Sau Khi Bảo Vệ Cô Gái Xin...
水戸前 カルヤ ひげ猫
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Light Novel Vol 1 (Hoàn thành)

Chương 13: Chuyến dã ngoại của trường

3 Bình luận - Độ dài: 5,368 từ - Cập nhật:

Mừng dịp lễ 30/4, 50 năm thống nhất đất nước thì mình làm quả bom cho nó cháy nhể :3

Enjoy!

----------------

Chương 13: Chuyến dã ngoại của trường

Gần một tháng đã trôi qua kể từ lúc tôi lên cao trung. Và rồi, sự kiện lớn đầu tiên của đời học sinh cấp ba đã đến.

“Rồi—, nghe này mấy đứa—! Sensei sẽ giải thích về chuyến chuyến dã ngoại đây—! Nhớ nghe kỹ vào nha—!”

Cô giáo chủ nhiệm Hana-sensei cất giọng vang vọng khắp lớp học.

“Chuyến dã ngoại của trường là một sự kiện nhằm mục đích tăng cường sự giao lưu trong lớp. Tuy chỉ diễn ra trong hai ngày một đêm, nhưng nhân dịp này, hãy kết bạn thật nhiều nha—!”

Tại ngôi trường này, ngay sau khi nhập học, học sinh sẽ tham gia chuyến dã ngoại để gắn kết hơn trong lớp. Đây là một truyền thống được tổ chức hàng năm, và dù trường đã trở thành trường học chung nam nữ, truyền thống này vẫn không thay đổi.

“Rồi, giờ cô sẽ chia nhóm bằng cách rút thăm nhé~”

Hana-sensei vừa nói vừa đặt một chiếc hộp lên bàn giáo viên và tiếp tục.

“Trong hộp này có những mảnh giấy ghi từ A đến H, mỗi chữ có bốn tờ. Dựa vào đó mà chia nhóm nha!”

Lớp này có tổng cộng 32 học sinh. Nếu mỗi nhóm 4 người thì sẽ có 8 nhóm.

Và việc chia nhóm này, với tôi thì... cực kỳ quan trọng!

Bởi vì tôi…

Vẫn chưa có một người bạn nam nào cả!

Có lẽ vì từ đầu năm tôi đã thân thiết với Hinami, nên không chỉ bạn nam trong lớp mà gần như toàn bộ nam sinh trong khối đều tránh né tôi. Hơn nữa, từ lúc đến trường cho đến khi tan học, tôi luôn đi chung với Hinami, Koi-san và Yuri, nên hầu như không có cơ hội giao lưu với con trai.

Nghĩ lại thì, tôi chỉ luôn đi cùng ba cô bạn đó thôi.

Mà số nam trong lớp lại ít, họ đã có nhóm riêng cả rồi, khó mà bắt chuyện hay tiếp cận.

Vì vậy, nhân dịp chia nhóm này, tôi nhất định phải kết bạn được với con trai! Phải giao lưu thật nhiều!

“Rồi, bắt đầu từ dãy ghế phía hành lang, mọi người lần lượt lên rút thăm nhé. Cô sẽ truyền hộp xuống, cứ thế mà rút.”

Sau câu nói đó, học sinh lần lượt rút thăm.

Từng người một lần lượt rút, cuối cùng thì chiếc hộp cũng được truyền đến chỗ tôi.

Tôi hồi hộp đưa tay vào hộp và rút một tờ.

Tôi vẫn chưa xem bên trong là chữ gì. Đợi chút nữa khi bình tĩnh lại rồi hãy xem.

Khi tôi đang cố trấn tĩnh tinh thần, thì bên cạnh vang lên giọng nói:

“Ể? Ryou không xem trong đó viết gì à?”

Yuri nhìn tôi với ánh mắt tò mò.

“Ừ, tớ định đợi bình tĩnh hơn rồi mới xem. Tim đang đập thình thịch đây…”

“Ểê!? Chỉ là chia nhóm thôi mà cậu căng thẳng dữ vậy á!?”

“Yuri, cậu chẳng hiểu gì về tình cảnh của tớ cả. Tớ vẫn chưa có cơ hội giao lưu với các bạn nam trong lớp! Nên việc chia nhóm lần này cực kỳ quan trọng với tớ!”

Trước ánh mắt rực lửa quyết tâm của tôi, Yuri vừa cười gượng vừa đáp:

“V-Vậy à… Nhưng mà yên tâm đi! Chắc chắn cậu sẽ được cùng nhóm với mấy bạn nam khác thôi mà!”

“Hy vọng là vậy…”

“Không biết Ryou sẽ cùng nhóm với ai nhỉ~. Còn Koicchi với Hinami thì sao rùi?”

Yuri hướng mắt về phía Koi-san và Hinami, những người đã rút thăm xong.

Người đầu tiên lên tiếng là Koi-san.

“Tớ ở nhóm B nhé.”

Sau câu nói đó, Hinami cũng mở lời.

“Thật á!? Tớ cũng nhóm B đó! Tuyệt quá! Được cùng nhóm với Koi-chan!”

Ồ, ra là vậy.

Nhóm B xem như đã có hai người.

Người đầu tiên là "nữ hoàng máu S cực nặng", Koi-san.

Người thứ hai là “mỹ nữ ngàn năm có một”, Hinami.

Cá tính mạnh đến mức chỉ biết cười trừ.

“Thật luôn!? Hai người cũng nhóm B à!? Tớ cũng vậy đó!”

Ủa, gì thế này, vi diệu vậy?

Cả ba cô bạn thân đều cùng nhóm — xác suất gì mà kinh khủng thế này? Ông trời hôm nay hào phóng thật đấy.

“Yay~! Vậy là tớ được cùng nhóm với cả Koi-chan lẫn Yuri! Thích quá đi~!”

Ngay bên cạnh tôi, Hinami đang nhảy cẫng lên vì vui mừng với kết quả bốc thăm.

Còn Koi-san thì chỉ nhẹ nhàng nói:

“Ara, thì ra phép màu cũng có thể xảy ra ngay trước mắt nhỉ.”

Vẫn luôn điềm tĩnh như thường lệ. Khác hẳn với Hinami mơ mộng, Koi-san lúc nào cũng có vẻ trầm tĩnh.

“Không biết người thứ tư sẽ là ai nhỉ~. Biết đâu lại là Ryou chẳng hạn. Mà chắc không có chuyện đó đâu ha~.”

“Này, cậu vừa lỡ dựng flag rồi đó hả?”

Sao mà giống mấy tình huống trong truyện thế này? Tôi bắt đầu có linh cảm về kết quả bốc thăm của mình rồi đấy.

Không không không! Chuyện đó không thể nào! Mới chỉ là một cái “flag”, chưa phải định mệnh hay kết quả gì cả!

Xin lỗi nha, nhưng để thực hiện sứ mệnh kết bạn với đám đực rựa, tôi cầu mong đừng rơi vào nhóm B!

Làm ơn đi, ông trời ơi! Ban cho con một chút may mắn!

Sau khi trấn tĩnh lại, tôi mở tờ giấy trong tay ra.

Ngay khi nhìn thấy chữ viết trên tờ thăm, tôi cứng đờ lại như thể đang đứng giữa một trận bão tuyết lạnh thấu xương.

Giỡn mặt à...

“Are? Sao thế Ryou-kun? Cậu cứng đơ ra ngay khi nhìn tờ thăm...”

Hinami thắc mắc trước hành động bất thường của tôi, liền ghé mắt nhìn vào tờ thăm từ bên cạnh.

“Ừm... Nhóm của Ryou-kun là... Ể!? Cùng nhóm B với tụi mình luôn nè! Vui ghê á!”

Trước lời Hinami, có lẽ Koi-san và Yuri cũng không giấu nổi sự xáo trộn trong lòng, liền lập tức nhào đến.

“Thật luôn~! Cậu đúng là thu hoạch trọn bộ cái flag rồi đó~!”

“Ara, người cuối cùng lại là cậu à. Có hơi... tiếc ghê.”

Khốn thật...

Tại sao chứ?

Tại sao lúc nào cũng thành ra thế này!?

—-------------------

Một tuần sau ngày bốc thăm.

Cuối cùng ngày diễn ra chuyến dã ngoại cũng đã đến.

Tại quảng trường – nơi tập trung – Hana-sensei đang cầm loa phát thanh và bắt đầu diễn thuyết sôi nổi trước mặt tụi tôi – lũ học sinh năm nhất.

“Chào buổi sáng, các em! Hôm nay là ngày mà ai cũng mong chờ – Chuyến dã ngoại của trường! Đây là sự kiện lớn đầu tiên trong đời học sinh cấp ba! Hãy tận hưởng hết mình và tạo ra thật nhiều kỷ niệm đẹp nhé! Rõ chưa!?”

Hana-sensei vừa sáng sớm đã hét lớn như vậy khiến xung quanh vang lên đồng thanh:

“““Uoooooooohhh!!!”””

Cứ như tiếng hò reo của các thợ săn chuẩn bị lên đường đi săn. Ai nấy đều đang rất hào hứng.

“Phản ứng tốt lắm! Đúng là học sinh cao trung rồi! Ồ, vừa hay xe buýt cũng tới rồi. Giờ thì các lớp xếp hàng theo nhóm, nghe theo chỉ dẫn của giáo viên chủ nhiệm để di chuyển nhé!”

Như lời Hana-sensei, gần quảng trường là dãy xe buýt lớn mà tụi tôi sẽ đi. Đúng là trường từng là trường nữ sinh danh giá, xe buýt ở đây toát lên vẻ sang trọng đến mức tôi tưởng bên trong còn có cả đèn chùm nữa chứ. 

Trông thôi cũng đủ biết ngồi sẽ rất thoải mái.

“Lớp A lên xe này nhé, cứ ngồi từ trong ra.”

Theo chỉ dẫn, tụi tôi – lớp A – bắt đầu lần lượt bước lên chiếc xe dừng ngay trước mặt.

Từ đây đến chỗ nghỉ sẽ mất gần hai tiếng.

Khoảng thời gian trên xe này, với tôi mà nói - vô cùng quan trọng.

Ngồi hai tiếng liền trên xe buýt là cơ hội vàng để thân thiết hơn với các bạn nam trong lớp. Tôi sẽ ngồi cạnh ai đó và bằng mọi giá, sẽ kết bạn được!

Trong chuyến dã ngoại này, tôi nhất định phải kết bạn được!

Ngay lúc người học sinh đầu tiên chuẩn bị bước lên xe, thì—

“Hana-sensei, em xin phép có ý kiến ạ.”

Giọng Koi-san vang lên, thu hút sự chú ý của Hana-sensei và tất cả học sinh xung quanh.

“Ừm? Có chuyện gì vậy, Koi?”

“Về chỗ ngồi trên xe buýt, để dễ di chuyển theo nhóm sau này, em nghĩ nên cho các nhóm ngồi cùng nhau thì sẽ thuận tiện hơn.”

Hả?

Koi-san vừa nói gì cơ?

Ngồi theo nhóm?

“À—. Đúng rồi nhỉ, như vậy sẽ tiện hơn thật. Rồi, vậy thì chỗ ngồi trên xe sẽ chia theo nhóm! Bắt đầu từ nhóm A ngồi trong cùng nhé!”

Đợi chút đâaaaaa!!!

Koi-san, cậu vừa nói cái gì vậy!?

Tôi đã trông đợi khoảng thời gian trên xe để có thể thân thiết hơn với các bạn nam cơ mà!?

Tại sao thanh xuân của tôi cứ bị cản trở hoài vậy!?

Có gì đó sai sai rồi đúng không!?

Mà Koi-san, đột nhiên cậu lại đề xuất cái quái gì thế!?

“Vậy thì Yuri, ngồi với tớ nha?”

“Ừ! Không vấn đề gì luôn~!”

Koi-san sau khi rủ Yuri ngồi cùng thì quay mặt nhìn về phía tôi.

Ơ… Sao lại nhìn tôi?

Không đúng… phải nói là… như đang thăm dò phản ứng của tôi thì đúng hơn…

Khoan đã.

Hana-sensei vừa nói là ngồi theo nhóm, đúng không?

Mà nhóm của tôi thì gồm có: Koi-san, Yuri, và...

Á…

Ngay lúc đó, tôi hiểu tại sao Koi-san lại nhìn về phía tôi.

Ngồi cạnh tôi, theo thứ tự, chỉ còn mỗi Hinami!

Cô ấy đã tính toán từ trước rồi!?

Ngay từ đầu đã âm mưu gài tôi vào vị trí đó sao!?

Nhận ra hoàn cảnh trớ trêu mình đang rơi vào, mặt tôi cứng lại vì sốc.

Thấy vậy, Koi-san chỉ khẽ:

“Phì.”

Cười nhẹ khịt mũi.

Chết tiệt! Cô ta là kẻ chủ mưu!

Lại bị gài bẫy nữa rồi! Cô ấy cố ý đề xuất với Hana-sensei chỉ để tôi ngồi cạnh Hinami thôi à!?

Đồ S ngầm này! Nhất định có ngày tôi sẽ kiện cô!

“Rồi, nhóm A ngồi vào sâu trong xe đi. Không còn nhiều thời gian nữa, nhanh lên nào!”

Bị Hana-sensei giục, tôi không thể chống cự lại, đành ngoan ngoãn bước theo nhóm A ngồi vào dãy ghế trong cùng.

Có lẽ tôi có thể chống lại… nhưng nếu đối đầu cùng lúc với giáo viên chủ nhiệm và công chúa S ngầm thì tôi thua chắc.

Giờ chỉ có thể chịu đựng. Đúng vậy, trại học ngoài trời chỉ mới bắt đầu. Tôi vẫn còn cơ hội thân thiết hơn với các bạn nam vào lúc khác.

Phải chịu đựng thôi.

Khi tôi vừa ngồi vào chỗ và đang tự trấn an mình thì—

“Ryou-kun, tớ ngồi cạnh cậu được chứ?”

Hinami nhìn tôi với ánh mắt có chút lo lắng.

“Ờ, ừ. Không sao đâu. Ngồi đi.”

“Thật hả!? Cảm ơn cậu nhiều!”

Gương mặt Hinami lập tức sáng bừng lên.

Nhân tiện thì, ngồi hàng ghế bên cạnh tôi là Yuri và thủ phạm tạo ra tình huống tréo ngoe này – Koi-san.

Nếu không có cái cô công chúa S ngầm kia, giờ tôi đã được ngồi cạnh một thằng bạn trong lớp rồi!

Tôi quyết định trả đũa bằng cách trừng mắt nhìn Koi-san như dã thú sắp vồ mồi.

Chắc chắn trong mắt cô ta giờ tôi đang phát ra âm thanh kiểu “Grrrrr!” rồi!

Cứ nhìn chằm chằm như thế được vài giây, cuối cùng Koi-san cũng nhận ra ánh mắt sắc như dao của tôi.

Sao rồi? Có sợ chưa?

—Tiếc là, cô ta chẳng hề sợ hãi gì cả. Vẫn giữ nguyên vẻ mặt lạnh như thường ngày.

Cô ta chỉ thản nhiên đưa tay phải ra trước mặt tôi rồi mấp máy miệng nói:

“Bắt tay nào.”

Bắt tay cái đầu cô á!! Tôi là chó chắc!?

Hồi cấp hai chỉ cần liếc mắt thế này thôi là mấy đứa con gái đã sợ chết khiếp, thế mà giờ chẳng có tí tác dụng nào!

Cuối cùng, cô ta còn mấp máy môi thêm câu:

“Cố mà tận hưởng đi nhé.”

Sau đó nháy mắt với nụ cười tiểu ác ma.

Đúng là S ngầm thật rồi!

Chắc chắn cô ta thấy vui khi trêu chọc tôi!

Ai đó làm ơn cứu tôi vớiiiiiiiii!!!

—----------------

Một giờ sau khi xe buýt khởi hành.

Bên trong xe tràn ngập tiếng nói chuyện vui vẻ của các bạn cùng lớp.

Tôi không nghe rõ họ đang nói chuyện gì, nhưng qua giọng điệu thì rõ là họ đang rất phấn khích.

Còn tôi thì...

“Hinami, cậu ổn chứ...?”

“Uu... Cảm thấy... khó chịu kinh khủng…”

Không khí căng thẳng bao trùm. Như lời nói của cô ấy, mỹ nữ nghìn năm có một đang ngồi cạnh tôi – Hinami – đã say xe.

T-tại sao lại thế này…!? Tại sao cứ liên tục xảy ra chuyện vậy!?

“X-xin lỗi nhé, Ryou-kun… Vì tớ bị say xe mà làm phiền cậu...”

“Không sao đâu, đừng lo.”

Nhìn gương mặt tái nhợt của Hinami, tôi cảm thấy tội nghiệp thật sự. Trông cô ấy khổ sở lắm...

Nhưng mà, khi nhìn kỹ hơn ở khoảng cách gần như thế này—dù đang yếu đuối—trông cô ấy vẫn rất dễ thương.

Ở trường, cô ấy lúc nào cũng nghiêm túc, học giỏi, lại được cả thầy cô lẫn bạn bè yêu quý.

Một Hinami hoàn hảo như thế, giờ đây lại đang vật vã thế này… khiến lòng tôi chùng xuống.

Tôi không thể làm ngơ được.

“Kh-khó chịu quá...”

“Chúng ta sắp đến khu nghỉ rồi. Cố chịu thêm chút nữa nhé.”

“Ừ...”

Dù phát ra giọng yếu ớt, Hinami vẫn cố gắng gượng chịu đựng.

Nhưng ngay lúc gần tới nơi nghỉ chân, tai họa lại giáng xuống.

“Thông báo đến các học sinh trường cao trung Tokinozawa.”

Đột nhiên, giọng của một người đàn ông trung niên vang lên trong xe. Là bác tài xế.

“Do phía trước có tai nạn nên đoạn đường đang bị kẹt xe. Xe sẽ chuyển hướng. Đường phía trước có nhiều khúc cua, xin hãy cẩn thận.”

Hả!? Nhiều khúc cua!?

Tôi chỉ cảm thấy điềm xấu thôi!

Ngay sau đó, xe buýt đổi hướng, rẽ khỏi đường cao tốc và bắt đầu tiến vào con đường núi quanh co.

Mỗi lần xe lắc sang trái, sang phải theo khúc cua, sắc mặt của Hinami lại càng tái đi thêm một chút.

Chết rồi chết rồi! Nguy hiểm thật rồi!

“R-Ryou-kun… Tớ phải làm sao đây… Xe lắc quá… Tớ… ugh…”

Cơ thể của Hinami nhỏ nhắn và mảnh mai. Trong tình trạng hiện tại, cô ấy không thể nào chống lại lực ly tâm của xe buýt...

Nếu cứ tiếp tục lờ đi thì rồi sẽ…

Nếu chuyện đó xảy ra thật thì nguy to rồi! Kh-không còn cách nào khác! Tuy là bất đắc dĩ, nhưng mình phải làm thôi!

"Hinami! Nắm lấy tay tớ đi! Với thân trên đã qua rèn luyện thì dù có bao nhiêu khúc cua tớ cũng sẽ giảm được độ rung lắc! Nắm chặt tay tớ rồi chịu đựng nhé!"

"Nhưng... phiền cậu lắm mà..."

"Không sao đâu! Cứ nắm đi, đừng để ý!"

"U-ừm!"

Hinami lập tức nắm chặt lấy tay tôi bằng cả hai tay và chuẩn bị đón những khúc cua tiếp theo.

Ngày trước lúc học võ, tôi cũng luyện cả phần thân trên nên khá tự tin. Dù có cua liên tục thì cơ thể tôi cũng sẽ không bị lắc quá nhiều.

Nhưng… cái cảm giác này là sao? Hình như có gì đó mềm mềm chạm vào tay tôi…

Tôi liếc nhẹ về phía Hinami để xác nhận thứ đang tạo ra cảm giác mềm mại ấy.

A… chính là ngực của Hinami…!?

Cô ấy đang cố gắng nắm lấy tay tôi nên chắc không để ý, nhưng… rõ ràng là nó đang đè thẳng lên đấy!?

Cái quái gì vậy trời!?

Tôi có nên nói cho cô ấy biết không!?

Nhưng nếu nói ra, có khi Hinami sẽ buông tay, và tình trạng say xe sẽ tệ hơn mất…

Chuyện đó tuyệt đối không thể để xảy ra! Nghĩa là…

Tôi phải chịu đựng cảm giác mềm mại này cho đến khi đến được trạm nghỉ sao!?

Không… không thể nào!!

Dù nghiêng về bên trái hay bên phải, ngực của Hinami đều ép sát vào tay tôi, và tôi phải chịu đựng cái tình huống khủng khiếp ngọt ngào này!?

"Khi nắm tay cậu, mình cảm thấy dễ chịu hơn rất nhiều. Cảm ơn cậu nhé, Ryou-kun."

Không thể nào nói ra chuyện ngực cổ đang chạm vào được!

Nhìn Hinami đang cố chịu đựng cơn say kế bên, tôi đành siết chặt răng và gồng mình giữ vững lý trí đang trực trào bay mất.

Dù sao thì… tôi cũng hơi bất ngờ khi thấy ngực của Hinami to thật đấy…

 Vừa gắng kiềm chế bản thân, tôi vừa cố gắng vượt qua quãng thời gian còn lại.

—------------------

Sau khi nghỉ chân ở trạm dừng, tình trạng của Hinami cũng dần ổn định lại.

Đến lúc bọn tôi tới chỗ nghỉ thì cô ấy đã hồi phục hoàn toàn như chưa có gì xảy ra.

Chắc nhờ việc nắm lấy tay tôi trong suốt chuyến xe mà cơn say cũng giảm bớt.

Chuyện ngực chạm ấy… tôi sẽ cất nó sâu trong ký ức vậy.

Sau khi đến nơi, bọn tôi lập tức bắt đầu hoạt động nhóm.

Sự kiện đầu tiên là nấu cà ri ở khu bếp ngoài trời gần đó.

Mỗi nhóm tự nấu phần của mình, nên tôi cùng Hinami, Koi-san và Yuri bắt tay vào chuẩn bị.

"Rồi~! Cùng nhau nấu món cà ri thật ngon nhé!"

"Ừ! Cà ri mà cả nhóm cùng nấu chắc chắn sẽ ngon lắm!"

Yuri và Hinami hăng hái cầm dao bắt đầu gọt khoai tây, cà rốt, rồi thái thịt heo.

Nhìn họ có vẻ đáng tin đó chứ… nhưng chỉ trong chốc lát thôi.

Khi tôi nhìn sang cách hai người dùng dao thì…

"Á à~ Mình định gọt vỏ khoai mà lỡ tay gọt luôn phần ruột rồi!"

"T-t-t-toang rồi Yuri ơi! Mình định gọt vỏ cà rốt mà bổ đôi luôn củ rồi!"

Hai người này vụng trong nấu ăn đến mức nào vậy trời…

Củ khoai tây to thế mà đã bị gọt bé tẹo, còn củ cà rốt thì không hiểu kiểu gì lại bị chém làm đôi.

"Hai cậu… chẳng lẽ chưa từng nấu ăn à?"

"“Ể? Bọn tớ nấu rồi mà?”"

"Hả!? Có rồi á!?"

Không thể tin nổi.

Nếu họ từng nấu ăn mà kết quả thế này thì…

"Vậy hai cậu giỏi nấu món gì?"

"Ừm… mì ly, chắc vậy!"

"Tớ cũng thế! Sở trường là món mì ly hương hải sản đấy!"

"Cái đó không gọi là nấu ăn nha!! Ai làm cũng giống nhau hết á!!"

Này thì hèn gì!

Trong anime romcom, nữ chính hậu đậu trong bếp cũng không đến mức này!

Mức độ của hai người này chưa chạm nổi level 1 luôn ấy!

Với kỹ năng thế này, nồi cà ri đáng lẽ thơm ngon sẽ thành món súp địa ngục mất thôi…

Làm sao bây giờ!?

Đang tuyệt vọng vì kỹ năng nấu nướng tệ hại của hai người, ánh sáng hy vọng bất ngờ xuất hiện.

"Thật là… Yuri với Hinami không tiến bộ gì nhỉ. Nào, hai người tránh ra chút. Để tớ làm."

Người nói là nữ hoàng S– Koi-san.

À đúng rồi!

Cô ấy nhìn khéo tay lắm, chắc chắn biết cắt gọt điêu luyện.

"Đến lúc tớ nghiêm túc ra tay rồi."

Ngay khi cầm dao, Koi-san bắt đầu thái cà rốt.

 "Tanh tanh tanh tanh tanh!"

Âm thanh nhịp nhàng vang lên.

Tuyệt vời!

Tôi biết ngay là cô ấy làm được mà!

"Giỏi thật đấy, Koi-san. Cậu nấu ăn giỏi nhỉ?"

"Tôi học từ nhỏ với ba mẹ nên biết chút ít thôi."

"Hể~ Vậy hả… Khoan đã. “Chút ít” là sao?"

Một linh cảm chẳng lành ập đến – và đúng là thế thật.

Dù ban nãy thái rất điêu luyện, nhưng chỉ sau chưa tới một phút...

"Bụt!"

Cùng âm thanh ấy, Koi-san cắt trúng tay.

"L-lại nữa rồi… đau quá…"

"Hả!? Cậu ổn không đấy!?"

"Ổn thôi. Chỉ xước nhẹ thôi mà."

Cái… gì vậy trời!?

Nãy còn ra vẻ chuyên nghiệp lắm, giờ chưa đầy một phút đã chảy máu rồi!?

May là không sâu, nhưng còn đâu phong thái “người biết nấu ăn” ban nãy!?

"Haiz~ Koicchi vẫn như xưa, cứ cầm dao là lại cắt trúng tay ngay."

 Yuri nói với vẻ đã quá quen thuộc với chuyện này.

"“Vẫn như xưa” là sao!?"

"Koicchi tay khéo nhưng cũng vụng nốt. Cắt gọt đẹp lắm nhưng dễ bị thương. Từ xưa đã thế rồi."

"… Thiệt luôn."

Khoan…

Vậy là trong nhóm chỉ có mỗi tôi biết dùng dao!?

Vừa mới đến nơi đã dính chuyện này nữa hả trời!?

Hết cách rồi!

Tôi vò đầu bứt tóc rồi cầm dao lên thay Koi-san.

"Được rồi! Để tớ thái nguyên liệu! Mấy cậu làm mấy việc khác đi!"

"Ừm, hiểu rồi, Ryou-kun!"

"Ồ! Nghe đáng tin cậy thật~ Vậy nhờ cậu nha, Ryou!"

"M-Mà... nếu tay tôi không bị thương thì tôi có thể tự làm được, nhưng lần này đành giao cho cậu vậy"

Ba cô gái bắt đầu di chuyển để chuẩn bị những việc khác.

Hinami thì rửa rau, Yuri thì vo gạo. Còn Koi-san, do bị thương ở tay nên bắt đầu nhóm lửa.

Dù kinh nghiệm nấu nướng của tôi không nhiều, nhưng so với ba người này thì tôi vẫn là người giỏi nhất trong nhóm.

Trong khi các nhóm khác có thể có nhiều người biết dùng dao, thì nhóm tôi chỉ có mình tôi, nên sẽ mất nhiều thời gian hơn.

Phải cố không để bị tụt lại mới được! Tôi tiếp tục thái nguyên liệu một cách đều đặn.

Lúc đó...

"Yuri. Tớ nhóm lửa xong rồi, cậu mang nồi đến nhé"

"Oki~ Koicchii!"

Tôi nhìn về phía Koi-san, ngọn lửa cháy lên dữ dội.

Tốt lắm, chuẩn bị lửa xong nhanh thật.

Yuri cho gạo vào nồi rồi từ từ mang nồi tiến về phía đống lửa.

Với nhịp độ này thì chắc kịp giờ nấu ăn đấy...

Nhưng tôi đã quá chủ quan.

"A! Không được rồi! Ryou tránh ra!"

Tôi nghe thấy tiếng Yuri hoảng loạn nên quay lại nhìn cô ấy thì…

Một cái nồi đã rơi khỏi tay Yuuri và bay thẳng về phía mặt tôi.

Ể…!?

Chuyện gì thế này!?

Không kịp phản ứng gì, cái nồi đập thẳng vào đầu tôi.

Đoảng! Nước gạo đổ ướt sũng người tôi.

Tóc tôi ướt nhẹp, bộ đồ thể dục cũng dính nước.

"X-x-x-x-xin lỗi Ryou! Tớ vấp phải đá rồi lỡ buông tay mất! T-tớ xin lỗi nhiều lắm! Làm sao bây giờ!?"

Yuri nhìn quanh hoảng loạn. Rõ ràng cô ấy không cố ý làm vậy.

Chỗ nấu ăn ngoài trời này khá dễ vấp ngã, vì đầy đá sỏi đủ loại kích cỡ nằm rải rác khắp nơi.

"Không sao đâu, Yuri. Cậu đâu cố ý. Trong balo tớ có bộ đồ thể dục, cậu giúp tớ lấy ra nhé"

"T-tớ xin lỗi nhiều lắm! Tớ sẽ mang khăn và đồ đến ngay!"

Yuri vội vàng chạy đi. Chưa đầy một phút sau, cô ấy đã quay lại với balo và khăn tắm.

"Là cái balo này đúng không!?"

"Ừ, cậu lấy áo thể dục ra giúp tớ với? Tụi mình không có nhiều thời gian, tớ sẽ thay đồ luôn ở đây"

"Rõ!"

Tôi bắt đầu cởi bộ đồ ướt ra. Áo bên trong cũng ướt sũng.

Dù có hơi ngượng khi cởi trần trước mặt con gái, nhưng tình huống bắt buộc thôi.

Khi tôi đang định mặc áo thể dục vào thì…

"Ể..."

Yuri bỗng nhiên thốt lên với vẻ mặt ngơ ngác. 

Gì vậy? Sao tự dưng lại như thế?

Khi tôi còn đang thắc mắc, Yuri nhẹ nhàng đưa tay chạm vào vai phải tôi.

"Ryou... tại sao trên vai phải cậu lại có vết sẹo...? C-cái sẹo này... chẳng lẽ..."

Ánh mắt Yuri nhìn vết sẹo trên vai tôi bỗng tràn đầy nỗi buồn.

"À... cái sẹo này ấy à... Là từ hồi tớ học lớp một, tai nạn giao thông. Có một người bạn bất ngờ chạy ra đường, tớ lao ra cứu cậu ấy. Thế là bị như vậy"

Trên vai phải tôi có một vết sẹo rõ rệt.

Nó là kết quả của một vụ tai nạn khi tôi cố cứu một cô bé khỏi bị xe tông hồi còn học lớp một.

May mắn là chỉ phần vai phải bị va chạm nên không quá nghiêm trọng, nhưng vết sẹo thì vẫn còn đến giờ.

Cô bé đó sau này đã chuyển đi, tôi cũng chẳng biết giờ cô ấy ở đâu, đang làm gì.

Nhưng tôi chưa bao giờ giấu vết sẹo này, cũng không thấy xấu hổ hay tự ti vì nó.

Thế nên tôi cũng chẳng để tâm khi người khác nhìn thấy.

Thế nhưng... lần này thì khác.

Phản ứng của Yuri khi thấy vết sẹo khiến tôi bối rối.

"Ryou... chẳng lẽ cậu chính là người đó... Không thể nào có sự trùng hợp đến vậy chứ..."

Gương mặt Yuri đột nhiên thay đổi, như thể đang nhớ lại một ký ức đau buồn.

Bình thường thì cô ấy luôn vui vẻ, năng động, có phần tưng tửng…

Ấy vậy mà hình ảnh đó như sụp đổ trước mắt tôi.

"C-cậu sao vậy, Yuri? Cứ nhìn mãi vết sẹo này... Trông nó đáng sợ à?"

"K-không! Không đâu! Tớ chỉ đang suy nghĩ một chút thôi!" 

"V-vậy à... Nếu thế thì không sao"

Cô ấy trông có gì đó lạ lạ. Nhưng tôi quyết định không hỏi thêm.

Dù trong lòng vẫn còn chút băn khoăn, tôi cố gắng lờ đi biểu cảm đó của Yuri.

Sau khi thay đồ xong, nhóm tôi cũng kịp hoàn thành bữa trưa trong thời gian quy định.

Tuy hơi sát nút, nhưng rốt cuộc vẫn ổn. Và món cà ri cũng rất ngon.

Tuy nhiên…

Trong lúc ăn, ánh mắt buồn buồn của Yuuri thỉnh thoảng lại đập vào mắt tôi—

Và nó cứ khiến tôi thấy bận lòng mãi không thôi.

—---------------

Sau bữa trưa, thời gian đã trôi qua khá lâu, bầu trời giờ đã tối đen.

Dù chỉ mới tám giờ tối, nhưng không khác gì giữa đêm khuya.

Vì đang ở trên núi, xung quanh tối om như mực. Thêm vào đó, hoàn toàn không nghe thấy tiếng xe cộ gì cả.

Bóng tối và sự im lặng. Hai thứ ấy đang chiếm lĩnh không gian.

Tất cả học sinh năm nhất được tập trung tại một bãi đất nhỏ nằm dưới chân núi.

Vài phút sau, giáo viên chủ nhiệm – Hana-sensei – xuất hiện trước toàn thể học sinh với cái loa cầm tay.

Cô hít một hơi thật sâu, rồi đưa loa lên miệng.

"Rồi, mọi người có mặt đầy đủ rồi nhỉ! Vậy thì, chúng ta sẽ bắt đầu sự kiện cuối cùng trong hôm nay – cuộc thi thử thách can đảm!! Hãy tận hưởng tuổi trẻ đi nào, các em!!"

"""Yeeeeeeahhhh!!!"""

Tiếng hò reo của học sinh vang lên, không thua kém gì sự nhiệt huyết của Hana-sensei.

Ngay sau lưng tụi tôi là một con đường nhỏ dẫn lên giữa sườn núi.

Từng cặp đôi sẽ bốc thăm ngẫu nhiên để cùng nhau đi bộ trong màn đêm đen kịt đó. Nghe đã thấy hồi hộp rồi,

Chưa kể dọc đường còn có những trò hù dọa do các thầy cô chuẩn bị sẵn.

"Được rồi mấy đứa! Bây giờ các giáo viên sẽ mang hộp thăm đến từng lớp, hãy bốc thăm để chọn cặp nha! Khi chuẩn bị xong thì cuộc thi sẽ bắt đầu đó!"

Sau lời của Hana-sensei, từng lớp được giáo viên chủ nhiệm hướng dẫn tiến hành bốc thăm.

Chỉ được ghép cặp với người cùng lớp. Nhưng nam nữ đều ngẫu nhiên.

Việc bốc thăm chọn cặp này làm ai cũng hồi hộp, nhưng tôi thì khác.

Tôi không còn ngây thơ nữa.

Bao nhiêu chuyện đã xảy ra trước đó, tôi hiểu rồi.

Kết quả bốc thăm á?

Chắc chắn sẽ lại rơi vào cái "kiểu quen thuộc" đó thôi!

Được rồi, tới luôn!!

"Tiếp theo là Keidou Ryou. Nào, bốc một lá thăm trong hộp đi. Trong đó có ghi số, ai trùng số thì thành một cặp. Hiểu chưa?"

"Vâng, thưa cô."

Tôi đã sẵn sàng tinh thần cho cái kết quả tôi biết trước, nên nhanh chóng rút một lá thăm.

Dù không cần nhìn tôi cũng biết rồi, nhưng cứ xem thử vậy.

Tôi nhìn số trên thăm vừa rút – là số "13".

Ra vậy. "Mỹ nữ ngàn năm có một" chắc cũng là số 13 đây.

Tôi cầm thăm trong tay và tiến về phía Hinami – người đã bốc xong từ trước.

"Hinami, cậu rút số mấy? Có phải là mười ba không?"

"Hả? Ừm, không phải. Tớ là số bảy đó."

"Vậy à, rồi rồi. Thế thì chuẩn bị... Hở? Đợi chút. Cậu vừa nói số mấy cơ?"

"Tớ rút được số bảy mà..."

"SỐ BẢY HẢAAAAA!!?"

Cái gì cơ!?

Theo logic thường thấy, thì chắc chắn người đi cùng tôi phải là Hinami chứ!? Sao lại lệch thế này!?

"Ryou-kun là số mười ba hả?"

"Ờ, ừ. Tớ là mười ba."

"Vậy à… Tớ đã mong là cùng số với Ryou-kun thì hay biết mấy…"

"Ể, xin lỗi. Cậu vừa nói gì cơ?"

Hinami đột nhiên nhỏ giọng khiến tôi theo phản xạ hỏi lại.

"À, không không! Không có gì đâu! Tớ đi tìm người cùng số đây! Gặp lại sau nha!"

"Ờ... ờ ờ."

Hinami rời khỏi chỗ tôi.

Hình như trông cô ấy có hơi buồn buồn... hay là tôi tưởng nhầm nhỉ?

Không không, khoan đã.

Quan trọng là người cùng cặp với tôi là ai!?

Tôi cứ nghĩ chắc chắn là Hinami, nhưng giờ sai bét.

Rốt cuộc là ai mới được chứ…

Khi tôi còn đang đảo mắt tìm kiếm thì nghe thấy một giọng nói:

"Ồ~ số mười ba à~ Không biết mình đi cùng ai đây~"

Hử?

Vừa rồi có phải nói là số mười ba không nhở?

Giọng điệu này… Chẳng lẽ là…

Tôi tiến lại gần chỗ Yuri – người vừa bốc thăm xong.

"Yuri… Cậu vừa nói là bốc được số mười ba à?"

"Ừm! Đúng vậy đó! Còn Ryou?"

"T-tớ cũng là số mười ba…"

"Ể… thật á?"

"Thật trăm phần trăm."

"Vậy là tớ với Ryou thành cặp rồi nhỉ."

"Ừ, vậy rồi. R-rất mong được giúp đỡ…"

"Ừm, tớ cũng vậy…"

Khoan đã nào ông trời ơi!?

Sao lại không cho con đường "định mệnh quen thuộc" diễn ra như mọi khi chứ!?

Mà thế này lại khiến tôi lo lắng theo cách khác nữa!?

Xin đấy, xin đừng có chuyện gì xảy ra nha!?

Tôi tha thiết cầu xin luôn đó!!

Bình luận (3)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

3 Bình luận

1% con bạc...
Xem thêm
Đen thôi đỏ là red
Tfnc:D
Xem thêm