• Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Vol 1: Giương cờ chống lại Thiếu nữ Thần Chết!

Chương 13 - Dư âm cuối cùng

0 Bình luận - Độ dài: 2,112 từ - Cập nhật:

Lần này tôi đã mang về một tấm gương toàn thân gần như mới, một cái bàn trang điểm còn nguyên đai nguyên kiện, và một chiếc lò nướng điện kèm theo sách hướng dẫn cùng phiếu bảo hành. Người thuê ở căn hộ 602 rõ ràng vừa mới mua chiếc lò này được vài tháng rồi vội vàng chuyển đi. Tấm gương soi chỉ cần lau sơ là có thể dùng được, bàn trang điểm thì có lẽ chưa cần thiết lắm đối với 'anh trai' tôi, còn chiếc lò nướng tuy hơi nhỏ, nhưng hoàn toàn đủ dùng để nướng các phần ăn một người.

Nhìn chiếc lò nướng điện đặt trên bếp và tấm gương toàn thân được đặt ở góc phòng khách, tôi không kìm được cảm giác sung sướng, cảm giác còn vượt xa sự hưng phấn khi cường hóa thành công vũ khí trong một trò chơi chỉ có tỉ lệ thành công là 5%, và còn có rủi ro vũ khí sẽ bị phá hủy. Niềm vui từ việc 'có được' ngày hôm nay còn lớn hơn thế nhiều.

Niềm vui kiểu 'giành được' như thế này còn khiến tim đập rộn ràng hơn cả cảm giác hồi hộp khi cường hóa vũ khí trong game, nơi mà tỷ lệ thành công chỉ có 5%, thất bại thì vũ khí sẽ bị phá hủy, nhưng nếu thành công thì sẽ lại mang đến một cảm giác phấn khích tột độ.[note73229]

Khi nhìn thấy chiếc lò nướng trên bếp và tấm gương soi ở góc phòng khách, tôi liếc mắt nhìn cô bé dễ thương phản chiếu lại từ trong gương, nỗi giận dỗi vì phải biến thành một bé loli nhỏ xíu hồi sáng bỗng chốc tiêu tan đi một nửa.

Ừ thì… nếu xét theo một khía cạnh nào đó, thì việc được nhìn thấy một bé loli dễ thương ở trong gương khi bạn đang buồn cũng là một dạng an ủi mà.

"Cái gì thế này? Cây leo trèo cho mèo hả? Cả thứ này họ cũng không cần luôn sao?"

Lại đi xuống lầu lần nữa, có lẽ vì cô gái và bạn trai cô ấy đã gửi tin nhắn trong nhóm, nên sảnh tầng một lúc này tụ tập khá nhiều người. Phần lớn đều là những người xin nghỉ làm hôm nay, hoặc không phải đi làm. Nhiều người còn mặc nguyên đồ ngủ và mang dép lê, đang lúi húi chọn lựa những món đồ gia dụng còn sót lại.

"Ah, đúng lúc ghê. Ở nhà mình đang cần một cái ấm siêu tốc. Được đấy chứ."

"Có ai muốn cái bơm xe đạp này không? Nếu không ai lấy thì tôi xin nhé."

"Cậu lấy nó đi. Còn tôi thì muốn cái tủ này."

Tôi đi ngang qua họ mà không khỏi bật cười.

Tôi cũng không biết như này có được gọi là 'láu cá' hay không, nhưng vào những lúc thảnh thơi, tôi lại thích những cảnh tượng kiểu như này. Ví dụ như bây giờ, khi tôi đã sớm mang về những món đồ có giá trị và hữu dụng, rồi đứng nhìn mấy người hàng xóm đến sau đang tranh nhau mấy món đồ lặt vặt không đáng giá.

Hoặc vào những ngày mưa, tôi thích ngồi trên giường hay ngoài ban công, bật một bài nhạc trên điện thoại rồi thảnh thơi nhìn người đi đường dưới phố đang chật vật giữa cơn mưa nặng hạt, tức tối vì những bất tiện mà nó mang lại.

Mưa càng to, càng đông người, tôi lại càng thích.

Tất nhiên là phần lớn thời gian tôi luôn đến trễ và chỉ nhặt nhạnh những thứ được người khác bỏ lại, hoặc bị ướt sũng như chuột lột dưới cơn mưa tầm tã ngoài trời. Thế nhưng, điều đó cũng chẳng ngăn được việc tôi tận hưởng cái cảm giác thỏa mãn khi bản thân thay đổi diện mạo.

Khiêng cái bàn trang điểm nặng trịch lên tầng hồi nãy đã khiến tay tôi đau rát, còn bắp chân thì ê ẩm. Cơ thể của bé gái thật sự chẳng có bao nhiêu sức lực. Tôi mất tận mười phút mới có thể đưa cái bàn to ấy từ tầng một lên tầng ba, giữa chừng còn phải dừng lại nghỉ một lúc.

Thêm vào đó, vì phải vận động liên tục nên một cơn đói mơ hồ đã bắt đầu len lỏi trong bụng tôi. Chắc là tôi sẽ nấu bữa tối ngay khi về đến nhà.

Nghĩ vậy, tôi rời khỏi căn hộ và đi thẳng đến vạch qua đường gần nhất, đứng chờ đèn đỏ chuyển sang xanh để băng qua đường. Từ trưa tôi đã kiểm tra vị trí của siêu thị gần nhất bằng một ứng dụng giao đồ ăn, thế nên lần này tôi quyết định sẽ đến siêu thị lớn hơn để mua nốt mấy món đồ sinh hoạt còn thiếu.

Cách căn hộ của tôi khoảng một cây số là một con phố thương mại sầm uất. Để tới đó tôi cần phải băng qua đường rồi đi xuyên qua một khu dân cư cũ. Bình thường thì đi xe đạp mất chừng mười phút, nhưng vì tôi không thể đi xe đạp và hiện giờ lại biến thành một bé gái nhỏ nhắn, nên tôi ước chừng mình sẽ mất khoảng hai mươi phút đi bộ để tới nơi.

Cuối con phố thương mại là một siêu thị cỡ lớn, thuộc hàng lớn nhất khu vực. Nơi đó bán đủ loại mặt hàng, trong đó có cả khu thực phẩm tươi sống với đầy đủ các loại mặt hàng liên quan. Ngoài chợ thực phẩm gần nhà thì đây là một trong những nơi tôi yêu thích nhất.

Một trong những lợi ích khi mua sắm ở siêu thị là bạn sẽ không cần phải chạm mặt với những người chào hàng lắm lời, và có thể thoải mái chọn mua những gì mình muốn mà không cần nói nhiều. Chất lượng rau củ và thịt ở đây được đảm bảo, chỉ có điều giá cả hơi nhỉnh hơn một chút.

Nếu mua cá ở chợ thực phẩm, bạn buộc phải nói chuyện với người bán để chỉ rõ loại cá muốn mua, có cần làm sạch, lọc xương hay không, ... Nếu mua thịt hay sườn, bạn cũng phải nói rõ mình cần bao nhiêu, có cần chặt nhỏ không, ... Ở các sạp rau thì không thiếu những cuộc mặc cả rôm rả và tiếng chào mời không ngớt từ người bán. Gặp phải một bé gái như tôi thì họ còn buông vài câu như, "Cháu ngoan ghê.", hay "Bé con đi chợ phụ mẹ à?", đại loại thế.

Siêu thị thì không có những phiền toái đó. Cá, thịt, sườn, ức gà hay thịt bò đều đã được cắt sẵn, đóng hộp cẩn thận và bảo quản trong các tủ đông ở nhiệt độ thấp. Rau củ thì được xếp gọn thành từng bó ngay ngắn. Bạn chỉ việc đẩy một chiếc xe đẩy nhỏ, chọn món mình muốn, bỏ vào xe, rồi tìm một nhân viên gần đó để cân là được. Suốt cả quá trình bạn gần như không cần nói một lời nào. Quả là thiên đường cho những người mắc chứng lo âu xã hội.

Ở các siêu thị bên phía phố đi bộ, thậm chí còn có cả những 'combo rau củ siêu dễ nấu' được đóng gói sẵn. Họ đã đóng gói đầy đủ nguyên liệu đã được sơ chế sạch sẽ cùng với gia vị cần thiết. Ví dụ như rau khoai lang sẽ chỉ có phần lá non đã lặt sẵn, kèm theo một hộp nhỏ đựng ớt khô, măng chua, và một thìa muối. Bạn chỉ cần mua về, xào lên là đã có một món ăn ngon lành.

Ngoài ra còn có các món súp đóng gói sẵn như canh sườn hầm bí đao, gà hầm nấm, hay chân giò nấu mơ chua. Không cần phải nói chuyện với thu ngân hay nhân viên cân hàng, vì giá đã niêm yết rõ ràng. Bạn chỉ cần mua về, khi ăn thì đổ nước vào và nấu là đã có ngay một nồi súp thơm ngon rồi.

Dĩ nhiên là tôi không mắc chứng lo âu xã hội đến mức đó. Tôi vẫn có thể giao tiếp đơn giản với mấy cô chú bán rau. Lý do tôi đến siêu thị lần này là để mua thêm đồ lót vì cơ thể đã bị thay đổi và vài món đồ dùng sinh hoạt cần thiết.

Ví dụ như dầu gội và sữa tắm loại tốt hơn một chút.

Hồi còn là đàn ông, tôi không quá bận tâm đến mấy thứ này. Tắm rửa thì dùng xà phòng rẻ tiền hay xà phòng lưu huỳnh, một cục có thể dùng cả tháng. Gội đầu thì cứ ra siêu thị, liếc qua kệ hàng rồi chọn cái nào rẻ nhất là xong.

Nhưng giờ thì khác, nói thật thì tôi thực không thể tưởng tượng nổi liệu cơ thể mảnh mai hiện tại này có thể chịu đựng nổi thứ xà phòng lưu huỳnh rẻ tiền ấy hay không. Gội đầu cũng vậy, với mái tóc dài đến tận thắt lưng thế này, tôi không nghĩ là mấy loại dầu gội giá rẻ có thể xoay sở được.

Mặc dù tôi khá bực bội vì bị biến thành con gái, nhưng điều đó không có nghĩa là tôi sẽ buông xuôi hay bạc đãi cơ thể mới của mình. Đó không phải là kiểu của tôi. Xúc xắc đã được gieo, thôi thì tôi sẽ tận lực sống trọn từng ngày vậy.

"Có chuyện gì thế?"

"Hình như là một thanh niên ngoài hai mươi, đột nhiên lên cơn đau tim thì phải, tsk tsk…"

Tôi từng dành khá nhiều thời gian quanh khu này hồi còn đi thực tập thời đại học. Dù đúng là khu vực này nổi tiếng vì sự lộn xộn, bẩn thỉu, nhà cửa cũ kỹ, kém vệ sinh — rác thải, rau cỏ bỏ đi vương vãi khắp nơi, ban đêm chuột chạy rầm rập, nhưng nó cũng được biết đến vì giá thuê cực kỳ rẻ. Phòng tầng trệt, nơi bạn 'được' sống chung với chuột, chỉ khoảng 300 tệ mỗi tháng. Phòng tầng ba hay tầng năm thì đỡ hơn một chút, giá khoảng 500 tệ, chi phí điện nước cũng rẻ.

Khác với ký ức về những khu dân cư cũ ồn ào náo nhiệt, lần này, tôi lại thấy một chiếc xe cứu thương đỗ ngay trong khu vực mình đang ở. Vài y tá đang khiêng cáng, đưa một chàng trai trẻ có khuôn mặt đã được phủ bằng một tấm vải trắng, ra khỏi một ngôi nhà dựng tạm bợ. Một đám đông tụ tập quanh đó. Phần lớn mọi người đều không nói gì, chỉ lặng lẽ dõi theo. Có vài thanh niên thì thầm với nhau.

"Cậu ta mất rồi à?"

"Ừ, hàng xóm của cậu ta bảo rằng cậu ấy hay thức khuya chơi game, đêm nào cũng thế, mà sáng 5 giờ rưỡi đã phải đi làm rồi. Và thế là…"

"Haah…"

Sau đó, cách chiếc xe cứu thương chưa đến mười mét, tôi thấy một ‘thiếu nữ’ bước theo các y tá từ tòa nhà đi xuống. Đó hẳn là Thiếu nữ Thần chết nhỉ? Cô ấy trông khác hoàn toàn so với lần trước. Khuôn mặt và cơ thể đều bị bao phủ bởi một làn sương đen đặc quánh, nhưng tôi vẫn có thể lờ mờ nhận ra đây chính là người đã biến tôi thành bé gái vào sáng nay. Bên cạnh Thiếu nữ Thần chết là một cậu thanh niên trẻ, cơ thể cả hai đều trong suốt mờ ảo. Những người xung quanh dường như không nhận thức được sự hiện diện của hai người này, ánh mắt họ vẫn tập trung vào nhóm y tá và cái cáng.

"Đi thôi." Thiếu nữ Thần chết cất giọng trung tính, không rõ là nam hay nữ.

"Được rồi." chàng trai liếc nhìn thi thể đang được khiêng lên xe, rồi lặng lẽ đi theo sau Thiếu nữ Thần chết.

Thiếu nữ Thần chết vung lưỡi hái, rạch ra một khe nứt đen ngòm trước mặt rồi cùng cậu thanh niên bước vào bên trong. Vài giây sau, khe nứt đã tan biến, hai người cũng theo đó mà biến mất giữa đám đông.

Ghi chú

[Lên trên]
tác giả nhai vụ 5% tới 2 lần, chắc tạch nên cũng uất ức lắm
tác giả nhai vụ 5% tới 2 lần, chắc tạch nên cũng uất ức lắm
Bình luận (0)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

0 Bình luận