• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Vol 1

Chương 08: Mở đầu của kết thúc (2)

0 Bình luận - Độ dài: 4,014 từ - Cập nhật:

“Naruse cuối cùng lại chọn không mua bộ đó nhỉ? Nhìn đẹp vậy cơ mà, tiếc ghê.”

“Từ đầu thì tớ đâu có định mua nó đâu, tớ chọn bộ đó chỉ để gây ấn tượng với Kousei thôi mà, phải không phải không?

“Ừ, ừm.”

Sau khoảng gần một tiếng đồng hồ, cuối cùng chúng tôi cũng rời khỏi cửa hàng thời trang. Trong khi cả Naruse lẫn Haruhi đều đã chọn được cho mình kha khá bộ quần áo thì người khổ nhất vẫn là tôi. Cho dù Naruse đã nói cậu ta có thể trả được, nhưng làm sao mà đồng ý với lời đề nghị đó cho được, là bạn trai mà để bạn gái phải trả tiền mua quần áo thì đúng là không đáng mặt làm đàn ông, hoặc ít nhất là tôi nghĩ thế. Nhân tiện thì trong số những đồ đã mua của Haruhi có bộ váy lolita trong khi Naruse không lấy bộ tuxedo đó.

Mặc kệ tôi còn xót lên xót xuống số tiền mình bỏ ra, Naruse tiếp tục kéo chúng tôi đi quanh khu mua sắm, đoạn, cậu ta dừng lại như thể vừa nghĩ ra gì đó.

“Các cậu muốn làm gì tiếp theo? Khu vui chơi ở tầng 4 nghe thế nào?”

Này, cái kiểu tự hỏi tự trả lời là đó là sao vậy?

“Ừm, cũng được đó.”

“Chốt nha.”

Hai người kia nữa, chẳng thèm phản đối gì luôn. 

“Vậy thì đi thôi, chần chờ gì nữa.”

Tôi cũng đành đồng ý với họ chứ cũng chẳng biết làm gì khác. Khu vui chơi tầng 4 à, tôi cũng từng đến đó hồi cấp hai với hội bạn khá nhiều lần. Cả một tầng trên đó là khu vui chơi tổng hợp, có sân bowling, bi-a, arcade và cả một sân trượt patin. Khi biết hôm nay sẽ tới đây thì tôi cũng ngờ ngợ đoán được rằng cả đám sẽ phải lên đó. Dù sao thì ngày vẫn còn dài mà, cũng không phải tôi có việc hệ trọng gì cần làm trong ngày hôm nay cả, chỉ là… Haruhi vẫn còn đó.

Sau buổi đi mua sắm thì dường như tâm trạng của cô ấy đã khá hơn, tất nhiên chúng tôi vẫn chưa hề nói chuyện gì với nhau, nhưng cô ấy đã không còn khó chịu mà đã thoải mái hơn nhiều. Về phần mình, tôi cũng đã cảm thấy thư giãn hơn đôi chút. Có lẽ cũng nhờ Naruse và Tanaka đã làm cho bầu không khí dễ thở hơn, nhưng điều đó không có nghĩa là tôi cảm thấy thực sự ổn với việc có Haruhi ở gần và ngược lại.

Tôi đã hạ quyết tâm để quên đi cô ấy, vậy mà bằng một cách thần kỳ nào đó chúng tôi lại đang “mắc kẹt” với nhau trong một buổi hẹn hò đôi. Định mệnh à, không, tôi sẽ không dùng từ đó một cách vô trách nhiệm như vậy, ừm, thứ tôi nghĩ đến là buổi hẹn hò này thực chất được sắp xếp một cách có chủ đích bởi Naruse. Cậu ta không hề che giấu việc mình biết quá khứ và việc Haruhi là tình đầu của tôi, cũng không phải cậu ta chưa từng gặp Haruhi trước đây và không biết cô ấy là người yêu của Tanaka, thực sự quá khó để có thể thuyết phục tôi tin rằng chuyện này hoàn toàn là trùng hợp. Nếu nghĩ theo hướng đó thì động cơ gì để Naruse cố tình sắp xếp cho tôi và Haruhi gặp lại nhau như thế này? Điều này có lợi ích gì cho cậu ta? Càng suy ngẫm, tôi chỉ thấy bản thân tiến gần hơn đến ngõ cụt.

Mà thôi, đành bỏ ngỏ những chuyện đó vậy, vì chúng tôi đã lên đến tầng 4, khu vui chơi giải trí.

Tôi lập tức bị kéo vào khu arcade, nơi tràn ngập những chiếc máy chơi game rực rỡ dưới ánh đèn neon nhiều màu sắc, có thể nghe thấy vài bản nhạc 8 bit vui tươi được cất lên và đâu đó là tiếng reo hò phấn khích của đám trẻ con. 

Nhưng trước khi có thể tham gia hò hét cùng đám trẻ con thì chúng tôi phải mua vé đã.

“Nhanh lên nào, tớ muốn vào đó chơi thử.”

“Biết rồi, đợi chút đi.”

Naruse nhìn tôi bằng một đôi mắt lấp lánh hiếm thấy trong khi Tanaka và Haruhi đang đợi phía sau.

Tôi thở dài thườn thượt và bước lên quầy. Chúng tôi sẽ mua những đồng xu cho vào máy để chơi game, tôi không nghĩ bọn tôi sẽ dành cả ngày chỉ để chơi mấy trò linh tinh trong đây nên chỉ mua cho mỗi người khoảng 10 xu, mà như vậy cũng đã là khá nhiều rồi. Thanh toán xong xuôi, nhân viên quầy vé đưa cho chúng tôi bốn chiếc thẻ nhỏ với mã vạch, kèm theo vòng tay giấy để đeo vào. 

“Ái chà, để Hirokazu trả hết tiền như vậy làm tớ thấy tội lỗi quá.” 

Tanaka lên tiếng với một vẻ mặt tội lỗi. Tôi chỉ gạt tay rồi cố nặn ra một nụ cười.

“Không sao đâu, bữa trưa mấy cậu trả cho thay tôi là huề thôi. Của hai người nè, nếu có lỡ chơi hết xu thì cứ việc mua thêm nhé.”

“Cảm ơn”

Tôi đưa hai chiếc qua cho Tanaka và Haruhi, họ nhanh chóng đeo vòng và bước vào trong trước. 

Tôi cũng đeo vòng của mình và đưa cái còn lại cho Naruse. Ngay khi định vào trong trước thì khi nhìn lại, cậu ta vẫn đang loay hoay với chiếc vòng, hình như hơi vụng về. 

“Để tôi giúp cho.”

Tôi thở dài rồi nhanh chóng bước đến bên cậu ta, cầm lấy tay rồi nhẹ nhàng siết chặt chiếc vòng quanh cổ tay mảnh khảnh.

“Cảm ơn nhé.”

Chớp chớp mắt lơ đãng, Naruse cảm ơn tôi và chuẩn bị tiến vào bên trong. Nhận ra lúc này chỉ còn có hai người, tôi cất tiếng:

“Này, đợi đã…”

“Sao thế?”

Cậu ta quay người lại với vẻ mặt ngạc nhiên.

“À… không có gì đâu, ý tôi là đợi tôi vào cùng với.”

“Vậy à, thế thì nhanh lên.”

Tôi định hỏi cậu ta về lí do của buổi hẹn hò hôm nay, nhưng lại đổi ý. Chỉ là tôi có cảm giác mình sẽ sớm hiểu ra mọi việc thôi. Và như thế, tôi và Naruse cùng nhau bước vào khu arcade.

 Ánh sáng từ các màn hình game nhấp nháy liên tục, tiếng nhạc nền sôi động vang lên ngày một lớn. Nơi này đông đúc hơn tôi tưởng, thậm chí còn có mấy người xếp hàng chỉ để chơi game. Và không chỉ có những chiếc thùng máy, nơi này có đủ loại trò chơi từ đua xe, bắn súng cho đến những chiếc máy gắp thú đang rất được ưa thích. Thậm chí còn có một hàng máy chơi mạt chược nữa kìa.

Bầu không khí trong này có chút ngột ngạt với tôi, những thanh âm vang lên không ngừng làm đầu tôi hơi quay cuồng. Chẳng hề thấy bóng dáng của Haruhi và Tanaka đâu, có lẽ họ đã tìm được trò gì đó để chơi, bỏ mặc tôi và Naruse lang thang một mình.

“Này, bây giờ không có hai người kia ở đây, chúng ta có thể ngừng đóng giả làm một cặp đôi và, ừm, nghỉ ngơi một chút được không?” 

“Là cậu không muốn chơi với tôi chứ gì?”

“...”

Bị nói trúng tim đen, tôi chỉ biết im lặng. Quan sát thấy điều đó, cậu ta hơi cau mày.

“Cậu không nghĩ bỏ cả đống tiền chỉ để vào đây ngồi không là quá lãng phí à?”

Chết tiệt, tôi không thể phản bác luận điểm đó được.

“Ít nhất thì chơi một hai trò đi chứ, sau đấy cậu có làm gì tôi cũng mặc.” 

“Biết rồi, biết rồi.” Tôi thở dài.

Tôi bị thuyết phục mất rồi, không phải bởi Naruse mà bởi số tiền mà tôi đã bỏ ra. Hơn nữa tôi không muốn nghe càm ràm suốt từ giờ đến cuối buổi đâu, nên đành chán nản đi tiếp.

Lướt qua hàng loạt những chiếc màn hình, cuối cùng Naruse dừng lại trước chiếc một máy bắn súng arcade.

“Này, làm một trận đi.”

Cậu ta chìa cho tôi một khẩu súng nhựa màu xanh, đồng thời cầm lấy khẩu màu đỏ cho mình. Tôi nhận lấy nó, nhướn mày về phía cậu ta.

“Chắc chứ? Tôi khá giỏi trò này đó.”

“Vậy sao… vậy thì càng tốt, tôi thích đánh bại mấy gã tự cao lắm đấy.”

“Thực ra thì đây là một trò phối hợp chứ không phải chiến đấu với nhau đâu. Chúng ta sẽ bắn hạ những kẻ địch tràn ra để qua màn và không để HP tụt về 0, bộ cậu chưa từng chơi trò này bao giờ à?”

“Hừm hừm… vậy à? Đúng là tôi chưa từng chơi trò này bao giờ, nhưng tôi vẫn tự tin mình sẽ đạt điểm cao hơn cậu.”

Cậu ta vỗ ngực đầy tự tin, trông thấy điều đó, tôi chỉ bật cười một mình, nhún vai chấp nhận thử thách. Trò chơi bắt đầu, màn hình chuyển cảnh, nhân vật của chúng tôi xuất hiện giữa một con phố hoang vắng. Từ xa, lũ quái vật bắt đầu tràn ra. Tôi nhanh chóng nâng súng, bắn hạ từng kẻ địch đang tiếp cận, một tên, hai tên, ba tên…  Naruse cũng không kém cạnh, liên tục bóp cò với tốc độ đáng nể, nhưng có một vấn đề nhỏ, đó là… những phát đạn cậu ta bắn ra chẳng trúng nổi một mục tiêu nào.

“Ngắm cho kỹ vào chứ đừng có bắn bừa.”

“Có phải tôi bắn bừa đâu, tại bọn quái vật di chuyển nhanh quá đấy chứ.”

Thanh máu của Naruse tụt xuống liên tục cho đến khi cạn hẳn, một bản nhạc nổi lên cùng dòng chữ “Game Over” to đùng chắn giữa màn hình. À nhân tiện, trong trò này nếu như một người chết thì trò chơi cũng sẽ kết thúc ngay lập tức. 

“Trời ạ, còn chưa qua nổi màn một cơ mà.” Cậu ta kêu lên đầy ấm ức.

“Tạ quá đấy…”

“Im đi, chơi lại nào.”

Sau vài lần thử lại, cuối cùng chúng tôi cũng đi được xa hơn một chút—dù vẫn bị đánh bại trước khi trò chơi kết thúc. Nhìn vẻ mặt thất vọng nhưng không chịu bỏ cuộc của cậu ta, tôi bỗng thấy buổi hẹn hò này thú vị hơn tôi nghĩ.

“Naruse là một người khá háo thắng nhỉ?”

“Tôi không phủ nhận điều đó. Với tôi thì một khi đã quyết tâm làm điều gì đó một cách nghiêm túc, tôi muốn mình phải hoàn thành nó một cách hoàn hảo nhất.”

“Là cậu rất cứng đầu nhỉ?”

“Hôm nay cậu nói hơi nhiều rồi đấy.”

Bị Naruse lườm nguýt, tôi chỉ biết làm vẻ mặt hối lỗi và nhẹ nhàng lùi lại. Ngay sau đó, trò chơi lại tiếp tục, lần này chúng tôi đã đi xa hơn lần trước rất nhiều, đến được màn đánh boss cuối. Trải qua nhiều màn chơi, kỹ năng của Naruse cũng đã cải thiện đáng kể, những phát súng có độ chính xác dần cao hơn, thậm chí vài lần tôi còn được cậu ta bắn hạ giúp vài kẻ địch nữa. Mọi chuyện đang diễn ra đầy thuận lợi.

Nhưng rồi…

BOOM!

Màn hình chớp đỏ. Một con trùm khổng lồ bất ngờ lao ra, vung móng vuốt khổng lồ quét ngang màn hình. 

“Oáiiiiiii”

Naruse hét toáng lên và bóp cò loạn xạ, thanh HP của cậu ta tụt về 0 ngay lập tức, trò chơi cũng kết thúc.

“T-Thế là hết game rồi đó hả?”

“Đúng rồi đấy, làm gì mà hoảng thế?”

“Tôi bị giật mình, xin lỗi nhé.”

Lần đầu tiên tôi thấy cậu ta tỏ ra hối lỗi đến thể, miệng thở dài, đầu hơi cúi xuống như một đứa trẻ bị mẹ mắng. Tôi cũng không nỡ trách gì cậu ta chỉ vì vài ván game thua đâu, nhưng dường như cậu ta cảm thấy tội lỗi vì đã làm vướng chân tôi thì phải, ngốc thật đấy, tại sao lại chân thành đến thế trong mấy khoảnh khắc như này vậy?

“Không sao, lần này để tôi chỉ cậu vài mẹo vậy.”

Trò chơi lại bắt đầu, thành thật mà nói, tôi chẳng nhớ đây là lần thứ bao nhiêu nữa, nhưng chúng tôi tiếp tục cầm súng lên và xả đạn, vượt qua các màn chơi đầu một cách dễ dàng. Cũng giống như ván trước đó, Naruse thể hiện khả năng tập trung và học hỏi nhanh đáng nể, mọi thứ tiếp tục diễn ra thuận lợi cho đến màn chơi cuối.

Màn hình chớp nháy liên tục, một con trùm ngoài hành tinh to lớn xuất hiện, theo đó là hàng loạt kẻ địch của những màn chơi trước trào ra liên tục. 

“Để tôi xử lý mấy tên kia, cậu lo con boss nhé.”

“Hả? Nhưng mà làm sao…”

“Không sao đâu, cậu chỉ cần nhắm vào đầu nó mỗi khi nó chuẩn bị lao đến là được, tôi sẽ bắn hỗ trợ mà.”

Naruse gật đầu đầy quyết đoán, tôi dồn toàn lực bắn hạ những kẻ địch yếu đang tràn ra liên tục trong khi cậu ta tập trung tấn công con trùm. Một tên, hai tên, ba tên… cứ mỗi lần tôi bắn hạ một con thì  hai, ba con khác lại xuất hiện, lượng máu của cả tôi và Naruse nhanh chóng tụt xuống chỉ còn hai phần ba. Nhưng đồng thời lượng máu của con trùm cũng đã giảm đi đáng kể, thoáng lướt qua gương mặt của Naruse, cậu ta đang cực kì tập trung và quyết tâm, điều này vô tình thay đã truyền động lực để tôi tiếp tục xả đạn.  

Khi lượng HP của tên trùm chỉ còn vài trăm, màn hình đột nhiên bị che phủ bởi một đám quái vật.

“Đ-Đợi đã, sao mà đông quá vậy?”

“Vì đây là đợt cuối cùng rồi, oái!?”

Tôi vừa để lộ sơ hở và để ba tên quái vật lao đến cùng lúc, nếu như bị tấn công, chúng tôi chết chắc, ngay lúc đó tôi nhớ ra một chuyện…

“Uả… sao game dừng rồi?”

Lũ quái vật dừng lại, trò chơi cũng tạm ngưng bởi tôi vừa đưa tay ra bấm nút pause.

“Đừng có mất tập trung, tôi sẽ cho trò chơi tiếp tục ngay đây.”

"T-Từ từ đã..."

Tôi bấm vào chiếc nút màu vàng nằm đơn điệu giữa nơi đặt hai khẩu súng để cho trò chơi tiếp tục. Ngay lúc đó, lũ quái vật lao về phía màn hình, tung móng vuốt, thế nhưng…

Lượng máu của chúng tôi không hề giảm xuống.

“G-Gì vậy?!” 

“Này, tập trung vào game đi.”

Tôi không do dự mà bắn hạ hết lũ quái vật vừa bao vây mình, giờ đây trước mặt chúng tôi chỉ còn con trùm. Naruse hướng khẩu súng thẳng vào đầu con quái vật và xả đạn, một trăm, hai trăm, ba trăm… những con số xuất hiện liên tục trừ thẳng vào lượng HP còn lại của nó, cho đến khi con trùm gục xuống, nhạc vui tươi nổi lên cùng với dòng chữ You Win hiện lên chắn ngang màn hình.

“Thắng rồi, tuyệt quá!” 

Naruse vứt khẩu súng qua một bên và liên tục vỗ tay, ăn mừng như vừa giành được một thành tựu đáng tự hào trong đời. Tôi biết mình đã dùng phép so sánh này một lần rồi, nhưng nhìn cô ấy y hệt một đứa trẻ đang hạnh phúc.

Tôi khịt mũi rồi thở dài khi nhìn cậu ta như vậy, mắt hơi mỏi vì đã nhìn vào màn hình trong một khoảng thời gian khá dài. 

“Mà này, đáng lẽ ra bọn mình phải thua từ lúc bị tấn công rồi chứ? Sao lại còn sống hay vậy?”

“À thì… kể ra điều này có lẽ sẽ giảm sự vinh quang của chiến thắng vừa rồi nhưng… cái đó là lỗi game đấy, nếu bấm tạm dừng thì khi trò chơi tiếp tục sẽ nhận được ba giây bất tử, kiểu kiểu vậy. Tôi từng làm vậy trong quá khứ để dành phá đảo trò này.”

“Hảaaaa? Thế thì khác gì gian lận đâu?”

“Đúng đấy, nhưng tha cho tôi đi, bắt tôi chơi lại ván nữa với cậu chắc tôi gục ngay tại đây mất.”

Tôi đã chờ đợi nhận lại lời trách móc từ cậu ta, tuy nhiên…

“Đùa thôi, thắng thì vẫn là thắng nhỉ? Có thể gọi cái đó là… tận dụng tài nguyên sẵn có cũng được.”

Trái ngược lại với những gì tôi kỳ vọng, Naruse nở một nụ cười tươi ngốc nghếch, trong một khoảnh khắc, tim tôi đã ngừng đập. 

Cậu ta chưa bao giờ nở một nụ cười đẹp đến thế, chân thành đến thế. Lần đầu tiên, tôi thấy Naruse thực sự nở một nụ cười, những lần trước đấy trông cậu ta giống như đang nhếch môi hơn là thực sự cười, những nụ cười đó không phải để biểu hiện sự hạnh phúc hay vui vẻ mà đơn thuần chỉ mang ý nghĩa như đang mỉa mai hoặc để tạo thiện cảm, tôi đã nói về điều này trước đây rồi.

Biểu cảm mà Naruse đang trưng ra lúc này… liệu có phải là thật?

Naruse là người sẽ luôn diễn vai của mình một cách hoàn hảo, như trong lần đầu tiên chúng tôi gặp nhau hay như lần ăn trưa trên sân thượng, và cả trong suốt một tuần vừa qua khi cậu ta diễn vai người bạn gái hoàn hảo của tôi. Vậy thì Naruse đang đứng trước mặt tôi có phải chỉ là vai diễn ấy?

Kể cả khi xung quanh chúng tôi không có một học sinh cùng trường nào… có phải cậu ta vẫn chưa thoát ra khỏi vai diễn của mình?

Nhưng từ nơi sâu thẳm trong con tim mình, tôi hy vọng là không phải như vậy. Nếu biểu cảm kia chỉ đơn thuần là giả dối thì… tôi phải làm cách nào để tôi phân định sự dối trá và chân thật? 

Nếu như Naruse đang đứng trước mặt tôi chỉ là một phiên bản giả dối… thì tôi phải làm cách nào để có thể tin vào sự chân thật được nữa?

Tôi không hiểu con người cậu ta, với những người khác, Naruse Airi đơn giản là một mỹ nhân tốt bụng và khó tiếp cận, hoàn hảo không tì vết. Còn với tôi, Naruse Airi là người đã suýt chút nữa rơi lệ khi nhờ tôi giả làm bạn trai, Naruse Airi đã điên cuồng đè tôi xuống trên sân thượng chỉ để nói với tôi rằng cậu ta không muốn tôi nảy sinh tình cảm với mình. Naruse Airi đã đe dọa ngăn tôi rút khỏi thỏa thuận này bằng quá khứ của tôi, và cả… Naruse Airi vừa nở một nụ cười xinh đẹp nhất mà tôi từng được chứng kiến… rốt cuộc thì…

… Naruse Airi nào mới là đứa trẻ bên trong cậu ta ?

Rõ ràng là… tôi vẫn chẳng hiểu gì về người “bạn gái” của mình. 

“Này, cậu biết chơi Hockey không?”

Cậu ta hào hứng chỉ vào chiếc bàn Hockey gần đó.

“À, tôi có biết sơ sơ.”

“Vậy thì làm một kèo đi, ai thua sẽ phải mua nước cho người thắng nhé.

Biết là chẳng thể từ chối, tôi đành vứt bỏ mọi suy nghĩ và gật đầu chấp nhận lời đề nghị. 

Tôi đặt một xu vào khe máy, tiếng "bíp" vang lên báo hiệu trận đấu bắt đầu. Đĩa tròn rơi xuống bàn, trượt nhẹ nhàng trên bề mặt bóng loáng.

"Chuẩn bị đi, tôi sẽ không nương tay đâu!" 

Tôi bật cười, tay nắm chắc thanh cầm của mình. 

"Được thôi, đừng khóc nếu thua đấy."

Cậu ấy lập tức đập mạnh vào đĩa, nó lướt qua bàn với tốc độ đáng kinh ngạc. Tôi phản xạ kịp thời, chặn lại và phản công. Đĩa va vào thành bàn, đổi hướng liên tục, khiến cả hai đều căng thẳng tập trung.

"Bắt được rồi!" 

Naruse reo lên, xoay cổ tay đánh một cú xoáy hiểm hóc. Đĩa lượn một đường cong bất ngờ trước khi lao thẳng thẳng vào lưới của tôi.

Tôi trợn mắt. 

"Cái quái...?! Cậu biết cách đánh xoáy à?"

"Học từ YouTube đấy, thấy sao hả?"

Siết chặt lấy tay cầm, tôi hít một hơi sâu. 

"Được rồi, đừng vội đắc ý. Trò chơi mới chỉ bắt đầu thôi."

Cả hai tiếp tục trận đấu, những tiếng "cạch cạch" vang lên không ngừng. Đĩa liên tục di chuyển với tốc độ cao, va vào thành bàn, đổi hướng đầy khó lường. Cậu ấy cười rạng rỡ mỗi khi ghi bàn, còn tôi thì gồng mình tập trung, tìm cơ hội phản công.

Cuối cùng, tỷ số là 6-6—điểm quyết định.

"Cú này sẽ kết thúc trận đấu."

Cậu ta tuyên bố, đầy tự tin.

"Xem ai kết thúc trước thì biết."

Tôi đáp, rồi nhanh tay đập mạnh vào đĩa.

Đĩa bay vun vút, đổi hướng liên tục, rồi bất ngờ bật ngược lại... thẳng vào lưới của cậu ta!

Naruse đứng đơ người, còn tôi thì phì cười.

 "Ai bảo lúc nãy chơi kỹ thuật đánh xoáy? Gậy ông đập lưng ông rồi nhé."

Tôi giật mình nhận ra mình đang tỏ ra hơi hào hứng quá mức nên liền lấy tay che mặt, tôi có thể cảm thấy hơi nóng đang phả ra từ đó, hôm nay tôi bị làm sao thế nhỉ?! 

Naruse quan sát hành động đó của tôi và khúc khích cười.

“Đừng có cười tôi, cậu thua rồi đấy, đi mua nước mau lên.”

“Rồi, rồi, mà cậu còn muốn chơi gì tiếp không?”

“Xu của tôi hết sạch rồi.”

“Vậy thì cậu ra ngoài đợi đi, tôi đi kiếm hai người kia đã.”

À phải rồi, đây vẫn là một buổi hẹn hò đôi mà, tôi đã suýt chút nữa quên mất điều đó. Mà như bạn thấy đấy, hẹn hò đôi suy cho cùng cũng chỉ là một trò chơi ngu ngốc, hai cặp đôi cứ đi lẻ như này thì khác quái gì hẹn hò bình thường đâu?

“Này đợi đã…” 

Nhìn Naruse chuẩn bị rời đi, tôi vô thức cất tiếng.

“Hả?”

Tôi im lặng một lúc, rồi cất tiếng hỏi.

“Hôm nay… cậu có thấy vui không?”

Nếu cậu ta hỏi tôi câu đó, tôi sẽ trả lời là có. Đã rất lâu rồi tôi mới lại có thể cười vui vẻ đến thế.

“Tất nhiên là có rồi. Chơi những trò này với cậu thực sự vui hơn tôi tưởng đấy, nhưng mà tôi vẫn hơi giận vụ cậu gian lận trong trò bắn súng đó-”

“Tôi đang không hỏi “người bạn gái” của mình, mà hỏi chính cậu cơ, Naruse.”

Tôi không muốn nghe câu trả lời từ người "bạn gái giả" của mình, mà từ chính cậu ta...

Tôi sử dụng toàn bộ sự chân thành của mình và mong đợi sẽ được đáp lại tương tự, bằng cách đặt con tim của bản thân lên bên cán cân của mình, tôi muốn Naruse cũng đặt con tim mình lên phần cán cân của cậu ta.

Thế nhưng cậu ta chỉ cười nhẹ…

“Ừm… cứ tin là tôi thấy vui đi, thế nhé.”

Nụ cười đó… không phải là nụ cười mà tôi tìm kiếm.

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận