Trauma danshi wa shizuka...
takayama hidenori
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Tập 1

Chương 17 - Đòn bất ngờ

4 Bình luận - Độ dài: 861 từ - Cập nhật:

Pí-hyo-roro…

Tôi cùng Miyamoto-san đến xem trận đấu ở nhà thi đấu. Đội của Yuki đang trong một trận kịch tính, còn đội của Obata-san thì… ừm, có vẻ khó mà thắng. Đối thủ có hai người chơi cực kỳ linh hoạt, liên tục ghi điểm, khiến khoảng cách điểm số bị nới rộng đáng kể.

“Haizz, có vẻ căng nhỉ…”

“Những lúc thế này càng phải cổ vũ chứ!”

“Ừ nhỉ. Trận của Yuki đang hay lắm.”

Yuki không phải kiểu nổi bật, nhưng ở những khoảnh khắc then chốt, cậu ấy luôn có những pha xử lý rất ổn. Khá là giỏi đấy chứ.

“Nao, cố lên nào—!”

Miyamoto-san cổ vũ đầy hứng khởi, trông vui vẻ ra mặt. Cô ấy phấn khích thế này, chắc là rất thích mấy dịp sự kiện. Tôi thì không hò hét, nhưng mỗi khi có pha bóng đẹp hay ghi được điểm, tôi đều vỗ tay nhiệt tình.

~~~

“Thua rồi huhu…”

“Vất vả rồi! Trận đấu hay lắm.”

“Đối thủ mạnh thật.”

“Ừ, đúng thế… Nghe bảo hai người kia hồi cấp hai chơi ở đội bóng rổ luôn.”

Thảo nào họ giỏi thế. Hội thể thao này cấm những người đang trong câu lạc bộ của môn đó tham gia. Vậy nên, nếu có người chỉ vừa rời đội cách đây nửa năm, trận đấu dễ dàng trở thành một chiều cũng chẳng có gì lạ.

“Ồ, thế à. Dù sao thì, vất vả rồi.”

“Ước gì thắng được…”

Tôi trò chuyện với Obata-san vừa trở lại. Bên phía Yuki, điểm số đang dần được nới rộng, và nếu cứ thế này, cậu ấy có vẻ sẽ thắng.

“À, Ishikawa thế nào rồi?”

“Hòa.”

“0-0 hả?”

“Ừ.”

“Ồ… Ishikawa, cậu chơi bóng đá giỏi thật đấy. Hồi cấp hai có chơi không?”

“…Không, chỉ chơi trong giờ thể dục thôi.”

“Thật hả?” Obata-san nhìn tôi chằm chằm, như muốn dò xét. Bình thường tôi cũng hay cảm nhận được ánh mắt kiểu này từ cô ấy—luôn nhìn thẳng vào mắt người đối diện. Tôi chẳng nói dối gì cả… Ký ức về bóng đá của tôi chỉ dừng ở những giờ thể dục và mấy buổi trưa ở trường tiểu học. Hồi đó, cả đám tụi tôi cùng nhau ồn ào vui vẻ… Thôi, đừng nghĩ nữa. Nghĩ lại những chuyện đó cũng chẳng ích gì.

“Dù sao thì, Yuki đang có một trận đấu hay đấy.”

“…Ồ, có vẻ sắp thắng rồi!”

Obata-san nhìn về phía sân. Trận đấu đã đến giai đoạn cuối, và nếu giữ được thế này, đội Yuki sẽ cầm chắc chiến thắng.

“Được rồi, cổ vũ nào!”

Obata-san hăng hái cổ vũ Yuki. Trên sân, Yuki trông hơi ngượng ngùng. Tôi cũng từng như thế, nhưng phải công nhận, giữa không khí ồn ào của tiếng cổ vũ, giọng của Obata-san vẫn vang rõ như chuông…

~~~

Sau đó, đội của Yuki đã giành chiến thắng một cách thuyết phục.

Còn tôi thì vừa xong trận thứ hai. Do lịch thi đấu trùng nhau, nên cả ba người bạn thân không đến cổ vũ được.

Kết quả trận đấu thật đáng tiếc: chúng tôi thua 0-1. Tôi không phải là không cố, nhưng đối thủ đã ghi bàn từ phía bên kia, nơi tôi không phòng ngự. Thế này thì trận sau buộc phải thắng, không thì chẳng thể vào bán kết chiều nay. …Nhưng, nói thật, tôi cũng chẳng quá bận tâm.

“Thôi nào…”

Mọi người chắc đang ở nhà thi đấu xem các trận khác. Tôi nên qua đó thôi. …À, nhưng có khi Obata-san xong rồi nhỉ? Theo lịch, trận của cô ấy hẳn đã kết thúc. Dù vậy, chắc cô ấy vẫn ở lại nhà thi đấu, hăng hái cổ vũ như mọi khi.

Tôi chọn một con đường vòng vắng vẻ để tránh đám đông, hướng về phía nhà thi đấu. Đúng lúc ấy, một giọng nói vang lên.

“Này.”

Giọng nói sắc lạnh, như đâm thẳng vào tai. Với người bình thường, đó có lẽ là một giọng nói trong trẻo, mạnh mẽ. Nhưng với tôi, nó như một vũ khí. Có lẽ vì trong giọng nói ấy chứa đựng sự bất mãn rõ rệt.

Tôi quay lại. Ánh mắt đầy thù địch của Sumika đâm xuyên qua tôi.

Cơ thể tôi run lên. Nhiệt độ như tụt xuống đột ngột. Trong tầm nhìn, những thứ không nên xuất hiện bắt đầu hiện ra. Những âm thanh không nên nghe thấy vang vọng trong đầu.

“Cướp người yêu của người tôi rồi, giờ nạn nhân như tôi đây có chuyện gì với cậu hả?!”

Sumika lúc ấy và Sumika bây giờ có cùng ánh mắt. Không, ngay cả trong lớp học thường ngày, cô ấy cũng nhìn tôi bằng ánh mắt tương tự. Vậy tại sao… tại sao bây giờ cơ thể tôi lại run rẩy thế này? …Vì tôi đang một mình sao? Vì Yuki và Miyamoto-san không ở đây, vì xung quanh tôi lúc này chẳng có người bạn nào?

Những suy nghĩ ấy dần trở nên chậm chạp.

“Sao cậu không chơi nghiêm túc hả?”

Bình luận (4)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

4 Bình luận

Lại là c bé này à :))) ghet' thế nhỉ
Xem thêm
Đéo thích đấy😎
Xem thêm
M del có tư cách dạy đời t, Sotb 😎
Xem thêm