Làm ơn hãy để tôi yên- Vì...
Kabegiwa Aizaki Uda Mamyo
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Vol1

Chương 1: Một con sói cô độc không thể nào kết bạn ngay cả khi quay trở về quá khứ, đúng chứ?

1 Bình luận - Độ dài: 21,087 từ - Cập nhật:

ch1_700.png

Chương 1: Một con sói cô độc không thể nào kết bạn ngay cả khi quay trở về quá khứ, đúng chứ? 

Tôi tỉnh dậy. 

Có vẻ như là tôi đang nằm trên giường. Đầu óc tôi giờ cảm thấy thật nặng nề. Tôi có cảm giác như mình vừa trải qua một vụ tai nạn khá lớn. 

Tôi chuyển mình, và chẳng may đầu chân tôi chạm vào tường. 

“Ouch!” 

Cơn đau dần dần đánh thức tâm trí tôi. 

Ể? Khoan đã, không phải mình mới bị xe tải đâm trước cổng trường mà? 

Cơ thể tôi bỗng sởn gai ốc khi nhớ lại những chuyện xảy ra.  

Tôi vô thức sờ soạt cơ thể mình. Không hề có cơn đau nào và tay chân vẫn lành lặn như trước. Thật là nhẹ nhõm khi biết được điều này. 

Nhưng không đời nào tôi lại sống sót qua một vụ tai nạn như vậy mà không để lại bất kì vết xước nào. 

Mặc dù vậy, chân tay tôi vẫn còn đây. ...Đừng nói là bác sĩ phẫu thuật với quả tóc nửa trắng đã phẫu thuật cho tôi nhé?( Ủa Black Jack:D). Hoặc đó là người chưa bao giờ nếm mùi thất bại. 

Nếu tôi thực sự được isekai, tôi sẽ được buff bẩn hoặc nhận được kĩ năng tối thượng nào đó bởi một nữ thần đáng yêu đúng chứ? Vậy đây chính là New Game Plus! 

Với sự háo hức trong lòng, tôi lật chiếc chăn trên giường ra. Một cái bàn, cái ghế, cái giá sách xuất hiện trước mắt tôi. 

Nhìn kiểu gì thì đây vẫn là phòng tôi. 

Tôi không ở thế giới khác cũng như không phải là bệnh viện. Cũng sẽ không có nữ thần đáng yêu hay một y tá onee chan nào xuất hiện cả. Chậc, tôi đang mong chờ gì vậy trời. 

“Ể?” 

Ngổm dậy trong sự bối rối. Tôi đặt chân mình từ giường xuống sàn nhà. Nó không đau. Không hề có một chiếc băng rôn nào trên người tôi cả chứ đừng nói đến băng vải. 

Những tia nắng ấm áp chiếu rọi qua khung cửa sổ, vậy bây giờ mới sáng sớm à? Hay đây chỉ là một giấc mơ thôi? 

Có gì đó không ổn khi tôi nhìn quanh phòng. 

Bộ đồng phục tôi treo trên tường đã biến mất. Chỉ có vài quyển sách trên kệ. Một nửa tập light novel của tôi cũng biệt tích. Thay vào đó là một cuốn sách rất cũ mà tôi đã đọc từ lâu trước kia. Nó là một bộ rom-com câu lạc bộ BS mà tôi đã từng rất thích thời sơ trung. 

Nhưng tôi không nhớ mình có đọc lại mấy bộ kiểu này dạo gần đây. 

Tôi cầm chiếc điện thoại trên bàn lên trong khi đầu óc tôi vẫn đang mông lung. 

Mới hơn 7h sáng. Không phải là vấn đề gì cả. 

Tuy nhiên, ngày tháng trên đấy lại sai. 

Hơn một tháng đã trôi qua từ những gì tôi nhớ được. 

Liệu đây có phải kí ức ảo do PTSD tạo nên không, kiểu tôi đã từng thấy trong light novel trước đây í. 

Tôi vội vàng nhìn vào bàn học và cửa phòng. Nếu thực sự việc mất trí nhớ là có thật. Trong trường hợp như vậy, mấy miếng dán viết kiểu “ Ông bị mất trí nhớ” và “Đọc quyển ghi chú trên bàn đi” sẽ ở khắp mọi nơi. Cũng có phân cảnh nhân vật chính tự tha thu lên người. Chà, nhưng tôi không nghĩ mình lại dám làm việc đó . Tôi sợ đau lắm. 

Tôi đã kiểm tra khắp phòng và không có miếng dán như thế ở đây cả. 

Với cảm giác vừa nhẹ nhõm nhưng cũng thất vọng tôi lại kiểm tra điện thoại một lần nữa. 

Tôi nhận thấy có điều gì đó không ổn khi xem thử mặt sau của điện thoại. 

Tôi mua chiếc điện thoại này khi mới lên cấp 3 và sắp sửa thay máy mới sau khi tốt nghiệp. Bởi vì không có ốp bảo vệ nên chắc chắn phải có một vài vết xước nhỏ dù có giữ gìn cẩn thận đến đâu. Đằng nào cũng được 3 năm rồi mà. 

Tuy nhiên, chiếc máy trong tay tôi lại quá mới so với 3 năm sử dụng. 

Giống như tôi mới mua nó vài ngày trước vậy. 

Với sự tò mò bí ẩn, tôi kiểm tra thử thời gian trên điện thoại. 

Tôi biết thừa bây giờ là tháng tư rồi. Nhưng thứ quan trọng nhất là “năm” thay vì là “tháng”. 

“ ...Nghiêm túc đấy à?” 

Thời gian hiển thị trên điện thoại vào đúng 3 năm trước. 

Đó là năm tôi mới bước chân vào cao trung. 

Tôi đi xuống tầng một và cố gắng bình tĩnh bản thân mình lại. 

Suy nghĩ thấu đáo nào. Quay về quá khứ là điều bất khả khi. Đây không phải là light novel. 

Tuy nhiên, 3 năm học cao trung của tôi không hề giống một giấc mơ tí nào. 

Tôi cơ bản sẽ quên hết giấc mơ của mình ngay khi vừa tỉnh dậy. Tuy nhiên, tôi lại nhớ rõ ràng về những cuốn tiểu thuyết tôi đọc và tự sáng tác. Trong khi khuôn mặt của bạn cùng lớp lại có chút mơ hồ vì đơn giản tôi là người cô đơn mà. 

Hơn nữa, tôi lại có câu hỏi quan trọng hơn là tại sao tôi lại không có kí ức nào về “ngày hôm qua” ở thế giới này. Nếu thực sự 3 năm qua chỉ là một giấc mơ thì việc không nhớ được đúng là vô lý. 

Tôi cẩn thận đi quanh phòng khách và nhà bếp. Ngôi nhà vẫn nguyên vẹn như những gì tôi nhớ. Nếu có bất cứ thay đổi nào thì tôi sẽ biết ngay. Tôi nhìn thử mình qua gương trong phòng tắm. 

“Hừm ,...yeah, mình trẻ hơn thật này.” 

Nhìn thế nào thì khuôn mặt trên gương vẫn chẳng khác gì học sinh cấp 2 cả. Tôi nghĩ đây chính là dung mạo của mình 3 năm về trước. 

Ngay khi tôi đang tự lẩm bẩm một mình trong phòng tắm, một gương mặt nhỏ nhắn xuất hiện đằng sau gương. 

“Gì đấy, Onii-chan? Anh đang mân mê khuôn mặt của mình à? Em không nghĩ anh sẽ đẹp trai hơn khi cứ nhìn vào gương như vậy đâu.” 

“Ah, Satsuki.” 

Tôi quay người lại. Con em gái của tôi đang nhìn tôi một cách bối rối khi vẫn đang mặc bộ đồ ngủ. Dù mới sáng sớm ra đã cằn nhằn rồi nhưng chúng tôi vẫn khá là thân thiết với nhau. 

“Dù sao thì, đây là... em sao?” 

“Gì đấy? Sao sáng ra trông anh nghiêm trọng thế?” 

Quả nhiên em gái tôi cũng trẻ hơn 3 tuổi. Con bé cũng sẽ vào trường cao trung Higashitani 3 năm sau giống tôi. Bây giờ Satsuki vẫn còn ngây thơ, dù chẳng bao lâu nữa em ấy cũng sẽ là một nữ sinh cao trung thôi. 

Nếu tôi thực sự quay lại 3 năm trước, nghĩa là bây giờ Satsuki vẫn đang học năm 2 sơ trung. 

Nhân tiện thì , không giống như anh trai của mình, Satsuki rất dễ thương. Đúng thế, tôi không nghĩ con bé 3 năm trước vẫn nhỏ như thế này. Em ấy rồi cũng sẽ trở thành một cô gái xinh đẹp mà thôi. 

“C-chờ đã, anh đang khóc đấy à? Anh thừa biết nó đáng sợ như thế nào rồi mà!?” 

Chết tiệt, cứ nghĩ đến việc em gái mình trưởng thành lên từng ngày là nước mắt tôi cứ trào ra. 

“Hiya, anh không thể không ngừng nghĩ đến tương lai của em gái mình được. ...Satsuki, em sẽ trở nên cực kì xinh đẹp cho coi.” 

“Không thể cái gì cơ? Onii-chan, anh có ổn không thế? Anh ghét lễ khai giảng đến mức thế cơ à?” 

“Hể, lễ khai giảng?” 

Tôi bất ngờ đến mức thốt ra lời nói ngu ngốc khi nghe được một điều không thể tin được. Satsuki ngán ngẩm đặt tay lên eo và thở dài khi tôi vẫn còn đang rơm rớm nước mắt. 

“Đúng rồi đó, không phải anh cứ lảm nhảm rằng anh sẽ kiếm được bạn gái trong lễ tốt nghiệp từ hôm qua đến giờ à?” 

“Khoan đã, anh làm gì đã cao hứng đến mức đó 3 năm trước đâu! Chỉ có thằng ngốc mới cho rằng hắn có thể kiếm được người yêu ngay trong ngày khai giảng thôi. Anh mà kiếm được một trăm người bạn hay thứ gì đó thôi là anh vui lắm rồi.” 

“Không phải anh đang quá cao hứng đến mức hành xử không khác gì một đứa trẻ tiểu học sao!?” 

Hiya, câu đùa của con bé đau thật đấy. Mặc dù đúng là tôi đặt chỉ tiêu hơi cao thật,...nhưng nó vẫn ổn, đúng chứ? Eh, tôi bắt đầu thấy mật niềm tin vào chính mình rồi. 

“Nhân tiện thì, onii-chan, anh nói 3 năm trước nghĩa là gì thế?” 

“Ah- không, nó ổn mà, anh chỉ hơi lên cơn chút thôi.” 

“Cái đó chắc chắn không ổn chút nào!? Anh bị làm sao thế? Mới sáng sớm ngày ra anh đã khóc rồi.” 

“Không, anh hoàn toàn ổn mà.” 

Tôi ngay lập tức quay trở về phòng sau khi trấn an con em gái đang hoảng loạn của mình. Giấy tờ cho lễ khai giảng đã để sẵn trong cặp sách của tôi. Một bộ đồng phục mới của tôi cũng đã treo trước trong tủ đồ. 

Theo giấy tờ ghi lại thì hôm nay chính là ngày khai giảng. 

“...Này, này, chờ chút đã.” 

Có vẻ như tôi phải bắt đầu lại từ lễ khai giảng cao trung một lần nữa. Không, khoan đã, tôi không muốn lại phải chấp nhận cái phần mở đầu quái quỷ này nữa đâu. 

Vẫn còn rất nhiều thứ cần phải giải thích nữa cơ mà. 

Tôi được chào đón bởi bố mẹ tôi trong phòng khách. Họ chỉ đơn giản là chúc mừng tôi đã vào cao trung. “Mẹ cá là con đã nhận ra mình đã trở về 3 năm trước ở thế giới khác rồi nhỉ”. Mấy chuyện sốc như thế làm gì có thể xảy ra được chứ. 

“Các con biết không, bố của các con sẽ đặt mục tiêu đi bộ 10.000 bước mỗi ngày kể từ hôm nay đấy” 

Bố của tôi nói thế đấy nhưng rồi cũng bỏ cuộc sau 3 ngày. Ông ấy đã nói vậy tận 5 lần liên tiếp và đoán xem, tất cả đều thất bại trong suốt 3 năm học cao trung của tôi. Nếu ta thay đổi cách nói đi kiểu “ Ông ấy đã cố gắng tận 5 lần” thì sẽ nghe giống thử thách hơn. Nhưng đằng nào cũng chỉ là “ nghe giống” thôi. 

Tôi bồi hồi mau chóng thay đồng phục và ăn sáng sau đó đi bộ thẳng đến trường. Bãi đậu xe bị đóng cửa trong thời gian diễn ra lễ khai giảng nên việc tự đi bộ đến nơi rất mệt mỏi vì tôi toàn đạp xe đi học. 

Con dốc từ trạm tàu đến trường được phủ kín bởi những học sinh năm nhất. Từ góc nhìn của một thằng năm 3, mọi người xung quanh tôi đều trông thật nhỏ bé. 

Nếu tôi quay trở về 3 năm trước, chắc tôi cũng sẽ thấy quang cảnh tương tự trong lễ khai giảng. 

Nhưng giờ đây kí ức 3 năm trước thật mơ hồ. 

Ngay vừa khi tôi đang than thở về việc không còn có những cảm xúc hào hứng như hồi năm nhất nữa, tôi thấy một bãi phân chó ven đường. Có vẻ như có một tên xui xẻo nào đó vừa giẫm lên, dấu giày trên đó vẫn còn khá rõ. 

Một phút mặc niệm được không. Giống như tôi đang lẩm bẩm trong lòng mình vậ- 

Một tia điện ngay lập tức xoẹt qua não tôi. 

“Đ-đây là...!? Kí ức từ 3 năm trước...?” 

Trong khi nghe không khác gì những gì một nhân vật chính sẽ nói, thứ tôi nhớ không gì khác lại là bãi phân chó. 

Đúng là tôi có nhớ cũng có bãi phân đặc biệt ven đường này trong buổi sáng hôm khai giảng! Cái kí ức kinh tởm gì thế này!? 

Nếu tôi vẫn còn những kí ức như thế này, điều đó có nghĩa là tôi đã thực sự quay trở về quá khứ. ...Không, cái quái quỷ gì vậy trời? Tại sao tôi lại phải xác nhận việc mình có tua ngược thời gian không bằng một bãi phân chó chứ? Bộ không còn ...lí do nào khác nữa à? 

Không, tôi thực sự hiểu mà, phải không? Nó giống như kịch bản kinh điển để nhận ra rằng “Mình đã quay trở về quá khứ” chỉ bằng một sự kiện nhỏ con thôi í. 

Nhưng, làm ơn, cái gì khác cũng được nhưng đừng là phân chó chứ. 

Ngoài ra, bãi phân chó còn gây ra chuỗi phản ứng dây chuyền cho não tôi (đừng mà làm ơn). Tôi thậm chí còn nhớ đã nói mấy lời vớ vẩn như là “Ho...phải chăng đây chính là nấc thang thanh xuân của mình sao.” trên chính con dốc này(làm ơn đừng có nhớ lại mà). 

Ah, tôi chịu hết nổi rồi. Điều này thật là ngu ngốc. 

Bỏ qua cái cuộc sống cao trung đầy sôi nổi đó đi. Tại sao lúc đó tôi lại háo hức đến thể hả trời? 

Tăng tốc để thoát khỏi cái mớ kí ức đầy kinh tởm của mình, tôi đã nhìn thấy ngôi trường đầy phiền phức đó trước mắt . 

Buổi lễ khai giảng kết thúc tốt đẹp. Cả một nhóm học sinh xếp hàng và đi về lớp mình trông chả khác gì đang tham gia trò Dragon Quest cả. 

Tôi cũng đã biết lớp mình ở đâu trước cả khi buổi lễ bắt đầu. 

Trước khi vào phòng học, tôi liếc nhìn tấm biển “Lớp A1” trên cửa. Nghĩ kĩ thì, tôi đã học trong lớp A trong suốt năm nhất. Đó là điều duy nhất tôi nhớ được mà không cần phải bận tâm gì. 

Bước vào lớp học,  bạn cùng lớp có cảm giác như đang cố dồn ép nhau và nói chuyện một cách gượng gạo. Đúng vậy, năm nào cũng thế này cả. Căn phòng cũng tràn ngập một bầu không khí kì lạ. 

Tôi lục lọi lại những kỉ niệm khi nhìn quanh lớp học trong chỗ ngồi của mình. Phải, vẫn là những con người đó. Tôi thậm chí vẫn còn nhớ tên của một vài người trong số họ. Quả nhiên rất có thể tôi đã thực sự quay ngược thời gian. 

Sau khi ổn định, một buổi họp đầu năm bình thường sẽ được tổ chức và từng người một sẽ lên tự giới thiệu bản thân mình. 

Giới thiệu bản thân là một hoạt động quan trọng cho cuộc sống cao trung mai sau của tôi. Anh chàng sôi nổi nhất, tôi nghĩ tên hắn là Kuno, đã tự lên bục giới thiệu “Mình mới dẫm phải phân chó! Ai đó làm ơn an ủi mình với!” 

Không, đợi đã, chẳng lẽ sau ngần ấy thời gian tôi chỉ có thể nhận ra một người bạn thôi sao? Nhớ lại thì, hình như trước đây cậu ta cũng đã giới thiệu bản thân như thế này thì phải... 

Dù sao thì, người hướng ngoại thật tuyệt vời. Họ có thể dễ dàng biến câu chuyện bi thương như dẫm phải phân chó thành một câu chuyện cười. 

Nhưng nếu tôi là người trong tình huống đó, tôi sẽ cố gắng hết sức để che giấu nó và rửa bằng sạch giày mình bằng nước máy. Tuy nhiên, nó chắc chắn vẫn sẽ ám mùi phân. Tôi có thể tưởng tượng viễn cảnh mọi người xung quanh tủ đựng giày của tôi nói, “Cậu có ngửi thấy mùi gì không?” tôi sẽ rung lên vì sợ hãi mất. 

Tất nhiên là tôi không có nói “Thực ra là mình đến từ tương lai 3 năm sau.” Tôi chỉ đơn giản tự giới thiệu cho qua. Và chả ai sẽ tin điều đó nếu tôi thực sự nói ra đâu. 

Lí do tôi tua ngược thời gian và quay trở về thế giới 3 năm trước vẫn còn là một ẩn số. Tôi không biết mình phải làm gì bây giờ cả. 

Điều tốt nhất tôi có thể làm là phòng tránh tai nạn giao thông lần tới. Có lẽ tôi nên đi xin bùa ATGT từ ngôi đền gần nhà vậy. 

Sau khi phát tờ phiếu và đưa ra một số hướng dẫn, giáo viên quen thuộc cho kết thúc buổi họp khá sớm. 

Mọi người trong lớp vẫn có vẻ còn bối rối nên thay vì đi về họ bắt đầu trò chuyện với bạn bên cạnh mình. 

Có lẽ họ muốn xây dựng tình bạn càng sớm càng tốt để có thể làm nền móng cho cuộc sống cao trung sau này. 

Ah-  tuổi trẻ, tất cả các cậu đều thật ngây thơ mà. 

Tôi lẩm bẩm một mình trong khi vẫn nhìn quanh lớp như một senpai cau có vậy. Thực tế thì, tuổi thật của tôi vẫn còn lớn hơn họ tận 3 năm mà. 

Tôi cũng từng giống như họ trong quá khứ. 

Tôi đã từng tin một tương lai huy hoàng đang đón chờ mình ở phía trước. Tôi cũng đã tự thử thách chính mình để có thể kết giao với nhiều bạn mới. 

Nhưng tất cả đều kết thúc một cách nhục nhã. 

Tôi vẫn ít nhiều biết cách trò chuyện với mọi người. Tất nhiên tôi cũng không bị rối loạn giao tiếp. 

Mặc dù vậy, tôi vẫn không thể kéo dài cuộc nói chuyện thêm được. 

Trả lời những chủ đề họ đang bàn luận, lắng nghe những suy nghĩ của họ và thể hiện sự quan tâm đến sở thích của họ. Nhưng từ góc nhìn của tôi, tất cả đều thật khó chịu. 

Lần trước, tôi đã thất bại trong việc kết bạn và số phận đưa đẩy trở thành con sói cô độc ngay trong buổi sáng của kỳ nghỉ vàng (Là thuật ngữ đặc biệt, ám chỉ dịp nghỉ dài từ cuối tháng tư đến đầu tháng năm, gồm nhiều ngày lễ quốc gia ở Nhật Bản). 

Ban đầu tôi cũng có cố gắng phấn đấu lắm nhưng sau cùng vẫn đơn phương một mình. Tôi nghĩ đây là loại bi thảm nhất trong số các con sói cô độc. 

Thành thật thì, tôi cũng có rất nhiều người quen đã cùng tôi nói chuyện nhưng đã không còn liên lạc trong khoảng thời gian dài. 

Bằng cách này, cả hai bên đều cảm thấy khó xử khi tiếp xúc ngay cả khi chúng tôi nói về việc học tập. Mặc dù chúng tôi không còn tiếp xúc với nhau, nhưng chỉ cần một cuộc nói chuyện nhỏ cũng đủ để gợi nhớ tôi đến việc kết bạn hồi tháng 4. Nói thẳng thì nó không khác gì lời nguyền độc ác gợi nhớ con người về những kí ức họ đã cố chôn vùi đi. 

Nếu họ thực sự nghĩ “Ah, nghĩ kĩ thì, gã này cũng đã cố kết bạn với mình trong năm đầu tiên này. ...Vậy mà bây giờ cậu ta vẫn còn cô độc sao?” Chà, nếu thực sự như vậy, thì làm ơn giết tôi luôn tại đây đi. 

Điểm tồi tệ nhất là tôi luôn nghĩ rằng “Có lẽ mình cuối cùng có thể trò chuyện.” khi có ai đó bắt chuyện mình. Và ngay cả khi cuộc hội thoại đã kết thúc thì tôi lại suy ngẫm về mình “Lẽ ra mình nên nói điều đó...” Nó thực sự rất đau. 

Tuy nhiên, lần này, tôi đã khác xưa. 

Đằng nào tôi cũng đã sống qua cuộc sống cao trung một lần rồi. 

Đây chính là một lợi thế lớn, trải nghiệm khác hẳn khi tôi vẫn còn là gã khờ. 

Con người được tạo ra để học hỏi từ chính sai lầm của mình. 

Tôi sẽ thành công với những bài học đắt giá mình học được từ cuộc sống cao trung lần trước. 

Bài học lớn nhất mà tôi đã học được chính là- 

Tôi chả bao giờ hợp với việc xây dựng mấy mối quan cá nhân tí nào cả. 

Đằng nào tôi cũng sẽ cô độc dù có cố hay không. 

Nói cách khác, từ bỏ việc kết bạn chính là chiến lược khôn ngoan. Đúng là lãng phí thời gian để ở lại lớp. 

Hoho, hoàn hảo, đúng cả nghĩa đen với nghĩa bóng luôn tôi ơi. Đây đích thực chính là New Game Plus rồi. 

Bằng cách này, tôi sẽ không còn trở thành con sói đơn độc vụng về trong mắt mấy người quen kì lạ của tôi. Nếu ngay từ đầu chuyển sang sống cô độc thì tôi cũng sẽ chẳng phải đối mặt với mấy kỳ vọng hão huyền của mình nữa. Quả là một nước đi tài tình. 

Đây hẳn chính là cảm giác thành công trong một bộ rom-com slice of life. Cảm giác đạt được thành tựu lúc này thật là mãn nguyện. 

Tôi thẳng người rời khỏi lớp học với tâm thế đầy tự cao. 

Một học sinh năm nhất bình thường làm sao có thể làm điều gì tuyệt vời hơn việc rời khỏi lớp học ngay sau buổi họp đầu năm chứ. Ôi trời, tôi thực sự đã trưởng thành vượt bậc sau khi quay lại quá khứ. 

Sau đó, khi đang tới chỗ cầu thang tôi có thể nghe thấy tiếng gọi “Đợi đã!” của một cô gái đằng sau lưng. Tất nhiên là gì có chuyện cô ấy gọi tôi, đúng chứ? Sẽ rất xấu hổ nếu tôi quay đầu lại. Tôi sẽ không mắc phải sai lầm ngớ ngẩn kiểu này đâu. 

Khi tôi đang cảm thấy hài lòng với quyết định của mình thì ai đó đã kéo lấy tay tôi. Hả? 

“Này! Sao cậu lại ngó lơ tớ?” 

Giọng nói y hệt với người vừa hét “đợi đã” khi nãy. 

Chết tiệt, cô ấy thực sự gọi mình à? Mới đầu học kỳ thôi mà, tôi còn chưa quen biết với bất cứ ai. Cũng chẳng có mấy tương tác giữa bạn học sơ trung với tôi nữa. 

Tôi quay lại trong khi chắc mẩn mình làm rơi chìa khóa hay khăn tay gì đó trên sàn rồi. Sau đó, một cô gái quen thuộc đứng trước mặt tôi. 

Làn da nhợt nhạt, đôi mắt quyết đoán, chiếc mũi tuyệt đẹp, đôi môi quyến rũ. Một cái kẹp tóc hình bông hoa đáng yêu cài trên mái tóc bob ngắn màu nâu hơi xoăn của cô ấy. 

“Tớ biết mà...” 

Cô gái ấy lẩm bẩm trong run rẩy trong khi nhìn tôi bằng đôi mắt đẫm lệ. 

“...Khoan đã, cậu là-” 

“Đừng có nói là cậu quên mặt tớ rồi nhé.” 

Trong khi khuôn mặt vẫn còn vương vấn chút ngây thơ của học sinh sơ trung, tôi đã tin cô ấy ngay khi nghe được câu nói đó. 

“Cậu là Hanamitsuji?” 

“Đúng vậy, Nanamura-kun, Hodaka Namura-kun.” 

Ngay lập tức Hanamitsuji cúi đầu xuống, đôi môi cắn chặt lại như thể cô ấy đang kìm nén thứ gì đó. 

Sau vài giây thì cuối cùng Hanamitsuji cũng ngẩng đầu mình lên. Khóe mắt đã đỏ khoe tự lúc nào. 

“C-cậu vẫn còn sống. ...Thật tuyệt khi gặp lại cậu. Tớ thật sự rất vui khi c-cậu vẫn còn ở đây...!” 

Hanamitsuji khóc nức nở trước mặt tôi. Đúng vậy, cô ấy cũng đã khóc khi tôi bị xe tải đâm. 

Có lẽ vì tôi rời lớp sớm nên không có một ai xung quanh đây cả. Tuyệt, một học sinh năm nhất mà làm một cô gái khóc ngay trong ngày đầu tiên của năm học sẽ chẳng để lại tí ấn tượng tốt nào đâu. 

Nói chuyện ở hành lang ngay phía trước lớp học khá nguy hiểm. Đó là lí do chúng tôi đi lên tầng 5 của tòa nhà đặc biệt. Tôi đã học ở trường tận 3 năm nên tất nhiên tôi sẽ biết nơi đâu ít người qua lại nhất. 

Hanamitsuji dường như đã bình tĩnh lại trong khi chúng tôi đi lên tầng. Đằng nào cô ấy cũng đã khóc hết nước mắt khi tôi gặp mặt ở hành lang. 

“Xin lỗi nhé, tại lúc đó tớ bối rối quá...” 

“Nó ổn mà. Đừng nghĩ nhiều làm gì. Vậy, Hanamitsuji, cậu đã thực sự quay về 3 năm trước à?” 

“Hmm, đúng vậy, Nanamura-kun cũng có kí ức 3 năm sau mà.” 

Hanamitsuji, người trẻ hơn 3 năm so với hình ảnh trong trí nhớ đang nhìn thẳng vào mắt tôi. Cô ấy đã nắm lấy tay tôi. 

Uầy, ngón tay của con gái. Mảnh khảnh! Mềm mại! Ấm áp! Đâu là mơ ư? 

Đây là lần đầu tiên tôi được chạm vào con gái. Đó là lí do tại sao tôi cố gắng không nhìn sang chỗ khác. 

“Cảm ơn cậu rất nhiều. Tớ có lẽ sẽ chết nếu không có cậu rồi.” 

Lòng tôi bỗng cảm thấy thật ấm áp khi nghe được điều đó. 

Tại sao mình lại có cảm giác này vậy? Tôi ngập ngừng một lát và cuối cùng tìm được câu trả lời. 

“Tôi thì cũng không muốn cậu phải mang ơn gì tôi đâu. Nó ổn mà. ... Thực ra thế này còn tốt hơn đấy chứ.” 

“Ý cậu là sao?” 

“À, không, không có gì cả.” 

Lẽ ra tôi không cần phải nói to điều đó. Dù sao nó cũng chỉ là chấn thương cá nhân của tôi thôi. 

Hanamitsuji đã khóc và xin lỗi tôi sau khi tôi bị xe đâm. Tôi hiểu cảm giác cô ấy phải trải qua. Nếu trong trường hợp đó tôi cũng sẽ làm điều tương tự mà. 

Tuy nhiên, so với lời xin lỗi thì sự biết ơn sẽ tuyệt hơn nhiều. 

Tôi thì cuối cùng cũng nghe được câu khác ngoài lời “xin lỗi” từ Hanamitsuji. 

Hanamitsuji vẫn tiếp tục giữ vẻ mặt ngạc nhiên của mình một lúc nhưng cuối cùng cậu ấy vẫn nở nụ cười dịu dàng. 

“Dù sao thì, tớ mừng là Nanamura-kun vẫn ổn. Nỗ lực của tớ đã không lãng phí rồi.” 

“Ah, ... vậy ý cậu là cậu đã gây ra mọi chuyện này sao?” 

Tôi cũng từng nghi ngờ trước đây khi cô ấy đột nhiên gọi tôi. Tất nhiên, tôi vẫn thắc mắc làm thế nào  cô ấy lại có thể mang chúng tôi trở quá khứ 3 năm trước. 

“Chà, chuyện khá dài đấy. Cậu có muốn nghe không?” 

Tôi in lặng gật đầu. Sau đó, Hanamitsuji đã kể lại chuyện đã xảy ra sau vụ tai nạn đó. 

Tôi có nên nói mình đã mong chờ điều gì không nhỉ? Tôi đã chết sau vụ tai nạn hôm đấy. 

Hanamitsuji thì muốn ân nhân cứu mạng mình quay trở lại. 

Tuy nhiên, dù sao tôi đã mất rồi. Điều duy nhất cô ấy có thể làm được là cầu nguyện cho các vị thần. 

Gia đình của Hanamitsuji đều là tu sĩ. Tôi nghĩ nhà cô ấy là một ngôi đền khá lớn. 

Dù biết rằng mình chỉ đang lãng phí công sức, cậu ấy vẫn cầu nguyện ở ngôi đền nằm sâu trong cánh rừng già. 

Và khi mở mắt ra, cô ấy đã nằm trên giường trong phòng ngủ tự lúc nào. 

Cuối cùng, vào ngày đầu tiên của năm học, cậu ấy đã nhận ra mình đã trở về 3 năm trước. 

Hoạt đầu tuy Hanamitsuji rất sốc, nhưng cô ấy lại nghĩ rằng tôi vẫn còn sống nếu mình thực sự quay  về ngày khai giảng. 

Vì vậy cậu ấy đã ngay lập tức chạy đến lớp tôi ngay sau khi buổi họp lớp kết thúc. 

“Tóm tắt qua là thế đó, cậu tin hay không cũng không sao cả. Ngay cả tớ cũng chẳng thể nào tin được nữa. Tớ chỉ cầu nguyện không ngừng lúc đó thôi, nhưng tớ không nghĩ điều này lại xảy ra cả. ...Thế đấy.” 

Dù đã giải thích mọi chuyện nhưng khuôn mặt của cô ấy vẫn đầy sự bối rối. 

Tôi suy nghĩ một lát về những gì Hanamitsuji kể. Mặc dù thế vẫn còn rất nhiều thứ tôi muốn hỏi... 

“Một vu nữ cầu nguyện cho thần linh và trở về quá khứ, chúng ta đang sống trong light novel, anime, hay manga thế!?” 

“Đừng có hỏi tớ.” 

“Phải ha.” 

Tôi thở dài sau khi nhận được câu trả lời nửa vời. Nghe thì có vẻ nực cười thật nhưng bây giờ tôi chỉ có thể chấp nhận cách giải thích của Hanamitsuji mà thôi. Chí ít điều này nghe còn thuyết phục hơn việc chuyển sinh sang thế giới khác, ...đúng chứ? Đến cuối cùng tôi vẫn không hiểu làm thế nào mà việc “quay trở lại 3 năm trước” lại có thể xảy ra được. Dù tôi vẫn ổn với trình tự xảy ra. 

Hầy, dù vẫn còn nhiều vấn đề trước mắt, tôi nên nói vài điều trước đã.Đứng trước mặt Hanamitsuji, tôi kìm nén sự bối rối đang trào dâng trong lòng bằng sự quyết tâm của mình. 

“Um, thì.  Ah ...chà, cảm ơn cậu nhé.” 

Tôi đặt tay trước ngực và cúi người thật sâu trước cô ấy, giống như khi tôi nhận bằng tốt nghiệp vậy. 

“C-cậu khách sáo rồi.” 

Hanamitsuji cũng trả lời bằng tông giọng khá khó hiểu. Cô ấy cũng không nói gì thê nữa. 

Tôi ngẩn đầu lên và khi ánh mắt của chúng tôi chạm nhau, cả hai đều lúng túng ngoảnh mặt đi. Tôi đã cứu cuộc đời cô ấy, và cô ấy cũng đã cứu tôi. ... Điều này khiến tim tôi cảm thấy thật khó chịu. 

Đột nhiên, tôi nhận ra có điều gì đó sai sai. 

“Mà sao lại là 3 năm trước thế? Nếu cậu không muốn tôi chết thì chúng ta quay lại hôm trước vụ tai nạn là được rồi mà?” 

Tôi biết là Hanamitsuji muốn cứu sống tôi. Nhưng trong trường hợp đó, quay trở lại một ngày hay một tuần trước hôm đấy là đủ rồi mà. Tại sao lại đến tận lễ khai giảng 3 năm trước làm gì chứ? 

“Tớ làm sao biết được? Đi mà hỏi mấy vị thần ấy.” 

Câu trả lời lạnh lùng đấy. Tôi sẽ chẳng phải vướng vào mấy cái rắc rối kiểu này nếu tìm được câu trả lời đơn giản như vậy. 

“Hừmm, ...ah, đúng rồi. Thế cậu cứ cầu nguyện lại và đưa hai ta trở về 3 năm sau là được rồi còn gì?” 

“Ể?” 

“Nghĩ kĩ đi. Không phải cậu đã cầu nguyện chỗ đền đó à? Có lẽ nếu cứ cầu nguyện chân thành chúng ta có thể trở về hiện tại mà.” 

“A-ah, ừ thì, tớ đoán là thế? Nhưng liệu mấy vị thần đấy vẫn sẽ đáp ứng yêu cầu của chúng ta chứ? Tớ không nghĩ họ rảnh đến thế đâu.” 

“Bộ cậu biết luôn cả thời gian biểu của mấy ông đấy à?” 

Vì một lí do nào đó Hanamitsuji lại khoanh tay và nhìn ra hướng khác. Bầu không khí dần trở nên ngột ngạt, nhưng không có thời gian cho lúc này. 

“Sẽ rất là rắc rối cho cậu nếu chúng ta quay trở về 3 năm trước, đúng không? Dù sao thì, cứ đến đền nhà cậu và cầu nguyện thử xem thế nào?” 

“Uh, hầy thôi được rồi, tớ đoán đó là điều duy nhất chúng ta có thể làm được.” 

Khuôn mặt của cổ nhìn chả có mấy hứng thú gì với việc này cho lắm. Ngôi đền đấy khá là nổi tiếng, nhưng nó tốn gần một giờ để đi đến đó bằng xe đạp. 

...Nghiêm túc đấy à? Tôi không nghĩ cô ấy lại là tiểu thư đài cát đâu đấy. 

Tôi đã báo bố mẹ tôi rằng “Hôm nay chỉ có lễ khai giảng nên con sẽ về trước buổi trưa” Nên sẽ thật là phiền phức nếu tôi cứ đến đấy và phải tìm cái cớ sau đó khi về nhà. Vậy nên Hanamitsuji và tôi đã về nhà trước. Về đến nhà thì mẹ tôi lại hỏi đống chuyện ở trường cấp 3 ra sao nên phải mất một lúc tôi mới tách bà ấy ra được. 

Tôi bắt xe buýt ở gần cổng trường vào buổi chiều. Ngôi đền được nói đến đã hiện ra ngay trước mắt. Nó khá là to với cây cầu thang bằng đá rộng và cổng Torii lớn phía trước. Không khéo mấy bậc thang này lại chật kín người vào đầu năm mới luôn đấy chứ? 

...Nói là đến nhà con gái chơi nhưng tôi không có mấy hứng thú gì cho lắm, đơn giản nó cũng chỉ là ngôi đền thôi mà. 

Hanamitsuji đã đợi chỗ trạm xe tự lúc nào. Cô ấy đưa tôi đến chỗ cách rừng lớn ngay cạnh khu đền chính. Bước qua vài phiến đá nhỏ, tôi có thể thấy được một mi đơn độc được che phủ bằng rêu. 

“Nó đây à? Nhỏ hơn tôi tưởng đấy.” 

“Tớ nghĩ chắc là có lí do cả đấy, dù tớ cũng không biết nữa? Đằng nào người thừa kế nó là anh trai tớ mà.” 

Chúng tôi ngồi xổm xuống trước cái miếu. Giờ thì nó thấp ngang đầu tôi rồi. 

Hanamitsuji bất chợt trừng mắt về phía tôi sau khi tôi đang chăm chú nhìn nó một hồi lâu. 

“Oi, cậu không cầu nguyện à? Không phải đây là ý tưởng của cậu sao?” 

“Ể? Ah, chờ chút đã. Nó là cúi đầu hai lần, vỗ tay hai lần và cúi đầu một lần nữa đúng chứ? Uh, thế thì có cần tôi phải rửa tay trước đấy không?” 

“Tớ chả làm thế trước giờ cả. Cứ chắp tay như này là được rồi.” 

Hanamitsuji vỗ tay vào nhau trong khi vẫn đang lẩm bẩm và từ từ nhắm mắt lại. Cứ nghĩ cô ả sẽ lẩm bẩm cái gì đấy cao siêu lắm, hóa ra chỉ là “ Nam mô A Di Đà Phật.” 

“Này này, không phải cậu chỉ đang cầu Phật thôi à? Không còn cái gì thích hợp hơn nữa hả?” 

2.jpg

“Làm như người ta là dân chuyên không bằng. Tại sao tớ lại biết được mấy cái đấy? Tớ chỉ đơn giản cứ cầu nguyện như khi nãy thôi. Thứ cậu cần chỉ là niềm tin thôi, tớ đoán thế.” 

Thật vậy sao? Nghe hơi khó hiểu thật nhưng cô ấy nói vậy chắc cũng có lí. 

Tôi cũng vỗ tay vào nhau và thầm ước. Xin ngài hãy cho con trở về 3 năm sau, nếu ngài cũng cho con tài năng viết lách light novel nữa thì tuyệt lắm ạ. 

Đã gần một tiếng trôi qua kể từ khi chúng tôi bắt đầu cầu nguyện. Bây giờ đây, bọn tôi vẫn ngồi trước đền và xoa     bóp đôi chân của mình. 

Vì nãy giờ toàn vừa ngồi xổm vừa cầu nguyện nên chân chúng tôi tê hết cả rồi. Tất nhiên là cũng chẳng có vụ về được 3 năm sau cả. 

“Ugh, bọn mình cầu nguyện lâu rồi đấy. Ouch, ouch, ouch.” 

“Đấy tớ bảo rồi mà. Mấy ông thần đấy cũng bận lắm mà, ...ugh.” 

Chân tôi cuối cùng cũng được lưu thông bình thường trở lại. Tôi run rẩy đứng dậy không khác mấy con nai mới sinh. Dù Hanamitsuji vẫn giữ bộ mặt bình tĩnh, cô ấy cuối cùng cũng có thể đứng dậy được. 

“Nó vẫn không hoạt động.” 

“Tớ đoán mấy vị thần đó chỉ đáp ứng một lần duy nhất thôi thì phải.” 

Sau đó Hanamitsuji đặt tay lên ngôn đền nhỏ và lẩm bẩm rằng. 

“Hơn nữa thì, liệu Nanamura-kun có ổn với việc quay trở về 3 năm sau không vậy?” 

“Hử? Ý cậu là sao?” 

“Uh, không phải cậu bị đâm bởi xe tải sao? Nếu cầu nguyện và trở về 3 năm sau, cậu có dám chắc mình sẽ quay lại ngay trước vụ tai nạn không? Bộ cậu không sợ mình quay về lại chết thêm lần nữa hả?” 

“............” 

“............” 

“...Được thôi, tôi sẽ tự giải quyết vấn đề của mình. Chỉ làm học sinh cao trung thêm một lần nữa thôi chứ gì... dù nghe phiền thật.” 

Hầy, mọi thứ dần trở nên rắc rối hơn rồi. Cứ tưởng cuộc sống cao trung của mình sẽ chấm dứt ngay sau khi lễ tốt nghiệp kết thúc rồi cơ chứ. Nhưng, chà, tôi lại ở đây, lại dành thêm 3 năm nữa học ở trường cấp 3. 

“Tôi thấy có lỗi với cậu quá, mấy chuyện như này lại để cậu bị kéo vào cùng.” 

Tôi cúi đầu và nói. Hanamitsuji lại nhanh chóng lắc đầu. 

“Cậu không phải bận tâm làm gì. Ai cũng muốn cứu những người đã chết vì mình. Tớ không cảm thấy hối hận đâu.” 

“T-thật sao? ...Cậu tốt bụng thật đấy.” 

Lẽ ra tôi không nên tâng bốc cô ấy chỉ vì cô ấy biết cách đối xử tốt với mọi người. Thường thì sẽ chả có gì lạ khi người hướng ngoại lại tử tế cả. Đó là lí do vì sao họ lại có rất nhiều bạn bè bên cạnh. 

“Hầy, mặc dù nó không phải lí do duy nhất.” 

“Ể?” 

Hanamitsuji lẩm bẩm gì đó nên tôi đã hỏi cô ấy nhưng cô nàng lại ngoảnh mặt đi và từ chối trả lời. 

Sao cũng được. Tôi còn nhiều thứ cần phải lo lắng hơn. 

“Hanamitsuji, cậu muốn được trả ơn như thế nào? Điều kiện như nào cứ nói với tôi đi?” 

“Điều kiện gì chứ?... Tại sao tớ lại biết mấy cái đó được? Hơn nữa, chúng ta là ân nhân của nhau mà.” 

Hanamitsuji ngây ngốc chỉ vào cô ấy và tôi. Hừmm, tôi đoán cậu ấy nói cũng có lý thật. 

“Vậy là, chúng ta chẳng nợ nhau gì ha.” 

“Hiểu rồi. Chắc thế là ổn nhỉ.” 

Sau đó, cô ấy gật đầu ra vẻ hài lòng. 

“Nghĩ kĩ thì, đây là lần đầu tiên chúng ta nói chuyện một cách đàng hoàng đấy.” 

Quả thực như vậy. 

Cảm giác thật kì lạ. Nếu tính cả cuộc sống cao trung trước kia của mình thì hôm nay là lần đầu tiên tôi và Hanamitsuji có cuộc trò chuyện bình thường. Tôi nghĩ nó sẽ nhiều hơn nữa nếu tính cả lúc chúng tôi nói sau khi bị xe tải đâm dưới dạng “trò chuyện”. Tôi lúc đó còn chả thể nói một câu ra hồn trong khi cô nàng vẫn đang khóc hết nước mắt. 

“Hôm nay đến thế là được rồi. Tớ và Nanamura-kun còn nhiều điều phải làm quen sau khi trở về 3 năm trước đấy. Dù sao thì, tạm chia tay nhau ở đây thôi” 

“Hiểu rồi. Cậu đã giúp đỡ tôi nhiều rồi đó.” 

Ngay khi tôi vừa mới gật đầu cô nàng đã để lộ một nụ cười quyến rũ. Đừng làm thế, trái tim của một con sói cô độc làm sao chịu được nó chứ. Lỡ tôi mà hiểu lầm thì làm sao? 

Được rồi, quay lại chỗ trạm xe buýt đó thôi. Đúng lúc đó, Hanamitsuji lấy điện thoại của cô ấy ra khỏi túi. 

“Chà, trước sau đều là người trở về từ 3 năm sau cả, tớ rất mong hai ta có thể hợp tác với nhau. Trao đổi địa chỉ liên lạc đi.” 

“Ể? À-ừ...” 

Hiểu rồi, vậy đây là cách mà người bình thường liên lạc với nhau ư? Tôi khá là lúng túng vì đằng nào đây là lần đầu tôi trải nghiệm mà. 

Sau khi tôi thêm cô ấy vào Line (Ứng dụng nhắn tin phổ biến bên Nhật, như là Zalo bên mình vậy), tôi hỏi cổ câu hỏi trợt nảy ra trong đầu tôi. 

“Phải rồi, tôi muốn hỏi cậu vài điều.” 

“Gì thế?” 

“Đền nhà cậu có bán bùa an toàn giao thông không?” 

Cảm thấy kiệt sức khi vừa về đến nhà, tôi lên giường nằm luôn trong khi vẫn chưa thay đồng phục ra. Còn lá bùa ATGT đã nằm gọn trong ví của tôi rồi. 

Tôi lướt xem danh bạ mình có trên điện thoại. 

Thật khó để nhìn rõ cả họ và tên khi vừa mới lướt qua. Tôi vẫn nghĩ vẩn vơ như thế trong khi nhìn chằm chằm vào cái tên “Sora Hanamitsuji”. 

Đã 10 ngày trôi qua kể từ khi tôi bắt đầu cuộc sống cao trung lần thứ hai. Những ngày này thật bình lặng và buồn chán. 

Thành thật thì, mặc dù lúc đầu vẫn còn bối rối nhưng sau đó tôi đã nhanh chóng làm quen được. Chắc do trước đây tôi toàn đọc mấy bộ du hành thời gian. ...Huh, và đây là lúc tôi áp dụng nó vào cuộc sống của mình ư? 

Giả vờ chăm chú nghe giáo viên giảng bài, đọc light novel trong giờ giải lao, về nhà ngay khi vừa tan học. Lần này, tôi quyết định sẽ không kết bạn. Đó là vì sao bắt đầu năm học rồi mà tôi vẫn còn một mình. Cũng sẽ không có mấy thằng sát thủ được cử đến từ tương lai vì mấy cái nghịch lý kiểu này cả. 

Tôi thậm chí còn không bị nghi ngờ là người đến từ tương lai 3 năm sau nữa. Nói thẳng ra là chẳng có ai quan tấm đến tôi cho nhanh. Sói cô độc đúng là tuyệt vời, kể cả khả năng phòng thủ cũng thế. 

Có lẽ mọi người sẽ hỏi sống nhàm chán như vậy có ổn không khi tôi có cơ hội trở về năm nhất. 

Nhưng hãy nghĩ kĩ lại thử đi. 

Sẽ là ổn nếu tôi bắt đầu lại từ lớp 1 tiểu học, nhưng nếu chỉ quay lại từ năm ba xuống năm nhất thì tôi lại chẳng làm được gì nhiều. 

Cốt truyện thông thường của mấy bộ du hành thời gian sẽ là trở về quá khứ để cứu lấy nữ chính hay cả thế giới thoát khỏi nguy hiểm. Hoặc đơn giản là nhân vật có một sự lưu luyến dai dẳng hoặc cái gì đó trong quá khứ. 

Tuy nhiên, không có vụ tôi gánh vác cuộc đời nữ chính hay cả thế giới trên vai và cũng chẳng có bất kì ai tôi đã hối hận vì đã không thổ lộ với họ cả. 

Đến cuối cùng, quay trở về năm nhất rồi thì tôi cũng không biết mình có điều gì thực sự muốn làm cả. 

Mặc dù vậy, sẽ khả quan hơn nếu nhìn từ những góc độ khác. “Chà, mình phải nói điều này với bạn mình mới được!” Nghĩ là vậy thôi chứ tiếc thay, tôi còn chả lấy ra được một người bạn để nói nữa là. 

Đó là lí do vì sao tôi hỏi cô em gái Satsuki của mình khi quay về từ ngôi đền trong ngày khai giảng. 

“Satsuki. Nếu giả sử anh trở về từ tương lai 3 năm sau đi, theo em thì anh nên làm gì giờ?” 

“Hả? Bộ anh đọc nhiều light novel đến nỗi hóa rồ rồi à?” 

Satsuki trong bộ đồng phục đang nằm uể oải trên sofa. Con bé nheo mắt và trừng mắt về phía tôi trong khi vẫn thưởng thức ngũ cốc ngon lành. 

Nếu không có bất kì đồ ăn vặt nào thì em gái tôi sẽ dùng luôn ngũ cốc để ăn. Nó còn chả thèm đổ sữa vào mà cứ thế để ra bát ăn luôn. Nhìn chẳng khác thức ăn dành cho chim là mấy, nhưng tôi không nghĩ con bé sẽ để ý đâu. 

Là một người anh, tôi nghĩ nó nên ăn cái gì đó nữ tính hơn. Tuy nhiên, nếu bạn hỏi tôi con gái thì ăn gì thì tôi cũng không biết , Macaron ư? 

“Cứ nghĩ bình thường đi nào. Điều tồi tệ nhất có thể ảnh hưởng đến cuộc sống onii-chan của em đấy.” 

“Chẳng lẽ em phải nghiêm túc suy nghĩ cái chuyện này thật đấy hả!?” 

Những lọn tóc của Satsuki vung vẩy khi con bé ngổm dậy và tiếp tục ăn ngũ cốc. Dù sự hiện diện của tôi vẫn còn thấp hơn bát ngũ cốc con bé đang ăn, nó có vẻ đã chú ý đến tôi hơn rồi. 

“Oh, anh không ngờ Satsuki lại nghĩ anh quan trọng đến vậy cơ đấy. ...Anh hạnh phúc quá.” 

"Bởi vì em không muốn onii-chan lại biến thành NEET đâu( viết tắt của cụm từ Not in Education, Employment, or Training, thường để chỉ những người sống dựa vào gia đình, không có công việc ổn định hay thất nghiệp bên Nhật). Em không thích lại phải kiểm tra xác nếu như onii-chan chết một mình trong tương lai, được chứ? Anh mùi lắm đấy cho xem.” 

"Giờ em khỏi phải lo! Anh có biến thành NEET thì cũng chẳng rời khỏi nhà nửa bước đâu. Nên chả việc gì em phải xác nhận danh tính của anh mày sau khi chết một mình làm gì.” 

"Chẳng lẽ anh hết cái để lo rồi à?” 

Mái tóc đen của Satsuki rung lên khi con bé cằn nhằn. Ngoài ra thành thật thì, tôi mong em mình vẫn có thể nhận ra xác tôi nếu tôi chẳng may chết ở một thị trấn xa xôi nào đó. 

Sau một lúc, Satsuki kết luận lại bằng một câu đơn giản. 

"Hầy, đi học thôi là được rồi, đúng chứ?” 

"Ngoài đi học ra còn gì nữa không?” 

"Điểm tốt duy nhất onii-chan có thể có là điểm số tốt thôi. Anh còn làm được gì nếu anh vứt nó đi chứ?” 

"Ể, không còn gì nữa hả? Ví dụ như là, chà, ...không có gì thật.” 

"Đừng có hỏi em.” 

Satsuki ném cho tôi cái nhìn khinh thường, nhưng nó vẫn để tay lên cằm đăm chiêu suy nghĩ. 

“Ngoài học hành ra, onii-chan có thể, ...em không biết nữa, nhặt rác trên phố chẳng hạn?” 

“Bộ anh giống tình nguyện viên của ủy ban khu phố lắm à? Kì vọng của em đối với anh không phải là hơi thấp sao?” 

“Ai bảo onii-chan tầm thường, không muốn nổi tiếng, kì quặc, và lại yếu thể thao. Tất cả do anh mà ra đấy.” 

“Này Satsuki, nói chuyện với người khác đừng có thô lỗ như vậy được không? Sống với em lâu rồi mà mấy lời em nói vẫn khiến anh không sao ngủ được đây này.” 

“Thế vẫn chưa đủ đau hay gì?” 

Hayda, tôi muốn con em gái mình có thể học hỏi từ khẩu hiệu của hãng thuốc Parabol với 50% sự dịu dàng. Nhưng tôi nghĩ slogan đấy có nghĩa là đánh bay cơn đau đầu và bảo vệ dạ dày thì đúng hơn. Khổ nỗi dịu dàng lại không phải một phần trong “tâm lí”. 

Satsuki thở dài và nói tiếp. 

“Nhưng nghĩ thử xem,  dù có quay về 3 năm trước hay không thì onii-chan vẫn hoàn onii-chan mà.” 

“Đúng vậy.” 

“Và đến cuối cùng, anh vẫn chỉ làm được những việc trong khả năng của mình thôi phải không?” 

Tôi chợt nhận ra khi con bé nói thế. Đúng vậy, con bé nói đúng. 

Du hành thời gian không có nghĩa là tôi có năng lực hay đối phó với mọi người tốt hơn. Chà, trừ khi tôi được chuyển sinh sang thế giới khác với sức mạnh bá đạo được ban cho từ một nữ thần xinh đẹp thôi. 

3.jpg

Nếu sức mạnh tôi không tăng lên thì tất nhiên tôi cũng không làm được gì nhiều. 

Bối cảnh về việc tôi vẫn là tôi sẽ không có gì thay đổi. Tôi cũng chẳng thay đổi gì trong suốt 15 năm kể từ khi trở nên cởi mở hơn hồi sơ trung. 

Nên tôi đoán lần sống lại này cơ bản sẽ giống y hệt lần trước. Mọi thứ vẫn sẽ yên bình thôi. 

Hừmm, giấu giếm việc mình đến từ tương lai để sống cuộc đời bình lặng, sao nghe không khác gì mình là nam chính đang tiềm ẩn sức mạnh vậy? Yeah, nghe hay phết. 

Nhưng thành thật thì, tôi cũng nghĩ “Sao mình không mua cổ phiếu để sống cuộc đời vô công rồi nghề tự do nhỉ?” Trên thực tế tôi cũng nghĩ đến việc mua cổ phiếu rồi. 

Nhưng tôi lại nhận ra một lỗ hổng chết người. 

...Tôi chưa bao giờ để ý đến cổ phiếu nào trong suốt cuộc sống cao trung lần trước. Nên tôi chẳng biết nên mua cái gì mới đúng. 

Khỉ thật, biết thế tôi đi kiểm tra thị trường chứng khoáng mỗi ngày luôn cho rồi! 

Mặc dù vẫn nhớ tên một số công ty nổi tiếng, tôi không biết liệu mình có thể kiếm được nhiều tiền hay không. Liệu nó có tăng giá lên không? Internet dù có lớn đến đâu thì cũng sẽ chẳng có ai nói với tôi điều gì xảy ra trong 3 năm tới. 

Có một số người tự nhận mình đến từ tương lai, nhưng tất cả đều là về chiến tranh thế giới lần thứ 3 và thảm họa. Nói cho tôi giá cổ phiếu đi chứ. 

Tóm lại thì, kế hoạch vươn lên đỉnh cao cuộc đời bằng cổ phiếu của tôi đã chết từ trong trứng. 

Tuy nhiên so với lần trước tôi đã có một số con bài tẩy. Chẳng hạn như là điểm số. 

Mới mấy tuần trước tôi vừa mới làm bài thi tốt nghiệp cao trung. Nên nếu tôi quay trở về năm nhất thì tất nhiên mọi bài học sẽ trở nên đơn giản với tôi. Chắc tôi phải xem qua vài quyển sách tham khảo khi có thời gian mới được. 

Vì vậy tôi quyết định sẽ sống cuộc sống cao trung bình yên như lần trước. 

Ngoài ra, tôi đã gặp Hanamisuji vài lần ở trường. Tôi rất ngạc nhiên khi cô ấy luôn có bạn bè xung quanh mình. Tôi từng nghĩ rằng liệu chúng tôi có cùng chung loài không nữa. Cô ấy luôn mang trong mình cảm giác thanh lịch, cao quý. Tôi và Hanamitsuji đã từng học chung lớp vào năm hai và năm ba. Cô nàng lúc nào cũng có nhóm bạn để đi chơi như thế. 

Mặc dù chúng tôi chưa bao giờ nói chuyện với nhau trên trường nhưng Hanamitsuji vẫn thi thoảng gửi cho tôi vài tin nhắn trên Line. 

Tôi khá hoảng loạn vì cứ nhỡ chúng tôi chỉ thêm nhau vào như thế và không nói chuyện gì cho đến cuối đời. Một sự kiện như việc một cô gái cùng tuổi gửi tin nhắn đến tôi thật là nặng nề. 

Nhưng đó là lần đầu tiên tôi nghĩ “Mình có nên làm cơm đậu đỏ không nhỉ?” 

Trả lời lần thứ hai bỗng tôi lại lười đi hẳn. 

Phần khó nhất của một mối quan hệ cá nhân là phải biết duy trì thay vì xây dựng chúng. 

Đây chắc hẳn là lí do vì sao tôi vẫn đơn phương một mình đúng không? 

May thay Hanamitsuji nhắn tin khá đơn giản và dễ hiểu. Tôi thực sự không muốn mình vướng vào rắc rối nào cả. Tôi có thể đưa cô ấy vào danh sách đen nếu cô ấy gửi hàng loạt emoji và sticker cho tôi. 

Tuy nhiên tôi lại không thích việc cô ấy sẽ nhắn tin cho tôi ngay khi có thời gian. Tôi gần như muốn trả lời “Vậy thì, cậu muốn gì ở tôi hả?” 

Giống như đêm hôm qua vậy, một tin nhắn hiện lên trên điện thoại trong khi tôi đang nằm giường  đọc light novel. 

<Mọi chuyện thế nào rồi?> 

<Uhh, vẫn ổn, tôi đoán thế.> 

<Thật à? Thế cậu đã hòa nhập với lớp học chưa?> 

<Ừ, hiện giờ tôi vẫn ổn với những gì tôi có.> 

 <Vậy tốt quá rồi, thấy cậu không có mấy bạn bè đâm ra tớ cứ thấy lo.> 

<Đừng có đánh giá thấp tôi. Không phải rất ít mà là số không tròn trĩnh luôn đấy.> 

<Nói ghê đấy, và cuối cùng cậu cũng có bạn đâu. Cậu không thấy tớ đang cố tỏ ra tế nghị về việc này à?> 

<Nếu cậu vẫn còn thời gian để lo cho tôi, thì chắc cuối cùng mọi thứ với cậu đều theo quỹ đạo rồi đúng không?> 

<Ừ, Tớ kết thân với nhiều bạn lắm.> 

<Vậy thì tốt rồi.> 

<Giờ chúng ta dần quen với mọi thứ rồi, mình gặp nhau ở đâu đó đi?> 

<Không, vì mấy việc này mà lại đi gặp mặt trực tiếp ư, tôi từ chối nhé.> 

< Ý cậu gặp mặt trực tiếp là sao hả!?> 

<Tôi thấy việc tìm kiếm tương tác ngoài đời thật qua nhắn tin trực tuyến này không ổn đâu ha?> 

<Không phải bọn mình đều là bạn cùng lớp sao? Chúng ta chẳng phải biết nhau ngoài đời rồi còn gì!> 

<Cậu cứ tham lam như thế mọi người ghét cho đấy?> 

<Sao cậu làm như tớ đang bắt ép cậu không bằng vậy?> 

<Cái gì, đừng có nói là cậu thích tôi rồi đấy chứ?> 

<Không, không hề. Cậu thừa biết điều đó là không thể rồi mà, đúng không?> 

<Hầy, đó là lí do vì sao tôi bảo cậu rồi sẽ đến lúc chúng ta nhận ra thôi. Gặp lại cậu sau nhé.> 

<Cậu đang muốn nói điều gì vậy hả?> 

Tôi quyết định sẽ ngó lơ tin nhắn cuối cùng. Không, không phải vì cái tin nhắn “Cái gì, đừng nói là cậu thích tôi rồi đấy nhé?” trong lúc lo lắng tôi đã gửi đi đã bị vô tình bỏ qua đâu. Tôi thậm chí còn không mong đợi gì vào nó cả, được chưa? Có vẻ bây giờ tôi không còn vướng vào mấy cái hiểu lầm kì lạ rồi. 

Tất nhiên tôi không có nói dối khi nhắn “Ừ, hiện giờ tôi vẫn ổn với những gì tôi có”. 

Việc tôi cô đơn vì không thể kết bạn là điều không thể tránh khỏi. Đương nhiên tôi không cảm nhận được điều gì ngoài sự công nhận và hài lòng về điều đó. 

Ngoài ra thì, tại sao Hanamitsuji lại quan tâm tới mấy mối quan hệ của tôi thế? Bộ cô ấy là mẹ tôi hả? Hầy, ngay cả bố mẹ ruột của tôi còn chẳng mấy quan tâm gì . Họ thậm chí còn không hỏi tôi “Con có làm quen với bạn nào chưa?” nữa. 

Một ngày sau cuộc trò chuyện trên Line của chúng tôi vẫn bình lặng như thường ngày. 

Vẫn không có một ai trong lớp đến bắt chuyện với tôi, nhưng nếu mặt bạn đủ dày thì chẳng có vấn đề gì cả. 

Ăn trưa cũng vậy, tôi chỉ ung dung ngồi đó và ăn thôi. Mọi người ở lớp trong giờ nghỉ trưa thường sẽ chia thành các nhóm nhỏ. Tuy nhiên điều đó chẳng liên quan gì đến tôi cả. Còn bây giờ thì tôi đang thưởng thức trà từ máy bán hàng tự động và bánh mì. 

Ahh-  sandwich thịt xông khói này khá ngon đấy chứ. ...Phải nói sao đây nhỉ? Tôi thích cái cách mà bắp cải và thịt được kẹp một cách cẩu thả. Kể ra cũng vui khi nhìn sandwich cũng yếu như mình vậy. 

Sau khi ăn xong suất cơm trưa cho một người, bạn cùng lớp nhận ra điều gì đó mà giữ khoảnh cách với tôi. Thành thử ra không ai ngồi quanh chỗ tôi cả. Giống như đang có một bức tường vô hình không thể bị phá hủy xung quanh tôi vậy. 

Tôi nhanh chóng hoàn thành bữa trưa và lấy truyện ra bắt đầu đọc. Có một nhóm con gái vừa cười vừa đi cạnh bàn tôi. Không cần phải ngẩng đầu lên chỉ cần nghe giọng nói thì tôi cũng biết đó là những người hướng ngoại đầy sức hút của lớp. 

Vị thế của một học sinh ở trường được quyết định dựa trên giọng nói của họ. 

Giọng nói càng to, quyền lực của họ càng lớn. Còn những nhóm bé thì theo đúng nghĩa đen không được phép nói to. Chẳng lẽ mấy người lại là mấy con động vật gào lên chỉ để bảo vệ lãnh thổ à? Với lại một thằng cô đơn không ai bầu bạn như tôi đây còn không dám khé răng nửa lời nào cả. 

Đôi khi vẫn còn những tên Otaku ồn ào. Nhưng họ chỉ muốn tận hưởng cuộc sống cao trung lành mạnh của mình, không như con sói đơn độc nào đó. 

Tôi thực sự muốn quên cái mảnh kí ức này đi. Trong cuộc sống trước kia, tôi cũng muốn tham gia nhóm Otaku của lớp mình. Cứ tưởng chúng tôi cùng chung chí hướng nhưng đến cuối cùng, sau vài cuộc thảo luận, tôi lại nhận ra khẩu vị anime và manga của họ lại hoàn toàn khác biệt so với tôi. Những game moblie họ chơi tôi còn không biết nữa. Sau cùng họ thậm chí không thèm lướt qua light novel lấy một lần.  

Những nhóm thế này thường lấy anime, manga và game moblie làm ngôn ngữ chung cho cả hội. Sẽ rất khó khăn để giao tiếp với họ nếu bạn không biết bất cứ thứ gì trong số đó. Tôi xem bởi vì bạn tôi cũng xem, tôi bắt đầu chơi game bởi vì chúng tôi phải biết chia sẻ niềm vui nỗi buồn khi quay gacha nhân phẩm. Bởi vì tôi không thể làm được nên tôi bắt đầu thu mình lại. Đó là lí do vì sao tôi dần dần giữ khoảng cách với họ. 

Họ không bỏ rơi tôi, nhưng tôi lại giữ khoảng cách với họ. Sẽ có trong bài kiểm tra đấy, hãy chắc chắn bạn thuộc lòng nó đi. 

Các Otaku thường nói về việc đi xem phim sau kì nghỉ vàng. “Này khoan đã, các cậu không gọi tớ đi cùng à?” Nên sau khi nhận ra tôi đã rời bỏ họ. Không phải bắt nạt đâu yên tâm. 

Tiểu thuyết gia là những sinh vật thích ở một mình. Đó là lí do tại sao, là một tác giả viết light novel sau này, tôi không cần ai làm bạn cả. Hơn thế nữa, áp lực từ việc cố gắng theo kịp họ rất khủng khiếp.  Rất nhiều hiểu lầm sẽ xảy ra nếu chúng ta đi theo nhóm, tôi không biết đối phó như thế nào với kiểu người như vậy. 

Với đó, tôi đã đưa ra một kết luận. Tôi chỉ thích hợp với việc ở một mình. 

Nếu bản thân tôi chấp nhận điều đó thì tất nhiên sẽ không có vấn đề gì cả. 

Sau khi nghĩ những việc đó một hồi, mắt tôi lại hướng về cuốn tiểu thuyết. Nhưng sự tập trung đó lại bị phá vỡ trong giây lát. 

Tôi nhận ra có một cô gái đang đứng trước mặt tôi. 

Ai đấy? Đừng nói là cậu có liên quan gì đến tôi nhé. 

Đó là vì sau khi nhìn thoáng qua tôi nhận ra đó là một gal của nhóm hướng ngoại vì đi qua xong. Nếu tôi nhớ rõ thì tên cô ấy là Hoshigasaki. Mái tóc vàng nhạt của cô ấy được buột lại kiểu đuôi ngựa. Mặc dù cách ăn mặc của Hoshigasaki khá là phóng thoáng, nhưng thế này lại có cảm giác sắp vượt qua ranh giới đến nơi rồi.  

Về việc tại sao một trường cao trung nổi tiếng và danh giá lại có gal, tôi không có nhiều thứ để nói. Suy cho cùng thì cũng sẽ có những người hướng ngoại có IQ 200 và giỏi tất cả mọi thứ, còn những người có học lực tốt đều là hướng nội như tôi vậy. Sự thật của thế giới này thật là phũ phàng. 

Cô ấy có nhận ra mình đang nhìn chằm chằm cổ không? Và khi ánh mắt của Hoshigasaki và tôi chạm nhau, cô ấy vẫn đứng đó nên tôi có cảm giác mình đang bị coi thường nặng nề vậy. ...Nói trước tôi không có kiểu ái mộ như thế đâu. Hoshigasaki vốn đã có đôi mắt xếch, giờ còn bị cô ấy nhìn chằm chằm nữa đúng là đáng sợ thật. Bộ cô nàng bây giờ muốn khủng bố tôi hay gì à? 

Ngay lúc đó, Hoshigasaki lên tiếng. 

“...Kinh tởm.” 

Sau khi lẩm bẩm như vậy, cô ả rời đi như không có gì xảy ra vậy. Cô ấy suýt đâm phải cô gái khác và lẩm bẩm “Oái, xin lỗi nhé.”. Cô gái được xin lỗi (Hình như tên là Sakado) cũng đáp lại “Oh, không sao đâu.” 

Xin lỗi, lol. Hanamitsuji vừa cười vừa nói với Sakado trước khi quay trở về nhóm bạn mình. 

“Này Ruri, cậu đang làm gì thế?” 

“Không có gì đâu.” 

“Này này, xem thử video này đi. Buồn cười lắm đúng không?” 

Có vẻ như cô ấy đã quên bén tôi đi. Và giờ Hoshigasaki đang trò chuyện vui vẻ với bạn cô ấy. 

... Mà làm thế quái nào tông giọng cô ấy thay đổi nhanh vậy? Chẳng lẽ cô ấy có dây thanh quản khác à? Sao nghe không khác gì mẹ tôi khi tôi nói chuyện cùng vậy? 

Mấy gal như thế này đúng là đáng sợ thật. 

Có thể có những tưởng tượng nơi gal đối xử tốt với các otaku, nhưng tất nhiên nó sẽ không tồn tại ngoài đời thực được. Tôi đã bị coi thường ở đó. 

Ah, chắc là vì tôi là một thằng cô đơn thay vì là một otaku. Người hướng ngoại thường có thái độ khinh thường những con sói cô độc hay những người ít bạn bè bên cạnh. Nhưng tại sao thế? Mấy người chưa nghe câu chất lượng đè số lượng à? Tất nhiên thì đâu nhất thiết phải đầy đủ bạn bè đâu. 

Hầy, mặc dù theo lý thuyết này, mấy thằng cô đơn như tôi sẽ chết vì đói mất. 

Nghĩ kĩ lại thì, cuộc sống cao trung lần trước của tôi không có bất kì mảnh kí ức nào về Hoshigasaki cả. Vì đã cùng lớp với cô ấy suốt năm nhất nên ít hay nhiều gì tôi cũng phải có vài kỉ niệm chứ nhỉ? Đừng có nói như thể không có gì đáng nhớ nào về cậu chứ. Haiz, có vẻ sự tương tác với nhau rất là nhỏ. 

“...Chậc.” 

Tôi giật mình khi nghe ai đó tặc lưỡi. Chẳng lẽ tôi ngồi một mình cũng bị ghét à? 

Tôi nghĩ đó là Sakado. Mái tóc đen dài ngang vai của cô ấy được gắn thêm chiếc kẹp tóc. Cô ấy quay đầu lại và trừng mắt nhìn về phía Hoshigasaki. Có vẻ cô nàng hướng về Hoshigasaki thay vì tôi, may thật. 

Sakado cũng chơi cùng bạn của cổ trong giờ nghỉ trưa. Trong mắt tôi cô ấy 100% là người hướng ngoại. Tuy nhiên cô ấy lại không cùng nhóm với Hoshigasaki. Có lẽ không phải lúc nào người hướng ngoại cũng đều cùng một phe. 

Trở thành người hướng ngoại đúng là không dễ dàng. Trong khi đang mải nghĩ về điều đó điện thoại tôi bỗng rung lên. 

Mặc dù biết tin nhắn không có mấy quan trọng nhưng tôi vẫn nhìn thử vào màn hình. 

Trên màn hình hiển thị cái tên “Sora Hanamitsuji”. 

Tôi chưa bao giờ nhận được thông báo Line nào ở trường trước đây. Tôi có linh cảm xấu về chuyện này nên tôi muốn lờ nó đi. Nhưng mọi chuyện không khéo sẽ tồi tệ hơn nếu tôi lờ nó thật. 

Tôi miễn cưỡng mở tin nhắn. 

<Cậu có thể đến chỗ hành lang của tòa nhà đặc biệt như lần trước không?> 

<Làm ơn đến trước khi giờ nghỉ kết thúc nếu có thể.> 

Sau khi đọc hai tin nhắn, tôi không khỏi nhăn nhó đặt tay lên trán. Mặc dù người gửi là một cô nàng xinh đẹp, nhưng vẫn không thay đổi sự thật là nó thật phiền phức. 

Nếu tôi đã seen tin nhắn rồi, không đi tôi sẽ gặp rắc rối mất. <Xin lỗi nhé, tôi ngủ quên mất.>  Cái cớ đó chỉ có tác dụng với cô gái dễ thương thôi. 

Sau khi trả lời <Chờ một chút.>, tôi nhanh chóng điều chỉnh nhịp thở và đứng dậy. 

“Sao cậu đến muộn vậy?” 

“Tôi làm gì được giờ? Chỗ này cách xa phòng học tôi lắm.” 

Khuôn mặt Hanamitsuji không để lộ một chút biểu cảm nào. Cô ấy khoanh tay và hơi dang chân ra trên hành lang tầng 5 tòa nhà đặt biệt. Dù khuôn mặt cô nàng khá xinh đẹp, nhưng nó lại làm tăng thêm  áp lực trước thái độ của cô ấy. 

“Cậu biết vì sao tớ gọi cậu đến đây không?” 

“Tôi chịu.” 

Câu trả lời của tôi rõ ràng khiến Hanamitsuji ngán ngẩm thở dài. Sau đó cô ấy đột nhiên bước đến gần tôi và lẩm bẩm. 

“Tớ nói thẳng nhé. Cậu có cơ hội hiếm có để trở về ba năm trước. Vậy tại sao Nanamura-kun vẫn cô đơn vậy?” 

Ah, về cái này à...? Sẽ rất khó để giải thích cụ thể. Tôi mong cô ấy không đào sâu thêm nữa. 

Tôi cố gắng thay đổi chủ đề và hỏi ngược lại. 

“Này, tại sao cậu quan tâm đến mấy mối quan hệ của tôi vậy? Cậu là mẹ tôi hả?” 

“Tất nhiên tớ phải quan tâm chứ. Cậu cứu sống tớ còn gì.” 

“Không phải tôi bảo cậu không cần phải lo lắng đến rồi mà?” 

Hanamitsuji ngắt lời tôi như thể không muốn cho tôi cơ hội nói lại. 

“Ngay cả vậy, tớ vẫn thấy lo lắng khi người tớ quen biết không thể kết bạn được. Không phải việc tớ muốn cậu gặp gỡ nhiều người hơn là bình thường sao?” 

Bình thường ư? Tôi còn không biết người bình thường và người hướng ngoại suy nghĩ như thế nào. Hừm, có lẽ tôi nên đọc nhiều light novel có nhân vật bình thường hơn mới được. 

“Chờ đã, tại sao cậu biết tôi cô đơn? Chúng ta có chung lớp đâu.” 

“Một số người bạn sơ trung của tớ cũng học lớp A. Và khi tớ hỏi họ về cậu, câu trả lời tớ nhận được là ‘Ah, ý cậu là Nanamura-kun sao(cười)’, hoặc đại loại như vậy.” 

“Tưởng tượng được phản ứng của họ về cũng đau lắm đấy!” 

Uwah, đúng là chí mạng mà. Điều cuối cùng tôi muốn biết là cảm nhận của họ về tôi qua người khác. 

Tôi có đại khái đoán được những gì người bạn của nhỏ nói. Có thể là “Cậu ta là cái thằng ngồi một mình và đọc truyện à.”. Yep, đây chắc chắn mới là đáp án đúng. 

“Cậu biết đấy, không phải khi tớ hỏi “Thế cậu đã hòa nhập với lớp học chưa?”, không phải cậu đã nói “Ừ, hiện giờ tôi vẫn ổn với những gì tôi có.” ư!? Tại sao lại nói dối tớ!?” 

“Không, tôi không thề nói dối. Tôi có ý định kết bạn đâu. Chẳng phải hợp lí hơn khi tôi trở thành sói cô độc, không nói chuyện với ai và đọc light novel à?” 

Hanamitsuj, rõ ràng đang chau mày, trừng mắt về phía tôi một cách giận dữ. 

“Tớ hỏi lại. Quay lại 3 năm trước rồi sao cậu vẫn còn cô đơn một mình hả?” 

Tôi nhún vai. 

“Cậu biết chúng ta đã học chung năm hai và năm ba rồi đúng chứ? Lần đó tôi cũng ở một mình mà, nên lần này tôi cũng cố gắng như thế thôi.” 

“Nhưng không phải bây giờ cậu đã có trải nghiệm từ lần trước rồi à? Ngay cả trước đó có cô đơn đi nữa, cậu vẫn không muốn nhìn lại mình và kết bạn hay sao?” 

Hầy, cô nàng này chả hiểu gì cả. Sao cũng được. Người như Hanamitsuji làm sao hiểu được trái tim của con sói đơn độc như tôi chứ. 

“Hanamitsuji, cậu đã quên một thứ quan trọng rồi.” 

Hanamtisuji tỏ ra ngạc nhiên khi thấy sự nghiêm túc của tôi. 

“Một thứ quan trọng ư?” 

“Phải, không phải cậu đã nhắc tới nó rồi sao? ‘Trải nghiệm từ lần trước’ hoặc có thể hiểu là việc cậu tích lũy được kinh nghiệm từ các mối quan hệ cá nhân của mình lần trước.” 

“Đúng vậy, tớ biết ai mình có thể đi chơi cùng được. Nên đó là lí do tại sao tớ đã kết bạn tốt hơn lần này.” 

Điều đó là thật sao? Tôi luôn thấy cô ấy đi cùng bạn bè ở trên trường. Dù tôi không mấy để tâm gì đến Hanamitsuji, nhưng phải thành thật cô ấy đúng là một cô gái xinh đẹp. Khí chất đang tỏa ra của cô nàng đúng là rõ ràng mà. 

“Nanamura-kun, chẳng lẽ cậu lại quên hết mọi thứ từ cuộc sống lần trước rồi sao? Tớ nghĩ chí ít cũng phải có thứ giúp cậu khá hơn rồi chứ.” 

“Ngây thơ, cậu đã quá ngây thơ, Hanamitsuji. Cái lý thuyết đấy không hoạt động được với một thằng cô độc đâu.” 

“T-tại sao?” 

Vẻ tự cao của tôi rõ ràng đã khiến Hanamitsuji ngạc nhiên. Dù có hơi ngượng chút nhưng tôi vẫn ưỡn ngục hùng hổ tuyên bố. 

“Một con sói cô độc không có bất cứ mối quan hệ nào. Nói cách khác, nếu tôi cô đơn một mình trong cuộc sống cao trung trước đây thì đồng nghĩa với việc tôi đào đâu ra kinh nghiệm để kết bạn được cơ chứ.” 

Mặc dù sự táo bạo này phụ thuộc vào ý chí của mỗi người, nó cũng chẳng giúp bạn kết bạn được đâu. 

“Cho nên, việc tôi kết bạn được là điều không thể.” 

“Cậu đào đâu ra tự tin để nói vậy thế?” 

Tôi đã thành công khiến Hanamitsuji không nói lên lời. 

Tôi không trách cô ấy. Sói cô độc là sinh vật cách biệt hoàn toàn. Người bình thường như cổ làm sao hiểu được đó chứ. 

“Ngoài ra, việc cô đơn tôi thấy vẫn vui. Tôi không cần phải quan tâm họ nghĩ gì về mình. Rất phù hợp với người như tôi.” 

“Nếu cậu thấy vui như vậy, thì chắc Nanamura-kun cũng hiểu được sự khó khăn trong việc kết bạn rồi đúng chứ?” 

“Lần trước tôi cũng cố kết bạn mà, nhưng tôi không thể. Cố gắng tạo điểm chung trong các cuộc trò chuyện, cùng nhau vui mừng dù đó không phải là thứ tôi muốn, và cười đùa trước mấy cái chủ đề nhàm chán. Đó là lí do tại sao lúc trước tôi trở thành một thằng cô đơn.” 

“...Nhưng ngay cả thế, cậu có chắc mình vẫn muốn lặp lại như vậy không? Chí ít cậu cũng phải nghĩ đến việc tránh mắc sai lầm tương tự chứ, phải không? 

“Không, tôi đã học được bài học của mình rồi.” 

“Hửm? Cậu học được gì?” 

Có vẻ như mức độ tin tưởng của Hanamitsuji đối với tôi sắp chạm đáy đến nơi rồi. Cô ấy đưa cho tôi ánh nhìn khá thất vọng. 

Tôi hằng giọng trước khi lên tiếng để che đậy sự ngượng ngùng của mình. 

“Chà, sói đơn độc có hai loại. Loại một là mấy người có kí ức đau thương về việc kết bạn hoặc bạn học mà ngại giao tiếp. Còn loại cuối cùng là mấy thằng muốn cô độc ngay từ đầu. Lần trước tôi đã không kiềm chế được khát vọng kết bạn của mình. Tuy nhiên, tôi đã từ bỏ nó lâu rồi. Tôi không muốn phải lặp lại phần lịch sử đen tối của mình thêm lần nào nữa.” 

“Chẳng phải cậu đang lầm đường lạc lối hay sao?” 

“Tôi đang hướng tới tương lai đúng đắn đó. Đây chính là thăng cấp sau khi chết đấy.” 

“Đó chỉ dành cho mấy người hi sinh vì nhiệm vụ thôi. ...Không, cậu cũng chết một lần rồi nên chắc cũng hợp lí.” 

Hanamitsuji ngán ngẩm nói. Cô nàng đặt tay lên trán như thể cổ bị đau đầu vậy. 

“Sao cậu luôn trốn tránh việc xây dựng các mối quan hệ hả?” 

“Đấy không phải là trốn tránh, gọi đó là đánh lạc hướng đi.” 

“Bộ quân đội của cậu không thích dùng từ rút lui à?” 

Nhưng thực tế mà nói tôi không nghĩ mình đang trốn tránh nó một chút nào. 

“Trốn tránh chỉ là quyết định tiêu cực trong vô vọng thôi. Tuy nhiên tôi đã chủ động quyết định không kết bạn ngay từ đầu rồi. Vậy liệu tôi có thực sự trốn tránh khi đi trên con đường riêng của mình không?” 

Dù tôi đã thể hiện rõ quan điểm của mình, tuy nhiên đáng tiếc Hanamitsuji vẫn ngơ ngác không hiểu gì. 

Hây da, đó là lí do tại sao tôi lại không thích mấy người theo trường phái “bạn bè”. Còn một chặng đường dài nữa để họ có thể hòa hợp với mấy thằng cô đơn. 

“Nhưng nếu cậu vẫn nói chuyện bình thường với tớ được, nghĩa là cậu không mắc bất cứ vấn đề gì về giao tiếp đúng không?” 

“Tôi đoán thế. Tôi không mắc bất kì chứng rối loạn giao tiếp nặng nào cả. Con em gái vẫn có thể nói chuyện bình thường được với tôi.  Tôi vẫn thể hiện được  thái độ thân hiện với những người tôi mới gặp.” 

“Vậy ít nhiều gì cậu vẫn có thể quan tâm đến họ đúng chứ? Nếu cậu chịu thỏa hiệp thêm một chút nữa để kết bạn và tận hưởng cuộc sống cao trung của mình thì không phải việc đó cũng đáng sao?” 

Cậu sẽ vui vẻ hơn nếu có bạn. Tôi hiểu mà. Tôi luôn nghe thấy điều đó bất kể ở ngoài đời thực hay là trong viễn tưởng. Trong light novel nơi mà nam chính cố gắng hết sức để kết bạn luôn là một trong những thể loại yêu thích của tôi. 

Mặc dù vậy, nó không phải lúc nào cũng phù hợp với tất cả mọi người... 

“Không phải cứ không bị rối loạn về giao tiếp là có thể tạo dựng các mối quan hệ được. Trò chuyện thoáng qua và tham gia vào các mối quan hệ xã hội là hai phạm chù hoàn toàn khác nhau.” 

“C-cậu nói đúng...” 

“Ngay cả khi lúc đầu tôi hòa hợp với mọi người đi chăng nữa, thì sau cùng họ cũng biết tôi thực sự nghĩ gì về họ. Tôi nghĩ tốt nhất mình không nên xây dựng các mối quan hệ mà trước sau gì cũng sẽ đổ vỡ.” 

Những người bạn mà đến cuối cùng bạn phải nói lời tạm biệt chính là quả bom hẹn giờ theo đúng nghĩa đen. Chơi cùng những người đó không khiến bạn vui lên, trái lại nó chỉ đem lại sự mệt mỏi. 

Hanamitsuji đã im lặng. Nhưng khuôn mặt của cô ấy vẫn đầy sự bất mãn. 

Mặc dù việc lo lắng cho tôi không đem được lợi ích gì cho cô ấy, nhưng chẳng phải cô nàng này là một người thật thà và tốt bụng đến khó tin sao? Tôi mong cô ấy sau này không phải là mục tiêu của mấy thằng lừa đảo. 

“...Chà, vậy chẳng lẽ Nanamura-kun cũng thấy phiền khi nói chuyện với tớ sao? Cậu không muốn nói chuyện với tớ nữa đúng chứ?” 

Hanamitsuji lẩm bẩm và nhìn sang hướng khác. 

“Không, cậu thì ổn.” 

Tôi ngay lập tức trả lời. Đôi mắt hình quả hạnh của Hanamitsuji mở to ra. Cô nàng ngẩn đầu lên và hỏi lại tôi. 

“T-tại sao? Tại sao với tớ lại ổn chứ?” 

“Đó là bởi vì Hanamitsuji rất đặc biệt.” 

Sao cô ấy lại hỏi điều đó vào thời điểm này cơ chứ? Điều đó không phải rõ ràng rồi sao? 

Ngay khi tôi đang nghĩ thì, Hanamitsuji, người mấy giây trước còn đang nhìn chằm chằm tôi, tự nhiên quay đầu đi. Cô nàng này chắc chắn đang bận rộn xoay đầu. 

“Đ-đột nhiên nói mấy thứ như vậy, đúng là ăn gian mà...” 

Cái gì? Ai là người mới hỏi tôi hả? Nhưng tôi vẫn nuốt lời phàn nàn của mình vào trong. Không biết có phải do tôi tưởng tượng hay không nhưng má cô ấy đang đỏ ửng hết lên rồi. Hay là do ánh sáng nhỉ? 

Ngay sau đó, Hanamitsuji mỉm cười và nói một cách lịch sự. 

“C-có lẽ thế? Suy cho cùng thì cậu đã hi sinh bản thân để cứu tớ mà. Tớ có phải là không hiểu cảm xúc của Nanamura-kun đâu. Tuy nhiên chúng ta sẽ gặp nhiều rắc rối nếu chuyện này vẫn tiếp diễn đấy.” 

Mẹ trẻ đang nói cái quái gì vậy? Tôi ngắt lời Hanamitsuji trong khi cô nàng vẫn tiếp tục luyên thuyên không ngừng. 

“Cái đặc biệt tôi bảo ở đây là cậu cũng là người duy nhất trở về từ 3 năm sau. Nếu cả hai chúng ta đều trở về từ tương lai thì tất nhiên đó là điều ta có thể nói với nhau được.” 

Hanamitsuji lập tức đứng hình lại sau khi nghe được điều đó. Sau vài giây tôi có thể thấy má cô ấy ửng hồng cả lên. Cái phản ứng gì thế này? 

Cô ấy lắc đầu mấy hồi trước khi nhìn cửa sổ. Sau đo cô nàng hằng giọng và trả lời. 

“...Ừ, tớ biết mà. Cậu nói đúng, chúng ta nên hợp tác với nhau vì cả hai đều là người du hành về 3 năm trước. Phải, đó là những gì tớ đã nghĩ.” 

“O-oh, tôi mừng vì cậu hiểu được nó.” 

“Chà, ngay cả khi là bạn học của nhau, lần trước vẫn khiếm khi tớ nói chuyện được với cậu. Vấn đề là lúc đấy hai  vẫn chưa biết gì về nhau.” 

“Bình tĩnh nào, cậu đâu cần phải nói chuyện với tôi đâu. Tôi không hề nói dối, nhưng ngoài các cuộc nói chuyện về học tập và được giáo viên gọi ra, tôi không nhớ mình đã mở mồm trong suốt năm ba.” 

“Tớ không nghĩ cái đó đáng để nói dối đâu.” 

“Mọi người ai cũng có biệt danh của mình trên áo phông ở hội thao năm ba. Còn tôi là thằng duy nhất vẫn có “Nanamura” đằng sau lưng. 

“Ugh, ...này này! Tớ cấm cậu kể lại mấy cái kí ức đau thương như thế nữa! Tớ không thể nào ngủ nổi khi nghĩ về nó đâu.” 

Tôi không nghĩ chuyện về một thằng cô đơn như tôi lại bị xem là chuyện ma đâu. 

Nhưng chuyện ma có thật đấy, biết không? 

“Thôi thì quên nó đi. Hanamisuji đâu cần nhất thiết phải lo lắng cho tôi làm gì, đúng chứ? Cậu nên tập trung vào việc học hành thì hay hơn. ...Ê, đừng nói là cậu đã thí-” 

“Cậu nghĩ nhiều rồi đấy.” 

Cô ấy dứt khoát phủ nhận khi tôi vẫn chưa nói xong. Tôi mới nói “thí” thôi đấy. 

Chà, dù tôi đã biết trước nhưng nghe vẫn chán thật. Với một con sói đơn độc thì Rom-com đúng là quá sức mà. 

“E hèm, à thì, tôi không nghĩ đến chuyện lặp lại cuộc sống cao trung thêm lần nữa đâu. Nếu tôi thấy vẫn ổn khi không làm gì cả, Hanamitsuji không cần phải chỉ bảo tôi làm gì đâu.” 

“Cậu nói phải.” 

Có vẻ như cô ấy không thể nói lại được. Hanamitsuji bất đắc dĩ rơi vào im lặng. Tôi là người duy nhất có thể lo cho cuộc sống của mình. Xin lỗi nhé, tôi không thể nào phản bội lại lý tưởng của mình dễ dàng đến vậy được. 

“Với cả, đến cuối cùng thì, Hanamitsuji chắc cũng không quyết tâm mấy trong việc giúp tôi kết bạn đúng chứ? Tôi xin lỗi nếu nó không phải, còn nếu đúng như vậy thì bớt can thiệp vào việc của tôi đi nhé.” 

“Tớ hiểu rồi.” 

Hanamitsuji ngắt lời tôi với ánh mắt đầy kiên quyết. Cô ấy giơ ngón trỏ lên phía trước. 

“Hả?” 

“Được, tớ sẽ giúp cậu kết bạn, không vấn đề gì chứ?” 

Thời gian như ngừng lại vài giây. 

Câu hỏi “Mẹ trẻ lại nói cái quái gì vậy?” vang vảng một hồi trong đầu tôi. Tuy nhiên tôi hơi bị thu hút bởi nụ cười đầy tự tin của Hanamitsuji. 

“Không phải cậu vừa nói rồi sao? Điều đó sẽ khác đi nếu tớ giúp cậu kết bạn đấy. Tớ sẽ cho cậu thấy quyết tâm của tớ.” 

“N-này, Hanamitsuji, nó chỉ là câu ví von thôi. Tôi thực sự thấy ổn khi ở một mình mà.” 

“Im đi! Cậu chẳng ra dáng đàn ông tí nào cả!” 

“Này, cậu không thể nói ‘vì cậu là một người đàn ông' và ‘vì cậu là một người phụ nữ’ như thế được. Ở đây chúng ta đang bàn về vấn đề nhạy cảm đấy. Cậu không thể vào Hollywood khi nói vậy được.” 

“Hollywood cái gì? Ah, đủ rồi. Cậu đúng là phiền phức mà. Một cô gái xinh đẹp đang nói về việc giúp cậu kết bạn đấy. Biết ơn tớ đi chứ!” 

“Cậu không thấy cậu đang quá tự cao à!” 

Chuông reo lên khi tôi vẫn còn đang phàn nàn. Tiết học buổi chiều sẽ bắt đầu trong vòng 5 phút nữa. 

“Hầy, sao cũng được, chúng ta sẽ bàn về vấn đề này sau.” 

“Còn tôi mong ta quên bén phần kết bạn luôn đi cho xong.” 

“Mình sẽ có cuộc họp bàn chiến lược về việc này sau khi tan trường.” 

Hanamitsuji đúng là năng động thật, nhưng thế này thật là rắc rối... 

“Nó không chỉ là việc giúp cậu có bạn bè đâu. Không phải chúng ta đều là bạn đồng hành trở về từ 3 năm sau sao? Cậu không nghĩ chúng ta nên thi thoảng gặp nhau để bàn về vấn đề và nỗi lo mình mắc phải ư? Không phải lúc nãy cậu vừa bảo tớ đặc biệt hả?” 

“Ừ ừ, đúng rồi.” 

Tôi chán nản lấy tay ôm đầu mình. Hanamtisuji trừng mắt về phía tôi và tiếp tục sắp xếp lịch gặp của mình. 

“Chà, chúng ta nên lên lịch gặp nhau như nào nhỉ? Hừmm, ...tớ bận lắm nên không thể gặp cậu mỗi ngày được đâu.” 

“Bộ cậu tưởng thằng này cũng rảnh lắm hả?” 

“Hể, cậu mà cũng có lịch khác à?” 

“Bằng tất cả sự tôn trọng của một Samurai tôi mong cậu đừng đá xoáy tôi chuyện đó nữa.” 

“Cậu phục vụ ai thế?” 

Hanamitsuji rõ ràng đã thờ dài. Cô ấy lấy điện thoại mình ra và nghĩ về nó. 

“Hừm, chà, hay chúng ta gặp nhau mỗi thứ hai sau tan học đi. Ta sẽ gặp mặt ở nhà hàng gia đình khá xa trường để tránh bị mọi người nhìn thấy. Tớ sẽ gửi cho cậu địa chỉ sau.” 

“Sao ta không gặp ở đây luôn cho nhanh?” 

Hành lang tầng 5 tòa nhà đặc biệt cũng không có ai đến mà. 

“Chẳng lẽ cậu không thấy gì tồi tệ khi đưa một cô gái xinh đẹp như này đến đây sao?” 

Này, má trẻ này cứ gọi mình “xinh đẹp” không hề do dự nãy giờ rồi đó. Không, ý tôi là, chà, đúng vậy nó là sự thật, nhưng không phải cô nàng đang quá tự tin hay sao? 

“Hơn nữa ở đây làm gì có chỗ để ngồi đâu. Tớ mong chúng ta chỉ gặp nhau ở trường trong trường hợp khẩn cấp thôi. Nếu có ai nhìn thấy thì mình sẽ gặp rắc rối đó.” 

“À, đúng vậy, mọi thứ sẽ tồi tệ với cậu lắm đấy.” 

Chẳng có ai trong lớp để ý đến tôi cả nên tôi cũng không quan tâm mấy đến danh tiếng của mình làm gì. 

Tuy nhiên Hanamitsuji thì lại đang thành công trong cuộc sống cuộc sống cao trung lần thứ hai của mình. Tôi nghĩ cô ấy không muốn mọi người biết mình gặp mặt với một con sói cô độc như tôi đâu. 

“Cậu mà bình thường ngay từ đầu thì tớ sẽ chẳng gặp vấn đề gì rồi.” 

Giọng điệu của Hanamitsuji nghe như đang giận dữ vậy. Vậy cậu đang trách tôi à? Ừ thì đúng là tôi có lỗi thật. 

“Sao cũng được. Tớ sẽ cố gắng giúp cậu kết bạn và sống cuộc sống như là một học sinh bình thường.” 

“Cậu thích xen vào chuyện của người khác lắm nhỉ...” 

“Cậu thừa biết chúng ta có cơ hội trở về 3 năm trước mà đúng không?  Việc không có bạn bè bên cạnh là mất mát lớn lắm. Tớ không muốn lại phải nhìn ân nhân của mình trải qua cuộc sống cao trung buồn tẻ như vậy đâu.” 

“Chẳng phải tôi đã bảo cậu không cần phải lo lắng đến rồi sao?” 

“Úi, tớ phải đi trước đây. Hẹn gặp cậu sau giờ học nhé.” 

“Cậu có nghe tôi nói gì không hả!?” 

Hanamitsuji hoàn toàn lờ tôi đi và bước xuống cầu thang. Tôi không thể đi theo cô ấy được nên tôi đã giết thời gian một chút và lẻn vào lớp ngay trước khi tiết học bắt đầu.” 

Chắc là lớp học sắp bắt đầu rồi phải không? Không thấy có ai ngồi chỗ tôi cả, đúng là nhẹ nhõm mà. 

Sau cùng thì không phải ghế của một con sói đơn độc bị chiếm là bình thường sao. Tại sao điều đó lại xảy ra vậy? 

Sau giờ học, tôi đến nhà hàng gia đình chỗ gần đường cao tốc. Nó là nhà hàng khá xa trường tôi. Hanamitsuji, người đi học bằng xe buýt nên thấy nơi này hằng ngày. Còn với tôi, đó là 15 phút đi xe đạp từ trường đến. 

Hầu hết chúng tôi đến trường bằng tàu điện ngầm hoặc xe ô tô, không có mấy người đi bằng xe buýt. Có vẻ đó là lí do tại sao Hanamitsuji không thấy ai mặc đồng phục cùng trường ở trong nhà hàng cả. 

“Được rồi, chúng ta hãy bàn về việc giúp Nanamura-kun kết bạn nào.” 

Hanamitsuji ngồi đối diện tôi. Cô nàng trông có vẻ thực sự nghiêm túc về chuyện này. Một ly trà ô long đặt trước mặt cô ấy còn của tôi là cola. 

“Chúng ta thực sự bàn về chuyện này thật à...?” 

“Tất nhiên, đó là lí do ta ở đây mà.” 

Tôi biết thế nhưng tôi lại không muốn vậy. Có cảm giác như cô ấy đang muốn phá đám tôi thì đúng hơn. 

“Nhân tiện thì, không phải tôi đã bảo tôi tự nguyện ở một mình hay sao?” 

“Nhưng không phải dành 3 năm trời trở thành sói cô độc như vậy quá lãng phí sao? Cậu có trải nghiệm từ cuộc sống trước kia rồi mà. Sử dụng nó hiệu quả đi chứ.” 

“Tôi xin lỗi khi đã làm phiền cậu khi cậu đang nỗ lực vì cuộc đời tôi. Cậu không nhớ tôi không có bất kì trải nghiệm nào lần trước rồi hay sao? Lúc đấy tôi còn không có lấy một mống bạn bè nữa kìa.” 

“Hừmm, chà. thay đổi cách nghĩ đi. Có ai cậu muốn làm bạn cùng không? 

“Không, tôi không thể nói chuyện với những người có nhiều bạn hơn tôi được.” 

“Vậy chẳng có nghĩa là gần hết mọi người rồi sao?” 

Cô ấy chán nản nhìn tôi. Còn tôi thì nhìn hướng khác và uống coca. 

“Chà, vậy cậu có tương tác với ai không?” 

“Không. Cấp độ sói đơn độc của tôi không chỉ là việc tôi không có bạn bè trong lớp. Mà thay vào đó tôi không bao giờ nói chuyện trong lớp cả. Tức là tôi cực kì xa cách.” 

“Không phải việc đó chỉ khiến cậu thêm cô đơn hơn hay sao?” 

“Im đi.” 

“Này, bộ cậu không thấy bất tiện khi cô đơn à? Như khi cậu không thể tới trường được, quên mang vở hoặc lập nhóm trong giờ thể dục chẳng hạn.” 

“Tôi không có ý khoe khoang đâu nhưng tôi khỏe đến mức chưa bao giờ tôi cần phải nghỉ học cả. Còn nếu quên mang vở thì tôi kệ nó luôn.” 

“Nghiêm túc đấy à?” 

“Đúng là có đôi chút phiền phức khi lập nhóm thật, nhưng đằng nào chả có đứa thừa giống tôi. Giáo viên chỉ cần nói là ‘ Vậy ghép cặp với Nanamura đi.’ là được.” 

Nhưng nghĩ lại thì điều này có chút rắc rối thật. Thế không phải mọi người đều là người thừa sao? 

Tại sao tôi là người duy nhất bị đối xử như thể tôi cầu xin vào nhóm vậy. Đúng là không thể chấp nhận được. 

“Mặc dù không muốn nhưng tớ phải nể cái tinh thần thép của cậu khi có thể chịu đựng được những thứ như thế đấy.” 

Này, đừng có thương hại tôi chứ. Điều tồi tệ nhất bạn có thể làm với một người cô độc là thương cảm họ đấy. Những ánh nhìn đồng cảm xung quanh còn đáng sợ hơn việc nhận thức được mình là sói cô độc nữa. 

“Trường cao trung của bọn mình không phải là mớ hỗn độn nên chẳng có chuyện tôi bị bắt nạt vì không có ai bên cạnh cả. Một khi đã làm quen được rồi thì mọi chuyện sẽ ổn cả thôi.” 

Hầy, dù mới bị một gal gọi tôi kinh tởm nhưng đại khái là thế đó. Vấn đề là đôi khi tôi lại thấy buồn khi nghĩ về nó trước giờ đi ngủ. 

“Trời ạ, thôi thì tớ sẽ theo kiểu của cậu vậy. Thế trong lớp cậu có mở mắt không?” 

“Đây là lớp học bơi cho trẻ em tiểu học chắc? Cậu không thấy tiêu chuẩn của cậu về tôi đang quá thấp à?” 

“Tớ hiểu rồi, vậy là cậu không mở mắt.” 

“Tôi có. Tôi có mở mắt mà! Tôi sẽ trả lời câu hỏi nếu tên tôi được gọi. Tôi sẽ nói chuyện nếu nó về học tập.” 

“Hể, với ai thế?” 

Mắt của Hanamitsuji lấp lánh đầy sự tò mò. Tôi lẩm bẩm với một chút ngượng ngùng. 

“Ừ thì, ...lớp trưởng ấy.” 

Dù có gal nói tôi kinh tởm. Nhưng tôi không thể coi đó là một cuộc trò chuyện được. Sói cô độc còn có tiêu chuẩn riêng của nó mà. 

Khuôn mặt của Hanamitsuji hơi nở nụ cười khi nghe câu trả lời của tôi. 

“Lớp trưởng lớp A là bạn nữ tên Mashiro Shiramine đúng chứ?” 

“Làm sao cậu biết được? Hơn nữa nếu cậu hỏi tôi thì tôi không biết họ của cô ấy nữa.” 

Giống như cô ấy nói, lớp trưởng lớp tôi là bạn nữ tên Shiramine. Mái tóc đen dài và thẳng của cô ấy để lại một ấn tượng sâu sắc. Cô ấy là một học sinh gương mẫu điển hình. 

Khi chúng tôi chuẩn bị chuyển lớp để học tiếng Anh thì tôi vẫn ngồi đọc truyện. Cô ấy đã bảo tôi “Ta chuyển lớp tiết tiếp theo đấy.” thì tôi trả lời “Ơ-ồ, cảm ơn nhé.”. Nghĩ kĩ thì có chút miễn cưỡng để coi nó là một cuộc trò chuyện nhưng tôi không còn lựa chọn nào khác. 

Quên nó đi. Tại sao mẹ trẻ này lại biết Shiramine thế? 

Đ-đừng có nói cô ả lo lắng đến nỗi hỏi cả bạn cùng lớp của tôi nhé...? 

“Hồi trước tớ là bạn của Shiramine mà.” 

“Thật sao? Tôi nhớ rồi. Tôi còn suýt tưởng Hanamitsuji là tên bám đuôi cơ đấy.” 

“Sao cậu kết luận như vậy được!? Ngoài ra thì lẽ ra cậu phải nhớ tên bạn cùng lớp chứ?” 

“Thông thường thì chẳng ai lại nhớ tên một người bạn khác giới cả.” 

Dù tôi cũng chẳng nhớ tên mấy thằng con trai trong lớp nữa. Thành thật thì, tôi nghĩ phải tự khen mình khi nhớ được tên của họ. 

Lần trước tôi đã học chung lớp với Shiramine năm nhất và năm hai. Tôi nghĩ chúng tôi đã có vài lần nói chuyện rồi, tất nhiên đều về việc học hành cả. Dù vậy tôi có thể đếm trên đầu ngón tay tất cả người đã nói chuyện với một thằng cô độc như tôi. Cho nên ngay cả không phải vấn đề to tát gì nhưng nó vẫn để lại ấn tượng trong tâm trí tôi. Nếu tôi nhớ rõ thì Shiramine chắc lần trước cũng làm lớp trưởng. Đó là lí do vì sao cô ấy lại nói chuyện với tôi. 

Hanamitsuji gật đầu và hừ vì một lí do nào đó. Cô ấy chỉ tay vào tôi. 

“Hừmm, thế thì tốt đấy. Mashiro rất ngay thẳng và tốt bụng. Cô ấy luôn đối xử công bằng với tất cả mọi người, ngay cả với cậu.” 

“Đừng có nhảy sang chủ đề khác được không? Mà cậu đang nói cái quái gì vậy?” 

“Tất nhiên, tớ vẫn đang nói về việc giúp cậu kết bạn mà. Bộ cậu quên rồi sao?” 

Tôi không quên nhưng tôi cũng không muốn. Ngoài ra thì, nếu cô ấy nói vậy tức là... 

“Dù nó đều về công việc học tập cả, nhưng không phải dễ hơn để cậu nói chuyện với người cậu đã trò chuyện trước rồi sao? Chà, cậu nên bắt đầu bằng việc bắt chuyện với Mashiro trước xem sao.” 

“Không, không, khoan đã, chẳng phải tôi nên bắt đầu với bọn con trai trước sao!? Không phải nó quá khó để bắt đầu nói chuyện với con gái luôn hả?” 

“Tớ lại nghĩ cậu sẽ gặp khó khăn với một đứa con trai cơ, không phải à?” 

“Đó không phải là vấn đề.” 

Ý tôi là, ừ, cũng có mấy tình huống như vậy trong light novel. Nhưng nó thực sự bất khả khi cho một con sói cô độc nói chuyện với gái chỉ vì hắn ta muốn kết bạn cùng. Tôi có thể đối phó với những đứa con gái như Hanamitsuji mà tự nguyện nói chuyện với tôi., nhưng nó không phải quá sức với tôi để có thể chủ động được hay sao. 

“Ngoài ra, nếu cô ấy kiện tôi sau khi tôi nói chuyện thì sao?” 

“Cậu sẽ nói gì với cổ mà để bị kiện vậy?” 

Ư, hừmm, chủ đề nào tôi nên nói với một cô gái tôi mới gặp nhỉ...? 

“Để tôi nghĩ xem. ‘Shiramine, tóc cậu thơm quá, cậu dùng dầu gội của hãng gì vậy?’. Kiểu thế?” 

“Ừ, và tớ sẽ chẳng bất ngờ gì nếu cậu bị kiện đâu...” 

Đôi mắt của Hanamitsuji trở nên hơi lạnh lẽo. Cô nàng hơi ngả người về phía sau như thể muốn giữ khoảng cách với tôi vậy. Này, nó đau lắm đấy. Dừng lại đi. Mặc dù nó là lỗi của tôi khi nói mấy thứ kì quặc như thế. 

“Quên việc đó đi. Tôi từ chối việc dùng Shiramine làm bàn đạp cho việc kết bạn. Tôi thấy tệ cho cô ấy lắm. Hơn nữa nếu cô ấy ghét tôi thì cuộc sống cao trung của tôi sẽ bị hủy hoại hoàn toàn đấy.” 

“Tớ thì có cảm giác nếu cậu bị Mashiro ghét thì một trăm phần trăm đó là lỗi của Nanamura-kun . Sao cũng được. Dù sao thì, với con trai cậu làm được không? Hừm, anh chàng lớp A, ...Kuno-kun từ câu lạc bộ bóng chày của lớp cậu phải không? Hình như chúng ta đều học chung lớp hồi năm ba đúng chứ?” 

“Sao tôi nhớ những gì xảy ra ở năm ba được cơ chứ? Nhưng đúng là có người tên Kuno ở lớp tôi thật. Hắn ta ồn ào và phiền hà lắm.” 

“Ai ồn ào và phiền hà?” 

Kuno là cái người mà dẫm phải bãi phân chó hồi đầu khai giảng. Cậu ta luôn cùng mấy đứa bên câu lạc bộ bóng đá và bóng rổ quậy phá khắp nơi. Tất nhiên cậu ta là một người hướng ngoại điển hình. 

Cái nhóm đấy ồn ào đến nỗi tôi không chịu nổi được... đặc biệt là mấy người luôn khẳng định sự tồn tại của mình dù chẳng có ai xung quanh cả. Còn một thằng cô độc lại không được để ý dù xung quanh có nhiều người đến đâu. 

“Tôi không chịu được mấy người hướng ngoại đó. Tần số của chúng tôi không trùng nhau.” 

“Ừ, làm gì có mấy ai chung tần số với Nanamura-kun đâu chứ.” 

“Tôi thà tự cắn lưỡi mình còn hơn nói ‘hãy làm bạn với tớ đi’ với mấy người như vậy.” 

“Cậu có cần đi xa đến vậy không!? Ừm, ...vậy thì, Tashiro thì sao? Cậu ấy học cũng lớp năm 2 đó. Tớ nghĩ cậu ta thích anime và những thứ khác nữa. Cậu thử nói chuyện với cậu ấy xem.” 

Tashiro là cái thằng đeo kính khiến người ta mang cảm giác bất an. Cậu ta là một phần của nhóm Otaku của lớp. 

“Hồi trước tôi có nói chuyện với cậu ta. Có vẻ như chúng tôi đều chia sẻ chung sở thích với nhau.” 

“Hể, vậy tại sao cậu không làm bạn với cậu ấy đi?” 

Hanamitsuji nghiên người về phía trước, nhưng tôi lại nhanh chóng lắc đầu. Mặc dù tiền đề rất tốt, nhưng vẫn còn rào cản lớn giữa Tashiro và tôi. 

“Không, cậu ta là fan của mấy bộ anime isekai, trong khi tôi lại là người thích đọc rom-com light novel điển hình. Mấy người đi chơi cùng Tashiro cũng i như vậy. Bọn tôi trò chuyện không có mấy vui vẻ gì.” 

“Tớ có cảm giác tất cả đều giống nhau nếu cả hai cậu đều thích anime và light novel.” 

“Otaku không phải lúc nào đều hòa hợp với nhau cả.” 

Không phải tất cả Otaku trên thế giới đều đọc light novel. Hầu hết đều tập chung vào game mobile hoặc anime. Còn những người mua chủ yếu vì nó được chuyển thể anime. Những người mua những bộ mới mà có thể bị dừng sau vài tập như tôi đều là thiểu số cả. 

Ngoài ra tôi thực sự không thích xem anime và chơi game mobile nổi tiếng. Đừng hiểu lầm tôi. Tôi thấy các nhân vật trong game đều rất dễ thương, nhưng phần gameplay lại quá nhàm chán. Tôi thấy sẽ tốt hơn nếu cho tôi đọc phần cốt truyện. Còn đọc light novel và manga thì dễ dàng hơn nhiều vì tôi chỉ cần lật trang để đọc. 

Từ góc nhìn của Tashiro, tất nhiên sẽ nghĩ “Thằng này, cậu ta không hiểu tí gì về anime và game mobile mà làm như là một otaku mờ ám vậy...?” Chắc hẳn như thế. 

Bọn họ luôn bàn luận về các bộ anime nổi tiếng. Nếu tôi dám nói “Xin lỗi tôi chưa xem bộ đó.”, thì họ sẽ kiểu “Này,này, cậu nghiêm túc đấy à?”, “Đó là bộ nổi nhất mùa này đấy.”, “Ai chưa xem đừng có tự gọi mình là Otaku.” thật sang trọng. Tôi không chịu được họ, dù sao tôi cũng chẳng tự gọi mình là Otaku nữa. 

Tóm lại là tôi đã không làm bạn với Tashiro và bạn của hắn lần trước. 

Rõ ràng nếu tôi thử lại kết quả cũng sẽ tương tự thôi. 

“Dù sao thì, tôi không muốn bắt chuyện với Tashiro và nhóm của hắn. Tôi thà tự mổ bụng mình còn hơn.” 

“Cậu có thể bớt dùng mấy từ ngữ khó chịu đó được không?” 

Hanamitsuji thở dài. Cô ấy cầm ống hút lên với khuôn mặt mệt mỏi. 

“Chà, thôi quay lại kế hoạch A và nói chuyện với Mashiro vậy. Cố hết sức nhé.” 

“Ồ, để đó cho tôi. ...Hửm? 

Ể? Có gì đó sai sai. Từ khi nào chúng tôi quyết định để tôi nói chuyện với Shimarine thế? 

Chuyện quái gì xảy ra vậy? Tôi nhớ ban đầu mình đã từ chối kế hoạch nói chuyện với Shimarine rồi mà. Sau đó chuyển sang bọn con trai, và tôi cũng nói không. ...Chết tiệt, đây là cái bẫy thiên tài hả? 

“Vậy khi nào cậu nói chuyện? Tớ nghĩ nếu tớ không cắt đư- lập kế hoạch, cậu sẽ trì trệ mất.” 

“Má trẻ vừa nói ‘cắt đường chạy của cậu’ hả?” 

“Được rồi, được rồi, đừng có đánh trống lảng. Hãy tự quyết định đi.” 

Cô nàng hoàn toàn quyết định rằng tôi nên nói chuyện với cô ấy. Chiến lược dương đông kích tây của Hanamitsuji đúng là sốc mà. 

Cô ả này, có lẽ đã có tài bán tranh và đồ cổ rồi. Tôi chắc chắn là nạn nhân đầu tiên của cô ấy. 

“Thời gian quý như vàng, ngày mai cậu nói chuyện với cô ấy luôn đi.” 

“Chuyện này tốt hay không vẫn cần được thảo luận đấy. Sao cũng được, nếu tôi nói chuyện với cậu ấy, thì thời gian tốt nhất là vào giờ ăn trưa.” 

“Hừm, đúng là quả cảm mà.” 

“Ể?” 

“Không có gì, nếu cậu đồng ý thì không sao. Giờ ăn trưa ngày mai cứ vậy đi. Tớ sẽ sang lớp A để kiểm tra cậu.” 

Hanamitsuji cười khúc khích trong khi khoanh tay hài lòng. 

Tôi định uống một ngụm cola nhưng ly đã cạn. Ngay khi tôi vừa đứng dậy, Hanamitsuji đã chìa ra chiếc cốc rỗng của cổ. 

“Cho tớ trà đen không đá nhé.” 

“Này, đừng có bắt tôi chạy vặt cho cậu một cách tự nhiên như vậy chứ.” 

Đó là ngày thứ hai. Mong muốn đám voi hay hươu cao cổ xổng chuồng khỏi sở thú để làm loạn mọi thứ lên của tôi đã không trở thành hiện thực. Giờ ăn trưa đến nhanh như một cái chớp mắt. Chà, mặc dù tôi cũng sẽ gặp rắc rối nếu điều ước của tôi trở thành sự thật mất. 

Hôm nay tôi cảm giác như chán ăn vậy, phải mất 10 phút để tôi có thể ăn xong chiếc sandwich ở cửa hàng tiện lợi thứ mà có thể xử lí được trong vòng 5 phút. Không, không phải ăn một mình nên cô đơn đâu ,được chứ? 

Tôi yên lặng đứng dậy, với đôi mắt quyết tâm đầy sự đau khổ, tôi tìm kiếm Shiramine. 

Shiramine ngồi ở phía tay trái bảng đen, ngay bên cạnh cửa sổ. Tuy nhiên lại có vài cô gái kê bàn lại gần ngồi chung. Họ có vẻ đang trò chuyện vui vẻ với nhau. 

Tất nhiên, đây là giờ ăn trưa mà. 

Bây giờ sắp hết tháng tư rồi nên các nhóm trong lớp khá đông đúc. Lớp học trong giờ nghỉ trưa không khác gì một cái quần đảo thu nhỏ với nhiều cộng đồng trên đấy. Còn tôi là thằng duy nhất vẫn còn ăn một mình. Ah, chắc tôi phải hưởng lợi rất nhiều từ việc rèn luyện tinh thần thép qua ăn trưa. 

Tuy nhiên đó lại là vấn đề. Thật khó để tự nhiên bắt chuyện với Shiramine khi cô ấy đang trò chuyện vui vẻ với bạn của cô ấy. Mọi người chắc chắn sẽ đưa cho tôi ánh nhìn “Ể, khứa này bị sao vậy?”. Tôi có bị coi là kẻ lập dị hay không cũng không sao, nhưng tôi không muốn vì thế lại gây rắc rối cho Shiramine. 

Rốt cuộc thì, sao tôi lại chọn giờ ăn trưa vậy!? Không phải người bình thường sẽ dành thời gian cho bạn bè lúc giờ nghỉ trưa sao!? Đây là thời điểm khó khăn nhất để bắt chuyện với người khác cơ mà! 

Không, tôi biết lí do. Đó là vì một thằng cô độc như tôi không nghĩ đến việc mọi người lại ăn trưa với bạn bè của họ. Tôi chỉ đơn giản nghĩ là, “Huh, nói chuyện trong giờ ăn trưa sẽ dễ dàng hơn bởi vì nó lâu mà.”. Phải, tôi đúng là ngu mà. 

Nhưng quên tôi đi. Cô nàng kia, Hanamitsuji, chắc cũng phải nhận ra rồi nhỉ? 

Cô ấy chẳng nói gì vì cổ muốn nhìn thấy tôi... 

Không, chờ đã. Tôi đã cố bắt chuyện nhưng đã thất bại. Cô ấy sẽ chẳng biết tôi nói dối khi tôi báo cáo lại như vậy đâu ha? 

Đúng rồi, tôi chẳng cần phải ép mình nói chuyện với cô ấy làm gì như một thằng ngốc nữa. Dù sao tôi cũng đâu có ý định kết bạn đâu. 

Lòng tôi như nhẹ nhõm trở lại khi nghĩ về điều đó. Ôi trời, tôi hoàn toàn không cần phải lo lắng về nó nữa. 

Đúng là ngốc mà. Lấy một ít nước ép từ máy bán hàng tự động nào. Ngay khi nghĩ về điều đó, một cô gái ở ngoài hành lang trừng mắt về phía tôi khi tôi bước ra ngoài. 

Đó là Hanamitsuji. 

Cô ấy đang đe dọa tôi bằng ánh mắt. “Này, cậu chạy ra ngoài thử xem.”. Thật đáng sợ. Cậu thực sự đang nhìn chằm chằm vào tâm can tôi đấy. Đừng nhìn tôi như vậy nữa! 

Tại sao mẹ trẻ này lại ở ngoài cửa lớp A vậy? Chẳng lẽ cô ấy biết tôi sẽ trốn ra ngoài sao...? Nỗi lo lắng chợt lóe lên trong tâm trí tôi. Tuy nhiên, nhìn kĩ lại thì, cũng có một cô gái từ lớp A cũng đứng bên cạnh Hanamitsuji. Chắc họ đang nói chuyện về gì đó. 

Nhớ lại, Hanamitsuji có bảo cô ấy cũng có bạn sơ trung học lớp A. Vậy đây là lợi ích của việc làm quen nhiều người sao? Không ngờ nó lại được sử dụng ở những nơi như thế này. 

Vì đường chạy của tôi đã bị cắt đứt, tôi không còn lựa chọn nào khác ngoài việc nói chuyện với Shiramine. Shiramine đang ở phía trước tôi, trong khi Hanamitsuji lại đang canh ở đằng sau. Tôi buộc phải làm điều này, dù tôi cũng chả muốn gì. Đây hẳn là cốt truyện khi tôi thất bại để tiến bộ lên đây mà. 

Shiramine chắc cũng đã để ý đến khi tôi run rẩy bước đến gần. Mái tóc đen của cô ấy khẽ đung đưa. Khuôn mặt vẫn xinh đẹp dù không cần phải trang điểm của cô ấy hơi nghiên một chút. Cùng với đôi mắt tuyệt đẹp và đôi moi cong, khí chất cô ấy tỏa ra thu hút cả các cô gái bên cạnh. 

“Này, Shiramine?” 

“À, Nanamura-kun, tớ có thể giúp gì được cho cậu?” 

Tông giọng trầm lắng và tri thức của Shiramine hoàn toàn phù hợp với biểu cảm của cô ấy. Tôi không thể không khen ngợi cô ấy. ...Chờ đã, bây giờ không phải là lúc cho chuyện đấy. 

Ừm, chủ đề để nói chuyện, để tôi nghĩ thử xem. 

...Ngay lúc đó, tôi nhận ra một con sói cô độc như mình không biết nhũng thứ như vậy. T-tôi nên làm gì đây? Mồ hôi lạnh đang chảy xuống lưng tôi. Tôi vắt óc mình ra để nghĩ ra vài câu. 

“Ừ-ừ thì, ...tớ xin lỗi vì đã làm phiền khi cậu đang bận. Cậu có thể dành chút thời gian với tớ được không?” 

“Tớ có bận gì đâu. Ngoài ra thì, sao cậu nói chuyện như email công sở thế?” 

“À! Tớ đang định hỏi chiều nay ta chuyển sang lớp nào thế?” 

“Có phải cậu đang cố tìm cái để nói chuyện à? Tớ có thể nghe thầy từ ‘À!’ của cậu đấy. ...Quên nó đi. Chiều nay mình có cần phải chuyển sang lớp khác đâu.” 

“À, tớ hiểu rồi. AI đó đang làm phiền tớ.” 

“Tớ chưa làm gì cả. Ai làm phiền cậu vậy? ...Đó là những gì cậu muốn nói sao?” 

“À ừ, tớ đánh giá cao nó đấy, cảm ơn cậu đã chỉ cho tớ.” 

“Sao cậu nói chuyện y như mấy em hậu bối ở câu lạc bộ thể thao thế?” 

Shiramine và bạn của cổ đưa ra những ánh nhìn bối rối. Tôi lặng lẽ rút lui. 

Phù, mình thật tuyệt vời mà. Tôi cá độ hảo cảm của cô nàng đang nổ tung đến nơi rồi đấy. 

Ngay khi tôi đang run rẩy vì mãn nguyện, điện thoại tôi bỗng rung lên. 

<Hàng lang tầng 5 tòa nhà đặc biệt, nhấc mông cậu đến ngay cho tớ.> 

Mệnh lệnh đơn giản và dễ hiểu. Tôi không cần phải nói chắc mọi người cũng biết người gửi là ai rồi ha? 

Tôi quay lại hành lang như một cỗ máy gỉ sét. Hanamitsuji liếc nhìn tôi trước khi đi về phía cầu thang. Trên khuôn mặt cô nàng để lộ ra một nụ cười rạng rỡ. 

Đó là lần đầu tiên trong đời tôi nhìn thấy nụ cười đáng sợ như vậy. Tôi thực sự không muốn đi đến đấy đâu...! 

“Cậu biết vì sao tớ gọi cậu lên đây không?” 

“Hình như hôm qua tôi cũng nghe rồi thì phải. Tôi lại quay trở về quá khứ lần nữa à?” 

Sau khi cố gắng làm dịu đi bầu không khí, Hanamitsuji đập tay cổ lên bức tường sau lưng tôi. Ồ, là kabedon này! (động tác thường xuất hiện trong shonjo hoặc gắn mác romance giữa hai nhân vật với nhau, thường người để tay là con trai hoặc là top) Tôi chả ngờ mình lại là người bị động trong tình huống này đâu. ...Tuy nhiên, tôi nghĩ hầu hết mọi người sẽ làm điều đó lên tôi hơn là ngược lại. Bọn con gái chắc chắn sẽ kiện tôi ra tòa nếu tôi thực sự làm một cú kabedon với họ. 

“Na-na-mu-ra-kun?” 

“Dạ ! Ta đang bàn luận về kết quả tôi đạt được trưa nay. Tôi biết mà.” 

“Tớ nghĩ chắc là không phải đâu, nhưng đừng nói cậu đã cố hết sức rồi đó nhé?” 

Mặc dù đó đúng là những gì tôi nghĩ, tôi vẫn không dám trả lời “có” trong tình huống như này. 

“Không, dù tôi biết nó khá tệ. ...Nhưng Hanamitsuji, cậu có thể nghe tôi nói cái được không?” 

“Tớ đang nghe đây.” 

“Đến cuối cùng thì, việc bắt chuyện với ai đó chỉ vì muốn kết bạn là động cơ không trong sáng. Mà thứ quan trọng nhất của tình bạn không phải là tình cảm giữa các bên sao?” 

“Đây có phải là một trò đùa khi một người không có bạn lại dám định nghĩa thế nào là tình bạn không?” 

“Nó không phải là trò đùa! Dù nghĩ theo chiều này đúng là tệ cho tôi thật. Cho tôi rút lại lời vừa nói. Ừ thì, phải rồi, bởi vì tôi vẫn còn thứ quan trọng hơn tình bạn. Tôi không muốn lại lãng phí thời gian học cao trung quý báu của mình cho việc kết bạn đâu.” 

“Thứ gì quan trọng hơn cả tình bạn vậy? Hơn nữa, người thậm chí còn không lấy được cho mình một người bạn như cậu thì cậu đào đâu ra dũng khí để phát biểu hùng hồn như vậy thế?” 

“Nếu cậu cứ như vậy thì chúng ta chẳng thể tiếp tục nói chuyện được đâu! Ah, làm ơn đừng có hỏi tôi nữa! ...Ừ thì, tôi có góc nhìn rộng mở hơn về cuộc sống.” 

“Vậy góc nhìn rộng mở của cậu là gì thế?” 

“Tất nhiên tôi định sẽ trở thành một tiểu thuyết gia. ...Á.” 

Khỉ thật, tôi lỡ miệng rồi. Đôi mắt của Hanamitsuji bỗng sáng lên khi cô ấy hỏi lại tôi. 

“Hể, cậu cũng viết truyện sao?” 

“Ư, ...à thì, ...đúng thế.” 

“Tớ thấy rồi, tớ không ngờ cậu cũng có sở thích như vậy đâu.” 

Hanamitsuji đặt tay lên cằm, môi cô nàng hơi cong lên. 

“Này, đừng có cười.” 

“Tớ có cười cậu đâu, tớ chỉ nghĩ rằng hồi đấy tớ lại không biết Nanamura-kun có viết tiểu thuyết cơ đấy.” 

“Hả? Thì tất nhiên lần trước ta có nói chuyện với nhau đâu. ...Nên cậu không biết được mấy chuyện đấy là dễ hiểu mà.” 

Tôi không biết cô ấy đang muốn nói điều gì. Tôi có cảm giác Hanamitsuji đang vui vẻ cười vậy. 

Cái phản ứng gì thế này? Đừng có nói cổ định uy thiếp tôi đấy nhé? 

“Trước tiên tôi phải nói điều này cái, tôi khuyên cậu nên bỏ cuộc nếu cậu muốn dùng cái đấy để uy hiếp tôi. Thực sự chẳng có ma nào thèm cái bí mật của tôi đâu. Phản ứng duy nhất cậu nhận được sẽ là “Ủa Nanamura-kun là ai thế?” khi lan truyền nó ra.” 

“Cậu có thấy mình thảm hại khi nói vậy không hả? Hơn nữa, tớ đe dọa cậu làm gì.” 

Sau lời cảnh báo trước của tôi, biểu cảm của Hanamitsuji ngay lập tức xẹp xuống khi cô ấy chau mày lại. 

“Quên nó đi. Nãy cậu bị làm sao thế? Cậu vẫn có thể nói chuyện bình thường với tớ được mà, thì tại sao với Mashiro cậu không thể nói ra một từ nào vậy?” 

“Nếu có lý do và động cơ chính đáng thì tôi mới có thể trò chuyện bình thường được thôi. Như là đối với Hanamitsuji, đó là vì chúng ta đều vượt qua rào cản khó khăn khi gặp nhau lần này vậy.” 

Ngay khi đột nhiên quay trở về ba năm trước, cô ấy đã vừa khóc vừa kể lại vụ tai nạn trong khi vẫn nắm chặt lấy tay tôi. 

Sẽ rất kỳ lạ nếu tôi vẫn không làm quen được với nó. 

Hanamitsuji có vẻ vẫn không bị lay chuyển, cô nàng thở dài một hơi rồi chỉ tay vào tôi. 

“Hà, ...hôm nay chúng ta sẽ dừng lại tại đây vậy, nhưng tớ vẫn không bỏ cuộc đâu! Ngay từ bây giờ cậu phải cố gắng hết sức để kết bạn đấy!” 

“Không, tôi không muốn cố nữa đâu...” 

Vì một lí do nào đó Hanamitsuji có vẻ đang rất hào hứng, tôi khẽ thở dài. 

Đã vài ngày trôi qua kể từ lần thất bại trong việc kết bạn với Shiramine. 

Bị gần cả lớp cô lập, tôi vẫn ăn một mình trong giờ nghỉ trưa. Tôi mất vài phút để ăn xong bánh mì gối của mình. Mọi người trong lớp thì vừa ăn trưa vừa trò chuyện với bạn bè. Tuy nhiên vì là một con sói cô độc không có ai bên cạnh, tôi đã nhanh chóng dọn sạch bữa trưa của mình. 

Do vẫn còn thời gian nên hôm nay tôi dự sẽ đến thư viện một chuyến. 

Ngoài light novel thì tôi cũng đọc mấy cuốn tiểu thuyết bình thường. Bạn có thể mượn rất nhiều quyển như vậy ở thư viện. 

Quầy mượn và trả sách của thư viện trường trung học Higashitani nằm ở phía bên phải lối vào. Phía trước là phòng đọc sách còn trong cùng là chỗ để kệ sách. Phòng đọc có kệ với các bản mới phát hành và tiểu thuyết. Cũng có ghế và bàn dài ở đây nữa. 

Thư viện tuyệt thật đấy. Tôi tự nhủ với bản thân mình. 

Ít người ở đây có thể giữ được sự yên tĩnh. Những người đến thư viện đều đi một mình cả. Nên ngay cả khi một con sói cô độc không gây ra bất kỳ sự chú ý nào, đây cũng là nơi an toàn cho những cá thể như chúng tôi. 

Tôi ngẫu nhiên ra sau một kệ sách và xem qua các tựa sách trên đấy. Sau khi lựa được một cặp sách mà mới chỉ nghe đến tên, tôi dự định sẽ quay về. 

Từ góc khuất đằng sau kệ sách, tôi nhìn thấy một dáng người quen thuộc. Tôi nhanh chóng nấp vào. 

T-tại sao Hanamitsuji lại ở đây? 

Tôi định sẽ vờ như đang tìm sách trong khi chờ Hanamitsuji rời đi. Dù không có lý do gì để trốn cả, tôi luôn cảm thấy ngại khi gặp Hanamitsuji ở trường. 

Cô gái ngồi sau bàn có vẻ là bạn của Hanamitsuji. Hai người họ hình như đang trò chuyện vui vẻ với nhau. 

“Xin lỗi nhé, Sora! Cậu giúp mình nhiều quá!” 

“Trời ạ, cùng gói nó lại đi thôi.” 

“Được!” 

Ngay cả giọng nói nhỏ nhất cũng trở nên thật rõ ràng trong thư viện.  Tôi có thể nghe thấy tiếng sột soạt và va chạm. Họ hẳn đang sắp lại sách. 

Hử, Hanamitsuji là thủ thư sao? Tôi chưa bao giờ nghe đến nó. 

Ngay khi tôi đang nghĩ về điều đó thì cánh cửa đột nhiên mở ra. Sau đó tôi nghe được giọng thầy phụ trách nói “Ha, cảm ơn các em đã giúp thầy nhé.” Phòng quản lý ngay đằng sau bàn, kết nối với thư viện. 

“Ể, Otaku-kun năm hai không có ở đây à?” 

“Vâng, em nghĩ anh ấy hôm nay không đến được, ...nhưng bạn cùng lớp em có đến đây giúp đỡ rồi.” 

“Ah, chào thầy, em là Hanamitsuji từ lớp 1F ạ.” 

Chào em, thật đấy à? Cảm ơn em nhé. Em giúp đỡ nhiều quá.” 

Họ có vẻ là đang sắp xếp lại kho sách của họ. Tôi nghĩ chắc Hanamitsuji không phải thủ thư đâu. Cô ấy được bạn gọi đến để làm thay ca cho anh thủ thư vắng mặt kia.  

“Tớ vô cùng xin lỗi, dù Hanamitsuji vẫn còn đang trong giờ nghỉ thế này.” 

“Tớ đã bảo nó ổn rồi mà. Có phải là lỗi của cậu đâu chứ.” 

“Uwoah, tớ yêu cậu quá!” 

“Ôi trời, đừng có ôm tớ chứ.” 

Tôi có thể nghe thấy họ gần gũi như thế nào qua cuộc trò chuyện và giọng nói. Bây giờ tôi còn cảm thấy ngại hơn khi phải ra ngoài. Nhớ giữ trật tự trong thư viện nhé, các cô gái. 

Mặc dù vậy, bằng một cách nào đó, Hanamitsuji rất là tốt bụng với bạn bè của mình. Cô ấy luôn nói ra những gì cô ấy nghĩ, nhưng không phải ai cũng có thể làm được như vậy. Những người có nhiều bạn bè có lẽ sẽ cân bằng tốt hơn về điều này. Nhớ tử tế với cả tôi nữa đấy. 

“Ah, đưa cho tớ cuốn sách đó với.” 

“Đây. Cảm ơn cậu nhiều nhé-” 

Họ vẫn dọn dẹp lại sách vở trong khi đang trò chuyện. Đối với tôi, người vẫn đang lật mở cuốn tiểu thuyết trên tay. Chà, có lẽ tôi phải giết thời gian cho đến khi Hanamitsuji rời đi vậy. 

Ngay lúc này, tôi có thể cảm nhận rõ sự khác biệt trong tư tưởng giữa Hanamitsuji và tôi. Tôi lướt qua những dòng chữ li ti trên giấy trong khi vẫn còn đang lẩm bẩm. Có lẽ chúng tôi sẽ đi trên con đường riêng của mình nếu đây là một bang nhạc. 

“Ồ, cậu đến sớm đấy.” 

Thứ hai tuần sau, tôi đi bộ đến nhà hàng gia đình để gặp Hanamitsuji. Cô nàng đã ngồi sẵn ở đấy rồi. 

“Thế cậu đã kết bạn với ai chưa?” 

“Đó là thứ đầu tiên cậu hỏi tôi à?” 

Tôi nặng nề thở dài. Sau đó tôi ngồi chéo hướng với Hanamitsuji. Tôi thực sự không quen với việc ngồi ngay trước mặt ai đó. Việc tự ngồi chéo có thể quy ra cho bản năng đáng thương của con sói cô độc này rồi. 

“Thế giới sẽ không phải chịu chiến tranh và đói nghèo nếu tôi có thể kết bạn dễ dàng như vậy đâu.” 

“Chẳng phải nó không liên quan gì đến nhau sao? Sao cậu cứ làm như thể đây là một vấn đề nghiêm trọng không bằng vậy?” 

Hanamitsuji cạn lời. Cô ấy đặt cốc cạnh miệng và đưa cho tôi thực đơn. 

Tôi khua tay và không lấy tờ menu. Thay vào đó tôi lấy phần đồ uống tự phục vụ với một người phục vụ đi ngang qua. Đúng là có lỗi thật khi chúng tôi đã gọi món như vậy nhiều lần rồi. 

Sau khi quay về với ly cola trên tay, tôi bỗng chốc nhớ lại những gì xảy ra vài hôm trước. 

“Nhân tiện thì, cậu đã làm gì ở chỗ thư viện vậy?” 

“Hả? Đột ngột thế.” 

“Ừm, không phải cậu đã giúp đỡ thủ thư vào giờ nghỉ trưa hôm trước sao?” 

“Ồ, chuyện đó à. Bọn tớ đang phân loại các cuốn tạp chí câu lạc bộ văn hóa cũ thôi. Rất nhiều trong số đó đã bị đặt nhầm kệ. Đúng là mệt thật. ...Ể, mà sao cậu biết được vậy?” 

“À, tôi lúc đó tình cờ cũng ở thư viện.” 

“Thật không vậy? Tớ có thấy cậu đâu.” 

“Tôi đằng sau tủ sách mà.” 

“Bám đuôi à?” 

“Méo phải, cậu đến đấy đúng lúc tôi đang cố mượn sách. Sẽ rất khó xử nếu tôi đến chỗ bàn đọc lúc đó đấy. Không phải mọi thứ sẽ tồi tệ nếu cậu gặp tôi ở trường sao?” 

“Thế sao cậu không giả vờ như không quen biết tớ đi?” 

“Cậu nói phải.” 

Cô ấy nói đúng, Nhưng nó sẽ hơi đau khi bị cô nàng phớt lờ khi tôi đứng trước mặt cổ. Trái tim của một con sói cô độc rất mong manh. 

Sau khi uống một ngụm cola, tôi đã hỏi câu hỏi mà tôi vẫn còn thắc mắc từ trước đến giờ. 

“Tôi nghĩ cách đối xử giữa tôi và bạn bè của cậu hoàn toàn trái ngược nhau. Liệu cậu có thể đối xử với tôi tốt hơn một chút được không?” 

“Còn tớ cảm thấy Nanamura-kun phải chịu trách nhiệm cho sự giận dữ của tớ đấy, phải chứ?” 

“Sao lại trách tôi? Không phải tôi rất ngoan hay sao.” 

“Liệu có ai lại tự mô tả bản thân mình như thế không vậy?” 

“Sẽ không ai nói nếu tôi không lên tiếng đâu. Đó là những con sói cô độc đấy, cô gái à.” 

Nhưng tôi thực sự không hiểu. chỉ vì tôi không có hứng thú với đề nghị giúp đỡ kết bạn của cô ấy, không trả lời tin nhắn trên Line, và luôn cãi nhau khi gặp mặt. Ể? Tôi biết tại sao rồi. 

“Hơn nữa thì tất nhiên, tớ rất tốt với bạn bè của mình. Nhưng, Nanamura-kun, liệu cậu có phải bạn của tớ không?” 

Tôi đột nhiên suy nghĩ về điều đó khi cô ấy nói thế. Vậy... mối quan hệ giữa tôi và Hanamitsuji là gì nhỉ? 

Mặc dù rất phức tạp nhưng rốt cuộc chúng tôi vẫn không phải là bạn bè. 

“...Không.” 

“Thấy chưa? Thái độ của tớ khác nhau tùy vào mỗi người mà.” 

“Cậu dám nói vậy ngay trước người trong câu hỏi à?” 

“Nó ổn mà. Tớ sẽ không nói thế với bạn bè của tớ đâu.” 

“Phư phư” Cô ấy cười một cách châm chọc. Từ góc nhìn của cô ấy, tôi là người duy nhất được đối xử một cách đặc biệt, nhưng tôi có cảm giác cô nàng đang coi thường tôi thì đúng hơn. 

“Hầy, tôi khá là ghen tị với những ai có thể bộc lộ thái độ khác nhau tùy vào từng người một.” 

Tôi chẳng bao giờ có thể làm được vậy, tôi không thực sự nói dối hay đang cuốn theo tâm trạng cả. 

Hanamitsuji đặt tay lên cằm. Đôi mắt mở to ra. “Hể” Cô ấy đưa cho tôi một ánh nhìn thích thú. 

“Tớ chẳng nghĩ cậu lại ghen tị với tớ đấy.” 

“Tôi không phải kiểu người ghét kết bạn. Nhưng nếu có tính cách như Hanamitsuji thì có lẽ tôi sẽ kết bạn ngay thôi.” 

Cô ấy có vẻ đã hiểu sai. Tôi không ghét việc đi chơi với bạn. Dù cho nó khá hời hợt khi bạn chỉ đi chơi cho vui. Tôi nghĩ những người có tài xã giao đi kết bạn thì hay hơn. 

Chỉ là tôi lại không có tài năng đó. 

“Tôi sẽ xem xét đề xuất của cậu nếu tôi có thể tìm được người cùng tần số.” 

“Ừ, tớ cá vẫn còn người phù hợp với cậu... sau cùng, ...có lẽ, ...t-tớ không thể nói là không thể được, ...chắc vậy.” 

“Không, tôi mong cậu nên kiên định hơn về điều này.” 

Tìm được người như vậy liệu có khó cho tôi không thế? Tôi là một cá thể đặc biệt mà. Hay tôi nên gia nhập Hiệp ước bảo vệ Washington không nhỉ? 

Bình luận (1)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

1 Bình luận

đọc hài quá, thank trans
Xem thêm