Prologue
Mùa xuân.
Đây là mùa mà thiên nhiên đâm chồi và động vật thức giấc sau giấc ngủ đông dài.
Mọi người đều đồng ý rằng cuộc sống học đường thường bắt đầu vào mùa xuân.
Thật khó để kìm nén sự phấn khích khi bạn được hít thở trong bầu không khí ấm áp, không cần phân biệt bạn là ai. Một bầu không khí luôn khiến mọi người hướng về tương lai.
Đối với tôi, Hodaka Nanamura, cũng không phải là ngoại lệ.
Hôm nay chính là ngày khai giảng ở ngôi trường mới. Với việc đã đỗ vào trường cao trung Higashidani và đang đi trên con dốc hướng về trường. Tôi tràn đầy hân hoan khi mang trong mình bộ đồng phục mới cứng. Sự phấn khích trước cuộc sống cao trung mới mẻ đã không thể nào kìm được trong lòng tôi. Thực tế ra thì, tôi sắp hết hơi đến nơi rồi.
Con dốc được lấp đầy bằng các cửa hàng quần áo thời trang và quán cà phê ở hai phía. Mặc dù không có mấy khách nào vào cả, tôi vẫn có thể nhìn thấy một số người. Họ giống như những học sinh năm nhất, như tôi vậy.
“Ho,...phải chăng đây là nấc thang thanh xuân của mình sao.”
Tôi khẽ cười mỉm.
Nếu là học sinh sơ trung thì chắc chắn tôi sẽ bỏ chạy ngay vì sự thời thượng của nơi này. Nhưng bây giờ, đã là học sinh cao trung rồi, ai lại sợ mấy quán cà phê hay gì đó nữa chứ. Lại đây, giờ thằng này có tiền túi rồi còn sợ gì nữa.
Tôi đang tràn đầy những mơ mộng về tuổi trẻ đẹp đẽ đang đón chờ mình trên cao trung.
Câu lạc bộ, tình bạn, và tất nhiên không thể thiếu, tình yêu.
Hiya, đau đầu thật đấy, tôi thấy thật chói mắt trước tương lai tươi sáng và hấp dẫn của chính mình sau này.
Mùa xuân là mùa kỳ diệu trong năm, nó khiến mọi người nghĩ rằng mọi việc sẽ diễn ra xuông sẻ hơn .Câu “Bố sẽ đi bộ 10.000 bước mỗi ngày kể từ hôm nay” của bố tôi sáng nay đã khiến tôi nghĩ ông ấy sẽ làm được. Ừ thì, mặc dù ông ấy đã nói chính xác câu đó nửa năm trước.
Ah, mọi thứ trước mắt thật đẹp đẽ. Đám mây trôi lơ lửng trên bầu trời xanh, tiếng lá xào xạc trên những cành cây bên cạnh con dốc , bãi phân chó lấp lánh dưới ánh mặt trời tất cả đều thật tuyệt đẹp. Không, tôi không nghĩ bãi phân chó nên được tính vào. Yo, đừng có đi đại tiện trên con đường đẹp như này chứ. Với cả tôi có thể nhìn thấy rõ cả dấu chân trên đấy nữa.
Tôi dành một lúc im lặng để mặc niệm cho con người xui xẻo đó.
...Quên cái bãi phân chó đó đi. Tôi xin tuyên bố dõng rạc rằng chuỗi ngày không có bạn bè và tình yêu của tôi đã chính thức kết thúc.
Mùa xuân cuối cùng đã đến sau giai đoạn tuổi dậy thì đầy xám xịt của tôi.
Đã đến lúc rồi.
Đây mới chỉ là khởi đầu cho cuộc sống cao trung rực rỡ của tôi mà thôi!


1 Bình luận