Vol 1: Giương cờ chống lại Thiếu nữ Thần Chết!
Chương 12 - Commando Electric Wave!
0 Bình luận - Độ dài: 1,988 từ - Cập nhật:
[note73133]
Ở những nơi như căn hộ này thì những người thuê thường xuyên thay đổi. Hợp đồng thuê ở đây thường yêu cầu thời hạn tối thiểu là ba tháng, nhưng người thuê được phép cho người khác thuê lại, miễn là thông báo cho ban quản lý toà nhà. Họ sẽ không phiền nếu bạn trở thành 'chủ nhà đời ba, đời bốn' đâu. Có khi họ còn làm trung gian để giúp bạn tìm người thuê mới, và sẽ thu 30% tiền hoa hồng cho dịch vụ này nữa đấy.
Điều đó có nghĩa là nếu họ tìm được người thuê mới cho bạn, người đó sẽ trả tiền thuê trực tiếp cho ban quản lý. Ví dụ, nếu tiền thuê ban đầu là 850 tệ mỗi tháng, ban quản lý sẽ giữ lại 250 tệ làm hoa hồng rồi chuyển phần còn lại cho bạn. Sau đó bạn sẽ dùng một ứng dụng để thanh toán tiền thuê hàng tháng. Dù cách này có thể khiến bạn bị lỗ một chút, nhưng đó là một cách để giữ đúng hợp đồng, bởi vốn dĩ bạn không thể chấm dứt hợp đồng sớm mà không mất tiền cọc được. Vậy nên bạn phải chọn giữa việc mất cọc hoặc chịu thêm một khoản lỗ nhỏ mỗi tháng để giảm thiểu thiệt hại.
Hoặc bạn cũng có thể tự tìm người thuê mới và tự thương lượng giá cả. Nếu nói khéo thì có khi còn có thể kiếm chút lời. Đã có những trường hợp người ta thuê nhà với giá 850 tệ rồi cho người khác thuê lại với giá 1.000 tệ, nhất là khi người thuê mới đến từ nơi khác và không biết mặt bằng giá thuê địa phương, không tham gia các nhóm WeChat của những người thuê nhà hay không dùng các ứng dụng quản lý chi phí thuê trọ.
Như một số tác giả trong 'nhóm tác giả Yae-Do' từng nói, Thâm Quyến là một thành phố rộng lớn với những quy tắc rất riêng. Nếu không có người bản địa dẫn đường, bạn rất dễ trở thành nạn nhân của đủ chiêu trò kỳ quặc.
Trước câu hỏi của quản lý toà nhà, tôi cố gắng giữ giọng tự nhiên và đáp.
"'Anh trai' em đã thức xuyên đêm chơi game, mãi đến chiều nay mới ngủ."
Mà, cái người được gọi là 'anh trai' đó, thực ra đang đứng ngay trước mặt ông anh đấy, đã từng là một ông chú trung niên, giờ thì linh hồn bị kẹt trong thân xác một bé gái rồi.
"Haha, thanh niên mà, chuyện bình thường thôi.", quản lý toà nhà bật cười. Sau khi nghe tôi nói xong, có vẻ anh ta cũng hiểu ra phần nào và không hỏi thêm gì về việc tôi là em gái ruột hay họ hàng xa.
Thậm chí anh ta cũng chẳng thắc mắc vì sao một đứa trẻ như tôi lại lang thang bên ngoài vào ngày thứ Năm thay vì ở trường. Anh chỉ quay sang cô gái đứng gần đó rồi nói.
"Nếu không còn gì nữa thì tôi đi đây."
Cô gái đáp, "Okay, em sẽ đi ngay khi bạn trai xuống."
Vẫy tay chào quản lý toà nhà, cô tiếp lời: "Nhớ mừng tuổi khi con em chào đời nhé, đừng có quên đó?"
Quản lý toà nhà bật cười.
"Haha, chắc lì xì 1 tệ là đủ rồi nhỉ?"
Cô trêu. "Thôi đi ông, 1 tệ thì ki bo quá rồi, ít nhất cũng phải 5 tệ chứ?"[note73134]
Cô gái phòng 602 là người tôi từng gặp qua. Nếu tôi nhớ không nhầm thì bạn trai cô ấy đeo kính, hai người họ làm việc theo lịch khá lạ, thường về rất muộn vào ban đêm và sẽ ngủ suốt cả ngày. Họ còn nuôi một con mèo Mỹ lông ngắn và thường xuyên đăng ảnh mèo cưng lên nhóm trò chuyện của cư dân tòa nhà.
"Cô dọn xong hết đồ chưa đó?" quản lý toà nhà hỏi.
Trong lúc chúng tôi đang nói chuyện thì bạn trai của cô gái ẵm theo con mèo bước xuống cầu thang. Khi nhìn thấy tôi, chàng trai đeo kính bất ngờ.
"Cô bé này là ai vậy?"
Cô gái giải thích.
"Quản lý nói đây là 'em gái' của phòng 301, em ấy đến ở vài hôm."
Rồi cô nói thêm.
"Mà ẻm đúng là siêu dễ thương nhỉ? Lần đầu tiên em thấy một cô bé xinh xắn như vậy luôn, lại còn có làn da trắng trẻo, mịn màng nữa chứ. Ghen tị ghê."
Anh bạn trai gật đầu.
"Phải, đúng là dễ thương thật."
Chàng trai đeo kính vẫn giữ nét điềm đạm y như trong ký ức của tôi. Hai tay anh xách hành lý, trước ngực đeo thêm dây đai để giữ con mèo Mỹ lông ngắn, trông nó uể oải vô cùng.
"Mình đi thôi.", anh nói, có lẽ cũng nhận ra trời không còn sớm nên anh khẽ hướng đầu về phía lối vào của toà nhà.
"Không là tí nữa đến giờ cao điểm sẽ đông nghịt người đó."
Cô gái chỉ 'hmm' một tiếng.
Cô nghiêng người về phía bạn trai để vuốt nhẹ lên đầu con mèo đang được buộc chắc trước ngực anh. Rồi cô vẫy tay chào tôi.
"Tạm biệt em nhé."
Tôi cũng đáp lại.
"Tạm biệt."
Cô còn nói thêm.
"Đây là mấy thứ bọn chị không dùng nữa. Em xem có cái nào cần thì lấy đi nhé. Nếu mang không nổi thì nhờ anh trai xuống phụ."
"Vâng."
Tôi đứng nhìn họ rời đi, rồi mới chuyển sự chú ý sang đống đồ gia dụng chất ở góc nhà.
Sống ở những căn hộ kiểu này cũng có cái hay của nó, đó là... chỉ cần bạn muốn thì hầu hết các đồ dùng sinh hoạt đều có thể được 'mua' miễn phí.
Chỉ cần mang theo một chiếc túi xách, phần còn lại có thể 'được nhận miễn phí', kéo dài suốt hàng tháng trời. Nếu bạn tương tác một chút trong nhóm trò chuyện của cư dân, hoặc tạo mối quan hệ tốt với ban quản lý thì khi ai đó chuyển đi, bạn có thể được 'kế thừa' cả một gia tài đồ đạc.
Nào là nồi niêu, bát đũa, thìa dĩa, móc áo, giàn phơi, cây lau nhà, chổi quét, bàn ghế, gương toàn thân — hầu hết mấy người thuê đều chẳng buồn đem theo những thứ này khi chuyển đi.
Một số người thuê nếu rảnh rỗi còn chụp vài tấm ảnh tượng trưng rồi đăng lên nhóm chat để bán lại nhanh, như nồi cơm điện 20 tệ, bếp từ 30 tệ, tặng kèm cả thau inox và giá thì luôn rẻ hơn đồ ngoài tiệm.
Cặp đôi phòng 602 chắc sắp chuyển về quê để tổ chức đám cưới vì cô gái đang mang thai, tôi nhớ họ từng nói vậy trong nhóm chat.
Có một chiếc gương toàn thân, một tủ đựng đồ, bếp từ, nồi cơm điện, một cái bàn trang điểm trông khá nữ tính, và đủ loại vật dụng lặt vặt khác.
Tôi bước lại gần chiếc gương toàn thân rồi nhìn vào cô bé đang được phản chiếu phía bên trong.
Cô bé ấy nhỏ nhắn, làn da trắng như tuyết, đôi mắt to tròn rực rỡ. Mái tóc dài mềm mại rủ xuống sau lưng. Bộ đồ mang hơi hướng nam tính càng khiến cô càng thêm xinh đẹp, lại có nét tinh quái, như thể mang trong mình một sức hút chững chạc vượt quá tuổi — đúng như lời cô gái kia đã nói, bé gái trong gương quả thực hoàn hảo đến khó tin.
Gương mặt tôi thuộc kiểu dễ thương, 'ngây thơ'. Người ta vẫn thường hay nói, đôi mắt là cửa sổ tâm hồn, dù không qua filter hay chỉnh sửa gì thì đôi mắt trong gương vẫn ánh lên vẻ sống động đến lạ… xin lỗi, nhưng tôi thật sự chẳng thể nghĩ ra từ nào hay hơn từ 'sống động'. Như thể trong ánh mắt ấy chứa đựng hy vọng và mọi điều đẹp đẽ. Kết hợp với chiếc mũi nhỏ xinh, đôi môi hồng hào, chút bầu bĩnh của trẻ con còn vương trên má, làn da tôi trắng mịn và mềm mại. Thú thật thì ngay cả trong tình trạng hiện tại, tôi cũng chỉ muốn đưa tay xuyên qua gương để ôm lấy cô bé kia mà vỗ về, mà yêu thương.[note73135]
Thế, nếu mấy món này không ai cần nữa thì tôi đành phải vui vẻ mà nhận lấy nó vậy.
Tôi lướt mắt xem qua đống đồ nội thất trước mặt. Nhà tôi đã có sẵn bếp từ và nồi cơm điện, thế nên tôi quyết định sẽ mang chiếc gương toàn thân về. Khi còn là đàn ông, tôi chưa bao giờ cần gương để soi, nhưng giờ đã biến thành con gái và cũng chẳng biết bao giờ mới trở lại hình dạng ban đầu, thì có một cái gương dự phòng vẫn hơn. Với cả cũng phải có bàn trang điểm, bởi tôi sẽ cần nó để chăm sóc mái tóc dài này, chắc chắn sẽ phải chải chuốt, có khi trong tương lai tôi cũng cần phải dưỡng da nữa. Chuẩn bị trước vẫn hơn.
Còn mấy thứ khác thì... hmm, móc áo tôi có đủ rồi, tủ đồ thì không cần, nhưng cái lò nướng bánh kia thì có vẻ hữu dụng. Biết đâu lúc rảnh rỗi, tôi lại nổi hứng làm mấy món ăn vặt.
Nghĩ lại thì, bốn tệ mà tôi bỏ ra mua kẹo bông có khi lại không phí chút nào?
Tôi cẩn thận cúi xuống để nhấc chiếc gương toàn thân có vài vết trầy nhẹ lên, rồi hướng về phía cầu thang. Rõ ràng những món đồ này vừa được người ở phòng 602 chuyển ra. Và tôi đã tình cờ gặp họ đúng lúc, chỉ cần đến sớm hay muộn một chút thôi là đã lỡ mất rồi. Nếu về nhà sớm hơn thì có khi tôi đã nấu cá xong, còn họ thì đã rời đi rồi, tôi sẽ chẳng gặp được ai cả.
Nói cách khác, nếu lúc ở chợ tôi không dừng lại giúp ông chú mặc vest, nếu tôi không nhặt giúp ông chú đó mấy đồng xu vương vãi, hay nếu tôi không chạy đi tìm ông chú bán kẹo bông, thì có lẽ tôi đã về nhà sớm hơn. Và nếu thế thì tôi sẽ chẳng gặp được người thuê phòng 602 hay anh quản lý tòa nhà. Hiển nhiên là cũng sẽ không biết chuyện họ tặng đồ.
Lúc này đang là giờ tan tầm, nếu người thuê phòng 602 mà đăng một tin trong nhóm chat kiểu: "Tôi sắp chuyển đi và có mấy món đồ để ở sảnh, ai cần thì cứ lấy đi nhé." thì chỉ nửa tiếng nữa thôi là mấy thứ này sẽ sạch bách.
Bốn tệ đổi lấy từng ấy thứ hữu ích, nếu vậy thì quá hời rồi còn gì.
Người ta vẫn hay nói, biết đủ là hạnh phúc mà. Tôi cũng chẳng có tài cán gì, vậy nên tôi sẽ dựa vào những chuyện như thế này để sống tiếp. Sau khi nhanh chóng vác tấm gương lên phòng, tôi tạm nghỉ ở cửa mồi hồi. Nghĩ đến viễn cảnh một ngày nào đó tôi sẽ làm bánh với cái lò nướng kia, lòng tôi như có thêm động lực. 'bạch bạch bạch' tôi chạy xuống và mang theo lò nướng bánh lên. Tôi tự nhủ với bản thân, sau này có tiền nhất định sẽ thưởng cho mình một bữa nướng tự làm thật hoành tráng!


0 Bình luận