Bastard Swordman
James Richman Matsuse Daichi
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Web novel

Chương 02: Thỉnh Thoảng Làm Người Quét Dọn

0 Bình luận - Độ dài: 1,463 từ - Cập nhật:

Tôi chẳng nhớ nổi lý do mình chuyển sinh vào thế giới này như thế nào.

Chắc là cũng có nguyên do nào đó, nhưng vì lúc mới sinh ra vẫn còn là một đứa bé sơ sinh nên ký ức của tôi về chuyện đó khá mơ hồ. Tôi có cảm giác mình đã tìm lại được bản ngã của tiền kiếp trước cả khi đến tuổi biết suy nghĩ. Thế nhưng những chuyện cuối cùng ở tiền kiếp vẫn còn nhiều điều bí ẩn. Mà, bí ẩn thì vẫn là bí ẩn, cũng chả ảnh hưởng gì mấy nên tôi không bận tâm lắm.

Tôi sinh ra ở một ngôi làng nhỏ nằm giữa vương quốc Halperia và thánh quốc Sangrail. Nghe đâu làng này thuộc về Halperia.

Quan hệ giữa hai nước này cực kỳ tệ, họ liên tục gây chiến rồi lại hòa giải để tranh giành đất đai ở vùng biên giới. Lúc tôi ra đời thì đang là thời bình, không có chiến tranh, nhưng không biết có phải đất nước đã chán ngán hòa bình hay không mà đến khi tôi lên chín tuổi, chiến tranh lại nổ ra. Cha mẹ tôi đều qua đời trong trận chiến đó.

Nhắc đến cha mẹ tôi thì cũng có đôi chút phức tạp.

Cha tôi là người Halperia, còn mẹ là người Sangrail.

Mất cha mẹ, tôi đành tìm đến họ hàng, lặn lội tới một thị trấn xa xôi để thăm ông nội. Mà, cũng phải thôi, làm sao ông ấy vui vẻ cho được với một đứa cháu lai dòng máu của kẻ thù Sangrail như tôi. Chắc ổng cũng chẳng muốn nhận nuôi một thằng nhóc tóc đen xen lẫn vài lọn trắng, trông rõ là một đứa con lai tạp. 

Tuy không bị đánh đập gì, nhưng tôi cũng chỉ được dúi cho ít tiền gọi là cắt đứt quan hệ rồi bị đuổi đi.

Nếu là một đứa trẻ bình thường thì có lẽ cuộc đời đã khép lại ở đây rồi, nhưng xui cho đời là tôi lại không bình thường.

Khoảng năm tuổi, tôi đã thức tỉnh một năng lực kỳ lạ, chả biết có phải là đặc quyền chuyển sinh hay không. Chỉ cần dùng nó, một thằng nhóc yếu ớt cũng có thể xoay xở tìm được việc làm để sống qua ngày.

Cá nhân tôi muốn có thứ gì đó hoành tráng hơn, như khả năng thẩm định hay không gian chứa đồ vô hạn. Nhưng dù không có mấy thứ đó cũng chẳng sao, vì thiên phú của tôi cũng đủ hữu dụng để sống sót rồi.

Nói đến đây, nghe cứ như tôi là kiểu nhân vật chính chuẩn bị bật mode thành công rực rỡ, đúng không?

Một đứa trẻ mồ côi mất cha mẹ vì chiến tranh, lại là kẻ chuyển sinh, còn có thiên phú. Cứ như trời xanh an bài, tôi sẽ làm nên chuyện lớn.

Thật ra, không phải là tôi không muốn phấn đấu vươn lên đâu, vì tôi cũng sợ cảnh nghèo đói và chán ghét cuộc sống không thân không thích rồi. 

Nhưng kể từ khi gia nhập Hội quán làm bước khởi đầu, ngày qua ngày sống tạm bợ, dần dần nó lại thành ra... thế này đấy. Kiểu, tôi có suy nghĩ "Ủa, cứ như hiện tại cũng được mà nhỉ?".

Mà nói chứ, nếu tôi chịu khó đánh bại nhiều kẻ địch mạnh thì bản thân sẽ ngày càng mạnh lên, với lại chuyện có một dàn harem hùng hậu đâu phải tôi chưa từng mơ tới?

Nhưng vấn đề là có đáng để đánh cược cái mạng duy nhất của mình vì mấy thứ đó hay không thôi. 

Xin kiếu nhé. Đừng nói là nguy hiểm, ngay cả một vết cắt nhỏ hay vết bầm tôi cũng chẳng muốn xuất hiện trên người. Ngoài những công việc an toàn, tôi chẳng muốn làm gì sất.

Cũng vì lý do đó, tôi không thèm gian lận kiến thức từ kiếp trước.

Hồi còn ở làng, có lần tôi cũng thử làm một thứ giống cờ Othello định kiếm một mớ tiền, nhưng vừa mới được phổ biến trong làng, không hiểu sao lại bị thằng nhóc con trời đánh của lão làng trưởng nhận là sáng chế của nó.

Chuyện chỉ có thế thì tôi cũng chẳng bận tâm. Nhưng một tháng sau, thằng nhóc đó bỗng dưng mất tích.

...Nghe nói bây giờ, cờ Othello đang lan truyền trong vương quốc với lời giới thiệu là một trò chơi mới do một ông lớn quý tộc nào đó sáng tạo ra.

Không phải ai cũng mê trò này, nhưng nghe đâu cũng bán chạy lắm, đến mức mấy quán cà phê hơi sang một chút cũng bày sẵn.

...Thiệt tình, quyền lực đáng sợ thật đấy.

Nghe chuyện đó xong, bạn có còn muốn gian lận kiến thức kiếp trước không?

Theo tôi thấy thì có mấy cái mạng cũng không đủ xài đâu.

“Anh Mongrel, lại đi dọn vệ sinh à?”

“Ờ, đúng rồi.”

Tôi đưa phiếu nhiệm vụ cho quầy tiếp tân.

Nhiệm vụ này thuộc loại tạp vụ mà ngay cả hội viên cấp thấp nhất ở Hội quán cũng nhận được: dọn dẹp vệ sinh thành phố.

Chẳng kiếm được bao nhiêu tiền, cũng chẳng ai ưa, nhưng bù lại, điểm cống hiến tăng kha khá. Quan trọng nhất là, đối với một người ưa sạch sẽ như tôi, việc dọn dẹp cũng không phải là công việc gì quá khổ sở.

Nói thật, thành phố này bẩn kinh khủng. Bẩn từ đầu đến cuối.

Ít nhất mấy con đường tôi hay đi lại cũng phải sạch sẽ một chút chứ, thật tình.

"Anh đúng là kỳ lạ thật đấy... Dụng cụ dọn dẹp ở trong nhà kho mọi khi, anh cứ lấy mà dùng."

“Oke”

Dọn vệ sinh thành phố chủ yếu là nhặt rác, và nếu cần, thu gom cả những thứ bẩn thỉu khác.

Theo cảm nhận của một người từng sống ở thời hiện đại, nếu hỏi giữa giấy vụn rơi trên đất và phân ngựa, cái nào bẩn hơn, tôi nghĩ đa số mọi người sẽ chọn phân ngựa. Nhưng ở thành phố này, những thứ không bị mưa cuốn trôi lại bị coi là loại rác thải phiền phức hơn, nên ưu tiên chính là thu gom rác thể rắn. Tôi đoán, chắc là vì nó ảnh hưởng trực tiếp đến chuyện tắc nghẽn cống rãnh.

Ngoài dọn dẹp thành phố, còn có cả việc thông cống ngầm nữa, nhưng việc đó tôi nhất quyết không bao giờ làm. Thối lắm.

"Ôi chao, anh Mongrel, lại đi dọn dẹp à? Có bị thương gì đâu mà."

"A, chào bác ạ."

Trong lúc nhặt rác, thỉnh thoảng tôi lại được người quen bắt chuyện.

Bác gái ở tiệm bánh mì này, không biết là do rảnh rỗi hay thích nói chuyện mà rất hay bắt chuyện với tôi. Phiền một nỗi là, tôi mà không mua bánh mì vài ngày, bác ấy lại càng bám riết không buông. Cái áp lực ngầm kiểu "mua đi" nó mạnh lắm. Thiệt tình, mong bác đừng làm thế nữa.

"Mà này, anh nghe chuyện về vị hiệp sĩ mới từ Vương Đô đến chưa?"

"À, hình như có nghe nói. Tên gì nhỉ... Mấy quán trọ chắc vất vả lắm nhỉ."

"Đúng rồi đó. Ông chủ quán trọ than thở suốt. Bảo là hiệp sĩ thì xuất thân cao quý mà dùng phòng ốc bừa bãi lắm."

"Còn tiệm bánh mì nhà bác thì sao ạ? Có đơn đặt hàng gì không?"

"Không một mống nào luôn! Toàn kéo nhau ra quán ăn chứ có ai mua bánh mì đâu. Chán không chịu được."

“Haha.”

“Cười gì mà cười?”

"Cháu xin lỗi. Để lần tới cháu qua mua ủng hộ."

"Ối chao, thế thì quý quá! Bác chờ đấy nhé~"

Vừa trò chuyện với dân chúng, vừa làm sạch thành phố.

Làm như vậy, vừa có cảm giác mình là một phần của xã hội, mà đường phố cũng thực sự sạch sẽ hơn. Toàn là chuyện tốt cả.

Quan trọng nhất, cái vẻ làm công việc nghèo hèn này mới chính là điểm mấu chốt.

Mấy kẻ trông có vẻ rủng rỉnh tiền bạc dễ bị bọn tội phạm nhắm tới lắm, chứ mấy đứa ngu ngốc đi nhắm vào một kẻ làm công việc trông có vẻ nghèo kiết xác như tôi chắc không nhiều đâu.

Đối với thành phố này, tôi là một tồn tại vô hại và nhỏ bé.

Giữ được hình ảnh ấy, theo tôi, chính là bí quyết sống còn khôn ngoan.

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận