Làm ơn hãy để tôi yên- Vì...
Kabegiwa Aizaki Uda Mamyo
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Special chapter

Ex 1

0 Bình luận - Độ dài: 1,061 từ - Cập nhật:

EX1 special chapter

Lưu ý: Đây là phần truyện bổ xung trong phiên bản manga dưới góc nhìn của Hodaka Nanamura và cả Sora Hanamitsuji. Phần một là tiếp nối của nửa chương 1 bản ln. 

“Đền nhà cậu có bán bùa an toàn giao thông không?” 

Đó là ngày nhập học cao trung lần thứ hai của tôi. 

Hodaka Nanamura-kun đến đền thờ và nói vậy khi cậu ấy chuẩn bị về nhà. 

Đúng là bất ngờ thật đấy. Dù nó hơi khó hiểu một chút. 

Giống như tôi nghĩ, nhịp độ nói chuyện của Nanamura-kun và bầu không khí khá là khác biệt so với những bạn nam từ trước đến giờ tôi nói chuyện cùng. 

“Có đấy, ở chỗ quầy bán đằng kia kìa.” 

“Chà, thế tôi sẽ mua một cái vậy. Xin lỗi vì bị xe tải đâm nhé.” 

“Cậu thực sự không cần phải mua đâu. Nếu muốn, tớ có thể tặng cậu miễn phí. Đằng nào cũng đều là của đền nhà tớ mà.” 

“Thật không đó? Nhưng mà...” 

“Đừng có ngại. Bọn mình có phải bạn bè đâu.” 

“Không phải thế, chẳng phải bùa sẽ kém hiệu quả đi khi nó được đưa bởi người tục ‘Nam mô A Di Đà Phật.’ khi cầu nguyện sao?” 

“Im đi! Mấy vị thần không hẹp hòi đến vậy đâu, tớ nghĩ thế. Có lòng chắt ẩn là được rồi.” 

“Lòng chắt ẩn cũng là thuật ngữ trong phật giáo đấy ...” 

Chúng tôi trò chuyện trong khi tôi dẫn anh ấy đến quầy bán của đền ngay cạnh sảnh chính. Sau đó Nanamura-kun lấy một cái bùa an toàn giao thông và gật đầu với cả người bán hàng và tôi. 

“Hôm nay tôi được cứu bằng nhiều cách khác nhau rồi đấy. Thế, gặp lại cậu sau nhé.” 

Cậu ấy rời đi sau khi nói vậy. 

Tôi cảm thấy hơi cô đơn và ước cậu ấy có thể nán lại thêm chút nữa. Sự xấu hổ nhanh chóng xuất hiện ngay khi suy nghĩ đó lóe ra trong đầu tôi. 

Tôi đã quá chú tâm đến việc Nanamura-kun là ân nhân của mình đến nỗi không nhận thức được khoảnh cách giữa hai chúng tôi. 

Tôi nhìn quanh ngôi đền để cố gắng gạt bỏ ý nghĩ đó ra khỏi đầu. Sau đó, tôi nhìn thấy lá bùa mà Nanamura-kun đã mua. 

Chẳng phải tôi là người suýt bị xe tải tông hay sao? Người mua bùa lẽ ra phải là tôi mới đúng chứ? 

Sau cùng thì có vẻ tôi cũng phải lấy cho mình một cái. 

Nghĩ thế, tôi liền đưa tay hướng về phía chỗ bùa hộ mệnh, nhưng tôi lại dừng tay ngay trước khi chạm vào nó. 

Khoan đã. Chẳng phải Nanamura-kun cũng có tấm búa tương tự sao? Có nghĩa cậu ấy có thể cũng sẽ mang theo thứ này. Và cũng chỉ có một loại bùa an toàn giao thông ở đây thôi. Chúng đều giống nhau về hình dáng và chỉ khác mỗi màu. 

Không phải đó có nghĩa là chúng tôi đều mang đồ giống nhau sao...? 

Tôi nhanh chóng khua tay và cảm nhận được đôi má đang ửng hồng của mình. 

“Kh-không, không không không không, ...mình đang nghĩ quá nhiều rồi.” 

Tôi đang quá để ý đến bản thân mình rồi. 

Hít một hơi sâu, tôi cố gắng bình tĩnh lại. 

Dù sao thì, nó giống như kiểu tại sao tôi lại phải bận tâm đến chuyện này cơ chứ!? Nó là lỗi của Nanamura-kun mà. 

“Xin lỗi. Có thể cho cháu một trong số đấy được không ạ?” 

Tôi gọi một người bán hàng mà tôi quen biết và lấy một tấm bùa màu hồng. 

Về nhà thôi nào. Mặc dù muốn thế lắm, nhưng từ “đồ đôi” lại lần nữa hiện lên trong tâm trí tôi. Tôi vội vàng kìm nén nó lại. Ý cậu là gì khi nghĩ đến “đôi” hả!? Móc khóa đôi thì nghe có vẻ hợp lí đấy, nhưng tôi chưa nghe đến bùa đôi bao giờ cả. 

Đằng nào thì dù sao cậu cũng phải cất nó vào ví chứ. Sẽ không một ai bên ngoài có thể biết được cả. Cứ cho là nó không phải đồ đôi khi không ai nhìn thấy nó là được. Rất tốt. 

Tôi về đến nhà sau khi kết thúc cuộc tranh luận trong đầu. Sự mệt mỏi ập đến khi tôi bước vào phòng mình. 

“Ha, mình kiệt sức rồi.” 

Thường thì tôi sẽ thay đồng phục ngay khi vừa về đến nhà. Tuy nhiên hôm nay cơn mệt mỏi lại khiến tôi nằm vật ra giường. Nhân tiện thì tấm bùa hộ mệnh đã nằm trong ví của tôi. 

“Hodaka Nanamura-kun.” 

Tôi lẩm bẩm cái tên đó trong khi nhìn vào danh bạ tôi lưu trong điện thoại trên giường. 

...Tôi tự hỏi từ giờ mình sẽ dành những ngày tới với Nanamura-kun như thế nào đây. 

Dường như đang có thứ dâng trào trong tim tôi vậy. Tôi không biết đó là sự mong chờ hay lo lắng nữa. 

Tôi vẫn gần như không biết gì về Nanamura-kun cả. Tính cách của cậu ấy ra sao? Sở thích của cậu ta là gì? Bạn bè cậu ấy thuộc kiểu người nào...? 

Nghĩ lại thì, tôi nhớ cậu ấy luôn ở một mình trong suốt quãng đời học sinh lần trước. Cậu ta không có bạn sao? Chí ít chắc cũng phải có một người bạn chứ nhỉ? 

Cuộc sống cao trung sẽ kéo dài trong 3 năm. 

Tuy nhiên, đây là cuộc sống học đường lần thứ hai của bọn tôi. Việc kết bạn sẽ dễ dàng hơn nhiều nếu ai đó muốn. Ngay cả Nanamura-kun cũng sẽ chẳng quyết định được thời gian ở một mình nữa đâu.

Tôi nhắm mắt lại, mong chờ cho 3 năm sắp tới. 

Tôi, Hodaka Nanamura, đang nằm trên giường ngay sau khi về tới nhà. Mặc dù vậy tôi vẫn ngồi dậy sau một lúc. 

Sau đó tôi lấy tấm bùa an toàn giao thông mà trước đó tôi đã nhận được từ Hanamitsuji ra khỏi ví. 

“... Nó có được tính là quà con gái tặng không nhỉ?” 

Và tôi đã dành mười phút để ngẫm nghĩ xem mình nên làm gì với tấm bùa này, 

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận