• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Quyển 1: Tuyển sinh vào Học viện Ma thuật Alpheas

Chương 8: Một cơ hội quý hơn cả mạng sống (3)

0 Bình luận - Độ dài: 3,029 từ - Cập nhật:

Sáng hôm sau.

Shirone lê bước đến thư viện với vẻ mặt phờ phạc. Đêm qua, bao nhiêu chuyện ập đến khiến cậu không thể chợp mắt dù chỉ một giây.

Tâm trí rối bời, công việc phân loại sách cũng trở nên chậm chạp. ‘Không được,’ Shirone tự nhủ, cố gắng lấy lại sự bình tĩnh.

Lo sợ cũng chẳng giải quyết được gì. Cậu chỉ có một tháng để tìm ra đối sách.

Việc đầu tiên là kiểm tra thông tin cơ bản.

Gia chủ Bishoff có ba con trai và một con gái. Con trai cả là một kiếm sĩ cấp 6 được chứng nhận. Con trai thứ hai cũng là một thiên tài kiếm thuật, nối bước anh trai mình.

Chị gái của Rian cũng sở hữu tài năng không kém, nhưng cô đã chọn âm nhạc thay vì kiếm thuật và đang làm việc với tư cách là nghệ sĩ piano hoàng gia.

Và sau khi tìm hiểu tất cả những điều đó, cậu nhận thấy Rian là người duy nhất cuối cùng không nổi bật.

Gia chủ thậm chí còn mời một gia sư riêng cho cậu, nhưng những báo cáo gửi về chỉ toàn là những lời than phiền về sự thiếu tố chất của cậu.

"Haa, mình không nên làm thế. Thà cứ để bị đánh còn hơn."

Rian đã sống cả đời trong sự so sánh với các anh chị em, nên việc cậu ta nổi giận trước Nhất Kích Sấm Sét của Shirone là điều dễ hiểu. Hóa ra, không phải cứ là quý tộc thì ai cũng tài giỏi.

"Giờ sao đây? Mình gặp rắc rối lớn rồi."

Khi đã nắm rõ tình hình, Shirone lại cảm thấy lo lắng. Thanh kiếm thật mà Rian ném cho cậu vẫn nằm im lìm dưới gầm bàn.

Nhìn chằm chằm vào nó một hồi lâu, Shirone cuối cùng cũng đưa ra quyết định. Cậu bật dậy và hướng về phía thư phòng.

Dù có đánh nhau hay không, chuẩn bị vẫn là tốt nhất. Sống ở trên núi đã rèn luyện cho cậu một thể lực tốt, nếu học thêm được cách phòng thủ, có lẽ cậu sẽ giữ được mạng.

Tạm thời, cậu sẽ phong ấn những cuốn sách lịch sử. Thay vào đó, cậu gom hết tất cả những cuốn sách liên quan đến kiếm thuật mà cậu tìm được.

Có những cuốn sách kỹ thuật như ‘Giáo Trình Kiếm Thuật’, nhưng cũng có những cuốn sách triết học như ‘Kiếm Là Gì?’, ‘Chỉ Con Người Mới Sợ Kiếm’. Thậm chí những cuốn sách thực dụng như ‘Hãy Chiến Thắng Bằng Mưu Mẹo’, ‘Kẻ Sống Sót Là Kẻ Mạnh’ cũng có.

Shirone mở một cuốn sách có tựa đề đơn giản và rõ ràng: ‘Kiếm Thuật’. Bên trong chứa đựng lịch sử hình thành của kiếm và những nội dung tổng quan về kiếm thuật.

Ngay cả với một người hướng tới con đường ma pháp sư như Shirone, những nội dung này cũng vô cùng thú vị. Nếu ma pháp sư có Tinh Linh Vực, thì kiếm sĩ lại có một thứ gọi là Lược Đồ.

Lược Đồ là một cơ thể ảo, một bản thiết kế của cơ thể người. Mỗi người đều có hình ảnh cơ thể riêng, và Lược Đồ chính là bản vẽ cụ thể hóa đến mức cực đoan hình ảnh đó.

Người nắm vững Lược Đồ có thể hiểu rõ cơ thể mình đến mức hoàn hảo, thậm chí can thiệp vào hoạt động của từng tế bào.

Các bậc thầy về Lược Đồ sẽ nói rằng họ có thể hiểu đầy đủ cơ thể mình và tham gia vào cách các tế bào di chuyển cũng như cách các dây thần kinh gửi tín hiệu.

Đọc đến đây, Shirone nhận ra Sơ đồ chính là hình ảnh đối xứng của Tinh Linh Vực.

Ma pháp sư xóa bỏ bản thân để hòa mình vào thế giới, còn kiếm sĩ lại là những kẻ đào sâu vào sự tồn tại của chính mình một cách triệt để.

Shirone tự mình thử nghiệm.

Cảm nhận hoạt động của não bộ khi bước vào Tinh Linh Vực, cậu hình dung ra một bản thể ảo trong tâm trí.

Đến đây thì mọi chuyện vẫn suôn sẻ.

Nhưng cơ thể ảo lại tối tăm như một cái bóng, không thể nhìn thấu bên trong.

‘Nếu mình loại bỏ được tấm màn đen này, nó sẽ trở thành Lược Đồ. Thật đáng kinh ngạc.’

Shirone lại cầm cuốn sách lên. Phương pháp lĩnh hội Lược Đồ khác nhau tùy theo từng gia tộc, và những phần được tập trung cường hóa cũng khác nhau.

Có những gia tộc mở khóa Lược Đồ chỉ để phát triển trí óc, thì cũng có những gia tộc khác sử dụng phương pháp đẩy cơ thể đến giới hạn.

Một số gia tộc tập trung vào sức mạnh cơ bắp, một số khác lại tập trung vào tốc độ, và cũng có những gia tộc tận dụng nó để cường hóa hệ thần kinh.

‘Nghĩ lại thì…’

Shirone nhớ lại cô gái tóc đỏ mà cậu đã gặp ở con hẻm ba năm trước. Lúc đó tình hình rất hỗn loạn nên không để ý, nhưng nghĩ lại, những động tác của cô ấy không giống như của một người bình thường.

‘Cô ấy đã mở khóa Lược Đồ. Cô ấy trạc tuổi mình… Thật là tài.’

Shirone khép cuốn sách lại và suy ngẫm.

Shirone gấp sách lại và chìm vào suy tư. Dù sao thì Rian có lẽ cũng chưa làm chủ được Lược Đồ. Nhưng nếu cậu tự mình thử thì lại có một số vấn đề.

Tinh Linh Vực không phải là ma pháp, và Lược Đồ cũng không phải là kiếm thuật. Giống như kiến thức quan trọng đối với ma pháp sư, một cơ thể cường tráng cũng là điều kiện tiên quyết đối với kiếm sĩ. Nếu cơ thể không đủ sức mạnh, thì dù có sử dụng Lược Đồ, phạm vi cường hóa cũng sẽ rất hạn chế.

“Mình đã có Tinh Linh Vực rồi. Thay vì học thêm một khái niệm đối lập, có lẽ tìm kiếm giải pháp từ kiếm thuật sẽ nhanh hơn.”

Cậu cần tìm ra một thứ gì đó có thể bảo toàn mạng sống trong vòng một tháng.

Đó là một chiến lược để học một số kỹ năng kiếm thuật hữu ích với Tinh Linh Vực làm nền tảng.

Shirone lấy cuốn ‘Giáo trình Kiếm thuật Sơ cấp’ ra và lật sang trang đầu tiên. Dù việc học kiếm thuật có vẻ đột ngột, nhưng vì đây là vấn đề sống còn, sự tập trung của cậu cao hơn bao giờ hết.

“Áaaaa! Áaaaa!”

Bụi bay mù mịt trong Đại Sảnh Luyện Tập. Thủ phạm là đôi chân của Rian. Tim cậu như muốn nổ tung. Không khí không vào được, khiến những thứ trong dạ dày trào ngược lên.

"Ọe! Ọe!"

Bữa trưa của cậu trào ra. Rian mặc kệ, cứ nôn thì nôn. Thứ cậu quan tâm duy nhất chỉ là đôi chân của mình.

"Một trăm vòng! Đạt!"

Sư phụ kiếm thuật Kite hét lên. Dáng vẻ khác lạ của Rian hôm nay khiến ông cảm thấy cậu thuận mắt hơn bao giờ hết.

"Kỷ lục mới! Nhưng chuyện gì đã xảy ra với con vậy? Lần đầu tiên thấy con ngoan ngoãn hoàn thành bài tập đấy?"

"Chết tiệt! Cái thứ này mà là huấn luyện sao?"

"Nói gì đấy, thằng nhóc?"

Kite trợn mắt. Ông vừa định khen nó một câu, ai ngờ bản tính khó bảo của nó lại trỗi dậy, than vãn và càu nhàu.

Nhưng sự than vãn hôm nay lại khác hẳn mọi khi.

"Con vẫn đứng vững đây này! Sư phụ, còn gì khó hơn không?"

"Ồ?"

Kite khá ngạc nhiên. Đã lâu lắm rồi ông mới thấy Rian bùng cháy đến như vậy. Hình như đây là lần đầu tiên kể từ khi cậu khuất phục trước thiên tài Rai của gia tộc Ogent hai năm trước.

"Con…… đã có chuyện gì xảy ra với con sao?"

Rian chống hai tay lên đầu gối, mồ hôi nhễ nhại ngẩng đầu lên.

“Không có gì hết.”

Kite không tin. Trong đôi mắt của đệ tử ông, đang nhìn chằm chằm về phía trước một cách đáng sợ, chắc chắn đang ẩn hiện bóng hình của ai đó.

‘Lại là Rai sao?’

Dù nghĩ thế nào, người duy nhất có thể khiến Rian trở nên như vậy chỉ có thể là con trai thứ hai của gia tộc. Rai lại làm được điều gì đó nữa sao? Nhưng là chuyện gì? Chẳng phải Rai đã lĩnh hội được cả Lược Đồ rồi sao?

Không quan trọng. Đệ tử của ông là Rian, không phải Rai. Và hiện tại, cậu ta đang phơi cổ ra, sẵn sàng phó mặc cho ông muốn làm gì thì làm.

“Tốt! Hôm nay chúng ta sẽ thử chết một phen cho ra trò! Nhưng chết thật thì ta không chịu trách nhiệm đâu đấy!”

"Tới luôn!"

Rian vung một thanh sắt nặng gấp đôi thanh trường kiếm. Nếu không thể lĩnh hội Lược Đồ bằng sự thấu hiểu, thì chỉ còn cách đẩy cơ thể đến giới hạn để ép nó phải xuất hiện.

"Ha! Ha! Ha!"

Kite hài lòng nhìn học trò mình lặp đi lặp lại những nhát chém thẳng đứng. Nhưng thời gian trôi qua, vẻ mặt ông dần trở nên nghiêm nghị. Cuối cùng, khi nhận ra điều gì đó, ông trợn tròn mắt và lao đến.

"Con điên rồi! Dừng lại! Con sẽ làm đứt hết cơ bắp đấy!"

"Vẫn chưa đâu!"

Kite dừng lại.

Nước mắt chảy dài trên khuôn mặt Rian, cậu nghiến răng và tiếp tục vung thanh sắt.

"Chết tiệt! Sao cơ bắp không đứt ra! Sao tay không thể gãy? Con vẫn có thể làm được nữa! Đây không phải là giới hạn! Con vẫn chưa kết thúc!”

Nước mắt cũng trào ra từ mắt Kite. Ông cũng buồn bã không kém gì đệ tử. Tại sao lại không được? Đã dồn ép cơ thể đến tận cùng giới hạn rồi, tại sao vẫn không thể mở được Lược Đồ?

Kite dùng cánh tay to lớn lau đi những giọt nước mắt. Không được, không nên như vậy. một người sư phụ không thể nghi ngờ đệ tử của mình. Rian sẽ ra sao nếu ngay cả thầy của nó cũng nghi ngờ nó?

Kite dùng lòng bàn tay đỡ lấy thanh sắt của Rian lại. Bị sư phụ đánh trúng, lần này Lian không còn cố chấp nữa, cậu dừng động tác.

"Rian, đủ rồi. Hôm nay chúng ta dừng lại ở đây thôi.”

Sự điên cuồng của Rian tan biến theo giọng nói ấm áp đó. Cảm giác ở cánh tay cậu đã biến mất từ lâu. Thậm chí cậu còn không biết thanh sắt đã rơi xuống đất, Rian trả lời với cái đầu cúi xuống.

"Vâng. Cảm ơn sư phụ."

Kite quấn một chiếc khăn lạnh lên vai Rian. Thấy xương cậu vẫn ổn, không thể phủ nhận cậu là một người có thể chất phi thường.

Ngồi trên ngọn đồi của sân tập, Rian nhìn về phía những ngọn núi xa xăm. Kite, sau khi chữa trị xong cho cậu, ngồi xuống bên cạnh.

"Con đang nghĩ gì vậy?"

"Tay con đau chết đi được."

Một nụ cười nhẹ thoáng qua trên khuôn mặt Kite.

"Rian, ta chưa bao giờ viết về tài năng của con trong báo cáo."

"Xí, con có hỏi đâu?"

"Nhưng ta nghĩ con có tài năng. Đạt được điều gì đó nhanh chóng không phải là thang đo duy nhất của tài năng. Vươn tới những điều không thể cũng là một loại tài năng."

"Sư phụ không cần phải an ủi con. Nói hay thì là vậy thôi, chứ nói thẳng ra thì con cố gắng đến chết vì con không có tài năng.”

"Thật sự là vậy sao? Thiên tài biết mình là thiên tài. Vì vậy, họ cũng biết rõ mình có thể làm được gì. Con đã bao giờ nghĩ như vậy chưa?”

"À, con biết những gì mình không thể làm."

"Đúng vậy. Đó là lý do tại sao con không phải là thiên tài."

Rian quay lại nhìn Kite với vẻ mặt nực cười.

Ông đang đổ thêm dầu vào lửa, sư phụ của cậu không chỉ khiến cánh tay cậu đau nhức mà còn làm lòng cậu thêm chua xót.

“Thôi đi ạ. Con hiểu hết rồi.”

Nhìn học trò đang bĩu môi, Kite mỉm cười.

"Nhưng Rian, con có biết một thiên tài sợ điều gì không? Họ sợ sự nỗ lực. Bởi vì nỗ lực đồng nghĩa với việc họ không có thứ đó. Không có tài năng nên mới phải nỗ lực sao? Hoàn toàn sai. Trên đời này, chỉ có những người nỗ lực mới có thể nỗ lực mà thôi.”

Kite nắm lấy vai Rian và siết chặt.

“Những thiên tài sẽ sợ con đấy. Bởi vì con có sức mạnh để giành lấy những thứ mà họ không có. Người nỗ lực chính là khắc tinh của thiên tài.”

Khắc tinh của thiên tài.

Rian thích câu nói đó. Cậu không quan tâm liệu đó chỉ là những lời an ủi hay không. Đúng vậy, cậu chỉ là không có. Nếu không có từ đầu, vậy thì cậu sẽ cố gắng hết mình để giành lấy nó.

‘Mình nhất định sẽ thắng.’

Cậu quyết tâm dồn hết sức lực vào luyện tập.

Shirone biết rõ những gì mình có thể làm.

Việc cậu không hề vương vấn Lược Đồ mà tìm kiếm những phương pháp khác cũng cho thấy cậu có một khuynh hướng hoàn toàn trái ngược với Rian.

Dù vậy, tài năng vẫn là con đường ngắn nhất và hiệu quả nhất để đạt được mục đích. Shirone bỏ qua những kỹ thuật phức tạp và chỉ tập trung vào những kiến thức cơ bản của kiếm thuật.

Một tháng trôi qua nhanh chóng.

Trong thời gian đó, Shirone chỉ luyện tập hai thứ: tám cách chém và tám cách đỡ.

Chém theo hướng cánh tay và đỡ theo hướng cánh tay. Khi đã thực hiện thuần thục hai động tác này, Shirone kết thúc buổi luyện tập.

Và cuối cùng, cậu đặt ra một câu hỏi hàm chứa tất cả những gì cậu đã học được.

“Kiếm thuật là gì?”

Tổng hòa của động lực học phát sinh từ mục đích tước đoạt sinh mạng. Đồng thời, nó cũng là một môn tâm lý học cao cấp, bởi nó phân định ranh giới giữa sự sống và cái chết.

Shirone hình dung ra một Rian ảo và giơ kiếm lên. Có lẽ đối thủ sẽ di chuyển từ mọi góc độ có thể tưởng tượng được.

Nhưng đó chỉ là giả dối. Chỉ có thanh kiếm thực sự lao đến để chém cậu mới là thật.

Shirone dùng trí tưởng tượng để đối phó với kẻ thù tưởng tượng. Thanh kiếm của cậu vươn dài ra như ảo ảnh, chế ngự tám phương. Sau một đòn nữa, nó lại phân tán thành hàng chục nhánh.

"Ư!"

Không thể tính toán hết mọi cách mà một thanh kiếm có thể di chuyển.

‘Mình không đếm. Mình chỉ đang cảm nhận toàn bộ.’

Giống như bạn không thể nhìn thấy toàn bộ khu rừng khi nhìn chằm chằm vào một cái cây, Shirone cần tập trung không chỉ vào các khía cạnh riêng lẻ của những gì cậu đã học, mà còn phải nhìn nhận chúng như một tổng thể.

Đó là sự thấu hiểu.

Nhưng nói thì dễ hơn làm. Càng nhiều hình mẫu đa dạng lan tỏa như những fractal*, cậu càng có xu hướng tập trung vào những đòn tấn công ở một số vị trí nhất định.

*Fractal (hình phân dạng) là một thuật ngữ do nhà Toán học Mandelbrot đưa ra khi ông khảo sát những hình hoặc những hiện tượng trong thiên nhiên không có đặc trưng về độ dài. Fractal là cấu trúc thể hiện sự gần giống nhau về hình dạng của các hình thể kích cỡ khác nhau. Nếu bạn nghiền một củ khoai tây rán giòn bạn sẽ có vô số những mảnh vỏ lớn nhỏ, các mảnh này có thể gọi là Fractal.

‘Không sao nếu mình không làm được. Cứ quan sát đã. Mình chỉ đang sửa lỗi thôi!’

Thoát khỏi căng thẳng, Shirone đến một thời điểm hoàn toàn giải phóng tâm trí. Vô số khả năng bắt đầu bị hút vào khoảng không vô tận.

“Ơ? Ơ… ơ… ơ?”

Mắt Shirone đầy kinh ngạc.

‘Không có giới hạn.’

Kiếm của cậu và kiếm của Rian đang lấp đầy khung cảnh tưởng tượng xung quanh cậu.

Trước sự vĩ đại không thể kiểm soát, Shirone đánh rơi thanh kiếm, lùi lại loạng choạng.

‘Haa.’

Giống như ma pháp, kiếm cũng là vô hạn. Cậu vừa trải nghiệm một thế giới vô tận sinh ra từ một thanh kiếm duy nhất.

‘Mình hiểu rồi, các kiếm sĩ đã chọn con đường này!’

Shirone đã chọn con đường vô tận của ma thuật, nên việc có thể liên hệ kiếm thuật với điều đó khiến cậu cảm thấy tốt.

‘Mẹ, cha, con xin lỗi. Con có lẽ sẽ không thể quay về được!’

Cậu không hối hận. Rian có lẽ cũng vậy. Trước ngưỡng cửa sinh tử, thật may mắn khi cậu có thể nhìn thấy một khía cạnh tuyệt vời của thế giới.

Leng keng leng…

Tiếng chuông báo hiệu gần nửa đêm vang lên từ bên ngoài thư viện.

Rian, người cố gắng giành lấy những thứ mình không thể có. Và Shirone, đã hoàn thành tất cả những gì cậu có thể làm. Cuộc đối đầu của hai cậu bé hoàn toàn trái ngược nhau chỉ còn cách đó một giờ nữa.

Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận