đỏ rực của hắn như hai ngọn lửa cháy trong bóng tối, và một nỗi sợ lạnh buốt trỗi dậy – không phải vì đám tay sai, mà vì sức mạnh kinh hoàng mà kẻ dẫn đầu chúng có thể sở hữu.

Nhưng Hikari không hề nao núng. Tiếng cười lớn của cô vang lên giữa phế tích, át đi cả tiếng gầm của đám quỷ tộc và tiếng gió rít từ những tia năng lượng. “Được thôi, để tôi chơi với mấy người trước!” cô hét, giọng đầy phấn khích, lao về phía đám quỷ với tốc độ kinh người. Mái tóc hồng ngắn của cô bay rối trong gió đêm, như một vệt lửa hồng rực giữa màn khói đen dày đặc. Cô cúi xuống giữa lúc chạy, nhặt một mảnh đá lớn từ đất – một mảnh phế tích to bằng nắm tay, bề mặt gồ ghề đầy bụi – và ném nó về phía đám quỷ tộc với động lượng khủng khiếp. Mảnh đá bay vụt đi như một viên đạn pháo, cắt ngang không khí với tiếng rít chói tai, lao thẳng vào ba tên quỷ đứng đầu đội hình. Tiếng “ầm” vang lên khi nó xuyên thủng giáp đen của chúng, xé toạc cơ thể xám xịt bên trong, máu đen bắn tung tóe như mực loang trên mặt đất. Ba tên quỷ ngã gục ngay tức thì, giáo ma thuật trong tay rơi xuống đất, ánh sáng tím nhạt trên đầu giáo tắt ngúm, để lại những cột khói mỏng bốc lên từ xác chúng. “Yếu quá,” Hikari lẩm bẩm, giọng chán nản pha chút thất vọng, ánh mắt lấp lánh hứng thú chuyển sang Lucifer, như thể đám tay sai kia chỉ là món khai vị không đáng để cô bận tâm.

Lucifer gầm lên, tiếng gầm của hắn rung chuyển không khí, làm vài mảnh đá nhỏ trên đất lăn lóc như bị sóng xung kích đẩy đi. “Ngươi dám coi thường ta!” hắn hét, đôi mắt đỏ rực bùng lên như hai ngọn lửa địa ngục, tay phải siết chặt thanh gươm đen, luồng khí đen quanh lưỡi gươm cuộn tròn dữ dội hơn, tỏa ra một áp lực khiến không khí quanh hắn rung lên nhè nhẹ. Hắn vung gươm lên cao, động tác chậm rãi nhưng đầy uy lực, như một nghi thức cổ xưa. “Hãy nếm thử sức mạnh của Ma Tướng!” hắn gầm lên, chém mạnh xuống không trung. Một vết rạch vô hình xuất hiện, không gian trước mặt hắn bị cắt đôi, tạo thành một đường đen kịt dài hàng mét, như một vết nứt trong thực tại. Vết chém lao về phía Hikari với tốc độ kinh khủng, xé toạc mặt đất trên đường đi, để lại một rãnh sâu hoắm rộng nửa mét, đất đá hai bên bị hút vào khoảng không đen ngòm rồi biến mất hoàn toàn. Edward mở to mắt, hét lên: “Hikari, tránh ra!” Cậu cảm thấy không khí quanh mình nặng nề, như thể vết chém kia không chỉ cắt đất mà còn cắt cả linh hồn của bất cứ ai đứng trong tầm với.

Nhưng Hikari chỉ nhếch môi, ánh mắt lấp lánh sự tự tin không hề dao động. Cô nghiêng người sang bên với tốc độ kinh người, động tác nhẹ nhàng như một cơn gió thoảng qua, mái tóc hồng bay rối trong luồng áp lực từ vết chém không gian. Vết chém lao qua chỗ cô vừa đứng, cắt đứt một tảng đá lớn phía sau thành hai mảnh gọn gàng, mép cắt mịn như được gọt bằng lưỡi dao sắc nhất, rồi biến mất vào không khí với tiếng “vụt” trầm thấp. “Hay đấy,” Hikari cười lớn, giọng đầy phấn khích, “nhưng chậm quá!” Cô nhảy lên cao, đạp mạnh vào vai một tên quỷ tộc gần đó như dùng nó làm bàn đạp, cơ thể tên quỷ gãy gập dưới sức mạnh của cú đạp, ngã xuống đất với tiếng “rắc” giòn tan, máu đen bắn ra từ miệng nó.

Lucifer nghiến răng, đôi mắt đỏ rực lóe lên sự giận dữ pha lẫn kinh ngạc. “Ngươi… không phải con người bình thường!” hắn gầm lên, giơ tay trái, lòng bàn tay bùng lên một luồng ánh sáng xám trắng kỳ lạ, khác hẳn năng lượng đen trước đó. “Hãy hóa thành đá dưới sức mạnh của Ma Vương!” Hắn vung tay, một tia ma thuật xám trắng bắn ra từ lòng bàn tay, dài và mảnh như một mũi tên ánh sáng, lao thẳng về phía Hikari với tốc độ kinh khủng. Tia ma thuật tỏa ra một luồng khí lạnh chết chóc, không khí quanh nó rung lên nhè nhẹ, và những cọng cỏ nhỏ trên đường đi của nó lập tức hóa đá, vỡ vụn thành bụi xám khi chạm vào. Edward hét lên lần nữa: “Hikari!” Cậu tưởng chừng cô sẽ bị biến thành tượng đá trong chớp mắt, tim cậu như ngừng đập vì kinh hoàng.

Nhưng điều không thể tin nổi đã xảy ra. Hikari không né, cũng không lùi lại. Cô giơ chân phải lên, ánh mắt lấp lánh một sự phấn khích kỳ lạ, và đá mạnh vào tia ma thuật như đá một quả bóng. Tiếng “rắc” vang lên giòn tan, tia ma thuật xám trắng vỡ tan thành những mảnh ánh sáng nhỏ lấp lánh, tan biến trong không khí như thủy tinh bị đập nát. Một luồng gió mạnh bùng lên từ cú đá, thổi bay bụi đất quanh cô, mái tóc hồng tung bay dữ dội hơn. Lucifer đứng sững, đôi mắt đỏ mở to, miệng há hốc: “Cái gì…?” Hắn không thể tin vào mắt mình – tia ma thuật hóa đá, thứ từng biến hàng chục sinh vật sống thành đá trong chớp mắt, lại bị một cô gái trẻ đá gãy như một cành cây khô. Edward cũng sững sờ, mảnh kim loại trong tay rơi xuống đất với tiếng “cạch” nhỏ, lẩm bẩm: “Cô ấy… đá gãy ma thuật ư? Không thể tin nổi...” Sylfa, đứng bên cạnh, ánh mắt xanh thoáng chút kinh ngạc hiếm thấy, tay cô khựng lại giữa không trung, vòng tròn ma thuật trắng tan dần. “Cô ta… có thể tương tác với ma thuật như thế sao?” cô lẩm bẩm, giọng trầm nhưng mang theo sự nghi ngờ và tò mò.

Hikari nhếch môi, phủi tay như vừa làm xong một việc vặt: “Ma thuật gì mà yếu thế? Ngươi mạnh hơn thứ to xác kia thật, nhưng vẫn chỉ là đồ chơi thôi!” Cô cúi xuống, nhặt một tảng đá lớn hơn từ phế tích – to gần bằng đầu người, nặng ít nhất vài chục ký – và nâng nó lên bằng một tay như không chút khó khăn. “Thử cái này xem!” cô hét, ném tảng đá thẳng vào đầu Lucifer với động lượng kinh hoàng. Tảng đá bay tới, mang theo tiếng gió rít mạnh như một cơn lốc nhỏ, bụi đất bốc lên theo đường bay của nó, làm mờ không khí quanh cô. Lucifer giơ thanh gươm đen lên, luồng khí đen cuộn tròn thành một lá chắn trước mặt, nhưng sức mạnh của cú ném quá lớn. Tảng đá đâm vào lá chắn, tiếng “keng” vang lên khi lá chắn vỡ tan, rồi đập thẳng vào ngực hắn với tiếng “rầm” kinh thiên động địa. Hắn ngã nhào ra sau, giáp đen vỡ vụn quanh ngực, máu đen phun ra từ miệng, thanh gươm đen rơi khỏi tay, cắm xuống đất với tiếng “keng” sắc lạnh.

Hikari bước tới, nhảy lên vai Lucifer đang nằm trên đất, đạp mạnh một chân xuống đầu hắn, nghiền mặt hắn xuống đất với tiếng “rắc” khô khốc của xương sọ nứt ra. “Xong,” cô nói, giọng nhẹ nhàng như vừa hoàn thành một trò chơi, phủi tay rồi nhảy xuống, đứng cách Edward và Sylfa vài bước. Lucifer nằm bất động, máu đen loang ra quanh đầu, tạo thành một vũng nhỏ bốc khói mỏng, nhưng hắn vẫn thì thào, giọng yếu ớt như tiếng gió tắt: “Ma Vương… sẽ trở lại...” Hikari nhếch môi, liếc xuống hắn: “Cứ ngủ đi đã, rồi mơ tiếp về ông Ma Vương của ngươi.” Cô quay sang Sylfa, nhún vai: “Chị hai, xử đám còn lại đi, tôi mỏi tay rồi.”

Sylfa gật nhẹ, giơ tay phải, một vòng tròn ma thuật đỏ rực hiện ra trước mặt cô, tỏa ra luồng nhiệt nóng bỏng. Một cơn bão lửa nhỏ bùng lên từ vòng tròn, quét qua đám quỷ tộc còn lại với tốc độ kinh người. Tiếng “ầm” vang lên khi ngọn lửa nuốt chửng chúng, giáp đen tan chảy, cơ thể xám xịt hóa thành tro trong vài giây, mùi cháy khét lan tỏa khắp phế tích. Khi ngọn lửa tan đi, chỉ còn lại những đống tro nhỏ bốc khói và vài mảnh giáp vỡ nằm rải rác trên đất. Sylfa hạ tay, ánh mắt xanh dán vào xác Lucifer, giọng trầm: “Hắn mạnh hơn ta nghĩ, nhưng không đủ với cô ta.” Edward nhìn cô, rồi nhìn Hikari, cảm giác vừa kinh ngạc vừa bất an trộn lẫn trong lòng – Hikari không chỉ mạnh, mà còn sở hữu một khả năng kỳ lạ vượt ngoài hiểu biết của cậu. Nếu cô có thể “tương tác” với ma thuật như vậy, thì Ma Vương mà Lucifer nhắc đến sẽ thế nào?

Phế tích chìm trong một sự tĩnh lặng ngột ngạt, như thể mọi âm thanh đã bị hút vào khoảng không sau trận chiến vừa qua. Tro bụi từ đám quỷ tộc bị thiêu cháy lơ lửng trong không khí, hòa cùng khói đen từ khu rừng cháy xa xa, tạo thành một màn sương mờ che khuất ánh đỏ yếu ớt của cánh cổng phía trên. Những mảnh giáp đen vỡ vụn nằm rải rác trên mặt đất, ánh sáng tím nhạt từ giáo ma thuật đã tắt ngúm, chỉ còn lại những vệt khói mỏng bốc lên từ đống tro tàn. Xác Lucifer nằm bất động giữa trung tâm phế tích, máu đen loang ra từ đầu hắn thành một vũng nhỏ, bốc khói với mùi hắc của lưu huỳnh, đôi mắt đỏ rực giờ đây khép chặt, khuôn mặt méo mó trong đau đớn và thất bại. Edward đứng cách đó vài bước, ánh mắt nâu vẫn dán vào Hikari, đôi tay run nhẹ khi cậu nhặt lại mảnh kim loại sắc nhọn từ đất, ngón tay siết chặt như thể nó là thứ duy nhất giữ cậu đứng vững giữa cơn ác mộng này. Cậu vẫn không thể tin Lucifer – kẻ tự xưng ma tướng với sức mạnh kinh khủng – lại bị Hikari hạ gục dễ dàng như vậy. Nhưng lời thì thào cuối cùng của hắn, “Ma Vương sẽ sống lại,” vẫn vang vọng trong đầu cậu, như một lời tiên tri đen tối khiến tim cậu đập nhanh hơn.

Hikari nhún vai, nhét tay lại vào túi áo khoác, dáng vẻ bất cần trở lại như chưa từng có chuyện gì xảy ra. Mái tóc hồng rối bù khẽ đung đưa khi cô quay sang Sylfa, nhếch môi: “Chị hai, mấy tên này yếu thật. Tự xưng ma tướng mà chẳng ra gì, làm tôi hết hứng luôn.” Cô đá nhẹ một mảnh giáp đen gần chân, để nó lăn lóc trên đất với tiếng “cạch” nhỏ, rồi ngáp dài như vừa xong một trò chơi nhàm chán. Nhưng Edward nhận ra ánh mắt cô thoáng sắc lại khi liếc về phía cánh cổng đỏ – không phải sợ, mà là một sự tò mò đang lớn dần, như thể cô cảm nhận được thứ gì đó lớn hơn đang chờ phía trước.

Sylfa không đáp. Cô bước tới chỗ Lucifer nằm, ánh mắt xanh lạnh lùng quét qua xác hắn, rồi dừng lại ở một tên quỷ tộc còn sống sót – một kẻ bị thương nặng, nằm co ro gần đó, tay ôm vết bỏng lớn trên ngực từ cơn bão lửa của cô. Tên quỷ rên rỉ yếu ớt, đôi mắt đỏ nhạt lập lòe như ngọn lửa sắp tắt, máu đen chảy ra từ miệng, nhỏ xuống đất thành những giọt tí tách. Sylfa giơ tay phải, một vòng tròn ma thuật xanh lam hiện ra, tỏa ra luồng gió lạnh buốt cuốn quanh tên quỷ, trói chặt nó như một sợi dây vô hình. Tên quỷ giãy giụa, nhưng mỗi cử động chỉ làm luồng gió siết chặt hơn, cắt vào da xám xịt của nó, máu đen rỉ ra thêm. “Nói,” Sylfa ra lệnh, giọng trầm vang vọng, sắc lạnh như băng vỡ. “Nghi lễ này là gì? Ma Vương đang ở đâu?” Edward đứng sau cô, ánh mắt căng thẳng nhìn tên quỷ, tay siết chặt mảnh kim loại, hơi thở dồn dập khi chờ đợi câu trả lời có thể thay đổi tất cả.

Tên quỷ run rẩy, giọng khàn khàn như tiếng đá cọ vào nhau: “Cánh cổng… phong ấn yếu đi… Lucifer mở đường cho ngài...” Nó ho khan, máu đen phun ra từ miệng, rơi xuống đất với tiếng “tí tách“ nhỏ. “Ma Vương… sẽ trở lại… mọi thứ sẽ sống lại dưới bóng ngài...” Sylfa nghiến răng, ánh mắt xanh tối lại, tay cô siết chặt, luồng gió lạnh trói tên quỷ xoáy mạnh hơn, cắt sâu vào da nó, máu đen chảy ra thành dòng. “Còn gì nữa?” cô gằn giọng, sự kiên nhẫn trong cô đã cạn kiệt. Tên quỷ rên rỉ, đôi mắt đỏ nhạt mờ đi: “Hắn… chỉ là kẻ mở đường… Ma Vương… vượt qua tất cả...” Nó gục xuống, bất động, luồng gió lạnh tan đi, để lại xác nó nằm co quắp trên đất, máu đen loang ra như một vết mực xấu xí.

Sylfa quay đi, im lặng, ánh mắt xanh dán vào cánh cổng đỏ phía trên, nhưng Edward nhận ra tay cô khẽ run – một cử động nhỏ mà cô nhanh chóng che giấu bằng cách nắm chặt áo choàng cháy xém. Cô đứng bất động, hơi thở chậm lại, nhưng trong đầu cô, một ký ức kinh hoàng trỗi dậy như một bóng ma không thể xóa nhòa. Hắn không có hình dáng khổng lồ như Droin, cũng không hầm hố như Lucifer – Ma Vương mà cô nhớ lại nhỏ bé, đơn giản đến kỳ lạ. Một bóng người thấp bé, giản dị, không vũ khí, không giáp trụ, chỉ đứng đó giữa chiến trường ngập máu. Nhưng chỉ cần hắn đứng đó, không cần cử động, không cần nói, áp lực kinh người tỏa ra từ hắn đã đủ khiến không khí nặng nề như chì, khiến đất dưới chân rung lên nhè nhẹ, khiến mọi sinh vật sống quanh hắn run rẩy trong sợ hãi bản năng. Cô nhớ lại “Thập Tam Anh Kiệt” – hàng ngũ đầu tiên, tập hợp những chiến binh mạnh nhất thế giới thời bấy giờ, những kẻ từng khuynh đảo cả lục địa bằng sức mạnh của mình. Sylfa từng là một trong số họ, trẻ hơn, kiêu hãnh hơn, tin rằng không gì có thể đánh bại họ. Nhưng trước Ma Vương, tất cả đều vô nghĩa. Hắn không cần vung tay hay niệm chú – chỉ một cái liếc mắt, một cử động nhỏ, và sức mạnh bí ẩn vượt qua mọi luân lý của thế gian không thể hiểu nổi của hắn đã đập tan Thập Tam Anh Kiệt. Hầu hết đều chết dưới tay hắn, cơ thể tan rã thành bụi, linh hồn bị hút vào bóng tối không lối thoát. Chỉ vài người, như Sylfa, trốn thoát được, sống sót với nỗi ám ảnh không bao giờ nguôi. Mỗi lần nhớ lại hình dáng đơn điệu ấy – không phô trương, không hùng vĩ, chỉ là một bóng người nhỏ bé đứng lặng – một cơn ớn lạnh lại chạy dọc sống lưng cô, như thể cô vẫn cảm nhận được ánh mắt vô hồn của hắn xuyên qua thời gian, nhìn thẳng vào cô.

Cô nghiến răng, che giấu nỗi sợ ấy, giữ khuôn mặt lạnh lùng không chút dao động, nhưng lòng bàn tay cô ướt mồ hôi dưới lớp áo choàng. Edward bước tới, ánh mắt lo lắng nhìn cô: “Sylfa, cô ổn không?” Giọng cậu nhẹ nhàng, pha chút ngập ngừng, như sợ chạm vào một vết thương vô hình. Sylfa quay sang, ánh mắt xanh gặp ánh mắt nâu của cậu, và trong khoảnh khắc ấy, cô thấy sự chân thành trong đôi mắt ấy – một sự quan tâm mà cô không quen nhận từ ai. “Ổn,” cô đáp, giọng khàn hơn bình thường, nhưng cô nhanh chóng lấy lại vẻ trầm tĩnh, quay mặt đi để cậu không thấy tia run rẩy thoáng qua trong mắt cô. Trong lòng cô, nỗi sợ Ma Vương vẫn cháy âm ỉ, nhưng còn một nỗi sợ khác – ý nghĩ mất Edward, người cô dần xem như một người thân không thể thay thế, một ánh sáng nhỏ giữa bóng tối mà cô không muốn để vụt tắt.

Hikari nhún vai, nhếch môi: “Ma Vương gì mà nghe ghê gớm thế? Nghe con quỷ này kể, tôi bắt đầu thấy hứng thú rồi đấy.” Cô bước tới gần xác Lucifer, đá nhẹ vào đầu hắn, rồi quay sang Sylfa và Edward, ánh mắt lấp lánh một sự phấn khích không giấu nổi. “Nếu hắn mạnh thật, tôi muốn thử thách hắn. Đánh bại mấy tên yếu nhớt như thế này chán lắm, tôi cần đối thủ xứng tầm hơn!” Cô cười lớn, tiếng cười vang vọng qua phế tích, giọng bất cần nhưng đầy quyết tâm. “Đi nào, chúng ta tìm ông Ma Vương đó đi! Tôi khởi xướng đấy, không ai được từ chối đâu!” Cô chỉ tay về phía cánh cổng đỏ, nụ cười tinh nghịch mở rộng, như thể cô vừa tìm thấy trò chơi yêu thích nhất.

Edward nhìn Hikari, rồi nhìn Sylfa, ánh mắt cậu thay đổi từ sợ hãi sang một sự kiên định mới mẻ. “Tôi cũng muốn đi,” cậu nói, giọng thấp nhưng chắc chắn. “Tôi không muốn bản thân yếu đuối nữa. Nếu Ma Vương thật sự trở lại, tôi không thể cứ trốn mãi được.” Cậu nhớ lại những ngày trốn chạy giặc, nỗi sợ hãi từng khiến chân cậu run rẩy, từng khiến cậu bất lực nhìn người thân ngã xuống. Nhưng giờ đây, sau khi thấy Hikari hạ Lucifer và sự kiên cường của Sylfa, cậu muốn vượt qua chính mình – không phải để thành anh hùng, mà để không còn phải sống trong hối tiếc.

Sylfa nhìn cậu, ánh mắt xanh thoáng chút ngạc nhiên trước sự thay đổi trong giọng nói của cậu. Cô im lặng một lúc, rồi gật nhẹ: “Nếu ngươi đã quyết, ta sẽ đi cùng.” Giọng cô trầm, không còn lạnh lùng như trước, nhưng cô không nói ra lý do thật sự – cô muốn bảo vệ Edward, giữ cậu khỏi số phận của Thập Tam Anh Kiệt, khỏi bàn tay của Ma Vương. Nhưng sâu trong lòng, một ngọn lửa khác cũng âm ỉ cháy: ý định trả thù. Cô muốn đối mặt lại Ma Vương, không phải vì vinh quang, mà để xóa bỏ nỗi ám ảnh đã giam cầm cô suốt những năm qua, để chứng minh rằng cô không chỉ là kẻ sống sót, mà là kẻ chiến thắng.

Cánh cổng đỏ rung lên yếu, một tiếng rít trầm thấp vang lên từ xa, như tiếng gió xuyên qua đá, gợi ý một mối nguy lớn hơn đang đến. Hikari đứng thẳng, ánh mắt lấp lánh hứng thú, tay nhét vào túi áo khoác: “Đi thôi, tôi muốn xem ông Ma Vương này mạnh cỡ nào!” Edward đứng bên cạnh, ánh mắt kiên định nhìn về phía cánh cổng, tay nắm chặt mảnh kim loại như một lời thề thầm lặng. Sylfa đứng sau, che giấu nỗi sợ và ý định trả thù sâu trong lòng, nhưng ánh mắt cô thoáng chút nhẹ nhõm khi nhìn Edward và Hikari – họ là động lực để cô bước tiếp. Cả ba đứng giữa phế tích, sẵn sàng cho hành trình đánh bại Ma Vương, mỗi người mang một mục đích riêng, nhưng cùng hướng về một bóng tối chung phía trước.

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận