Nếu không thể truy cập trang web xin vui lòng sử dụng DNS 1.1.1.1 hoặc docln.sbs

  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

WN

Chương 20: Tôi đúng là một đứa dở người!

0 Bình luận - Độ dài: 1,579 từ - Cập nhật:

Sáng sớm, bên ngoài vang lên những tiếng động ầm ĩ.

Chen Cheng giật mình tỉnh dậy giữa cơn mơ màng, còn đang lơ mơ thì nghe tiếng ai đó gõ cửa.

“Chengcheng, mẹ đi đây!”

“Mẹ làm sẵn bữa sáng để trên bàn rồi đấy. Ở nhà một mình thì phải cẩn thận. Có người gõ cửa thì nhìn qua mắt cửa trước, đừng mở cửa cho người lạ.”

Mẹ tưởng con còn là con nít chắc…

Chen Cheng lật người, ôm chăn, đè nó xuống bằng một chân, uể oải đáp lời mà chẳng mở mắt.

Cô chẳng biết mình ngủ thêm bao lâu nữa, đến khi mở mắt nhìn đồng hồ thì cả người cứng đờ lại vì hoảng sợ, mồ hôi lạnh túa ra sau lưng.

Cô bật dậy như bị điện giật.

“Chết mẹ! Đã chín giờ rồi á?!”

Toang rồi, chắc chắn là muộn học luôn rồi!

Chen Cheng cuống cuồng cởi bộ đồ ngủ ra, vội vàng mặc đồng phục và quần dài, xách ba lô lao ra cửa.

Nhưng vừa mở cửa ra thì đứng khựng lại.

Khoan... hôm nay là ngày nghỉ mà?

Do dự một lúc, cô quay lại phòng, cầm điện thoại trên tủ đầu giường, mở lịch ra xem.

Sau khi xác nhận kỹ lưỡng, cuối cùng cô mới thở phào, cảm giác như toàn bộ sức lực rút sạch ra khỏi cơ thể. Cô ngã vật xuống giường, nằm dang tay dang chân như sao biển.

Lúc này cô mới nhận ra—mình mặc đồng phục nhưng lại quên mặc áo lót.

Cúi đầu nhìn xuống, lớp vải mỏng manh phác họa hai điểm nhô rõ rệt.

Chen Cheng khẽ giật khóe môi, ngáp dài một cái rồi trở mình, chui đầu vào chăn, để mặc phần lớn cơ thể hứng gió từ quạt và điều hòa.

Nhưng sau một hồi chật vật như thế, cơn buồn ngủ đã bay biến không còn dấu vết.

Rõ ràng tính ngủ nướng cho đã đời, vậy mà bị mẹ phá hỏng mất rồi!

Chen Cheng lê lết ra khỏi phòng, vừa ngáp vừa gãi đầu, đi vào phòng tắm.

Cô uể oải đánh răng, rửa mặt.

Sau khi tạt nước lạnh lên mặt, tỉnh táo hơn hẳn. Cô cầm điện thoại định gọi cho An Yuan, nhưng vừa định bấm thì lại híp mắt, đặt điện thoại xuống.

Gọi làm gì? Chi bằng đến thẳng nhà nó luôn!

Cũng giống như cái hôm đầu tiên xuyên đến, lại cho An Yuan một pha hết hồn chơi!

Nghĩ là làm.

Tắm rửa nhanh gọn rồi thay quần áo thường ngày, Chen Cheng xách túi chạy xuống dưới nhà.

Cũng giống như An Yuan biết chìa khóa dự phòng của nhà Chen Cheng giấu trong đôi bốt cao cạnh tủ giày, cô cũng biết nhà An Yuan giấu chìa dưới tấm thảm chùi chân.

Cô lật thảm lên, cầm chìa, nhẹ nhàng mở khóa, hết sức cẩn thận không gây tiếng động.

Cởi giày ra, cô rón rén bước vào trong như ăn trộm, mắt liếc ngang liếc dọc.

Cách bài trí trong nhà nó giống hệt kiếp trước.

Chen Cheng bước đến trước cửa phòng An Yuan, áp tai nghe ngóng.

Không có tiếng động gì cả.

Cô từ từ đẩy cửa, len lén ló đầu vào.

Rèm kéo kín, trong phòng tối om, chỉ thấp thoáng thấy bóng người đang nằm dưới chăn. Căn phòng thoang thoảng hương hoa nhài tươi mát.

Chen Cheng nhăn mũi lại. Không tệ. Cô khá thích mùi này.

Cô chân trần bước tới bên giường, cúi đầu nhìn thằng bạn đang ngủ.

Nó không mặc áo, chỉ có mỗi cái quần lót bó sát, chăn điều hòa đắp đến bụng dưới, hơi thở đều đều.

An Yuan nằm thẳng đơ, tay đặt trên bụng, ngủ rất ngon lành.

Nhưng như thể cảm nhận được có người đến gần, hơi thở của nó hơi khựng lại, khẽ phát ra tiếng ậm ừ mơ hồ.

Chen Cheng nhe răng cười, đột nhiên hét to đến mức như muốn thủng màng nhĩ.

“AN YUAN! CÓ CHUYỆN RỒI!”

Tiếng hét sắc như dao, vang dội cả căn phòng, khiến An Yuan giật nảy người, hất tung chăn, bật dậy khỏi giường.

Đôi mắt hoảng loạn đảo quanh một vòng rồi dừng lại trên gương mặt của Chen Cheng.

Bộ não còn đang khởi động của nó hoàn toàn đơ cứng.

Trong vài giây, nó chỉ nhìn cô chằm chằm, miệng hơi há ra, hoàn toàn không tiếp thu được gì.

Chen Cheng cười toe. “Tỉnh rồi hả? Mày đoán xem? Mày cũng biến thành con gái rồi đó!”

Bản năng khiến An Yuan lập tức đưa tay xuống kiểm tra.

Chen Cheng suýt nữa thì không nhịn nổi mà phì cười, ánh mắt dõi theo động tác của nó.

Nhưng rồi vẻ mặt cô bỗng khựng lại, ánh mắt lảng sang chỗ khác.

Đệt… còn to hơn tao…

Hồi học cấp hai, hai đứa còn ngây thơ như tờ giấy trắng, từng so kích cỡ với nhau trong nhà vệ sinh. Hồi đó suýt nữa thì Chen Cheng bị đả kích tới mức khủng hoảng lòng tự trọng.

“Chengzi…”

Cảm nhận được “thằng em” vẫn còn nguyên, An Yuan cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm. Nó dựa lưng vào đầu giường, thở dài bất lực.

“Sao mày lại ở nhà tao?”

“Mười giờ sáng rồi mà mày còn ngủ?”

“Thế mẹ tao đâu?”

“Đi du lịch với mẹ tao rồi. Thứ Tư mới về.”

“Ờ.”

Sau đoạn đối thoại ngắn ngủi, đầu óc An Yuan dần tỉnh táo. Nó tiện tay bật đèn phòng, dụi mắt mấy cái, rồi cúi đầu xuống—vừa vặn thấy khối phồng rõ ràng trong quần lót.

Vẻ mặt nó lập tức đông cứng. Không nói một lời, vội kéo chăn trùm lại.

“Xời, tao chưa từng thấy chắc? Một tuần trước tao cũng còn có mà!”

“……”

Bỏ qua hoàn toàn việc mình là khách, Chen Cheng thoải mái ngồi lên bàn đầu giường của nó, đung đưa chân, tò mò nhìn xung quanh.

“Phòng mày vẫn y như hồi cấp ba.”

Phòng An Yuan bài trí đơn giản, ngoài mấy món đồ cơ bản thì gần như không có trang trí gì. Ngăn nắp sạch sẽ, chỉ có mỗi bàn học hơi bừa bộn.

Trên bàn là chiếc laptop cũ mà ba nó để lại. Lạc hậu đến mức coi video cũng lag, nên nó toàn ra tiệm net với bạn bè.

“Ra ngoài phòng khách ngồi đợi đi—”

“Khoan đã… hình như tao ngửi thấy mùi gì kỳ kỳ.”

Lời An Yuan bị cắt ngang khi thấy Chen Cheng bắt đầu đánh hơi xung quanh như con chó săn.

Mặt nó lập tức nóng bừng, ánh mắt lấm lét đầy vẻ tội lỗi.

“Tao phải thay đồ. Ra ngoài đi.”

“Sao đấy, ngại à? Mày bao nhiêu tuổi rồi?”

Thấy Chen Cheng không có ý định ra ngoài, An Yuan đành chịu. Nó bước xuống giường, giật lấy cái áo thun và quần đùi dưới mông cô, mặc vào rồi nhanh chóng đi ra khỏi phòng.

Bình thường, thay đồ trước mặt bạn thân chẳng phải chuyện to tát. Nhưng ánh mắt to tròn long lanh của Chen Cheng khiến nó không thoải mái chút nào.

Chen Cheng líu ríu chạy theo sau.

“Sáng nay ăn gì đấy? Tủ lạnh mày còn đồ không? Tao đói muốn chết rồi.”

“Để tao xem, tao làm cho mày.”

Hai đứa vào bếp. An Yuan mở tủ lạnh hai cánh, bên trong chỉ chứa nửa phần đồ ăn.

Mắt Chen Cheng sáng rực lên, thò tay lấy hai chai Coca mát lạnh ra.

“Ối trời ơi! Nhà mày có Coca á?! Nhà tao đến uống nước lạnh còn bị chửi!”

“Tại vì hai hôm trước mày mới hết kinh.”

“Ê! Tao đâu có nói với mày là tao hết kinh rồi, sao mày biết?”

“Chu kỳ thường ba đến năm ngày, lâu hơn thì mới có vấn đề.”

Lúc từng đính hôn, An Yuan còn biết về sức khỏe phụ nữ nhiều hơn cả Chen Cheng. Nó vừa lấy nguyên liệu làm bữa sáng ra, vừa hỏi.

“Mày có đánh dấu chu kỳ trên điện thoại không? Lần sau đỡ cuống.”

“Tao có cuống đâu... Điện thoại tao tự theo dõi rồi. Tầm ba mươi ngày một lần.”

Chen Cheng nhón lại gần xem thớt.

“Ăn gì sáng nay?”

“Trứng cuộn. Tao cuộn với rau xà lách, jambon, ba chỉ hun khói, thêm tí tương cà.”

An Yuan đập vài quả trứng vào tô, bắt đầu đánh đều. “Biết đánh trứng không đấy?”

“Cứ để tao lo!”

“Đánh từ từ thôi, tao lên phòng lấy điện thoại cái.”

An Yuan đưa cô tô trứng và đôi đũa, rồi chạy nhanh về phòng. Một lát sau, nó xách theo một túi rác đầy khăn giấy, đặt bên cửa để tiện lúc xuống mang theo.

Nó liếc về phía bếp, mặt thoáng qua vẻ tội lỗi, rồi đưa tay dụi mũi, bất lực cười khổ.

Ừ thì… con trai đến tuổi ai chẳng có nhu cầu, chuyện thường tình thôi…

Nhưng ai đời lại lấy thằng em ruột làm nguyên liệu tưởng tượng chứ?!

Giờ chỉ cần nhìn thấy Chen Cheng là nó lại thấy tội lỗi. Thật sự muốn tự tát mình một cái cho tỉnh.

Tao đúng là đồ biến thái mà!

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận