• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

WN

Chương 36: Đùa à!

0 Bình luận - Độ dài: 1,722 từ - Cập nhật:

Chen Cheng thực ra có mối quan hệ khá tốt với cả bố lẫn mẹ.

Mẹ cô có cả đống khuyết điểm. Quá nghiêm khắc, nghiện mạt chược, lại còn càm ràm không ngừng. Nhưng vì cô được mẹ nuôi nấng từ nhỏ, nên tự nhiên cảm thấy thân thiết với mẹ hơn.

Còn bố cô thì lần nào về nhà cũng cho tiền, đối xử chung quy là rất tốt. Nhưng vì ít khi ở gần, nên giữa hai bố con luôn có một chút xa cách tình cảm.

Tuy nhiên, khi nói đến mối quan hệ của bố mẹ cô thì lại không ổn chút nào.

Quan hệ của họ có vẻ chỉ còn là hình thức. Dù bố cô có về nhà, ông cũng ngủ trên sofa, hai người đã ly thân từ lâu rồi. Cãi nhau thì suốt ngày.

Như mẹ cô vẫn thường nói: “Nếu không phải vì mày, tao đã ly hôn lão từ đời nào rồi.”

Nghe tiếng quát tháo từ ban công vọng vào, Chen Cheng mất cả cảm giác ngon miệng sau khi ăn được nửa con cua. Cô ngồi ở bàn ăn, bồn chồn không yên.

Cô muốn làm gì đó để hàn gắn mối quan hệ của bố mẹ. Nhưng nghĩ nát óc cũng chẳng có việc gì làm được… Chỉ có thể bất lực ngồi đó, chờ đợi trận cãi vã kết thúc.

Đây chính là lý do vì sao cô chẳng bao giờ muốn kết hôn…

Không lâu sau, bố cô hầm hầm trở lại khu vực bàn ăn. Khi ông thấy con gái ngồi đó cúi đầu, nghịch móng tay, trông ủ rũ, nét mặt căng thẳng dịu đi.

“Cứ ăn đi.” Giọng ông vẫn còn hơi gắt, rõ ràng sự bực dọc từ trận cãi vã vẫn chưa tan hết.

Chen Cheng theo bản năng hơi rụt lại, và bố cô lập tức điều chỉnh giọng điệu.

“Ngày mai buổi trưa con có rảnh không? Bố qua trường đón con, hai bố con mình đi sắm quần áo.”

“Con… con không chắc lắm ạ…”

“Thế thì cuối tuần nhé?”

“Để xem ạ…”

Giọng điệu dịu xuống của bố cũng giúp tâm trạng cô thoải mái hơn. Cô thử mỗi món trên bàn một miếng rồi nói: “Con no rồi ạ.”

“Thật không đấy? Lấy cho bố chai rượu trong phòng kho, bố ăn nốt chỗ đồ thừa vậy.”

Người bố sẵn sàng nhập vai người giảng hòa. Nhìn cô con gái dễ thương, cơn giận từ trận cãi vã đã hoàn toàn biến mất, rồi ông mỉm cười hỏi: “Sáng mai con muốn ăn gì? Bố dậy sớm làm cho con.”

“Bánh xèo giá đỗ ạ?”

“Có thịt với hến nhé?”

“Vâng ạ!”

Chen Cheng đứng dậy đi lấy rượu, nhưng khi đến cửa, cô hơi chần chừ. Quay đầu lại, cô tò mò hỏi: “Bố… bố thấy An Yuan thế nào ạ?”

“Thằng bé đó hả? Cũng được.”

Ồ! Nghe có vẻ ấn tượng khá tốt đấy chứ!

Nhưng khi bố cô thấy cô mỉm cười hớn hở, đột nhiên cảm thấy có gì đó không ổn. Nét mặt nghiêm lại, ông nhanh chóng sửa lời:

“Hồi trước nó hay bắt nạt con lắm mà? Còn làm gãy tay con nữa? Tránh xa thằng đó ra!”

“Không có, không có ạ! Con với An Yuan chẳng thân thiết gì đâu!”

“Thế sao lại hỏi về thằng đó?”

Lần này thì cả bố lẫn mẹ cô đều đồng lòng về một chuyện. Cả hai đều không muốn cô qua lại với An Yuan.

Kiếp trước, bố cô và An Yuan suýt nữa thì thành anh em kết nghĩa, mẹ cô còn muốn nhận An Yuan làm con nuôi. Thế mà bây giờ thì sao? Họ coi cậu như thằng nhóc hàng xóm khả nghi cần phải trông chừng vậy.

“Không có gì hết ạ! Con đi lấy rượu cho bố!”

Chen Cheng vội vàng chạy vào phòng kho, chộp đại lấy một chai rượu trắng, đưa cho bố rồi chạy về phòng mình.

“Con đi nghỉ đây ạ!”

Cô phải báo cho An Yuan biết chuyện này, kẻo cậu ấy không biết lại vác xác sang rồi bị bố cô đuổi về.

Sau khi khóa cửa phòng lại, cô đổ người lên ghế máy tính và nhanh chóng gõ tin nhắn cho An Yuan.

“Bố tao cũng ghét mày, haha!”

“Có gì mà cười?”

“Tao thích nhìn mày khổ sở thôi~” Cô gõ nhanh, đắc ý thêm vào: “À quên, bố tao cho tao một nghìn tệ! Để xem tiêu thế nào nhé!”

Trước đây cô lúc nào cũng đau đầu vì thiếu tiền, nhưng bây giờ có tiền rồi, cô lại không biết phải làm gì.

Đồ ăn thức uống cô muốn ăn chẳng đáng là bao, chỉ vài tệ lẻ tẻ. Khoản tiêu lớn nhất thường là mua game, nhưng đi học bận rộn thế này, cô còn chẳng có thời gian mà chơi.

“Hay tao đưa hết số tiền này cho mày?” Cô đề nghị. “Mày giỏi khoản này hơn tao nhiều. Coi như là tao đầu tư cho mày, nếu mày kiếm được lời thì tao được chia nhé!”

Dù đây là thế giới song song, nhưng có khi mọi chuyện vẫn diễn ra như kiếp trước. Có khi… An Yuan thật sự kiếm được tiền thì sao?

Chen Cheng… ít nhất cũng tự hiểu rõ bản thân. Cô chỉ là một học sinh bình thường, chưa từng bước chân ra xã hội thật sự. Nếu tự dưng nảy ra ý định kiếm tiền hay khởi nghiệp, về cơ bản nghĩa là cô đang tự đi tìm chỗ để bị lừa.

“Mày chắc không đấy?”

“Có một nghìn tệ thôi mà! Coi như tao nhờ mày giữ hộ đi.”

Chen Cheng thầm quyết định chiến lược tương lai. Tìm chỗ đáng tin cậy để nương tựa!

Khác với cô, một con mọt sách chính hiệu, An Yuan thật sự đã nỗ lực rất nhiều. Chỉ vài năm sau khi tốt nghiệp đại học, cậu đã kiếm được vài chục nghìn mỗi tháng, mua nhà mua xe. Tầm nhìn, kinh nghiệm và khả năng hành động của cậu đều đi trước cô rất xa.

“Thế cũng được?”

“Vậy quyết định thế nhé! Tao xuống đưa tiền cho mày!”

Chen Cheng không lo An Yuan sẽ ôm tiền chạy mất. Chỉ có một nghìn tệ thôi, và làm bạn bao nhiêu năm như vậy, ít nhất cô cũng tin tưởng cậu đến mức đó.

Cô đút tiền vào túi quần rồi vội vàng chạy ra cửa. “Bố ơi! Con xuống nhà mua nước uống ạ!”

“Đừng uống linh tinh đấy nhé! Về nhanh lên!”

Cô chạy xuống tầng 4, gõ cửa ầm ĩ.

Một lát sau, An Yuan mở cửa. Tóc cậu vẫn còn ẩm, chắc vừa nói chuyện với cô vừa tắm.

Nhưng không hiểu sao, ánh mắt cậu có vẻ hơi nghi ngờ.

“Đây!”

Chen Cheng chẳng để ý điều gì bất thường. Cô rút tiền ra và nhét vào tay cậu.

“Từ giờ tao là nhà đầu tư của mày đấy! Tuy một nghìn tệ chẳng đáng là bao.”

“Ừ… được rồi.”

Chen Cheng coi như nhà mình, đi thẳng đến tủ lạnh, lấy hai chai nước ngọt.

“Tao bảo bố tao xuống lấy nước uống, mang về cho giống thật.”

Cô ngả người ra sofa, duỗi chân thoải mái rồi phàn nàn: “Haiz, bố tao về cái là lại cãi nhau với mẹ tao. Điên mất.”

An Yuan ngồi ở đầu kia sofa, cau mày. “Mẹ mày đi vắng mà?”

Cậu biết tình hình nhà cô thế nào. Lần nào bố mẹ cãi nhau, Chen Cheng cũng xuống nhà cậu ngồi.

“Bố mẹ tao cãi nhau qua điện thoại! Thật tình, tao thấy bố mẹ tao ly hôn luôn đi cho rồi.”

“Ừ… làm khổ bản thân, lại làm khổ cả mày nữa.”

“Tao ghen tị với nhà mày ghê~”

Mặc dù bố mẹ An Yuan thường xuyên sống xa nhau vì công việc, nhưng mối quan hệ của họ luôn rất tốt, gần như ngày nào cũng gọi điện cho nhau, mỗi lần đoàn tụ cả nhà đều vui vẻ, và bao nhiêu năm nay, Chen Cheng chưa từng một lần nghe thấy họ cãi vã.

“Không hoàn hảo như mày nghĩ đâu,” An Yuan vừa nói, vừa ngồi xếp bằng nhìn cô nằm đó vô lo vô nghĩ. “Bố mẹ tao cũng cãi nhau thỉnh thoảng mà.”

“Xì, kệ đi. Tao phải về đây.”

Chen Cheng ngồi dậy. Cô không thể ở ngoài quá lâu, không thì bố cô lại gọi điện.

Đúng lúc đi đến cửa, cô đột nhiên đổi hướng, đi về phía phòng tắm.

“Cho tao mượn nhà vệ sinh tí nhé~”

Không khí bên trong vẫn còn đầy hơi nước, mang theo mùi sữa tắm và dầu gội. Ngay lúc cô chuẩn bị dùng bồn cầu, mắt cô dừng lại ở chiếc tất chân trắng vắt trên nắp bồn cầu.

Ủa?

Rồi cô nhớ ra, hồi nãy cô đã nhét cái váy và tất chân vào ba lô An Yuan. Vậy thì… sao cái này lại ở trong phòng tắm của cậu ấy?

“Tao giặt tay cho mày lúc đang tắm đấy.”

“Ồ, vậy à?”

Nào, thành thật đi. Mày không nhân tiện dùng tất chân của tao làm gì đó lúc tắm đấy chứ?

Cô quay đầu nhìn cậu ấy. An Yuan đứng ở cửa, vẻ mặt nghiêm túc đứng đắn.

…Hay là mình nghĩ nhiều quá?

Cô nhìn thẳng vào mắt cậu ấy. An Yuan nhìn lại cô không hề nao núng. Cuối cùng, cô đành đỏ mặt quay đi.

Tao xin lỗi! Dù đã là bạn thân bao nhiêu năm, thế mà tao lại nghi ngờ mày với mấy cái suy nghĩ đen tối thế này!

Với lại, An Yuan thích tất chân màu đen cơ mà, đâu phải màu trắng.

“Ừm… Tao về đây… Còn cái váy của tao thì sao?”

“Tao cho vào máy giặt rồi. Lần sau qua lấy nhé.”

“À… ừ.”

An Yuan thở phào nhẹ nhõm. May mà cậu ấy chưa làm gì thật với cái tất chân đó. Nếu không, chắc chắn sẽ áy náy lắm.

…Dù chỉ một giây thôi, cậu ấy đã rất… muốn.

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận