• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Tập 01 - Hạ và Thu

Chương 02 - Tranh Đấu

2 Bình luận - Độ dài: 1,782 từ - Cập nhật:

Ba tháng trôi qua như chớp mắt, cuối cùng ta vẫn khoác lên mình bộ nữ phục mà ta cực kỳ ghét theo yêu cầu của phụ thân.

Trong ba tháng dài dằng dặc và khó khăn này, công việc hàng ngày của ta là đi giày cao gót, đội nguyên một ly nước lên đầu để luyện tập cách đi đứng, và không ngừng luyện tập cách nở nụ cười tự nhiên trước gương.

Ha ha... Công dụng duy nhất của ta là luyện tập làm một bình hoa xinh đẹp.

Ta rất ghét điều này, đặc biệt là việc phải cười. Nhưng ngoài việc dần dần chìm đắm trong sự bất lực sâu sắc này, ta còn có thể làm gì khác được nữa?

...

Không khí tháng Bảy nóng bức đến lạ thường, bầu trời giữa hè như muốn bị mặt trời thiêu đốt. Chính trong một ngày hè bình thường nhưng đáng ghét như vậy, ta cùng quản gia đến văn phòng của phụ thân.

Ta cứ như một món đồ vật đã được mài giũa tỉ mỉ, nhẹ nhàng uyển chuyển đứng trước mặt phụ thân, không ngừng nở nụ cười giả tạo gượng gạo. Ông ấy vẫn như trước, không hề nhìn thẳng vào ta, chỉ khẽ nghiêng mặt hỏi quản gia vài câu về tình hình gần đây của ta.

"Tiểu thư gần đây thể hiện rất tốt ạ."

"Ừm, tối nay sẽ gặp ông chủ Trương, đưa con bé về nghỉ ngơi trước đi."

"Vâng, lão gia."

"Lui xuống đi."

Sau khi gật đầu ra hiệu với quản gia, ông ấy liền tiện tay cầm lấy một bản kế hoạch dày cộp bên cạnh và bắt đầu lật xem.

...

"Tiểu thư?"

Ta không để ý đến lời giục nhẹ của quản gia, mà cứ cúi đầu đứng yên tại chỗ. Mãi lâu sau, ta cuối cùng cũng lấy hết dũng khí ngẩng đầu lên, khẽ gọi một tiếng "phụ thân".

"Ừm?"

Ông ấy, người vốn chuẩn bị tiếp tục xử lý công việc đang dang dở, không khỏi cau mày, dường như rất khó chịu vì sự quấy rầy vô cớ của ta.

Vẻ mặt phụ thân có chút không vui, trên khuôn mặt lạnh lùng thêm vài phần tức giận khiến ta sợ hãi. Ta không nói một lời nào, chỉ khẽ lùi lại một bước nhỏ, rồi từ từ lặng lẽ rời mắt khỏi khuôn mặt ông ấy, cuối cùng dừng lại trên đôi giày cao gót màu đen mà ta đang đi.

Cổ họng như bị tắc nghẽn, không thể thốt ra một từ nào. Ta cúi đầu, siết chặt góc váy đầm đen, mãi lâu sau mới phát ra vài tiếng đứt quãng.

"Con có thể... có thể... không... không kết hôn..."

Đây là lần đầu tiên ta nói không trước mặt phụ thân, và cũng có lẽ là lần cuối cùng.

"Ngươi nói gì?"

Giọng điệu của ông ấy vô cùng hờ hững, cứ như thể đang nhìn một con chim trong lồng đang cố gắng giãy giụa một cách lố bịch vậy.

"Con không muốn... kết hôn với đàn ông. Hơn nữa, hơn nữa... con còn không biết... hắn trông như thế nào, không biết hắn tên gì..."

Cứ tưởng phụ thân sẽ vì thế mà nổi trận lôi đình, không ngờ ông ấy chỉ hừ lạnh một tiếng về phía ta.

"Ngẩng đầu lên."

Tuân theo mệnh lệnh không thể nghi ngờ của phụ thân, ta ôm lấy cánh tay run rẩy rụt rè ngẩng đầu lên. Khi đôi mắt nhút nhát của ta chạm phải ánh mắt sắc bén của ông ấy, ta không khỏi rụt đầu lại rồi vội vàng dời mắt đi, không dám nhìn ông ấy nữa.

"Ngươi có biết sính lễ nhà họ Trương đưa cho ngươi là bao nhiêu không?"

Bàn tay phải của ông ấy từ từ giơ ba ngón tay lên, "Là một hợp đồng hợp tác 30 tỷ nhân dân tệ."

Ta biết... phụ thân sẽ kiếm được rất nhiều tiền, chỉ là...

Ta thật sự... không muốn...

"Ngươi nghĩ ngoài cái này ra, ngươi còn có ích lợi gì nữa?"

Ta vẫn dùng sức cắn chặt môi, lắng nghe lời thị huấn của phụ thân, cho đến khi một vị máu tanh dần lan tỏa trong khoang miệng.

Không biết từ đâu bỗng trỗi dậy một chút dũng khí mà ngay cả bản thân ta cũng không thể hiểu nổi. Ta nâng cao giọng, trút hết nỗi tức giận đã muốn bùng nổ từ lâu trong lòng.

"Con cũng là con người! Con cũng có trái tim! Chuyện như vậy, chuyện như vậy... con không muốn làm..."

Không khí dần đặc lại theo câu nói bật ra khỏi miệng. Ta giống như một quả bóng bị xì hơi, cúi gằm mặt không nói thêm được lời nào nữa, ngoài việc đứng yên toát mồ hôi lạnh, chỉ còn lại sự run rẩy không ngừng.

"Được, tốt lắm."

Ông ấy không nổi trận lôi đình, nhưng mỗi từ rõ ràng phát ra từ cổ họng ông ấy đều khiến ta vô cùng sợ hãi.

"Quản gia."

Phụ thân ra hiệu cho quản gia, hai tay của ta liền bị ông ấy giữ chặt lại.

Phản kháng sẽ không có bất kỳ tác dụng nào, chỉ khiến phụ thân càng thêm tức giận. Phụ thân sẽ không đánh ta, mà sẽ dùng gia pháp.

Đó chính là nhốt vào phòng tối.

Không một tia sáng, không đồ ăn, chỉ có nước lạnh đủ để duy trì sự sống.

----------

Cánh cửa sắt dưới tầng hầm bị đóng sập lại mạnh mẽ, ngoài tiếng bước chân dần xa, không còn bất kỳ âm thanh nào khác.

Không nhìn thấy gì, không nghe thấy gì, âm thanh duy nhất ta có thể nghe thấy chỉ là tiếng thở hổn hển nặng nề của chính mình.

Đó là nỗi kinh hoàng sâu thẳm và nỗi sợ hãi không lời.

Kinh hoàng, sợ hãi, và sự hối hận sâu sắc khiến ta vô cùng oán hận những lời ta đã nói với phụ thân.

Ta như phát điên không ngừng đập mạnh vào cánh cửa sắt nặng nề, la hét thất thanh, cuối cùng cũng đợi được tiếng bước chân chậm rãi tiến đến.

Khoảnh khắc cánh cửa mở ra, ta nhìn thấy trên khuôn mặt lạnh lùng của phụ thân treo một nụ cười khẩy.

"Đã nghĩ kỹ chưa?"

"Xin lỗi, xin lỗi, con sẽ làm theo yêu cầu của phụ thân, con sẽ không nói những lời ngu xuẩn đó nữa, xin lỗi, xin lỗi..."

Ta quỳ dưới đất không ngừng xin lỗi ông ấy, còn ông ấy thì quay người dặn dò quản gia vài câu.

"Đưa con bé đi thay quần áo, chuẩn bị gặp nhà họ Trương."

"Vâng."

...

Dưới ánh đèn chùm pha lê vàng nhạt, hai người đàn ông trung niên ngồi trên bàn ăn cụng ly chén rượu, miệng vẫn nói những lời khách sáo đáng ghét.

Ta mặc một chiếc đầm dạ hội màu trắng ngồi cạnh phụ thân, không nói một lời nào, nhìn chằm chằm vào chiếc đĩa sạch bóng trước mặt.

"Tiểu nữ nhà ta may mắn có được sự ưu ái của Trương công tử, thật là vinh hạnh vô cùng."

"Nhạc phụ quá khen rồi, đã sớm nghe danh Tri Hạ hiểu biết lễ nghĩa, hôm nay gặp mặt quả nhiên không sai. Tri Hạ, ồ không, Tiểu Hạ, ta mời nàng một ly."

Tiểu Hạ?

Kinh tởm, kinh tởm, kinh tởm.

Dù trong lòng có muôn vàn bất lực, nhưng khi nghe thấy tiếng phụ thân khó chịu ho khan, ta vẫn ngẩng đầu lên, nặn ra một nụ cười khó coi về phía hắn.

"Chậc chậc, thật sự đẹp... Khụ! Khụ! Không... ý ta là, Tri Hạ quả nhiên là một thục nữ."

"Cám... ơn..."

Nhìn nụ cười đáng ghét đầy dục vọng trên khuôn mặt ti tiện của hắn, toàn thân ta nổi hết da gà.

Sau đó, ba người bọn họ cứ thế bàn luận về chuyện làm ăn.

Hoàn toàn không hiểu, cũng không có chút hứng thú nào.

Ta chỉ muốn biết cái buổi gặp mặt đáng ghét này rốt cuộc khi nào mới kết thúc.

...

"Vậy xin cảm ơn nhạc phụ, tối nay con nhất định sẽ ở bên cạnh mà chăm sóc tốt Tri Hạ."

Gì, gì cơ?

Ta kinh ngạc nhìn ba người trước mặt, thậm chí không biết phải phản kháng thế nào. Nhưng khi ánh mắt ta từ từ dừng lại trên khuôn mặt khinh thường của phụ thân, ta cuối cùng cũng nghĩ thông suốt cái số phận mà ta lẽ ra đã phải chấp nhận từ lâu rồi.

Ngay từ đầu ta đã nên biết, ta chẳng qua chỉ là một con cờ có thể vứt bỏ bất cứ lúc nào mà thôi.

Ta giống như một con rối mất hồn, bị tên đàn ông kinh tởm đó nắm tay kéo về phía phòng ngủ.

Hắn như một con sói đói, ánh mắt lấp lánh tinh quang, vừa đẩy ta vào phòng ngủ đã vội vàng khóa cửa, rồi cười một cách ti tiện về phía ta.

"Tri Hạ, ta không nhịn được nữa rồi."

Phản kháng có ích lợi gì sao?

Dù hôm nay may mắn không bị hắn làm nhục, thì ngày mai? Ngày kia thì sao?

Ha ha, dù sao cuộc đời ta cũng đã như thế này rồi, bị đàn ông cưỡng hiếp thì cứ để mặc đi, không sao cả.

Hắn đẩy ta lên giường, bắt đầu điên cuồng hôn lên mặt và cổ ta, vén tóc ta lên không ngừng hít hà, miệng còn phát ra những tiếng lẩm bẩm dâm đãng.

...

"Ngươi như vậy, thật sự ổn sao?"

...

Cái bóng hình mơ hồ và những lời nói không rõ ràng đó cứ quanh quẩn không ngừng trong tâm trí ta.

Không!

Ta tuyệt đối không muốn như vậy!

Ta nhấc chân, thừa lúc hắn không đề phòng, dùng sức đá mạnh vào hạ thân hắn. Theo một tiếng rên rỉ xé lòng, hắn ngã vật xuống sàn gỗ lim.

"Mày, mày có bệnh à!"

Hắn cắn răng ôm lấy hạ thân co quắp lại, miệng vẫn không ngừng chửi bới ta.

Ta đứng dậy trước mặt hắn, nhấc chân lên lại dùng sức đá thêm mấy cái nữa, cho đến khi hắn không còn một chút sức lực nào để phản kháng nữa thì ta mới dừng lại.

"Ta sẽ không, yếu đuối như vậy nữa."

Đẩy mạnh cửa, ta nhanh chóng chạy ra ngoài...

Bình luận (2)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

2 Bình luận

đúng vậy chạy đi
Xem thêm