Đứng trong nhà tắm, hoàn toàn trần truồng, mặt Chen Cheng đỏ bừng lên. Một tay che ngực, mắt đảo lia lịa, nhất quyết không nhìn xuống dưới.
Cô vẫn không thể chấp nhận nổi chuyện đây là cơ thể của mình. Chỉ cần liếc nhìn thôi cũng thấy như đang mạo phạm một cô gái vô tội nào đó.
Nhưng càng cố không nhìn, lại càng không cưỡng lại được.
“Ngực thì căng… eo thì thon…”
Chen Cheng chưa từng chạm vào ngực phụ nữ thật ngoài đời, nhưng nhìn cỡ ghi trên áo ngực thì chắc cỡ B cup.
Mà nhìn lại thì có vẻ to hơn B cup cô tưởng nhiều?
Chẳng lẽ áo ngực nhỏ quá, hay là… tụi nó còn hơn cả B cup? Vì mặc vô thấy chật muốn chết.
Rốn nhỏ nằm ngay trên cái bụng mềm mềm, vòng eo uốn cong thành hình đồng hồ cát, đùi thì đầy đặn mịn màng, còn bắp chân thì dài và thon. Thật lòng mà nói, dáng người này đúng kiểu gái anime luôn.
“Đúng là được buff nhân vật ngay từ đầu mà…”
Do cận nặng, nên không đeo kính thì mọi thứ cũng hơi mờ mờ, ít nhất cũng đỡ áy náy phần nào.
Khoan đã, nếu xuyên không rồi có thân xác mới, thì tại sao vẫn cận nặng vậy chứ?
Vừa tắm, tay vừa lướt nhẹ qua làn da mềm mại, khiến người cô cứ run rẩy. Mặt đỏ rần từ đầu đến cuối. Cô không dám đụng vào mấy chỗ “nhạy cảm”, chỉ dám ngửa cổ lên, chà vội xà phòng rồi xả nước, tổng cộng chưa tới mười phút đã xong.
“Phù—”
Mặc vội áo dài tay với quần ngủ, cô gần như chạy khỏi phòng tắm.
Dù khi còn ở thế giới cũ, cô gần ba mươi tuổi, đủ lớn để làm người đàng hoàng có công ăn việc làm, thậm chí có khi có con gọi “chú” rồi ấy chứ. Nhưng với tư cách là một trai tân chính hiệu, đây là lần đầu tiên cô gần gũi với cơ thể con gái đến vậy.
Mặt vẫn còn đỏ bừng, trong gương là một cô gái vừa thẹn vừa mong manh nhìn lại mình.
Ngoài phòng khách, nghe tiếng mẹ đang trò chuyện với mẹ của An Yuan.
Khoan đã… mẹ sắp đi du lịch với bác ấy á?
Tuyệt vời ông mặt trời! Tức là tối nay có thể chơi net thâu đêm rồi!
Tâm trạng phơi phới, cô chộp lấy máy sấy tóc, sấy qua loa cho khô nửa đầu rồi phóng thẳng vào phòng.
Kiểu tóc ngắn ngang tai này với con gái là ngắn, nhưng với đàn ông thì đã thấy dài quá rồi. Không đời nào cô chịu đứng sấy tóc mười phút chỉ để khô đầu.
Khóa cửa phòng, cô ngồi phịch xuống ghế, vắt chân lên ghế, tay click chuột lia lịa.
Cái thằng An Yuan khốn khiếp! Dắt đám bạn đi net chơi mà bỏ tao ở nhà một mình thế này?!
Tiếng gõ cửa vang lên.
“Chen Cheng, làm bài tập xong chưa?” – giọng mẹ cô vọng vào.
“Con làm xong ở trường rồi.”
“Vậy sắp đi ngủ đi, mười một giờ rồi đó.”
“Dạaaaa, con ngủ ngay đây~”
Tắt đèn, tắt loa máy tính, cô làm ra vẻ là con ngoan trò giỏi chuẩn bị đi ngủ.
Chống cằm, cô ngồi ngẩn ra nhìn màn hình, nghĩ lại một ngày lộn xộn rối tung rối mù. Nhớ lại cái thời được sống một mình, chẳng ai làm phiền, muốn làm gì thì làm, muốn lười cỡ nào cũng chẳng ai quan tâm.
“Bài tập chưa đụng vô luôn…”
“Không biết thi đại học kiểu gì…”
“Rồi tương lai thì sao? Bắt mình cưới ai đó á? Thà ở nhà viết truyện suốt đời còn hơn.”
“Xuyên không rồi mà chẳng có tí kỹ năng hack cheat nào là sao?!”
Vừa càu nhàu, cô chợt thấy bụng dưới khó chịu, rồi một cơn đau âm ỉ ở thắt lưng lan ra.
Phản xạ đầu tiên là nghĩ mình ăn nhầm cái gì. Rồi nhớ lại lời thằng An Yuan nói hôm qua.
“…Kinh nguyệt?”
Không thể nào. Thiệt luôn hả trời?!
Vừa xoa bụng vừa liếc xuống quần ngủ.
Chưa thấy máu.
Cô thở phào – hú hồn hú vía.
“Kệ đi, ngủ đã.”
Biết đâu ngủ dậy lại quay về thế giới cũ thì sao.
Dù gì thì ở thế giới cũ cũng sắp ba mươi tuổi mà chả có gì ra hồn…
“Chengcheng~ Chengcheng~ Dậy đi nào!”
“Gần bảy giờ rồi! Mau dậy!”
Đầu tiên là tiếng gõ cửa nhẹ nhàng. Sau đó là đập cửa thùm thụp, khiến Chen Cheng từ từ tỉnh dậy giữa cơn ác mộng.
Cô mở mắt lờ đờ, quay đầu nhìn đồng hồ báo thức bên cạnh – mới sáu giờ hơn.
“Đau quá…”
Tối qua đã bị cơn đau đánh thức giữa đêm, cô co người ôm bụng mà nằm, ngủ chập chờn, cứ đau một cái là lại tỉnh.
“Vậy là… tới tháng thật rồi hả…”
Thật ra cô cũng biết trước, bạn thân đã cảnh báo. Nhưng thay vì chuẩn bị, cô lại đi uống bia lạnh với An Yuan tối qua.
Tiếng đập cửa càng lúc càng mạnh, rung cả phòng.
Chen Cheng rên rỉ, “Dậy rồi mà…”
“Vậy thì dậy mau!”
Chỉ khi cô trả lời to hơn, mẹ cô mới ngừng đập cửa.
“Lo mà rửa mặt đi. Mẹ làm xong bữa sáng rồi đó.”
Chen Cheng vẫn cuộn người trong chăn, cảm giác như có cái tô vít đâm vô bụng rồi xoay xoay không thương tiếc.
“Aaaa! Khổ quá đi mất!”
Cơn đau từ bụng dưới lan ra đùi và lưng, như lửa đốt khắp người. Đau đến tê cả người.
Mắt cô đỏ hoe, nước mắt chực trào, nhưng vẫn cố cắn răng chịu đựng. Cô là đàn ông mà! Không thể khóc vì mấy chuyện này được!
Điện thoại rung.
Cô lờ đờ cầm lên. Là An Yuan.
“Chengzi, mày dậy chưa? Tao chờ dưới nhà nha, không lên đâu kẻo mẹ mày hiểu lầm.”
“Mmm…”
“Nghe mày sao yếu xìu vậy?”
“Đau… đau muốn chết luôn… Tao muốn chết quá…”
Chen Cheng nức nở, cố gắng ngồi dậy dựa vào đầu giường.
“Tới tháng rồi hả? Uống thuốc giảm đau rồi uống nước nóng vào. Tao bảo mày rồi, tối qua đừng có uống bia.”
Mày nói dễ như đúng rồi ấy!
Cô cúi xuống nhìn – và chết lặng.
Một vệt máu đỏ thẫm lan khắp ga giường màu hồng, như phim kinh dị.
Cô nín thở.
Nước mắt kìm nén nãy giờ bỗng trào ra ào ạt.
“Máu… máu nhiều quá…”
“Khoan đã… mày đang khóc đấy à?!” An Yuan lập tức nhận ra giọng cô run run. “Ê đừng lo! Uống thuốc đi! Để mẹ mày lo vụ ga giường!”
Nghe vậy, Chen Cheng càng gào toáng lên.
“An Yuan! Hu hu hu! Tao muốn về! Tao không muốn làm con gái đâu!”
Cô vốn là một thằng đàn ông bình thường. Giờ tự dưng phải chịu đủ loại đau đớn vô lý này?! Không chỉ là đau thể xác, mà còn là sự bất công đến tức muốn khóc.
Gần ba mươi tuổi rồi, mà lúc này chỉ biết hét toáng lên:
“Mẹ ơi! MẸ ƠI!!!”
Sáng sớm, cả nhà rối tung.
Mẹ cô mặt hầm hầm lôi ga trải giường đi giặt, còn Chen Cheng thì trốn trong nhà tắm, loay hoay không biết dán băng vệ sinh thế nào cho đúng.
“Làm người lớn rồi mà không biết chuẩn bị gì hết trơn!”
“Thuốc giảm đau tao để trên bàn. Nước nóng trong bình đó.”
Lần đầu tiên, Chen Cheng không thấy mẹ lắm lời là phiền nữa. Chỉ uể oải phụng phịu, dán mấy cái cánh của băng vệ sinh vào đáy quần chip một cách cẩn thận.
“Làm đàn ông vẫn sướng hơn thật…”


0 Bình luận