• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Tập 01 - Hạ và Thu

Chương 26 - Sống Chung

2 Bình luận - Độ dài: 1,369 từ - Cập nhật:

Ngày 11 tháng 8, thứ Bảy.

Từ hôm nay trở đi, chú và dì sẽ cùng nhau đi công tác khảo sát kéo dài một tuần. Mặc dù nói là đi làm việc, nhưng nhìn thái độ vô cùng thư thái của hai người trước khi ra khỏi nhà, ta thấy rõ ràng là đang mượn danh công việc để đi du sơn ngoạn thủy thôi.

Nhưng mà hai người chơi thì chơi đi, vậy mà trước khi đi còn đặc biệt để lại cho ta một tờ giấy nhỏ, cùng với một nụ cười đầy ẩn ý.

“Tiểu Hạ, con hãy sống thật tốt với Niệm Thu nhé, chúng ta tuyệt đối sẽ không làm phiền hai đứa đâu nha ~”

Ngây ngốc nhìn tờ giấy hai người để lại, ta ôm trán không biết nên than vãn điều gì nữa. Nếu ánh mắt có nhiệt độ, tin rằng lúc này ta chắc chắn đã đốt cháy tờ giấy trong tay rồi.

Cái này là sao chứ, ta và Ánh Tuyết sắp bắt đầu cuộc sống chung vui vẻ rồi sao?

Không... còn có một tên thường dân cực kỳ đáng ghét xen vào giữa.

Nói cho cùng thì chuyện thành ra thế này đều là lỗi của tên thường dân đó!

Thật không may mắn chút nào khi cứ phải giả vờ là bạn trai bạn gái trước mặt bố mẹ hắn. Cái ý kiến tồi tệ này thật là... không biết cái tên ngốc nghếch đầu óc có vấn đề đó mỗi ngày đang nghĩ linh tinh cái gì vậy?

Ta vò tờ giấy trong tay thành một cục rồi mạnh mẽ ném vào thùng rác cạnh bàn trà.

"Ngụy Tri Hạ, mẹ tôi viết gì trong giấy cho cô vậy?"

Tên thường dân đang chuẩn bị bữa sáng trong bếp, ló nửa cái đầu ra hỏi ta.

Tất cả mọi chuyện đều do ngươi mà ra, bây giờ ngươi vậy mà còn dám mặt dày hỏi ta tờ giấy này viết gì sao?

Đáng chết, ta bây giờ sắp phát điên rồi.

"Ngươi mà dám nói thêm lời nào nữa là ta giết ngươi đấy."

"Ấy..."

Sau khi trừng mắt nhìn hắn một cái thật mạnh, ta tiện tay vuốt lại mái tóc có chút lộn xộn, rồi sải bước vào nhà vệ sinh đánh răng rửa mặt.

Bây giờ nghĩ lại, chú và dì không có ở nhà thật ra vẫn có rất nhiều điều tiện lợi, lợi ích lớn nhất trong số đó chính là bây giờ không cần phải giả vờ là bạn trai bạn gái trước mặt hai người họ nữa!

Đúng vậy... mỗi ngày, mỗi ngày khi đi làm thêm về cùng tên thường dân gặp họ đều phải cố ý giả vờ thân mật và yêu thương.

Thôi vậy, những chuyện ta buộc phải làm đều là vì sinh tồn, đã qua rồi ta cũng không muốn nhắc lại nữa.

Lợi ích thứ hai chính là có thể một mình độc chiếm tivi phòng khách.

Ví dụ như bộ phim《Shutter Island》mà ta đang xem, một bộ phim vô cùng hại não. Bộ phim kể về một cảnh sát tên là Teddy cùng với trợ lý Chuck của mình đến nhà tù dành cho tội phạm tâm thần trên đảo Cấm gần Boston để điều tra một vụ mất tích kỳ lạ.

Bộ phim này ta bắt đầu xem từ trước bữa ăn, cho đến sau khi ăn xong vẫn chưa hết, cốt truyện phim cũng dần lên đến cao trào khi cảnh sát Teddy điều tra sâu hơn.

"Hại não quá."

Ta khoanh chân ngồi trên sofa ôm một cái gối ôm, vừa gặm ngón cái vừa không ngừng suy nghĩ về những cảnh tượng kỳ lạ đã xảy ra trong phim cho đến nay.

"Hù, mệt chết đi được ~"

Tên thường dân dọn dẹp xong bếp núc, vặn nắp chai nước ngọt có ga rồi ngồi phịch xuống sofa cạnh ta, nghi hoặc nhìn ta đang có vẻ mặt nghiêm trọng rồi cũng cùng ta xem phim.

"Hóa ra là《Shutter Island》, tôi nhớ hình như thân phận thật cục cảnh sát Teddy thật ra là một kẻ tâm thần thì phải."

"Hả?"

Bị lời nói bất thình lình của tên thường dân cắt ngang suy nghĩ, ta kinh ngạc rời ánh mắt khỏi màn hình phim, từ từ tập trung vào khuôn mặt hắn.

"Cô còn nhớ lúc đầu họ lái xe qua một nghĩa địa, trên một bia mộ có ghi một câu thế này: 'Remember us for we too have lived loved and laughed.' Đây chính là một trong rất nhiều những chi tiết ẩn ý của bộ phim này đó."

Ta... ta... khốn kiếp!!!

Cái... cái này...

"Còn tên trợ lý Chuck kia, thật ra là bác sĩ trên đảo, chỉ là đang diễn kịch với Teddy thôi. Thật ra vợ của Teddy bị chính hắn giết, còn con của hắn thì bị vợ hắn dìm chết..."

Ngươi cái tên, ngươi cái tên...

Cái đồ spoil đáng ghét!

Nghe hắn tiết lộ cốt truyện, ta lập tức cảm thấy mình như một tên đại ngốc vậy, đầu tiên là bị đạo diễn biên kịch dắt mũi vòng vòng, sau đó lại bị tên thường dân dắt mũi vòng vòng.

Ta siết chặt răng, thậm chí còn có thể nghe thấy tiếng kẽo kẹt của hàm răng trên và dưới ma sát vào nhau vì cơn giận không thể kiềm chế.

"Tôi nhớ cảnh này sau đó còn có một chi tiết ẩn ý nữa, với IQ của cô nếu xem kỹ chắc sẽ phát hiện ra đó."

"Nhìn ngươi cái quỷ gì!"

Ta mạnh tay ném cái gối ôm trong tay vào mặt hắn, rồi giận dỗi rời khỏi phòng khách leo lên tầng hai đi tìm Ánh Tuyết.

"Ý tốt lại thành lòng lang dạ sói..."

Trước khi lên lầu, ta vậy mà còn nghe thấy tên ngốc đó lầm bầm châm chọc ta nữa chứ.

-------

Gõ cửa phòng Ánh Tuyết xong, ta lập tức nằm phịch xuống chiếc giường mềm mại của nàng ấy.

"Giường của Ánh Tuyết thơm quá đi."

Mặc dù không thoải mái bằng chiếc giường ở nhà trước đây, nhưng mà mùi hương thì khá ổn.

Ánh Tuyết chỉ mỉm cười cảm ơn ta một tiếng, rồi tiếp tục nằm sấp trên bàn viết bài tập về nhà. Vẻ mặt tĩnh lặng và nghiêm túc đó khiến ta có chút ngẩn ngơ khó hiểu, có lẽ nàng ấy nhận ra ánh mắt của ta, nàng ấy dừng bút nghiêng mặt sang mỉm cười nhẹ nhàng với ta.

"Tri Hạ, tối nay chúng ta ngủ cùng nhau nhé ~"

Cô bé ấy nhẹ nhàng vén mái tóc dài bên thái dương ra sau tai, hứng thú nhìn ta đang nằm phườn trên giường, đôi mắt trong veo tràn đầy niềm vui cứ nhìn ta từ trên xuống dưới, khiến ta bản năng cảm thấy một chút bất an ngấm ngầm.

"Ha... ha ha..."

Ta lập tức ngồi dậy khỏi giường, gượng cười liên tục hai tiếng với nàng ấy.

"Không, không hay đâu nhỉ, ta vẫn về phòng ngủ của ta đi."

Hơn nữa nói gì thì nói, trước đây ta cũng là con trai mà, nam nữ cô đơn ở chung một phòng thì thôi đi, lại còn ngủ chung giường nữa, chuyện này mà truyền ra ngoài chẳng phải sẽ bị tên thường dân cười rụng răng sao.

"Ồ ~ Chẳng lẽ, Tri Hạ muội ngại ngùng rồi?"

Nàng ấy kéo ghế đứng dậy đi đến ngồi cạnh ta, nheo mắt lại khẽ nhếch khóe môi nhìn ta.

"Ai, ai ngại ngùng chứ!"

Lời ta chưa nói hết, khuôn mặt nàng ấy đã kề sát vào ta, gần đến mức khiến ta không khỏi đỏ mặt theo.

"Không ngại ngùng sao lại đỏ mặt?"

Nàng ấy tinh nghịch khẽ cười một tiếng, hương thơm nhẹ nhàng thoát ra từ đôi môi đỏ mọng khiến mặt ta đỏ bừng đến tận mang tai.

"Ngủ thì ngủ, nhưng ta phải xuống lấy đồ ngủ đã."

"Không cần đâu, ta có ở đây này."

"Hả?"

Bình luận (2)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

2 Bình luận

Đm spoiler
Xem thêm