Nếu không thể truy cập trang web xin vui lòng sử dụng DNS 1.1.1.1 hoặc docln.sbs

Bastard Swordman
James Richman Matsuse Daichi
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Web novel

Chương 01: Thanh kiếm nửa vời

1 Bình luận - Độ dài: 1,553 từ - Cập nhật:

So với cây kiếm ngắn á, nó dài hơn chút đỉnh, nhưng mà muốn xoay trở cho lẹ thì nó hơi sượng.

Còn mà so với cây trường kiếm, thì cái tầm của nó lại thấy thiếu thiếu sao đó, dễ bị người ta ép lắm nếu mà đánh tay đôi.

Cây kiếm bastard, nói trắng ra là một thứ vũ khí lỡ cỡ, chẳng ra làm sao.

Hồi ở kiếp trước, tui có nghe người ta nói câu “ngắn thì không đủ quấn lưng, mà dài thì cũng không đủ làm đai”. Thiệt tình, không có câu nào tả đúng hơn cái thứ vũ khí này.

Mà nói gì thì nói, kiếm vẫn là kiếm, nên cũng không phải là đồ bỏ đi không ai ngó ngàng tới, chỉ là tui chưa nghe có môn phái nào lấy nó làm món trấn phái bao giờ. Ít nhất, trong quân đội, thứ này chắc không có cửa.

Vậy mà không hiểu trời xui đất khiến làm sao, tui lại khoái cây kiếm có độ dài ương ương dở dở này mới chết.

Chuyện nó không linh hoạt hay tầm đánh hơi ngắn, ráng chút thì cũng quen tay xài được. Nếu mà chịu bỏ qua cái kiểu "biết nhiều thứ mà không thứ nào ra hồn" của nó, thì tui thấy dùng nó để lúc đánh mạnh, lúc đánh khéo cũng không tệ.

Tui tìm được cây kiếm Bastard cưng của mình trong một cái tiệm bán đồ cũ mèm. 

Nó bị người ta quăng đại vô một cái giỏ ở gần cửa ra vô. Tui mua nó, một phần vì thấy rẻ, một phần cũng tò mò.

Lúc đó, cây kiếm không có lấy một cái bao cho ra hồn. Tui phải tự chế cháo đủ thứ, thành ra món đồ tưởng hời lúc đầu tính lại cũng chẳng rẻ hơn bao nhiêu. Nhưng mà giờ ngẫm lại, cũng là một kỷ niệm vui vui.

“Hây!”

“Gừ!”

Cây kiếm bastard của tui lóe lên, chém một đường sâu hoắm vô ngực con goblin.

Đây là con thứ ba rồi. Còn con cuối cùng, chân nó đã bị tui chém, chút nữa là nó lăn quay ra chết vì mất máu cho coi.

"Grừ…"

“Xin lỗi mày nghen, tao với mày có thù oán gì đâu. Nhưng mà vì chén cơm manh áo của tao, mày ráng chết lẹ lẹ chút hen.”

Nhiệm vụ lần này của tui là đi dọn dẹp một bầy goblin đi lạc xuất hiện ở ngoài thành. Con goblin coi bộ là con đầu đàn, mình mẩy nó bự hơn mấy con khác một chút, cũng đang nằm chỏng gọng đâu đó gần đây. Có thể là vẫn còn vài con nữa, nhưng chỉ cần làm thịt được con đầu đàn thì coi như nhiệm vụ cũng xong một nửa. Dân ở xứ này khỏe lắm, mấy người làm ruộng bình thường cũng tự tay xử được goblin chớ không phải chơi.

“Nam mô A di đà Phật.”

Tui đâm cây kiếm Bastard vô con goblin cuối cùng, cho nó đi đời nhà ma. Xong xuôi đâu đó, tui cắt mấy cái mũi thúi hoắc của tụi goblin, bỏ vô một cái túi. Đây là để làm bằng chứng đã giết tụi nó. Lần nào cũng vậy, tui cứ thắc mắc hoài sao không lấy cái lỗ tai cho nó gọn. Mũi goblin nó hôi không chịu nổi...

"Trời đất ơi, dính tùm lum nước mũi hết rồi."

Tui lại đâm cây kiếm Bastard vô ngay tim con goblin, lấy máu nó rửa ba cái nước mũi dính trên lưỡi kiếm. Giữa nước mũi với máu, tui thà chọn máu còn hơn, tại nước mũi của tụi này đúng là cái thứ tui ghét nhất trên đời. Đằng nào chút nữa cũng phải ra bờ sông rửa lại cho kỹ, nhưng dù sao đây cũng là cây kiếm tui cưng mà.

“…Phù. Vậy là cũng tạm đủ điểm cống hiến cho tháng này rồi. Giờ thì đi mót ít cỏ dại rồi về nhà nghỉ."

Tui đi kiếm thêm vài loại cỏ dại với cây thuốc có thể bán được chút đỉnh, rửa sạch đồ đạc bên bờ sông, rồi cuốc bộ về. Đi bộ về mất toi hai tiếng đồng hồ, cũng không phải khỏe re gì, nhưng mà ở cái xứ này, nhiêu đó vẫn tính là gần chán. Chắc là tui cũng quen dần với ba cái chuyện này rồi, coi như cũng hòa nhập được chút đỉnh với người ta.

"Nhiệm vụ tiêu diệt goblin lạc bầy ở ngoại ô phải không ạ? Phiếu đổi chiến lợi phẩm đâu… à đây rồi. Bốn con bao gồm cả con đầu đàn thì chắc chắn được hạng A rồi. Anh Mongrel làm tốt lắm."

“Ừ, cảm ơn cô.”

Về tới Hội quán, tui đem mấy thứ lượm được qua bên chỗ quy đổi để lấy cái phiếu, rồi nộp cho cô em ở quầy tiếp tân.

Thứ tui nhận được là một ít tiền còm với mớ điểm cống hiến.

Nhiệm vụ lần này cái chính tui nhắm vô là điểm cống hiến. Nhiệm vụ ở Hội quán cũng có thứ kiếm được bộn tiền, có thứ thì chẳng được bao nhiêu. Săn goblin thì thuộc loại bèo nhèo, tiền công có bao nhiêu đâu mà ham. Nhưng mà bù lại, mấy cái việc kiểu này thì dễ kiếm điểm cống hiến. Với một thằng hội viên quèn như tui, điểm cống hiến nó cho mình nhiều cái lợi lắm, được ưu tiên này kia, mà quan trọng nhất là không có bị người ta lôi đầu vô mấy cái chiến dịch rầm rộ, nguy hiểm thấy mồ mà thỉnh thoảng lại xảy ra. Muốn sống dai thì không có xem nhẹ ba cái điểm này được đâu.

“Nhân tiện, một mình anh xử lý bốn con goblin thế này… Anh Mongrel, anh không tính thi thăng hạng xem sao ạ?”

"Thôi cô ơi. Lỡ nhiệm vụ nó khó hơn, nguy hiểm hơn thì sao."

Cô em tiếp tân, với mấy người khác trong Hội, lúc nào cũng lựa lời bóng gió kêu tui đi thăng hạng. Hiện giờ tui đang ở hạng Đồng. Nghe nói lên hạng Bạc thì nhận được việc ngon hơn, nhưng mà cũng kéo theo nhiều thứ phiền phức lắm. Nguy hiểm thì nó nhiều hơn, rồi ba cái nghĩa vụ lằng nhà lằng nhằng cũng không ít. Muốn sống cho nó khỏe, tàn tàn qua ngày, thì cứ giữ cái hạng Đồng này là chắc ăn nhất.

“…Thôi thì tôi cũng không ép. Xong việc rồi chắc anh lại ra quán rượu phải không?”

“Chắc kèo rồi cô. Nè cô Mylène, có muốn đi làm vài ve với tui cho vui không? Bữa nay tui bao.”

“Xin lỗi anh, tôi còn việc phải làm rồi.”

“Chà, phũ với tui quá xá.”

Mặt mũi tui thì cũng thường thường bậc trung, làm việc thì tà tà cho có, lại không có máu me gì ba cái chuyện thăng quan tiến chức. Một thằng cha như tui thì có con khỉ nó để ý, nhất là mấy cô làm ở Hội quán, cái nghề mà ở thị trấn này người ta coi là sang chảnh lắm. Nhưng mà bị từ chối kiểu này hoài nó cũng quen, ngẫm lại thì thấy cũng hay hay, làm mình thấy nó yên tâm làm sao á.

“Rồi, dzô! Uống cho đã đời!”

“Ủa, Mongrel đó hả, làm xong việc rồi sao cha?”

"Ừa, ông Bulgar. Đi kiếm chút điểm cống hiến cho nó vui đó mà. Mới 'nựng' nhẹ mấy con goblin chút xíu thôi."

"Cực cho ông rồi. Quán cũ phải không? Làm vài chai đi chớ."

“Bữa nay không có bao đâu à ?”

“Biết ông làm gì có tiền. Tui tự trả phần tui.”

Cái cha trung niên râu ria tùm lum này là Bulgar. Một thành viên Hội quán, đồ nghề của ổng là cái khiên nhỏ với cây giáo ngắn, nghe tầm thường quá nhỉ. 

Nhưng mà đừng có nhìn mặt mà bắt hình dong, tay nghề của cha nội này cũng thuộc dạng thứ dữ đó. Với kiểu đánh đơn giản mà chắc cú, ổng trụ ở hạng Bạc cũng mấy năm trời rồi, nói chung là dân chuyên nghiệp rồi. Hồi tui mới chập chững vô nghề, cũng học được khối thứ từ cha Bulgar này, tui coi ổng như ông anh lớn ở cái xứ này vậy. Còn giờ thì lâu lâu gặp mặt, hai thằng cha già độc thân không làm nên trò trống gì này lại rủ nhau đi làm vài xị.

“Nè Mongrel, ông vẫn còn xài cây kiếm Bastard cũ xì đó hả?”

“Mắc gì đâu? Chừng nào nó chưa gãy thì tui còn xài.”

“Thì cũng không có tệ, nhưng mà một tay thì nó nặng, hai tay thì lại nhẹ hều. Khó xài thấy mồ.”

“Xài quen rồi thì thấy cũng bình thường. Tui lại khoái cái kiểu nửa nạc nửa mỡ của nó mới chết.”

“Nói chuyện gì nghe kỳ cục vậy cha nội?”

Thôi, bữa nay cứ kêu bia với thịt nướng, làm một bữa cho nó ra trò coi.

Mai không biết làm cái gì nữa đây trời?

Bình luận (1)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

1 Bình luận

Chill vl
Xem thêm