Mùa hè dài dằng dặc và oi bức là khoảng thời gian khó chịu nhất trong năm. Ta tựa lưng lên ghế sofa, bật điều hòa, vốn chỉ định nhắm mắt dưỡng thần một lát, không ngờ lại vô tình ngủ thiếp đi. Đến khi ta tỉnh dậy, trên người không biết từ lúc nào đã đắp một chiếc chăn mỏng.
"Đồ lắm chuyện."
Lầm bầm một câu, ta gấp gọn chiếc chăn và đặt phẳng phiu bên cạnh. Nâng tay, lười biếng vươn vai thật dài, lúc này mới phát hiện tên thường dân cách đó không xa vẫn đang chuyên tâm đọc một cuốn sách chuyên ngành dày cộp.
Ta nhớ tên này hình như vừa mới thi đại học xong thì phải...
Quả nhiên là học đến ngu người rồi.
Xoa xoa mí mắt, ta liếc nhìn đồng hồ treo tường, xem ra đã ngủ tròn một tiếng đồng hồ, thảo nào vai và cổ đau ê ẩm.
"Cô tỉnh rồi?"
Đang đọc sách, hắn nghe thấy tiếng động sột soạt bên ta liền đặt sách xuống, ngẩng đầu nhìn ta.
"Ừm. Ghế sofa cứng quá, làm ta đau cổ."
"Cô đúng là..."
Hắn khẽ lắc đầu vài cái, tiện tay đặt sách lên bàn trà trước ghế sofa.
"Mà này, cô thật sự không định về nhà sao? Người nhà của cô bây giờ chắc đang lo lắng phát điên rồi. Thật ra, theo tôi nghĩ việc bỏ nhà đi không thể giải quyết vấn đề. Ngược lại, ngồi lại nói chuyện một cách bình tĩnh với bố mẹ có lẽ sẽ hiệu quả hơn."
"Đủ rồi!"
Ta bật dậy, nắm chặt tay trừng mắt nhìn hắn, ngay cả lồng ngực cũng phập phồng kịch liệt vì tức giận.
"Ngươi đúng là đồ ngốc! Rõ ràng chẳng hiểu gì cả! Rõ ràng cái gì cũng không biết! Chẳng qua chỉ là một tên thường dân, đừng có ra vẻ cái gì cũng biết!"
Ta gầm lên với hắn, trút hết nỗi bực bội tích tụ mấy ngày qua.
Nhiệt độ trong không khí từ từ hạ xuống. Ta không dám nhìn hắn nữa, mà ôm tay khẽ quay mặt đi. Tiếng ồn từ máy điều hòa nhiệt độ làm ta thấy vô cùng khó chịu. Hắn không nói gì, chỉ một lúc lâu sau mới nhẹ nhàng nói với ta một tiếng "xin lỗi".
"Tôi... về phòng học bài đây."
Hắn cười gượng với ta, sau đó cầm sách đứng dậy đi lên tầng hai. Sau tiếng cửa đóng nhẹ, cả căn nhà chìm vào sự tĩnh lặng chết chóc.
Ta rốt cuộc đang... làm gì vậy?
Với một người vô tội, thậm chí có thể nói là ân nhân cứu mạng... mà lại nổi cơn thịnh nộ vô cớ.
Thất thần ngồi xuống ghế sofa, ta ôm đầu gối cúi đầu cuộn mình lại. Không hiểu sao, trong lòng khó chịu vô cùng.
...
Máy điều hòa trong phòng khách không ngừng thổi ra luồng khí lạnh buốt. Một lúc sau, ta không thể chịu đựng được không khí lạnh lẽo tĩnh lặng đến ngạt thở nữa, liền xỏ dép đi nhanh vào bếp.
Loay hoay trong bếp gần một tiếng đồng hồ, cuối cùng ta cũng hoàn thành món ăn đầu tiên trong đời mình – trứng ốp la.
Nhưng khi ta gõ cửa phòng hắn, hắn chỉ đờ đẫn thò nửa cái đầu ra, vẻ mặt còn thêm mấy phần ngượng ngùng so với vừa nãy.
"Hà Niệm Thu, vừa nãy... nãy..."
Ta vậy mà lại phải chủ động đi xin lỗi một tên thường dân, nếu chuyện này mà đồn ra ngoài, ta còn mặt mũi nào mà lăn lộn ở cái chốn này nữa?
Dù sao thì ta cứ ú ớ mở miệng mãi, ngoài việc hít một ngụm không khí vào bụng thì chẳng có tác dụng gì cả.
"Nếu không có gì, tôi tiếp tục học đây."
"A!!! Phiền chết đi được!"
Ta giơ tay đưa đĩa trứng ốp la vừa làm xong đến trước mặt hắn.
"Đây là trứng ốp la do ta cao quý làm cho tên thường dân như ngươi, hãy mang lòng biết ơn mà nhận lấy đi. Ta nói cho ngươi biết, không phải ai cũng có được vinh dự này mà được ăn đồ ăn do ta làm đâu..."
"Ngụy Tri Hạ? Chẳng lẽ... cô đang... xin lỗi tôi sao?"
Vẻ mặt hắn ta cực kỳ khó xử, đó là... kiểu biểu cảm cố gắng che giấu mong muốn bật cười thành tiếng.
"Câm, câm miệng, tên thường dân đáng chết! Tóm lại, tóm lại xin lỗi ngươi được chưa!"
Sau khi dúi mạnh đĩa vào tay hắn, ta bực bội quay đầu đi, nhưng vẫn liếc nhìn khóe miệng co giật trên khuôn mặt hắn.
"Tôi nói này, Ngụy đại tiểu thư... cái thứ này, là... trứng ốp la sao?"
"Sao, sao vậy, có ý kiến à? Chẳng qua chỉ hơi cháy một chút thôi mà! Lần đầu tiên nấu ăn mà làm được như vậy đã rất tốt rồi! Mau ăn đi!"
"Vâng... vâng..."
Hắn cau mày nuốt nước bọt, rồi cầm chiếc dĩa trên đĩa run rẩy xiên một miếng trứng ốp la nhỏ xíu cắn một miếng, nhai hai cái xong vậy mà... khóc?
"Ngon đến thế sao? Vậy mà còn khóc nữa, để bản thiếu gia nếm thử xem."
Nhận lấy chiếc dĩa từ tay hắn, ta cũng nếm một miếng... kết quả suýt chút nữa nôn ra bữa sáng!
Cảm giác ăn gián là thế nào... chắc cũng gần giống như ăn thứ này vậy.
Tha thứ cho ta trước đây vậy mà còn chê đồ ăn tên thường dân làm dở, so với thứ này, quả thực có thể coi là đang ăn tiệc Mãn Hán Toàn Tịch vậy. [note73641]
"Hay là vứt đi đi."
Im lặng rất lâu, hắn ta là người đầu tiên mở miệng đưa ra đề nghị mà ta vẫn luôn muốn nói.
"Ừm. Hôm nay cho ngươi cơ hội thể hiện, cứ ăn bữa trưa do ngươi làm đi."
"Ừm..."
Hắn cau mày, rồi nhanh chóng bước xuống lầu.
Còn ta thì rón rén đến căn phòng bên cạnh hắn, tức là phòng ngủ của em gái hắn, rồi nhẹ nhàng khóa trái cửa phòng ngủ.
"Ngụy! Tri! Hạ!"
Theo tiếng gầm giận dữ của hắn là tiếng bước chân ngắn ngủi. Hắn chạy đến trước cửa, dùng sức đá mạnh vào cửa phòng ngủ, rồi gầm lên với cánh cửa đóng kín.
"Bếp sao lại thành ra thế kia!"
"Ta làm sao biết được, nói cho cùng chỉ có thể trách dụng cụ nấu ăn quá khó dùng thôi."
"Được rồi... vậy đống trứng vỡ dưới đất cô giải thích sao?"
"Ai mà biết trứng khó cầm đến vậy, không cẩn thận trượt tay rơi hết rồi. Nhưng ta vẫn giữ được một quả."
"Ở đâu?"
"Chính là cái mà ngươi vừa ăn đó."
"Tôi... cô!!!"


4 Bình luận