Vol 1: Giương cờ chống lại Thiếu nữ Thần Chết!
Chương 14 - Loli tự lực cánh sinh, nhấc bổng sinh vật nhỏ bé rồi ném lên tận trời cao
2 Bình luận - Độ dài: 2,366 từ - Cập nhật:
5 giờ 30 chiều, tôi đến siêu thị trung tâm nằm trên con phố thương mại sầm uất.
Tôi bước vào chiếc thang máy quen thuộc để lên tầng hai và lấy một chiếc xe đẩy nhỏ ở cửa vào. Với bước chân nhịp nhàng đầy hứng khởi, tôi tiến thẳng đến khu hàng gia dụng của siêu thị.
Đối với người bình thường như tôi, không có gì sướng hơn việc được tự do dạo chơi trong siêu thị.
Khi còn là một gã đàn ông trung niên thì tôi khá là quan tâm đến thể diện, thế nên tôi đã cố tỏ ra tao nhã, chững chạc hơn. Nhưng giờ, khi đã trở thành một bé gái, tôi có thể thoải mái bộc lộ sự vui sướng, buông thả bản thân mà chẳng phải lo nghĩ gì.
Vị Thần Chết mà tôi chạm mặt lúc trước, dù vóc dáng và dáng đi khiến tôi cảm thấy quen thuộc, nhưng tôi cũng không thể chắc chắn liệu đó có phải là cái đồ Thần Chết đã biến tôi thành bé gái vào sáng nay hay không. Cả mặt và cơ thể của cô ấy đều bị làn sương đen che khuất, giọng nói cũng bị thay đổi khiến tôi không thể xác định được giới tính. Ngoài cảm giác cô ấy khá giống với Thần Chết trong ký ức của tôi, thì tôi thật sự không biết thêm thông tin gì về cổ.
Thần Chết là gì? Nhiệm vụ của họ là gì? Trên đời này có bao nhiêu Thần Chết? Địa ngục có thật không?
Tôi chẳng biết gì cả.
Dĩ nhiên là với tình trạng hiện tại của tôi, tôi chẳng có khả năng gì để tìm hiểu thêm về những chuyện đó. Từ nhỏ, tôi đã được dạy rằng khi con người chết đi thì họ cũng chỉ đơn giản là biến mất, không có thiên đường, không có địa ngục, không có thế giới bên kia, không có Tinh Vân M78, không có con slime phi thường tới mức nuốt chửng cả một gã khổng lồ, không có bộ xương có thể một tay tiêu diệt cả một quốc gia. Không có những câu chuyện hoang đường kiểu như cả lớp cùng nhau chuyển sinh và có đứa bị biến thành một con nhện, rồi lặng lẽ phong thần, hay là lang thang lên trên núi để rồi bắt gặp một con rồng và dắt về nhà làm hầu gái đâu.[note73799]
Thế giới mà tôi từng biết... từ trước đến nay vẫn luôn dửng dưng, lạnh nhạt như vậy đấy.
Vậy mà bây giờ, có người lại nói với tôi rằng Thần Chết có tồn tại trên đời này, và những Thần Chết đó còn có thể nổi cơn tam bành rồi biến bạn thành một bé gái dễ thương nữa cơ đấy. Tôi phải làm sao đây?
Và, làm được gì cơ chứ? Đành thuận theo số phận thôi!
Cho đến giờ, thứ tôi có thể xác nhận được chính là cơ thể bé gái hiện tại của mình, ngoài việc quá xinh xắn và đáng yêu thì nó còn có khả năng nhìn thấy Thần Chết và những thứ tựa như 'linh hồn' của người chết. Về cơ bản nó chẳng khác gì cơ thể của một bé gái bình thường.
Hiện tại thể lực của tôi khá hạn chế, chỉ ngang với một bé gái khoảng mười tuổi. Tôi đã suýt vấp ngã mấy lần khi cố di chuyển một cái bàn. Đi bộ vài trăm mét thôi đã thấy mệt, dạ dày cũng nhỏ, ăn vài miếng là no, rồi chỉ cần hoạt động một hai giờ là lại thấy đói.
Theo lời cái đồ Thần Chết kia thì hình như tôi có thuộc tính 'bất tử', nhưng tôi không đủ can đảm để kiểm chứng điều đó.
Chưa bàn đến chuyện có đau hay không, cơ thể hiện tại của tôi rất đáng yêu, và tôi thực sự không muốn thấy 'cô bé' này bị tổn thương.
Giờ nghĩ lại mới thấy cả Thiếu nữ Thần Chết đó lẫn tôi hình như đều chưa có tên.
Tên cũ của tôi thì quá đàn ông, chắc chắn không thể dùng được nữa. Nhưng có lẽ bây giờ tôi cũng chẳng cần cái tên mới làm gì. Bởi suy cho cùng, phần lớn các hoạt động xã hội của tôi đều diễn ra trên internet, mà dù là trong nhóm game hay nhóm độc giả, mọi người cũng đều quen miệng gọi tôi là 'Ông chú'. Hơn nữa, nếu là internet thì họ cũng đâu thể thấy được hình dáng hiện tại của tôi, vậy nên việc họ gọi tôi như thế nào cũng chẳng quan trọng lắm.
Còn ngoài đời thực thì... chỉ cần giả làm em gái của 'tôi' là đủ. Thời buổi này ai cũng bận rộn, chẳng ai có thời gian rảnh để đuổi theo một bé gái hỏi tên trừ khi họ có mục đích gì đó mờ ám.
"Đặc biệt hôm nay... mì cá kiếm mùa thu dai ngon, ba gói 10 tệ, xin mời dùng thử..."
"Dứa tươi vừa gọt, 18.8 tệ một hộp, dứa ruột đỏ giá đặc biệt ưu đãi 20 tệ một hộp…"
Giữa những tiếng rao inh ỏi từ loa phát thanh treo trên cao, tôi đẩy chiếc xe đẩy, trông lớn hơn nhiều so với trí nhớ của tôi, đi đến khu hàng gia dụng của siêu thị và tìm đến khu bán đồ lót trẻ em.
Rồi tôi đã bắt gặp một cảnh tượng khiến bản thân phải dở khóc dở cười.
Tôi không thể với tới đống quần áo.
Đúng vậy, khu đồ lót trẻ em được xếp chung với khu đồ lót phụ nữ ở khu vực này của siêu thị. Những ngăn kệ ở dưới để quần áo người lớn, còn những chiếc áo dây của trẻ em thì lại được chất lên kệ phía trên. Chiều cao mà trước đây tôi chỉ cần vươn tay một xíu là lấy được, giờ lại hoàn toàn vượt ngoài tầm với.
Tôi không với tới nổi luôn đó!
Tôi dời chiếc xe đẩy nhỏ sang một bên, cố nhón chân lên và vươn tay lên cao hết mức.
Vẫn không tới.
Tôi thử nhún nhảy vài lần.
Vẫn không với được.
Đệch, mấy người nghĩ cái gì vậy trời? Đồ lót trẻ em thì phải là trẻ em mua chứ! Tại sao lại đặt lên mấy cái kệ cao hơn hai mét thế này?! Ánh mắt tôi dừng lại trên một chiếc xe đẩy nhỏ gần đó.
Hmm... nếu đứng lên đó, chắc là tôi có thể với được mấy món đồ ở ngăn kệ trên cùng. Nhưng làm vậy thì sẽ có nguy cơ bị ngã.
Tôi đưa mắt nhìn các kệ hàng xung quanh.
Khu vực này nằm trong khu hàng gia dụng. Phía trước tôi là đồ lót nữ, tiếp đến là đồ lót nam, rồi mấy giá treo chổi, cây lau nhà, kéo, băng dính trong, tăm, và khăn lau. Xa hơn một chút là khu đồ bếp, thớt, dao, hũ đựng gia vị và mấy thứ tương tự. Nếu tôi nhớ không lầm thì gần khu vực đồ bếp còn có cả gian hàng bát đĩa, nơi bày rất nhiều bát thủy tinh và ly uống nước...
Kiểu như, đây là khu bán đồ lót mà. Nếu tôi lỡ tay làm rơi vài món xuống đất thì cũng chẳng sao. Nhưng ngay phía sau tôi lại là cả đống đồ thủy tinh…
Trong đầu tôi đã bắt đầu hiện lên hàng loạt cảnh tượng về đống đồ thủy tinh đổ rầm xuống sàn như domino chỉ vì cú trượt chân của tôi. Tôi bước lên xe đẩy, bất ngờ trượt ngã rồi vô tình truyền cho nó một nguồn năng lượng, nó bắt đầu tăng tốc rời khỏi khu đồ lót với một pha drift uyển chuyển, tiếp theo là một cú bứt tốc như gắn bình N2O, và cuối cùng lao thẳng vào khu bát đĩa như một quả tên lửa...
Không, tôi sẽ không làm thế đâu.
"...."
Không được, tuyệt đối không thể dùng cái xe đẩy nhỏ này để với lấy quần áo.
Trong tình huống này, dù có khó xử đến mấy thì tôi cũng chỉ còn cách duy nhất là đi tìm một nhân viên siêu thị.
Tôi bĩu môi, phụng phịu đầy bực dọc, rồi đẩy xe ra khỏi khu hàng gia dụng. Sau một hồi quan sát, tôi tiến lại gần hai cô gái trẻ mặc đồng phục siêu thị đang vừa sắp xếp hàng hóa vừa trò chuyện rôm rả.
"Xin chào."
Khi vừa đến gần, tôi bắt chuyện với một cô nhân viên, còn gương mặt thì đỏ bừng như bị sốt.
"Em... em muốn mua đồ ở bên kia, nhưng không thể với tới được."
"Chào bé, em dễ thương quá đi mất!"
Cô nhân viên vừa nhìn thấy tôi liền như bị hút hồn, tỏ ra nhiệt tình hệt như mấy người bán hàng gian xảo bán thực phẩm chức năng cho mấy cụ già ngồi xe lăn ở trước lối vào của một khu chung cư.
"Bé muốn mua quần áo nào nà? Với không tới hả? Để chị gái này giúp em nhé!"
Cô nhân viên còn lại cũng tỏ vẻ ngạc nhiên rồi reo lên.
"Nhìn đứa trẻ này dễ thương chưa kìa? Chu choa mạ ơi! Bé đi một mình hả?"
"Ở đằng kia ạ…"
Tôi chỉ tay về phía khu hàng gia dụng và khu đồ nữ cách đó không xa.
"Để chị dắt em đi nhé."
Cô ấy còn phẩy tay về phía đồng nghiệp như thể đang thực hiện một nhiệm vụ cao cả. Cô nhân viên mà tôi gọi lúc nãy còn chủ động giúp tôi đẩy chiếc xe đẩy nhỏ.
"Bé tên gì nà?"
Um...
Tên à… Biết trả lời sao bây giờ?
Tôi đâu thể bịa đại một cái tên ngay tại chỗ như trong Detective Conan, sau đó chạy ra góc phòng, lôi đại một cuốn sách rồi buột miệng nói đại kiểu "Em là Conan, cu tí đầu trọc chuyên đi đưa thư cho Hắc Tiểu Hổ ở thảo nguyên xanh" được chứ?[note73800]
"...."
Vì lúc đó vẫn chưa thể nghĩ ra cái tên nào hợp lý nên tôi quyết định im lặng.
"Bé đi một mình hả? Đi siêu thị phụ ba mẹ à?"
Cô nhân viên bên cạnh không có vẻ gì là khó chịu khi tôi không trả lời tên, vẫn nhiệt tình như lúc đầu. Cô ấy hỏi tiếp: "Đi mua quần áo hả?"
"Ưm... vâng, là quần áo ạ."
Tôi hoàn toàn hiểu được tâm trạng của cô gái này. Công việc đôi khi thực sự rất nhàm chán, dù bạn có là nhân viên bán hàng, làm dịch vụ hay lập trình viên. Nhưng những công việc cũng chỉ là lặp đi lặp lại, ngày này qua ngày khác không hồi kết.
Cứ thử tưởng tượng: bạn là một nhân viên bán hàng, ngày nào cũng đứng sau quầy để chứng kiến hàng trăm lượt khách ra vào. Rồi đột nhiên, có một bé gái siêu dễ thương bước đến và nhờ bạn giúp đỡ. Hoặc bạn là lập trình viên đã cắm mặt vào máy tính suốt nhiều tháng liền, và bỗng dưng có một cô bé chủ động chạy đến hỏi han về công việc của bạn. Tôi cá chắc rằng trong hoàn cảnh đó, bất cứ ai cũng đều cảm thấy hào hứng, sẵn sàng dốc toàn tâm toàn ý để giúp đỡ cô bé ấy cho xem.
Thậm chí, nếu bạn thay bé gái bằng một chú mèo con siêu cấp đáng yêu thì hiệu quả cũng vẫn là như nhau. Vừa được trò chuyện với một bé gái dễ thương, vừa được tận hưởng chút 'giải lao có lương', thì ai mà không vui cho được.
Khốn thật… sao kiếp trước tôi lại chẳng có được đãi ngộ thế này nhỉ?
"Em muốn mua cái đó."
Tôi cùng cô nhân viên đi đến khu đồ lót nữ, chỉ tay lên dãy đồ trẻ em ở ngăn kệ cao nhất.
"Cái bên trái ngoài cùng ấy ạ, cho em hai cái."
Đó là loại rẻ nhất, 12,8 tệ một cái. Sau khi dùng app giao đồ ăn để mua quần áo, giày dép và tất, tài khoản ngân hàng của tôi chỉ còn hơn một trăm tệ. Tôi dự là sẽ tiêu khoảng bảy, tám chục cho đồ lót, tất, và thêm vài món quần áo mới, còn lại khoảng ba, bốn chục tệ, đủ dùng trong khoảng một tuần.
Ngay cả khi đã ký hợp đồng xuất bản tiểu thuyết thì bạn cũng không thể kiếm tiền ngay lập tức. Tất cả các website tiểu thuyết đều phải thanh toán theo tháng, dựa trên doanh thu của tháng trước. Nói cách khác, dù có ký hợp đồng trong tháng này thì cũng phải đến tháng sau tôi mới được nhận tiền.
Chính vì vậy, nếu hoạt động "bảo vệ quyền lợi" của tôi vào ngày mai thất bại, thì không chỉ không thể trả tiền thuê nhà, mà ngay cả việc mua thức ăn cũng sẽ trở thành vấn đề lớn.
"Của em đây."
Ngay khi tôi yêu cầu, cô nhân viên nhanh chóng giúp tôi lấy hai chiếc áo lót trẻ em, còn kiểm tra cả mẫu mã và kích cỡ giùm tôi nữa.
"Phù hợp với trẻ cao từ 1m3 đến 1m5… là mẫu này phải không?"
Tôi gật đầu.
"Đúng rồi ạ."
Dù với không tới, nhưng mắt tôi vẫn rất tốt, và tôi có thể nhìn rõ mấy dòng thông tin kích cỡ được in trên đó.
"Tiếp theo, là bên này."
Tôi cầm quần áo bỏ vào xe đẩy nhỏ của mình, thấy cô nhân viên vẫn còn ánh mắt tràn đầy mong đợi, nên tôi đã quyết định dẫn cô ấy đi đến khu đồ lót khác.
"Em muốn lấy hai cái đó… ưm, cảm ơn chị."
"...."


2 Bình luận