• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Vol 1

Chương 11.5: Tsukino Haruhi, tiếng khóc của dòng sông

2 Bình luận - Độ dài: 1,074 từ - Cập nhật:

Ngày hôm đó, Kousei đã tỏ tình với tôi.

Tôi đã rất sốc, và thậm chí hoảng sợ nữa. Tôi nguyện cầu rằng đó chỉ là một trò đùa của cậu ấy, nhưng không, sự nghiêm túc trong đôi mắt của Kousei đã nói lên tất cả. 

Kousei yêu tôi.

Và đó cũng là điều tôi sợ hãi nhất, điều đã ám ảnh tôi trong nhiều đêm.

Tôi rất trân trọng cậu ấy, Kousei từ sau lần ở lớp học đã đối xử rất tốt với tôi, mà ngay từ đầu, Kousei cũng chưa từng làm điều gì thực sự tồi tệ, chỉ trừ lần cậu ấy nói lời khó nghe về Rina. Mối quan hệ giữa hai chúng tôi đã trở nên vô cùng khăng khít, và mỗi ngày tôi đều cảm thấy biết ơn điều đó.

Thực lòng mà nói, tôi đã có chút ngưỡng mộ cậu ấy.

Dám theo đuổi lý tưởng của mình đến cùng và dám hết mình vì nó là điều mà tôi chưa từng dám làm. Mọi người đều nói tôi là một người tốt bụng, luôn hết mình vì người khác, nhưng tôi chỉ đơn giản là sợ người khác ghét mình mà thôi. Vậy nên tôi mới cố gắng để có thể giúp đỡ càng nhiều người càng tốt. Sự mang ơn là một cảm giác đủ mạnh để khiến một người ngừng ghét người khác, và tôi đã luôn lợi dụng điều đó.

Vậy nên so với lý tưởng của Kousei, lý tưởng của tôi thậm chí còn ích kỉ hơn.

Nhưng dù cho có ích kỉ đến mấy… tôi cũng không muốn làm tổn thương Kousei.

Cậu ấy có thể không phải là người tốt nhất, nhưng là người tôi muốn giúp đỡ nhất, tôi muốn cho cậu ấy một niềm tin vào tương lai phía trước.

Nhưng phải làm sao bây giờ? 

Tôi đã đem lòng thích một người khác mất rồi.

Ngày hôm sau, tôi đã quyết tâm sẽ xin lỗi Kousei đàng hoàng, vậy nhưng… cậu ấy không hề đến lớp. 

Tôi bắt đầu hoảng sợ.

Tôi làm mọi cách để có thể liên lạc với cậu ấy, nhưng… cậu ấy không trả lời bất cứ cuộc gọi hay tin nhắn nào của tôi.

Tôi bắt đầu nghĩ đến viễn cảnh tồi tệ nhất.

Nhưng sau khi giáo viên chủ nhiệm thông báo với lớp về trường hợp của Kousei, rằng cậu ấy đang bị bệnh và sẽ không thể tới trường trong một tháng tới, tôi mới cảm thấy nhẹ nhõm hơn đôi chút.

Nhưng tôi cũng hiểu rõ ý nghĩa của điều này.

Tôi đã làm tổn thương Kousei một cách sâu sắc, tình bạn của chúng tôi… đã tan vỡ, có lẽ chẳng còn cách nào để cứu vãn mối quan hệ này nữa.

Hai ngày sau, sự thật về chuyện tôi từ chối Kousei lan ra khắp trường.

Ngay sau đó, tôi nhận được một lá thư quấy rối từ những người tự gọi mình là hội fan girl của Kousei. Nội dung là những lời nói vô cùng nặng nề, họ gọi tôi là một đứa con gái lẳng lơ, đã lừa tình Kousei và làm cậu ấy tổn thương cậu ấy, họ muốn tôi phải trả giá vì điều đó.

Nhưng tôi biết rõ hơn ai hết rằng những lá thư này không phải thuộc về hội fan girl nào của Kousei. Chúng đến từ những kẻ đã quay lưng lại với Kousei khi tin đồn về việc cậu ấy cắm sừng và lừa tiền bạn gái cũ lan ra khắp trường. Những kẻ này đơn thuần là cảm thấy ghen tị với tôi… và có lẽ là địa vị của tôi, nên chúng muốn mượn chuyện này để kéo tôi xuống cùng với Kousei.

Tôi quả thực rất ghét những kẻ đó, những kẻ tầm thường luôn muốn kéo người khác xuống vũng bùn của chúng. Bọn họ sẽ cảm thấy đố kỵ khi có ai đó làm một điều gì đó tốt hơn mình, cho dù chưa từng thực sự cố gắng. 

Về sau, những kẻ đó đi xa hơn một chút, tuy không dám tấn công trực tiếp tôi về mặt thể chất, nhưng bọn họ bắt đầu lập những nhóm nói xấu, lan truyền những tin đồn thất thiệt, gửi thư đe dọa. Vài lần khác thì vẽ bậy lên tủ đồ và bàn học, giấu cặp sách… 

Nhưng trong tất cả những lần đó, những người bạn của tôi trong lớp luôn giúp tôi đi tìm lại đồ và lau dọn bàn học sạch sẽ. Họ luôn sẵn sàng đứng lên để bảo vệ tôi và giúp tôi đính chính những tin đồn sai sự thật. Tôi thực lòng rất biết ơn họ…

Thế nhưng…

Đến một giai đoạn, tôi nói với họ rằng mình có thể tự lo liệu mọi chuyện. Đương nhiên là mọi người không đồng ý, nhưng tôi lại tự tách mình ra khỏi họ.

Lúc đó, tôi nghĩ rằng… có lẽ đây là sự trừng phạt cho mình vì đã làm tổn thương Kousei.

Và thế là tôi dần chấp nhận việc bị quấy rối kia.

Có lẽ chúng chẳng thấm tháp vào đâu so với nỗi đau mà Kousei đã phải chịu.

Nhưng chính lúc ấy, tôi lại nhớ về những lời chúng tôi đã nói ngày hôm đó, tôi đã hỏi liệu Kousei có sẵn sàng đứng lên bảo vệ tôi hay không.

Cậu ấy đã do dự, nhưng tôi vẫn đặt trọn niềm tin vào cậu ấy, rằng Kousei chắc chắn sẽ đứng lên bảo vệ mình. 

Nhưng giờ đây…

Có lẽ… đây mới là điều làm tôi tổn thương nhất chứ không phải việc tôi bị bắt nạt như thế này.

Mà, cũng là do tôi nhỉ? Là do tôi đã làm tổn thương Kousei.

Chính tôi đã gây ra điều này, vậy nên… cứ chấp nhận mọi chuyện thôi.

Giọt nước mắt rơi chỉ cần lau, đồ bị giấu chỉ cần đi tìm, bị nói xấu chỉ cần lờ đi. 

Như vậy mới có thể chuộc lại lỗi lầm với Kousei.

...

Chiếc đồng hồ đã bắt đầu chuyển động…

Vào buổi sáng, tôi nhận ra mình không cô đơn.

Một giấc mơ nhỏ vươn tới bầu trời.

Ngay cả những ngày tôi ngã xuống cũng không hề lãng phí…

Trong nỗi đau, tôi tìm thấy sức mạnh

Bình luận (2)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

2 Bình luận

CHỦ THỚT
AUTHOR
nhá nhẹ trước khi đăng nốt 2 chương cuối của vol 1
Xem thêm
Đói😭😭
Xem thêm