Yahari Ore no Seishun Lov...
Wataru Watari Ponkan8
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Tập 02 (n)

Chương n2: Theo một cách nào đó, Taishi Kawasaki là một người ngầu lòi

1 Bình luận - Độ dài: 4,897 từ - Cập nhật:

Chương n2: Theo một cách nào đó, Taishi Kawasaki là một người ngầu lòi

Taishi Kawasaki. Em trai của Kawa-gì-đó, Saki Kawasaki, bạn cùng lớp của tôi. Cậu ta cũng bằng tuổi Komachi và cả hai đều học cùng trường luyện thi. Nói nôm na thì, giống như học chung cả trường cấp hai lại học chung thêm một trường nữa. Họ có cả một khuôn viên riêng biệt ở đó.

Dĩ nhiên, cả cậu nhóc và Komachi đều học ở trường luyện thi gần nhất, nên có vẻ như nhà Kawasaki không ở xa lắm. Nhưng thực tế thì nhà cậu ta nằm ở phía bên kia trường luyện thi so với nhà tôi. Điều này có nghĩa là dù Taishi có chọn con đường nào để về nhà, cậu ta cũng không thể “tình cờ đi ngang qua” được. Mà thôi, cũng chẳng quan trọng cậu ta đến đây bằng cách nào hay đi đường nào.

Việc Taishi Kawasaki xuất hiện ở đây chẳng có gì đáng ngạc nhiên: mấy cậu nhóc cấp hai thường tìm cách lảng vảng gần nhà cô bé mình thích. Nguồn: tôi. Thật kinh khủng. Muốn đấm thẳng vào mặt thằng tôi của ngày xưa ghê.

Tôi nhìn Taishi. Cậu ta đang nói chuyện gì đó với Komachi, và Komachi có vẻ không hề khó chịu. Điều đó có nghĩa là Komachi đã cho phép cậu ta đến đây. Tôi đợi đến khi cuộc trò chuyện của họ lắng xuống rồi hỏi:

“Vậy là hai đứa cùng nhau về à?”

“Dạ, tụi em làm xong bài tự học nên tiện đường về chung.”

Tôi hiểu rồi. Vậy là cậu ta đã đợi Komachi làm xong bài tập. Giờ cũng muộn rồi, có vẻ như cậu ta đã đợi rất lâu. Đáng khen. Ngay cả The Amin cũng chưa chắc đã đợi lâu như vậy. Hoặc có lẽ là có.

[https://www.youtube.com/watch?v=cG2N38Eq2IM bài này nè. Hikki nghe cái thứ nhạc cổ lỗ sĩ gì vậy trời...?] ( Edit: link này tôi vào không được)

Tôi thấy Taishi bày binh bố trận kiểu Yumin cũng hay đấy, nhưng đồng thời cũng thấy buồn cười.

Komachi kéo tay áo tôi:

“Taishi muốn nói chuyện với anh.” “Hả?”

Vậy là cậu ta không chỉ đợi Komachi? Tôi nhìn Taishi. Cậu ta hắng giọng rồi nhìn tôi với vẻ mặt vô cùng nghiêm túc.

“Anh trai, cho em nói chuyện với anh được không?” “Không. Đừng gọi anh trai nữa. Cậu là ai vậy?”

“Em sẽ không bỏ cuộc đâu! Em tên là Taishi Kawasaki,” cậu ta đáp, bước một bước về phía tôi.

Chà, một cậu bé kiên quyết, sao tôi có thể từ chối cậu được đây? Không, không phải lúc để nghĩ như nữ chính truyện shoujo. Cậu ta nghiêm túc đến mức tôi phải né tránh ánh mắt. Nếu đây là thế giới động vật, chắc chắn tôi sẽ thua.

“Vậy cậu muốn gì?”

Tôi quyết định lắng nghe.

“Nói về kỳ thi. Nghe nói còn có cả phỏng vấn nữa,” Taishi đáp, vai trùng xuống. “À. Ừ, đúng là có phỏng vấn.”

Tôi hầu như không nhớ mình đã vượt qua vòng phỏng vấn như thế nào. Đúng rồi, ngày đầu là kiểm tra viết, ngày thứ hai là phỏng vấn nhóm. Giờ nhớ lại thì tôi lại nghĩ đến một chuyện khác.

“Komachi, em có chắc là em sẽ đậu phỏng vấn không?”

“Dạ. Lúc em xin thư giới thiệu, em đã luyện phỏng vấn thử rồi.” “Hmm, phỏng vấn thử...”

Cái lò luyện thi kia chuẩn bị kỹ lưỡng thật đấy. Đến cả việc xin thư giới thiệu cũng giúp nữa.

Cơ mà Komachi đã trượt bài kiểm tra giới thiệu, dù chỉ suýt soát thôi. Với lại, không đời nào cái pháo đài liên lạc cuối cùng của nhà Hikigaya lại gục ngã trước mấy cái phỏng vấn vớ vẩn. Cứ tập trung vào bài thi viết đi, mọi chuyện khác rồi sẽ ổn thôi. Anh trai tin em!

Nhân tiện, hồi tôi thi thì anh chả thèm xin xỏ giới thiệu gì sất, chỉ cắm đầu ôn thi viết thôi. Đến ngày thứ hai, lúc phỏng vấn, chắc tôi chỉ ngồi đực ra chẳng làm gì cả. Chắc tại đỗ bài test rồi nên tôi nghĩ kiểu gì mình cũng qua, thành ra chủ quan. Nên tiếc là tôi chả nhớ người ta hỏi gì trong buổi phỏng vấn nữa. Tóm lại, nếu tôi còn nhớ về buổi phỏng vấn với những cảm xúc ấm áp thế này thì cũng chẳng sao cả. Nhưng mấy đứa vừa mới nộp đơn chắc cũng lo lắng về mấy chuyện nhỏ nhặt này lắm.

“Em chưa đi phỏng vấn bao giờ, nên em lo quá.”

Taishi nói giọng ỉu xìu. Mặc dù tôi chả thấy nó có lý do gì để lo lắng cả. Kể cả bài kiểm tra giới thiệu hay cái gì đi nữa, nếu chắc chắn về câu trả lời của mình thì sẽ vượt qua phỏng vấn ngon ơ. Bài thi viết quan trọng hơn nhiều. Nhưng đấy là ý kiến của tôi thôi. Dù có trả lời phỏng vấn tốt đến đâu mà điểm thi thấp thì coi như tạm biệt ngôi trường đó luôn đi. Thi vào cấp ba là thế đấy.

Đấy là điều tôi muốn giải thích cho nó.

“Mấy cái phỏng vấn đấy dễ như ăn kẹo ấy. Chú có thể hỏi chị mà.” “Không đời nào! Chị em chả biết gì về phỏng vấn đâu!”

Nó vừa nói xấu chị nó xong còn cười khẩy nữa chứ. Coi chừng chị mày đấm cho đấy.

Mặc dù tôi cũng chả thể bảo nó sai được. Chỉ cần nhìn chị nó thôi là đủ biết phỏng vấn không phải sở trường của cổ rồi. Cổ có vẻ như là một đứa bất hảo chẳng quan tâm đến chuẩn mực xã hội, nhưng thực ra cổ là một cô gái ngoan bình thường.

Không biết ai là cái đứa ngầu lòi chính nghĩa nào nghĩ ra cái vụ gắn mác “bất hảo” này nhỉ. Mấy cái từ ngữ này chỉ dùng để duy trì trật tự trong xã hội thôi. Để người ta vẫy đuôi mừng rỡ sau mỗi câu “ngoan nào, bé cưng” và đồ ăn ngon. Ta là người nghiêm túc, ta sống cuộc đời nghiêm túc. Mặc dù chỉ có mấy tên tội phạm vặt mới nói thế thôi. Chúng chẳng là gì so với đám bất hảo Chiba của chúng ta cả. Hồi cấp hai tôi bị chúng nó trấn mất 500 yên đấy. Tôi vẫn còn tức đến giờ.

“Chị em là thế đấy. Em chỉ có thể hỏi anh thôi, anh trai à.” “Ừm.”

Tôi vẫn nghĩ Taishi đang nói xấu chị nó. Nhưng nó vẫn yêu chị nó, đến mức tìm đến Câu lạc bộ Tình nguyện để nhờ giúp đỡ. Điều đó có nghĩa là nó không muốn làm chị nó buồn, nên nó quyết định hỏi người khác. Vậy thì mình có thể xem câu hỏi của nó một cách nghiêm túc hơn. Taishi lại ho khan.

“Chắc là sẽ mất thời gian, hay là mình đi đâu đó khác đi?”

Nó nói rồi nhìn chằm chằm vào cửa nhà tôi. Ý là nó đang ám chỉ tôi cho nó vào nhà à? Tiếc là tôi không muốn cho một thằng cha lạ hoắc nào vào không gian riêng tư của Komachi cả.

“Ừ,” anh đáp, rồi chắn ngang cửa, cản hướng nó nhìn. Nhưng nó vẫn cứ nhìn chằm chằm vào nhà Hikigaya. Và tôi thì vẫn đứng ở cửa. Nhìn hai đứa mình, Komachi cười nhếch mép.

“Ờ thì, bên trong nhà giờ chưa được sạch lắm. Hay là mình ra McDonald's gần ga đi? Nhưng em không đi đâu nhé, lạnh lắm.”

Má của Taishi giật giật.

“Phải, lạnh thật,” nó nói với một nụ cười gượng gạo.

Đúng vậy, một nụ cười nhếch mép. Komachi, giờ anh thấy sợ em thật đấy. Tội nghiệp Taishi. Nhưng, với tư cách là một người anh trai, mình phải đạp kẻ địch khi nó đang ở thế yếu.

“Thôi, tại lạnh quá, mình gặp nhau lúc khác vậy.”

“K-không, giờ em nghĩ lại thì, không lạnh lắm đâu. Mình làm luôn bây giờ đi, anh trai!”

Taishi gãi mũi rồi cười. Hừm, thằng nhóc này cũng không đến nỗi nào. Nếu nó bảo lạnh thì nó đã phải về rồi. Lòng dạ đàn ông không yếu đuối đến mức chỉ vì lạnh mà bỏ cuộc. Anh nghĩ anh sẽ tôn trọng sự dũng cảm của mày và hôm nay sẽ không đóng vai một người anh trai. Vậy thì cứ thế đi, nói chuyện thôi.

“Anh có thể phỏng vấn thử hoặc cho em vài lời khuyên nếu không mất nhiều thời gian.” “Vâng, cảm ơn anh.”

Taishi đáp lại một cách hào hứng. Anh nghĩ sự hào hứng này đủ để nó vượt qua buổi phỏng vấn rồi. Dù sao thì, nó muốn một câu trả lời, tôi sẽ phải cho nó thôi. Tôi kéo cao cổ áo rồi làm mặt nghiêm túc.

“Tại sao em lại chọn trường này?”

Tôi hỏi, đồng thời nhìn Taishi chằm chằm. Nó có vẻ như cảm nhận được sự dữ dội trong ánh mắt của tôi và hắng giọng.

“Ờ thì… Chị em học ở ngôi trường này, và theo lời chị ấy thì ngôi trường chuyên cả về khoa học tự nhiên lẫn khoa học xã hội. Trường cũng gần nhà nữa. Đó là lý do em đã chọn ngôi trường này.”

Taishi nói một cách lịch sự và cẩn thận không bỏ sót một chi tiết nào. Tôi gật đầu với nó, mỉm cười và nói những gì mà bất kỳ người phỏng vấn nào cũng sẽ nói ở vị trí của tôi.

“Hay và rõ ràng đấy. Mất công học thuộc lòng à?”

Tôi đáp. Ngay giây sau tôi cảm thấy gió lạnh thổi qua quần áo. Taishi chỉ đứng đó há hốc mồm. Bên cạnh nó, Komachi gật đầu.

“Oaaa… Anh trai, tệ quá đi.”

“Này, đâu phải anh tệ. Có những người phỏng vấn nói thế mà.”

Có thật đấy. Tôi đã từng trải qua một buổi phỏng vấn căng thẳng như vậy và đã suy sụp đến mức không thể làm việc bình thường. Nhưng trái tim của Taishi vẫn vững vàng.

“A-anh có thể làm lại một lần nữa không ạ?”

Nó nói rồi nhanh chóng lẩm bẩm “làm ơn”. Thôi đi, chú không cần phải coi trọng nó đến thế đâu. Tôi suýt nữa thì đã khâm phục nó rồi, nhưng đàn ông không bao giờ lùi bước. Tôi phải gây áp lực lên nó nhiều hơn nữa!

“Được thôi. Ahem… Tại sao em lại chọn trường của chúng tôi?”

Taishi hít một hơi thật sâu, lặp đi lặp lại động tác đó vài lần rồi mới đáp lại câu hỏi kia.

“Khi chọn trường cấp ba để tiếp tục con đường học vấn, em ưu tiên những nơi có sự chuẩn bị kỹ lưỡng cho kỳ thi đại học. Sau khi đọc kỹ các tài liệu quảng cáo của trường, cũng như đã trò chuyện với chị gái em, hiện đang là học sinh của trường, em đi đến kết luận rằng trường mình rất phù hợp với định hướng học tập của em.”

“Trường mình”... Nghe cứ như tiểu thư khuê các ấy nhỉ? Chắc không đến nỗi “giết hắn” đâu ha? Tôi nhắm mắt, cẩn thận lắng nghe câu trả lời của Taishi. Cuối cùng, một tiếng thở phào vang lên, báo hiệu cậu ta đã nói xong. Tôi chậm rãi mở mắt, nhìn Taishi bằng ánh mắt dò xét. Bắt gặp ánh mắt của tôi, Taishi rụt rè. Tôi mỉm cười để cậu ta bớt căng thẳng, khoanh tay trước ngực và gật đầu. Taishi thở phào nhẹ nhõm, trông thấy rõ.

“Cậu nói gì đó về sự phát triển bản thân, nhưng cậu phải làm việc ở đây chứ. Chẳng ai giúp cậu phát triển gì đâu.”

Tôi nói, mắt nhìn Taishi. Chỉ có tiếng gió lạnh lẽo xé toạc sự im lặng. Mãi một lúc sau, Taishi mới đáp:

“Nhưng không phải để làm việc...”

“Trường học! Anh hai, đây là phỏng vấn vào trường mà! Ở trường người ta giúp học sinh phát triển đó!”

Komachi vung vẩy tay trước mặt tôi, như thể kiểm tra xem tôi còn tỉnh táo không. Tôi suy nghĩ lại những lời mình vừa nói: Mình đã nói sai chỗ nào à?

“À, ừ. Anh dùng những gì người ta nói với mình khi phỏng vấn xin việc làm thêm. Có vẻ trường học khác biệt một chút về mặt đó.”

“Anh ytai, vậy rốt cuộc anh đã qua vòng phỏng vấn bằng cách nào vậy?...”

Taishi lẩm bẩm, có vẻ bực bội. Nhưng mà, nghiêm túc đấy, ngoài kia đầy những người làm nhân sự sẵn sàng nói thẳng vào mặt tôi như vậy đấy. Thật ra, có một lý do khiến tôi khơi lại những ký ức kinh hoàng đó.

“Ừm... Chuẩn bị cho tình huống xấu nhất vẫn tốt hơn mà.” Tôi nói chắc nịch. Komachi nhăn mặt.

“Không không không, không phải xấu nhất, mà là quá tệ. Komachi nghĩ là em hiểu tại sao anh không muốn đi làm rồi. Nghe những lời đó thật sự rất tồi tệ.”

Con bé nói với giọng nghiêm trọng. Này... Sao em lại nói thế? Em nói cảm xúc của anh hai tệ lắm mà. Em không thật sự nghĩ vậy, phải không? Thật chứ?

Lo sợ con bé ghét mình, tôi nhìn Komachi. Taishi bắt đầu lẩm bẩm điều gì đó. “Em nghĩ là sự tự tin của em tiêu tan hết rồi...”

Vai cậu ta rũ xuống. Cậu ta thật sự suy sụp sau buổi phỏng vấn thử này. “Đừng lo lắng. Những người phỏng vấn ở trường thường là người tốt.” Tôi nói, nghĩ rằng mình đã dọa cậu ta hơi quá.

“T-thật sao ạ?”

Taishi hỏi với ánh mắt cầu cứu. Nhưng tôi không tệ đến mức đá người đang ở dưới đáy vực. Điểm trừ của Taishi là con sâu độc hại kia đang tiếp cận Komachi quá gần, nhưng nhìn chung cậu ta là người tốt. Và chị gái cậu ta cũng đáng sợ nữa. Nghĩa là tốt à?

Không, em gái dễ thương thì tốt, chứ không phải kiểu này. Dù sao thì tôi quyết định an ủi cậu ta. Chị gái cậu ta đáng sợ thật mà, nếu cô ta biết tôi đối xử tệ với em trai mình, ai biết chuyện gì sẽ xảy ra.

“Ừ, đúng vậy. Nếu ai đó muốn thực hiện một buổi phỏng vấn gây căng thẳng trong kỳ thi tuyển sinh, hội phụ huynh sẽ ký đơn khiếu nại. Vì vậy, giáo viên sẽ rất nhẹ nhàng.”

“Lý luận phức tạp quá...”

Komachi lẩm bẩm như thể phàn nàn về sự bất toàn của thế giới. Ừ, thế giới của chúng ta còn xa mới hoàn hảo. Những người đang đi làm không thích phải đối phó với những lời phàn nàn.

“Dù sao thì, cứ nói to và rõ ràng là cậu sẽ đậu.” Taishi thở dài lần nữa và nhìn tôi với vẻ không tin. “Thật á? Chỉ vậy thôi á?”

“Ừ. Điều quan trọng nhất là giọng nói lớn và sẵn sàng nhận thêm ca.” “Ở trường đâu có ca kíp gì đâu, anh hai.”

Komachi thất vọng nói. Chết tiệt, cái thói quen từ những ngày “Chiến Binh Trốn Việc” của mình. Để tôi giải thích. Khi ai đó ba hoa về việc nhận càng nhiều ca càng tốt, anh ta sẽ phải giữ lời. Và rồi, khi

anh ta đã quen với công việc, học được mọi thứ và trở thành một nhân tố có năng lực, việc nhận nhiều ca trở nên quá mệt mỏi, nên anh ta trốn việc hoàn toàn mà không nói một lời và sau đó lặng lẽ chờ tiền lương được chuyển khoản.

Tôi bắt đầu nghĩ mình đã nói hơi nhiều. Nhưng có vẻ như những lời nói của tôi đã có tác dụng tốt với Taishi. Đôi mắt lờ đờ của cậu ta lại lấp lánh ánh sáng.

“Vâng, em cảm thấy tốt hơn rồi ạ,” Taishi nói đơn giản, hay đúng hơn là thành thật, và nở một nụ cười yếu ớt. Cho các bạn biết, tôi rất hiếm khi an ủi ai đó.

“Đừng lo lắng về cuộc phỏng vấn đó nữa. Mục đích không phải là đánh gục cậu, mà là để hiểu rõ hơn về cậu.”

Tất cả các câu hỏi và câu trả lời được hỏi trong các cuộc phỏng vấn đều đã được biết trước.

Nếu được hỏi về lý do chọn trường, chỉ cần nói là bạn thích không khí ở đó. Nếu được hỏi bạn là người như thế nào, hãy nói bạn dễ thay đổi và mềm mại như bơ.

Mặc dù không bình thường lắm nếu nhiều học sinh đăng ký đều nói về bản thân như vậy. Họ nên biết rằng nhà tuyển dụng tìm kiếm những bánh răng; nếu chỉ có bơ mềm trong cỗ máy thì nó sẽ không hoạt động. Những bánh răng này là động lực thúc đẩy ở khắp mọi nơi. Lấy bố tôi làm ví dụ. Vì vậy, nô lệ công sở muôn năm!

Những câu trả lời đã được chuẩn bị trước thường là dối trá, và bạn nói chúng trong các cuộc phỏng vấn mà không cần suy nghĩ. Mặc dù không chỉ là các cuộc phỏng vấn. Tôi nghĩ ngay cả những người phỏng vấn cũng hiểu rằng họ không thể đánh giá một người bằng những câu trả lời đó. Đó là lý do tại sao họ chú ý đến cách nói chuyện và đặc biệt là hành vi của họ.

Đó là lý do tại sao tôi nói về giọng nói lớn. Mặc dù là một phương tiện bằng lời nói, nó sẽ được đánh giá như một phương tiện phi ngôn ngữ. Có một ý kiến cho rằng chỉ có 30% giao tiếp là bằng lời nói.

Nếu ai đó trong buổi phỏng vấn trả lời đúng hết nhưng lại rụt rè, lắp bắp, thì theo thang điểm từ 1 đến 100, liệu họ có được quá 30 điểm không nhỉ? Hay là có? Tôi dốt toán lắm.

Dù sao thì, tôi cũng chẳng thấy lý do gì để một thằng nhóc hoạt bát và tử tế như nó phải lo lắng về buổi phỏng vấn cả. Nhưng vẫn có một điều khiến tôi tò mò.

Tôi khẽ hắng giọng và chỉ tay vào cậu ta.

“Chỉ là em nên ăn nói lịch sự hơn thôi, chứ không phải như bây giờ.” “Không sao đâu anh trai. Em chỉ nói thế với anh thôi.”

Taishi vừa cười vừa giơ nắm đấm lên. Hả, nó coi mình thế đấy hả? Tự dưng tôi mất hết hứng thú khuyên nhủ nó, xua tay đuổi nó đi.

“Thôi được rồi, hôm nay đến đây thôi. Về đi.” “Vâng ạ. Cảm ơn anh!”

Taishi chẳng hề nhận ra sự thay đổi trong thái độ của tôi. Nó cúi đầu chào một cách hớn hở và cảm ơn tôi. Thôi được, nếu nó biết cảm ơn đàng hoàng thì tôi sẽ bỏ qua cách ăn nói của nó.

Mình dễ dãi thật. Hachiman ngốc nghếch, hứ.

Nhưng rồi Taishi đứng thẳng dậy, giơ ngón tay lên và bình tĩnh nói: “Thật ra em còn một chuyện muốn hỏi anh nữa.”

“Chuyện gì?”

Mày là Ukyou phiên bản hai hả? Cứ tưởng cuối cùng cũng xong việc với mày rồi, ai ngờ mày lại muốn gì nữa? Không đời nào, tao không mắc bẫy đâu.

“Nếu là chuyện liên quan đến trường lớp thì hỏi chị em đi.”

Tôi vừa nói vừa lùi lại một bước. Nhưng vẻ mặt của Taishi còn nghiêm túc hơn trước. “Em không thể hỏi chị chuyện này...”

Nó đáp cộc lốc. Giờ thì tôi hiểu rồi: chắc chắn là chuyện gì đó rất nghiêm trọng. Komachi có vẻ cũng cảm nhận được điều đó nên quyết định không xen vào, hoặc có lẽ là không muốn phiền phức.

Con bé “ừm” một tiếng rồi gật đầu:

“Thôi được rồi, em lạnh quá, em vào nhà đây. Taishi-kun, cảm ơn vì đã đưa tớ về. Anh hai, nói chuyện với cậu ấy đi, đó là yêu cầu của em đó, được chứ?”

Komachi nói, nắm lấy tay nắm cửa, vặn một cái và lẻn vào trong. “Taishi-kun, cậu cũng cố gắng lên nhé.”

Con bé vẫy tay lần cuối từ sau cánh cửa. Nụ cười tươi rói và một cử chỉ đắc ý… Trời ơi, em gái mình đáng yêu thật. Mà cũng đáng ngờ nữa. Chắc con bé chuồn vì không muốn dính líu đến chuyện này. Bên cạnh tôi, cái tên bị lừa gạt kia lên tiếng:

“Hikigaya-san hiền thật đó,” Taishi nói khi Komachi biến mất sau khi khóa cửa. Nhưng không hiểu sao nó vẫn nhìn chằm chằm vào cánh cửa với vẻ ngưỡng mộ. Đâu phải hiền lành gì, con bé chỉ là chán chúng ta quá nên bỏ mặc mọi thứ cho tôi thôi. Trời ơi, em gái mình thật phiền phức.

n2-2

 

 

Chúng tôi chậm rãi bước đi dưới bầu trời mùa đông lạnh giá. Komachi đã trốn vào trong nhà rồi nên tôi không cần phải gượng ép nói chuyện với Taishi. Nhưng nó hỏi tôi với vẻ mặt quá nghiêm túc nên tôi không thể cứ thế đuổi nó về được. Tôi không muốn gây sự chú ý cho hàng xóm bằng việc tụ tập trước cửa nhà, mà cũng không biết có nên vào quán cà phê với một thằng nhóc cấp hai không. Vậy nên tôi quyết định đi đến cửa hàng tiện lợi trên đường về nhà nó và vừa đi vừa nói chuyện.

Bầu trời đầy sao trong vắt, những ngọn đèn đường được bố trí đều đặn, ánh đèn của những chiếc xe hơi lướt qua, những ô cửa sổ sáng trưng trong các khu chung cư. Tôi và Taishi chậm rãi bước đi trên con đường được chiếu sáng rực rỡ. Cuối cùng thì tôi cũng thấy lối vào cửa hàng. Cửa hàng tiện lợi này nằm ở khoảng giữa nhà tôi và nhà nó. Mặc dù tôi cũng không biết chính xác nhà Kawasaki ở đâu. Tôi bước vào trong, mua hai lon cà phê gì đó rồi đi ra.

“Này,” tôi ném một lon cho Taishi. “Không phải bóng né đâu, bắt lấy. Tốt.”

“Bao nhiêu vậy anh?” nó hỏi và bắt đầu lục ví. “Không cần đâu,” tôi xua tay.

“Thật hả? Cảm ơn anh nhiều!”

Nó vui vẻ nói và bật lon cà phê. Tôi cũng mở lon của mình. Không có chỗ nào để ngồi cả, ngoại trừ cái giá để xe đạp, nên chúng tôi ngồi xổm xuống. Tôi nắm chặt lon cà phê ấm áp và bắt đầu uống. Mua được với giá 100 yên thì còn gì bằng. Taishi thở ra, hơi thở bốc lên trong không khí lạnh giá.

“Về chuyện em muốn nói...” nó bắt đầu.

Tò mò về những gì nó sắp nói, tôi quay đầu lại. Khuôn mặt nó nghiêm túc. “Anh trai, anh có thể chỉ em cách để trở nên nổi tiếng với các bạn nữ không?”

Taishi hỏi. Tôi suýt sặc cà phê và bắt đầu ho sặc sụa. Taishi vỗ lưng tôi, lo lắng hỏi tôi có sao không.

Tôi xin lỗi, Taishi bảo không cần xin lỗi.

Chúng tôi đã có một cuộc trò chuyện như thế. Tôi cảm thấy khá hơn. Taishi lại nhìn tôi. “Em hỏi nhầm người rồi. Anh đâu có nổi tiếng gì cho cam.”

“Không đúng! Hôm nay anh đi cùng một chị gái mà!” Nó phản đối với khuôn mặt đỏ bừng. À, nó nói Orimoto.

“Tụi anh chỉ tình cờ gặp nhau trên đường về thôi. Hay em nghĩ cứ đi cùng nhau là yêu hả?”

Theo cái logic quái quỷ này thì hóa ra mình và Taishi đang yêu nhau à? Tôi nhếch mép cười gượng gạo, tự dưng thấy “tinh thần Ebi” trỗi dậy, dù Ebina-san đang ở tận đẩu tận đâu.

“Em không nghĩ vậy đâu ạ.”

Taishi đáp lời, giọng điềm tĩnh và khuôn mặt nghiêm túc. Haiz, đúng là con trai đang trên đường trở thành đàn ông. Có lẽ thằng nhóc cũng đang phải gồng mình lên ấy nhỉ? Tôi quay sang nhìn nó.

“Chính xác. Với lại, nếu ai đó dám nói là thích Komachi thì anh sẽ xử đẹp đứa đó.” Tôi nghiến răng, bóp nát lon nước trong tay, khiến nó móp méo hẳn đi.

“Anh trai, anh làm em sợ đó.”

Sau chuyện đó mà nó vẫn gọi tôi là anh trai ư? Gan dạ đấy, nhóc con. Anh sẽ không thất vọng về mày đâu, thậm chí còn nể mày một chút. Cơ mà, để mà hỏi cái câu “làm sao để trở nên nổi tiếng” thì cũng phải can đảm lắm đấy.

Mặt khác, tôi nghĩ thời điểm này, đang ôn thi, không phải là lúc thích hợp để nghĩ về chuyện đó. Đây không phải là tình huống thích hợp để trốn tránh thực tại. Tôi nhớ cái hồi tôi bù đầu với đủ thứ việc mà vẫn mơ mộng trở thành thần tượng hay cầu thủ bóng chày chuyên nghiệp. Ôi không! Hi vọng Taishi không làm thế!

“Mà sao tự dưng em lại hỏi thế?”

Tôi quyết định hỏi. Nhưng những nghi ngờ của tôi không chỉ vô căn cứ, mà còn cách xa sự thật một trời một vực. Taishi nghiêng đầu thắc mắc rồi trầm ngâm suy nghĩ.

“Em không biết… để có động lực chăng? Nếu có điều gì đó thú vị ở trường trung học thì sẽ có lý do để học hành chăm chỉ hơn.”

Nó nói cũng đúng đấy. Nhưng nếu đặt quá nhiều kì vọng thì có thể sẽ rơi vào tình cảnh như trả góp ấy: phải dốc hết sức cho một thứ gì đó mơ hồ. Tôi phải đập tan cái ảo tưởng này mới được! Đây mới là sự tử tế thật sự!

“Chẳng có điều gì anh mơ ước khi nhập học ở đây trở thành sự thật cả.” Taishi hơi bĩu môi, nhìn tôi vẻ không tin.

“Thật á?”

“Ừ. Chẳng có gì diễn ra như anh tưởng tượng cả.”

Tôi nói. Tôi cảm nhận được chút vị đắng của thực tế trong giọng nói. Nhưng lời đã nói ra không thể rút lại, nên tôi tiếp tục buông ra những câu vô nghĩa.

“Nhưng mà mọi thứ cũng không đến nỗi tệ.”

Tôi kết thúc, và cả hai im lặng. Chỉ còn tiếng máy móc đều đều phát ra từ cửa hàng tiện lợi, tiếng xe đạp lướt qua bên kia đường. Đột nhiên tôi nghe thấy một tiếng thở dài mãn nguyện.

“Em có động lực rồi.” “Hả? Tại sao?”

Taishi đứng dậy, phủi áo khoác rồi nhìn tôi. “Không biết nữa. Tự dưng em thấy thế.”

Nó nói, khoác cặp lên vai và chỉnh lại cổ áo khoác.

“Vậy khi nào em nhập học, em sẽ đến tìm anh để nói chuyện. Gặp lại anh sau ạ.”

Nó vẫn thật thà như mọi khi. Tôi cười gượng gạo. Tháng Tư năm sau, học sinh mới, năm học mới… Những từ ngữ này mang ý nghĩa hoàn toàn khác biệt so với hoàn cảnh hiện tại. Nhưng tất cả những điều

này sẽ diễn ra trong vòng 3-4 tháng tới. Mọi thứ chắc chắn sẽ thay đổi, và cái cách mọi thứ đang diễn ra bây giờ sẽ không thể tránh khỏi kết thúc.

“Ừ, nếu có thể.” “Ý anh là gì?”

Taishi hỏi một cách lơ đãng. Tôi dừng lại một chút để nhớ lại câu trả lời đã chuẩn bị sẵn. “Nếu chị em cho phép. Cô ấy sẽ nổi giận nếu anh dạy em những điều kỳ quặc.”

Tôi nói. Taishi bật cười. “Vâng.”

“Dù sao thì cứ đến nói chuyện khi nào em nhập học.” “Em sẽ cố gắng hết sức. Cảm ơn anh trai.”

“Đừng gọi anh là anh trai nữa. Ít nhất thì cũng học cách gọi anh là 'senpai' đi.” Tôi nói. Taishi khựng lại. Nhưng rồi đôi mắt nó lại sáng lên.

“Oa! Ngầu quá! Em có thể làm quen với cái đó! Em có thể kể cho chị em nghe về chuyện này không?

Chắc chắn chị ấy sẽ cho phép thôi!”

“Im đi, đừng có giễu cợt anh. Thật đấy, thôi đi. Về nhà đi.”

Tôi cố gắng che giấu sự bối rối. Taishi chỉ cười. Tôi càng thêm xấu hổ, và cố gắng xua đuổi nó đi.

Taishi quay người và bắt đầu chạy. Sau khi băng qua đường, đủ xa tôi, nó quay lại và cúi chào. “Em cảm ơn anh rất nhiều, Hikigaya-senpai!” Nó nói lớn rồi chạy thẳng về nhà.

“Nhanh thật,” Tôi lẩm bẩm khi nhìn theo bóng nó.

Bình luận (1)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

1 Bình luận

note: đoạn Amin có hát 1 bài tên Chờ đợi, còn Yumin là bài Phục kích. Nguồn: Hikari
Xem thêm