Ánh chiều tà đỏ rực phủ lên khu rừng khi Edward bước vào hang động, đỡ người phụ nữ run rẩy tiến tới. Đôi giày rách của cậu kêu cọt kẹt trên nền đá, mỗi bước chân nặng nề như mang theo cả ngày dài chiến đấu và chạy trốn. Người phụ nữ, tóc rối bù, ánh mắt vẫn còn hoảng loạn, nhưng bước chân cô nhanh hơn khi nghe tiếng gọi yếu ớt từ trong hang: “Mẹ!” Đứa trẻ lao ra từ góc tối, đôi tay nhỏ bé dang rộng, ôm chầm lấy mẹ, tiếng khóc vỡ òa vang vọng trong không gian chật hẹp.
Edward khựng lại, ánh mắt nâu trầm buồn nhìn cảnh tượng trước mặt. Người phụ nữ quỳ xuống, ôm chặt đứa con, nước mắt lăn dài trên khuôn mặt lem luốc tro bụi. “Mẹ đây… mẹ đây rồi...” cô nghẹn ngào, giọng run run nhưng đầy yêu thương. Đứa trẻ vùi mặt vào lòng mẹ, tiếng nấc xen lẫn tiếng cười, như thể mọi nỗi sợ hãi trong ngày qua tan biến trong vòng tay ấy.
Cậu quay mặt đi, ánh mắt dán vào ngọn lửa tí tách trong góc hang, nhưng lòng cậu không yên. Ký ức về ngôi làng cũ ùa về – tiếng thét, khói đen, và bàn tay cậu trơ trọi giữa đống tro tàn. Lần đó, cậu không làm được gì. Lần này, cậu cứu được hai người – một người mẹ và đứa con – nhưng những bóng người khác trong phế tích, đứa trẻ co ro trong góc, bà lão bất động, vẫn ám ảnh cậu như những vết dao cứa vào tim.
Sylfa bước vào sau, dáng vẻ nhỏ nhắn nhưng vững chãi, chiếc áo choàng cũ tung bay nhẹ khi cô dừng lại gần cửa hang. Ánh sáng từ những viên pha lê lơ lửng chiếu lên mái tóc vàng óng ánh của cô, như một ngọn đèn lồng sống động giữa bóng tối. Cô khoanh tay, ánh mắt xanh thẳm quét qua cảnh hội ngộ, rồi dừng lại ở Edward. “Ngươi xong việc rồi đấy,” cô nói, giọng lạnh lùng nhưng đều đều. “Sao mặt còn như sắp khóc thế?”
Edward liếc sang cô, ánh mắt thoáng chút cáu nhưng rồi dịu xuống. “Tôi không khóc,” cậu đáp, giọng khàn khàn, tay ném một thanh củi vào lửa để che giấu sự run rẩy. “Tôi chỉ… không ngờ mình làm được. Nhưng vẫn chưa đủ.” Cậu ngồi xuống tấm thảm rách, ánh mắt nhìn xa xăm, như đang đếm lại những người cậu bỏ lại trong phế tích.
Người đàn ông sống sót, giờ đã tỉnh lại nhờ đám cỏ bạc hà Edward đắp lên vết thương, chống tay ngồi dậy từ góc hang. Ông ta gầy gò, khuôn mặt trắng bệch, nhưng ánh mắt sáng lên khi thấy người phụ nữ và đứa trẻ. “Cậu… cậu cứu được cô ấy thật,” ông ta nói, giọng thều thào nhưng đầy biết ơn. “Tôi tưởng chúng tôi chết hết rồi… Cảm ơn cậu, từ tận đáy lòng.”
Edward gật đầu, ánh mắt dịu lại, nhưng rồi cậu quay sang ông ta, giọng thấp nhưng gấp gáp: “Ông nói chúng gom người để ‘dâng lên’… Ý là sao? Chúng định làm gì ở phế tích đó?” Cậu bước tới gần, quỳ xuống trước người đàn ông, ánh mắt như muốn đào bới từng chi tiết.
Người đàn ông ho khan, tay ôm vai, ánh mắt thoáng chút sợ hãi. “Tôi không rõ… Nhưng tôi nghe chúng nói – chúng cần máu, nhiều máu, để làm gì đó ở tòa tháp. Một tên bảo ‘Hắn sẽ hài lòng nếu đủ người’. Chúng gọi đó là nghi thức… Tôi không biết là nghi thức gì, nhưng chúng sợ hãi khi nhắc đến ‘kẻ đứng sau’.” Ông ta nhìn Edward, ánh mắt cầu khẩn. “Cậu cứu được cô ấy… nhưng những người khác… họ vẫn ở đó.”
Edward cắn môi, ánh mắt tối lại. “Nghi thức...” cậu lẩm bẩm, tay siết chặt đến mức móng tay cắm vào lòng bàn tay. Cậu quay sang Sylfa, ánh mắt thoáng chút bất lực. “Cô nghe rồi đấy. Nếu chúng thực hiện nghi thức, thì những người kia… họ sẽ chết, đúng không?”
Sylfa bước tới gần, đôi mắt xanh nhìn thẳng vào mắt cậu, lạnh lùng nhưng sắc bén. “Ngươi nghĩ sao?” cô hỏi, giọng trầm như đâm vào lòng cậu. “Máu và nghi thức – không phải để chơi đùa. Nếu chúng phục vụ tàn dư của Ma Vương, thì ngươi đoán được kết cục rồi đấy.” Cô dừng lại, ánh mắt thoáng một tia tối, như nhớ lại điều gì xa xôi. “Ta từng thấy chuyện này – hắn dùng máu để mở cổng. Nhưng ta không biết chúng có đủ sức làm lại không.”
Edward mở to mắt, giọng run run: “Mở cổng? Ý cô là… triệu hồi thứ gì đó à?” Cậu đứng dậy, ánh mắt lẫn lộn giữa ngạc nhiên và căng thẳng. “Nếu thế, tôi không thể để chúng tiếp tục. Tôi phải quay lại.”
Sylfa khẽ nhếch môi, ánh mắt xanh lóe lên một tia mỉa mai. “Quay lại?” cô lặp lại, giọng lạnh tanh. “Ngươi định cứu hết cả thế giới à? Với cái gì? Con dao cắt cỏ đó?” Cô khoanh tay, ánh mắt không rời khỏi cậu, như đang chờ xem cậu sẽ đáp thế nào.
Edward đứng im, lòng cậu nặng trĩu. Tiếng khóc của đứa trẻ đã ngừng, nhưng ánh mắt biết ơn của người phụ nữ và lời kể của người đàn ông vẫn vang vọng trong đầu. Cậu không muốn làm anh hùng, nhưng cậu không chịu nổi nếu lại đứng nhìn – không lần nữa.
Ngọn lửa tí tách cháy trong hang động, ánh sáng cam nhảy nhót trên tường đá, chiếu lên khuôn mặt Edward – một khuôn mặt mệt mỏi nhưng ánh mắt lóe lên một tia kiên định lạ lùng. Tiếng khóc của đứa trẻ đã ngừng, giờ chỉ còn tiếng thì thào của người phụ nữ dỗ dành con bên góc hang, xen lẫn hơi thở yếu ớt của người đàn ông sống sót. Lời của Sylfa – lạnh lùng, châm chọc – vẫn vang vọng trong đầu cậu: “Ngươi định cứu hết cả thế giới à?” Cậu siết chặt tay, móng tay cắm sâu vào lòng bàn tay, nhưng không đáp ngay.
Cậu quay sang nhìn người phụ nữ và đứa trẻ, lòng nhẹ đi khi thấy chúng an toàn, nhưng rồi hình ảnh những người khác trong phế tích lại hiện lên – đứa trẻ co ro trong góc, bà lão bất động, những tiếng rên rỉ yếu ớt. “Nghi thức… dùng máu để mở cổng...” cậu lẩm bẩm, giọng thấp đến mức gần như chỉ mình cậu nghe thấy. Nếu Sylfa nói đúng, nếu lũ giặc thật sự đang làm điều đó, thì những người kia không còn nhiều thời gian.
Sylfa ngồi trên chiếc ghế gỗ cọt kẹt, đôi mắt xanh thẳm nhìn Edward không chớp, như đang đọc từng suy nghĩ của cậu. Cô khoanh tay, mái tóc vàng óng ánh lấp lánh dưới ánh lửa, giọng lạnh tanh vang lên: “Ngươi im lâu thế là đang nghĩ gì? Đừng bảo ta là ngươi định chạy ngược lại phế tích ngay bây giờ nhé.” Cô nghiêng đầu, ánh mắt thoáng một tia mỉa mai, nhưng không rời khỏi cậu.
Edward nhíu mày, ánh mắt tối lại. “Tôi không định chạy ngay bây giờ,” cậu đáp, giọng khàn khàn nhưng chắc nịch. “Tôi không ngu đến mức lao vào đó mà không có kế hoạch. Nhưng tôi không thể để chúng tiếp tục – không sau khi biết chúng định làm gì.” Cậu đứng dậy, bước tới gần đống lửa, ánh mắt dán vào ngọn lửa như đang tìm câu trả lời trong đó. “Tôi cứu được hai người hôm nay… nhưng còn những người khác thì sao? Tôi không muốn lại đứng nhìn họ chết.”
Người đàn ông sống sót, dựa vào tường đá, ho khan một tiếng, giọng thều thào: “Cậu… cậu làm được nhiều hơn tôi tưởng rồi. Nhưng lũ giặc đó… chúng đông lắm. Tôi thấy chúng kéo thêm người từ làng khác đến phế tích trước khi cậu đến. Nếu chúng làm nghi thức thật, thì không chỉ vài người đâu...” Ông ta ngã người ra sau, ánh mắt mờ đi vì kiệt sức, nhưng lời nói của ông như đổ thêm dầu vào lửa trong lòng Edward.
Edward quay sang Sylfa, ánh mắt thoáng chút gấp gáp. “Cô nói chúng dùng máu để mở cổng,” cậu nói, giọng thấp nhưng căng thẳng. “Cổng gì? Để làm gì? Nếu cô biết gì đó, nói đi. Tôi không cần cô ra tay, nhưng tôi cần hiểu để nghĩ cách.”
Sylfa im lặng một lúc, ánh mắt xanh nhìn sâu vào mắt cậu, như đang cân nhắc. “Ngươi đòi hỏi nhiều thật,” cô cuối cùng lên tiếng, giọng trầm nhưng lạnh. “Ta không biết hết – ta chỉ thấy chuyện này một lần, khi còn ở Thập Tam Anh Kiệt. Quân đoàn Ma Vương dùng máu và linh hồn để gọi thứ gì đó từ bóng tối – quỷ, hay thứ tệ hơn, ta không rõ. Nếu lũ giặc này làm lại, thì chúng không đủ sức đâu… trừ khi có kẻ khác đứng sau.” Cô dừng lại, ánh mắt thoáng một tia tối, như nhớ lại điều gì cô không muốn nhắc tới.
Edward cắn môi, ánh mắt sáng lên khi cố ghép nối thông tin. “Kẻ khác đứng sau...” cậu lẩm bẩm, tay vô thức sờ lên con dao nhỏ đeo bên hông. “Vậy là không chỉ có lũ giặc. Nếu chúng gọi được thứ gì đó, thì không chỉ phế tích – cả khu rừng này cũng nguy.” Cậu quay mặt đi, ánh mắt dán vào bóng tối ngoài cửa hang, lòng nặng trĩu nhưng không còn rối loạn.
Người phụ nữ, giờ đã ôm đứa trẻ ngủ say trong lòng, ngẩng lên nhìn Edward, giọng nhỏ nhưng chân thành: “Cậu đừng đi nữa… Cậu đã cứu chúng tôi, vậy là đủ rồi. Đừng mạo hiểm vì những người khác – họ không đáng đâu.” Cô cúi xuống, hôn lên trán con, ánh mắt thoáng chút lo lắng.
Edward khựng lại, ánh mắt dịu lại khi nhìn cô. “Họ đáng,” cậu đáp, giọng trầm nhưng kiên định. “Không phải vì họ là ai, mà vì tôi không muốn sống với cảm giác này thêm lần nữa. Tôi không hứa sẽ cứu hết, nhưng tôi sẽ thử – bằng cách của tôi.” Cậu quay sang Sylfa, ánh mắt lóe lên một tia quyết tâm. “Cô nghĩ tôi ngốc, nhưng tôi không làm được gì nếu không thử. Cô đi với tôi không?”
Sylfa khẽ nhếch môi, ánh mắt xanh lóe lên một tia ngạc nhiên hiếm thấy. “Ngươi đúng là không chữa được,” cô nói, giọng lạnh tanh nhưng thấp. Cô đứng dậy, lấy cuốn sách bìa da trên ghế, đặt nó lên kệ, rồi quay lại nhìn cậu. “Ta đi. Không phải vì mấy người kia – ta chỉ muốn xem ngươi làm được gì trước khi chết.” Cô bước tới cửa hang, ánh mắt quét ra bóng tối bên ngoài, bóng dáng nhỏ nhắn của cô như một ngọn lửa không tắt.
Edward nhếch môi, nụ cười nhạt thoáng qua. Cậu không biết mình sẽ làm gì khi quay lại phế tích, nhưng lần đầu tiên, cậu không cảm thấy mình chỉ là một thằng nhóc bất lực. Cậu quay sang người đàn ông và người phụ nữ, giọng trầm: “Nghỉ đi. Tôi sẽ quay lại.” Rồi cậu bước theo Sylfa, lòng cậu nặng nhưng không còn do dự.
…
Đêm khuya buông xuống, ánh trăng nhạt xuyên qua kẽ đá ngoài cửa hang, phủ lên nền đất một lớp bạc lạnh lẽo. Ngọn lửa trong hang đã yếu dần, chỉ còn vài tia sáng cam tí tách, chiếu lên bóng dáng Edward đang kiểm tra chiếc túi vải cũ. Cậu nhét thêm vài ngọn cỏ bạc hà vào, tay sờ lên con dao nhỏ đeo bên hông, ánh mắt nâu trầm buồn nhưng không còn do dự. Cậu đứng dậy, quay sang người phụ nữ và đứa trẻ, giọng trầm nhưng rõ: “Tôi đi đây. Các người ở lại, đừng ra ngoài.”
Người phụ nữ, ôm chặt đứa con đang ngủ say trong lòng, ngẩng lên nhìn cậu, ánh mắt lẫn lộn giữa biết ơn và lo lắng. “Cậu… hãy cẩn thận nhé,” cô nói, giọng nhỏ nhưng chân thành. “Cậu đã làm quá nhiều rồi...” Đứa trẻ cựa mình, mở mắt ngái ngủ, rồi lặng lẽ nhặt một hòn đá nhỏ dưới đất, đặt vào tay Edward. “Cho anh nè… cảm ơn vì đã cứu mẹ của em,” nó thì thào, đôi mắt đỏ hoe sáng lên dưới ánh lửa.
Edward khựng lại, nhìn hòn đá trong tay, lòng cậu thoáng ấm lên. “Cảm ơn,” cậu đáp, nhét hòn đá vào túi, ánh mắt dịu lại. Cậu quay sang người đàn ông sống sót, gật đầu lần cuối, rồi bước ra cửa hang, nơi Sylfa đã đứng sẵn.
Sylfa khoanh tay, bóng dáng nhỏ nhắn của cô nổi bật dưới ánh trăng, mái tóc vàng óng ánh như một ngọn lửa lặng lẽ. Đôi mắt xanh thẳm quét qua Edward từ đầu đến chân, giọng lạnh tanh vang lên: “Ngươi định mang theo cả thế giới hả? Đừng làm ta đợi lâu.” Cô nghiêng đầu, ánh mắt thoáng một tia châm chọc, nhưng không rời khỏi cậu.
Edward liếc sang cô, ánh mắt thoáng chút cáu nhưng rồi nhếch môi cười nhạt. “Tôi không định mang cả thế giới,” cậu đáp, giọng khàn khàn. “Nhưng tôi không thể lao vào phế tích như lần trước – không có kế hoạch thì chết chắc. Tôi muốn phá rối nghi thức từ xa, làm sập lối vào hay gây hỗn loạn để chúng không tập trung được.” Cậu dừng lại, ánh mắt sắc lại khi nhìn Sylfa. “Cô nói máu là chìa khóa để mở cổng. Làm sao để ngắt nó?”
Sylfa im lặng một lúc, ánh mắt xanh nhìn sâu vào mắt cậu, như đang cân nhắc. “Ngươi thông minh lên rồi đấy,” cô cuối cùng lên tiếng, giọng trầm nhưng lạnh. “Máu là chìa khóa – ngắt nguồn máu, cổng sẽ không mở. Nhưng đừng mong ta cắt cổ chúng giùm ngươi. Ngươi tự nghĩ cách đi.” Cô quay mặt đi, ánh mắt quét ra bóng tối bên ngoài, không nói thêm.
Edward cắn môi, ánh mắt sáng lên khi ghép nối thông tin. “Ngắt nguồn máu...” cậu lẩm bẩm, tay vô thức siết chặt quai túi. “Nếu tôi cứu được vài người trước khi chúng dùng họ, hoặc làm gì đó với chỗ chúng tập trung… có thể đủ để phá hỏng nghi thức.” Cậu nhìn ra rừng, não bộ chạy hết tốc lực, tưởng tượng dòng sông, phế tích, và những lối đi cậu đã thấy. “Tôi không cần đánh – chỉ cần kéo dài thời gian.”
Đột nhiên, một âm thanh lạ vang lên từ xa – một tiếng gầm trầm thấp, như tiếng đất rên rỉ, kèm theo ánh sáng đỏ nhấp nháy từ hướng phế tích. Edward giật mình, ánh mắt mở to nhìn về phía đó, tim đập thình thịch. “Chúng bắt đầu rồi...” cậu thì thào, giọng căng thẳng. Cậu quay sang Sylfa, ánh mắt gấp gáp. “Cô nghe thấy không? Tôi không còn nhiều thời gian.”
Sylfa đứng yên, ánh mắt xanh quét về hướng ánh sáng đỏ, thoáng một tia nghiêm trọng hiếm thấy. “Ngươi nói đúng,” cô nói, giọng lạnh lùng nhưng thấp. “Nghi thức đã bắt đầu. Nhưng đừng nhìn ta – ta không chạy giùm ngươi đâu.” Cô bước ra khỏi hang, ánh trăng chiếu lên bóng dáng cô, mái tóc vàng lấp lánh dẫn đường. Bước chân cô nhanh hơn bình thường, như ngầm thúc Edward hành động.
Edward hít một hơi sâu, ánh mắt lóe lên một tia quyết tâm. Cậu không biết mình sẽ làm gì khi đến phế tích, không biết mình có thể cứu được bao nhiêu người hay phá hỏng nghi thức thế nào. Nhưng cậu biết một điều – cậu không thể đứng yên, không lần nữa. Cậu bước theo Sylfa, đôi giày rách kêu cọt kẹt trên lá khô, tay giữ chặt con dao nhỏ như một lời nhắc nhở về giới hạn của mình.
Dưới ánh trăng, hai bóng dáng – một nhỏ nhắn, một gầy gò – tiến vào khu rừng, hướng về phía ánh sáng đỏ nhấp nháy. Tiếng gầm trầm thấp từ phế tích vang lên lần nữa, như một lời cảnh báo, nhưng Edward không quay đầu. Lần này, cậu không chỉ chạy trốn – cậu đang chạy tới.
…
Ánh trăng treo lơ lửng trên bầu trời, chiếu xuống khu rừng một lớp bạc lạnh lẽo, làm nổi bật bóng dáng Edward và Sylfa khi họ tiến đến rìa bờ sông. Tiếng gầm trầm thấp từ phế tích vang vọng qua không khí, kèm theo ánh sáng đỏ rực nhấp nháy giữa tòa tháp đổ nát, như một vết thương đang rỉ máu trên nền đá. Edward dừng lại sau một bụi cây lớn, ánh mắt nâu căng thẳng quét qua cảnh tượng trước mặt. Lũ giặc đông hơn lần trước – ít nhất chục tên, vài tên đứng canh quanh lối vào, vài tên kéo những người bị trói đến trung tâm, nơi một vòng tròn nghi thức rực sáng với những ký hiệu kỳ lạ.
Cậu cúi thấp người, ánh mắt tối lại khi nhận ra khe hẹp cậu từng dùng đã bị chặn bằng đá và gỗ. “Chúng đề phòng rồi...” cậu lẩm bẩm, tay siết chặt quai túi vải. Cậu quay sang Sylfa, giọng thấp nhưng gấp gáp: “Tôi không vào được như lần trước. Phải làm gì đó từ đây.”
Sylfa đứng cạnh cậu, dáng vẻ nhỏ nhắn nhưng vững chãi, ánh mắt xanh thẳm nhìn qua phế tích với vẻ lạnh lùng không đổi. “Ngươi chậm chạp thật,” cô nói, giọng đều đều nhưng mang chút châm chọc. “Nhìn đi – chúng đang tập trung. Ngươi định đứng đây ngắm đến sáng à?” Cô khoanh tay, ánh mắt liếc sang cậu, như đang chờ xem cậu sẽ làm gì.
Edward nhíu mày, ánh mắt quét qua môi trường xung quanh – dòng sông chảy xiết bên dưới, một đống đá lở chênh vênh gần bờ, và một cây cổ thụ lớn mọc sát bức tường phế tích. Cậu lẩm bẩm: “Nếu tôi làm đống đá kia lở xuống sông, nước có thể tràn vào… Chúng sẽ hoảng loạn, và tôi có cơ hội kéo vài người ra.” Cậu quay sang Sylfa, ánh mắt lóe lên một tia quyết tâm. “Cô nghĩ sao?”
Sylfa khẽ nhếch môi, ánh mắt xanh thoáng một tia mỉa mai. “Ngươi làm được thì làm đi,” cô đáp, giọng lạnh tanh. “Nhưng đừng để nước cuốn luôn ngươi. Ta không vớt xác đâu.” Cô không nói thêm, chỉ đứng yên, ánh mắt dõi theo cậu như đang quan sát một con thú nhỏ lao vào nguy hiểm.
Edward không đáp, hít một hơi sâu rồi cúi thấp người, di chuyển nhanh về phía đống đá lở. Đôi giày rách của cậu kêu cọt kẹt trên đất, nhưng tiếng nước sông át đi âm thanh. Cậu quỳ xuống, tay sờ lên những tảng đá lớn – chúng không quá nặng, nhưng đủ để gây ra một vụ lở nhỏ nếu đẩy đúng cách. Cậu rút con dao nhỏ, dùng nó cạy một tảng đá lỏng lẻo, rồi nghiến răng, dùng cả sức mạnh cơ thể đẩy mạnh. Tiếng “rầm” vang lên khi tảng đá lăn xuống sông, kéo theo vài tảng khác, nước bắn tung tóe, dâng lên thành một đợt sóng nhỏ tràn vào phế tích.
Tiếng hét hoảng loạn của lũ giặc vang lên từ tòa tháp. “Nước! Nước tràn vào rồi!” một tên gầm lên, chạy tán loạn khi dòng nước lạnh buốt ngập đến đầu gối. Vài tên khác bỏ vị trí canh gác, lao vào trung tâm để bảo vệ vòng tròn nghi thức, nhưng hỗn loạn đã lan rộng. Edward nấp sau bụi cây, ánh mắt sáng lên khi thấy vài người bị trói vùng vẫy thoát ra trong lúc lũ giặc mất kiểm soát.
Đột nhiên, một tên giặc đứng trên bức tường phế tích phát hiện cậu, ánh mắt đỏ ngầu giận dữ. “Thằng khốn kia!” hắn hét lên, kéo dây cung, mũi tên lửa vút qua không trung, cắm xuống đất gần chỗ Edward, lửa bùng lên thành một đám nhỏ. Cậu giật mình, lăn người né sang bên, nhưng một mũi tên khác bay sượt qua vai, xé rách áo cậu. Cậu suýt ngã xuống bờ sông, tay bám vội vào một tảng đá, tim đập thình thịch.
Sylfa đứng cách đó vài bước, ánh mắt xanh dõi theo cảnh tượng, không động đậy. Khi mũi tên thứ ba bay tới, suýt trúng đầu Edward, cô khẽ bước sang bên, bóng dáng nhỏ nhắn của cô vô tình che khuất tầm nhìn của tên bắn cung. Hắn chần chừ, dây cung khựng lại một thoáng, ánh mắt dao động. Sylfa lẩm bẩm, giọng nhỏ đến mức gần như gió cuốn đi: “Ngốc đến mức này thì đáng chết thật...” Nhưng cô không rời đi, ánh mắt vẫn dán vào Edward, như một cái bóng không rời.
Edward thở hổn hển, ánh mắt nhìn về phế tích. Nước đã làm hỗn loạn lũ giặc, một vài người bị trói – trong đó có một đứa trẻ – đang lảo đảo chạy về phía bờ sông. Nhưng tiếng gầm trầm thấp từ trung tâm nghi thức lớn hơn, ánh đỏ rực rỡ hơn, chiếu sáng cả khu rừng. Một vết nứt đỏ xuất hiện trên không trung phía trên vòng tròn, như một cánh cổng đang hé mở. Edward mở to mắt, lòng thắt lại. “Chúng vẫn làm được...” cậu lẩm bẩm, ánh mắt thoáng chút hoảng loạn nhưng rồi sắc lại.
Cậu đứng dậy, tay siết chặt con dao nhỏ, ánh mắt dán vào những người đang chạy thoát. “Tôi phải cứu họ… hoặc phá cái đó,” cậu thì thào, giọng khàn khàn nhưng kiên định. Cậu quay sang Sylfa, ánh mắt gấp gáp, nhưng không đợi cô đáp – cậu lao về phía bờ sông, sẵn sàng hành động tiếp theo.
Ánh trăng lạnh lẽo chiếu xuống bờ sông, nhưng ánh sáng đỏ rực từ cánh cổng trên không trung át đi mọi thứ, làm khu rừng sáng lên như ngày. Tiếng gầm trầm thấp rung chuyển mặt đất, hòa cùng tiếng hét hoảng loạn của lũ giặc trong phế tích. Edward lao đến bờ sông, tay đỡ một đứa trẻ ướt sũng – thằng bé cậu từng thấy co ro trong góc phế tích – cùng hai người khác đang lảo đảo chạy thoát. Cậu kéo họ nấp sau bụi cây, ánh mắt nâu căng thẳng không rời khỏi cánh cổng đang rung chuyển. “Chạy về rừng, nhanh!” cậu thì thào, giọng khàn khàn, đẩy họ về phía bóng tối an toàn.
Lũ giặc tập hợp lại giữa dòng nước tràn, một tên cầm giáo gầm lên: “Bảo vệ nghi thức! Đừng để chúng cắt nguồn máu!” Hắn lao về phía Edward, thanh giáo sáng loáng giơ cao. Edward quay sang Sylfa, ánh mắt gấp gáp: “Nếu tôi cắt được nguồn máu, cổng sẽ dừng lại, đúng không? Nhưng làm sao đây?”
Sylfa đứng gần bờ sông, ánh mắt xanh thẳm dõi theo cậu, không động đậy. “Máu chảy từ vòng tròn kia,” cô đáp, giọng lạnh lùng nhưng sắc. “Ngắt nó, cổng sẽ yếu đi. Nhưng đừng hỏi ta làm thế nào – tự nghĩ đi.” Cô khoanh tay, ánh mắt quét qua phế tích, như đang chờ xem cậu thất bại hay thành công.
Edward nghiến răng, ánh mắt lóe lên một tia quyết tâm. “Chạy đi!” cậu hét lần nữa với đứa trẻ và những người kia, rồi lao về phía phế tích. Cậu nhặt con dao nhỏ từ đất – thứ cậu vừa ném để gây rối – rồi chạy tới một đống đá gần vòng tròn nghi thức. Dòng máu đỏ thẫm chảy từ những người bị trói, tụ lại thành vũng dưới ký hiệu rực sáng. Cậu nghiến răng, đẩy mạnh một tảng đá lớn, làm nó lăn xuống chặn dòng máu, nước sông tràn vào càng làm vũng máu loãng ra.
Một tên giặc lao tới, thanh giáo đâm về phía cậu. Edward lăn người né, nhưng mũi giáo sượt qua vai, xé rách áo và để lại một vết trầy rỉ máu. Cậu ôm vai, nghiến răng chịu đau, ánh mắt không rời khỏi vòng tròn – dòng máu đã chậm lại, nhưng cánh cổng vẫn rung chuyển dữ dội.
Đột nhiên, tiếng “keng keng” sắc lạnh vang lên từ cổng, như tiếng kim loại va chạm, át cả tiếng hét của lũ giặc. Edward mở to mắt, tim đập thình thịch khi thấy những bóng dáng cao lớn bước ra từ ánh sáng đỏ – không phải sinh vật sống, mà là những con golem bằng kim loại, cao gần ba mét, thân phủ lớp giáp xỉn màu, mắt đỏ rực như lò lửa, cử động cứng nhắc nhưng mạnh mẽ. Một con, rồi hai, rồi hàng chục con khác nối tiếp nhau, bước ra từ cánh cổng, khớp tay chân phát ra tiếng “rè rè” như máy móc được kích hoạt bằng ma thuật.
Lũ giặc hoảng loạn, vài tên reo hò: “Chúng đến rồi! Bảo vệ cổng!” Nhưng một con golem giơ tay, cánh tay kim loại nặng nề đập xuống, nghiền nát một tên giặc thành đống máu thịt, như thể không phân biệt bạn hay thù. Edward lùi lại, ánh mắt thoáng chút hoảng loạn. “Không phải triệu hồi sao…?” cậu lẩm bẩm, giọng run run.
Sylfa khựng lại, ánh mắt xanh thoáng một tia ngạc nhiên hiếm thấy. “Không phải triệu hồi,” cô lẩm bẩm, giọng lạnh nhưng sắc bén. “Đây là lối vào mê cung cổ đại – lũ golem này chạy bằng ma thuật. Ngươi đoán sai rồi, Edward.” Cô bước tới gần cậu, bóng dáng nhỏ nhắn của cô vô tình chắn giữa cậu và một tên giặc đang lao tới, làm hắn chần chừ, thanh kiếm khựng lại trong tay. Cô liếc sang Edward, ánh mắt lóe lên một tia khó hiểu. “Ngắt máu không đóng cổng – nó chỉ đánh thức chúng nhanh hơn.”
Edward thở hổn hển, ánh mắt nhìn hàng chục con golem kim loại đang tiến tới, vài con lao về phía lũ giặc, vài con khác hướng về khu rừng – nơi đứa trẻ và những người kia đang chạy trốn. Máu rỉ ra từ vết thương trên vai cậu, nhưng tay vẫn siết chặt tảng đá cuối cùng. “Mê cung cổ đại...” cậu lẩm bẩm, não bộ chạy hết tốc lực. “Nếu không đóng được cổng, thì tôi phải làm gì đó với chúng…”
Lũ giặc gầm lên giận dữ, lao về phía cậu, nhưng golem gần nhất quay đầu, cánh tay kim loại vung mạnh, đập nát hai tên giặc khác trong tiếng “rắc” ghê rợn. Edward bị bao vây – giữa lũ giặc hoảng loạn và những cỗ máy kim loại không ngừng tiến tới, tiếng “rè rè” của ma thuật vang lên như một bản nhạc chết chóc. Cậu đứng dậy, ánh mắt kiên định dù căng thẳng, tay run run nhưng không buông đá. Sylfa đứng cách đó vài bước, ánh mắt xanh nhìn sâu vào cậu, không động đậy, nhưng bóng dáng cô bất động như đang chờ đợi – không phải để cứu ngay, mà để xem cậu sẽ làm gì trước khi mọi thứ thực sự vượt khỏi tầm tay.


0 Bình luận