“Ding dong~”
“Ding dong ding dong ding dong…”
Không có ai ra mở cửa. An Yuan thở dài, đưa tay vào tủ giày cạnh cửa rồi lấy ra chìa khóa dự phòng căn hộ của Chen Cheng. Cậu mở khóa rồi bước vào trong.
Căn phòng tối om. Rèm cửa kéo kín mít, không có lấy một tia sáng.
Tay xách theo túi hoành thánh mang đến, An Yuan lần mò trong bóng tối đi về phía phòng ngủ dành cho khách, khẽ gọi:“Chengzi? Chengzi?”
Cậu cau mày đầy lo lắng. Dù mấy hôm nay đã kiểm tra tình hình của bạn khá nhiều lần, nhưng cậu vẫn thấy chưa đủ. Chỉ cần nghe thấy giọng Chen Cheng có gì đó lạ lạ qua điện thoại là An Yuan đã lập tức lao lên tầng.
Suy cho cùng, chính cậu là người kéo Chen Cheng vào mớ bòng bong này. Nếu không phải tại cậu, thì Chen Cheng đã chẳng bị kéo vào vòng xoáy xuyên không này, càng không phải sống dưới hình dạng một đứa con gái.
Đứng trước cửa phòng, An Yuan gõ nhẹ:“Chengzi?”
Từ bên trong vọng ra vài âm thanh lạ. Sau khi ngần ngừ một chút, cậu đẩy cửa ra, khẽ thò đầu nhìn vào.
Cậu tưởng sẽ thấy Chen Cheng cuộn tròn như con tôm trên giường, ôm bụng đau đớn, mặt mày nhăn nhó. Có thể là đang rên rỉ. Cũng có thể là đang lặng lẽ rơi nước mắt.
Nhưng cảnh tượng trước mắt lại hoàn toàn trái ngược.
Chen Cheng đang ngồi khoanh chân trước máy tính, lắc lư đầu theo tiếng nhạc, trên tai là chiếc tai nghe cỡ lớn. Trên màn hình? Một trang web cực kỳ, cực kỳ... không phù hợp.
“……”
Ờ. Lo lắng công cốc rồi.
Không nói một lời, An Yuan bước đến, đập nhẹ một cái vào đầu cô nàng.
“ÁÁÁ! Ai đấy?! Làm cái quái gì vậy?!”
Chen Cheng hét toáng lên, giật bắn người suýt ngã khỏi ghế. Trong lúc hoảng loạn, cô nàng lập tức chuyển tab trình duyệt, đổi trang web kia sang một buổi livestream game.
Chỉ cần một giây. Chuyển tab. Tháo tai nghe. Quay đầu nhìn.
Thấy người vừa vào là An Yuan, Chen Cheng thở phào nhẹ nhõm.
“Tưởng mẹ tao về. Làm tao hết hồn.”
“Mày chẳng phải bảo tao tắm xong thì lên à?”
“Tao tưởng mày không lên nữa, nên định xem phim rồi đi tắm, ngủ luôn.”
Chen Cheng túm lấy tay cậu, hớn hở khoe:“Nhìn nè! Tao mới phát hiện trên mạng bây giờ có đủ thứ ‘mlem’ luôn á! Tự do tuyệt đối! Hồi trước đâu có dễ kiếm vậy!”
An Yuan cúi đầu nhìn vào màn hình của cô.
Cả một trang toàn ảnh đồi trụy chình ình trước mặt.
Cậu quay sang nhìn Chen Cheng. Đeo kính, mặt mũi mềm mại và trẻ trung, nhìn y như một cô gái ngoan ngoãn vô hại. Ai không biết chắc tưởng là gái nhà lành chính hiệu.
Nhưng An Yuan biết rõ bản chất của cô nàng. Cậu vẫn nhớ như in hồi tiểu học, lần đầu tiên dẫn Chen Cheng “mở mang tầm mắt”...
Khi ấy, cô nàng che mặt, giả vờ không dám nhìn, nhưng mấy ngón tay thì xòe toang, rõ ràng là nhìn hết.
“Ờ... chỉ là... nhớ giữ vệ sinh đó.”
“Hở?”
An Yuan giơ cái túi trong tay:“Tao đem hoành thánh tới. Muốn tao nấu không?”
“Muốn! Vậy tao tiếp tục nghe nhạc nhé!”
Chen Cheng đeo lại tai nghe, ôm đầu gối, tiếp tục đung đưa theo nhịp nhạc.
Nhưng vài giây sau, não mới kịp phản ứng.
Khoan đã! Nói gì mà “giữ vệ sinh” chứ?!
Mặt cô nàng méo xệch:“Bộ mày nghĩ ai cũng đầu óc đen tối như mày chắc?!”
Cô vừa quay đầu định mắng thì thấy An Yuan đã lẳng lặng vào bếp. Cơn giận dịu xuống, Chen Cheng cúi đầu nhìn bản thân, vẻ mặt trầm tư.
…Hay là đi tắm nhỉ…
Cô vơ lấy bộ đồ ngủ, lao vào phòng tắm rồi khóa cửa lại.
Tâm trí thì bắt đầu quay cuồng.
Nghe nói con gái sẽ sướng gấp mười lần con trai!Với lại còn không cần hồi phục nữa!
Nhưng…
Động vào cái thân thể mới này vẫn thấy hơi sai sai. Chưa kể, cô đang tới tháng.
…Ừm, thôi khỏi.
Tâm trạng vừa bốc lên lập tức rơi xuống không phanh.
Trong bếp, An Yuan bắt đầu chuẩn bị hoành thánh – một món đặc sản địa phương na ná sủi cảo nhưng có kết cấu hoàn toàn khác.
Hồi nhỏ ăn hoài nên phát ngán, nhưng giờ đứng trong bếp, ngửi thấy mùi quen thuộc lại khiến cậu thấy đói bụng.
Giống như Chen Cheng, từ hồi học đại học, An Yuan gần như không về nhà nhiều, chỉ về vào dịp Tết. Nhưng khác ở chỗ, An Yuan thực sự bận rộn, còn Chen Cheng thì chỉ đang trốn tránh mấy lời càm ràm cưới xin của mẹ.
Tiếng nước chảy vang lên từ phòng tắm.
An Yuan đưa tay dụi mũi, rồi vô thức, một hình ảnh Chen Cheng đang tắm hiện lên trong đầu.
Cậu thở dài, vội rút điện thoại ra, mở một cuốn tiểu thuyết lên đọc để đánh lạc hướng.
Không phải người ta nói đàn ông và phụ nữ không thể chỉ là bạn bè đơn thuần sao? Cậu và Chen Cheng thân đến mức mặc chung đồ lót cũng được, vậy mà… mấy suy nghĩ này vẫn cứ lởn vởn trong đầu. Đúng là bản năng, không phải cứ cố là dẹp được.
Chen Cheng tắm rất nhanh. Mười phút sau đã lạch bạch chạy ra phòng ăn trong bộ áo thun và quần đùi, hét to:
“An Yuan! Xong chưa?!”
“Xong rồi.”
…Vẫn chưa mặc áo ngực.
Ánh mắt An Yuan chợt dao động khi thấy chiếc áo thun rộng lắc lư theo từng cử động, nhưng cậu nhanh chóng cúi đầu, bình thản múc hoành thánh ra tô.
Thật ra thì… mới tắm xong, không ra ngoài, không mặc áo ngực cũng hợp lý.
…Nên cậu chẳng có gì để phản đối cả.
“Nè.” Cậu đưa cô một tô.
Chen Cheng nhìn chằm chằm vào tô canh với vẻ nghi ngờ:“Ăn được không đấy? Có lần mày làm cháy cả quả trứng luộc còn gì. Giờ lại bắt tao ăn cái này?”
“Chuyện đó xưa rồi. Giờ tao nấu ăn thường xuyên mà.”
“Thật hả? Tao toàn gọi đồ ăn ngoài. Không biết nấu gì hết.”
Cô múc một muỗng nước, thổi nhẹ rồi húp thử. Có vẻ hài lòng, cô thả lỏng người rồi ăn luôn.
Một lát sau, cô liếc nhìn An Yuan – lúc này đang ngồi bên kia bàn, cách mình tận hai mét.
Không do dự, cô bưng tô rồi lạch bạch lết qua ngồi sát bên.
Ngồi khoanh chân thoải mái, một chân còn gác lên ghế.
Quần đùi rộng thùng thình trượt lên, để lộ bắp đùi trắng trẻo mịn màng.
“An Yuan, mày nghĩ kiếp này mình nên làm gì?”
Cô tiếp lời:“Chứ không lẽ lại sống y như kiếp trước? Mày thì làm công việc hút máu, tao thì viết truyện kiếm cơm. Thế thì phí cả cơ hội thứ hai còn gì!”
An Yuan cố gắng nhìn chằm chằm vào tô của mình:“Cứ từ từ đã. Trước mắt nên lo kỳ thi đại học cái đã.”
Chen Cheng lập tức bĩu môi:“Trời ơi, lại phải thi nữa hả…”
Biểu cảm cô nàng giờ sinh động hơn hẳn hồi còn là con trai. Cũng khá dễ thương thật.
Da trắng, người thơm, ngực thì…
An Yuan vội quay đi:“Ăn xong tao về.”
Cậu thấy phát ghê, không phải với Chen Cheng, mà là với chính mình. Thật muốn đập đầu cho tỉnh ra.
“Đi sớm vậy?” Chen Cheng hích cậu một cái. “Ở lại chơi game với tao đi! [It Takes Two] ra chưa? Tao hóng nãy giờ mà không ai chơi cùng hết! Mà mày thì lúc nào cũng ‘bận’!”
“Chưa ra. Với lại tao không muốn mẹ mày về rồi ngượng chín mặt.”
“Pffff! Nghe như kiểu mình đang vụng trộm ấy nhở?”
“???”
Bộ không thể suy nghĩ trước khi mở miệng à?!
An Yuan khó nhọc giữ bình tĩnh, chỉ lườm cô một cái:“Ăn xong chưa? Tao rửa bát.”
Chen Cheng không ngần ngại đẩy tô về phía cậu:“Làm đi. Tao đang tới tháng, không được đụng nước lạnh.”
Tình bạn này càng ngày càng khó giữ thật rồi…
An Yuan thở dài thườn thượt, cố ăn chậm hết mức mong Chen Cheng bỏ đi trước. Chứ nếu cậu mà đứng dậy lúc này thì… lộ hết.
Nhưng Chen Cheng vẫn cứ ngồi đó, nghịch điện thoại tỉnh bơ.
“Mày về phòng chơi máy tính đi. Không cần chờ tao đâu.”
“Ờ, tao đi nè.” Cô đứng lên, nhưng rồi quay đầu lại:“À, nhớ dùng băng đêm hoặc quần ngủ nha, không là sáng dậy lại thấy máu me tùm lum đó.”
“Băng đêm? À à, tao có thấy quảng cáo. Để đi tìm.”
Nhìn cô vừa lẩm bẩm vừa đi, An Yuan cảm thấy nỗi bức bối trong lòng cũng dần dịu xuống.
…Có lẽ cậu thật sự nên tìm bạn gái.Ít nhất, để còn giữ cho mình tỉnh táo khi ở cạnh “thằng bạn thân”.


0 Bình luận