• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Phần 1

Chương 1: Đi làm, tàu điện, và ma pháp thiếu nữ

1 Bình luận - Độ dài: 953 từ - Cập nhật:

Sáng sớm. Trên chiếc giường đôi trống trải, Lâm Quân tỉnh dậy một mình.

Vô thức vươn tay sang bên cạnh, tìm kiếm chút hơi ấm quen thuộc—nhưng chỉ chạm vào khoảng trống lạnh lẽo.

Lại là giấc mơ thôi… Anh cứ luôn tự dối mình rằng mọi thứ chưa hề đổi thay, rằng người ấy vẫn đang ở ngay bên.

Anh ngẩn người nhìn trần nhà vài phút, rồi hít sâu một hơi, chậm rãi ngồi dậy. Người đã không còn, nhưng cuộc sống vẫn phải tiếp tục.

Rửa mặt, cạo râu, thay đồ—mọi thứ cứ diễn ra như một cỗ máy đã được lập trình.

Trên cửa phòng con gái vẫn dán mảnh giấy ghi dòng chữ quen thuộc: “Gõ cửa trước khi vào.” Anh đã đọc đến thuộc lòng.

Anh ăn vội suất sáng chuẩn bị sẵn, để lại một phần cho đứa con gái có lẽ vẫn đang ngủ, rồi lặng lẽ rời nhà.

Giờ cao điểm ở thành phố Phương Đình luôn là địa ngục. Tắc đường triền miên khiến anh thà chịu chen chúc trên tàu điện ngầm còn hơn lái xe.

Dù chật chội, tàu vẫn đến đúng giờ—đủ để anh không bị muộn làm.

Anh len vào một góc gần cửa sổ, tay nắm lấy tay vịn như đang bám vào điểm tựa cuối cùng giữa biển người.

Lướt điện thoại, anh thấy cấp trên đã bắt đầu phân việc từ sớm, bất giác thở dài.

Mấy tin vớ vẩn trong nhóm chát chẳng có gì đáng xem. Anh tắt máy, để đầu óc được nghỉ ngơi một lát trong yên lặng hiếm hoi.

Đột nhiên—một tiếng hét vang lên.

Tiếng la thất thanh dấy lên khắp toa. Mọi ánh mắt đổ dồn ra ngoài cửa sổ.

Một sinh vật khổng lồ như khối thịt sống đang bám chặt nóc một tòa nhà phía xa, vung vẩy chân tay như thể đang chuẩn bị trút xuống tai ương.

“Thú tàn”—tên gọi mà người ta gán cho chúng.

Chúng xuất hiện bất ngờ, phá hủy vô tội vạ, không lý do, không thể bị tổn thương bởi bất kỳ vũ khí nào. Nhiều năm yên ổn khiến dân chúng đã quen với bình yên, nên lần xuất hiện này làm ai nấy đều kinh hãi.

Ngay lúc nỗi sợ vừa lan ra, một luồng sáng xanh rạch ngang bầu trời, giáng thẳng vào con thú tàn.

Con quái vật hình cầu thịt rống lên điên dại, gào thét phản công bằng tiếng gầm chấn động cả không gian.

Tàu điện vẫn tiếp tục di chuyển. Cảnh tượng nhanh chóng khuất khỏi tầm mắt.

Một số người vẫn chưa hoàn hồn, kẻ mắng chửi, người reo hò.

Không ai nhầm lẫn được ánh sáng xanh ấy—đó là ma pháp thiếu nữ.

Chẳng rõ cái tên ấy bắt nguồn từ đâu, có thể là từ phim hoạt hình hay báo chí, nhưng giờ đây nó đã trở thành biểu tượng duy nhất có thể đối đầu với "thú tàn".

Người ta nghi ngờ, người ta sùng bái—nhưng chẳng ai có thể làm ngơ trước sự hiện diện của họ.

Lâm Quân cũng không ngoại lệ.

“Màu sắc này chưa từng thấy… Vậy là lại xuất hiện một ma pháp thiếu nữ mới.”

Anh lẩm bẩm, giọng đều đều vô cảm, chỉ có vầng trán khẽ nhăn lại.

Anh biết, sớm muộn gì chuyện này cũng sẽ xảy ra.

Nhưng “thú tàn” và “ma pháp thiếu nữ” là những điều ở rất xa thế giới của người bình thường. Miễn là không bị cuốn vào, thì chẳng cần bận tâm.

Anh cũng chẳng còn lý do gì để quan tâm.

Tàu vẫn chạy. Lâm Quân lặng lẽ bước theo dòng người xuống ga, hòa vào phố xá đông đúc, bắt đầu một ngày làm việc mới.

Anh làm ở công ty sản xuất thang máy tên “Cao Thăng”, giữ chức trưởng phòng chăm sóc khách hàng. Việc nặng, rắc rối nhiều, khách hàng thì phiền phức, chuyện gì cũng đổ lên đầu.

Từ họp báo cáo, giải quyết sự cố, đến bàn giao hồ sơ – chẳng việc gì là không mệt.

Tới gần 7 giờ tối, anh từ chối lời mời ăn tối cùng đồng nghiệp rồi lặng lẽ rời khỏi công ty, bước vào đêm tối đang dần bao phủ bầu trời.

Ánh đèn vàng nhạt không soi rõ khuôn mặt anh. Trong bóng đổ của những toà nhà cao tầng, bước chân anh nặng nề, ánh mắt vô định.

Dạo gần đây, anh luôn cảm thấy cuộc sống quá nặng nề.

Công việc lặp lại khiến người ta mệt mỏi.

Các mối quan hệ nhạt nhẽo khiến tầm nhìn như bị bó hẹp.

Gia đình lạnh nhạt, chẳng biết nói gì với con.

Cơ thể dù còn trẻ nhưng lại luôn đau nhức, mỏi vai, cứng cổ.

Anh nghĩ, tất cả có lẽ bắt đầu từ buổi tang lễ năm đó – khi anh đứng bất lực dưới mưa bên mộ vợ, nghe tiếng con gái khóc trong lặng lẽ. Mọi điều tốt đẹp như bị cuốn trôi theo nước mưa, chỉ còn nỗi trống rỗng và nghẹt thở đọng lại.

Tiếng còi xe bất ngờ vang lên kéo anh về thực tại.

Có lẽ… anh đã quá đắm chìm vào quá khứ?

Biết bao chuyện cần lo, mà chẳng tìm ra nguyên nhân cho bất cứ điều gì.

Khi đang lững thững bước về phía trạm tàu, điện thoại đổ chuông.

Nhìn tên hiển thị, anh do dự một chút, rồi vẫn bấm nút nhận cuộc gọi.

Giọng nữ vang lên, nhẹ nhàng:

“Tan làm chưa? Tối nay… muốn đi ăn tối cùng nhau không?”

Bình luận (1)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

1 Bình luận

măm măm/???
Xem thêm