Sau Khi Bảo Vệ Cô Gái Xin...
水戸前 カルヤ ひげ猫
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Light Novel Vol 1 (Hoàn thành)

Chương 15: Quá khứ của tớ

2 Bình luận - Độ dài: 3,722 từ - Cập nhật:

Enjoy!

------------------

Chương 15: Quá khứ của tớ

Hồi tôi còn học lớp 1 — tôi, Sazanami Yuri, không có một người bạn nào cả.

Mọi người gọi tôi là đứa u ám, và bản thân tôi thì chẳng có chút tự tin nào vào gương mặt mình.

Bây giờ nghĩ lại, có lẽ tôi đã không có chút tự tôn nào cả. Cũng vì thế mà tôi chẳng thể hòa nhập với mọi người xung quanh, và hầu như lúc nào cũng chỉ có một mình.

Tôi chỉ nói chuyện được với một người bạn nữ duy nhất trong trường, nhưng nhà cô ấy thì ở xa, lại còn học khác lớp. Nên dù có thân mấy thì cũng không thể gọi là “bạn thân” được.

Ở trường, tôi lúc nào cũng chỉ lủi thủi đọc sách một mình. Gần như chẳng bao giờ trò chuyện hay chơi đùa cùng với ai.

Và rồi mọi người đặt cho tôi biệt danh: "Con nhỏ tóc xù câm như hến."

Vì tóc tôi lúc nào cũng rối bù, lại chẳng nói năng gì.

Chỉ vậy thôi cũng đủ để khiến tôi bị gán cho cái biệt danh đó.

Lúc nào tôi cũng bị đem ra làm trò cười, bị xúc phạm. Tôi bắt đầu thấy chán ghét cái cuộc sống ấy, và nói với ba mẹ rằng tôi không muốn đi học nữa.

Kết quả là, vào kỳ nghỉ xuân lớp 1, tôi đã chuyển nhà.

Tôi đã hy vọng rằng nếu là một ngôi trường khác, biết đâu họ sẽ chấp nhận con người tôi. Biết đâu khi lên lớp 2, mọi thứ sẽ khác đi.

Trong lòng tôi vẫn ôm ấp hy vọng như thế.

Tôi chỉ mong nhanh chóng được đến học ở ngôi trường mới.

Và rồi, khi tôi đang trải qua kỳ nghỉ xuân trong tâm trạng ấy—một cuộc gặp gỡ đã xảy ra, làm thay đổi hoàn toàn số phận của tôi.

Tôi vẫn còn nhớ rất rõ hôm đó là một ngày trời xanh không một gợn mây, làn gió xuân thì dịu dàng, dễ chịu.

Vì ở nhà quá chán, tôi ra công viên chơi một mình với cát.

Thì bất ngờ—

“Này này! Cậu đang làm gì một mình thế!?”

Một cậu bé lạ mặt tiến đến bắt chuyện với tôi.

“Ơ… Ơm, cậu là…?”

“Tớ là Ryou! Vì công việc của bố tớ nên hôm qua cả nhà mới chuyển đến khu này!”

Đôi mắt của cậu bé tên Ryou lúc ấy, cứ như là đang tỏa sáng lấp lánh.

Sự háo hức trước cuộc sống mới và những người bạn mới hiện rõ trong đôi mắt ấy.

Hoàn toàn trái ngược với tôi khi đó — giống như ánh sáng và bóng tối vậy.

“Ra là vậy… Nhưng cậu đừng nói chuyện với tớ thì hơn… Ở trường tiểu học số 1, người ta gọi tớ là ‘con nhỏ tóc xù câm như hến’ đó.”

“Ể!? Cậu học ở trường tiểu học số 1 á!? Kết thúc nghỉ xuân là tớ cũng sẽ vào học ở đó đấy! Lên lớp 2 luôn!”

“…Ể!?”

Tôi vẫn còn nhớ cảm giác sốc lúc đó rõ ràng đến mức nào.

Ryou chuyển đến học ở trường tiểu học số 1 — đúng ngay lúc tôi sắp rời khỏi nơi đó.

“Tốt quá rồi! Vậy là có bạn mới liền luôn! Vui quá đi!”

“À… Nhưng mà này… Tớ… sắp chuyển trường sau kỳ nghỉ xuân rồi… Vậy nên tụi mình sẽ không học cùng nhau được đâu.”

“Ế!? Vậy á!?”

“Ừm…”

“Ra vậy… Tiếc thật ha—”

Nghe đến đây, tôi cảm thấy nhẹ nhõm phần nào.

Tôi không muốn cậu ấy bị ảnh hưởng xấu khi học ở trường đó, chỉ vì thân thiết với tôi.

Làm gì có chuyện có cậu con trai nào lại muốn ở bên cạnh đứa con gái có vẻ ngoài tệ thế này cơ chứ.

Tôi đã nghĩ như vậy — rồi tự quyết định thay cho người khác. Nhưng—

“Vậy thì, cho đến lúc cậu chuyển trường, tụi mình cùng chơi với nhau nhé!”

 “…Ể?”

Tôi như nghe thấy tiếng vỡ của một lớp kính dày đang bao lấy trái tim mình.

Chưa từng có ai nói với tôi “cùng chơi nhé” cả.

Từ hồi mẫu giáo, tôi đã chẳng hoà nhập được, lên tiểu học cũng chỉ toàn là cô đơn.

Một mình là điều tôi đã quen, và tôi luôn tin rằng “chơi với ai đó” là điều không thể xảy ra.

Vậy mà chỉ một lời nói ấy thôi, đã phá vỡ tất cả những niềm tin sai lệch đó trong tôi.

Lời của Ryou làm tôi thấy vui lắm. Đến mức tôi muốn nghe lại lần nữa.

Nhưng, dù lớp kính đó đã tan biến, tôi vẫn chưa đủ dũng khí để bước một bước về phía trước.

Tôi sợ. Sợ sẽ bị bỏ rơi.

Vì thế, tôi buột miệng nói ra những lời như:

“T-Tớ mà đi với cậu thì chẳng vui gì đâu… Với lại, nếu bị mấy người khác thấy cậu chơi với tớ, chắc cậu cũng sẽ bị nói xấu nhiều lắm đấy…”

Lớp kính trong tim đã biến mất. Nhưng tôi lại tự nhốt mình trong một chiếc vỏ khác, giấu kín cảm xúc thật của bản thân.

Tôi không đủ can đảm. Không dám bước đi một bước thật sự.

Thế rồi, trước tôi – người cứ mãi đứng yên vì sợ hãi – Ryou nói:

“Tớ không quan tâm chuyện đó đâu! Một mình thì buồn lắm còn gì! Cùng chơi với tớ nhé!”

Ánh mắt của Ryou lúc đó rất chân thành.

Nhìn thẳng vào mắt tôi, không chút dao động.

Chỉ cần nhìn thôi là tôi biết—cậu ấy không nói dối.

“Th-Thật sự muốn chơi cùng tớ sao…?”

Dù nói ra với giọng nhỏ xíu, Ryou vẫn trả lời chắc nịch.

“Tất nhiên rồi! Cùng chơi nào!”

“T-Thật sao…? Cậu chịu chơi với một đứa như tớ á?”

“Ừ!”

Nếu lúc này tôi nắm lấy tay cậu ấy… có lẽ tương lai của tôi sẽ thay đổi.

Có lẽ tôi sẽ có thể thay đổi chính bản thân mình.

Có lẽ tôi sẽ có thể tự tin hơn.

Tôi dồn hết can đảm, nhẹ nhàng nhưng thật chặt, nắm lấy bàn tay đang vươn ra ấy.

“C-cảm ơn cậu… R-rất mong được làm bạn với cậu, Ryou…”

“À phải rồi! Giờ mới nhận ra tớ chưa hỏi tên cậu nhỉ. Cậu tên gì?”

“T-tớ là Yuri! Tớ tên là Yuri!”

“Yuri à! Rất vui được làm quen nhé! Nào, chơi đắp cát liền thôi! Tớ muốn làm một lâu đài thật ngầu!”

“Ừ-ừm! Tớ cũng muốn làm một lâu đài như có công chúa sống trong đó nữa!”

Chúng tôi chơi đắp cát mà không màng thời gian trôi qua.

Thật sự rất vui. Vui lắm luôn.

Tôi không ngờ chơi với ai đó lại vui đến thế.

Giá như tôi gặp Ryou sớm hơn…

Lâu lắm rồi, tôi mới cười nhiều đến vậy trước mặt ai đó ngoài gia đình.

Tôi đã quên mất rồi. Rằng khi cười, trái tim sẽ thấy ấm áp, hạnh phúc một chút.

Cứ như thế, ngay trước khi chuyển trường, tôi đã có người bạn trai đầu tiên.

Khoảng thời gian mà tôi và Ryou có thể ở bên nhau, chỉ kéo dài vỏn vẹn hai tuần.

Thế nhưng, bọn tôi hoàn toàn không bận tâm đến điều đó, ngày nào cũng chơi cùng nhau.

Ryou lúc nào cũng tràn đầy năng lượng, và thật sự trông rất vui khi ở bên tôi. Ban đầu tôi thấy lạ lắm, nhưng dần dần, tôi cũng bắt đầu vui vẻ hết mình cùng cậu ấy.

So với lúc trước kỳ nghỉ xuân, tôi đã hoạt bát hơn rất nhiều.

Giá như những ngày như thế này cứ tiếp diễn mãi thì tốt biết bao…

Lúc đó, tôi khi học lớp một đã nghĩ như vậy.

Thế nhưng, thời gian chẳng bao giờ chịu dừng lại chỉ vì mong ước của tôi.

Những ngày tháng tươi đẹp ấy… cuối cùng cũng đi đến hồi kết.

Ngày trước khi chuyển đi.

Ryou nói, “Vì là lần cuối rồi mà”, và dẫn tôi đến chân ngọn núi mà hai đứa từng chơi trước đây.

Sau đó, bọn tôi bắt đầu leo lên núi cùng nhau.

Tôi có hỏi cậu ấy là định làm gì, nhưng Ryou hoàn toàn không trả lời.

“Lên tới nơi thì sẽ biết.”

Chỉ nói có vậy.

Bước chân Ryou rất nhanh, tôi phải cố hết sức mới theo kịp.

Khi đã bắt đầu mệt, chân cũng đau lên, thì Ryou đột nhiên dừng lại.

“Cuối cùng cũng đến rồi! Yuri, bên này nè! Theo tớ!”

Ryou bỏ tôi lại và chạy thẳng về phía trước.

“Đ-đợi tớ với, Ryou!”

Tôi cuống cuồng chạy theo sau.

Đúng là con trai có khác, chân chạy nhanh thật, tôi phải mất một lúc mới đuổi kịp.

Bọn tôi chạy hết đường mòn trên núi, đến một bãi đất trống.

Ngay lúc ấy —

Cảnh tượng hiện ra trước mắt khiến tôi nghẹt thở.

“Thế nào hả Yuri? Tuyệt vời đúng không!”

Trước mắt tôi là…

Một thảm hoa báo hiệu mùa xuân đã đến, nở rộ khắp nơi xung quanh.

Hoa cải, hoa crocus, hoa forsythia… đủ loại hoa đang nở rộ.

Mỗi khi gió thổi qua, từng cánh hoa lại bay lượn trong không trung.

Cảnh tượng ấy như bước ra từ một giấc mơ — tôi vẫn còn nhớ mãi.

Thật sự rất đẹp.

“T-tuyệt thật. Đẹp quá chừng luôn!”

“Đúng không! Lần trước mình leo núi, kể lại với chú bán kẹo trong tiệm tạp hóa, chú ấy đã chỉ chỗ này cho tớ! Tớ quyết định là phải cho Yuri thấy nơi này vào ngày chia tay!”

Ra là vậy. Vậy nên cậu mới cố gắng kéo tôi đến đây.

“C-cảm ơn cậu, Ryou. Tớ vui lắm!”

“Thế thì tốt rồi! Nhi hí hí hí!”

Bị Ryou cười kéo theo tôi cũng bật cười thật lớn.

Vì tôi nghĩ chắc sẽ chẳng còn dịp nào được cười với cậu ấy nữa, nên tôi đã cười hết sức, cười đến nghẹt thở.

Sau khi cả hai đã cười no nê, Ryou nghiêm túc nhìn tôi và nói:

“Yuri. Cậu nên tự tin lên mới phải! Cậu dễ thương lắm, và ở bên cậu tớ thấy rất vui. Nên đừng nghĩ mình là người vô dụng nữa, được không?”

Những lời không thể tin nổi vừa thoát ra từ miệng Ryou.

Cậu ấy gọi tôi “dễ thương”.

Tôi vốn bị mọi người ở trường gọi là “con nhỏ đầu xù câm như hến”, nên hoàn toàn không có chút tự tin nào về ngoại hình.

Chưa từng có bạn nam nào nói với tôi như vậy.

“C-cậu nói thật hả? Tớ… tớ dễ thương thật sao?”

“Thật mà! Nếu cậu cư xử vui vẻ hơn, chắc chắn sẽ được rất nhiều người thích! Cậu sẽ còn dễ thương hơn nữa! Tớ nói thì chắc chắn không sai đâu!”

“C-cảm ơn cậu… tớ vui lắm…”

Chắc lúc ấy mặt tôi đỏ như quả táo chín mất thôi.

Đến giờ tôi vẫn nhớ cảm giác hạnh phúc đó.

Tôi cứ luôn nghĩ: ‘Làm gì có ai thích mình…’

Lúc nào cũng nghĩ toàn những điều tiêu cực như vậy, nhưng chính lời nói của Ryou đã khiến tôi thay đổi.

Lần đầu tiên, tôi có thể bắt đầu tin vào chính bản thân mình.

Có lẽ vì thế, mà tôi đã bất chợt thốt ra lời hứa này:

“R-Ryou này! Đến lần sau gặp lại, tớ sẽ trở nên thật thời trang! Trở nên thật dễ thương! Nên… n-nên… nếu có lần sau gặp lại, cậu vẫn làm bạn với tớ được không? Vẫn chơi cùng tớ nhé…?”

Tôi nhắm chặt mắt, dồn hết can đảm để nói ra điều đó.

Nếu bị từ chối thì sao?

Bình thường tôi sẽ nghĩ thế, nhưng lần này tôi đã cố gắng dũng cảm. Cố gắng thật nhiều.

Nếu không nói ra bây giờ, tôi sẽ hối hận mất.

Chính suy nghĩ ấy đã khiến trái tim tôi chuyển động.

“Cậu đang nói gì thế, Yuri. Bọn mình đã là bạn rồi mà? Lần sau gặp lại, rồi lần sau nữa, chúng ta vẫn sẽ chơi cùng nhau! Tớ rất mong được thấy phiên bản dễ thương hơn nữa của cậu đấy!”

“Ừ, ừm!”

Gió thổi, cỏ hoa lay động.

Tôi và Ryou móc ngón tay út lại, cùng nhau hứa hẹn.

Không ai biết bao giờ mới có thể gặp lại.

Thế nhưng, nếu tình cờ gặp lại Ryou, tôi nhất định muốn cho cậu ấy thấy một phiên bản thật xinh đẹp, thật lộng lẫy của mình.

Tôi đã nghĩ như vậy, rất mãnh liệt.

Giờ nghĩ lại, có lẽ đó là lần đầu tiên…

Lần đầu tiên tôi thích ai đó nhiều đến như vậy.

Nhưng sau đó…

Một bi kịch đã ập đến với tôi và Ryou.

—-----------------------

Sau khi chúng tôi thực hiện lời hứa, tôi và Ryou cùng nhau xuống núi trước khi trời tối và đi bộ về nhà.

Cho đến lúc được gặp lại, tôi sẽ không thể cùng cậu ấy đi bên nhau nữa. Cũng sẽ không thể nhìn thấy gương mặt góc nghiêng của cậu ấy nữa.

Vì vậy, tôi muốn nắm tay cậu ấy lần cuối cùng.

Nhưng vì hơi ngượng ngùng, lòng tôi cứ nhột nhạt…

Rốt cuộc, tôi đã không thể nắm tay cậu ấy được.

Lúc đó, tất cả những gì tôi có thể làm chỉ là lén nhìn Ryou từ bên cạnh mà thôi.

“Không biết bao giờ mới gặp lại nhỉ—”

Vừa ngước nhìn bầu trời nhuộm màu hoàng hôn, Ryou vừa nói như vậy.

“T-tớ cũng không biết nữa. Nhưng... đến lúc gặp lại, tớ sẽ học cách ăn mặc thật đẹp. Tớ sẽ trở nên dễ thương hơn nữa.”

“Ừ! Tớ cũng phải trở nên ngầu hơn để không thua kém gì cậu cả—”

“C-cậu đã ngầu lắm rồi mà, Ryou…”

“Ể? Cậu vừa nói gì à?”

“K-không có gì đâu. Cậu đừng để ý. Tớ chỉ lẩm bẩm thôi mà.”

Vì tôi nói quá nhỏ nên có lẽ cậu ấy đứng sát bên cũng không nghe thấy.

Ryou có hơi ngốc nghếch ở chỗ đó đấy. Không biết là may hay không khi cậu ấy không nghe thấy nữa…

“Nếu mai mốt có gặp lại, mình lại chơi cùng nhau nhé!”

“Ừ! Chúng ta sẽ cùng nhau tạo thật nhiều kỷ niệm!”

Chỉ cần nghe được lời “chúng ta sẽ lại chơi cùng nhau” thôi, tôi cũng đã thấy hạnh phúc lắm rồi.

Nhờ gặp được Ryou, bản thân tôi đã thay đổi rất nhiều điều. Tôi đã có được một chút tự tin, và cảm giác chấp nhận bản thân cũng tăng lên.

Và hơn hết…

Tôi đã biết đến tình yêu. Tôi đã biết thế nào là yêu thương một người từ tận đáy lòng.

Lần sau khi gặp lại, tôi muốn cho cậu ấy thấy một phiên bản bản thân thật xinh đẹp. Tôi muốn được nắm tay cậu ấy.

Tôi muốn lại cùng chơi đùa với Ryou.

Vừa đi bên cạnh cậu ấy, tôi đã nghĩ như vậy… nhưng…

Định mệnh tàn nhẫn bất ngờ ập đến.

“Xe mất kiểm soát kìa! Tránh ra mau!!”

Những người lớn đang đi phía trước bỗng hét lên.

Lúc đó, tôi không hiểu “xe mất kiểm soát” là gì, nên chỉ biết đứng sững lại khi nghe thấy tiếng hét.

“Này, hai đứa kia! Mau tránh ra khỏi đó đi!!”

Nhờ tiếng hét ấy, tôi mới bắt đầu hiểu được chuyện gì đang xảy ra.

Từ phía trước – nơi lúc nãy người lớn vẫn còn đang đi.

Một chiếc xe hơi đang lao đến với tốc độ cực nhanh. Tôi có thể thấy rõ có một cặp vợ chồng già đang ngồi trong xe.

Nếu cứ thế này thì chắc chắn sẽ bị đâm. Có thể sẽ chết.

Dù biết vậy, tôi vẫn không thể làm gì được.

Trước cái chết đang lao đến, tất cả những gì tôi có thể làm chỉ là đứng yên tại chỗ.

Mình… sắp chết rồi.

Chẳng lẽ lại chết ở nơi như thế này sao?

Khi tôi đang nghĩ như vậy—

“Yuri! Tránh ra mau!!”

Ngay khoảnh khắc chiếc xe mất kiểm soát gần như lao tới sát bên, Ryou – người đi cạnh tôi – đã đẩy mạnh tôi sang một bên.

Tầm nhìn của tôi chao đảo dữ dội, và cơ thể tôi bị hất ra khỏi đường lao thẳng của chiếc xe.

Nhờ Ryou, tôi đã thoát khỏi cú va chạm trong gang tấc.

Nhưng Ryou – người đã cứu tôi – thì không bình an vô sự.

Rầm!!

Một âm thanh nặng nề bất ngờ vang lên khiến màng nhĩ tôi rung lên.

Lúc đầu, tôi không biết đó là âm thanh gì, nhưng nhờ phản ứng của những người lớn xung quanh, tôi dần hiểu ra.

“Có một đứa trẻ bị đâm rồi!”

“Gọi xe cứu thương ngay!!”

“Máu chảy từ vai nó kìa! Mau sơ cứu đi!!”

Hóa ra, âm thanh đó là tiếng va chạm giữa vai của Ryou và chiếc xe mất kiểm soát.

Ryou – người vừa mới đi bên cạnh tôi – đã bị hất văng mấy mét về phía sau và ngã gục xuống đất.

Máu bắn tung tóe khắp nơi, nhìn là biết vết thương rất nặng.

Những người lớn chạy tới, cố gắng sơ cứu cho Ryou.

Mọi người xung quanh đều vội vã chạy tới bên Ryou, lo lắng cho cậu ấy.

Còn tôi…

Tôi không thể làm được gì cả.

Tôi sợ hãi đến mức không thể nhúc nhích nổi.

Để cứu tôi, Ryou đã hy sinh chính mình.

Sự thật đó khiến tim tôi đau đớn không chịu nổi.

Chính tôi là người đã làm tổn thương người mình yêu quý nhất.

Ryou – người mà chỉ vừa nãy thôi còn cười nói vui vẻ – giờ đang gồng mình chịu đựng cơn đau khủng khiếp, nước mắt trào ra.

Tôi không thể chịu nổi khi nhìn thấy cảnh ấy.

Tôi thậm chí còn không thể đến gần cậu ấy.

Người lẽ ra phải bị đâm là tôi.

Thế mà Ryou lại…

Tất cả là tại tôi. Tôi đã làm tổn thương Ryou. Nếu tôi cẩn thận hơn, nếu tôi tránh được kịp thời, thì đã không có chuyện này xảy ra.

Ryou đã không phải bị thương.

Nếu Ryou chết… thì tất cả là lỗi của tôi.

Những suy nghĩ tiêu cực và hình ảnh về một tương lai u tối cứ lặp đi lặp lại trong đầu tôi.

Và rồi…

Tôi… chỉ có thể bật khóc tại chỗ.

Khoảng năm phút sau, xe cứu thương mới tới và đưa Ryou đi cấp cứu.

Nhưng tôi… chỉ biết đứng nhìn theo.

Tôi không thể ở bên cậu ấy. Cũng không thể nói lời cảm ơn.

Và thế là… tôi và Ryou chia xa tại nơi đó.

—-----------------------------

Ngày hôm sau sau khi tai nạn xảy ra.

Tôi – người đã hoàn tất việc chuyển nhà – chỉ biết nhốt mình trong căn phòng mới.

“Tối hôm qua tại khu Raraku, đã xảy ra một vụ tai nạn do tài xế cao tuổi lái xe mất kiểm soát. May mắn thay không có ai tử vong, nhưng vụ tai nạn đã khiến 10 người bị thương nặng và nhẹ. Người tài xế – một ông lão 90 tuổi – khai rằng: ‘Đột nhiên xe tăng tốc. Tôi không có lỗi. Do xe có vấn đề.’”

Từ phòng khách, tiếng bản tin trưa vang lên.

Nếu những lời của nữ phát thanh viên là thật, thì Ryou vẫn chưa chết.

Nhưng việc cậu ấy bị thương nặng là điều chắc chắn.

Biết đâu sẽ để lại di chứng vĩnh viễn.

Nếu vậy, thì chắc chắn lỗi là do tôi.

Tôi muốn xin lỗi cậu ấy. Tôi muốn đến thăm cậu ấy.

Nhưng tôi còn chẳng biết nhà Ryou ở đâu.

Bây giờ, tôi chẳng làm được gì cả…

Tôi chỉ có thể cuộn mình trên giường, trách móc bản thân suốt.

Lẽ nào mọi thứ sẽ kết thúc như thế này?

Lẽ nào tôi sẽ mãi hối hận thế này sao?

Rồi sẽ có lúc tôi quên mất Ryou chăng?

Khi sự hối hận như muốn phủ lên trái tim – thứ mà tôi đã vất vả lắm mới thay đổi được – một lớp kính dày lạnh lẽo lần nữa…

Thì đột nhiên, tôi nhớ ra lời hứa hôm đó.

“Lần sau gặp lại, tớ sẽ ăn mặc đẹp hơn! Tớ sẽ trở nên dễ thương hơn!”

Phải rồi.

Tôi không nên tự trách bản thân nữa. Không nên khóc nữa. Không nên phủ nhận chính mình nữa.

Bởi vì…

Từ sau khi tôi hứa điều đó… tôi đã quyết định sẽ thay đổi.

Tôi đã hứa với lòng mình rằng, lần sau gặp lại, tôi sẽ thật thời trang, thật dễ thương!

Tôi sẽ trở thành một phiên bản mới đầy tự tin của chính mình!

Khi nào đó nếu lại có cơ hội gặp Ryou, tôi sẽ là một con người mới và nói với cậu ấy rằng:

“Cảm ơn cậu vì đã cứu tớ hôm đó.”

Chính suy nghĩ ấy đã hàn gắn trái tim đang rạn nứt của tôi và tiếp thêm sức mạnh cho tôi.

Tôi không biết bao giờ mới gặp lại cậu ấy.

Nhưng để chuẩn bị cho khoảnh khắc tình cờ đó, tôi sẽ thay đổi bản thân!

Kể từ ngày hôm ấy, tôi bắt đầu nỗ lực thay đổi chính mình.

Tôi mè nheo với mẹ để được mua tạp chí thời trang mới nhất, thử đổi kiểu tóc,…

Những gì tôi làm được, tôi đều thử hết.

Để một ngày nào đó, khi lại được gặp cậu, tôi có thể dùng chính giọng nói của phiên bản đã thay đổi ấy, nói lời cảm ơn tới Ryou.

Cho đến khi gặp lại Ryou, tôi đã không ngừng nỗ lực.

Bình luận (2)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

2 Bình luận

để rồi em bất lực nhìn main theo con khác :D
Xem thêm