Chương 59
Chương cuối của hồi kết - 5
Bồn tắm do chủ quán trọ chuẩn bị rất thoải mái.
Khi ta được bao bọc trong làn nước nóng nhẹ nhàng, sự mệt mỏi tích tụ dường như tan biến theo máu và bùn đất.
Toàn thân ta nặng trĩu khiến ta vô thức muốn ngủ thiếp đi. Để tránh mắc phải sai lầm tương tự như lần trước, ta nhanh chóng ra khỏi bồn tắm và mặc phục trang mà Crow đã chuẩn bị cho.
Mặc dù đây chỉ là đồ cũ, nhưng chúng không hề bẩn; ngược lại, chúng mang mùi thơm của đồ mới giặt. Ta không thể nói rằng chúng vừa vặn với mình, nhưng ta có thể nói rằng chúng đã được may cẩn thận để có thể mặc trong thời gian dài. Chất vải có kết cấu cứng, dày và thô. Ta linh cảm rằng chúng là những trang phục đặc biệt của thành phố này.
Những chiếc váy ta luôn mặc đều được may đo riêng, vì vậy gần như không có khoảng hở giữa cơ thể ta và vải. Chúng rất khó mặc vào và cởi ra nếu không có sự giúp đỡ của người hầu gái, nhưng hầu hết quần áo mà các tiểu thư quý tộc mặc đều được may như vậy. Một chiếc váy tuyệt đẹp với viền váy dài chùm quanh chân ta và làm nổi bật vòng eo thon thả giúp ta tự hào về sự mảnh mai của mình là một món đồ gắn kết ta với giới quý tộc.
Đó là lý do tại sao, bây giờ nó thật thoải mái. Thật dễ thở.
Một phần là vì kích thước không vừa vì đây là đồ ta được cho, một phần là vì cảm xúc trong ta.
Hãy vứt chiếc váy dính máu đi. Ta rời khỏi phòng tắm suy nghĩ về nó.
“... Mặt em có vẻ hơi đỏ.”
Từ trên giường nơi anh đang ngồi, Crow cúi đầu. Anh mặc một chiếc áo sơ mi trắng và quần đen, tạo cho anh vẻ ngoài tự nhiên và giản dị, với đôi chân anh duỗi dài, trông anh phần nào đó thật thanh lịch.
“Ilya?”
“... À, không. Không có gì cả.”
“Đó không phải sự thật, phải không? Trông em có vẻ lạ.”
Mái tóc đen của anh ấy nhảy múa trên gò má trắng khi Crow nghiêng đầu. Mặc dù anh phải hứng chịu rất nhiều gió cát trên xe ngựa, nhưng người anh không hề có lấy một hạt bụi nhỏ nhất.
Khi ta đang nhìn anh, ta đột nhiên nhận ra rằng chiếc áo choàng của anh, thứ mà ta đã mượn trước đó, đang treo trên tường.
Có lẽ máu đã dính vào đó. Ta không thể chắc chắn vì vải màu đen.
Crow, người lần theo ánh mắt của ta, mỉm cười nhẹ nhàng.
"Tôi sẽ giặt nó sau. Quan trọng hơn là em."
Ta được ra hiệu đến gần giường hơn.
"Phải. Như lời Crow nói, em chắc đang cảm thấy hơi nóng vì vừa ngâm mình trong nước nóng."
Ta lấy khăn bao mái tóc ướt của mình lại. Những giọt nước làm ướt sàn gỗ. Khi ta tự hỏi tại sao anh ấy lại gọi ta khi vốn dĩ chúng ta không cách quá xa nhau, chàng trai thở dài như thể không thể chịu đựng được nữa và nói,
"Tôi sẽ hong khô tóc cho em, lên đây nào."
Nhưng tôi vẫn chưa thể sử dụng phép thuật tạo ra gió, nên để tôi bao khô nó. Và anh ấy nhẹ nhàng thêm vào một ngôn ngữ gì đó vượt quá phạm vi hiểu biết của ta.
Vì nó vẫn chưa thể sử dụng được. "Chưa", liệu anh ấy thực sự có thể tự do điều khiển được cả gió không?
"Lát nữa, chúng ta hãy mua một ít dầu để thoa lên tóc. Em đã rất vất vả để có mái tóc đẹp, em nên chăm sóc tóc thật tốt."
Khi ta ngồi trên giường quay lưng về phía Crow, anh ấy nhẹ nhàng lau cổ và sau tai ta bằng chiếc khăn ta đưa cho anh ấy. Điều đó làm giúp làm giảm bớt căng thẳng của ta. Nụ cười toát ra khỏi khóe miệng ta khi anh ấy ấn vào vai ta.
Rất lâu về trước, Crow nằm trên giường ta, đầu gối vào lòng ta. Ta đã nói rất nhiều điều trẻ con và ngớ ngẩn.
Đêm đó, ta đã nhờ anh ấy cứu em gái ta...... cứu Sylvia.
Nếu như cuộc sống cứ tiếp diễn mà không có vấn đề gì sau đó thì sao? Ta tự hỏi Crow và ta sẽ đạt được kết cục gì.
Ít nhất, ta không nghĩ chúng ta sẽ gặp lại nhau trong kiếp này.
"Sao em không nằm nghỉ một chút?"
"... Vâng, anh nói đúng. Em sẽ làm thế."
Ta gà gật khi cơn buồn ngủ ập đến. Quá nhiều chuyện xảy ra cùng một lúc khiến não ta không thể xử lý thông tin. Ta nằm xuống giường.
Có lẽ vì cơ thể ta nóng nên mái tóc đang khô một nửa của ta hơi lạnh.
"Như đã hứa, tôi sẽ hát ru em."
Khi ta lắng nghe giọng nói dịu dàng của anh ấy, chiếc giường khẽ kêu cót két. Ta hé mắt ra, Crow cũng nằm xuống giống như ta và đang nhìn ta.
Chỉ riêng hai người trên chiếc giường hẹp. Nghĩ rằng nó giống như tái hiện lại quá khứ, trái tim ta đập thình thịch. Một Crow với khuôn mặt non trẻ đã đưa thuốc cho ta. Anh nằm cạnh ta, người buộc phải nằm ngửa vì ta khi ấy quá yếu ớt để có thể xoay người. Bàn tay lạnh ngắt của anh nhẹ nhàng nắm lấy tay ta.
Ở thực tại, liệu ngươi vẫn còn nằm trên chiếc giường cũ mèn đó sao?
Liệu mọi thứ đang diễn ra có phải là một giấc mơ chứ không phải là hiện thực không?
Nếu vậy, thì ta đang ở đâu trên thế giới này
**********************************
“... Mẹ chắc chắn rằng con sẽ sống rất lâu... và có được hạnh phúc. Và... nếu...”
“Nếu... một ngày nào đó, một con chim đen xuất hiện trước mặt con, đừng đưa ra lựa chọn sai lầm.”
Đó là những lời cuối cùng của mẹ tôi. Trên khuôn mặt gầy gò của bà mang một nụ cười dịu dàng.
Tại sao bà lại bình thản đến vậy khi đối mặt với cái chết?
Một hành trình quá gian khổ đã khiến mẹ tôi kiệt sức. Thực ra, đã có điều gì đó không ổn với cơ thể bà kể từ khi chúng tôi rời khỏi làng, nhưng bà đã giấu tình trạng của mình để tôi, một đứa bé, không phải lo lắng. Đó là lý do tại sao bà không tới gặp y sĩ trong suốt cuộc hành trình đồng nghĩa với việc bà không dùng thuốc hay bất kỳ thực phẩm bổ dưỡng nào.
Tôi nhớ rằng thỉnh thoảng mình đã nghe thấy bà kêu lên vì đau lưng. Nhưng mỗi lần tôi hỏi bà có ổn không, bà luôn trả lời, “Có vẻ như mẹ đang già đi,” với một nụ cười dịu dàng. Tôi đã có một linh cảm không lành khi nhìn thấy bà như thế.
Không có cách nào ngăn cản mẹ tôi, người đang vội vã chạy đến kinh đô càng nhanh càng tốt.
Rồi, sau một tháng trôi qua kể từ khi chúng tôi rời khỏi quê hương, bà thậm chí còn không thể di chuyển được nữa.
Cuối cùng, bà ngã gục bên vệ đường. Bà kéo tôi ngã cùng theo và cơ thể nặng nề của bà đè bẹp tôi. Tôi không thở được. Cơ thể nhỏ bé của tôi đang vật lộn bất lực không thể làm gì thì đột nhiên,
“Chị ổn chứ?!” Có người đưa tay ra. Đó là một phụ nữ trẻ tình cờ có mặt ở đây.
Người này, người đã cứu tôi an toàn, lo lắng về tình trạng yếu ớt của mẹ và đề nghị đưa mẹ tôi đến nghỉ ngơi tại nhà trọ nơi cô ấy làm việc. Cô ấy thậm chí còn đề nghị cho chúng tôi ở lại với giá rất rẻ. Cô giải thích rằng nhà trọ do bố mẹ cô quản lý, nên việc giảm giá là không thành vấn đề.
Trong một khoảnh khắc, tôi đã nghĩ cô ta đang giả vờ thân thiện để khiến chúng tôi mất cảnh giác và bắt cóc tôi. Tôi đã rất sợ hãi, nhưng tình thế của chúng tôi quá tuyệt vọng đến nỗi tôi vẫn muốn nhờ giúp đỡ, vì vậy tôi do dự nắm lấy bàn tay dang rộng của cô ấy.
Tôi biết thật ngu ngốc khi nhờ một người hoàn toàn xa lạ giúp đỡ, nhưng tôi không thể nghĩ ra giải pháp thay thế nào tốt hơn.
Tôi không có đủ kiến thức để lên kế hoạch và thoát khỏi tình huống nguy cấp này.
Kết quả của sự lựa chọn này... Chọn tin tưởng cô ấy đã chứng minh bản năng của tôi là đúng.
Tôi thực sự ngạc nhiên khi cô ấy thậm chí còn gọi bác sĩ cho một người vô tình gặp. Đoạn cô ấy nói với tôi rằng tôi không cần phải trả phí khám, tôi nhận ra rằng có những người như thánh thần thực sự tồn tại.
Tuy nhiên, nói như vậy không có nghĩa là "hiện thực" đã đối xử tử tế với chúng tôi.
Bác sĩ, người tới gặp chúng tôi vài giờ sau khi chúng tôi đến quán trọ, tuyên bố rằng căn bệnh của mẹ không mấy tốt đẹp. Tôi không nói nên lời khi nghe ông ấy nói. Rùng mình vì sợ hãi, tôi áp tay lên đôi môi đang run rẩy của mình.
Bác sĩ thở dài sửng sốt và nhẹ nhàng vuốt đầu tôi khi nói thêm rằng thật bất ngờ khi cô ấy có thể cầm cự lâu được đến vậy.
"Cô ấy thậm chí còn có một đứa con nhỏ như này... Tôi xin lỗi, nhưng tôi không thể làm gì được."
Lời nói của ông ấy đâm tôi như dao cắt. Khi tôi đưa tay ra để bám vào giường, những ngón tay gầy gò của mẹ lau mắt tôi. Với giọng khàn khàn và yếu ớt, bà nói, "Mẹ xin lỗi."
Nếu tôi mở miệng vào lúc đó, tôi sẽ chỉ bật ra được những lời buộc tội như, "Tại sao mẹ lại bỏ con lại?", vì vậy tôi cắn môi mình.
Đúng như lời bác sĩ nói, "Bà ấy chỉ còn sống được vài ngày nữa thôi", mẹ tôi đã lặng lẽ qua đời hai ngày sau đó.
Trước khi mất, bà kể cho tôi nghe một câu chuyện về một chú chim đen, khiến tôi bối rối đè nặng trong tâm trí, nhưng ngay cả khi tôi muốn hiểu ý của mẹ, tôi cũng không thể hỏi bà nữa.
Nếu mọi chuyện cứ diễn ra như thế này, thì chúng tôi không nên rời khỏi làng. Nhưng giờ đây, sự hối tiếc của tôi chẳng có ý nghĩa gì khi tôi đã mất tất cả.
Vì là người duy nhất còn ở lại, tôi xây xẩm khi nghĩ về tương lai.
Không còn cách nào khác, một người làm tại khách điếm ấy đã nhờ người chuyên lo ma chay tại địa phương hỏa táng thi thể mẹ tôi. Sau đó, anh ta đã sắp xếp để đưa tôi vào một trại trẻ mồ côi. Tuy nhiên, vào thời điểm đó, một số người bắt đầu phản đối.
Họ tự hỏi liệu có nên đưa một đứa trẻ không rõ nguồn gốc vào một cơ sở từ thiện được những người có uy trong thành phố quyên góp hay không. Nói cách khác, vì tôi không sinh ra ở thành phố này, nên không có lý do gì để họ chăm sóc tôi.
Thái độ của họ mang đầy thì địch, nên dù có thích hay không, tôi nhận ra mình đang ở trong tình huống như thế nào. Tôi là một thứ hoàn toàn phiền toái.
Cùng lúc đó, ngay cả những người ở khách điếm đã cố gắng hết sức để tử tế với tôi cũng bắt đầu coi thường tôi, vì vậy tôi thậm chí không thể ở lại thành phố. Tôi quyết định một mình đến kinh đô.
Quỹ đi lại mà chúng tôi có ban đầu đã cạn kiệt, và ngay cả khi tôi muốn kiếm đủ tiền để sống qua ngày, thì mang cơ thể trẻ con này cũng quá là bất tiện. Tôi không thể tìm được việc làm. Tôi không biết liệu họ có ý tốt hay không, nhưng một số người khuyên tôi nên vào nhà thổ và bắt đầu làm học việc. Tuy nhiên, tôi nghĩ rằng mẹ sẽ rất buồn nếu tôi không nợ nần mà lại phải bán thân ở một nơi như vậy..
Khi tôi rời khỏi thành phố, tôi được tặng hai xu đồng làm quà chia tay. Tôi cúi đầu cảm ơn, cặp vợ chồng già quản lý lữ quán đã khóc và nói, "Chúng ta rất tiếc vì không thể nhận cháu." Người phụ nữ đã giúp mẹ và tôi dường như là con gái duy nhất của họ. Cả cha mẹ và con gái đều là những người thực sự tốt.
Tuy nhiên, chỉ lòng trắc ẩn không thể giải quyết được mọi thứ.
Mỉm cười và nói, "Không sao đâu ạ," còn quan trọng hơn cảm ơn họ.
Thực ra, tôi rất sợ.
Tôi tuyệt vọng bước về kinh đô, không có mẹ ở bên, tôi không biết mình sẽ đi đến đâu. Ban đầu, mẹ từng một lần nhờ cậy họ hàng ở kinh đô, nhưng họ chỉ trao đổi thư từ một lần duy nhất trước khi chúng tôi rời làng, nên có lẽ chúng tôi không được thân thiết lắm. Tuy nhiên, tôi vẫn phải nhờ cậy họ.
Vì làng tôi quá nghèo. Những ngày hạn hán kéo dài trong một thời gian dài, mùa màng héo úa, và chỉ còn lại một ít hàng phơi khô được lưu trữ.
Chẳng bao lâu, những người đàn ông trong làng bắt đầu ra ngoài săn bắn, nhưng lại có xích mích với làng lân cận khiến họ không có thời gian để săn mồi.
Chắc chắn là một số người, những người thà cố gắng đến kinh đô còn hơn chết như thế này, đã bắt đầu nhen nhóm. Ngay cả khi họ phải di chuyển hàng tuần trời trên xe ngựa. Chắc chắn đó sẽ không phải là một hành trình dễ dàng, nhưng họ hy vọng rằng nếu họ đến nơi an toàn, họ có thể kiếm được việc làm.
Cha tôi là một trong số họ. Ông ấy nói rằng ông ấy sẽ kiếm việc ở thành phố và đảm bảo sẽ gửi tiền về cho chúng tôi. Ông ấy mong chúng tôi chịu đựng cho đến lúc đó và rời đi. Ông đã trao tôi những lời hứa dịu dàng như "Cha sẽ gửi thư cho con", "Cha sẽ quay lại vào một ngày nào đó", "Hãy ngoan ngoãn và đợi cha".
Sự thật, chúng tôi chưa bao giờ nhận được tin cha đã đến kinh đô. Liệu ông đã quên mất vợ và con gái mình, hay ông đã chết ở đâu đó trên đường đi?
Tôi không đâu mới là thật, nhưng tôi biết rằng cha sẽ không bao giờ trở về với chúng tôi, vì vậy mẹ và tôi quyết định rời khỏi làng.
Đối với tôi và mẹ, những người không quen đi đường dài, con đường thật khắc nghiệt.
Vì chúng tôi thậm chí không thể chuẩn bị đồ dùng phù hợp cho chuyến đi, bạn có thể nói rằng ngay từ đầu, những đám mây đen đã bao trùm lấy cuộc hành trình của chúng tôi.
Trên thực tế, mẹ tôi đã mất mạng.
Nếu tôi lớn hơn, tôi đã thuê một phòng trọ và đưa bà đi khám bác sĩ sớm hơn. Trên hết, tôi chắc chắn sẽ cân nhắc đến việc hoãn chuyến đi này lại.
Kể cả nếu chúng tôi không đi hết chặng đường đến kinh đô, mẹ tôi vẫn có thể kiếm được một công việc nào đó ở thành phố lớn nơi mà chúng tôi dừng chân. Ít nhất, bà sẽ không phải chết mà không được chăm sóc tử tế.
......Nhưng dù tôi có nghĩ về điều đó nhiều đến đâu thì cũng đã quá muộn rồi.
Ngay lúc này, tôi cũng đang ở trong tình thế khó khăn.
Thời điểm nào là thích hợp nhất để sử dụng những xu đồng mà tôi được cho này là một vấn đề quan trọng. Sau khi hỏi đường đến kinh đô, tất cả những gì còn lại phải làm là đi bộ đến đó, ngay cả khi tài sản duy nhất của tôi là bộ quần áo đang mặc. ……Trong tình huống như vậy, sẽ không có gì lạ nếu tôi chết bất cứ lúc nào.
Hoàn toàn nhờ may mắn mà tôi không bị bọn cướp tấn công, và cũng chỉ là sự trùng hợp ngẫu nhiên khi tôi không bị bắt cóc. Sau khi đi bộ khoảng hai ngày, tôi phát hiện bụng mình đang réo, và khi tôi lấy ổ bánh mì mà chủ quán trọ đưa cho ra khỏi túi, nó đã bị mốc và không còn có thể ăn được.
Tôi đã lãng phí thức ăn của mình với ý nghĩ đơn giản ngờ nghệch rằng chỉ cần đi là sẽ tới được kinh đô.
Tôi là một đứa trẻ vô cùng ngu ngốc.
Cuối cùng, sau khi đi bộ khoảng năm ngày, nước cũng hết và nhận ra rằng không có cửa tiệm nào tôi có thể mua đồ ăn. Có lẽ đó là lúc tôi đạt đến giới hạn về mặt tinh thần. Với mỗi bước chân, tôi cảm thấy như cuộc sống của mình đang rút dần. Tôi loạng choạng vài bước và khuỵu gối.
Khi tôi ngã xuống, đôi chân của tôi xuất hiện trước tầm nhìn mờ nhòe của tôi trong giây lát. Tôi bật cười khi nhận ra có một lỗ thủng ở mũi giày tôi đang đi.
Tôi hẳn đã đạt đến giới hạn của mình, tận cùng giới hạn.
Tôi đơn độc trên thế gian này. Không có bàn tay nào muốn cứu đỡ tôi.
Nhưng trước đây thì không như vậy.
Khi ngôi làng thịnh vượng hơn nhiều so với bây giờ, cha tôi thường đi bộ qua các cánh đồng trong khi cõng tôi trên vai. Những bông lúa chúng tôi trồng đung đưa và xào xạc trong gió là một cảnh tượng tuyệt đẹp. Khi tôi nói rằng tiếng lao xao nghe giống như tiếng cười, cha tôi trả lời, "Có lẽ chúng thực sự đang cười".
Chúng bám rễ trên đất màu mỡ, tắm mình trong tia nắng mặt trời, và cuối cùng, chúng kết trái nặng trĩu cúi nặng cái đầu.
"Trông chúng có vẻ hạnh phúc", tôi nói.
"...Bạn đang cười à? Bạn tỉnh chưa? Hay đang ngủ thế..."
Tôi đột nhiên có cảm giác như nghe thấy ai đó hỏi tôi những câu hỏi này. Nhưng tôi không đủ năng lượng để trả lời. Mặc dù vậy, tôi vẫn ngạc nhiên khi mình có thể hé mắt. Tôi có thể nhận biết một đôi giày đen trong tầm nhìn mơ hồ của mình. Đôi giày bóng loáng màu đen thoạt nhìn khá sang trọng.
Cả ngôi làng và thành phố nơi mẹ tôi qua đời đều không có đứa trẻ nào đi đôi giày như thế.
Đúng vậy. Một đứa trẻ.
"Cậu chủ, cẩn thận nguy hiểm."
"... Nguy hiểm chỗ nào chứ? Cô ấy có vẻ còn không tỉnh táo."
"Dù thế xin người đừng đến quá gần."
"Thế à? Ý ta là, đứa trẻ này. Ta nghĩ cô ấy sẽ chết nếu ta không giúp cô ấy. Mặc kệ thế liệu có ổn không?"
"...Nó, nó không nên... nhưng,"
"Đúng không?"
Ai đó làm ơn, nhấc đứa trẻ này lên. Cùng với giọng nói đó, cơ thể tôi nhẹ nhàng được nâng lên. Khi tôi thả lỏng mình, cảm giác lắc lư thật thoải mái. Tôi nghĩ rằng mình sẽ không hối hận ngay cả khi chết như thế này. Nhưng,
"Cố lên!"
Nhiều lần, tôi được khích lệ bởi một giọng nói nhẹ nhàng.
Sau đó, tôi liên tục ngủ thiếp đi và tỉnh dậy, nhưng tất cả là nhờ người này mà tôi đã sống sót.
Cuối cùng, tôi biết rất rõ rằng chính những người hầu trong dinh thự đã chăm sóc tôi. Cậu bé chỉ ngồi trên một chiếc ghế bên cạnh giường, và thậm chí còn không biết cách vắt khăn ướt.
Tuy nhiên, mỗi lần tôi tỉnh dậy, cậu bé nhìn tôi với vẻ mặt vô cùng lo lắng, và chính nhờ cậu bé mà tôi có thể giữ được mạng sống mặc dù đang bị sốt cao.
Tôi không biết tên cậu bé, nhưng cậu bé ở bên cạnh tôi. Tôi nghĩ rằng thật tốt khi còn sống.
"...Tôi rời quê hương cùng mẹ và chúng tôi đang trên đường đến kinh đô, nhưng mẹ... đã mất vì bệnh."
Cuối cùng, khi tôi hoàn toàn tỉnh táo, tôi đã giải thích ngắn gọn những gì đã xảy ra. Tôi đã bỏ qua câu chuyện về thành phố tôi sống trước khi đến đây. Tôi nghĩ kể về nó cũng vô nghĩa. Tôi hầu như không kể về ngôi làng nơi tôi sinh ra và lớn lên.
Không, không phải là tôi không nói về nó, mà vì là tôi không thể nói về nó. Bởi vì tôi cảm thấy tội lỗi.
Tôi đã luôn mơ về điều đó.
Tôi mơ rằng, nếu tôi đến kinh đô và kiếm được tiền, tôi có thể trở thành một vị cứu tinh. Ngay cả khi tôi không thể kiếm được nhiều tiền, nếu tôi gửi một phần lương của mình về làng, tôi có thể nuôi những đứa trẻ trong một hoặc hai ngày. Tôi sẽ không thể cứu tất cả dân làng. Tuy nhiên, một vài người thì chắc có thể. Phải, đó là điều tôi tin tưởng.
Mẹ hẳn cũng nghĩ vậy. Nhưng dù bà đã nghĩ vậy, bà vẫn mất mạng.
Cuối cùng, tôi nhận rằng bạn không thể cứu được người khác khi thậm chí còn không thể tự nuôi sống bản thân.
"Đừng làm bộ mặt buồn bã như vậy.... Bởi vì cuối cùng bạn đã sống sót. Bây giờ bạn còn sống."
Đôi mắt đen của cậu bé nhuốm màu mờ mịt. Rõ ràng là cậu không có gia đình. Ngay cả khi không cần giải thích, tôi vẫn có thể hiểu ra vì không thấy người lớn nào ngoài những người hầu. Đặc biệt là vào ban đêm, mọi thứ rất yên tĩnh đến nỗi sự âm thanh tĩnh lặng dường như vang vọng trong tai tôi.
Mặc dù dinh thự rất lớn, nhưng có lẽ đó không phải là lý do duy nhất.
Tôi nhớ lại cảm giác cô đơn kỳ lạ này. Tôi có thể cảm nhận được những cảm xúc tương tự mà tôi cảm thấy sau khi mất mẹ đang bao trùm trong không khí của toàn bộ dinh thự.
"Vâng, tôi biết... Cậu nói đúng. Cảm ơn cậu đã giúp tôi."
Tôi cúi đầu cảm ơn cậu chủ nhỏ của dinh thự.
Tôi cảm thấy khá hơn nhiều, nhưng không phải là tôi có thể đi lại được luôn. Nửa ngồi nửa nằm trên giường, tôi nói chuyện với cậu bé.
"Ngẩng đầu lên đi."
Đột nhiên tay tôi cảm thấy ấm áp. Trước mặt tôi, mái tóc đen bóng của cậu bé đung đưa.
Hai bàn tay của cậu bé chồng lên đôi bàn tay của tôi, đang đặt trên chăn. Cậu bé dịu dàng vuốt ve những đầu ngón tay bầm tím của tôi. Cảm giác nhẹ nhàng đó khiến tôi nhớ đến mẹ. Vào lúc đó, tôi nhớ lại những lời cuối cùng của bà.
―――――Chú chim đen.
"Này, nếu cậu không phiền, chúng ta có thể sống cùng nhau không? Tôi nghĩ rằng hai người cô đơn như chúng ta ở bên nhau cũng không tệ."
Cậu bé nói như thể đang đùa. Nhưng ánh mắt chân thành của cậu bé đã chạm đến trái tim tôi.
Tôi cần người này. Nhưng tôi nghĩ cậu ấy cũng cần tôi.
Mặc dù chúng tôi mới gặp nhau, nhưng không hiểu sao tôi lại cảm thấy như vậy.
"... Vâng, nếu cậu không thấy không phiền... Tôi muốn sống cùng cậu."
Những ngón tay cậu bé nắm chặt tay tôi, và không hề nhầm lẫn, chúng thực sự đang bám dính lấy ngón tay tôi. Chúng tôi đều cô đơn.
"À mà... cậu không muốn biết tên tôi sao?"
"... Tên tôi là..."
"... Emma."
Còn cậu, tên cậu là gì?


0 Bình luận