Chúng tôi rời khỏi thị trấn cảng và bắt đầu hành trình đến thị trấn suối nước nóng vào ngày hôm sau. Khu suối nước nóng của thị trấn tên là Osen nằm ở phía tây nam, theo lời Grave-san thì sẽ mất khoảng năm ngày đi bộ để tới đó.
Khi chuẩn bị lương thực cho chuyến đi, cá xuất hiện khắp nơi – quả đúng là đặc sản của thị trấn cảng. Nhưng vì lo việc bảo quản nên cuối cùng chúng tôi bỏ qua cá và chọn mua thịt khô cho tiện. Hình như nơi này cũng chẳng trồng rau cỏ gì mấy.
Tiếc thật. Nếu Meru mà có ở đây thì tôi đã có thể gom một đống cá rồi trữ bằng ma pháp không-thời gian rồi...
Chuyến hành trình đến thị trấn Osen nhìn chung khá yên ổn, giờ đã là ngày thứ ba. Vào khoảng giữa trưa, khi chúng tôi đang men theo con đường dẫn đến thị trấn thì bất ngờ có năm gã đàn ông xuất hiện chắn đường.
[Đứng lại!! Không được di chuyển!!]
[Gì thế này...?] (Wazu)
[Này này, phiền các ngươi giao toàn bộ tiền bạc và hành lý lại cho bọn ta được không?]
...Là bọn cướp. Cả đám đều mang theo kiếm, dao, tên đứng giữa còn cầm theo một cây thương. Tuy mặc đồ giống dân thường – sạch sẽ và không có vẻ gì là côn đồ – nhưng gương mặt thì đúng chuẩn “cướp vặt”.
[Xin lỗi, nhưng chuyện đó thì e là không thể được.] (Freud)
Freud nhẹ nhàng trả lời, còn Grave-san quay sang nhìn tôi với ánh mắt kiểu như đang hỏi "giờ tính sao đây?". Nhưng phía bên kia chẳng có vẻ gì muốn chờ chúng tôi bàn bạc.
[Không còn cách nào rồi!! Đã định chỉ lấy hành lý và tiền bạc thôi, nhưng các ngươi dám chống lại, vậy thì hãy cởi trần cởi truồng mà rời khỏi đây đi!!]
Có vẻ như bọn chúng không định lấy mạng chúng tôi. Không rõ nên gọi là may mắn hay nhân đạo nữa. Năm tên bắt đầu áp sát, có vẻ như sắp đánh nhau rồi nhỉ?
Khi chúng tôi chuẩn bị nghênh chiến, bất ngờ có ai đó từ phía sau chạy vọt lên, lao thẳng về phía tên cầm thương đứng giữa. Là một người phụ nữ khá xinh đẹp, thân hình vạm vỡ.
Không kịp can ngăn, cô ấy nhảy lên tung cú đá thẳng mặt tên cầm thương.
Gã kia không kịp tránh và bị đá bay ngược ra sau. Hả!? Gì vậy trời!?
[Anh kia!! Có con rồi thì sống cho đàng hoàng chút đi!!] (Người phụ nữ)
[ [ [ [Chị đại!!] ] ] ] (bọn cướp)
(Hey, thật đấy à?)
[Thì... anh cũng muốn làm việc đàng hoàng mà, nhưng tên sếp cũ khó ưa quá nên anh lỡ tay đánh hắn rồi nghỉ việc luôn!! Vậy nên mới phải làm cướp để kiếm tiền mua sữa cho Thiên Sứ của anh chứ bộ...] (Tên cướp)
[Cái lý do ngu xuẩn gì thế hả!! Con mình mà lớn lên nhờ tiền ăn cướp thì sau này nó sẽ thành người đàng hoàng được à!?] (Người phụ nữ)
[Nhưng mà...] (Tên cướp)
[Im ngay!! Đừng có viện cớ!!] (Người phụ nữ)
Hình như là vợ chồng, vừa có con đầu lòng thì phải. Gã chồng làm cướp để kiếm tiền mua sữa cho con... tôi hơi động lòng và muốn cho họ chút tiền.
À mà, lúc nãy hắn gọi con mình là "Thiên Sứ", không rõ là tên thật hay chỉ là cách nói ví von. Nếu đúng là tên thật thì cũng hơi... phiền. Nhất là nếu con bé lớn lên giống cha thì đúng là trắc trở đầy mình.
[Mà nè, bé con Thiên Sứ đâu rồi?] (Tên cướp)
[Em gửi cho cha rồi. Nghe mẹ nói có khi anh lại đi làm cướp nữa nên em tới đây luôn!! Em xấu hổ quá không dám nói với cha...] (Người phụ nữ)
[Xấu hổ...?] (Tên cướp)
[Vậy anh dám nói với con rằng: “Con lớn lên nhờ tiền bố cướp được đó” không?] (Người phụ nữ)
[...]
[C-Chị đại!! Đại ca không còn cách nào khác mà-----!!] (Tên cướp 2)
[Im ngay!! Đây là chuyện nhà tôi!!] (người phụ nữ)
[D-Dạaaaaa...] (Tên cướp)
Một tiếng quát là đủ khiến hắn im bặt. Người phụ nữ này thật quá đáng sợ... Tôi không biết phải làm gì nữa luôn. Muốn rút lui ngay và luôn.
[Các anh có thể đi rồi!! Xin lỗi vì thằng chồng ngu ngốc của tôi đã làm phiền hành trình của các anh.] (Người phụ nữ)
[K-Không sao đâu ạ...] (Wazu)
T-Tốt quá, giờ chuồn lẹ thôi! Nhưng khi tôi quay lại thì cả hai người kia đã không thấy đâu nữa. Grave-san đang đứng bên cạnh chị đại, còn Freud lại đứng cạnh gã chồng.
[Chị nói đúng đấy!! Có con rồi thì phải kiếm việc đàng hoàng chứ!! Tôi hoàn toàn đồng ý với chị!!] (Grave)
[A-Anh...] (Người phụ nữ)
[Tôi thì không đồng ý!! Quan trọng nhất là kiếm được tiền để nuôi con khôn lớn trước đã!! Còn việc dạy dỗ để nó không đi vào vết xe đổ của cha mẹ thì tính sau!! Tôi ủng hộ phía người chồng!!] (Freud)
[A-Anh...] (Tên cướp=người chồng)
Cái gì thế này!? Mấy người nhập cuộc hồi nào vậy!? Không phải việc nhà người ta à!? Sao lại biến thành “2 lập trường” luôn rồi!?
Bốn tên cướp còn lại chia thành hai phe đứng sau "đại ca" và "chị đại", mỗi bên hai người. Giờ thì thành trận 4 đấu 4...
...Khoan, đừng nói là—Cả tám người đồng loạt nhìn về phía tôi.
[Chắc chắn Wazu sẽ đứng về phía phụ nữ rồi, đúng không?] (Grave)
[Không nghi ngờ gì, Wazu-sama sẽ chọn phe này mà, đúng chứ?] (Freud)
Khoan đã, cái quyết định quái gì vậy!? Các người là đồ hèn nhát!! Tôi thử rút lui lần nữa.
[Không, không, không liên quan gì đến tôi hết!! Cô ấy bảo là có thể đi rồi mà, sao chúng ta không đi luôn đi!?] (Wazu)
[Không được!! Đây là kiểu chuyện không thể né tránh!! Giờ là lúc phải đưa ra phán quyết!!] (Grave)
[Đúng thế!! Đây không còn là chuyện riêng của họ nữa!! Vậy, Wazu-sama thấy ai đúng?] (Freud)
Không trốn được rồi... Mấy người đó lại kéo tôi vào việc của mình. Tôi đoán Grave-san đơn giản chỉ muốn đứng về phía phụ nữ, còn Freud thì thiên về nỗ lực của người đàn ông.
Sao mấy người lại đẩy trách nhiệm chọn phe cho tôi chứ!? Tôi thở dài, rồi bước về phía chị đại.
[Sau khi suy nghĩ kỹ... tôi chọn bên này.] (Wazu)
[Yoshaaaaa~~~~!! Đúng là cậu Wazu rồi!! Tôi biết là cậu sẽ ủng hộ tôi mà!!] (Grave)
[Khôngggggggggg~~~~~!! Wazu-sama phản bội tôi rồi~~~~~~~~~!!] (Freud)
Phản ứng của Freud đúng kiểu diễn kịch, tôi biết tỏng. Phe phụ nữ thì hò reo mừng rỡ, còn phe đàn ông thì buồn rười rượi – tất nhiên ngoại trừ Freud. Tôi thở dài, đi lại gần và nói nhỏ với anh ta vài câu.
Tôi nói với chị đại: –[Hy vọng con bé lớn lên sẽ là một đứa trẻ ngoan.]–Còn với ông chồng: –[Cố gắng sống cho đàng hoàng.]–Sau đó, tôi lén dúi lại ít đồng vàng mà tôi đã mượn Freud từ trước.
Vì không còn chuyện gì nữa nên chúng tôi tiếp tục lên đường đến thị trấn Osen. Khi quay đầu nhìn lại, chị đại thì vẫy tay rối rít còn ông chồng thì cúi gập người tạ ơn.
...Tôi chỉ mong con họ không thật sự tên là “Thiên Sứ”.


0 Bình luận