• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Phần 1

Chương 9: Sau trận chiến ác liệt

2 Bình luận - Độ dài: 3,694 từ - Cập nhật:

Sau trận chiến, tiếng gầm điên cuồng của Thú tàn cùng những tiếng nổ vang từ giao tranh cuối cùng cũng tắt hẳn. Công viên ngập nước giữa đêm khuya đã trở lại với sự yên tĩnh vốn có. Dao động ma lực còn sót lại và khói lửa tan đi, trong rừng chỉ còn lại xác của Thú tàn.

Cô gái bí ẩn màu xanh thẳm thu lại những sợi tơ ma lực giăng xung quanh, chiếc kéo nhỏ trong tay hóa thành chiếc đũa phép. Chỉ vài bước nhảy nhẹ nhàng, cô tới bên cái xác, lấy trong cổ nó ra một vật giống như trâm cài áo. Lập tức, những đốm sáng li ti từ xác Thú tàn tuôn ra, tụ về phía cô.

Lâm Tiểu Lộ đứng cách đó không xa, chỉ nhìn thoáng qua là nhận ra cô gái kia đang làm gì.

Cô ấy đang thu thập "Dư âm" của Thú tàn.

Và "Dư âm" chính là tên gọi chung cho phần ma lực cùng các mảnh linh hồn còn sót lại sau khi Thú tàn bị đánh bại.

Ma pháp thiếu nữ đánh bại Thú tàn, thu lấy Dư âm từ chúng rồi giao cho Người Gieo Hạt. Tiếp đó, Người Gieo Hạt sẽ gửi Dư âm về Vương Quốc Phép Thuật. Vương Quốc Phép Thuật căn cứ vào cường độ Dư âm để đánh giá cống hiến của ma pháp thiếu nữ và trao phần thưởng tương ứng. Đó chính là cơ chế trả thưởng giữa ma pháp thiếu nữ và Vương Quốc Phép Thuật.

Hiện giờ, tuy người đầu tiên phát hiện và giao chiến với Thú tànLâm Tiểu Lộ, nhưng người tung đòn quyết định hạ gục nó lại chính là cô gái bí ẩn vừa xuất hiện. Vì vậy, việc cô ấy thu lấy Dư âm cũng là lẽ đương nhiên.

Lâm Tiểu Lộ cố gắng bước tới, đến bên cạnh cô gái bí ẩn. Cô không mấy để tâm đến chuyện Dư âm, trong lòng còn có điều khác muốn nói.

Nhưng cô chưa kịp mở lời, cô gái bí ẩn đã hỏi trước: "Em là người mới à?"

"A? Ờ... vâng."

Bị hỏi bất ngờ, Lâm Tiểu Lộ bất giác đáp lời, rồi mới nhớ ra mình cũng có điều muốn nói: "Ừm, cảm ơn cô rất nhiều vì đã giúp đỡ..."

"Người Gieo Hạt của em đâu? Nó không bảo em đừng một mình khiêu chiến Thú tàn vượt quá năng lực bản thân sao?"

Thế nhưng, lời của cô gái bí ẩn tuôn ra như súng liên thanh, làm cho Lâm Tiểu Lộ không cơ hội nói: "Còn đồng đội của em đâu? Trước khi đi em không báo cho họ à?"

Lâm Tiểu Lộ nghe những câu hỏi dồn dập mà thấy đầu óc quay cuồng: "Người Gieo Hạt? Đồng đội? Em... em chỉ có một mình..."

"Hả?"

Nghe vậy, cô gái bí ẩn cụp mắt nhìn sang, vẻ mặt đầy khó tin: "Chỉ có một mình em? Không đúng— em không phải là ma pháp thiếu nữ của thành phố Phương Đình sao?"

Lâm Tiểu Lộ lắp bắp: "Ừm... đúng vậy ạ. Có vấn đề gì không ạ?"

Cô gái bí ẩn không trả lời. Đúng hơn là, ánh mắt cô ấy đã rời khỏi Lâm Tiểu Lộ, chuyển sang yêu tinh nãy giờ vẫn đứng cạnh cố gắng giảm bớt sự tồn tại của mình – MoKo.

"Này, yêu tinh đằng kia, ngươi là Người Gieo Hạt của con bé này à?"

MoKo bị gọi tên, vốn nãy giờ cứ trốn sau lưng Lâm Tiểu Lộ né tránh ánh mắt cô gái bí ẩn, đến lúc này mới miễn cưỡng chui ra: "Ừm... chào cô?"

" Bộ chỉ chào hỏi qua loa vậy thôi à?"

Cô gái bí ẩn chống nạnh, giọng điệu có phần bức người: "Ta đây có cả đống câu hỏi chờ ngươi trả lời đây này. Tại sao thành phố này – thành phố Phương Đình – bây giờ lại ra nông nỗi này?"

Cô chỉ tay về phía Lâm Tiểu Lộ đang đứng ngơ ngác bên cạnh: "Thành phố lớn thế này mà chỉ có một ma pháp thiếu nữ mới vào nghề, đến Ma Phục còn chưa dùng được sao?"

"Con bé này tham gia chiến đấu chắc chưa đến năm trận đâu nhỉ? Tân binh thế này ở các thành phố khác đều cần ma pháp thiếu nữ từ cấp Diệp trở lên dẫn đội mới được tham chiến. Ngươi lại để con bé một mình ở đây đánh tay đôi với con Duệ đó, là muốn hại chết nó sao?"

MoKo vội lắc đầu: "Không có! Ta không hề muốn hại Tiểu Lộ!"

Lâm Tiểu Lộ đứng cạnh cũng vội giải thích: "Không liên quan đến MoKo! Tối nay là do chính em nhất quyết muốn đi tiếp!"

"Vậy thì tại sao?"

Cô gái bí ẩn khoanh tay lại, ra vẻ quyết hỏi đến cùng: "Các ma pháp thiếu nữ khác của thành phố Phương Đình đâu?"

"Không biết..."

"Hửm?"

Giọng MoKo nhỏ như muỗi kêu, bộ dạng rõ là chột dạ: "Là... là vì... ta không biết..."

"Ngươi đang nói gì vậy? Ta không hiểu."

Cô gái bí ẩn mặt không đổi sắc: "Người Gieo Hạt không biết ma pháp thiếu nữ ở thành phố mình phụ trách đang ở đâu à?"

"Ừm."

"Rõ ràng đều là ma pháp thiếu nữ do chính ngươi ký hợp đồng?"

"Ự..."

"Rõ ràng mỗi người đều phải được lưu hồ sơ ở Vương Quốc Phép Thuật?"

"Ờ... làm, làm gì có lý do phải nói cho cô chứ?"

Mặt MoKo lộ rõ vẻ lúng túng, nhưng vẫn cố cãi cùn: "Ta tuy là Người Gieo Hạt, nhưng, nhưng cũng đâu có nghĩa vụ phải tùy tiện nói cho ma pháp thiếu nữ bên ngoài biết tình hình nhân sự ở đây chứ hả?"

Cô gái bí ẩn nghe vậy, gật đầu tỏ vẻ hoàn toàn đồng ý: "Đúng vậy, ngươi nói rất có lý. Bảo mật thông tin là phẩm chất tốt của một Người Gieo Hạt ưu tú."

MoKo nghe thế, cảm thấy đối phương đã dịu giọng nên thở phào nhẹ nhõm. Nhưng hơi còn chưa kịp thở xong, câu nói tiếp theo của cô gái lại khiến vẻ mặt nó cứng đờ.

— "Vậy thì, nếu ta nói ta là Thanh Tra Viên thì sao?"

"Bậy, bậy…...! Đừng, đừng có hù ta!"

Con yêu tinh mèo màu hồng la lối om sòm, giơ vuốt múa chân: "Cô cô cô cô đừng có lừa lừa lừa ta ta ta ta không tin tin tin tin cô lại đúng lúc là là là..."

Lâm Tiểu Lộ ngồi xổm bên cạnh lấy làm lạ: "MoKo, run như bị điện giật ấy."

Cô gái bí ẩn nhìn MoKo vẻ đầy nghi ngờ, nhưng vẫn nghiêm mặt lấy từ cổ áo ra một huy hiệu trông như trang sức. Ngón tay cô vừa chạm nhẹ, mạch ma lực sáng rực lập tức được kích hoạt, hiện ra hoa văn trên bề mặt: nền xanh thẳm, phía trên khắc hình hoa; bên trái dùng Cổ ngữ Fawo khắc một cái tên nhưng bị ngón tay che mất; đồng thời có một biểu tượng vương miện lấp lánh, bên cạnh là dãy số "41076" viết kiểu cách. Cô giơ huy hiệu lên thoáng qua, chưa để MoKoLâm Tiểu Lộ kịp nhìn rõ chữ thì đã cất đi.

"Tuy lúc nãy chắc các ngươi cũng nghe rồi, nhưng ta vẫn xin tự giới thiệu lại." Cô lạnh lùng đảo mắt qua ma pháp thiếu nữ và yêu tinh trước mặt, hơi nghển cổ, giọng có phần kiêu kỳ: "Ta là Thanh Tra Viên của Vương Quốc Phép Thuật, ma pháp thiếu nữ có mã Hoa Bài 41076, tên là Thúy Tước. Hiện tại ta sẽ tiến hành điều tra tại chỗ về tình hình bất thường của thành phố Phương Đình, mong hai ngươi hợp tác."

Yêu tinh mèo trợn tròn mắt: "Á á?"

"Á á á, á á á á..."

Cú sốc quá lớn khiến MoKo chỉ có thể bật ra những tiếng rít khàn khàn, cuối cùng ngẩng đầu lên với vẻ ngơ ngẩn: "Meo meo meo? Meo meo meo. Meo meo meo meo!"

Lâm Tiểu Lộ cũng trợn mắt: "MoKo bắt đầu nói sảng rồi!"

"A — Thật luôn á!"

Sau một hồi giãy giụa, yêu tinh mèo không nhịn được ôm lấy tai mình, hét lên đầy bất cần: "Được rồi! Ta thừa nhận! Ta không phải Người Gieo Hạt gốc của thành phố Phương Đình, được chưa! Ta tự mình trốn ra ngoài!"

"Chính ta cũng mới đến thành phố này tháng trước thôi, rõ ràng là đến để nương nhờ một tiền bối quen biết, nhưng tới nơi mới phát hiện thành phố này chẳng có gì cả!"

"Tiền bối NiNi căn bản không có ở đây! Thành phố này cũng không có một ma pháp thiếu nữ nào, ngược lại ta vừa tới đã gặp phải vụ Thú tàn tấn công! Sau đó lại phát hiện mình chẳng hiểu sao đã bị bổ nhiệm làm Người Gieo Hạt ở đây rồi!"

Lâm Tiểu Lộ đứng cạnh nghe vậy lộ vẻ kinh ngạc: "Ể? Vậy lẽ nào? Lúc đó?"

MoKo cười thảm: "Đúng vậy đó, con Thú tàn kia là nhắm vào ta, lúc đó ta hoảng quá làm liều, thấy em có vẻ có thiên phú làm ma pháp thiếu nữ nên chọn đại!"

"Vậy mà ngươi còn nói với ta là thiên tài trăm năm có một, định sẵn trở thành ma pháp thiếu nữ vĩ đại nhất hả?"

"Toàn là ta bịa ra hết!"

"Ngươi còn nói con Thú tàn đó ngẫu nhiên xuất hiện ở đó tấn công người dân?"

"Cũng là ta nói bừa!"

"Á? Hả? Ngươi, ngươi cái đồ lừa đảo này!"

"Ta chính là đồ lừa đảo! Ta nát bét rồi!"

Thấy mối quan hệ của một người với một yêu tinh trước mặt sắp đổ vỡ, ma pháp thiếu nữ tự xưng là Thúy Tước đành phải lên tiếng ngăn cuộc cãi vã vô nghĩa của họ: "Thôi nào, hai người dừng lại chút đã."

Nét mặt cô trầm ngâm, giơ tay ra hiệu: "Ta cần xác nhận lại chút. Yêu tinh kia... tên là MoKo đúng không? Ngươi nói ngươi mới đến thành phố này tháng trước, và lúc đó không tìm thấy Người Gieo Hạt hay ma pháp thiếu nữ nào của thành phố này?"

MoKo đã hoàn toàn buông xuôi, mặt mày xám xịt gật đầu: "Vâng, đúng vậy."

"Vậy mà ngươi lại có thể chọn cô bé này..."

Lâm Tiểu Lộ giơ tay: "Em tên là Lâm Tiểu Lộ."

Thúy Tước ngoảnh lại nhìn MoKo: "Vậy mà ngươi lại có thể ký khế ước với Lâm Tiểu Lộ, để cô bé trở thành ma pháp thiếu nữ?"

MoKo gục đầu: "Ừm."

Thúy Tước hỏi tiếp: "Nói cách khác, ban đầu ngươi không phải là Người Gieo Hạt, nhưng sau khi đến thành phố Phương Đình lại phát hiện mình bị bổ nhiệm làm Người Gieo Hạt ở đây?"

MoKo tiếp tục gật đầu: "Ừm."

"Chưa từng nghe thấy."

Thúy Tước xoa cằm suy tư: "Lệnh điều động của Vương Quốc Phép Thuật đâu phải thứ tùy tiện như vậy được. Ngươi không thử liên lạc với Vương Quốc Phép Thuật, tìm hiểu tình hình cụ thể sao?"

Nghe câu này, MoKo vốn đã mặt mày xám xịt lại càng cúi đầu thấp hơn.

Điều này khiến Thúy Tước nảy sinh vài dự cảm không lành.

"Ngươi, lẽ nào..."

Cô không kìm được chỉ tay về phía con yêu tinh mèo trước mặt.

MoKo thì nghiêng đầu, nhắm mắt nói: "Phải, lúc trốn đi ta đã cắt đứt mọi phương thức liên lạc trên người rồi."

"Thôi xong, ta bắt đầu thấy đau đầu rồi đây."

Nghe vậy, Thúy Tước không nhịn được một tay ôm trán: "Nghĩa là bây giờ mọi nguồn thông tin hiệu quả đều vô dụng, chuyện gì đã xảy ra ở thành phố Phương Đình hoàn toàn không rõ, và lực lượng phòng thủ phe phép thuật hiện tại gần như bằng không?"

"Đúng vậy đó, chính là vậy đó! Thưa ngài Thanh Tra Viên, ngài phải giúp chúng tôi đấy!"

Còn MoKo thì lập tức tỏ ra thân thiết, tận dụng vẻ ngoài khá đáng yêu của một yêu tinh, mắt rưng rưng, tội nghiệp sáp lại gần, ôm lấy vai Thúy Tước: "Tối nay đã vô cùng nguy hiểm rồi, nếu không phải ngài đột nhiên tới đây, ta và Tiểu Lộ đã bỏ mạng cả đám ở đây rồi! Cứ thế này chúng ta chắc chắn không chống đỡ nổi thế công ngày càng mạnh của Thú tàn đâu!"

"Đừng có nịnh nọt! Bỏ tay ra trước!"

Thúy Tước cau mày đẩy nó sang một bên: "Cần ta giúp? Giúp thế nào?"

MoKo bị đẩy ra hoàn toàn không giận, khuôn mặt mèo nặn ra nụ cười có phần nịnh nọt: "Chuyện này ấy à, chỉ cần ngài liên lạc với Vương Quốc Phép Thuật, rồi xin vài chiến lực chi viện tới đây trước, nếu là các ngài Hoa Bài khác thì..."

"Hoa Bài? Ngươi nghĩ hay nhỉ."

Thúy Tước liếc xéo nó: "Vả lại, rất tiếc phải báo cho ngươi biết, hiện tại ta cũng không liên lạc được với Vương Quốc Phép Thuật, vì ta không có Ma Kính nào dùng được trong tay."

Yêu tinh mèo bịt miệng: "Không liên lạc được ư? Lẽ nào cô cũng trốn ra..."

"Không phải, ta được Vương Đình phê chuẩn hành động một mình bên ngoài."

Thúy Tước hơi nhướng mi, cắt ngang suy đoán vô căn cứ của nó: "Việc liên lạc hoàn toàn là vấn đề cá nhân của ta, tạm thời không muốn giải thích."

Sự việc dường như lâm vào bế tắc. Biết không thể xin viện trợ, MoKo lại trở về bộ dạng sống không còn gì luyến tiếc, còn Thúy Tước thì đang trầm ngâm suy nghĩ.

Thật lòng mà nói, cô lúc này hơi bực mình, thậm chí còn nghĩ, liệu mình có nên dùng danh nghĩa Thanh Tra Viên trách phạt con yêu tinh "tội đồ" trước mắt này không? Nhưng với hiểu biết trước giờ về mức độ không đáng tin của loài yêu tinh, bắt nạt chúng là chuyện vô nghĩa nhất.

Chưa đợi cô đưa ra quyết định, Lâm Tiểu Lộ, người bị cho ra rìa, bất đắc dĩ nghe cuộc nói chuyện như nghe sấm nãy giờ, cuối cùng cũng tìm được cơ hội lên tiếng, ngập ngừng giơ tay: "Ừm, vị Thúy Tước... tiền bối ạ?"

Thúy Tước nghiêng mặt nhìn cô, vẻ mặt hơi khó hiểu: "Gọi ta là Thúy Tước được rồi."

"Vậy... Thúy Tước?" Lâm Tiểu Lộ thăm dò gọi một tiếng.

"Sao phải ngập ngừng thế?"

Thúy Tước hơi nhướng mày, rõ ràng không hài lòng lắm với phản ứng của Lâm Tiểu Lộ, nhưng cũng không truy cứu thêm, đưa câu chuyện về đúng hướng: "Có vấn đề gì thì hỏi nhanh đi, không cần nhiều lễ tiết vậy đâu."

"A, vậy thì..."

Lâm Tiểu Lộ hơi ngập ngừng hít sâu một hơi, ánh mắt đảo quanh một hồi rồi nhắm lại, hai tay nắm chặt trước ngực: "Em, em thấy rất tuyệt!"

"Hả?" Thúy Tước ngẩn người.

"Ý là, cô nói cho em xem cô chiến đấu, bây giờ em thấy rất tuyệt, tâm trạng rất phấn khích! Không, em rất cảm động!"

Lâm Tiểu Lộ hét lên suy nghĩ trong lòng xong, dường như hoàn toàn vứt bỏ e dè, nói ngày càng nhanh: "Cho đến bây giờ, tim em..." ...tim em vẫn rung động không ngừng, tim đập rất nhanh!"

"Từ lúc còn rất nhỏ em đã luôn thích hoạt hình ma pháp thiếu nữ, cảm thấy ma pháp thiếu nữ trong hoạt hình vừa dễ thương lại vừa mạnh mẽ, có thể làm được rất nhiều chuyện em muốn làm mà không thể thực hiện được, vô cùng tỏa sáng!"

"Em muốn thay đổi bản thân, muốn quên đi những chuyện đáng ghét, muốn thoát khỏi cuộc sống ngột ngạt này, vì vậy khi biết mình có thể trở thành ma pháp thiếu nữ, em đã vô cùng vui sướng, cảm thấy ước mơ bấy lâu nay cuối cùng cũng có thể thành hiện thực!"

Nói đến đây, cô cuối cùng cũng ngừng lại một chút, tốc độ nói chậm đi: "Chỉ là, sau khi trở thành ma pháp thiếu nữ, em mới phát hiện, ngoài việc phải thường xuyên chiến đấu với lũ quái vật gớm ghiếc, thì chẳng có gì thay đổi cả. Em vẫn ghét mọi thứ xung quanh, thậm chí ghét cả chính mình."

"Nhưng mà! Chính lúc nãy, khi em sắp bị con Thú tàn kia giết chết, khi cảm thấy mình sắp phải từ biệt thế giới đáng ghét này rồi, thì cô, Thúy Tước, đã xuất hiện!"

"Cách cô chiến đấu, vô cùng ngầu! Vô cùng đẹp mắt! Giống hệt như ma pháp thiếu nữ trong hoạt hình hiện ra trước mắt em, giống như nhân vật trong tưởng tượng trở thành hiện thực vậy! Cho nên thật sự, thật sự rất cảm động!"

Chuỗi lời bộc bạch tâm tình này của Lâm Tiểu Lộ khiến Thúy Tước có chút rung động.

Bởi vì cô chưa bao giờ biết, hóa ra con gái mình lại nghĩ như vậy.

Đúng vậy, con gái của cô.

Thúy Tước chính là Lâm Quân.

Lâm Quân, người đã lái xe mấy chục cây số từ nhà đến công viên, vì cứu con gái khỏi tay Thú tàn mà sau 19 năm lại biến thân thành ma pháp thiếu nữ.

Cô không nói rõ thân phận của mình cho con gái ngay lúc đầu, ngược lại còn ra vẻ ta đây, lấy thân phận "Thanh Tra Viên", cố ý dùng thái độ hùng hổ để nói chuyện, chỉ là muốn trấn áp Người Gieo Hạt tên "MoKo" kia, tiện moi thông tin từ miệng nó mà thôi.

Chỉ là cô không ngờ tới, trấn áp thì đúng là trấn áp được rồi, nhưng thông tin thì một chút cũng không có.

Ngoài việc biết MoKo là đồ dỏm, tình hình thành phố Phương Đình không mấy lạc quan, thì chẳng có thêm thông tin mới nào cả.

Ngược lại, những lời con gái Lâm Tiểu Lộ nói lại khiến Lâm Quân hoàn toàn không ngờ tới.

"Hơn nữa ngoài chiến đấu ra, vũ khí cũng rất đẹp! "

Trong lúc Thúy Tước im lặng, cô bé vẫn thao thao bất tuyệt, mắt sáng rực, tựa như có ánh sao lấp lánh: "Rất khí thế! Khiến người ta cảm thấy vững vàng đáng tin!"

"Mặt rất đáng yêu, người nhỏ nhỏ cũng rất đáng yêu!"

"Quần áo cũng cực kỳ đẹp!"

"Cách nói chuyện rất ngầu!"

Chuỗi lời khen ngợi có phần sến súa này khiến Thúy Tước ngày càng bối rối, tuy mặt vẫn giữ vẻ lạnh lùng, nhưng khóe miệng đã không nhịn được bắt đầu giật giật.

Lâm Tiểu Lộ tuôn ra một loạt lời ca ngợi như súng liên thanh, mãi đến cuối cùng, mới cúi gập người thật sâu: "Vì vậy, em muốn trở thành một ma pháp thiếu nữ giống như cô, trở thành bản thân lý tưởng của mình! Xin cô hãy dạy em có được không!"

Câu nói này, đối với Thúy Tước, là một cú sốc quá lớn.

Cô không khỏi bắt đầu suy nghĩ tại sao sự tình lại thành ra thế này.

Từ khi Lâm Tiểu Lộ ra đời, quan hệ cha con hai người đã kéo dài mười bốn năm, nhưng cộng cả mười bốn năm đó lại cô cũng chưa từng nghe con gái khen mình nhiều như vậy. Đặc biệt là câu "muốn trở thành người giống như cha", ngay cả thời kỳ quan hệ cha con hòa hợp nhất, Lâm Tiểu Lộ cũng chưa từng nói với cô câu nào như thế.

Nhưng chính câu nói khiến cô vô cùng cảm động này, giờ đây lại đặt cô vào thế khó.

"Thúy Tước" mà mình đóng lại được con gái công nhận và ngưỡng mộ đến thế, liệu lúc này có thể nói ra sự thật được không?

Nếu để con gái biết, "Thúy Tước" từ trên trời rơi xuống khiến con bé vô cùng sùng bái này thực ra chính là ông bố đáng ghét kia, có lẽ con bé sẽ rất thất vọng nhỉ?

Thậm chí có thể sẽ càng ghét mình hơn, sau này mình sẽ càng khó nói chuyện với con bé.

Những ý nghĩ đó vừa vụt qua trong đầu, cô cảm thấy hoa mắt, chỉ thấy MoKo lại mắt lưng tròng sáp tới, vẻ mặt tha thiết khổ sở nói: "Thưa ngài Thanh Tra Viên—"

"Tiền bối Thúy Tước!"

Lâm Tiểu Lộ cũng hai mắt long lanh nhìn tới.

Một người một yêu tinh đều dùng ánh mắt khẩn khoản nhìn cô, hai gương mặt đáng thương kề sát trước mắt, Thúy Tước chỉ cảm thấy đầu óc dần dần mơ hồ.

Cộng thêm những lời khen ngợi trước đó của Lâm Tiểu Lộ, khiến người khổ sở vì quan hệ lạnh nhạt với con gái đã lâu như cô cảm nhận được sự cảm động đã lâu không thấy, những ý nghĩ không mấy bình tĩnh trong đầu bắt đầu chiếm thế thượng phong.

"Được, được?"

Thúy Tước, chính trong tình huống này, đã đưa ra một lời hứa mà bản thân trước kia tuyệt đối sẽ không đồng ý.

Bình luận (2)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

2 Bình luận

Sao không dứt khoát từ chối cho rồi sau này con gái ổng mà biết sự thật thì càn hận ổng hơn
Xem thêm