• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

The Gimmick-Obsessed Saintess Wants to Suffer

Chương 10 Khởi đầu (10)

1 Bình luận - Độ dài: 1,419 từ - Cập nhật:

Người ta thường gọi một sự kiện tốt đẹp là "phép màu" khi không hiểu nguyên nhân đằng sau nó. Một phép màu được tạo ra bởi một thế lực siêu nhiên nào đó mà họ không thể lý giải...

Tuy nhiên, Danas tin rằng một phép màu vĩ đại không thể xảy ra mà không đòi hỏi một cái giá phải trả. Đối với một người đàn ông suốt đời chỉ trông cậy vào sức mạnh của bản thân, từ "phép màu" chẳng bao giờ thuộc về anh. Ngay cả nếu phép màu thực sự xảy ra, anh chắc chắn rằng nó sẽ đi kèm với một sự đánh đổi.

"Ah..."

Anh có thể nhìn thấy. Thế giới tối tăm – thứ mà trước đây anh chỉ thấy được một phần – giờ đã hiện ra rõ ràng. Cơ thể nặng trịch như đang rơi xuống vực giờ nhẹ bẫng như có đôi cánh. Những vết thương từng nghiền nát anh đến mức không còn cảm giác đau đớn giờ đã biến mất.

Danas siết chặt tay trong hoang mang. Không còn một vết thương nào. Những vết thương không thể chữa lành ngay cả bằng potion cấp thấp, những vết thương khiến anh bất lực chờ đợi cái chết... tất cả đã tan biến.

Nhưng ngay cả trong lúc này, anh vẫn hiểu rõ: Tình huống này là bất thường.

‘Một phép màu ư? Không.’

‘Đây là...’

Danas quay đầu như bị thôi miên. Mọi ánh mắt đều đổ dồn về một phía. Ở đó, một cô gái trẻ đang nằm bất động.

"Aria..."

Cơ thể cô đã lạnh ngắt. Dù phải chịu đau đớn, dù nhợt nhạt đến mức ho ra máu, cô gái ấy vẫn mỉm cười hạnh phúc – như thể chỉ cần cứu được một người là đã đủ.

Một nữ tu tập sự không thể nào hồi phục một cơ thể bị hủy hoại hay cứu sống một người đang hấp hối. Mọi người đều cho rằng điều đó là bất khả thi, trừ khi một phép màu xuất hiện.

Nhưng cô gái ấy đã dũng cảm thực hiện phép màu, như để chứng minh cho họ thấy.

Và cái giá phải trả là...

Thud.

Danas quỳ xuống trước thi thể cô gái. Anh hiểu rõ: Mình vừa nhận được sự cứu rỗi kỳ diệu từ cô gái nhỏ bé này. Cô đã kéo dài câu chuyện của một kẻ lẽ ra phải kết thúc cuộc đời mình.

Thế nhưng, không ai ở đây cảm thấy vui.

Kalt quay mặt đi.

Mirna cúi đầu sâu.

 Còn Melina – kẻ từng thù ghét Aria hơn bất cứ ai – đang đấm xuống đất trong hối hận, nức nở: "ugh...hức….hức...".

Danas run rẩy đưa tay chạm vào cơ thể đã nguội lạnh của Aria. Như thể sợ làm tổn thương cô, anh dồn hết tập trung để đỡ lấy lưng cô, nâng cô lên một cách cẩn thận.

"Tỉnh lại đi..."

Lời nói của Danas tan vào không trung, không nhận được hồi đáp. Nhưng anh không dừng lại.

Anh tiếp tục nói như đang độc thoại với một bức tường.

“Tỉnh lại đi, đừng đùa nữa...”

“Anh xin lỗi.”

Giọng anh dần yếu đi. Cuối cùng, anh chỉ thốt lên một từ trong tiếng nấc nghẹn ngào:

"Aria..."

Càng nói, anh càng cảm nhận rõ sự thật tàn khốc: Trái tim cô gái đã ngừng đập. Không còn mạch đập trên cổ tay anh đang đỡ lấy cô.

Aria đã chết.

Vì một người xa lạ, vì một kẻ sống cuộc đời thô ráp, chỉ là một người thợ săn tầm thường, vật lộn để sinh tồn...

"Ah, ah..."

Danas ôm chặt Aria, vai run rẩy.

‘Tại sao?’

‘Rốt cuộc tại sao chứ?’

Anh biết rõ sự khó khăn khi không thể nhìn hay nghe, dù chỉ mất một con mắt.

Còn cô gái này luôn nhắm nghiền đôi mắt.

Dù không trải qua việc không nghe được âm thanh, chỉ riêng việc đó cũng đã đủ khủng khiếp.

Aria luôn giao tiếp bằng thứ gọi là "thần giao cách cảm". Dù được Chúa che chở, là tôi tớ của Ngài, cô không hưởng bất cứ thứ gì mà những người bình thường có.

Nếu là anh, liệu anh có thể không oán hận thế gian nếu mắc phải một trong hai khiếm khuyết đó?

Không.

Anh chắc chắn: Mình sẽ oán trách thế giới, sẽ phẫn nộ với Chúa vì đã mang đến cho mình sự khiếm khuyết ấy.

Nhưng...!

"Tại sao em lại làm vậy?"

Anh không phải kẻ ngốc. Lượng thần lực dị thường tụ lại lúc đó, cùng với hình ảnh Aria đang dần tắt thở như thể mọi sinh lực bị rút cạn. Và...

"[Em... đã hứa...]"

Danas đưa tay chạm vào mắt trái – thứ anh tưởng sẽ không bao giờ lấy lại được.

Con mắt trái, thứ anh đã đánh đổi để sống sót, giờ đã được phục hồi, cho anh thấy lại thế giới.

"[Sẽ... chữa lành mắt của anh...]"

Đúng vậy, cô đã hứa. Khi họ mới gặp nhau không lâu...

Vì biết sự bất tiện và khó khăn khi không thể nhìn thấy, cô nói rằng muốn chữa lành đôi mắt vô dụng của anh một ngày nào đó.

Lúc ấy, anh chỉ cười nhạt, coi đó là lời tuyên bố ngây ngô của một nữ tu tập sự.

Nếu biết trước kết cục này...

"[Em xin lỗi.]"

‘Em...’'

‘Sao có thể hy sinh mạng sống vì một người mới quen?’

‘Sao không trân trọng bản thân hơn, lại dâng hiến cuộc đời vì một kẻ như anh?’

Danas cúi đầu sâu.

"Kalt."

"Xin cậu..."

Anh từng chứng kiến vô số cái chết trong cuộc đời bôn ba, tưởng mình đã không còn khóc vì sự ra đi của người khác.

Nhưng giọng anh giờ đẫm nước mắt.

Kalt nhìn đồng đội với ánh mắt phức tạp, thở dài.

‘‘Thật đau lòng.’’

‘‘Đó là một sự hy sinh cao cả.’’

Nhưng anh không thể thương tiếc một cách tự do. Aria đã tự nguyện hi sinh vì Danas. Và cô không phải đã ra đi với nụ cười không hối tiếc sao?

Khóc thương quá mức sẽ là xúc phạm đến cô gái ấy.

Dù đau lòng, anh không thể bộc lộ nỗi buồn.

Kalt tiến lại gần thi thể Aria với tâm trạng nặng trĩu.

Và ngay lúc đó...

Hiss.

"Ánh sáng này..."

Một luồng ánh sáng mờ ảo từ bầu trời chiếu xuống. Không phải ánh mặt trời thông thường, mà là thứ ánh sáng ấm áp dịu dàng, như đang bao bọc lấy Aria.

Rồi...

"Cái gì... thế này..."

"Những cây cối... đang hồi sinh...?"

Những bông hoa khô héo dần nở rộ. Cây cối từng chết trong trận chiến sống lại. Tất cả mọi người đứng bất động, nhìn quanh, rồi dồn ánh mắt về Aria – trung tâm của ánh sáng.

Vô số bông hoa nở xung quanh cô, tạo thành một vương miện.

Những con vật xuất hiện từ hư không: sóc, chim, hươu... chúng đi lại trong khu rừng tràn ngập thần lực.

Mirna toát mồ hôi lạnh.

"Đây là... thần lực...?"

Tất cả đều là thần lực?

Bằng không, làm sao cây cối có thể sống lại, làm sao họ có thể cảm nhận sức sống mãnh liệt và ấm áp đến thế?

"Hồi sinh...?"

Sắc mặt Aria trở lại hồng hào. Chiếc áo choàng nhuốm máu trở nên tinh khiết. Máu cô đổ ra biến mất. Một làn gió tràn đầy sinh khí quét qua, và cô gái nằm yên bình trên vương miện hoa, không còn một vết thương.

"Chuyện gì... đang xảy ra..."

Từ cơ thể cô tỏa ra lượng thần lực chưa từng có, như thể Chúa Sự Sống đã giáng thế.

Mirna dùng phép thuật kiểm tra dấu hiệu sự sống của Aria.

"Còn sống... cô ấy..."

Trái tim đã ngừng đập giờ đang đập trở lại.

"Không thể nào..."

Họ là những Mạo hiểm giả không tin vào Chúa. Dĩ nhiên, họ biết Ngài tồn tại – nếu không, sẽ chẳng có tôn giáo hay những phép màu.

Nhưng phần lớn bọn họ không đặt niềm tin vào Ngài vì hoàn cảnh riêng.

Thế mà hôm nay, họ chứng kiến hai phép màu:

Phép màu vĩ đại của một cô gái nhỏ bé sẵn sàng hy sinh bản thân.

Sự ra đời của một vị Thánh Nữ.

Bình luận (1)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

1 Bình luận