• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Vol 1

Chương 12: Tạm biệt nhé, tình đầu

1 Bình luận - Độ dài: 4,336 từ - Cập nhật:

… Trong nỗi đau, tôi tìm thấy sức mạnh.

Đóa hoa sẽ nở rộ nơi giọt nước mắt rơi…

Dưới cơn mưa ngâu ảm đạm, 

Tôi một lần nữa cầu nguyện, ngày mai…

Bầu trời sẽ lại rực sáng.

Chẳng hiểu tại sao, nhưng tai tôi cứ văng vẳng lời nhạc của bài hát 2 năm trước. 

Tôi có thể khẳng định là mình đã quên giai điệu đó rồi, nhưng bằng một cách không thể lý giải, giờ đây tôi có thể nhớ từng câu từ một của bài hát năm ấy. Nhớ cả biểu cảm lúc đó của Haruhi, nhớ cả đoạn cô ấy hụt hơi, nhớ rõ từng lời cô ấy lắp bắp.

Tôi đã cố quên đi tất cả, nhưng giờ đây, tôi không thể không nhớ. Từng kí ức quay về, từng cuộc trò chuyện, từng lần chúng tôi cười đùa, những kỉ niệm trong đội bóng.

Rồi cả khoảnh khắc tôi rơi vào lưới tình với Haruhi.

Và cả khoảnh khắc tôi bị từ chối…

Cả lần tôi không thể bảo vệ cô ấy như đã hứa.

Tôi chưa từng quên Haruhi, chỉ là tôi không muốn thừa nhận điều đó mà thôi. Tôi đã hứa với Nozomi rằng sẽ quên đi những sai lầm trong quá khứ và sống cho hiện tại, nhưng tôi biết rõ mình không thể hoàn thành lời hứa đó…

Không thể băng qua con sông nếu chưa nhấn chìm bản thân trong dòng nước.

Tôi sẽ không quên, vậy nhưng… 

Tôi cũng sẽ không chạy trốn nữa.

“Này, xin lỗi nhé… có vẻ như tớ đã nhầm cậu với Airi và kéo cậu lên cùng. Thật lòng xin lỗi cậu.”

“Ừm… không sao đâu, bọn mình sẽ xuống sớm thôi mà.” 

Tôi nhìn thẳng vào đôi mắt của Haruhi, người đang ngồi đối diện mình trong một không gian chật hẹp. Điều này lại vô tình làm tôi nhớ lại những gì đã xảy ra vào hồi lớp 6, khi chúng tôi bị kẹt trong nhà kho của trường. Nhưng lần này, chúng tôi có thể biết chắc chắn rằng mình phải không bị kẹt.

Cô ấy nhìn tôi với đôi mắt tràn ngập những cảm xúc và một biểu cảm phức tạp. Những lọn tóc dính lên trán cô ấy, lớp trang điểm cũng đã nhạt dần, chúng tôi đã cùng nhau trải qua một ngày dài. Bây giờ đã là gần 17 giờ, thời điểm mà công viên đóng cửa.

Lần này, bằng một cách nào đó, chúng tôi lại đang ngồi chung một khoang đu quay.

“Dù sao thì… cảm ơn cậu vì ngày hôm nay, và cả lúc ở sân trượt patin nữa. Nhờ có cậu và Naruse mà tớ và Izumi mới có một ngày vui đến như vậy. Thực sự cảm ơn hai cậu.”

Tôi cố nặn ra một nụ cười lịch sự trong khi vẫy vẫy tay như nói cô ấy không cần phải khách sáo. Hôm nay quả thực là một ngày dài, tôi không biết những gì cô ấy vừa nói có phải là cảm xúc thật hay chỉ là những lời mang tính khách sáo, nhưng tôi sẽ thấy vui hơn nếu như những lời đó là thật. Mà kể ra cũng khó, làm sao có thể thấy vui khi gặp lại một người như tôi được chứ? Nhất là vào một buổi đi chơi mà đáng ra cô ấy phải cảm thấy hạnh phúc bên bạn trai mình, tôi thấy mình giống một tên ích kỷ đang cố gắng phá hoại một cặp đôi vậy.

Sự im lặng lập tức quay trở lại, lấp đầy khoảng không gian bé nhỏ chỉ có hai đứa. Tôi có thể cảm nhận được toa của mình đang dần được nâng lên không trung, những tiếng lạch cạch phát ra như toa tàu đang kêu lên, thế rồi, những tia nắng vàng nhạt của mặt trời rọi qua lớp cửa kính, làm không gian nơi này như bừng sáng. Mặt trời lúc này đã dịu hơn rồi, không còn chói sáng nữa.

“Hiro… à không, Kousei.” 

Haruhi vừa gọi tên tôi, giọng cô ấy cao bất thường, như thể những lời đó vừa thoát ra khỏi miệng cô một cách không tự nguyện vậy.

“Sao vậy?”

“Cho tớ xin lỗi vì… cả ngày hôm nay đã hành động như không quen biết cậu. Tớ đã vì sợ hãi mà không quan tâm đến cảm xúc của cậu, tớ thực sự xin lỗi.”

Cô ấy xin lỗi tôi. Một lần nữa, tôi lại để Haruhi xin lỗi mình trước… trong ngày chúng tôi bị kẹt trong phòng dụng cụ cũng vậy, trong ngày tôi quay trở lại trường cũng vậy, cả trong ngày hôm nay trong lúc trượt patin, và cả lúc này nữa.

Cô ấy luôn xin lỗi tôi trước dù bản thân chưa từng thực sự làm sai điều gì, điều này làm tôi một lần nữa tôi lại tự đặt ra những câu hỏi quen thuộc. Tại sao phải xin lỗi, cậu ấy có làm gì sai đâu? Chuyện đó là phản ứng hoàn toàn bình thường, khi phải gặp lại một người gợi lại cho mình những kí ức đau thương, ta sẽ muốn né tránh nó, như một bản năng tự động phòng thủ vậy. 

Họng tôi nghẹn lại, nhìn Haruhi, người đang nhuốm sắc vàng của mặt trời. Cô ấy vẫn vậy, vẫn là Tsukino Haruhi mà tôi đã từng say đắm, vẫn là trái tim trong sáng thuần khiết mà tôi luôn muốn có mình ở trong đó, vẫn là sự sự tốt bụng sẵn sàng quên mình vì người khác. 

Cũng bởi vậy nên tôi không thể chấp nhận điều này…

“Tại sao vậy…

Tôi ngước lên nhìn Haruhi.

… tại sao cậu luôn cướp lời xin lỗi của tớ vậy, Haruhi? Đừng có xin lỗi khi đó không phải lỗi của mình chứ, tại sao… tại sao luôn nhận lỗi về mình vậy hả? Ích kỷ một chút có làm sao đâu chứ?”

Tôi bất giác lớn tiếng.

“Người đột nhiên xuất hiện ngày hôm nay và làm cậu khó xử là tớ cơ mà, người đã làm tổn thương Hoshino là tớ cơ mà, người đã không thể tự mình giành được trái tim cậu là tớ cơ mà, người đã không thể có mặt ở đó…”

Sống mũi tôi bỗng cay cay, trong miệng đắng ngắt. Vậy nhưng tôi vẫn cố gắng nói nốt, nắm đấm tay cũng siết chặt hơn, giọng nói ngày một lớn.

“Kẻ đã cụp đuôi chạy trốn… là tớ cơ mà? Tớ đã không thể bảo vệ cậu, bảo vệ lời hứa giữa chúng ta… tớ… tớ…”

Tầm nhìn của tôi bỗng nhòe đi, giọng nói thì vỡ vụn. Những giọt nước mắt rơi xuống, ngấm vào chiếc áo sơ mi của tôi, tạo thành một vệt sẫm màu trên đó. 

Đã rất lâu rồi tôi mới lại khóc như thế này, năm xưa, khi Haruhi nói với tôi rằng tôi không tâm thường, tôi đã rất hạnh phúc, nhưng không hề rơi lệ. Rồi cả lúc Nozomi nói với tôi rằng tôi không làm sai, rằng tôi không việc gì phải cảm thấy tội lỗi, tôi đã rất cảm động, nhưng không hề khóc.

Vậy nhưng vào khoảnh khắc này, tôi không muốn phải trốn chạy nữa, tôi không muốn một ai đó đứng lên và nói rằng tôi không làm sai nữa. Những cảm xúc của tôi tích tụ suốt bao nhiêu lâu qua đã vỡ vụn thành những giọt nước mắt này đây, tôi muốn Haruhi hiểu rằng cậu ấy không có lỗi, tôi không muốn cô ấy phải tiếp tục che chắn cho một tôi hèn nhát sâu bên trong trái tim mình nữa. 

Tôi muốn bảo vệ thứ thực sự quan trọng với mình…

Lúc ấy, một bàn tay ấm đặt lên má tôi, gạt đi những giọt nước mắt vẫn còn chưa kịp chảy xuống.

“Cậu vẫn là Kousei mà tớ biết, luôn che giấu sự tốt bụng của chính mình. Vậy nên tớ sợ mình sẽ làm tổn thương cậu một lần nữa, vậy nên tớ mới xin lỗi.”

Haruhi từ tốn, giọng cô nhẹ nhàng như đang an ủi tôi.

“...”

“Lúc đó… tớ đâu có muốn từ chối cậu đâu, vậy nhưng tớ đâu còn lựa chọn nào khác. Nếu tớ không làm vậy, tớ sẽ còn làm tổn thương nhiều người hơn nữa. Tớ chỉ là không muốn bị Kousei ghét thôi, tớ của lúc đó không muốn làm tổn thương cậu, nhưng cũng không muốn mất một người bạn như cậu, và cuối cùng tớ tự làm tổn thương chính mình và những người xung quanh… chính tớ cũng có lỗi mà.”

“...”

“Chuyện giữa bọn mình ấy… Tớ vẫn luôn nhớ về nó, thỉnh thoảng trong những cơn mơ, thỉnh thoảng trong những tia ký ức thoáng chạy qua trong đầu. Nó làm tớ sợ hãi viễn cảnh phải gặp lại cậu, vậy nên ngày hôm nay khi viễn cảnh đó thực sự xảy ra, tớ đã rất sợ, tớ muốn chạy đi ngay lập tức, nhưng…”

Cô ấy mím chặt đôi môi, rồi từ từ nở một nụ cười… đẹp như lần cuối tôi thấy nó.

“Tớ mừng là mình đã không làm vậy.”

Bên trong chiếc cabin sắt đang lơ lửng đâu đó giữa không trung, một mặt trời vừa xuất hiện. 

Cảm giác ấm áp năm đó dần dần quay trở lại, như thể tôi chưa từng đánh mất nó.

Cả tôi và Haruhi đã lựa chọn chạy trốn quá lâu rồi, và hẳn là đã đến lúc chúng tôi dừng bước để quay đầu về phía sau.

Những cảm xúc bấy lâu của tôi cũng theo đó mà tuôn trào như dòng suối.

“Haruhi… tớ xin lỗi vì khi đó đã không thể ở bên cậu, vì đã quá hèn nhát và chỉ biết cụp đuôi bỏ chạy… vì đã quá tự cao, vì đã quá ích kỉ mà để cậu phải một mình trải qua tất cả những điều đó. Vì đã lỡ để bản thân… thích cậu.”

Cuối cùng tôi cũng có thể nói được rồi…

Lời xin lỗi tôi cất giữ bấy lâu.

“Đừng nói như vậy… thích tớ không phải là lỗi-”

“Làm ơn hãy để tớ nhận lỗi về mình… chỉ lần này thôi, nhé?”

Nếu như năm đó tôi không rơi vào lưới tình với Haruhi thì mọi chuyện hẳn là đã rẽ sang một hướng hoàn toàn khác. Chúng tôi đã không phải trải qua tất cả những điều tồi tệ, không phải trải qua cảm giác của sự dằn vặt, cả tôi và cô ấy.

Có lẽ ngay từ đầu, việc tôi thích Haruhi đã là một sai lầm.

Lắng nghe những lời chân thành của tôi, Haruhi không nở một nụ cười như cô vẫn thường làm mà chỉ khẽ gật đầu, mái tóc cô đung đưa theo chuyển động. Cô chậm rãi thu cánh tay mình và ngồi xuống ghế của mình. 

Chúng tôi để sự im lặng lấp đầy cabin, một sự im lặng thoải mái, vòng đu quay tiếp tục chuyển động, nhích từng bước nặng nề lên nơi cao nhất.

Và khi đã không còn có thể lên cao hơn được nữa, khoang đu quay như khựng lại vài giây ở trên không. Tôi phóng ánh mắt mình ra khung cảnh bên ngoài. Mọi cảnh vật được ôm trọn trong tầm mắt. 

Tôi có thể thấy vòng quay ngựa gỗ chúng tôi đã chơi ở ngay giữa trung tâm. Khu vui chơi trẻ em rực rỡ sắc màu với cầu vồng, cá voi, và các trò chơi ngộ nghĩnh. Mặc dù mới là tháng 10 thôi nhưng cây hoa anh đào Fuyuzakura cũng đã bắt đầu chớm nở những cánh hoa đầu tiên. Rừng thông hai bên ôm trọn lấy công viên, những hàng xe hơi đang đỗ ngay ngắn bên ngoài. Phía xa là những triền núi phủ sương mờ ảo bao quanh, bên dưới lác đác những căn nhà mái ngói.

“Đẹp thật nhỉ?”

Haruhi cũng di chuyển ra bên cạnh cửa sổ.

“Ừm, nhìn ở bên dưới thì hoàn toàn bình thường, nhưng nhìn từ trên cao như này thì đúng là rất đẹp.”

Tôi đưa tay lau khô đi những vệt nước mắt còn trên mặt mình, đúng lúc đó, tôi chợt nhớ ra một điều.

“Tớ tưởng cậu sợ độ cao cơ mà?”

“Không hẳn, tớ chỉ sợ đi tàu lượn siêu tốc thôi. Tại nó lao nhanh quá mà.”

Tôi chỉ cười trừ, chúng tôi ở trên không thêm một lúc nữa trước khi từ từ hạ xuống, bắt đầu cho lần quay thứ hai.

“Hoshino giờ sao rồi?”

Tôi hỏi, chợt tò mò muốn biết về Hoshino của hiện tại.

“Cậu ấy vẫn ổn, bọn tớ vẫn thỉnh thoảng nhắn tin cho nhau. Nghe bảo là cậu ấy học trường chuyên Nijikawa thì phải.”

“Ừm… có lẽ tớ muốn một ngày nào đó có thể gặp lại cậu ấy… để một lần nói cảm ơn. Dù sao thì Hoshino cũng đã giúp đỡ tớ không ít trong chuyện học tập.”

“Cậu ấy hẳn sẽ rất vui khi được gặp lại cậu đấy!”

Haruhi cười và đáp.

Vì không thể chấp nhận sự tầm thường của bản thân, vậy nên tôi đã luôn tự ý gắn cho người này cái mác tầm thường, gắn cho người kia cái mác đặc biệt. Làm vậy chỉ để có được cảm giác thượng đẳng, tôi thực sự rất chán ghét con người này của mình trong quá khứ.

Hy vọng ở đâu đó bên dưới bầu trời rộng lớn này, Hoshino cũng sẽ nhận được những gì cậu ấy xứng đáng được có.

Haruhi vuốt nhẹ mái tóc, rồi đột nhiên quay ra phía tôi như vừa sực nhớ ra một điều gì đó quan trọng.

“Này, cậu còn nhớ Shibazaki cùng lớp hồi cấp hai không? Cậu ấy giờ đã thôi học và đi làm rồi đó.”

“Hửm? Tớ tưởng tên đó học giỏi lắm chứ, sao lại nghỉ học vậy.”

Shibazaki là một người có tính cách khá kỳ lạ, hay đúng hơn là cậu ta có ý thức về đúng sai rất cao. Cậu ta rất thích lên lớp người khác, rao giảng đạo lý cho bất cứ ai có ý định làm việc xấu, tôi và Haruhi cũng là nạn nhân trong một lần đi chơi dã ngoại với trường. Ấy thế mà cậu ta học cũng giỏi, luôn đứng top 1, 2 của lớp, vậy nên khi nghe những gì Haruhi vừa nói, tôi đã thấy khá sốc.

“Do gia đình không đủ điều kiện, tớ mới gặp lại cậu ấy một tuần trước, chúng tớ nói nhiều chuyện lắm, cậu ấy cũng nói là muốn được tiếp tục đi học, nhưng hoàn cảnh gia đình không cho phép.”

“Tệ thật nhỉ?”

Haruhi gật đầu, cô ấy nghiêng đầu hỏi tiếp.

“Nhớ lần bọn mình đi dã ngoại năm lớp 7 không?”

“Lần bọn mình đã trốn ra ngoài chơi vào buổi tối, và chính Shibazaki là người đã mách giáo viên nhỉ?”

“Chuẩn rồi, giờ nghĩ lại tớ vẫn thấy hài, nhớ lần đó…”

“Đúng vậy, đúng vậy, mà cậu còn nhớ lần đó không? Cái lần mà bọn mình…”

“Có chứ, hồi đó vui thật nhỉ?”

Khi chúng tôi về với đúng quan hệ là hai người bạn lâu ngày không gặp, chúng tôi bắt đầu lôi lại những kỉ niệm xưa ra bàn. Từ chuyện đi dã ngoại và chuyện của Shibazaki, bọn tôi đào lại được không biết bao nhiêu chuyện, những buổi trốn học, những lần cãi nhau vì bài tập nhóm, những rắc rối cả hai đã vướng phải, và cả chuyện trong câu lạc bộ nữa. Tôi nhớ ra hết tất cả, như có một cuốn phim lưu lại tất cả những mẩu chuyện đó đang được phát trong đầu tôi. 

Cạch.

Tôi nhìn ra cửa sổ, chúng tôi lại lên đỉnh của chiếc đu quay.

Cảnh vật bên ngoài vẫn vậy, chỉ có tôi và Haruhi là đang dịch chuyển.

“Haruhi này…”

Trong lòng tôi còn rất nhiều điều muốn hỏi, rất nhiều điều muốn nói với cô ấy, nhưng tôi biết… thời gian của chúng tôi không còn nhiều.

Một khi chúng tôi đi hết vòng thứ ba, chúng tôi sẽ xuống khỏi đây. Đồng hồ lúc ấy sẽ điểm 17 giờ, và công viên sẽ đóng cửa. Chúng tôi sẽ ai về nhà nấy, bầu trời sẽ xanh một cách rất riêng với từng người.

Vậy nên, tôi phải nói… điều cuối cùng này với cậu ấy.

“Cảm ơn cậu… Haruhi, vì đã xuất hiện trong cuộc đời tớ.”

Tôi nói, như một lời tạm biệt gửi đến cô ấy. Khóe mắt tôi vẫn còn cay, và tôi biết mình sẽ không thể khóc thêm được nữa. Tốt thôi, cô ấy sẽ không phải chứng kiến thêm một khoảnh khắc yếu đuối của tôi.

“Đừng như vậy mà… đừng nói như thể đó là lời từ biệt như vậy chứ? Tụi mình mãi mới có thể đứng cạnh nhau như thế này cơ mà, sau tất cả những gì đã xảy ra… tớ không muốn mất Kousei thêm một lần nữa.”

Haruhi giữ chặt lấy gấu váy của mình, ánh mắt cô cũng chứa chan nhiều cảm xúc. Những tia nắng khẽ chiếu lên một nửa khuôn mặt của cô, làm cô như bừng sáng.

Nhưng ở đời, có những khi chỉ bằng cách buông tay, ta mới có thể đi tiếp.

Cuối cùng tôi cũng bơi qua được dòng sông rồi. 

“Tớ vẫn thích cậu đó, Haruhi. Sau từng ấy thời gian… tớ vẫn mơ về cậu, về cái ngày tớ đã phạm sai lầm, về cái ngày Haurhi bước ra khỏi cuộc đời tớ. Những cảm xúc này, chúng chưa từng biến mất, ngay cả trong khoảnh khắc này.”

Đúng vậy…

Tôi vẫn yêu Haruhi, ngay cả trong khoảnh khắc này đây.

Haruhi không muốn mất tôi, với tư cách một người bạn. Cô ấy vẫn luôn chân thành, vẫn luôn quan tâm đến tôi nhiều như vậy, nhưng nếu ở bên Haruhi lâu hơn nữa, tôi sẽ lại tự làm tổn thương chính mình.

Làm bạn với người mình từng yêu và vẫn yêu là không thể, trái tim tôi sẽ vỡ ra mất. Haruhi có lẽ không nghĩ tôi vẫn còn thích cô ấy, cô ấy chỉ muốn giữ tôi lại như một người bạn quan trọng, giống với Hoshino. Tôi không trách Haruhi, đây cũng không phải lỗi của cô ấy, cô vẫn tin tưởng tôi đến vậy kia mà, vậy nên…

Hãy để tôi ích kỷ thêm một lần cuối này, nhé?

Lách tách…

Một giọt nước bé tí xíu bắn lên mặt tôi…

Khi Haruhi cuối cùng cũng ngẩng mặt lên, gương mặt cô ngập ngụa trong nước mắt. 

“Tớ… lại vô tâm thêm một lần nữa rồi, nhỉ?”

Cô ấy nặn ra một nụ cười méo mó, những giọt nước mắt vẫn cứ lăn dài, làm hỏng lớp kẻ mắt mà cậu ấy hẳn là đã rất cất công chuẩn bị. Trong đôi mắt đen láy giờ chỉ có nước mắt.

“Không phải là lỗi của cậu đâu, chỉ là… do tớ vẫn chưa thể dứt ra khỏi hình bóng của cậu thôi. Làm ơn, đừng tự trách bản thân.”

“N-Nhưng mà… giờ đây cậu đã có bạn gái, vậy mà cậu vẫn còn thích tớ, việc này…”

“Mối quan hệ giữa tớ và cậu ấy có chút phức tạp, nhưng… việc tớ vẫn còn tình cảm với cậu hoàn toàn là lỗi của tớ.”

Việc tôi vẫn còn thích Haruhi là lỗi của tôi, và dường như Haruhi cũng đã hiểu rằng… điều đó đồng nghĩa với việc chúng tôi không thể ở bên nhau được nữa.

Ngay khoảnh khắc này, hãy cùng đặt dấu chấm hết cho câu chuyện đã kéo dài từ hai năm trước giữa chúng ta. Tôi muốn nói với Haruhi như vậy.

Khi không còn bị ràng buộc bởi quá khứ nữa, chúng tôi mới có thể hướng đến tương lai…

Một bầu trời xanh hơn.

“Nếu như… 

…nếu như đây là lần cuối thì…” 

Cô ấy nói, đưa tay lau đi những giọt lệ vẫn đang tuôn rơi không kiểm soát.

“...Để tớ khóc trên vai cậu nhé?”

“Ừm.” Tôi đáp, vẫn không dám nhìn vào khuôn mặt cô ấy.

Cạch. 

Lần thứ ba.

Chiếc đu quay như đứng lại một lần nữa để chứng kiến khoảnh khắc này.

Haruhi tiến lại gần, rồi vùi mặt mình vào vai tôi. Cô òa khóc như một đứa trẻ. Tiếng khóc nấc vang lên, bi thương đến não lòng, át đi những tiếng cọt kẹt của chiếc đu quay. Tôi không khóc, nhưng trong lòng, tôi biết mình đang làm vậy, chỉ là những giọt nước mắt đã không còn tuôn ra được nữa mà thôi. Tay cô ấy bám vào áo tôi, mạnh đến mức làm nó xô lệch, như một chú mèo đang tuyệt vọng bám lấy chủ nhân. 

Hơi ấm của Haruhi, đây sẽ là lần cuối.

“Dưới cơn mưa ngâu ảm đạm.”

Tôi khẽ thì thầm lời bài hát 2 năm trước.

“Tôi một lần nữa nguyện cậu.” Haruhi tiếp lời, tay siết chặt lấy vạt áo tôi.

Tôi vô thức nhắm chặt đôi mắt. Và rồi, chúng tôi đồng thành hát câu hát cuối cùng.

““Ngày mai, bầu trời sẽ lại rực sáng.””

Giọng hát của chúng tôi hòa vào nhau.

Như cầu vồng sau cơn mưa.

Mối tình đầu của tôi, đến đây là chấm dứt.

**

18 giờ 11 phút.

Tàu đã khởi hành được 30 phút. 

Lúc tôi và Haruhi xuống khỏi đu quay, chúng tôi nhanh chóng tìm thấy Tanaka đang đứng đợi gần đó, nhưng không hề thấy bóng dáng của Naruse. Hỏi Tanaka thì mới biết vì lí do nào đó, Naruse đã về trước, cậu ta không hề lên đu quay, vậy nên Tanaka đã phải lên đó một mình. 

Đó là một chuyện rất kì lạ, tôi biết, nhưng chúng tôi không có thời gian để nói về nó quá nhiều khi nhân viên của công viên đã yêu cầu chúng tôi rời đi sớm, ngay trước giờ công viên đóng cửa. Bọn tôi lặp lại quy trình như lúc di chuyển đến đây, bắt xe bus tới ga, rồi lên tàu để trở về. Dự kiến tầm khoảng 19 giờ chúng tôi sẽ về tới ga Nagano, và mất thêm 15 phút để về đến ga Suzaka.

Tôi giờ đây đang ngồi một mình, trong khi Haruhi đã lăn ra ngủ bên cạnh Tanaka. Hai đứa tôi không nói gì thêm từ lúc xuống đu quay, dường như cô ấy đã chấp nhận hướng tới tương lai và tôi cũng vậy. Tôi liếc nhìn gương mặt của cô ấy lần cuối, trong lòng bỗng cảm thấy thật yên bình.

“Này, Tanaka.”

Nghe tôi gọi, Tanaka ngẩng mặt lên.

“Chăm sóc cho cô ấy thật tốt nhé.”

Tôi không biết Tanaka có biết chuyện giữa tôi và Haruhi hay không, nhưng tôi vẫn muốn nhờ cậu ta điều đó. Từ nay, chúng tôi sẽ biến mất khỏi cuộc đời của người kia, một cái kết không phải là hạnh phúc nhất, nhưng là tốt nhất.

Tôi thật sự mong đợi những điều tốt đẹp nhất sẽ xảy ra, hy vọng Tanaka có thể làm cô ấy hạnh phúc.

Im lặng một hồi lâu, Tanaka vén tóc mái của mình sang một bên, để lộ đôi mắt sắc sảo, cậu ta hỏi:

“Cậu và Naruse, có thực sự là người yêu không vậy?”

Lời đáp của cậu ta khác hoàn toàn với những gì tôi có thể tưởng tượng. Tôi giật mình, nhịp tim dần trở lên hỗn loạn trước câu hỏi đột ngột của cậu ta, nhưng vẫn cố gắng giữ cho bản thân bình tĩnh nhất có thể.

“Đương nhiên là phải rồi, cậu hỏi gì kì ghê…”

Tôi nói bằng giọng bông đùa, cố gắng làm dịu đi sự căng thẳng đang dần hiện rõ giữa chúng tôi. Tanaka lúc này hành xử như một người hoàn toàn khác, tôi đã luôn nghi ngờ cậu ta trong xuyên suốt buổi đi chơi ngày hôm nay, có lẽ vì lúc này không có Naruse ở quanh còn Haruhi thì đang ngủ, cậu ta mới để lộ mục đích thực sự của mình.

“Vậy mà cậu không biết gì về việc cô ấy sắp làm ư?”

Tanaka nói bằng một giọng chất vấn khó chịu, đôi mắt trừng trừng nhìn tôi.

Điều Naruse sắp làm? 

“Cậu đang nói về điều gì thế?”

“Cậu… thật sự không biết sao?”

Tôi đang trở nên bối rối hơn bao giờ hết, trong khi Tanaka đang vô cùng căng thẳng. Không còn nụ cười hiền hòa, không còn biểu cảm chân thành hay những lời nói dịu dàng nữa, như thể mọi sự căng thẳng đó đã được tích tụ trong cả ngày hôm nay và đang tuôn trào.

Đoạn, cậu ta thở dài một hơi, ngước lên nhìn thẳng vào mắt tôi rồi nói bằng một giọng trầm.

“Mà cũng chẳng quan trọng nữa, kể cả cậu có thực sự là bạn trai của Naruse hay không, vì cậu là người ở gần nhất với cô ấy vào lúc này…”

Tôi cảm giác mình đang đến gần với sự thật.

Ngay khoảnh khắc này.

“Tôi muốn nhờ cậu một chuyện…”

Âm thanh con tàu dịch chuyển trên đường ray ngày một lớn…

Hòa với âm thanh của sự thật mà tôi sắp tìm ra.

Chào tạm biệt tình đầu và hướng tới một tương lai xa xôi.

Ở đó, một tiên nữ vừa bước ra từ ống tre đang chờ đợi.

Bình luận (1)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

1 Bình luận

More, MORE😭😭😭
Xem thêm