• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Tập 2

Chương 85

1 Bình luận - Độ dài: 1,143 từ - Cập nhật:

Tôi đang đi theo sau Haosui. Cô ấy bảo sẽ dẫn tôi đến chỗ của Meru. Nơi chúng tôi đến là nơi cô ấy đang tạm trú tại thị trấn Osen này.

Việc cô ấy sẵn sàng dẫn tôi đi thật sự là một điều đáng mừng… tôi biết ơn lắm… Nhưng mà... chỗ ở của cô ấy lại ở khu tắm nữ!

Bình thường, đàn ông bị cấm bén mảng đến nơi này. Những ánh mắt từ các cô gái xung quanh như đang nói: [Sao lại có đàn ông ở đây!?], và từng ánh nhìn ấy như đang rút cạn HP của tôi.

Xin lỗi!! Thứ lỗi cho tôi!! Xin thứ lỗi!! Là do Haosui đưa tôi đến đây!!

Người gác cổng khu tắm nữ cũng chỉ vì một câu nói của Haosui mà cấp luôn giấy phép ra vào cho tôi. Quả đúng là người mạnh nhất thế giới.

Dù không muốn thừa nhận, nhưng khi đặt chân vào “vườn cấm” của phụ nữ, tôi cũng thấy có chút kích thích. Không, đó là bản năng mà – đàn ông ai mà không rung động chứ.

Nhưng song song với cảm giác đó là một sự... hối hận. Tôi thấy mình hoàn toàn lạc lõng. Vừa mới vào mà đã thấy ngứa ngáy muốn rời khỏi đây càng sớm càng tốt.

À mà, Grave-san từng nói một trong các bà vợ của anh ấy làm việc ở khu này. Tôi không rõ giờ anh ta đang ở đâu. Còn Freud thì đã biến mất từ sớm, bảo là có việc gì đó. Rốt cuộc, chỉ còn mình tôi là đàn ông duy nhất ở đây.

Tôi xin lỗi. Xin đừng nhìn tôi bằng ánh mắt như vậy. Làm ơn!!!

Tôi vừa rụt rè vừa đi theo sau Haosui. Không lâu sau, chúng tôi đến một nơi có vẻ là quán trọ. Phía sau tòa nhà có hơi nước bốc lên nghi ngút – một khung cảnh quá đỗi quen thuộc tại thị trấn này.

Haosui bước vào trọ như bình thường, còn tôi thì khép nép lẽo đẽo theo sau. Nhân viên quán và khách trọ bên trong đều quay lại nhìn chúng tôi. Không thể nào bình tĩnh nổi.

Khi Haosui đi qua, nhân viên cúi đầu kính cẩn, còn khách thì bắt đầu bàn tán xôn xao. Nhưng ngay khi họ thấy tôi đi phía sau Haosui, thái độ lập tức đổi khác.

Gương mặt ai nấy như đang nói: [Tên đàn ông này là ai vậy?]. Có vài người còn bực bội phát ra tiếng tặc lưỡi. Tôi chỉ muốn gặp Meru rồi rời khỏi nơi này càng sớm càng tốt. Nơi này không hề giống thiên đường chút nào!

Haosui dừng lại trước một căn phòng, rồi ra hiệu bảo tôi vào.

Meru... thật sự ở trong này sao?

Tôi nghĩ, mới chỉ gặp nhau thôi... liệu có thể tin cô ấy không? Có khi đây là bẫy cũng nên... Nhưng dù sao thì, dù là bẫy hay gì đi nữa, tôi cũng không còn lựa chọn nào khác. Tôi mở cửa, nhìn vào trong, và...

Meru đang được một đám phụ nữ vây quanh chiều chuộng như một vị vua.

Khối tinh thể đen từ lần trước dường như đã biến mất. Giờ thì Meru đang được đám phụ nữ chăm sóc rất tận tình. Mỗi lần Meru hé miệng, là lại có người đút cho con bé ăn. Toàn thân Meru cũng đã được lau chùi bóng loáng.

Khoan đã... chuyện gì đang diễn ra ở đây vậy?

Meru là... con gái, đúng không? Nếu là con trai thì cảnh tượng này còn dễ hiểu... Nhưng tại sao lại là đám phụ nữ đang chăm sóc...? À, đúng rồi – Meru được họ xem như thú cưng chứ gì.

Tôi không biết phải nói sao nữa. Dù thấy mừng vì Meru vẫn an toàn, nhưng trong lòng tôi... là một cảm giác không thể diễn tả thành lời. Trước khi tôi đến đây... có vẻ con bé đã sống thế này một thời gian rồi... Chết tiệt!! Tôi không hề ghen tị đâu nhé!! CHẾT TIỆT!!!

Khi tôi đang ngồi thẫn thờ với những ý nghĩ đen tối, Haosui đẩy lưng tôi từ phía sau.

Cô ấy muốn tôi vào trong à?

Tôi bước vào phòng trong khi vẫn bị đẩy. Ngay lập tức, Meru nhìn thấy tôi, nhảy dựng lên, bay vèo một phát và đập thẳng vào mặt tôi.

Tôi cố dang tay ra để đón lấy con bé, nhưng đúng như tôi đoán – nó đập thẳng vào mặt tôi, không một chút ngại ngần. Sau đó, Meru trèo lên đỉnh đầu tôi, buông tiếng "Kyu~iii..." đầy hài lòng rồi bắt đầu thả lỏng cơ thể.

peshi peshi – nó dùng chân trước đập vào mặt tôi như đang trách móc vì tôi đến trễ.

Này, chẳng phải mày đang tận hưởng chỗ này quá trời sao?

Mấy người phụ nữ chứng kiến cảnh này đều nhìn tôi bằng ánh mắt ghen tị. Còn tôi thì lại đang tận hưởng cảm giác Meru nằm trên đầu sau bao ngày xa cách.

Bất chợt, tôi nhận ra một điều.

“Hử? Hình như mày hơi nặng hơn thì phải?” (Wazu)

“KYUIIII~~~” (Meru)

Meru phản đối lại lời tôi bằng cách đập mặt tôi mạnh hơn lúc nãy.

“Xin lỗi! Xin lỗi! Mày lớn rồi!!” (Wazu)

Nghe vậy, Meru dừng lại, có vẻ đã hài lòng. Nó lại tiếp tục nằm thư giãn trên đầu tôi. Tôi đưa tay lên vuốt ve đầu nó.

Khi ấy, Haosui tiến lên trước và nói với những người phụ nữ trong phòng:

“Tôi cần nói chuyện với người này... các cô ra ngoài một lát được không?.” (Haosui)

“Vâng~” (Các cô gái)

Tất cả đều gật đầu trước lời của Haosui rồi vẫy tay tạm biệt Meru, lần lượt rời khỏi phòng một cách ngoan ngoãn. Giờ chỉ còn lại tôi, Meru và Haosui trong phòng.

Sau khi chắc chắn mọi người đã rời đi, Haosui ngồi xuống tấm đệm bông với dáng vẻ chậm rãi rồi vẫy tay bảo tôi cũng ngồi xuống.

“Như đứa bé kia nói... có vẻ cậu là người giám hộ của nó.” (Haosui)

“Meru nói vậy? Cô hiểu được lời nó sao?” (Wazu)

“Vì tôi là hậu duệ rồng... một Ryujin [note73220].” (Haosui)

Tôi hiểu rồi. Hai chỏm tóc dựng đứng kia là tượng trưng cho sừng rồng.

“Còn gì muốn hỏi không...?” (Haosui)

“Vậy... cô có biết chuyện gì đang xảy ra không?” (Wazu)

“Ý cậu là viên ngọc sao... Tôi đã nuốt nó... nên biết tất cả.” (Haosui)

Cô ấy biết rõ nhưng vẫn nuốt sao? Vậy lý do là gì...?

“...Xong phần đó rồi. Bây giờ là chuyện chính.” (Haosui)

“Chuyện chính...?” (Wazu)

“Đấu với tôi đi.” (Haosui)

Ghi chú

[Lên trên]
Ryūjin or Ryōjin (龍神 ''Long Thần''), còn được gọi là Ōwatatsumi, là thần cai quản biển khơi trong thần thoại Nhật Bản. Hình tượng con rồng Nhật Bản biểu trưng cho sức mạnh của đại dương có miệng lớn và có thể biến thành hình dạng con người. Ryujin sống ở cung điện Ryūgū-jō dưới biển khơi xây bằng san hô đỏ và trắng
Ryūjin or Ryōjin (龍神 ''Long Thần''), còn được gọi là Ōwatatsumi, là thần cai quản biển khơi trong thần thoại Nhật Bản. Hình tượng con rồng Nhật Bản biểu trưng cho sức mạnh của đại dương có miệng lớn và có thể biến thành hình dạng con người. Ryujin sống ở cung điện Ryūgū-jō dưới biển khơi xây bằng san hô đỏ và trắng
Bình luận (1)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

1 Bình luận

Cảm ơn Trans
Xem thêm