Sau Khi Bảo Vệ Cô Gái Xin...
水戸前 カルヤ ひげ猫
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Light Novel Vol 1 (Hoàn thành)

Chương 14: Quá khứ

2 Bình luận - Độ dài: 968 từ - Cập nhật:

Enjoy!

----------------------

Chương 14: Quá khứ

Một lúc sau khi rút thăm, đến lượt hai đứa tôi.

“Rồi! Cặp tiếp theo, chuẩn bị đi nào. Lại đây đi!”

Theo lời chỉ dẫn của Hana-sensei, bọn tôi tiến đến gần lối vào.

“Này, Keidou và Sazanami. Hai em cứ đi thẳng con đường núi trước mặt. Trên đường sẽ có một ngã rẽ, nhưng sẽ có bảng chỉ dẫn. Hãy làm theo hướng dẫn đó nhé. Thế thì, tận hưởng tuổi trẻ hết mình đi nào!”

Hana-sensei nở một nụ cười rạng rỡ rồi đẩy mạnh vào lưng chúng tôi.

“Vậy đi thôi.”

“Ừ.”

Thế là tôi và Yuri bắt đầu bước đi trên con đường mòn tối đen như mực.

Có lẽ đã khoảng mười phút kể từ lúc bắt đầu đi trên con đường núi.

Lúc đầu tôi cứ nghĩ chỉ mất khoảng mười phút là xong, nhưng vẫn chưa thấy ngã rẽ đâu cả, có vẻ sẽ mất nhiều thời gian hơn tưởng tượng.

“Uwaa~ mấy cái bẫy vừa rồi khiến mình lạnh cả gáy luôn ấy. Ai ngờ lại có yếu tố kinh dị thật đấy!”

Giữa bóng tối thế này, Yuri vẫn cười tươi nổi bật hơn bất cứ thứ gì.

Trên đường đến đây, mấy cái bẫy ma quái do giáo viên và ban tổ chức sắp đặt cứ lần lượt xuất hiện.

Nào là người mặc đồ trắng đột nhiên xuất hiện, nào là tiếng cười kỳ quái vang lên từ đâu đó.

Nếu là con gái bình thường chắc sẽ hét toáng lên vì sợ rồi... Nhưng Yuri thì khác.

“Uwaa! Ryou, cậu thấy cái đó không!? Thật quá trời luôn á!”

“Ehh!? Hình như nghe thấy tiếng cười đó! Lại gần xem thử được không!?”

“Mình kết bạn được với ma thì sao nhỉ?”

Những phản ứng kiểu như vậy cứ tiếp diễn liên tục, chẳng có chút gì gọi là sợ hãi.

Thậm chí vì tò mò quá mức, mấy người đóng vai ma còn bối rối vì không biết phải phản ứng ra sao.

“Cậu thật sự phấn khích hả? Mắt còn lấp lánh dữ dội nữa kìa?”

“Ừ thì, từ nhỏ mình đã thích mấy thứ như ma quái rồi. Mấy hiện tượng kỳ bí là sở thích luôn đó! Nên mà thấy tận mắt như này là phấn khích lắm luôn á!”

“V-Vậy hả… khá là hiếm đó nhỉ.”

Tôi cười gượng nhìn Yuri đang phấn khích không giấu nổi bên cạnh.

Mà, chuyện này là sao chứ? Tình huống đi hoàn toàn khác với “Motip thường thấy” rồi.

Bình thường thì tôi sẽ bắt cặp với Hinami, rồi gặp rắc rối gì đó — kiểu như thế.

Nhưng lần này không phải vậy, nên tôi càng cảm thấy có điềm chẳng lành.

Đang nghĩ vậy thì đột nhiên Yuri dừng bước.

“Hử? Có chuyện gì vậy Yuri?”

“Có ngã rẽ kìa.”

Đúng như Yuri nói, phía trước xuất hiện một ngã ba, với bảng chỉ dẫn có hai hướng.

Một trong số đó ghi “Tham gia thử thách can đảm xin rẽ phải.”

Theo lời Hana-sensei thì chỉ cần đi theo chỉ dẫn trên bảng là được.

Tôi liền định rẽ phải, nhưng không hiểu sao Yuri lại không đi theo sau tôi.

“Có chuyện gì sao?”

“Này Ryou, thay vì qua phải... mình thử rẽ trái đi?”

“Ể? Trái á?”

“Ừ. Lúc nãy trước khi bắt đầu thử thách, mình có xem sơ qua bảng hướng dẫn. Dù rẽ trái thì vẫn tới được điểm đến. Chỉ là, rẽ trái sẽ mất thời gian hơn một chút thôi.”

“Ờ, nhưng mà đi phải có vẻ ổn hơn chứ?”

“Thì vẫn còn thời gian mà. Mình đi đường trái đi. Với lại…”

Yuri nhẹ nhàng quay mặt đi và nói nhỏ:

“Tớ… muốn nói chuyện với Ryou. Chỉ hai đứa thôi.”

Sau một hồi bàn bạc, cuối cùng tôi là người nhượng bộ, và hai đứa rẽ sang con đường bên trái như Yuri đề nghị.

Con đường bên trái tất nhiên là rất yên tĩnh.

Mấy cái bẫy như ban nãy giờ không còn nữa, chỉ còn nghe tiếng la hét của nhóm sau hoặc tiếng chim rừng kêu rợn người.

Trong không gian tĩnh lặng này, chỉ có hai đứa tôi.

Dù lúc nãy không hề thấy căng thẳng gì, nhưng giờ tôi lại bắt đầu thấy hồi hộp.

Chắc là do câu nói của Yuri ban nãy.

“Muốn nói chuyện với Ryou.”

Hơn nữa, Yuri còn cố tình chọn đường mà không có người khác, tạo ra tình huống chỉ có hai người.

Nghĩ kỹ lại, đây đúng là tình huống khá “nguy hiểm” rồi.

“Này… Ryou, cậu rảnh chút không?”

Yuri đang đi bên cạnh tôi chợt lên tiếng.

“Ể? Ờ, ừm.”

Yuri im lặng một lúc, rồi với vẻ mặt u sầu, cất lời:

“Về vết thương ở vai của Ryou, có chuyện này tớ nhất định phải nói ra.”

“…Hả? Vai á?”

“Ừ. Dù tới giờ tớ vẫn khó tin, nhưng vẫn phải nói. Nên là, nghe tớ nói nhé…”

Tôi khẽ gật đầu.

“Lúc trưa, cậu có kể về vết thương ở vai nhỉ. Là do cậu cứu một cô gái khỏi tai nạn giao thông đúng không?”

“Ừ. Vì cô ấy sắp bị xe đâm, nên tớ lao ra đỡ. Kết quả là tớ bị đâm luôn.”

“Nếu tớ nói, cô gái đó đang đứng ngay trước mặt cậu bây giờ thì… Ryou sẽ nghĩ sao?”

“Hả?”

Khoan đã. Gì cơ? Cái… cái gì vậy?

Nếu lời Yuri nói là thật, thì người con gái tôi cứu khi đó…

“Yuri… cậu là cô gái năm đó sao!?”

Yuri im lặng vài giây, rồi ngẩng khuôn mặt đang cúi xuống.

“Ừ. Người con gái đó… chính là tớ.”

Bình luận (2)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

2 Bình luận