• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Vol 1

Chương kết: Ánh sao vụt tắt nơi không ai thấy

0 Bình luận - Độ dài: 3,868 từ - Cập nhật:

Tôi đang trong một giấc mơ, thông thường, người ta sẽ không thể nhận biết được điều đó, nhưng tôi biết chắc chắn rằng mình đang mơ. 

Họ gọi hiện tượng này là gì nhỉ? À phải rồi, lucid dream, đó là cách họ gọi một giấc mơ nơi bạn nhận thức rằng mình đang mơ và có thể điều khiển giấc mơ đó. Nhưng tôi lại đang mắc kẹt, và cho dù có cố tưởng tượng cảnh mình thoát ra, vẫn chẳng có gì thay đổi.

Xung quanh tôi chỉ có một màu xanh biếc, tôi đang chìm sâu dưới một đại dương trong mơ, sâu đến nỗi cho dù có cố nhìn lên, tôi cũng không thể thấy được ánh sáng của bầu trời.

Tôi đạp chân, tạo ra lực đẩy cơ thể mình về phía trước. Từng cú đạp xuyên qua làn nước một cách nặng nề, như thể tôi đang thực sự chìm dưới đáy đại dương. Tôi di chuyển trong vô định, tìm kiếm cho mình một thứ ánh sáng nào đó có thể giúp tôi thoát khỏi nơi đây. Nhưng dưới này tối khủng khiếp, chỉ có một màu xanh không thể nhìn xuyên qua được. Với những người bị hội chứng sợ biển, hẳn đây sẽ là cơn ác mộng kinh hoàng nhất trong đời họ.

Loay hoay bơi về phía trước được khoảng vài trăm mét, tôi thấy một tia sáng chói lóa xuất hiện. Nó chiếu thẳng từ trên xuống như được chiếu xuống từ thiên đường, làm bừng sáng cả một không gian tăm tối. Tôi đến gần hơn, một bóng đen hình người dần hiện ra… là một cô gái. Mái tóc đen dài xõa ra như một con sứa, phần ngực nhô lên, thân trần như nhộng, nhưng thứ ánh sáng kia đã làm tốt phần việc che đi những thứ không nên thấy.

Khi chỉ còn vài mét, tôi vươn cánh tay ra. Đầu ngón tay tôi chạm vào đầu ngón tay của thân thể đang trôi nổi, một cảm giác lạnh lẽo kỳ lạ chạy dọc cơ thể tôi. Và rồi, một bức tường vô hình hiện ra ngăn tôi tiến tiếp về phía trước, chỉ để lại điểm kết nối duy nhất giữa tôi và hình bóng kia là hai đầu ngón tay.

Ngay lúc đó, tôi bỗng nghe thấy một tiếng thì thầm từ hư vô…

"Ở bên cô ấy."

Ào ào.

Một cơn lốc xoáy chui lên từ dưới đáy biển, hất văng tôi ra thật xa. Không gian xung quanh trở nên tĩnh lặng, bóng tối hoàn toàn bao trùm lấy tầm nhìn phía trước, lúc đó, tôi choàng tỉnh.

Tôi lập tức ngồi bật dậy, khẽ liếc qua chiếc đồng hồ báo thức đang nằm trên mặt bàn. Đang là 6 giờ sáng, tôi đã tỉnh dậy trước báo thức. Khi tôi cố gắng di chuyển đôi chân mình, một thứ gì đó nặng nề bám lấy nó, như thể tôi vẫn còn đang chìm dưới đáy đại dương.

Tôi cuối cùng cũng có thể đứng dậy và chạy vào nhà vệ sinh, ở đó, tôi hất một ít nước từ bồn rửa tay lên mặt mình, cố gắng trở nên thật tỉnh táo.

Giấc mơ vừa nãy…

Phải rồi, nó là lời nhắc nhở về lời hứa của tôi.

Tôi nhất định sẽ không lặp lại sai lầm trong quá khứ…

**

Trên con đường quen thuộc, tôi lại rảo bước tới trường. Ngắm nhìn những cảnh vật vẫn chưa từng thay đổi, một ngày mới của tôi lại bắt đầu.

Thứ hai lại tới rồi, và tôi thậm chí còn chẳng còn đủ sức để tỏ ra mệt mỏi hay chán nản. Một tuần nữa lại bắt đầu, điều gì sẽ chờ đón tôi ở phía trước đây?

Tôi đã gọi điện cho Naruse để rủ cậu ta đi học, bạn biết đấy, chúng tôi vẫn đang đóng giả một cặp đôi mà. Nhưng Naruse đơn giản là không nghe máy. 

Tôi cũng đã thử ghé qua công viên nơi cậu ta vẫn thường hay đợi tôi, nhưng chẳng thấy bóng dáng cậu ta ở đó. Thôi thì… có lẽ điện thoại cậu ta hết pin hay gì đó, hoặc đơn giản là cậu ta ngủ quên. Với chỗ quầng thâm hôm nọ, có lẽ cậu ta thực sự cần ngủ bù.

Trường học dần hiện ra, tôi bước về phía cổng trường, lướt qua hàng loạt khuôn mặt cả lạ cả quen. Tôi có thể cảm thấy có nhiều ánh mắt nhìn về phía mình hơn bình thường, nhưng những ánh mắt đó cảm giác có chút gì đó… khác thường. 

Nó khác với những ánh nhìn khó chịu hay ngưỡng mộ mà tôi thường được nhận. Lần này, chúng có cảm giác… như thể bọn họ đang nhìn một con khỉ sau khung sắt sở thú, như một thứ sinh vật kỳ lạ gì đó vừa lần đầu đặt chân xuống trái đất.

Khó chịu thật đấy, những ánh mắt kì quặc đó là sao chứ? Chẳng là do tôi chưa chải đầu? Hay do bộ đồng phục tôi đang mặc có dính gì đó?

Mà thôi, tôi quyết định sẽ mặc kệ chúng và tiến vào lớp.

Thế nhưng chào đón tôi khi vừa bước vào lớp cũng là những ánh mắt kỳ lạ chẳng khác với những gì tôi thấy ở bên ngoài là bao…

Rốt cuộc… chuyện quái gì đang xảy ra thế này?

Một bầu không khí gượng gạo là có thể cảm thấy được, những cặp mắt hiếu kỳ vẫn bám theo tôi ngay cả khi tôi đã ngồi vào chỗ của mình. Có vài tiếng thì thầm phát ra, những cái liếc mắt về phía này, những tiếng ồ lên bất ngờ không quá lớn, nhưng đủ để nghe thấy.

Thế rồi, một người đứng lên đi về phía tôi, dừng lại ngay trước tầm mắt đủ để tôi nhìn thấy rõ gương mặt cậu ta.

Nếu như tôi nhớ không lầm thì người này tên Yagami thì phải.

“Hirokazu này… xin lỗi nếu như tớ có hơi vô duyên khi hỏi chuyện này nhưng… Những gì họ nói về Naruse… là thật hay chỉ là tin đồn vậy?”

Naruse làm sao cơ? Những gì họ nói về cậu ta?

“Ừm… Yagami này, cậu đang hỏi gì thế? Naruse có chuyện gì hả?”

“C-Cậu không biết thật sao?”

Yagami tỏ vẻ ngạc nhiên, những người xung quanh giữ im lặng tuyệt đối, tôi biết là họ cũng đang chăm chú lắng nghe cuộc trò chuyện của hai đứa tôi.

Vậy nhưng… tôi vẫn không hiểu thứ mà Yagami đang nói đến là gì. Chuyện của Naruse là chuyện của cậu ta thì liên quan gì đến tôi cơ chứ? À, phải rồi, chúng tôi đang hẹn hò mà nhỉ.

Điều đó chỉ làm tôi càng trở nên bối rối hơn. Tại sao tất cả đều cư xử kỳ lạ vậy? Rồi rốt cuộc thì mọi người đã nghe được điều gì về Naruse…

Ngay khi tôi định hỏi thẳng Yagami thì…

“Này Yagami, cậu vừa phải thôi nhé. Đừng có xen vào chuyện của người khác vô duyên như vậy.”

Nozomi xuất hiện trước cửa lớp, đứng bên cạnh là Masao. Hai người bọn họ bây giờ mới xuất hiện. 

Nghe Nozomi quát, Yagami không dám phản kháng mà lập tức chuồn về chỗ. Những người khác thì cố gắng tỏ ra không liên quan nhất có thể, người thì quay sang giả vờ nói chuyện với bạn bè, người thì lôi sách vở ra học.

Hai người kia cũng nhanh chóng trở về chiếc bàn học bên phải và phía trước của tôi. 

Hôm nay Nozomi không buộc tóc, cô ấy thả chúng ra như cái lần chúng tôi vô tình gặp nhau bên ngoài cửa hàng tiện lợi. Hình như cô ấy còn đeo lens nữa thì phải, nhưng không phải loại lens màu mà là lens cận thông thường. Nhắc mới nhớ, hồi chúng tôi gặp nhau lần đầu ở lớp học luyện thi năm lớp 9, cô ấy có đeo một chiếc kính cận gọng tròn thì phải. 

“Ông không sao chứ?”

Tôi chớp chớp mắt, nhận ra người vừa cất tiếng là Nozomi. Cô ấy đang nhìn tôi với một vẻ mặt nghiêm trọng. 

“Hả? À, tớ không sao…”

“Khó chịu thật đấy, mấy chuyện này cứ xảy ra mãi thôi. Có lẽ cô ấy cũng đã quen với mấy trò như này rồi, nhưng dù sao thì vẫn cần có người ở bên. Cố mà làm tốt vai trò của một thằng bạn trai đi.”

Masao quay xuống, tay chống cằm, nhìn quanh tỏ vẻ ghét bỏ.

“Mày nói gì vậy?”

“Hửm? Mày đùa tao à? Tao đang nói với mày việc mày cần phải làm lúc này đó.”

Việc tôi nên làm?

Tại sao ai cũng hành xử như thể tôi là người duy nhất không bình thường vậy?

Như thể chỉ mình tôi là người không khớp với phần còn lại của thế giới này. Cái cảm giác ấy – nó rất quen thuộc, như khi còn nhỏ bạn đang ngồi nghe người lớn nói chuyện, say mê vì tò mò, rồi đột nhiên bị xua đi với lý do: "Chuyện người lớn, con nít không được nghe."

Cảm giác này thực sự rất khó chịu...

“Chuyện quái gì đang xảy ra thế hả? Đừng có hành xử kỳ quặc nữa, cả hai người, rồi cả những người xung quanh nữa, nói thẳng vào mặt tao đây này, chuyện gì đang xảy ra thế hả?”

Tôi bất giác lớn tiếng, vô tình thu hút sự chú ý của tất cả mọi người trong lớp.

“M-Mày không biết thật hả?”

“Tao chán nghe câu hỏi đó rồi, nói với tao đi, chuyện quái gì đang xảy ra thế?”

Tôi mất bình tĩnh nắm lấy cổ áo Masao và xô nhẹ, chiếc ghế và bàn học của cậu ta cũng bị dịch sang một bên. Mọi cặp mắt trong lớp lúc này đều đang hướng về chỗ chúng tôi. Đúng lúc đó, một bàn tay giữ chặt lấy vai tôi.

“Kousei, dừng lại…”

Nozomi kéo vai tôi về phía cô ấy, tôi thấy trên tay cô ấy đang giữ chặt chiếc điện thoại. 

“Bình tĩnh lại, đọc thứ này đi…”

Tôi dừng lại, nhận lấy chiếc điện thoại từ tay Nozomi. Có vẻ cô ấy muốn tôi đọc thứ đang xuất hiện trên đó.

Là một tài khoản mạng xã hội với cái tên “Kẻ vạch trần sự thật”. Ngay bên dưới là một dòng trạng thái được ghim lên đầu. Số lượng người tiếp cận là gần 2 nghìn, số lượng thích gần 200

“Naruse Airi lớp 1-D trường cao trung Kagusano từng gạ gẫm quan hệ với một người đã có bạn gái, không tin thì cứ việc hỏi những người từng học lớp 9-C sơ trung Sobu mà xem.”

Cơ thể tôi bỗng khựng lại trước dòng chữ đó. 

Thình thịch.

Một cơn hoảng loạn đột ngột ập tới…

Đừng nói là…

Tôi lập tức đứng dậy, lao thật nhanh ra ngoài cửa lớp. Tôi chạy thật nhanh trên hành lang, lao về phía trước bằng tất cả sức lực của mình. Tôi có thể nghe thấy tiếng quát của giáo viên hoặc ai đó rằng tôi không được phép chạy trên hành làng, có vẻ như tôi vừa va phải một ai đó, nhưng chuyện đó không còn quan trọng nữa…

Chẳng lẽ… ngay trong ngày hôm đó cậu ta đã…

Cuối cùng, tôi dừng lại ngay trước cửa phòng học lớp D của Naruse…

Nhìn vào trong từ cửa chính, tôi lướt qua một loạt những khuôn mặt trong căn phòng học lạ lẫm, nhưng vẫn không thấy bóng dáng của cậu ta. Có một vài học sinh trong lớp đã chú ý để sự hiện diện của tôi.

“Cậu tìm Naruse hả?”

Giọng nói phát ra từ phía sau, tôi quay người lại. Hai nữ sinh đang đứng đó, một người có dáng vẻ cao, đeo kính, tóc hồng tương đối nổi bật. Người còn lại lùn hơn một chút, tóc đen, tay đang ôm một cuốn sổ trước ngực, trông có vẻ khá giống một mọt sách.

“À, phải… Hôm nay cô ấy không tới lớp hả?”

Nghe tôi hỏi, nữ sinh tóc hồng nhẹ nhàng đáp:

“Ừ, cậu ấy vẫn chưa đến lớp, thường thì cậu ấy tới sớm lắm. Tưởng hai cậu là người yêu cơ mà? Sao Hirokazu lại không biết Naruse ở đâu thế?”

“Hôm nay tớ không gọi điện cho cậu ấy được nên có hơi lo lắng, có lẽ là cậu ấy bị ốm hay gì đó. Dù sao thì cảm ơn hai người nhé…”

Tôi cười gượng cảm ơn họ rồi quay người chậm rãi bước trở về lớp học. 

Naruse không có ở lớp, cậu ta cũng không trả lời tin nhắn của tôi.

Có thể cậu ta quên sạc điện thoại, hay ngủ quên, hoặc đơn giản chỉ là không để ý, nhưng chẳng hiểu sao, đầu tôi chỉ hiện lên những viễn cảnh tồi tệ nhất.

Huỵch.

Tôi ngã ra đất sau âm thanh của một vụ va chạm. Vì mải suy nghĩ nên tôi không nhìn đường cẩn thận, có vẻ như tôi lại vừa tông trúng ai đó. 

“Này… đi đứng cho cẩn thận chứ... Ô kìa, đây chẳng phải là Hirokazu Kousei nổi tiếng đây sao?”

Một giọng nam gằn lên khó chịu, nhưng dần chuyển sang thích thú khi nhận ra người vừa ngã ra đất là tôi. 

Chậm rãi ngước lên từ mặt đất, tôi thấy một đôi giày thể thao trắng, một cơ thể to lớn trong bộ đồng phục nhăn nhúm như thể vừa trải qua xô sát. Gương mặt của một nam sinh dần hiện ra. Trái ngược với những gì tôi mường tượng về một tay đầu gấu trường học, người này lại mang một gương mặt cân đối, cằm hơi vuông, có thể gọi là khá điển trai với mũi cao và đường chân mày khá đậm nét. Tóc được cắt layer gọn gàng, vuốt phồng nhẹ trên đỉnh đầu.

Dường như tôi có thể nhận ra gương mặt này, là một người cũng khá nổi tiếng trong trường. 

Nam sinh cao 1m8, ngôi sao của câu lạc bộ bóng chày, khá được ưa thích bởi nữ giới…

Nếu như nhớ không lầm thì tên cậu ta là…

“Hayasaka Haruto…lớp B”

Tôi lẩm bẩm cái tên vừa hiện ra trong đầu.

“Được Hirokazu nhớ cả tên, vinh dự cho tôi quá.”

Cậu ta cười mỉm đáp lại, đưa tay phủi phủi bộ đồng phục của mình. 

"Để tôi giúp cậu."

Cậu ta đưa tay, ngỏ ý muốn giúp tôi đứng dậy, nhưng tôi bỏ mặc lời đề nghị đó và tự mình đứng lên.

“Xin lỗi cậu, là do tôi không để ý đường đi.”

Hayasaka thu tay lại, cậu ta cười nhạt, nhìn chằm chằm vào tôi như thể đang thăm dò.

“Không sao, không sao. Đâu phải ngày nào cũng có cơ duyên được gặp Hirokazu như vậy chứ.” 

Chúng tôi tiếp xúc bằng mắt trong vài giây. Tôi tỏ ra dè chừng trước thái độ tự tin và có phần ngang ngược của cậu ta

“Xin lỗi, tôi có việc phải đi rồi.”

Cảm thấy khó chịu trước bầu không khí này, tôi lấy cớ chuồn đi.

Tôi lách nhẹ qua người cậu ta và bước đi hướng về phía lớp học. Ngay lúc tôi chuẩn bị rời đi, Hayasaka bất chợt cười lớn và buông lời mỉa mai.

“Cẩn thận với cô bạn gái của cậu đó, cậu ta không tốt đẹp như cậu tưởng đâu. Hahaha.”

Lúc tôi ngoái lại về phía sau thì tên đó đã khuất bóng rồi. 

Chết tiệt.

Rầm.

Tôi đấm vào một bức tường gần đó.

Dù chỉ mới nói chuyện được vài giây, nhưng tôi đã thực sự muốn nhảy vào ăn tươi nuốt sống Hayasaka.

**

Tôi vừa ăn cơm cùng gia đình. Hôm nay, tôi ăn ít hơn mọi khi, có lẽ là bởi tôi không có tâm trạng ăn uống cho lắm.

Cuối cùng thì ngày hôm nay cũng sắp đi đến kết thúc. Sau những gì đã xảy ra vào buổi sáng, không còn thêm bất cứ sự kiện nào đáng chú ý diễn ra nữa. Những tin đồn đó vẫn lan đi với một tốc độ không thể kiểm soát, hệt như một đám cháy rừng. Tôi có nhờ Nozomi và Masao dùng sức ảnh hưởng và những mối quan hệ của mình để phần nào xoa dịu tình hình, nhưng mọi chuyện vẫn đang diễn biến hết sức khó lường.

Mớ rắc rối này như từ trên trời rơi xuống, và tôi phải là người ra sức dọn dẹp nó. Trong khi nhân vật chính của mớ hổ lốn này thì vẫn đang biệt tăm. Tôi có nhờ hai nữ sinh hồi sáng thử liên lạc với cậu ta, nhưng mọi nỗ lực đều không mang lại kết quả. 

Giờ đây, tôi đang ngồi bên cánh cửa dẫn ra sân sau của nhà mình. Sân sau nhà tôi chẳng có gì nhiều, chỉ có vài chậu cây cảnh mà bố tôi mua về và hàng rào gỗ bao quanh. Bố tôi là một người rất hâm mộ cây cảnh, tôi nhớ có lần ông từng lấy tiền đóng học cho tôi để mua một chậu cây mới, và kết cục là ông bị mẹ tôi tịch thu toàn bộ tiền lương trong ba tháng. 

Từ đây, có thể nhìn thấy rõ bầu trời sao trên kia. Trên lớp giấy phác họa là màn đêm, những ngôi sao lấp lánh như những nét bút được chấm cẩn thận lên bầu trời. Cơn gió lạnh thoáng qua, làm chiếc chuông gió treo ngay trên đầu tôi từ mùa hè khẽ rung lên.

Tiếng chuông kêu lên nhẹ nhàng, nhưng không thể xua tan đi nỗi bất an trong lòng tôi lúc này…

Rõ ràng… đây là chuyện của cậu ta cơ mà, tại sao tôi lại…

“Anh hai ngốc, làm gì mà lâu dữ vậy. Nhanh lên em còn đi ngủ.” 

Tôi choàng tỉnh, nhận ra giọng nói vừa rồi đến từ em gái tôi.

À, phải rồi. Tôi đang tết tóc cho con bé để khi thức dậy tóc không bị rối. Con bé hay phàn nàn về việc tóc bị rối mỗi buổi sáng thức dậy, vậy nên mẹ tôi thường tết tóc cho con bé trước khi đi ngủ. Nhưng vì hôm nay mẹ có việc phải ở lại công ty nên tôi buộc phải làm việc này thay bà ấy. 

“Kyoko lớp 6 rồi đấy, bỏ cái kiểu gọi ‘anh hai ngốc’ đó đi, nghe trẻ con lắm.”

“Hứ, kệ em. Làm lẹ cho xong đi anh hai ngốc, lề mề quá đó.”

"Muốn nhanh thì ngồi yên coi."

Tôi thở dài với bản thân mình.

Mấy tuần qua con bé thường xuyên đi học nhóm, vậy nên chúng tôi không gặp nhau quá nhiều. 

Tôi nghe nói ngoài kia có nhiều người muốn có em gái lắm.

Chà... nhưng tôi chẳng phải loại cuồng em gái đâu. Mấy đứa em gái bám dính lấy “anh hai” của chúng nó chỉ có trong anime thôi, ngoài đời thì đa số bọn nó sẽ chẳng thèm quan tâm đến bạn, coi bạn là một sự tồn tại phiền phức. Chúng nó sẽ chẳng muốn có thêm một cỗ máy lè nhè bên tai đâu.

Đa số trường hợp em gái tỏ ra ghét bỏ bạn thì… chà, chúng nó ghét bạn thật đấy, tsundere chỉ có trong anime thôi. Mà kể cả có là tsundere thì cũng một vừa hai phải thôi chứ, tôi đâu cần một cỗ máy gọi tôi là đồ ngốc mỗi ngày đâu, chẳng đáng yêu gì cả. 

Với Kyoko, con bé đơn giản là một đứa nhóc khó chiều, vừa bánh bèo, vừa chảnh chọe, lại còn khó chiều. Hồi bé thì chúng tôi đúng là có thân hơn bây giờ, tôi hay dẫn con bé đi chơi, đi xem pháo hoa, đánh cầu, mấy trò của trẻ con. Khi lớn lên thì hai đứa đơn giản là ít nói chuyện với nhau hơn, có những ngày chúng tôi chẳng nói với nhau câu nào kể cả lúc về nhà. Chẳng phải chúng tôi ghét hay giận nhau gì đâu, chỉ là không có quá nhiều thứ để nói mà thôi.

“Xong rồi đó, vào nhà ngủ đi.”

Tôi hoàn thành công việc của mình và đặt chiếc lược chải qua một bên.

“Em sẽ vào khi nào em muốn, không cần phải nhắc.”

Lại nữa rồi đó… cái con bé này càng ngày càng hỗn xược.

Mà thôi bỏ đi... cứ coi như là một sự trừng phạt cho tôi vì không phải là một người anh lý tưởng vậy.

Tôi ngả mình xuống sàn gỗ lạnh toát, hai chân thò ra bên ngoài. Cơ thể tôi đã đến giới hạn chịu đựng rồi, thậm chí tôi còn không có thời gian để đi tắm. Dù không phải mùa hè nhưng cái cảm giác dính dính trên cơ thể này khó chịu thật đấy. 

Tôi chỉ muốn “tắt nguồn” để khỏi phải suy nghĩ thêm bất cứ điều gì mà thôi.

Brr, brr.

Chiếc điện thoại của tôi bỗng rung lên. Khi tôi mở ra kiểm tra thì nhận ra đó là tin nhắn của Naruse hồi đáp lại những lần tôi cố gắng liên lạc với cậu ta.

Tôi vẫn ổn, chỉ là bị cúm nhẹ mà thôi. Có lẽ đến hết tuần sẽ khá hơn. 

Một tin nhắn đến ngay sau đó.

Tôi đã nghe qua mấy tin đồn ở trường rồi, mấy thứ đó sẽ sớm chìm nghỉm thôi, nói với những người khác là không cần phải lo cho tôi đâu.

Narse đã quyết định sẽ chạy trốn, giống như tôi năm đó.

Tôi không hồi âm mà quẳng chiếc điện thoại qua một bên một cách chán nản. 

Rõ ràng là tôi đang cảm thấy khó chịu, nhưng tôi thì lấy tư cách gì để mà bảo cậu ta phải làm gì chứ?

Khác với tôi… Naruse cần phải đứng lên. Vậy nhưng cậu ta lại lựa chọn giải pháp tệ nhất.

Quả thực chúng tôi rất giống nhau, giống đến đau đớn. Nó chẳng khác nào một sự mỉa mai.

“A, sao băng kìa!”

Kyoko reo lên, tôi vô thức ngước lên bầu trời ngoài kia.

Một tia sáng rực rỡ chia bầu trời ra làm hai nửa trước khi mất hút, chỉ để lại những vì sao đứng trơ trọi vào một đêm không trăng. 

Không có trăng, đáng lẽ ra những ngôi sao phải là tâm điểm của bầu trời, nhưng…

…Một vì sao vừa vụt tắt, ngay trước mắt tôi.

Nếu như những tin đồn đó không phải là thật, tại sao trong những tin nhắn vừa nãy lại không bác bỏ chúng?

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận