Quyển 1: Tuyển sinh vào Học viện Ma thuật Alpheas
Chương 16: Học viện Ma thuật Alpheas (1)
0 Bình luận - Độ dài: 2,772 từ - Cập nhật:
"Chào mừng. Ta là gia chủ Bischoff."
Gia chủ Bischoff đại diện mọi người lên tiếng chào hỏi. Klump và Rai vắng mặt, nhưng thay vào đó có Rian và Reina đi cùng.
Rian cúi đầu chào Vincent với tất cả sự nhiệt tình.
"Xin chào hai bác! Con là Rian, thanh kiếm của Shirone. Sau này con sẽ trở thành kiếm sĩ giỏi nhất thế giới cho mà xem. Ha ha ha ha!"
"Tôi là Reina, chị gái của Rian. Tôi đã nghe nói về hai bác nhiều rồi."
Vincent và Olina ngơ ngác chớp mắt. Rồi khi bộ não của họ đột nhiên kết nối lại, họ nhận ra tình hình và vội vàng cúi đầu.
"À, kính chào các ngài! Tôi là cha của Shirone. Các quý ngài sao lại đến tận đây…"
"Ôi trời, bác chưa nghe Shirone nói gì sao?"
"Dạ? Nghe nói gì ạ?"
Vincent cố gắng nhớ lại xem mình đã nghe được chuyện gì. Thứ duy nhất ông nhớ được chỉ là những lời nói mê sảng của con trai.
"Vậy là những lời đó là sự thật sao?"
"À, có lẽ vậy. Chúng tôi nên đến sớm hơn mới phải. Dù sao thì đúng như Shirone nói đó. Em trai tôi, Rian, và Shirone đã trở thành mối quan hệ được ràng buộc bởi lời thề hiệp sĩ. Vì vậy chúng tôi đã khó khăn lắm mới mời được hai bác đến đây."
Cuối cùng Vincent cũng hiểu ra toàn bộ câu chuyện, tim ông đập thình thịch. Niềm vui chỉ thoáng qua, nỗi sợ hãi đã ập đến. Đứa con trai ngây thơ của ông đã gây ra chuyện tày đình gì thế này?
"Chúng ta dùng bữa trước đã. Chuyện chi tiết thì để sau hẵng nói."
Bischoff nói ngắn gọn theo đúng tính cách rồi quay người đi.
Thái độ của gia chủ không hẳn là thân thiện. Nhưng việc người thuộc tầng lớp quý tộc thứ hai lại dùng kính ngữ với một thường dân cũng đủ cho thấy tâm trạng của người cha có con trai bị bắt làm con tin.
Sau khi những người trong gia tộc rời đi, Vincent vẫn ngồi yên tại chỗ một lúc. Rồi khi Shirone cười và kéo áo ông, ông mới hoàn hồn và đi ra phòng khách.
‘Thật sao? Shirone nhà mình á? Vào gia tộc Ogent?’
Mọi thứ đều là dấu hỏi. Mọi câu hỏi đều khiến ông kinh ngạc. Olina sợ hãi như một cô bé, ôm chặt lấy cánh tay chồng. Nhưng hiện giờ Vincent cũng đang mềm cả chân.
Rồi ông vội vàng trấn tĩnh lại. Nếu lời Shirone là sự thật, ông không thể tiếp tục tỏ ra yếu đuối được nữa. Ông phải bảo vệ con trai mình ở nơi này.
Bữa ăn chỉ là một buổi chiêu đãi đơn thuần, nhưng đối với Vincent, nó giống như một chiến trường.
Trên chiếc bàn dài bày biện đủ loại sơn hào hải vị. Ngay cả một người thợ săn như Vincent cũng có những món lần đầu tiên nhìn thấy. Đó đều là những nguyên liệu mà Reina đã mang về từ hoàng cung.
Chỗ ngồi được sắp xếp theo thứ tự tôn ti trật tự. Gia chủ Bischoff ngồi ở vị trí chủ tọa, bên trái là Klump, bên phải là Reina.
Vincent ngồi ở cuối bàn, nhìn những món ăn ngon bày ra trước mắt mới thật sự cảm nhận được. Khi quản gia Lewis và phó quản gia Temuran tỏ ra lễ phép, ông không khỏi cảm thấy tự hào.
Nhưng ông không thể vui mừng mãi được. Nghĩ đến thể diện của con trai, ông phải ăn uống một cách kín đáo, nhưng nhìn vào đủ loại dao nĩa, ít nhất cũng phải bảy món trở lên, mắt ông hoa cả lên.
Thường dân chỉ cần một chiếc nĩa là có thể xẻ thịt một con lợn rừng mà không gặp vấn đề gì.
Nhưng những dụng cụ ăn uống đặt trước mặt ông lại có kích thước và hình dạng khác nhau, thậm chí còn có những thứ ông chưa từng thấy bao giờ.
Bữa ăn đã bắt đầu, nhưng gia đình Vincent vẫn chưa động đũa. Vấn đề lớn nhất là những người hầu gái chỉ đứng đó mà không có ý định giúp đỡ.
Trong cuộc chiến tâm lý căng thẳng giữa quý tộc và thường dân, không cần phải hành động hấp tấp. Hơn nữa, với thân phận thường dân mà một bước lên trời như vậy, chắc chắn sẽ có những lời chế giễu và mỉa mai.
Bischoff đặt dao nĩa xuống và nói.
"Xin mời dùng bữa. Không cần thiết phải tuân theo lễ nghi quý tộc đâu."
"Vâng, nhưng mà…"
"Ta nghĩ rằng lễ nghi không nằm ở hành động mà nằm ở tấm lòng muốn thể hiện hành động đó. Chỉ riêng việc hai người đang cảm thấy khó khăn như vậy thôi cũng đủ khiến gia đình ta cảm nhận được sự tôn trọng rồi, nên hai người cứ thoải mái dùng bữa."
Vincent cảm động trước lời nói của gia chủ. Dù đó là sự quan tâm chân thành hay chỉ là lòng tự tôn của quý tộc, việc họ quan tâm đến mức này đã là một ân huệ lớn rồi.
Lúc này, sắc mặt những người hầu gái trở nên tái mét. Gia tộc Ogent thật sự coi trọng Shirone. Họ thật sự có ý định chấp nhận Shirone.
Những người hầu gái bối rối vội vàng chỉ dẫn cách sử dụng các dụng cụ ăn uống. Thật ra vấn đề chỉ là không biết cách dùng, một khi đã biết rồi thì việc ăn uống có gì khó khăn đâu. Gia đình Vincent cuối cùng cũng thoải mái dùng bữa sau khi đã hiểu ra phần nào.
Sau khi lấy lại được sự bình tĩnh, Vincent lại lo lắng cho con trai. Rốt cuộc gia tộc này có ý định gì với Shirone?
Ông đã được giải thích về lời thề hiệp sĩ, nhưng điều đó cũng không thay đổi được gì. Shirone vẫn là con trai của một người thợ săn, và ngoài sự thông minh hơn người ra thì tương lai của cậu vẫn chưa được đảm bảo.
Liệu có ẩn chứa âm mưu nào khác không? Ông không muốn nghi ngờ những người đã đối xử tốt với mình, nhưng nếu đó là chuyện của con trai, Vincent sẽ không từ bất cứ điều gì.
"Tôi rất cảm ơn vì đã quý mến con trai tôi, nhưng mặt khác tôi cũng rất lo lắng. Gia tộc Ogent chẳng phải là một gia tộc danh tiếng hàng đầu ở Creas này sao? Việc cậu chủ của một gia tộc như vậy lại tuyên thệ hiệp sĩ với Shirone khiến tôi khó tin quá."
"Ha ha! Bác không cần lo lắng về chuyện đó đâu. Shirone và cháu…"
Bischoff cắt lời Rian.
"Thật lòng mà nói, ta cũng có chút không hài lòng."
Dao nĩa của mọi người đồng loạt dừng lại. Nhưng Bischoff vẫn tiếp tục cắt thịt mà không dừng tay.
"Tuy nhiên, đó là lời thề hiệp sĩ. Trong giới võ thuật, đó là niềm kiêu hãnh và tín ngưỡng có sức ràng buộc cao nhất. Nếu chỉ vì sự khác biệt về thân phận mà cảm thấy khó chịu thì đó chẳng khác nào làm ô uế niềm kiêu hãnh của Rian. Vì vậy, sau này ta vẫn sẽ dùng kính ngữ[note72091], hai người đừng quá câu nệ."
Lời nói của Bischoff có sức nặng lớn đối với Shirone. Hầu hết quý tộc đều kiêu ngạo và tự mãn. Nhưng chính vì vậy mà giá trị của niềm kiêu hãnh mà họ tôn thờ lại vượt xa sức tưởng tượng.
Quý tộc, những người mà trước đây cậu chỉ coi là những kẻ áp bức người khác. Nhưng khi được quan sát cuộc sống của họ và trò chuyện với họ, cậu nhận ra rằng họ cũng là những người hoạt động theo những quy tắc riêng của mình.
"Khà khà khà, gia chủ nhà ta lâu lắm rồi mới nói được một câu đúng đắn. Chắc là vì sắp phải tiễn đứa con trai còn lại đi nên buồn đến chết rồi hả? Hay là để năm sau rồi hẵng thả nó đi thì sao?"
Bischoff không mắc bẫy khiêu khích của cha mình.
"Rai đã nắm vững Lược Đồ và được rèn luyện kiếm thuật Ogent, nên khả năng lấy được chứng chỉ chính thức là rất cao. Ngược lại, Rian vẫn chưa lĩnh hội được Lược Đồ. Chúng ta chỉ còn cách đặt hy vọng vào trường kiếm thuật lần này thôi."
"Nghe nói con âm thầm đứng về phía phe tóc đen nhỉ. Đúng là tóc đen lạnh lùng. Nhưng dòng máu xanh lại chứa đựng tuổi trẻ bất diệt đó. Nếu con dám coi thường nhiệt huyết của tóc xanh thì sau này có lẽ sẽ phải xấu hổ đấy."
Rian đang nhồm nhoàm nhai thịt cừu giơ ngón tay cái về phía ông nội. Bischoff hừ lạnh một tiếng. Ông đã quá quen với những trò đùa của cha mình.
"Dù là tóc xanh hay tóc đen, ai thành công thì cũng đều là ruột thịt cả. Và đó chính là…"
Tất cả các thành viên trực hệ đều đặt dao nĩa xuống và đồng thanh nói.
"Ogent."
Sau bữa tối, Klump gọi các thành viên trong gia đình tập trung tại phòng khách. Đó là để bàn về chuyện của Shirone.
Reina đã thông báo trong cuộc họp gia đình rằng Shirone có hứng thú với ma pháp, và mọi người đều đồng ý. Xét về vóc dáng và tính cách, cậu có những hạn chế nhất định trong kiếm thuật.
Kết quả là việc gọi Vincent đến là một quyết định đúng đắn. Khác với bầu không khí hòa thuận trong bữa ăn, Klump nghiêm nghị tuyên bố.
"Như mọi người đã biết, gia tộc chúng ta sẽ hỗ trợ Shirone từ giờ trở đi. Nghe nói cậu ấy muốn trở thành pháp sư, vậy thì chúng ta có nên gửi cậu ấy đến Học viện Ma pháp Alpheas ở Creas này không? Hiệu trưởng Alpheas là bạn thân lâu năm của ta, và trường đó cũng là một trong năm học viện danh tiếng hàng đầu ở vương quốc Tormia. Đó là một tổ chức được vương quốc chỉ định, nên sau khi tốt nghiệp, thằng bé có thể lấy được chứng chỉ không chính thức. Nói tóm lại là có thể trở thành một pháp sư."
"Pha, pháp sư…"
Vincent nuốt nước bọt. Pháp sư là đỉnh cao của trí tuệ và là người thống trị các hiện tượng tự nhiên. Đó là một nghề nghiệp rất đặc biệt, không liên quan đến thân phận, một khi đã có chứng chỉ thì ở đâu cũng được trọng dụng.
Trên thế giới này có những người tự mình giác ngộ ma pháp, và cũng có những thường dân may mắn trở thành đệ tử của pháp sư và học được ma pháp. Những người như vậy cũng có thể trở thành lính đánh thuê hoặc gia nhập hiệp hội và lấy được chứng chỉ pháp sư.
Nhưng những trường hợp như vậy chỉ là thiểu số, và đối với hầu hết thường dân, pháp sư chỉ là một nghề nghiệp xa xôi, thậm chí không xuất hiện trong giấc mơ.
Vậy mà Shirone lại có thể trở thành pháp sư. Hơn nữa, còn được nhập học vào một trường danh tiếng mà chỉ cần tốt nghiệp là sẽ có ngay chứng chỉ. Đối với một người cha như ông, đây quả thực là một lời đề nghị khó lòng từ chối.
Olina xúc động đến rơi nước mắt. Shirone ôm lấy mẹ mình. Đó là một cảnh tượng ấm áp mà ai nhìn vào cũng thấy, nhưng riêng Klump lại có vẻ mặt u ám kì lạ.
Việc nhập học trường ma pháp chắc chắn là con đường nhanh nhất để trở thành pháp sư.
Nhưng vấn đề nằm ở thân phận của Shirone. Trường ma pháp chỉ chấp nhận đơn nhập học của quý tộc, và việc vượt qua kỳ thi đặc biệt cũng khó như hái sao trên trời.
Đây là một chuyện không hề dễ dàng, ngay cả với tầm ảnh hưởng của một gia tộc thuộc tầng lớp thứ hai như Ogent. Thực tế thì trường ma pháp có cả con cháu của tầng lớp thứ hai và tầng lớp thứ nhất đang theo học.
"Như mọi người đã biết thân phận hiện tại của Shirone thì không đủ điều kiện để vào trường ma pháp. Dù gia tộc có hỗ trợ học phí và chi phí sách vở, thì cuối cùng vẫn sẽ có những lời bàn tán về phương thức nhập học."
Vincent bừng tỉnh. Mộng tưởng được vẽ ra trước đó quá ngọt ngào khiến ông quên mất cả thực tại.
"À, vâng, đúng vậy. Tôi hiểu mà ngài. Vâng… đúng là nên như vậy."
Sự thất vọng lộ rõ trong giọng nói của Vincent. Có lẽ ông cũng cảm thấy tự ti. Đứa con trai được một gia tộc quý tộc công nhận lại không thể vào trường chỉ vì thân phận thấp kém do người cha bất tài truyền lại.
"Có một cách. Không, đây cách duy nhất."
Lời nói của Klump khiến Vincent ngẩng đầu lên. Shirone cũng chú ý lắng nghe vì đây là lần đầu tiên cậu nghe thấy chuyện này.
"Ta muốn nhận nuôi Shirone làm con nuôi của gia tộc Ogent."
Sự im lặng bao trùm cả phòng khách.
Đề nghị của Klump nói theo nghĩa trần trụi tức là bán con. Tất nhiên, đó không phải là một đề nghị tồi nếu xem xét đến việc con trai của một người thợ săn được tôn lên thành con trai của gia tộc Ogent.
Bình thường thì đó là một sự đãi ngộ đặc biệt mà người ta không dám nghĩ tới. Nhưng lý do khiến ông không thể dễ dàng lên tiếng đồng ý là vì vấn đề huyết thống.
Shirone có thể trở thành quý tộc. Nhưng kể từ khoảnh khắc đó, Shirone sẽ không còn là đứa con trai bé bỏng của ông nữa. Con trai ông sẽ trở thành con trai của người khác.
Vincent quay lại nhìn Shirone. Vẻ mặt của con trai ông vẫn bình thản như thường. Ông không thể đoán được liệu đó là vì con trai ông nghĩ rằng chuyện này là đương nhiên hay là vì con trai ông nghĩ rằng đó là một câu chuyện hoang đường.
"Chúng ta đã họp gia đình và đi đến kết luận rằng đây là cách tốt nhất. Trong số những người họ hàng của ta có một thằng nhóc vô dụng vẫn chưa có con. Nếu đăng ký nhận thân sang bên đó thì Shirone cũng sẽ trở thành quý tộc, và như vậy thì cậu ấy hoàn toàn có thể nhập học. Tất nhiên, ta không hề có ý muốn cướp con trai của hai người. Đây chỉ là vấn đề giấy tờ, mối quan hệ gia đình sẽ không thay đổi."
Chỉ là vấn đề giấy tờ thôi sao. Sao họ có thể nói một cách dễ dàng như vậy? Mọi thứ trên thế giới này đều là vấn đề giấy tờ cả.
Thật lòng mà nói, ông không chắc chắn. Ông không chắc mình sẽ không cảm thấy buồn khi nhìn Shirone sẽ được đăng ký là con trai của một gia đình khác.
‘Shirone, con nói gì đi chứ. Cha phải đưa ra quyết định như thế nào đây? Ý của con là gì?’
Vincent nhìn Shirone với tâm trạng chua xót.
Lúc này, Shirone cau mày. Vincent nhận ra rằng đó là vì con trai ông đang cảm thấy không thoải mái với vẻ mặt không thể trả lời của cha mình.
Mọi người đều im lặng vì đây là một vấn đề nhạy cảm, Reina lên tiếng hỏi.
"Shirone, em nghĩ sao? Chỉ là đăng ký giấy tờ thôi mà. Em có thể trở thành quý tộc và thực hiện được ước mơ của mình. Tất nhiên, chúng ta vẫn sẽ coi cha mẹ em là cha mẹ em, và mọi thứ sẽ không thay đổi đâu."
Shirone cau mày sâu hơn, mắt cậu nheo lại. Rồi cậu nói với vẻ không thể hiểu nổi.


0 Bình luận