Chương 58
Chương cuối của hồi kết - 4
Ta bước lên cỗ xe ngựa đang đợi gần đó và thở dài. Môi ta đang run rẩy là minh chứng cho việc đây không phải tưởng tượng.
Khi nhắm mắt lại, ta không thể không nhớ lại rất nhiều thứ. Càng cố quên đi mọi thứ, bạn càng nhớ thêm về chúng. Và vì vậy, ta không thể tránh khỏi việc nghĩ đến Maurice, người mà ta vừa mới nói lời tạm biệt.
Ta đã có quá nhiều những ký ức tàn khốc qua những vòng lặp tái sinh của mình. Nếu bạn hỏi ta rằng người quản gia có để lại ấn tượng mạnh mẽ trong số họ không, câu trả lời sẽ là không.
... ... ... Tuy nhiên, khi cẩn thận suy nghĩ lại, ta nhận ra rằng ông ấy vốn luôn là đồng minh gián tiếp của ta.
Ông ấy không thể hiện rõ ràng điều đó, nhưng khi có chuyện gì xảy ra, ông sẽ giả vờ hoàn toàn đứng về phía cha mẹ ta trong khi cố gắng ngăn cho ta không bị đổ lỗi... phải không?
Ví dụ, trong kiếp này, khi ta cố gắng ngăn cản mẹ tự tử và cha ta buộc tội ta là người làm tổn thương bà. Chắc chắn là ông quản gia đã nhặt con dao mà mẹ đã dùng để cắt cổ mình và đưa cho cha xem.
Không chỉ có vậy. Ông cũng là người đưa Silvia đến đó.
Maurice đã gọi bác sĩ đang chăm sóc Silvia đến để kiểm tra vết thương của ta.
Lúc ấy, Silvia đã tự mình đi cùng bác sĩ.
Tuy nhiên, có thể Maurice cố tình mang đứa trẻ đó theo.
Ngày hôm đó, ta đang ở trạng thái kích động, bị cảm xúc dữ dội lấn át, ta đã khóc lớn lên những nỗi niềm thực sự bị chôn sâu trong tim cho đến bây giờ.
Ta đã hỏi tại sao không ai yêu ta. Ta đã bị kích động đến nỗi, nếu mọi chuyện cứ tiếp tục như thế này, ta không biết mình còn có thể thốt ra những lời lẽ thế nào nữa. Ta có thể đã trút hết sự oán giận và hận thù tích tụ bấy lâu nay đối với cha mẹ mình, hoặc thậm chí có thể đã thốt ra những lời vô phép đến nỗi người ta muốn bịt tai lại.
Nhưng như vậy cũng chính là phản bội chính mình. Điều đó cũng giống như phủ nhận mọi nỗ lực mà ta đã hết lòng tuân theo để trở thành một tiểu thư... ... ...phủ nhận toàn bộ cuộc sống của ta cho đến tận bây giờ.
Cũng không loại trừ khả năng cha hoặc mẹ sẽ nói điều gì đó để dồn ta vào thế bí.
Ta chỉ đang tưởng tượng ra những khả năng này, nhưng tóm lại, sẽ không có gì lạ nếu có ai nói thêm gì vào lúc đó.
Người xuất hiện lúc ấy là Silvia. Nhờ giọng nói của đứa trẻ không biết đọc bầu không khí, nhờ sự xuất hiện nhẹ nhàng như lướt trong không khí của em gái ta, cha đã lấy lại được một chút bình tĩnh. Ta vẫn có thể nghe thấy giọng nói nhẹ nhàng của em.
Tuy nhiên, đối với ta, sự kiện ấy khiến ta cảm thấy có chút mất mát. Thực tế cái nơi điên rồ đó, khi tất cả đều đang quá kích động, chúng biến mất ngay lập tức khi em gái ta xuất hiện.
Có lẽ nếu Maurice thực sự quan tâm đến ta dù chỉ một chút... Thì, ta nghĩ ông ấy mang Silvia đến vì lợi ích của ta. Kết luận của ta là như vậy.
"... Không, điều đó là không thể. Thật quá nực cười..."
Mọi thứ chẳng qua chỉ là suy đoán suông. Chỉ là tưởng tượng. Một giấc mơ viển vông chứa đầy những điều ước như "sẽ thật tuyệt nếu điều đó là sự thật".
Không ai có thể đọc được trái tim của người khác.
"Ilya? Em ổn chứ?"
Khi anh ấy gọi ta, ta mới để ý, chúng ta đã cách khá xa biệt thự nhà Matisse.
"Em cảm thấy không khỏe à?"
Crow nhìn ta với vẻ mặt lo lắng. Ngay trước khi lên xe ngựa, anh ấy đã trở lại hình dạng con người để nói với người đánh xe ngựa về đích đến của chúng ta, nhưng một lần nữa ta lại không biết gì cả.
"... Chuyện là về Maurice. Em không biết phải xử sự ra sao..."
"À, người quản gia đó, đúng không?" Crow nói với vẻ mặt trẻ con trên khuôn mặt, khi anh ấy gật đầu với vẻ mặt "tôi biết hết".
"Không phải cứ kệ ông ta đi là được sao? Sau cùng, em sẽ không bao giờ gặp lại ông ấy nữa".
Đó là một câu trả lời thực sự giản đơn.
“Vâng, đúng vậy. Chắc chắn rồi.”
Tuy nhiên, có điều gì đó không hợp lý. Ngay cả khi ta nghĩ chỉ cần thế là được, thì nó vẫn đè nặng lên tâm trí ta.
Crow hoàn toàn trái ngược với ta.
“... À! Nói về chuyện đó, em đã nhận được một chiếc đồng hồ trước đó, phải không? Em có thể cho tôi xem không?”
Khi Maurice đưa cho ta chiếc đồng hồ quả quýt, ta đã rất ngạc nhiên vì những chạm khắc tinh xảo.
Ta đặt chiếc đồng hồ bạc lên lòng bàn tay. Có vẻ như không có vết vân tay nào hằn lên. Có một vài vết xước nhưng bạn có thể thấy nó được đánh bóng cẩn thận.
Đó là một chiếc đồng hồ bỏ túi rất bình thường và đơn giản với một sợi dây dài.
“Cái này, nó bị hỏng rồi.”
“... Hả?”
Lần đầu tiên ta phát hiện ra là khi anh ấy chỉ vào mặt đồng hồ. Kim giây của đồng hồ cứ lắc qua lắc lại cùng một vị trí. Nói cách khác, nó không nhích thêm được tí nào.
Ta đã nghĩ nó vận hành thật kì lạ, như thể nó đã ngừng đánh dấu thời gian trôi qua.
“Không thể nào. Maurice thường nhìn vào chiếc đồng hồ này để xem giờ.”
“Vậy thì, có lẽ nó mới hỏng gần đây? Hoặc là, ông ấy đang nhìn vào một chiếc đồng hồ hỏng?”
“... Không ai sử dụng một chiếc đồng hồ hỏng. Họ sẽ mua luôn một chiếc mới.”
Ngày nay, bạn có thể tìm được một chiếc đồng hồ quả quýt với giá cả phải chăng. Ngay cả người hầu cũng có thể mua một chiếc mà không gặp khó khăn gì.
“Đưa cho em một chiếc đồng hồ hỏng để đổi thành tiền, ông ấy đang đùa phải không?”
Ta nhìn Crow đang cười. Ta không thể đọc được gì từ biểu cảm của anh ấy. Anh ấy chỉ đơn giản đang cười.
“... Không sao đâu. Ngay từ đầu em đã không có ý định bán nó.”
Một chiếc đồng hồ hỏng sẽ không có giá trị gì nhiều, và thậm chí ta cũng không thể bán được nó.
“Tại sao? Chúng ta cần tiền cho hành trình của mình phải không? Tôi thậm chí còn không thể đảm bảo chỗ ở cho chúng ta. Liệu mình có nên cắm trại ngoài trời không? Hừm, nó hẳn cũng vui theo một cách riêng nhưng...”
Ta định trả lời thì cỗ xe rung chuyển dữ dội. Ta vô thức ngậm miệng lại, suýt nữa cắn vào lưỡi.
“... Đùa thôi. Thực ra, tôi có ý tưởng rồi, nên không sao đâu.”
Chăm chú nhìn ta, Crow vuốt tóc ta. Từ khi chúng ta đoàn tụ, anh ấy luôn ở quá sát ta.
Ta hiếm khi ở gần người khác, chứ đừng nói đến người khác giới. Theo phép lịch sự, ta luôn phải giữ khoảng cách thích hợp
Ngoại lệ duy nhất là ở các bữa tiệc tối, nơi ta khiêu vũ với Soleil. Dù khoảng cách được thu hẹp, ta cũng cẩn thận không chạm vào cơ thể ngài ấy nhiều nhất có thể. Bởi vì ta nghĩ ngài ấy ghét ta.
“Dù sao thì, về chiếc đồng hồ này. Nó bị hỏng, nhưng... đó không phải là vấn đề.”
Crow, người đang nhìn chằm chằm vào mặt đồng hồ, gõ nhẹ vào mặt kính bằng ngón tay. Sau đó, anh ấy đưa chiếc đồng hồ lên gần tai và lắc nhẹ.
“... Như tôi nghĩ.”
Sau khi gật đầu với chính mình, anh ấy cầm nó trong lòng bàn tay và đưa cho ta. Ta dõi theo ánh mắt anh và nhìn vào chiếc đồng hồ bỏ túi vừa vặn trong lòng bàn tay anh.
Anh dễ dàng kéo núm vặn của đồng hồ ra và tháo lớp kính che mặt đồng hồ.
“Eh.”
Ta thực sự không biết nó hoạt động như thế nào hoặc chốt khóa có bị lỏng không, nhưng mặt đồng hồ và kim giờ nay đã lộ ra. Crow tiếp tục dùng ngón tay đẩy mặt đồng hồ.
Qua một khoảng thời gian, cỗ xe ngựa đã bắt đầu chạy trên một con đường đất. Vì thế, nó rung lắc rất nhiều. Ta ngã vào lòng Crow, người đang đỡ lấy vai ta, và nhìn chằm chằm vào chiếc đồng hồ đã tháo rời. Cơ chế bên trong đồng hồ xuất hiện bên dưới mặt đồng hồ đã tháo rời.
Ở đó. Bên trong các khoảng trống giữa các bộ phận nhỏ được lắp ráp tinh xảo, khảm những viên đá sáng màu.
“... Cái gì? Chúng là gì?”
Đó là những từ thoát ra khỏi miệng ta, nhưng thực ra, ta đã đoán được.
“Đá quý.”
Trái tim ta rung động khi sự thật được nói ra không chút do dự.
“Nếu chúng rơi ra, sẽ rất rắc rối, vì vậy hãy để mọi thứ trở lại đúng vị trí”, Crow nói với một nụ cười nhẹ trên khuôn mặt trước khi khéo léo lắp lại chiếc đồng hồ bằng những ngón tay thon dài của mình.
Những viên đá nhỏ vừa khít giữa các bộ phận nhỏ của một chiếc đồng hồ bỏ túi. Nhưng vì ta đã tiếp xúc với đồ thật nên ta biết.
“Nó sẽ không giúp chúng ta có được nhiều tiền, nhưng chúng có giá trị. Một khi chúng ta đổi chúng lấy tiền, chúng ta sẽ không gặp vấn đề để kiếm sống trong một khoảng thời gian. Phải không?”
Ta vô tình gật đầu khi anh ấy hỏi ý kiến ta. Nhưng gần như ngay lập tức, ta định thần lại và lấy lại bình tĩnh.
“... Không ổn tí nào!”
Ta định hét lên nhưng cổ họng ta nghẹn lại. Khi kết thúc câu nói, giọng ta vỡ ra và yếu dần. Đúng vậy. Làm như vậy là không tốt. Hoàn toàn không tốt.
"Thật vậy sao? Tôi nghĩ đây có lẽ là cách thể hiện tình cảm tuyệt vời nhất mà ông ấy có thể biểu ra, đúng không?"
Một số người có thể không chấp nhận việc biến tình yêu thành đá quý, nhưng sao phải quan tâm người ngoài nghĩ gì chứ? Crow nhướn một bên lông mày với ánh mắt đầy ẩn ý trước khi nói,
“Cho dù ông ấy là quản gia, ông vẫn chỉ là một người hầu. Ông hầu như không thể đầu tư chúng hoặc tự do đem đi. Ông ấy có thể đang phục vụ một quý tộc, nhưng tiền lương của ông có lẽ được xác định theo giá thị trường. Trong trường hợp đó, ông ấy hẳn đã biến tất cả số tiềm mình kiếm được được thành đồ trang sức.”
Và ở đây, chứa những viên đá có giá trị bằng số tiền đó, anh ấy nói thêm khi nắm chặt chiếc đồng hồ bỏ túi.
“Nó nặng, phải không? Ông ấy hẳn đã đẩy em đi với quyết tâm như vậy. Ông ấy thực sự đã trao cho em tất cả tiền ông ấy kiếm được cho đến nay."
“...”
“Nhưng tất nhiên, tôi không chấp nhận mọi việc ông ấy làm. Như chính ông ấy đã nói, người đó không hề cứu em. Bởi vì ông ta thậm chí còn chưa bao giờ đề nghị giúp đỡ. Đối với tôi, ông ấy.... con người tên là Maurice ấy là một sự tồn tại không thể tha thứ.”
“...”
“Nhưng tôi nghĩ mọi người đều từng trải qua. Khi không thể nói ra điều họ muốn truyền đạt.”
Ngay cả tôi, và cả em, không phải vậy sao? Khi ta được nghe điều đó, ta không thể phản bác Crow. Ta đã sống với mọi lời nói giữ trong lòng. Ta đã nghĩ rằng sẽ ổn thôi, ta tự nhủ rằng đó là điều đúng đắn nên làm.
“Em không cần phải tha thứ cho ông ta. Chỉ cần chấp nhận món quà của ông ấy là được. Em có thể thoải mái vứt bỏ mong muốn của ông ấy, nhưng không có gì sai khi nhận chiếc đồng hồ, đúng không? Tuy nhiên, nếu tình cảm của Maurice quá nặng nề và khiến em đau buồn, thì đó lại là một câu chuyện khác.”
Anh ấy vỗ đầu như để an ủi ta. Ta cảm thấy xấu hổ vì anh ấy đối xử với ta như một đứa trẻ.
Chiếc đồng hồ bỏ túi mà anh ấy đưa lại cho ta cảm giác lạnh lẽo và dễ chịu. Đó là một chiếc đồng hồ nhỏ đã từ bỏ chức năng chỉ thời gian để giấu những viên đá quý dưới mặt đồng hồ. Những tưởng nó bị hỏng, hóa ra nó lại rất quý giá.
Nó khiến ta nhớ đến Maurice ở mọi điểm.
Ông ấy có ánh mắt lạnh lùng, vẻ mặt cứng nhắc và không bao giờ cười. Nhưng thực ra ông ấy là người giấu những gì quý giá với mình vào sâu thẳm trong trái tim và giữ cho riêng mình.
“... Ilya.”
Từng giọt nước rơi xuống những đường khắc tinh xảo trên chiếc đồng hồ. Ta nghĩ trời đang mưa, nhưng khi ta nhìn lên, một cơn chua xót chạy dọc sống mũi.
“Sao em khóc?”
“... Em không biết.”
“Ừm.”
Khi ta lau má bằng ngón tay, ta xác nhận rằng mình thực sự đang khóc. Mặc dù ta không buồn, nhưng cảm giác thật kỳ lạ.
“Lạ thật. Tôi cũng sắp khóc rồi.”
Vừa nói xong, Crow nhắm chặt mắt lại. Ta biết anh đang cố kìm nước mắt.
“Chúng ta chẳng phải đang trở thành những đứa trẻ hay khóc nhè rồi sao?” Khi anh nói câu này với giọng trêu chọc và hướng đôi mắt ướt về phía ta, ta bất giác bật cười.
Tiếng cười của chúng ta át đi tiếng ầm ầm của cỗ xe đang chạy.
*********************************
Em không biết cỗ xe ngựa này định chạy thêm bao lâu nữa, nhưng nếu chúng ta không nghỉ ngơi sớm, cơ thể em sắp tới giới hạn rồi.
Khi ta nói vậy và nhìn Crow, anh ấy trả lời, "Sớm thôi chúng ta sẽ đến đích", và một nụ cười đầy ẩn ý lại xuất hiện trên môi anh. Vài phút sau, hai chúng ta đã đến một nhà trọ sạch sẽ và ngăn nắp.
Ta lại nói rằng ta không có tiền để ở lại đây,sau khi bộc lộ chút ngỡ ngàng, anh ấy gật đầu và nói, "Không sao đâu".
"Ilya, em nói rằng em cần tìm người cộng tác, nhưng chúng ta vốn đã có rồi".
"... À phải. Anh nói rằng anh đã nghĩ đến một người".
"Ừ".
Vừa nãy, ta đã rất ngạc nhiên khi Crow lấy ra một đồng tiền vàng từ túi áo ngực để cảm ơn người đánh xe.
Khi cậu ta cúi đầu nhìn những ký hiệu lạ lẫm được khắc trên đồng tiền vàng, người đánh xe, dường như đến từ một quốc gia xa lạ đã tới đây định cư và làm việc, đã thốt lên một tiếng.
Theo những gì ta nghe được, đồng xu này có vẻ rất có giá trị. Người đàn ông nghi ngờ liệu nó có phải là thật hay không, nhưng khi Crow nói với cậu ta rằng ngay cả một đồng xu giả được khắc tinh xảo như vậy cũng đáng giá, cậu ta hoàn toàn thay đổi lập trường và nhận đồng vàng với vẻ mặt phấn khởi.
"Đồng vàng đó, sao anh có được vậy?"
"... À, cái đó à? Là của tôi. Tôi đã có nó từ lâu rồi. Tôi nghĩ nó sẽ biến mất khi di chuyển qua các thế giới, nhưng có vẻ như nó vẫn ổn."
Anh ấy nói thêm rằng anh giấu những đồng vàng, bạc và đồng trong quần áo của mình để phòng trường hợp có chuyện gì xảy ra.
"Anh giống như một pháp sư vậy."
Khi ta thì thầm, "một nhà ảo thuật có lẽ là một thuật ngữ tốt hơn..." anh ấy đáp lại với vẻ mặt nghiêm túc khác thường.
"Tôi hoàn toàn không có gì giống như thế."
Trên xe ngựa, Crow lấy ra một tờ giấy nhỏ từ túi ngực và gấp thành một con bướm, trước khi thả nó bay đi. Ta rất ngạc nhiên khi con bướm lại vỗ cánh nương theo làn gió.
“... Nhân tiện, anh là dạng tồn tại gì vậy?”
Ta đã từng nghĩ rằng không ai khác ngoài ta có thể nhìn thấy anh ấy, nhưng có vẻ không phải vậy.
Chắc chắn, Crow, người đã đồng hành cùng ta trong vài sự kiện của vòng lặp chuyển sinh, chỉ là một sự tồn tại thoáng qua, giống như một giấc mơ hay một ảo ảnh. Trên thực tế, đúng là anh ấy “khó để thấy”.
Mặt khác, khi ngẫm nghĩ lại, anh ấy đã nói chuyện với em gái ta sau khi ta tự tử. Điều đó không có nghĩa tất cả mọi người đều có thể nhìn thấy anh ấy. Ngay cả bây giờ, dù là người đánh xe ngựa hay người tiếp khách của quán trọ, họ vẫn trò chuyện với Crow như một lẽ tự nhiên.
Khẽ nghiêng đầu, anh ấy gật đầu với chính mình sau khi giả vờ suy ngẫm về điều đó và nói,
“Để mà nói, tôi cũng giống như một con búp bê. Đơn giản thì, chẳng phải tôi đã bị đối xử như một con búp bê cho đến bây giờ sao?”
“... Khoan đã, em không hiểu ý anh.”
“Hmm. Ví dụ, hãy tưởng tượng rằng hiện tại em đang ôm một con búp bê trên tay. Trong tình huống đó, ngay cả khi tôi nói chuyện với em, em sẽ không trực tiếp nói chuyện với con búp bê, phải không? Ngay cả khi con búp bê nằm trong tầm nhìn của em, em sẽ không nghĩ đến việc trò chuyện với nó. Dù nó có mang hình dạng con người, nhưng cuối cùng nó vẫn chỉ là một con búp bê.”
“Ồ. Có lẽ.”
“Có thể có một số người sẽ nói chuyện với búp bê nhưng... Cho đến bây giờ, không hẳn là không có ai, tuy nhiên, đó chỉ là số ít mà thôi.”
Và em nằm trong số đó.
“... Nhưng bây giờ, anh không chỉ là một con búp bê, đúng không?”
“Ai biết được? Chỉ có Chúa mới biết.”
“...”
“Cho dù tôi chỉ là một con búp bê hay một con người, tôi sẽ luôn ở bên em.”
Đó là tất cả những gì tôi có thể hứa với em, Crow nói khi nắm lấy tay ta. Ta đã quen với những ngón tay lạnh lẽo của anh ấy. Thế nhưng, ta không còn cảm thấy cô đơn.
"Hay là, em ghét có một người đàn ông xa lạ bên cạnh em?"
Crow, người hỏi với giọng nói có phần bông đùa hơn là tự ti, nhẹ nhàng vung tay chúng ta như một đứa trẻ.
Ta vội lắc đầu khi anh nhìn ta bằng đôi mắt đen của mình.
"Chà, ngay cả khi em nói rằng em ghét nó, tôi sẽ không rời xa em đâu."
Chẳng phải em sợ điều đó hơn cả sao? Lần này, ta không thể đoán được ẩn ý đằng sau ánh mắt mà anh ấy đang nhìn ta.
Đôi mắt anh nhìn ta, nhưng có vẻ như không nhìn thấy ta.
"Crow."
"... Hửm?"
"Em muốn anh luôn ở bên em. Còn nữa, em muốn anh luôn nhìn em. Đừng rời mắt khỏi em."
Sau đó, chàng trai chớp mắt một lần trước khi thở ra một hơi dài và cười. Nhiều ánh sáng lấp lánh trong đôi mắt đen của anh.
“Tại sao tôi lại hạnh phúc thế này khi em đưa ra yêu cầu?”
“Nếu em nói với tôi như vậy, tôi sẽ trở nên ích kỷ.”
“... Không sao đâu. Tất nhiên, không thành vấn đề.”
Crow cười vui vẻ đến mức ta nhận ra tất cả đều thực sự được chấp thuận.
Suốt cuộc đời mình, ta đã sống dưới thân phận vị hôn thê của Soleil. Việc chôn sâu tâm tư mình đã thành một thói quen, và hỗ trợ ngài ấy, người ai cũng đoán rằng sớm muộn gì cũng trở thành hầu tước, vốn chính là lẽ sống đời ta.
Nhưng ta không còn phải hướng đến mục tiêu trở thành người như vậy nữa. Ngay cả khi ta cảm thấy không quen, ta cũng không thể làm gì khác. Bởi vì từ hôm nay trở đi, một ta mới đã ra đời. Ilya, vị hôn thê của Soleil, đã chết.
Đây là sự thật không thể chối cãi; đây là hiện thực.
"Bây giờ, hãy nói với tôi nếu em muốn ăn chút gì. Chúng ta sẽ bắt đầu từ đó."
Căn phòng cho thuê không rộng, nhưng có hai chiếc giường và thậm chí còn có cả phòng tắm. Đó là một căn phòng mà người bình thường không dễ dàng thuê được.
Mặc dù đây là lần đầu tiên ở tại một nơi như vậy, Crow có vẻ khá quen với nó. Anh nói rằng anh sẽ đi mua những thứ thiết yếu sau và xếp những đồng bạc mà anh giấu trong quần áo lên bàn. Ta thực sự tự hỏi anh ấy giấu nhiều tiền như vậy ở đâu.
Và, sau khi đợi thêm một lúc, anh ấy rời khỏi phòng nhưng sớm quay lại và đưa cho ta một vài phục trang kín đáo. Đó là phục trang mà các cô gái trong thành hay mặc.
"Tôi đã thương lượng với những người trong quán trọ và họ đã bán cho tôi. Tôi xin lỗi vì chúng là quần áo cũ, nhưng mặc những bộ quần áo như thế này sẽ phù hợp hơn với thành thị. Ngoài ra…có chút đau đớn đối với tôi khi phải nhìn thấy vết máu trên người em."
Anh ta liếc nhìn ta một cách ngượng ngùng, người đã cởi chiếc áo choàng nãy mượn và đang ôm nó trong tay.
Những người của quán trọ sẽ đổ đầy nước nóng vào bồn tắm, em nên gột rửa hết bụi bẩn và thay đồ mới vào. Sau đó, ngủ một giấc. Khi em thức dậy, hãy ăn cùng nhau rồi đi mua sắm.
Khi ta nhìn cách anh ấy khéo léo lập kế hoạch, ký ức về thời gian ta ở trong nhà thổ hiện về. Đó là từ một cuộc đời mà ta đã đánh mất, nhưng không thể nhầm lẫn được, đó cũng là một phần con người của ta.
"... Chúng ta có thể ngủ cùng nhau không?"
"Ahah, em thấy cô đơn sao?"
"Vâng, em nghĩ vậy... là nó."
Những lời đó thoát ra khỏi miệng ta trước khi ta kịp nghĩ.
Nụ cười của Crow nhẹ nhàng biến mất và anh ấy nghiêng đầu hỏi, "Tôi có nên hát ru cho em không?"
Khi ta gật đầu, nghĩ rằng mình đã nghe thấy lời này ở đâu rồi, căn phòng trở nên im lặng. Ta dương mắt lên nhìn chằm chằm vào khuôn mặt trắng trẻo của anh ấy, cảm thấy đôi mắt đen của anh dần trở nên ướt át.
"Crow?"
Không muốn bị nhìn thấy, chàng trai quay đi và thì thào, "Em thực sự ở đây, phải không?" Giọng nói của anh ấy nhẹ đến nỗi phải cố căng tai ra thì mới có thể nghe thấy. Có vẻ như cảm xúc thực sự của anh ấy đã vô tình để lộ ra.
“Giống anh thôi. Anh thực sự ở đây, đúng không?”
Khi ta hỏi anh ấy, giọng ta tựa như một lời nguyện cầu.
Bối rối, ta vội vàng ngậm miệng lại. Đối với nhau, chúng ta dường như không có cảm giác thực tế nào cả.
“Em nghĩ rằng từ giờ trở đi, chúng ta có thể hiểu nhau từng chút một. Bởi vì chắc chắn cả hai chúng ta đều cần thời gian cho việc này.”
Hai chúng ta nhẹ nhàng nhìn vào mặt nhau và đặt tay lên tay nhau.
Anh ấy tự gọi mình là búp bê, và không có dấu hiệu mỏi mệt nào trên khuôn mặt anh ấy. Chỉ có bóng tối do hàng mi dài tạo ra. Anh ấy là một sinh vật không rõ ràng. Ngay cả bây giờ, ta cảm thấy anh ấy có thể biến mất bất cứ lúc nào.
Tuy nhiên, anh ấy nói rằng anh ấy sẽ ở bên cạnh ta. Anh ấy nói rằng anh ấy sẽ không đi đâu cả.
“Mỗi phút, mỗi giây,tôi sẽ chứng minh rằng tôi ở đây. Đó là lý do tại sao, tôi muốn em cũng chứng minh điều đó. Rằng em sẽ luôn ở bên tôi.”
Nhưng bây giờ, tắm nước nóng là điều quan trọng nhất. tôi sẽ đi hỏi nhân viên quán, anh ấy nói và rời khỏi phòng.
Không suy nghĩ, ta đi theo sau lưng anh ấy. Ngay lúc ta đưa tay ra chạm vào anh ấy, ta nhận ra. ... ... ... Nó không đau.
"... Có chuyện gì à?"
"Cánh tay của em, nó không đau."
"? Ý em là sao? Em bị thương à?"
Ta xắn tay áo lên và đưa cánh tay cho Crow, anh ấy vội vã quay lại phòng.
Miếng băng hơi lỏng đã nhuốm máu. Ở đây, đáng lẽ phải có vết cắt do con dao của mẹ ta gây ra.
Khi Crow tháo băng, vết thương lẽ ra phải ở đó nay đã biến mất. Không có mũi khâu nào, không có dấu hiệu chảy máu, thậm chí không thấy một vết đóng vảy nào.
"Mọi thứ, không, như thể chưa từng có gì xảy ra."
Giống lỗ thủng trên ngực, vết thương trên cánh tay ta dường như đã biến mất.
Ta nhớ mình đã bị đâm bằng con dao mà Saion tự tay phi, cũng như đã ngăn mẹ ta tự tử.
“...Vì một lý do nào đó, em thấy sợ.”
Crow nắm lấy tay ta khi ta khẽ thì thào. Anh ấy cau mày và có một biểu cảm khó tả.
“Đừng sợ. Anh chắc chắn đấy.”
“Làm sao anh có thể chắc chắn?”
“Bởi vì em còn sống.”
Khi được nói như vậy, ta cố gắng lắng nghe nhịp tim của mình. Thay vì nghe mạch đập, ta cảm thấy rõ ràng nội tạng sâu trong lồng ngực mình chuyển động.
“Em lẽ ra đã chết, nhưng em giờ chắc chắn đang ở đây và còn sống. ... ... ...Tôi cũng vậy. Chúng ta còn sống. Đó là điều tuyệt vời. Không có gì phải sợ cả.”
“Có lẽ vậy.”
Ta không nghĩ rằng còn sống có nghĩa là hạnh phúc. Nhưng, với một người đã chết và được tái sinh nhiều lần, ta có thể hiểu được mình may mắn như thế nào khi còn sống.
“Hơn nữa, ngay cả khi vết thương đã biến mất, thì cũng không có nghĩa là không có chuyện gì xảy ra, phải không? Những ký ức khắc sâu trong tim em vẫn chưa biến mất. Những ký ức đau đớn và buồn bã—tất cả những điều em đã trải qua tạo nên con người em.”
“...Đúng vậy, anh nói phải.”
“Hơn nữa, em thậm chí không thể quên được điều bản thân mình muốn.”
“...”
“Những điều em muốn quên là những điều em không thể quên.”
Nếu tôi chỉ có thể nhớ lại những ký ức vui vẻ và dễ chịu, thì thật tuyệt biết bao.
Nhưng tôi không muốn như vậy, người đó nói.
“Bởi vì tôi cảm thấy rằng càng nhớ rõ nỗi đau, nỗi buồn và sự tức giận của quá khứ, thì tôi càng có thể khẳng định rõ ràng bản ở thân hiện tại của mình.”


0 Bình luận