Chương 57
Chương cuối của hồi kết - 3
Lúc đầu, ta thấy đây chỉ là một cỗ xe tồi tàn, nhưng khi đã quen, ngắm nhìn quang cảnh đẹp từ đây khiến tâm trạng ta khá hơn đôi chút. Cảm giác lạnh lẽo mà ta cảm thấy lúc giờ chỉ như một lời nói dối, và má ta giờ đây đã đủ nóng để có thể cảm nhận được hơi ấm từ chúng.
Vô số màu sắc như đỏ tươi và xanh đậm, tím và đỏ thẫm, hòa quyện vào nhau, nhẹ nhàng tô thắm cho những đám mây đang trôi trong bình minh.
Thật giản dị và đẹp đẽ, và nó khiến ta nhận ra điều gì đó. Chắc chắn,chúng như dấu hiệu về con đường tương lai của ta, và khi nghĩ đến điều đó, vô tình, khóe môi ta khẽ nhếch lên một nụ cười nhẹ.
Đây chính là ý nghĩa của từ "hướng về phía trước". Bởi vì bạn tin rằng có hy vọng ở đích đến nên bạn có thể ngẩng cao đầu. Và điều đó thật rực rỡ.
Những tia sáng không ngừng chiếu xuống từ bầu trời nhuộm sáng cả thành phố.
Như thể đó là một loại tín hiệu, cửa sổ của những ngôi nhà ở đây và ở kia đều mở toang. Một số cư dân thò đầu ra khỏi cửa sổ. Khi họ nhìn vào mắt nhau, họ có vẻ trao đổi vài lời hoặc gật đầu chào. Hẳn họ đang giao thiệp trong khi thông gió cho căn phòng của mình.
Khi cỗ xe tiến về phía trước, ánh mắt ta bâng quơ dõi theo cảnh sắc đang thay đổi.
Hai chúng ta nhanh chóng đến gần khu chợ. Những người bán hàng đang di chuyển không ngừng nghỉ bận rộn bán trái cây, rau củ và hàng hóa hàng ngày, thỉnh thoảng cười lớn khi có chuyện gì đó xảy ra.
Trước khi nhận ra, cả thành phố đã thức dậy, chào đón buổi sáng.
Nơi đây trở thành một nơi nhộn nhịp và ồn ào, tràn đầy sức sống hòa cùng bầu không khí sôi động.
Ta đã rất ngạc nhiên trước sự khác biệt so với dinh thự nhà bá tước, nơi luôn yên tĩnh. Nơi cuộc sống hàng ngày không được gây ồn ào là phép lịch sự và có luật không được phép cười hay lớn tiếng. Không được phát ra tiếng động khi bước đi, các chuyển động của bạn phải chậm nhất có thể và hoàn hảo đến từng đầu ngón tay để duy trì trạng thái hoàn toàn tôn quý. Đó là cách ta sống.
Nói thế không có nghĩa ta đánh giá cái nào tốt hơn. Trước hết, việc so sánh chúng là không cần thiết. Bởi vì chúng chỉ đơn giản là “khác nhau”. Mọi người đều đang điên cuồng sống trong thế giới của riêng họ.
Trong cuộc sống đầy lo âu và đau đớn như thể ta đang mang trên lưng tất cả những bi thương của thế giới, đây là lần đầu tiên ta có suy nghĩ như vậy.
Cái đêm khi ta trốn thoát trong làn mưa tầm tã, cái ngày khi ta bị một kẻ buôn người bắt giữ. Khi ta bị bán, bị nhốt ở một nơi ánh sáng mặt trời không chiếu tới, vùng vẫy, cho đến khoảnh khắc ta nhận ra mình không thể làm được gì. Ta luôn chuẩn bị sẵn sàng để chết, nhưng ta chưa bao giờ có thể kết thúc cuộc đời mình một cách dễ dàng. "Tại sao chỉ có mình ta?" ... ... Câu hỏi đó vẫn luôn quanh quẩn trong đầu ta.
Những ngày đó giờ đây dường như trở nên rất xa vời.
"...Ilya?"
Ta ngẩng đầu lên sau khi nghe thấy giọng nói dịu dàng này, Crow nhẹ nhàng nắm chặt lấy tay ta. Biết rằng ta đã khiến anh ấy lo lắng, ta lắc đầu và nói với anh ấy rằng không có gì cả.
"Em có biết rằng lời ấy chẳng có tí thuyết phục nào khi em để lộ ra biểu cảm như này không?"
Với một nụ cười giễu và đắng cay trên môi, anh ấy vuốt ve khuôn mặt ta bằng những ngón tay thon dài của mình. Sau khi chạm vào ta để kiểm tra xem ta có ổn không, anh ấy nói rằng có vẻ tâm trạng ta đã tốt hơn trước. Ta cảm thấy rằng mình không thể giấu Crow bất cứ điều gì.
“Chà, cũng không sao cả. Chúng ta có thời gian mà. Chúng ta sẽ dành thật nhiều thời gian cho nhau để hiểu nhau hơn.”
Khi ta nhìn anh ấy cười vui vẻ, ta cảm thấy một cảm xúc gì đó còn mạnh mẽ hơn cả cảm giác déjà-vu. Có phải vì vẻ ngoài rạng rỡ của anh ấy trùng với phiên bản Crow mà ta đã gặp trong quá khứ không?
“Ha ha! Lại nữa... anh lại làm biểu cảm này nữa rồi...”
Người đang nhìn vào mắt ta ở khoảng cách đủ gần tới mức chóp mũi chúng ta có thể chạm vào nhau chắc cũng đang cảm thấy thế.
Khóe mắt anh ấy nheo lại, tạo nên bầu không khí nhẹ nhàng, nhưng cũng bộc lộ một nỗi buồn không thể diễn tả bằng lời. Anh ấy đang nhìn vào một phiên bản của ta mà ta không biết.
Cảm giác này là thứ mà chỉ hai chúng ta có thể chia sẻ, và chúng ta sẽ luôn mang theo nó trong tương lai. Hoàn toàn không có cách nào để lấy lại thời gian đã trôi đi hay những thứ chúng ta đã đánh mất.
Đó là lý do tại sao, ta không có lựa chọn nào khác ngoài việc sống với những cảm xúc mạnh mẽ này, ngay cả khi ta không biết cách kiểm soát chúng.
Điều ta có thể làm là tích thêm những cảm xúc mới.
"... Nhân tiện, cỗ xe ngựa này đang hướng đến đâu?"
Crow là người đã nói với người đánh xe nên đi đâu, nhưng anh ấy không nói với ta. "Để tôi lo!" là tất cả những gì anh tràn đầy tự tin nói, vì vậy cuối cùng ta đành dựa vào anh ấy.
"Chà... Em sẽ biết khi chúng ta đến đích."
Đầu tiên, Crow biết bao nhiêu về hoàn cảnh của ta? Anh ấy có rõ về cuộc đời của ta hay, cách nuôi dạy ta và Silvia, và mối quan hệ phức tạp giữa ta và cha mẹ của ta?
Ngay khi ta đang tự hỏi liệu mình có nên giải thích rõ ràng không,
"Không sao đâu. Không cần phải lo lắng như vậy", anh ấy nói trong khi nghiêng đầu cười vui vẻ.
Vẫn là nụ cười như thường lệ, nhưng có điều gì đó hoàn toàn khác biệt. ... ...Anh ấy luôn thể hiện nhiều cảm xúc ra như vậy sao?
Làn da không một chút nhiệt độ, và nụ cười dịu dàng trên khuôn mặt vẫn khiến anh ấy trông giống như một con búp bê. Bản thân sự tồn tại của anh ấy đã luôn để lại một ấn tượng mờ nhạt, và có lẽ hầu hết mọi người sẽ không biết đến sự hiện diện của anh ấy. Tuy nhiên, trước đấy, anh ấy chắc chắn đã trò chuyện với người đánh xe ngựa.
Anh ấy thực sự là một bí ẩn không thể hiểu thấu. Crow có thể biến thành một con chim, một con mèo hoặc một cậu bé. Anh ấy có vẻ không phải là con người; ta có thể khẳng định rằng anh ấy không phải là một người. Nhưng mặt khác, anh ấy lại hoàn toàn là một con người.
“Em thấy đấy, Ilya.... Ngay cả khi em cố gắng hết sức, em cũng không nhất thiết sẽ đạt được thành công. Do đó, dù em có cố gắng thế nào, tình cảm chân thành của em cũng có thể không được thấu hiểu. Dù em có cần mẫn ra sao, em cũng không thể luôn biến ước mơ của mình thành hiện thực. Bởi vì thực tế tàn khốc và khắc nghiệt hơn rất nhiều.”
“... Đúng, như lời anh nói.” Ta đã nhận ra sự thật đó rõ hơn hết thảy.
“Nên đó là lý do tại sao, nếu em không quan tâm đến bất kỳ ai, và nếu không ai quan tâm đến em... trong trường hợp ấy, em không thể tiếp tục sống tiếp. Chúng là những thứ thiết yếu. Chúng là ý nghĩa của cuộc sống.”
Quan tâm đến ai đó, được người khác quan tâm, có ước mơ, nuôi hy vọng. Bằng cách này, em có thể vượt qua thực tại.
“Quan tâm đến người khác... và được người khác quan tâm...”
Hơi thở của ta trở nên gấp gáp khi ta cảm thấy trái tim mình thắt lại.
Ra thế. Có phải vì không ai quan tâm đến em nên em không thể tồn tại không?
“Nhưng em sai rồi, Ilya.”
“...hửm?”
“Em chỉ không để ý thôi.”
“Cái gì cơ?”
“Em chỉ không biết thôi.”
“...”
“Tôi chắc chắn là vậy. Nhưng đây là một điều rất quan trọng. Ilya. Ngoài tôi ra còn có những người khác. Có những người quan tâm đến em.”
*****************************************
Hai con ngựa đã hùng hục chạy quanh thị trấn, cuối cùng dừng lại ở một nơi nào đó. Trái ngược với thành phố, nơi này được bao phủ trong bầu không khí tiêu điều. Ta biết nơi này quá rõ. Dù cho cỗ xe đã chạy lâu như vậy...
“Tại sao?”
Ta biết đôi môi mình đang run rẩy mà không cần người khác tả.
Trước khi nhận ra, chúng ta đã đến gần nơi ở của Bá tước Matisse. Tuy không ở trước cửa nhà, cũng không quá gần hay quá xa, nhưng ta không thể nào nhầm được.
Vẻ ngoài tráng lệ và uy nghiêm khắc họa một dinh thự quý tộc, và nó trắng đến mức làm đau mắt ta. Các cửa sổ đặt cách đều nhau được đánh bóng hoàn hảo để đón ánh sáng mặt trời.
Sự hiện diện của khu dinh thự quý tộc này mang đầy vẻ kinh hãi. Thông thường, ta không ra ngoài, và ta không thể nhìn thấy bên ngoài khi ngồi trong cỗ xe ngựa đóng kín. Hơn nữa, ngoài đường đi tới học viện, những lần ta rời khỏi dinh thự chỉ đếm trên đầu ngón tay.
Kết quả là, mặc dù đó là nhà của cha mẹ ta, ta không để ý cho đến khi chúng ta đến rất gần nó. Dù ta đã ở trong vòng lặp thời gian này quá nhiều lần, không thể nói rằng ta đã chú ý đến nhiều thứ trong quá khứ.
"Không cần phải làm vẻ mặt nghiêm túc như vậy, Ilya. Không sao đâu."
Ta nhìn khuôn mặt Crow khi anh ấy lặp đi lặp lại "không sao đâu" để thuyết phục ta. Ta khẽ híp mắt lại và nhẹ nhàng thở ra.
Cuối cùng, hai ta xuống xe ngựa trong im lặng, ta nín thở gần như để dò xét dù chúng chẳng có ý nghĩa gì. Đoán rằng nếu hai đi từ cổng chính, có khả năng ai đó sẽ chú ý tới, chúng ta tránh hướng đó và vòng phía sau dinh thự, nơi có chuồng ngựa.
“Tôi đã tự hỏi liệu có tệ không khi đi xe ngựa qua đây, nhưng có vẻ như thỉnh thoảng chỉ có một người hầu ở đây, và ngay lúc này, dinh thự đang hỗn loạn nên không có ai để ý. Vậy nên, em không cần lo lắng.”
“... Không, không phải thế.”
Ngay cả khi không có ai để ý, ta cũng không dám lên tiếng, ta dè dặt bước từng bước để không gây ra tiếng động.
“Em không định quay lại đây nữa.”
“Ừ. Tất nhiên, tôi đã biết điều đó rồi.”
“... Vậy thì tại sao?”
“Bởi vì điều này là cần thiết.”
Hai ta đang ở bên ngoài hàng rào sắt bao quanh khu dinh thự thì Crow, lúc này đã biến thành một con mèo, đột nhiên quay sang phía ta và bảo ta đợi chút. Cơ thể nhỏ bé phủ đầy lông đen của anh luồn qua khe hở nhỏ ở dưới cuối hàng rào, xâm nhập vào dinh thự. Ta đi theo bóng dáng lẩn khuất của anh cho đến khi anh mất dạng.
Dọc theo hàng rào, những cây nhỏ được trồng đều nhau, nên không thể nắm bắt được toàn cảnh sân sau, nhưng rõ ràng là nó rộng đến mức khó có thể đo bằng mắt.
Hình bóng của Crow biến mất hoàn toàn sau khi anh ấy đi qua một đài phun nước ở đằng xa, và ta cảm thấy như mình bị bỏ lại phía sau.
Thật kỳ lạ khi ta nghĩ như vậy, xét đến việc bản thân ta đã ở bên kia hàng rào này cho đến ngày hôm qua.
Khi ta khom người xuống và cuộn mình nhỏ hết mức có thể, ta tự nhiên bắt đầu nhớ lại những ký ức từ thời thơ ấu của mình. Ký ức được phản chiếu trong thảm thực vật xanh tươi rậm rạp trước mặt ta, là khi ta được Sylvia cứu tại chuồng ngựa. Những sự kiện tại thời điểm đó dần nhạt nhòa và phai mờ, giống như một giấc mơ ta đã có vào một ngày xưa kia.
Khuôn viên dinh thự nhà bá tước này là tất cả những gì ta có. Chúng vừa rộng lớn vừa hạn chế.
Mỗi lần chớp mắt, tất cả những khung cảnh ta đã trải qua cho đến nay đều phản chiếu trước mặt ta. Từng cảnh tượng trong số chúng dường như được bừng sáng.
Con người là sinh vật quên đi những sự kiện trong quá khứ và ghi đè những ký ức mới lên chúng. Chắc chắn, điều đó cũng sẽ xảy ra với ta. Nhưng... "...Liệu ta có bao giờ quên được không...?" Nỗi khổ hạnh khiến ngay cả việc thở cũng trở nên đau đớn.
Trời rất nóng, có lẽ vì ta mặc áo choàng bên ngoài váy.
Khi ta bằng cách nào đó thoát khỏi những hình ảnh đó và lau trán, ta đang toát mồ hôi. Hẳn ta đang sốt rồi.
Ta đứng dậy với suy nghĩ đó trong đầu, ta nghe thấy tiếng mèo kêu meo meo và tiếng bước chân giẫm lên cát sỏi.
"... Thưa tiểu thư."
Một giọng nói quen thuộc vọng đến tai ta. Đó là giọng nói trầm và khàn mà ta đã quen.
Nghĩ rằng không còn cách nào khác, ta lùi lại cẩn thận quan sát.
... ... Tôi đã tìm thấy người rồi!
Nghĩ rằng mình cần phải chạy trốn khi quay gót chân, ta nghe thấy tiếng "meo meo" dễ thương. Hiểu rằng anh ấy đang gọi ta dừng lại, ta quay lại nhìn chủ nhân của giọng nói đó và thấy chú mèo nhỏ đang nhìn về phía ta trong khi nghiêng đầu ngồi trên mặt đất.
Với đôi mắt ân cần nhìn thẳng vào tai, trái tim bối rối của ta dần bình tĩnh lại. Nếu Crow ở đây, nghĩa là tình huống này chắc chắn không phải ngẫu nhiên.
Chuẩn bị tinh thần, ta nhìn về phía người đã dừng lại cách ta chỉ vài bước. Khi mắt chúng ta chạm nhau, ta thấy môi ông ấy run rẩy.
Những từ "Đây là thật sao? Người vẫn còn..." khẽ khàng thoát ra từ miệng ông, nhưng ông ấy không thể nói hết câu cho đến từ "còn sống". Thật kì là đối với một người lúc nào cũng nói năng lưu loát như ông.
Ta không biết ông ấy có đọc được suy nghĩ của ta hay không, nhưng một ánh sáng lóe lên trong đôi mắt của người đầy tớ già. Ta cố gắng xác định xem ánh sáng này là gì, nhưng ông nhắm chặt mắt lại, và khi ông mở mắt ra lần nữa, ánh mắt ông bị che phủ bởi một bóng tối sâu thẳm như thường lệ.
Ông ấy có nhẹ nhõm khi nhìn thấy ta không? Hay ông cảm thấy nghi ngờ? Ta không thể đoán được là cảm giác nào.
Dù sao thì, việc ông ấy ngạc nhiên khi thấy ta còn sống cho thấy Sylvia đã trở về dinh thự. Em ấy hẳn đã kể cho họ nghe chuyện gì đã xảy ra. Soleil hẳn cũng đã đến, phải không? ... ...Thực vậy, ngài ấy chắc chắn đang ở cùng Silvia.
“... Con mèo này đã vào trong dinh thự... và quẩn quanh chân tôi. Tôi đã cố đuổi nó ra và liên tục nói với nó rằng tôi không có thời gian để chăm sóc nó, nhưng... Khi nó nhìn thẳng lên tôi, và tôi nhìn xuống khuôn mặt nhỏ bé của nó... Tôi cảm thấy rằng mình không nên phớt lờ sinh vật này...”
“Có lẽ đó không phải là lựa chọn sai lầm khi làm như vậy...” Maurice đúc kết bằng giọng nói nhỏ với một giọng điệu như đang bào chữa, lén nhìn ta.
Đó là một cảm giác siêu vô thực. Người quản gia này, người luôn đi theo cha ta, có ánh mắt khá lạnh lùng. Ta nghĩ rằng dáng vẻ của ông khi ra lệnh cho phần lớn người hầu bằng giọng nói vô cảm khiến ông trông giống một con búp bê máy móc hơn cả Crow. Khí chất lạnh lùng của ông như để cách xa người khác, ta không bao giờ cảm thấy mình có thể nói chuyện với ông mà không rụt rè.
Thực tế, ông luôn vội vã đi quanh dinh thự đến nỗi có lẽ ông không có thời gian để thở.
"Tôi tự hào vì trực giác của mình tốt hơn những người khác. Vì vậy, tôi đã đến đây. Và tôi đã có thể tìm thấy người, thưa tiểu thư."
Bàn tay phải của ông bối rối đưa về phía ta và sắp chạm vào chiếc áo choàng che phủ ta cho đến tận chân. Ta lùi lại mà không suy nghĩ như để tự vệ.
"... Ta... Ta... Ta đã chết. Những gì ông đang nhìn thấy là một bóng ma." Ta đã chết khi bị đâm vào ngực. Khi ta nói ra thành lời, thực tế đó trở nên nặng nề. Ta không còn ở trên thế giới này nữa. Ilya Il Matisse đã chết. Một xác chết đáng thương bị bỏ lại trên một bãi đất xanh thưa thớt. Đó chính là ta.
Gần ta, một chú chim nhỏ hót líu lo và bay ra từ cái cây nào đó. Âm thanh nhẹ nhàng của làn gió quét đau tai ta.
Ngồi dưới chân người quản gia, Crow chỉ đơn giản quan sát tình hình diễn ra bằng đôi mắt trong veo, sáng như những viên bi thủy tinh. Nơi theo ánh mắt của ta, đôi mắt của người đàn ông rơi vào con mèo đen và ông buông tiếng thở dài.
Phản ứng với âm thanh mà ta đã nghe nhiều lần trong quá khứ, cơ thể ta tự co rúm lại. Nó rất giống với tiếng thở dài của cha và mẹ, hay của hầu gái riêng, của thị tì khi họ không thể kiềm chế được.
Maurice ngẩng đầu lên và quan sát ta từ đầu đến chân bằng ánh mắt sắc bén, trước khi chạm vào chiếc kính một mắt của mình bằng tay phải. Từ góc độ của ta, lớp kính trên chiếc kính một mắt ấy đang phản chiếu ánh sáng mặt trời.
"Đức ông ban tặng chiếc kính một mắt này cho tôi, nói rằng thị lực của tôi đã hoàn toàn kém đi rồi. Nhưng, ngay cả khi mắt tôi đã trở nên tệ hơn, tôi vẫn có thể nhìn thấu sự thật. Và nó ở ngay đây."
Ông đặt tay lên túi áo khoác đen không một nếp nhăn, đứng thẳng người lại và đột nhiên nhìn lên bầu trời. Mắt ông dõi theo bóng đen của một chú chim nhỏ ở xa xa.
“Điều quý giá nhất đối với tôi là Bá tước Nhà Matisse. Nó đã như vậy từ thời người tiền nhiệm, và ngay cả khi người thừa kế mới tiếp quản, đức tin của tôi vẫn không thay đổi. Đó là lý do tại sao tôi luôn cân nhắc cẩn thận về cảm nghĩ của chủ nhân của mình. Bởi vì ý chí của người đó chính là ý chí của tôi.”
Người đàn ông sáng suốt này có lẽ đã hiểu những gì ta đang cố gắng làm. Với một góc nhìn khác ẩn sâu trong trái tim, ông nhìn nhận mọi thứ theo một góc độ khác với mọi người.
Đúng vậy. Lần đó hẳn cũng vậy. ... ... Khi mẹ đâm dao vào cổ họng mình. Chính Merge và người quản gia này đã ngăn cha dùng nắm đấm đánh ta khi nghi ngờ ta đã làm hại bà.
Chuyện đó xảy ra trước khi thời gian quay ngược lại. Đương nhiên ông không biết chút gì về chuyện đó. Ngay bây giờ, mẹ vẫn còn sống.
“Lợi ích từ cuộc đính ước mà tiểu thư mang lại cho gia tộc chúng ta không phải chỉ có thể tóm tắt bằng vài câu chữ.”
Đó là một cuộc đính ước với một gia tộc hầu tước có khoảng cách rất lớn về đẳng cấp với gia tộc chúng ta, tới mức có thể nhận thấy sự chênh lệch giữa địa vi xã hội. Dù tốt hay xấu, thì lợi ích mà gia tộc chúng ta có thể đạt được từ cuộc đính ước đó là rất lớn.
Đó là điều ta buộc phải nhận ra tới mức phát ốm khi vĩnh viễn sống trong vòng lặp trùng sinh này.
“Đức ngài của tôi không hài lòng với cuộc đính hôn giữa hai gia tộc này. Nhưng chúng tôi chắc chắn không ở trong tình thế có thể từ chối yêu cầu của họ... Ngài ấy đã có chút thất vọng.”
“...”
Người quản gia nheo mắt khi nhớ lại những ký ức cũ, lại nhìn lên mặt ta.
“Nhưng điều đó là rất tàn nhẫn đối với một tiểu thư nhỏ tuổi.”
“... Hả?”
Ông ấy nhìn ta bằng đôi mắt trìu mến. Ta chưa bao giờ thấy biểu cảm ấy cho đến hôm nay.
“Mặc dù biết rằng nỗi bất hạnh này đã giáng xuống đầu người, tôi chưa từng cứu người. Tôi chưa từng chìa tay ra. Tôi tin rằng tôi không nên cứu người. Tôi nghĩ rằng để người tự thực hiện nó mới có ý nghĩa.”
Nội dung cuộc trò chuyện đã vượt quá phạm vi hiểu biết của ta.
Tiếng kêu meo meo của Crow cho ta biết rằng, ngoài việc im lặng, ta còn quên cả thở.
“Tổng kết từ những điều trên, tôi chắc chắn phải giúp người, thưa tiểu thư. Tôi đã có nhiều cơ hội để nói những lời tử tế với người, người luôn cô đơn vì đức ngài và đức bà luôn ưu tiên cho Tiểu thư Silvia trong mọi việc. Dù thế, tự bản thân tôi, tôi đã không giúp người. Bởi vì tôi nghĩ đó là điều đúng đắn nên làm.”
“Đó là lý do tại sao, tôi... Ông già này... đang mất đi một người quý giá ngày hôm nay...”
Nếu người là một bóng ma, thì ngay cả khi tôi nói tất cả những điều này, cũng không quan trọng, phải không? Maurice nói với một nụ cười nhẹ. Mặt ông méo mó, như thể đang cố kìm nước mắt. Nhưng...
Thật vô nghĩa!
Khi còn nhỏ, ta thường hét lên trong đầu. Vào những ngày đó, ta đã ném đi cuốn sách ngoại ngữ, nơi những chữ cái đã bị nhòe vì nước mắt của ta, vào lò sưởi. Ta cảm thấy nhẹ nhõm khi nhìn thấy ngọn lửa bùng lên và nghe thấy tiếng nổ lách tách của tờ giấy cháy.
Bất cứ lúc nào, ta cũng phải thẳng cổ và mỉm cười. Bởi vì đó là tư thế mà một cô tiểu thư quý tộc phải duy trì. Vì ta đã được dạy theo cách đó, ta không muốn để bất kỳ ai nhìn thấy ta đau khổ vì ta không thể làm được. Trước hết, một khi bạn trở thành hôn thê của người thừa kế tước vị hầu tước, bạn không được nói rằng bạn "không thể làm" điều gì đó.
Chắc chắn, nếu ta có thể nổi cơn thịnh nộ, khóc lóc và la hét, ta sẽ cảm thấy tốt hơn một chút, nhưng điều đó chỉ đúng nếu có người nghe thấy tiếng hét của ta. Ở nơi trống trải này, dù ta có khóc lóc đến thế nào, cũng không một ai đưa tay ra cứu rỗi ta.
Khi ta đứng lặng người trước lò sưởi, cố nghĩ cách để lấy một quyển sách khác thay thế cho quyển sách bị cháy đó, ta trông nực cười đến bất lực.
Một căn phòng không còn ai khác. Bất kể ta bị nhốt trong đó bao nhiêu giờ, không một ai đến xem ta thế nào. Nỗi cô đơn, ta chắc chắn đã nhận ra sớm hơn bất kỳ ai khác.
... ... Tuy nhiên, đó đã là chuyện của quá khứ. Ta của thời điểm đó đã không còn có thể cứu được nữa.
“Ngài Soleil đã bị thương nghiêm trọng, nhưng ngài ấy vô cùng hối hận vì đã bỏ rơi người. Alfred định đến đón người ngay, nhưng... tình hình hiện tại... Có một lệnh khẩn từ Đức ngài, cảnh báo chúng tôi rằng đất nước đang bị liên đới, chúng ta không được phép hành động khuất tất. Vì tiểu thư dường như đã... qua đời... Đó là phán quyết mà Người đã đưa ra.”
Việc bọn họ coi ta như đã chết và vứt bỏ ta lại đó khiến ta đau lòng. Tuy nhiên, nếu ta ở vào vị trí của phụ thân, chắc chắn ta cũng sẽ đưa ra quyết định tương tự. Ta sẽ không để những người khác gặp nguy hiểm vì một người mà ta không chắc là còn sống hay đã chết. Dễ có khả năng bạn sẽ bị phục kích ngay khi bạn đặt chân đến nơi đó.
“Nhưng Alfred chắc chắn một ngày nào đó sẽ đi tìm người. Cậu ta là một người có ý thức trách nhiệm cao. Cậu ấy đã thề trung thành với người. Cho đến ngày cậu ấy có thể chôn cất hài cốt của người bằng chính đôi tay của mình, cậu ấy sẽ không tin rằng người đã chết. ... ... Vì thế, chúng ta cần một người đóng vai trò là người canh giữ tiểu thư. Một người đứng gác và đảm bảo rằng, ngay cả khi làm như vậy là sai, Alfred sẽ không bao giờ tìm ra sự thật.”
“Nhìn tôi vậy thôi chứ tôi tự tin mình có năng lực. Chắc chắn, hãy biến cái chết của người thành một sự thật không thể đảo ngược.”
“Không chỉ Alfred, mà cả Đức ngàii, nữ bá tước, tiểu thư Silvia... thậm chí cả những người trong nhà hầu tước cũng vậy... Để khiến tất cả họ tin rằng tiểu thư đã chết... Tôi sẽ chịu trách nhiệm và chuẩn bị.”
Khẽ nheo mắt, ông lấy ra một chiếc đồng hồ bỏ túi từ trong ngực và đưa nó trước mặt ta.
Cách đây rất lâu, trước khi ta được chọn làm hôn thê của Soleil, ở những tháng ngày ta còn gọi ông là "ông già". ... Ông nhẹ nhàng tâm sự với ta và kể cho ta nghe bí mật của chiếc đồng hồ bỏ túi này. Ông được thừa hưởng nó từ cha mình, người đã qua đời từ lâu.
"Làm ơn, hãy mang nó theo. Thật ra, tôi ước mình có thể tặng người một ít tiền nhưng... Tôi không thể tự do sờ vào sổ sách. Chiếc đồng hồ này không quá đáng giá, nhưng cũng không quá rẻ mạt. Nếu người bán nó, nó có thể đủ để trả tiền trọ vài ngày."
Ta lắc đầu và rụt tay lại nhưng ông thì thầm đầy ý chí mạnh mẽ, như thể ông ta đang đưa ra một phán quyết công bằng, "Không được. Người không được từ chối. Nếu người đã chết, thì hãy cư xử như một người như vậy ngay bây giờ. Đừng nói gì cả. Làm ơn..."
"Đó là điều duy nhất tôi có thể làm cho người... ..."
Có lẽ Maurice không còn biết nói gì, nhưng ông ta vẫn liên tục mở và khép môi nhiều lần, cho đến khi cuối cùng ông cố gắng tiếp tục nói, như thể đang cầu nguyện.
"Tiểu thư Ilya. Tiểu thư của tôi."
"Công chúa của tôi. Làm ơn."
"Làm ơn... hãy hạnh phúc.”
Vì tôi không thể gặp lại người nữa. Không sao cả nếu người không tha thứ cho tôi.
Làm ơn, ít nhất, hãy cho phép tôi cầu chúc cho người được hạnh phúc.
Làm ơn.
Làm ơn.


0 Bình luận