Đêm trong khu rừng cổ thụ tĩnh lặng như một bức tranh đen trắng, ánh trăng rằm treo cao trên bầu trời, xuyên qua những tán lá dày thành những vệt sáng bạc loang lổ trên nền đất. Tiếng cú kêu vang vọng từ xa, hòa cùng tiếng gió lạnh rít qua kẽ lá, mang theo hơi thở băng giá của mùa đông. Bên trong hang động, ngọn lửa nhỏ tí tách cháy trong vòng đá, ánh sáng cam nhảy nhót trên tường, chiếu lên khuôn mặt Edward – một khuôn mặt mệt mỏi nhưng bình thản. Cậu ngồi trên tấm thảm rách, đôi tay gầy guộc nghịch một thanh gỗ khắc dở, đôi mắt nâu trầm buồn nhìn ngọn lửa như đang lạc vào một ký ức xa xôi.
Sylfa ngồi trên chiếc ghế gỗ cọt kẹt, cuốn sách bìa da mở trên đùi, nhưng cô không đọc. Đôi mắt xanh thẳm của cô dán vào Edward, ánh mắt lạnh lùng nhưng thoáng chút tò mò hiếm thấy. Mái tóc vàng óng ánh lấp lánh dưới ánh sáng từ những viên pha lê lơ lửng, chiếc váy trắng viền ren phẳng phiu như chẳng thuộc về nơi này. “Sao ngươi cứ im thin thít vậy?” cô hỏi, giọng đều đều nhưng mang chút châm chọc. “Từ hôm hạ con kiến tới giờ, cứ như bị ma nhập ấy.”
Edward nhún vai, tay ngừng khắc, thanh gỗ rơi xuống thảm. “Chỉ mệt chút thôi mà,” cậu lẩm bẩm, giọng khàn khàn, nghe qua loa như không muốn nói thêm. “Tôi không thích mấy chuyện đó – đám mạo hiểm giả, con kiến, toàn rắc rối. Chỉ muốn yên ổn thôi.” Cậu thở ra một làn khói trắng, mắt lảng đi, nhưng trong lòng, cậu biết mình chẳng thành thật. Ký ức về ngôi làng, về ngọn lửa và tiếng thét, vẫn âm ỉ như một vết thương chưa bao giờ lành.
Sylfa định mở miệng đáp lại, nhưng một âm thanh bất ngờ cắt ngang – tiếng bước chân dồn dập, lộn xộn, kèm theo hơi thở hổn hển từ ngoài cửa hang. Edward bật dậy, tay nắm chặt theo phản xạ, mắt hướng ra bóng tối. Sylfa đặt cuốn sách xuống, đứng lên với vẻ điềm tĩnh, nhưng đôi mắt xanh lóe lên một tia cảnh giác.
Một bóng người lao vào cửa hang, ngã nhào xuống nền đá lạnh. Đó là một người đàn ông gầy gò, áo quần rách bươm dính đầy máu và bùn, mặt trắng bệch vì kiệt sức. Đôi mắt ông ta hoảng loạn, tay run rẩy bám vào cạnh cửa hang như muốn bò tiếp. “Cứu… cứu tôi với!” ông ta hét lên, giọng lạc hẳn vì đau và sợ. “Làng bị tấn công! Chúng… chúng hết mọi người rồi!”
Edward khựng lại, hơi thở cậu như ngừng trôi trong một thoáng. Từ “làng” và “tấn công” đâm thẳng vào đầu cậu như một nhát dao, kéo cậu về mười năm trước – ngọn lửa, tiếng thét, và bàn tay cha xứ đẩy cậu vào đường hầm. Cậu bước tới, quỳ xuống trước người đàn ông, tay nắm vai ông ta, giọng gấp gáp: “Ai tấn công? Nói rõ đi!”
Người đàn ông thở hổn hển, máu từ vết thương trên vai rỉ xuống thảm. “Giặc… giặc ngoại xâm,” ông ta thều thào, mắt đỏ hoe nhìn Edward như cầu cứu. “Cờ đỏ, có hình con quạ… Chúng đốt làng, giết đàn ông, bắt phụ nữ với trẻ con… Tôi chạy thoát được, nhưng chúng đang đuổi theo!” Ông ta chỉ tay ra ngoài, ánh mắt hoảng loạn hướng về bóng tối.
Edward buông vai người đàn ông, đứng phắt dậy, tay siết chặt đến mức run rẩy. Cờ đỏ, con quạ – ký ức về lũ giặc từng phá hủy làng cậu hiện lên rõ mồn một, như một cơn ác mộng sống lại. Cậu quay sang Sylfa, mắt thoáng do dự nhưng rồi cứng rắn. “Tôi phải đi xem,” cậu nói, giọng trầm nhưng chắc nịch. “Nếu chúng gần đây thật, sớm muộn gì cũng mò tới rừng.”
Sylfa khoanh tay, đôi mắt xanh nhìn Edward với vẻ khó chịu. “Ngươi định làm gì?” cô hỏi, giọng lạnh tanh xen chút mỉa mai. “Ngươi đâu phải anh hùng, cũng chẳng phải mạo hiểm giả. Ra đó kiểu gì chẳng toi mạng?”
Edward cắn môi, mắt tối lại. “Tôi không đi làm anh hùng,” cậu đáp, giọng nghèn nghẹt. “Nhưng tôi không thể ngồi yên được khi lũ khốn đó lại giết người. Tôi không cần cô ra tay đâu, Sylfa – tôi chỉ đi nhìn thôi.” Cậu bước tới góc hang, lấy chiếc túi vải cũ, nhét vào đó vài ngọn cỏ bạc hà và một con dao nhỏ – thứ duy nhất cậu có thể gọi là vũ khí, dù nó chỉ dùng để hái thảo dược.
Người đàn ông trên sàn thở hổn hển, cố nói thêm: “Làng cách đây nửa ngày đi bộ… hướng đông… Chúng đông lắm, có cả ngựa chiến...” Ông ta ngã xuống, bất tỉnh vì kiệt sức, máu từ vai loang ra thành một vũng nhỏ.
Sylfa bước lại gần Edward, mắt xanh lóe lên tia lạnh lẽo. “Ngươi biết mình không đánh lại chúng mà,” cô nói, giọng sắc như dao cắt. “Cầm con dao đó định làm gì? Gặt cỏ cho chúng ăn à?”
Edward quay lại, mắt chạm vào mắt cô, thoáng chút cáu nhưng rồi dịu xuống. “Tôi không định đánh,” cậu nói, giọng thấp nhưng kiên định. “Tôi chỉ muốn xem chúng là ai, mạnh cỡ nào. Tôi không nhờ cô giúp đâu, Sylfa. Tôi tự làm được.” Lòng tự tôn của cậu – thứ luôn ngăn cậu dựa vào cô – giờ lại là ngọn lửa đẩy cậu bước tới.
Sylfa im lặng một lúc, mắt cô nhìn Edward như đang cân nhắc. Rồi cô thở dài, tiếng thở nhẹ nhưng vang trong hang. “Ngốc không chữa được,” cô lẩm bẩm, rồi quay lưng bước ra cửa hang. “Nếu ngươi đã muốn đi, ta sẽ đi cùng. Nhưng đừng hòng ta ra tay.”
Edward nhìn bóng lưng cô, lòng nặng trĩu nhưng cũng nhẹ nhõm. Cậu không muốn cô đánh thay mình, nhưng có cô bên cạnh, cậu biết mình không cô đơn. Cậu bước theo, đôi giày rách kêu cọt kẹt trên nền đá, để lại người đàn ông bất tỉnh trong hang cùng ngọn lửa dần tàn.
Dưới ánh trăng rằm, hai người họ bắt đầu hành trình – một hành trình bất đắc dĩ, nơi Edward sẽ phải đối mặt với bóng tối từ quá khứ, và Sylfa, dù không nói ra, cũng chuẩn bị đối diện với điều gì đó cô đã chôn vùi từ lâu.
…
Ánh trăng rằm treo lơ lửng trên bầu trời, chiếu qua những tán cây cổ thụ thành những vệt sáng bạc mờ ảo, dẫn lối cho Edward và Sylfa trên con đường mòn gồ ghề trong rừng. Tiếng gió lạnh rít qua kẽ lá, cuốn theo vài chiếc lá khô rơi lả tả xuống nền đất phủ sương. Đôi giày rách của Edward kêu cọt kẹt mỗi khi cậu bước, âm thanh nhỏ nhưng vang vọng trong không gian tĩnh lặng. Chiếc túi vải cũ đeo quanh hông cậu đung đưa, phát ra tiếng sột soạt từ những ngọn cỏ bạc hà bên trong. Đôi tay cậu nhét sâu vào túi áo thô, cố giữ chút hơi ấm giữa cái lạnh đêm đông, nhưng ánh mắt nâu trầm buồn thì dán chặt vào con đường phía trước, như đang tìm kiếm điều gì đó trong bóng tối.
Sylfa đi bên cạnh, dáng vẻ nhỏ nhắn nhưng vững chãi, mái tóc vàng óng ánh lấp lánh dưới ánh trăng như một ngọn đèn dẫn đường. Chiếc váy trắng viền ren của cô phẳng phiu, không hề bị bẩn dù họ đang băng qua khu rừng ẩm ướt. Đôi chân cô lướt nhẹ trên mặt đất, không để lại tiếng động hay dấu vết, như một bóng ma lặng lẽ. Cô im lặng, đôi mắt xanh thẳm quét qua xung quanh với vẻ cảnh giác, nhưng thỉnh thoảng lại liếc sang Edward, như muốn đoán xem cậu đang nghĩ gì.
Họ đã đi được gần một giờ, không ai nói gì, chỉ có tiếng gió và tiếng bước chân phá vỡ sự tĩnh lặng. Edward cảm thấy lòng mình nặng trĩu, như bị một tảng đá vô hình đè lên. Mỗi bước chân đưa cậu gần hơn đến ký ức cậu từng cố chôn vùi – ngọn lửa đỏ rực thiêu rụi ngôi làng, tiếng thét của dân chúng, và bàn tay cha xứ run rẩy đẩy cậu vào đường hầm. Cậu nhớ mùi khói khét lẹt, nhớ tiếng vó ngựa dồn dập của lũ giặc, và nhớ cả biểu tượng con quạ trên cờ đỏ phấp phới – thứ giờ đây lại hiện diện trong lời kể của người đàn ông sống sót. Cậu siết chặt tay trong túi áo, móng tay cắm vào lòng bàn tay đến mức đau nhói, nhưng cậu không dừng lại.
Sylfa cuối cùng phá vỡ sự im lặng, giọng lạnh lùng nhưng mang chút châm chọc quen thuộc: “Ngươi đi chậm như rùa bò vậy. Định để lũ giặc tìm tới hang trước khi tới nơi à?” Cô không quay đầu, mắt vẫn nhìn thẳng, nhưng giọng điệu rõ ràng là đang trêu cậu.
Edward liếc sang cô, ánh mắt thoáng cáu nhưng rồi dịu xuống. “Tôi không vội,” cậu đáp, giọng khàn khàn. “Đi nhanh để làm gì? Chết sớm hơn à?” Cậu thở ra một làn khói trắng, bước chân chậm lại một chút như để phản kháng lời cô.
Sylfa khẽ nhếch môi, nụ cười mỉa mai thoáng qua. “Ngươi sợ chết thì ở lại hang cho rồi,” cô nói, giọng sắc như dao. “Ra đây làm gì, để ngắm trăng ư?” Cô dừng lại, quay người nhìn Edward, đôi mắt xanh lóe lên dưới ánh sáng bạc, như đang thử thách cậu.
Edward khựng lại, tay rút ra khỏi túi áo, ánh mắt chạm vào mắt cô. “Tôi không sợ chết,” cậu nói, giọng thấp nhưng chắc nịch. “Tôi chỉ… muốn thấy chúng. Muốn biết lũ khốn đó là ai, có phải cùng một đám mười năm trước không. Tôi không định đánh, cũng không nhờ cô giúp. Nhưng tôi phải đi.” Cậu quay mặt đi, tiếp tục bước, nhưng giọng cậu thoáng nghẹn khi nhắc đến quá khứ.
Sylfa nhìn bóng lưng cậu, đôi mắt xanh khựng lại một chút. Cô bước theo, giọng đều đều nhưng bớt mỉa mai: “Ngươi cứng đầu thật. Nhưng nếu chúng đông như lời gã kia nói, ngươi định làm gì? Đứng nhìn chúng đốt thêm một cái làng nữa à?”
Câu hỏi của Sylfa như một nhát dao đâm thẳng vào lòng Edward. Cậu dừng bước, đứng im giữa con dốc đường mòn, đôi tay buông thõng. Hình ảnh ngôi làng cũ hiện lên rõ mồn một – những mái nhà tranh bốc cháy, tiếng khóc của lũ trẻ, và cậu, một thằng nhóc mười hai tuổi, chạy trốn trong bất lực. “Tôi không biết,” cậu thì thào, giọng lạc hẳn. “Tôi không làm được gì lúc đó, và giờ cũng chẳng hơn. Nhưng tôi không chịu nổi nếu lại đứng nhìn lần nữa.”
Sylfa bước tới gần, đứng cạnh cậu, ánh trăng chiếu lên khuôn mặt cô, làm nổi bật những đường nét lạnh lùng nhưng không vô cảm. “Ngươi không phải thằng nhóc mười hai tuổi nữa,” cô nói, giọng trầm nhưng sắc. “Ngươi có cái đầu, dùng nó đi. Hay ngươi định để nó mốc meo trong rừng mãi?”
Edward quay sang cô, ánh mắt mở to vì ngạc nhiên. “Dùng nó?” cậu lặp lại, giọng run run. “Dùng cái gì chứ? Tôi không có kiếm, không có ma thuật. Tôi chỉ biết nhìn, biết nghĩ – vậy thì làm được gì trước lũ giặc chứ?”
Sylfa không đáp ngay. Cô quay mặt đi, nhìn lên ánh trăng, giọng nhỏ nhưng rõ: “Ngươi đã hạ con kiến khổng lồ mà không cần kiếm hay ma thuật đấy. Đừng có hỏi ta nữa – tự nghĩ đi.” Cô bước tiếp, để lại Edward đứng đó, lòng cậu rối như tơ vò.
Cậu nhìn bóng lưng cô khuất dần sau một thân cây, rồi chậm rãi bước theo. Lời của Sylfa vang vọng trong đầu cậu – cậu không vô dụng, cậu biết điều đó. Những năm sống trong rừng, những cuốn sách cô dạy cậu đọc, những lần cậu thoát chết nhờ quan sát và suy nghĩ – tất cả đã rèn giũa cậu thành một người có thể nhìn thấu mọi thứ như một ván cờ. Nhưng dùng nó để đối mặt với lũ giặc? Cậu không biết, và lòng tự tôn của cậu vẫn ngăn cậu nhờ cô giúp. Dù vậy, mỗi bước chân đưa cậu gần hơn đến câu trả lời – không phải từ Sylfa, mà từ chính cậu.
Xa xa, qua những tán cây, một vệt khói mỏng manh bốc lên, kèm theo ánh sáng đỏ yếu ớt của lửa. Edward hít một hơi sâu, tay siết chặt con dao nhỏ trong túi. “Gần rồi,” cậu lẩm bẩm, và bước chân cậu nhanh hơn, dù lòng vẫn nặng trĩu như đeo đá.
Con đường mòn dần mở rộng khi Edward và Sylfa tiến gần đến rìa khu rừng, nơi ánh sáng đỏ rực của lửa bắt đầu lấn át ánh trăng bạc. Tiếng gió lạnh bị át đi bởi âm thanh hỗn loạn từ xa – tiếng gỗ cháy răng rắc, tiếng thét đứt quãng, và tiếng vó ngựa dồn dập vang vọng qua những thân cây cổ thụ. Mùi khói khét lẹt tràn ngập không khí, hòa lẫn với mùi máu tanh và đất ẩm, đánh thức ký ức mà Edward đã cố chôn vùi suốt mười năm. Cậu dừng bước, đôi tay run nhẹ, ánh mắt nâu trầm buồn mở to khi nhìn qua kẽ lá – một ngôi làng nhỏ đang chìm trong biển lửa.
Những mái nhà tranh bốc cháy dữ dội, ngọn lửa liếm lên trời như những con quái vật đỏ rực, nuốt chửng mọi thứ trên đường đi. Dân làng chạy tán loạn, vài người đàn ông cầm cuốc rựa chống trả trong tuyệt vọng, nhưng họ nhanh chóng ngã xuống dưới lưỡi kiếm của những kẻ cưỡi ngựa mặc giáp đen. Cờ đỏ phấp phới trên cao, biểu tượng con quạ đen há miệng hiện lên rõ mồn một dưới ánh lửa – chính là thứ đã khắc sâu vào tâm trí Edward từ cái ngày định mệnh ấy. Tiếng khóc của phụ nữ và trẻ con vang lên, xen lẫn tiếng cười man rợ của lũ giặc khi chúng kéo họ lên ngựa, trói chặt như gia súc.
Edward đứng im, đôi chân như đóng băng, hơi thở cậu dồn dập thành từng làn khói trắng. Cảnh tượng trước mắt không chỉ là một ngôi làng đang bị phá hủy – nó là quá khứ của cậu, sống lại trong từng chi tiết đau đớn. Cậu thấy mình trong những đứa trẻ đang khóc, thấy cha xứ trong người đàn ông gục ngã với thanh kiếm ghim vào ngực, thấy ngôi làng cũ trong đống tro tàn đang cháy. “Lại thế nữa...” cậu thì thào, giọng lạc hẳn, tay siết chặt con dao nhỏ trong túi đến mức đau nhói.
Sylfa đứng cạnh cậu, đôi mắt xanh thẳm quét qua khung cảnh với vẻ lạnh lùng không đổi. Ánh lửa phản chiếu trên khuôn mặt cô, làm nổi bật những đường nét sắc sảo nhưng không chút cảm xúc. Cô khoanh tay, giọng đều đều vang lên: “Ngươi muốn nhìn, giờ thấy rồi đấy. Sao nào? Quay về à?”
Edward quay sang cô, ánh mắt thoáng tức giận nhưng rồi tắt ngấm. “Tôi không biết,” cậu đáp, giọng khàn khàn. “Tôi không làm được gì… như ngày đó. Nhưng tôi không định quay về. Tôi không chịu nổi nếu lại bỏ chạy.” Cậu bước tới, nấp sau một bụi cây gần rìa rừng, ánh mắt dán chặt vào lũ giặc – khoảng ba chục tên, tất cả đều cưỡi ngựa, vũ khí sáng loáng dưới ánh lửa.
Sylfa bước theo, dáng vẻ lặng lẽ nhưng mang theo một thứ áp lực vô hình. “Ngươi không đánh được chúng đâu,” cô nói, giọng sắc như dao. “Ba chục tên, toàn kỵ binh, có cả cung thủ ở phía sau. Ngươi định làm gì với con dao cắt cỏ đó?”
Edward cắn môi, ánh mắt không rời khỏi đám giặc. Cậu đếm nhanh – hai mươi tên cầm kiếm và giáo, năm tên cầm rìu, năm tên cung thủ đứng phía sau, đang bắn những mũi tên lửa vào các ngôi nhà còn sót lại. Một gã to lớn, có lẽ là thủ lĩnh, cưỡi con ngựa đen to nhất, giáp trụ đỏ rực với huy hiệu con quạ khắc trên ngực. “Chúng đông thật,” cậu lẩm bẩm, giọng thấp nhưng sắc lại. “Nhưng chúng không phối hợp tốt. Cung thủ đứng quá gần nhau, dễ bị tấn công bất ngờ. Kỵ binh thì dàn trải, không có đội hình chặt chẽ.”
Sylfa liếc sang cậu, đôi mắt xanh khựng lại một chút. “Ngươi nhìn ra được thế à?” cô hỏi, giọng đều đều nhưng thoáng chút ngạc nhiên. “Rồi sao? Định chạy ra hét lên bảo chúng xếp lại đội hình cho đẹp hả?”
Edward không đáp ngay. Cậu quan sát tiếp, não bộ hoạt động nhanh như một cỗ máy – giống cách cậu hạ con kiến khổng lồ, giống những ván cờ cậu từng chơi trong đầu từ sách của Sylfa. “Nếu có ai đó đánh lạc hướng, cung thủ sẽ rối,” cậu thì thào, như đang nói với chính mình. “Kỵ binh không có thủ lĩnh sẽ hoảng nếu gã kia ngã. Nhưng tôi không làm được… tôi không có ai để đánh lạc hướng, cũng không đủ sức hạ gã đó.”
Sylfa im lặng, ánh mắt cô lướt qua đám giặc, rồi quay lại nhìn Edward. “Ngươi không cần phải cầm kiếm mới thắng,” cô nói, giọng trầm nhưng lạnh. “Nhưng nếu định làm gì, nghĩ kỹ đi. Ta sẽ không cứu ngươi nếu ngươi ngu ngốc lao ra đó.”
Edward nhìn cô, lòng cậu rối như tơ vò. Cậu muốn làm gì đó – không phải để làm anh hùng, mà để xóa đi cái cảm giác bất lực đã ám ảnh cậu mười năm. Nhưng cậu biết cô nói đúng – cậu không đánh được, không có sức mạnh như cô hay đám mạo hiểm giả. Cậu chỉ có trí óc, và giờ đây, nó đang mách bảo cậu rằng cơ hội không phải là zero.
Đột nhiên, Sylfa nghiêng đầu, ánh mắt xanh lóe lên như phát hiện điều gì đó. “Ta từng thấy lũ này,” cô lẩm bẩm, giọng nhỏ nhưng đủ để Edward nghe thấy. “Cờ đỏ, con quạ… Chúng không chỉ là giặc thường. Chúng phục vụ thứ gì đó lớn hơn.” Cô quay sang cậu, ánh mắt thoáng một tia tối, như đang nhớ lại điều gì từ rất lâu.
Edward mở to mắt, giọng run run: “Cô biết chúng à? Hãy nói gì đi!” Nhưng trước khi Sylfa kịp đáp, một tiếng thét khác vang lên từ ngôi làng – một đứa trẻ bị kéo lên ngựa, giãy giụa trong tay một tên giặc. Edward siết chặt con dao, hơi thở dồn dập. “Tôi không đứng nhìn được nữa,” cậu nói, giọng nghẹn lại, và bước ra khỏi bụi cây, không chờ Sylfa ngăn cản.
Edward bước ra khỏi bụi cây, đôi giày rách kêu cọt kẹt trên lớp lá khô, tiếng động nhỏ nhưng đủ để thu hút ánh mắt của vài tên giặc gần đó. Đôi tay cậu run nhẹ, con dao nhỏ trong tay nắm chặt đến mức lòng bàn tay rát bỏng, nhưng ánh mắt nâu trầm buồn giờ đây sắc lại với một sự tập trung kỳ lạ. Trước mặt cậu là ngôi làng đang cháy, khói đen cuộn lên trời, và tiếng thét của đứa trẻ vẫn vang vọng trong đầu cậu như một nhát dao cứa vào tim. Cậu không biết mình định làm gì – cậu không có sức mạnh, không có vũ khí thật sự – nhưng cậu không thể đứng yên thêm nữa.
Từ phía ngôi làng, một tên giặc cưỡi ngựa quay đầu, ánh mắt dưới mũ giáp đen lóe lên khi phát hiện Edward. Hắn cười khẩy, giọng khàn khàn vang lên: “Lại một thằng dân đen nữa à? Bọn mày dai thật!” Hắn giật cương, con ngựa hí lên, lao thẳng về phía Edward với thanh kiếm giơ cao, ánh thép lấp lánh dưới ánh lửa.
Edward hít một hơi sâu, ánh mắt quét nhanh qua xung quanh – tên giặc này ở rìa ngoài, cách xa đám cung thủ và thủ lĩnh, nhưng hai tên kỵ binh khác gần đó cũng bắt đầu chú ý. Cậu lẩm bẩm: “Chỉ cần kéo dài thời gian...” Cậu nhặt một hòn đá dưới đất, ném mạnh về phía con ngựa, không phải để làm tổn thương mà để làm nó hoảng. Hòn đá trúng chân trước của con ngựa, khiến nó hí lên và chệch hướng, tên giặc trên lưng chửi thề, cố giữ thăng bằng.
Sylfa đứng sau bụi cây, đôi mắt xanh thẳm dõi theo Edward với vẻ lạnh lùng không đổi. Cô khoanh tay, giọng thấp nhưng sắc: “Ngươi định chết thật à? Ta nói rồi, đừng mong ta ra tay.” Nhưng ánh mắt cô không rời khỏi cậu, như đang quan sát một con thú nhỏ đối mặt với bầy sói.
Edward không quay lại, ánh mắt cậu dán chặt vào tên giặc vừa lấy lại thăng bằng. “Tôi không cần cô giúp,” cậu đáp, giọng khàn khàn nhưng kiên định. “Tôi chỉ cần chúng rối lên một chút.” Cậu chạy sang bên trái, nấp sau một thân cây gãy, ánh mắt quét qua đám giặc trong làng. Cậu nhận ra – nếu kéo được vài tên ra ngoài, đám cung thủ sẽ phải quay lại, tạo cơ hội cho dân làng chạy trốn.
Tên giặc đầu tiên hét lên, gọi thêm hai tên khác: “Bắt thằng nhóc đó! Nó dám chống đối kìa!” Ba con ngựa lao về phía Edward, vó ngựa dậm xuống đất rung lên từng nhịp, bụi bay mù mịt. Edward thở dồn dập, nhưng não bộ cậu hoạt động nhanh hơn bao giờ hết. Cậu nhặt thêm một hòn đá, ném về phía đám cung thủ ở xa – không trúng, nhưng đủ để khiến một tên quay đầu, dây cung trong tay hắn khựng lại. “Bên này!” cậu hét lớn, giọng vang vọng qua tiếng lửa cháy, cố ý thu hút sự chú ý.
Đúng như cậu dự đoán, hai tên cung thủ quay lại, mũi tên lửa trên dây cung nhắm về phía cậu. Một mũi tên bay sượt qua vai cậu, cắm vào thân cây phía sau, lửa bùng lên từ mũi tên làm cậu giật mình. Nhưng cậu không dừng lại – cậu chạy vòng qua bụi cây, lẩn vào bóng tối của rừng, kéo ba tên kỵ binh và hai tên cung thủ theo. “Rối lên đi...” cậu lẩm bẩm, ánh mắt lóe sáng khi thấy đám giặc trong làng bắt đầu mất tập trung.
Trong ngôi làng, vài dân làng nhận ra cơ hội. Một người đàn ông kéo hai đứa trẻ chạy về phía cánh đồng phía sau, nơi khói dày đặc che khuất tầm nhìn của lũ giặc. Một phụ nữ hét lên, ném một cái xô gỗ vào tên giặc gần nhất, làm hắn ngã nhào khỏi ngựa. Sự hỗn loạn lan ra, dù nhỏ, nhưng đủ để phá vỡ đội hình lỏng lẻo của đám giặc.
Tên thủ lĩnh cưỡi ngựa đen gầm lên, giọng trầm như sấm: “Tập trung lại! Đừng để lũ chuột chạy thoát!” Nhưng tiếng hét của hắn không ngăn được ba tên kỵ binh đuổi theo Edward, và hai tên cung thủ giờ đã rời vị trí, bắn loạn xạ vào rừng.
Edward nấp sau một thân cây khác, hơi thở dồn dập, mồ hôi chảy xuống trán dù trời lạnh buốt. Cậu không mạnh, không nhanh, nhưng cậu đã làm được điều gì đó – kéo sự chú ý của lũ giặc, tạo cơ hội cho vài người sống sót. Nhưng cậu biết mình không trụ được lâu – ba tên kỵ binh đang tiến gần, kiếm và giáo trong tay chúng lấp lánh dưới ánh trăng.
Sylfa bước ra từ bụi cây, dáng vẻ nhỏ nhắn nhưng mang theo một thứ áp lực vô hình. Cô đứng cách Edward vài bước, ánh mắt xanh nhìn cậu với vẻ khó hiểu. “Ngươi điên thật,” cô nói, giọng lạnh tanh nhưng thoáng chút ngạc nhiên. “Làm thế để làm gì? Chết cho đỡ áy náy à?”
Edward thở hổn hển, ánh mắt không rời khỏi bóng dáng ba tên giặc đang lao tới. “Tôi không định chết,” cậu đáp, giọng run nhưng cứng rắn. “Tôi chỉ muốn chúng rối lên… để vài người chạy được. Cô thấy không? Nó hiệu quả mà.” Cậu nhếch môi, nụ cười nhạt thoáng qua, dù tim cậu đập thình thịch vì sợ.
Sylfa im lặng, ánh mắt cô lướt từ Edward sang đám giặc, rồi quay lại nhìn cậu. “Hiệu quả thì có,” cô nói, giọng trầm nhưng sắc. “Nhưng giờ ngươi tính sao? Chạy tiếp hay để chúng xẻ ngươi ra?” Cô không động đậy, nhưng ánh sáng từ cô thoáng lóe lên – không phải để ra tay, mà như một phản ứng vô thức trước tình cảnh của cậu.
Edward không đáp. Cậu nhìn ba tên giặc, rồi nhìn con dao nhỏ trong tay – nó chẳng làm được gì ngoài việc cắt cỏ. Nhưng cậu không hối hận – lần đầu tiên sau mười năm, cậu không chỉ đứng nhìn. Cậu hít một hơi sâu, chuẩn bị chạy tiếp, dù đôi chân đã mỏi nhừ.
Xa xa, tiếng vó ngựa của tên thủ lĩnh vang lên, và một mũi tên lửa bay sượt qua, cắm vào mặt đất gần chỗ Edward đứng, làm cậu giật mình ngã nhào. Lũ giặc đang tập trung lại, và cậu biết – thời gian cậu tranh thủ được sắp hết.
Edward ngã nhào xuống đất, mũi tên lửa cắm sâu vào nền đất cạnh cậu bùng lên thành một đám cháy nhỏ, khói đen nghi ngút làm cậu ho sặc sụa. Tiếng vó ngựa của ba tên giặc ngày càng gần, tiếng kim loại va chạm leng keng hòa cùng tiếng gầm gừ giận dữ của chúng. Cậu chống tay đứng dậy, đôi chân mỏi nhừ run rẩy, ánh mắt nâu quét nhanh xung quanh tìm lối thoát. Con dao nhỏ trong tay cậu giờ trông thật vô dụng – nó không cắt nổi da của một tên giặc, chứ đừng nói đến việc chống lại ba kỵ binh trang bị đầy đủ. Nhưng cậu không hối hận – ít nhất, vài người trong làng đã chạy được, và đó là điều duy nhất cậu làm được sau mười năm bất lực.
Tên giặc gần nhất giơ thanh kiếm lên, ánh thép lóe sáng dưới ánh trăng, miệng hắn gầm lên: “Chết đi, thằng nhãi!” Con ngựa lao tới, chỉ còn cách Edward vài bước, và cậu biết mình không kịp chạy nữa. Cậu siết chặt con dao, chuẩn bị đón nhận cú chém, nhưng ánh mắt vẫn không rời khỏi tên giặc – không phải sợ hãi, mà là một sự căm phẫn cháy bỏng.
Đột nhiên, một bóng đen vụt qua từ rừng sâu, nhanh như một cơn gió. Một tiếng “xoẹt” sắc lạnh vang lên, và thanh kiếm của tên giặc rơi xuống đất, kèm theo một tiếng thét đau đớn. Hắn ngã nhào khỏi ngựa, tay ôm lấy cánh tay bị chém đứt, máu phun ra thành vòi. Con ngựa hoảng loạn hí lên, chạy loạn về phía làng, bỏ lại chủ nhân lăn lộn trên đất.
Edward mở to mắt, ngã ngồi xuống vì bất ngờ. Hai tên giặc còn lại khựng lại, giật cương ngựa, ánh mắt hoảng loạn quét quanh tìm kẻ vừa ra tay. Từ bóng tối của khu rừng, một dáng người bước ra – cao gầy, áo choàng đen rách rưới tung bay trong gió, mái tóc đen dài che nửa khuôn mặt. Trong tay anh ta là một thanh katana mỏng manh nhưng sắc lạnh, lưỡi kiếm loang loáng ánh trăng. Đó là “lãng khách“ từ nhóm mạo hiểm giả mà Edward từng gặp – người đàn ông im lặng với đôi mắt hẹp đầy nguy hiểm.
“Anh là...” Edward thì thào, giọng run run vì kiệt sức và ngạc nhiên. Cậu không ngờ lại gặp anh ta ở đây, ngay lúc này.
“Lãng khách” không đáp. Anh ta bước tới, thanh katana giơ ngang, ánh mắt lạnh lẽo nhìn hai tên giặc còn lại. “Biến,” anh ta nói, giọng trầm và ngắn gọn, nhưng mang theo một thứ áp lực khiến hai tên giặc lùi ngựa lại. Một tên định giơ giáo lên, nhưng “lãng khách” chỉ khẽ nghiêng người, và trong chớp mắt, lưỡi katana chém ngang, cắt ngọt qua cán giáo như cắt giấy. Tên giặc hét lên, thả vũ khí rơi xuống đất, rồi giật cương quay ngựa chạy về phía làng, đồng bọn vội chạy theo.
Sylfa đứng cách đó vài bước, đôi mắt xanh thẳm nhìn “lãng khách“ với vẻ khó hiểu. Cô khoanh tay, giọng lạnh lùng vang lên: “Ngươi là ai mà xen vào chuyện này?” Cô không động đậy, nhưng ánh sáng từ cô thoáng lóe lên – không phải để tấn công, mà như một dấu hiệu cảnh giác.
“Lãng khách” tra katana vào vỏ, quay sang nhìn Sylfa rồi liếc qua Edward. “Không ai cả,” anh ta đáp, giọng đều đều. “Chỉ là đi ngang qua, thấy thằng nhóc này ngu ngốc lao ra chết.” Anh ta bước tới gần Edward, ánh mắt hẹp quét qua cậu như đang đánh giá. “Ngươi không biết đánh, sao lại ra đây?”
Edward thở hổn hển, chống tay đứng dậy, ánh mắt thoáng chút xấu hổ nhưng rồi cứng rắn. “Tôi không định đánh,” cậu đáp, giọng khàn khàn. “Tôi chỉ muốn kéo chúng ra, để vài người chạy được. Tôi làm được rồi, không cần anh xen vào.” Cậu quay mặt đi, tay siết chặt con dao như để che giấu sự run rẩy.
“Lãng khách” nhếch môi, nụ cười nhạt thoáng qua. “Làm được, nhưng suýt chết. Ngươi có mắt quan sát đấy, nhưng không có tay để hành động. Lãng phí thật.” Anh ta quay lưng, định bước đi, nhưng dừng lại khi nghe tiếng vó ngựa từ làng – tên thủ lĩnh cưỡi ngựa đen đang dẫn vài tên khác lao ra, ánh mắt đỏ ngầu giận dữ.
Sylfa liếc sang Edward, giọng sắc nhưng thấp: “Ngươi gây rắc rối to rồi. Giờ thì sao? Chạy hay đứng đó cho chúng xiên?” Cô không động đậy, nhưng ánh mắt cô thoáng một tia khó chịu – không phải vì lũ giặc, mà vì sự liều lĩnh của cậu.
Edward nhìn tên thủ lĩnh, lòng cậu nặng trĩu. Cậu không chạy được nữa – đôi chân mỏi nhừ, hơi thở dồn dập, và cái chết đang đến gần. Nhưng cậu không muốn bỏ cuộc. “Tôi không chạy đâu,” cậu lẩm bẩm, ánh mắt lóe lên một tia kiên định. Cậu quay sang “lãng khách”, giọng gấp gáp: “Anh mạnh thật, đúng không? Nếu tôi chỉ đường, anh đánh được không?”
“Lãng khách” quay lại, ánh mắt hẹp nhìn Edward với vẻ ngạc nhiên hiếm thấy. “Chỉ đường?” anh ta lặp lại, giọng trầm nhưng thoáng chút tò mò. “Ngươi định làm gì?”
Edward hít một hơi sâu, ánh mắt dán vào đám giặc đang lao tới. “Tên thủ lĩnh – hạ hắn trước,” cậu nói nhanh. “Nếu hắn chết, đám còn lại sẽ bị rối loạn. Tôi sẽ dụ hắn ra xa cung thủ, rồi kéo chúng chạy vòng qua rừng. Anh chém chúng từ phía sau.” Cậu không biết mình lấy đâu ra can đảm, nhưng trí óc cậu đang chạy hết tốc lực, như một ván cờ sống chết.
“Lãng khách” im lặng một lúc, rồi nhếch môi lần nữa. “Thú vị đấy,” anh ta nói, tay đặt lên chuôi katana. “Được, làm đi.”
Sylfa thở dài, giọng lạnh tanh: “... Ngươi điên hết thuốc chữa rồi.” Nhưng cô không ngăn cản, chỉ đứng đó, ánh mắt xanh dõi theo Edward như đang chờ xem cậu sẽ thất bại hay sống sót.
Edward nhặt một hòn đá khác, ném mạnh về phía tên thủ lĩnh, hét lớn: “Này, đồ khốn! Qua đây mà bắt tao!” Cậu quay người, chạy sâu vào rừng, kéo theo tiếng vó ngựa của tên thủ lĩnh và vài tên giặc khác. “Lãng khách” lặng lẽ biến mất vào bóng tối, katana trong tay lóe lên một tia sáng lạnh lẽo.
Edward chạy thục mạng qua khu rừng, đôi giày rách trượt trên lớp lá khô phủ sương, tiếng thở hổn hển hòa cùng tiếng vó ngựa dồn dập phía sau. Tên thủ lĩnh của đám giặc – gã khổng lồ cưỡi ngựa đen với giáp trụ đỏ rực – gầm lên giận dữ, thanh kiếm dài trong tay hắn vung mạnh, chém đứt một cành cây thấp chắn đường, mảnh gỗ văng tứ tung. “Chạy đâu cho thoát, thằng nhãi!” hắn hét, giọng trầm như sấm, hai tên kỵ binh khác bám sát theo sau, giáo và kiếm sáng loáng dưới ánh trăng.
Cậu không quay đầu, ánh mắt nâu quét nhanh qua khu rừng – những thân cây cổ thụ, bụi rậm dày đặc, và một khoảng trống nhỏ phía trước. Cậu lẩm bẩm: “Chỉ cần dụ hắn ra đó...” Đôi chân cậu mỏi nhừ, mồ hôi chảy xuống mắt làm tầm nhìn mờ đi, nhưng cậu không dừng lại. Cậu biết “lãng khách” đang ở đâu đó trong bóng tối, và kế hoạch này – dù liều lĩnh – là cơ hội duy nhất để hạ tên thủ lĩnh, tạo hỗn loạn cho đám giặc còn lại.
Sylfa đứng cách đó không xa, nấp sau một thân cây lớn, đôi mắt xanh thẳm dõi theo Edward với vẻ lạnh lùng. Cô khoanh tay, mái tóc vàng óng ánh lấp lánh dưới ánh trăng, giọng thấp nhưng sắc: “Ngươi liều thật. Nếu tên kiếm sĩ kia chậm chân thì ngươi toi chắc.” Cô không động đậy, nhưng ánh mắt cô thoáng một tia khó hiểu – không phải lo lắng, mà như đang chờ xem cậu có vượt qua được hay không.
Edward lao vào khoảng trống, nơi ánh trăng chiếu sáng rõ hơn, cố ý để tên thủ lĩnh thấy rõ cậu. “Ở đây này!” cậu hét lớn, giọng khàn khàn nhưng đầy thách thức. Tên thủ lĩnh cười man rợ, giật cương ngựa lao tới, thanh kiếm giơ cao nhắm thẳng vào đầu cậu. Hai tên kỵ binh khác chậm lại, đứng phía sau như chờ xem chủ nhân kết liễu con mồi.
Ngay khi thanh kiếm sắp chém xuống, một bóng đen vụt ra từ bụi rậm bên trái – “lãng khách” katana xuất hiện, nhanh như một cơn gió. Thanh katana mỏng manh trong tay anh ta chém ngang, không một tiếng động, cắt ngọt qua chân sau của con ngựa đen. Con ngựa hí lên đau đớn, ngã nhào, hất tên thủ lĩnh xuống đất với một tiếng “ầm” nặng nề. Thanh kiếm của hắn văng ra xa, cắm vào một thân cây.
Edward lùi lại, ngã ngồi xuống đất vì kiệt sức, ánh mắt mở to nhìn cảnh tượng trước mặt. “Lãng khách” không dừng lại – anh ta lao tới, katana chém một đường cong hoàn hảo, nhắm thẳng vào cổ tên thủ lĩnh trước khi hắn kịp đứng dậy. Nhưng tên giặc không phải kẻ tầm thường – hắn lăn người tránh, tay rút một con dao găm từ thắt lưng, gầm lên: “Mày là ai?!” Hắn nhảy lên, dao găm đâm thẳng về phía “lãng khách”.
“Lãng khách” nghiêng người, katana xoay ngược chặn lưỡi dao, rồi tung một cú đá mạnh vào ngực tên thủ lĩnh, đẩy hắn ngã ra sau. Không để đối thủ kịp phản ứng, anh ta chém xuống lần nữa – lần này, lưỡi kiếm xuyên qua khe hở giữa giáp ngực, máu đỏ phun ra, và tên thủ lĩnh gục xuống, đôi mắt trợn ngược dần tối lại.
Hai tên kỵ binh còn lại hoảng loạn, giật cương quay ngựa bỏ chạy về phía làng, hét lên: “Thủ lĩnh chết rồi!” Edward thở hổn hển, nhìn xác tên thủ lĩnh nằm im trên đất, lòng cậu vừa nhẹ nhõm vừa rối bời. “Hiệu quả thật...” cậu lẩm bẩm, nụ cười nhạt thoáng qua, dù tim vẫn đập thình thịch.
“Lãng khách“ tra katana vào vỏ, quay sang nhìn Edward, ánh mắt hẹp lóe lên chút hài lòng. “Ngươi cũng không tệ,” anh ta nói, giọng trầm nhưng ngắn gọn. “Dụ được hắn ra đây, ta chỉ việc chém thôi. Nhưng lần sau, đừng liều thế nữa.” Anh ta bước tới, kéo Edward đứng dậy bằng một tay, rồi quay lưng định rời đi.
Edward chống tay đứng thẳng, giọng khàn khàn: “Cảm ơn… nhưng tôi không nhờ anh. Tôi chỉ muốn thử thôi.” Cậu nhếch môi, nụ cười lẫn chút tự hào – lần đầu tiên, cậu dùng trí óc để thay đổi điều gì đó, dù nhỏ bé.
Sylfa bước ra từ sau thân cây, dáng vẻ nhỏ nhắn nhưng mang theo áp lực vô hình. Cô nhìn xác tên thủ lĩnh, rồi quay sang Edward, giọng lạnh tanh: “Ngươi sống sót được, coi như may. Nhưng đừng tưởng thế là giỏi. Lũ còn lại vẫn đông, và chúng sẽ quay lại.” Cô liếc sang “lãng khách”, ánh mắt xanh thoáng một tia cảnh giác. “Còn ngươi, kiếm sĩ, sao lại ở đây?”
“Lãng khách” không quay đầu, giọng đều đều: “Đi săn. Lũ này là mồi của ta. Thằng nhóc chỉ vô tình giúp thôi.” Anh ta bước vào bóng tối, biến mất như một cái bóng, để lại Edward và Sylfa đứng giữa khoảng trống đẫm máu.
Edward nhìn theo, rồi quay sang Sylfa, ánh mắt thoáng chút bối rối. “Cô nói chúng phục vụ thứ gì đó lớn hơn,” cậu nói, giọng thấp nhưng gấp gáp. “Ý cô là gì? Chúng không phải giặc thường sao?”
Sylfa im lặng một lúc, ánh mắt cô dán vào xác tên thủ lĩnh, nơi huy hiệu con quạ đỏ rực vẫn lấp lánh dưới ánh trăng. “Ta từng thấy biểu tượng này,” cô cuối cùng lên tiếng, giọng trầm nhưng lạnh. “Lâu lắm rồi, khi ta còn… khác bây giờ. Chúng không chỉ là giặc – chúng là tay sai của một kẻ mạnh hơn, một thứ mà con người không dễ đối đầu.” Cô quay lưng, bước về phía rừng, không giải thích thêm.
Edward đứng im, lòng cậu nặng trĩu. Cậu vừa làm được điều mà mười năm trước cậu không thể – nhưng cái chết của tên thủ lĩnh không xóa được nỗi đau, và lời của Sylfa khiến cậu nhận ra lũ giặc này chỉ là bề mặt của một thứ gì đó lớn hơn. Cậu hít một hơi sâu, bước theo cô, giọng lẩm bẩm: “Dù là gì, tôi sẽ tìm ra.”
Xa xa, tiếng hét từ ngôi làng yếu dần, khói vẫn cuộn lên trời, nhưng bóng dáng của lũ giặc đã tan rã trong hỗn loạn. Đêm vẫn chưa kết thúc, và Edward biết – hành trình của cậu chỉ mới bắt đầu.


0 Bình luận