Vol 7 (Đã hoàn thành)
Chương 23 : Trở thành màu vàng đi, Kirishima
9 Bình luận - Độ dài: 9,521 từ - Cập nhật:
Tôi và Tachibana cùng nhau đi bộ trên con đường lát đá dành cho người đi bộ, nơi treo đầy đèn trang trí.
Tono và mọi người đã lên tàu siêu tốc về trước.
"Người mà tui vẫn luôn theo đuổi, mối tình đầu không thể nào quên... chính là người đó, Shiro."
Tachibana đã nói như thế với Tono đang sững sờ đứng ngây người trên sân ga.
"Tui đã quyết định dọn khỏi căn phòng ở Kyoto, trở về Tokyo. Từ giờ sẽ không đến Kyoto nữa. Nên... hãy để tui nói chuyện với Kirishima lần cuối."
Vì chuyện trở thành như vậy, hai chúng tôi rời nhà ga, cùng bước đi trên đường phố Tokyo về đêm.
Gió lạnh buốt.
Nơi này khác hẳn Kyoto — những tòa nhà cao tầng mọc san sát, ánh đèn thành phố cũng rực rỡ hơn nhiều.
"Xin lỗi, Tachibana."
Tôi lên tiếng.
"Vì đã để em trở thành người mang bộ mặt lạnh lùng."
"Không sao đâu. Chỉ là tình hình dẫn đến như vậy thôi."
Do nghi ngờ của Tono dành cho Hayasaka, các mối quan hệ ở Kyoto suýt chút nữa thì tan vỡ. Mãi đến khi Tachibana chủ động thừa nhận mình là bạn gái cũ và nói rằng sẽ rời khỏi Kyoto, tình hình mới tạm thời ổn định. Bởi lẽ nguyên nhân khiến Tono bất an — tức người yêu cũ của tôi — sắp rời đi rồi.
Nhưng mà──
"Vốn dĩ em đã định làm như vậy. Với Tono, có lẽ em là một cô gái tệ hại cũng không chừng."
Ánh sáng từ những chùm đèn trang trí hắt lên gò má trắng mịn của Tachibana.
Âm thanh gót giày cô vang lên nhè nhẹ trên nền đường.
Tôi đi bên Tachibana trên đường phố Tokyo.
Dù có giữ im lặng cũng không cần để ý.
Bóng đêm yên tĩnh và dịu dàng bao bọc lấy cả hai.
Ngay lúc tôi lén liếc nhìn đôi môi ẩn sau lớp khăn quàng cổ của cô, Tachibana lại nhìn về phía trước, khẽ nói khi mắt dõi theo khoảng không xa xăm:
"Shiro, anh hãy trở về Tokyo đi."
Đó là câu nói vô cùng phù hợp để Tachibana thốt lên vào đêm nay, ở nơi này. Ít nhất là với tôi, câu nói ấy như một lưỡi dao sắc bén đâm thẳng vào tim.
Chúng tôi lại tiếp tục bước đi một đoạn nữa.
Rồi Tachibana dừng chân, quay người lại nhìn tôi, nhẹ giọng nói:
"Em không còn là một đứa trẻ nữa rồi."
Tôi chợt nhớ về khoảng thời gian cuối mùa đông năm cấp ba.
Khi ấy, tôi đang chìm trong bế tắc, không biết phải làm gì. Tachibana dẫn tôi ra khỏi trường, nói rằng muốn cùng tôi bỏ trốn, và cả hai đã bước đi trên con đê.
Khi đó, cô ấy từng nói về tương lai hai người sống cùng nhau ở một thị trấn nhỏ. Nhưng đó chỉ là mộng tưởng non nớt, Tachibana cũng hiểu rõ điều ấy. Cuối cùng, sấm xuân vang lên, trời đổ mưa, chúng tôi chỉ còn cách quay về theo lối cũ. Vừa đi trong mưa, cô ấy vừa khóc vì bất lực trước những giấc mơ trẻ con mình chẳng thể biến thành hiện thực.
Thế nhưng giờ đây, Tachibana đã không còn là cô gái năm ấy nữa.
"Em có thể sống một mình rồi."
Tachibana nói.
"Chúng ta hãy sống cùng nhau đi. Tiền nong để em lo. Giờ em đã có thể làm được đến mức ấy rồi."
"Nhưng mà..."
"Chỉ cần anh chuyển vào một trường đại học ở Tokyo là được. Em sẽ chờ anh. Nếu Shiro muốn kiếm thêm tiền, chỉ cần quay lại quán bar của mẹ làm thêm là được, chắc mẹ cũng sẽ vui lắm."
Tachibana đứng tại chỗ, níu lấy tay áo tôi.
"Chẳng phải đó chính là hình ảnh đại học mà Shiro từng tưởng tượng sao?"
Cô nói đúng.
Khi ấy, tôi từng mường tượng viễn cảnh đỗ vào ngôi trường mà Kunimi đang học, tiếp tục làm thêm ở quán của cô Rei.
Lên lớp, đọc tiểu thuyết trên ghế đá, lau ly rượu và gọt khoai tây trong quán bar.
"Hãy làm điều đó cùng em nhé."
Có lẽ điều Sakai gọi là "phù hợp" chính là như thế này. Những thứ gần gũi với ta nhất trong độ tuổi tràn ngập cảm xúc ấy lại là thứ phù hợp với ta nhất — dù tốt hay xấu.
"Nếu anh làm như thế..."
"Ừm, thì anh phải rời khỏi Kyoto. Vậy nên, có thể chuyện này sẽ tàn nhẫn với Tono."
Tôi không muốn làm điều như vậy.
Lúc Hayasaka và Tachibana cùng tôi — vì Miyamae làm cầu nối — cùng cười đùa, cô ấy từng nói như thế.
Nếu nói điều mà cô thật sự muốn làm — thì chính là chuyện này.
Muốn cùng tôi lặng lẽ sống ở Tokyo, chỉ hai đứa.
Vì mục đích ấy, cô đã bày tỏ rõ lập trường của mình.
"Em sẽ đợi anh ở Tokyo."
Đó là một lời ép buộc tôi phải đưa ra lựa chọn.
Là lời yêu cầu tôi không còn mập mờ nữa, mà hãy chọn cô.
Biểu cảm của Tachibana vô cùng bình thản, nhưng thoáng một nét u buồn. Điều đó như thể thời gian hoãn binh đã kết thúc. Trong lập trường mà cô thể hiện, có cả sự tàn nhẫn dành cho Tono.
Bởi lẽ, nếu điều ước của cô thành hiện thực, tức là quan hệ giữa người với người ở Kyoto cũng đi đến hồi kết.
Tachibana là một cô gái tốt bụng.
Vì vậy cô mới chờ đến tận bây giờ mới nói ra điều ấy.
Thế nhưng, cô vẫn nói ra rồi.
Dù biết lựa chọn ấy có thể sẽ làm ai đó tổn thương, cô vẫn giữ vững lập trường một cách đẹp đẽ.
"Em yêu anh, Shiro."
Tachibana bước đến bên cạnh tôi, bất ngờ đặt một nụ hôn lên má tôi. Môi cô lạnh buốt, mang theo dư vị của đêm đông.
Trên mặt tôi vẫn còn lưu lại dư hương và hương thơm của Tachibana.
"Em sẽ chờ anh."
◇
Từ sau khi trở về từ chuyến viễn chinh Tokyo, cuộc sống ở Kyoto bỗng như đánh mất một sắc màu nào đó.
Dù Tachibana đã lựa chọn ở lại Tokyo, gánh vác mọi thứ, nhưng sự việc đã đến nước này, thì không thể dễ dàng quay lại như trước nữa.
Từ khi trở về, mỗi đêm Tono đều đến phòng tôi, hoặc rủ tôi sang chỗ cô ấy.
"Vì em cứ có cảm giác như anh Kirishima sắp rời đi đâu đó vậy..."
Cô ấy luôn nói như thế, mỗi tối đều ôm tôi chìm vào giấc ngủ.
Chúng tôi không vượt quá giới hạn. Tono lo rằng tôi sẽ không thể làm được, và tôi cũng vậy.
Tại khách sạn ở Tokyo, tôi và Tono đã không thể làm điều đó.
Và tôi cũng hiểu rõ rằng bây giờ vẫn không thể.
Thực ra, giữa tôi và Tono xưa nay vẫn chưa từng làm được. Trước đây, tôi từng đổ lỗi cho cuộc sống tiết dục kéo dài, cho đến khi hội ngộ với Hayasaka, nhờ cô ấy mà tôi mới cho rằng những vấn đề đó đã được giải quyết — nhưng mà...
Nếu ngay từ đầu, tôi đã cảm thấy mình không thể làm điều đó với Tono thì sao? Nếu việc "có thể làm được" chỉ là kết quả của một nỗ lực nhất thời, còn trạng thái hiện tại mới chính là bình thường thì sao—
Trong đầu tôi cứ vang vọng mãi câu nói của Sakai.
"Đối với Kirishima, Tono không phải là cô gái đặc biệt, đúng không?"
Tôi nhớ lại khi cùng Tachibana dạo bước dưới những ánh đèn trang trí rực rỡ ở Tokyo.
Khi ấy, cô ấy khẽ hôn lên má tôi. Sau đó tiễn tôi ra tận sân ga Shinkansen ở ga Tokyo. Ở bên cô ấy, tôi thấy mình cư xử một cách tự nhiên đến ngạc nhiên. Không hề gượng gạo, cũng chẳng có chút cảm giác lạc lõng.
Nếu như tôi vốn không hợp với cuộc sống đại học ở Kyoto, mà lại hợp với cuộc sống đại học ở Tokyo thì sao—
Tôi phải rất khó khăn mới có thể xua đi suy nghĩ đó.
Rồi một ngày nọ, tuyết bắt đầu rơi trên đất Kyoto. Từ đêm kéo dài đến sáng, tuyết đã phủ dày khắp mọi nơi.
Sự việc xảy ra vài ngày trước Giáng sinh. Dù đã đến trưa, tuyết vẫn không ngừng rơi.
Tôi bước đi trong thành phố phủ đầy tuyết trắng. Dù Kinkaku-ji phủ tuyết có đẹp đến đâu, tôi đi bộ trong tuyết không phải để thưởng ngoạn phong cảnh Kyoto, mà là để trừng phạt chính mình.
Tono là bạn gái của tôi, tôi nên trân trọng cô ấy. Chẳng phải tôi đã sớm quyết định như vậy rồi sao?
Đúng là tôi sinh ra và lớn lên ở Tokyo, tuổi thanh xuân cũng đã trải qua ở nơi đó. Nhưng sau khi đến Kyoto, tôi đã được truyền cảm hứng bởi Erich Fromm, và quyết tâm trở thành "Kirishima Erich".
Con người là có thể thay đổi — đó là niềm hy vọng của tôi.
Tôi vừa bước đi vừa tự nói với bản thân như thế.
Dần dần, tay chân tôi mất cảm giác.
Tuyết vẫn rơi không ngừng.
Ước gì cơn tuyết này có thể phủ lấp tất cả...
Tôi thầm nghĩ như vậy.
Phải làm sao đây? Tôi lại một lần nữa đặt câu hỏi ấy cho chính mình — câu hỏi tôi đã lặp đi lặp lại không biết bao nhiêu lần. Nhưng không phải là tôi không có câu trả lời.
Tôi nhớ đến cuộc trò chuyện với Hamanami tại căn tin đại học. Sau chuyến viễn chinh Tokyo, chúng tôi đã bàn về Bát quái trận Hamanami tại nơi ấy.
"Hãy trở thành màu vàng đi, anh Kirishima!"
Đó là kết luận của Hamanami.
Em ấy là một cô gái có tinh thần trách nhiệm cao, nên đã phân tích tình hình với tư cách một quân sư như thế.
"Dù chuyện tình cảm rối rắm thế này thật phiền toái, nhưng xét về tình huống thì thực ra không đến nỗi tệ."
Không chỉ Hayasaka vẫn giữ lập trường không can thiệp vào mối quan hệ giữa tôi và Tono, mà Tachibana cũng đã nói rằng sẽ đợi tôi ở Tokyo và sẽ không xen vào chuyện ở Kyoto nữa.
"Nói cách khác, chỉ cần anh cắt đứt quan hệ với hai người kia tại đây, Bát quái trận Hamanami sẽ hoàn tất. Dù sao thì hai người họ cũng đã nói rằng, nếu anh dứt khoát đoạn tuyệt tại đây, họ sẽ không liên lạc với anh nữa. Đây là tình huống lý tưởng nhất để bảo vệ các mối quan hệ ở Kyoto, giúp Tono giữ vững vị trí bạn gái chính thức và hạ cánh mềm."
Nói đến đó, Hamanami nghiêng đầu một chút.
"Mà này, chuyện của Miyamae thì sao?"
"Chị ấy đang rất mong đợi Giáng sinh, mỗi ngày đều sống rất vui vẻ."
"Đúng là vẫn cái kiểu cô gái vô tư chẳng suy nghĩ gì như mọi khi ha!"
Miyamae có thói quen xấu là cứ hễ vui là muốn tặng quà hoặc cho tiền ngay. Vì muốn cô ấy sửa đổi, nên dạo gần đây tôi đã cấm cô ấy tặng quà cho tôi.
Tuy nhiên, Giáng sinh là một ngoại lệ. Dĩ nhiên chúng tôi sẽ tặng quà cho nhau.
"Đây là cơ hội tốt để tăng thêm mấy món đồ giống anh Kirishima!"
Cô ấy đã nói như thế, mong đợi Giáng sinh lắm.
"Em muốn lấp đầy căn phòng bằng những món đồ đôi với anh Kirishima~"
Cô ấy mỉm cười nói vậy với tôi.
Cô ấy dường như rất hài lòng với thân phận "bạn gái thứ hai", và thật sự không có ý định chen vào mối quan hệ giữa tôi và Tono. Chỉ cần thỉnh thoảng được ở bên tôi, cô ấy đã cảm thấy mãn nguyện rồi.
Cuộc hẹn Giáng sinh cũng đã được ấn định vào một ngày khác.
"Nhưng mà chuyện của Miyamae chắc cũng sẽ có cách giải quyết thôi. Vì chị ấy quá ngây thơ, nên cảm giác kết cục của chị ấy sẽ không phải là đắng cay, mà là một trận khóc thật to. Dù điều đó khiến anh hơi áy náy một chút—"
"Nhưng dù thế nào đi nữa—" Hamanami nói tiếp.
"Giờ chính là giai đoạn kết thúc! Phải nhân lúc này dứt điểm tất cả, bắt đầu tiến về phía lời hẹn ở Tanegashima mười năm sau. Phải, chỉ cần có lời hẹn đó, một cô gái đơn thuần như Miyamae chắc chắn cũng sẽ chấp nhận trở thành bạn bè thôi!"
"Em hiểu rõ anh cần phải làm gì—" Hamanami tự tin tuyên bố.
Theo em ấy, mảnh ghép cuối cùng có thể giải quyết mọi vấn đề—
"Hãy trở thành màu vàng đi, Kirishima!"
Là như thế.
"Màu vàng...?"
Thấy tôi nghiêng đầu bối rối, Hamanami gật đầu nghiêm túc nói:
"Đúng vậy."
"Người mà anh Kirishima nên noi theo, không phải Fitzgerald, cũng không phải Erich, càng không phải Santōka — người cứ mãi lẩn quẩn vì những điều không thể giải quyết. Người mà anh nên trở thành... chính là Ozaki Kōyō[note71798]!"
Em ấy đang nói đến nhà văn thời Minh Trị, Ozaki Kōyō — người đã viết nên tiểu thuyết nổi tiếng Kim sắc dạ xoa.[note71801][note71799]
Hamanami muốn nói là: “Hãy trở thành ông ấy đi.”
"Ý em là nghĩ tới bức tượng kia ở Atami hả?"
"Đúng vậy đó! Chính là vì nhớ đến bức tượng đó!"
Tại Atami, thuộc tỉnh Shizuoka, có đặt một bức tượng từ tiểu thuyết Kim sắc dạ xoa.
Đó là một cảnh trong tác phẩm: nam chính đá văng một người phụ nữ đang ngã xuống đất bằng đôi guốc gỗ. Lý do và động cơ thì có nhiều kiểu, nhưng tóm lại là người đàn ông đã dốc hết sức mình để đá bay người phụ nữ kia.
"Điều anh Kirishima cần lúc này là dũng khí để đá bay tất cả những cô gái không phải là Tono! Thấy tội sao? Không thể tha thứ nữa sao? Hãy quên hết mấy cảm xúc đó đi, vì chỉ có thế, hòa bình mới đến được!"
Hamanami nói, với tâm thế của một dạ xoa.
"Hãy trở nên chói sáng! Hãy trở thành dạ xoa vàng, Kirishima Shirou!"
Đó là lời đề nghị của Hamanami — cũng là con đường duy nhất.
Tôi vừa đi bộ một mình trên con phố tuyết trắng phủ đầy ở Kyoto, vừa nghĩ ngợi.
Liệu tôi có thể trở thành dạ xoa không?
Tôi có thể đá văng Hayasaka, Tachibana và Miyamae được không?
Không, vấn đề không nằm ở chỗ có thể hay không, mà là nhất định phải làm. Tôi phải trở thành dạ xoa như thế.
Phải tiến về phía trước, phải trở thành một con người khác xưa kia.
Không được do dự vì những chuyện như thế này. Không thể ngập ngừng ở những chuyện như thế. Phải bước thêm một bước nữa, cho nên—
"Tôi đúng là một thằng ngốc thiếu tinh thần cầu tiến."
Tôi thử nói thế. Nhưng câu nói ấy bị tuyết dày nuốt trọn, rồi tan biến mất.
Vì vậy, tôi cất tiếng lớn hơn.
"Tôi đúng là một thằng ngốc thiếu tinh thần cầu tiến!"
Ngay lúc đó—
"Tinh thần cầu tiến không phải là thứ dùng để dồn ép bản thân đâu."
Một giọng nói vang lên từ sau bức tường đất.
Người đó bước ra.
"Thứ gọi là tinh thần cầu tiến ấy, là để mê hoặc và ép buộc người khác. Ít nhất thì, tui đã học như thế — trong câu chuyện ở sách giáo khoa văn học đấy."
Là Fukuda.
Đó là một đêm tĩnh lặng.
Chúng tôi ngồi đối diện nhau bên bàn cờ tướng trong phòng của Fukuda tại khu Sơn nữ trang. Lò sưởi dầu phát ra tiếng kêu trầm trầm.
Phòng khá tối vì mất điện do tuyết rơi.
"Tui pha cho ông ít trà nóng nhé, đi ngoài trời lạnh chắc buốt người rồi."
Fukuda — người đã gọi tôi lại trên con đường tuyết rơi — nói vậy.
Tôi đến phòng cậu ta, và cậu ấy pha trà cho tôi. Lá trà rất tốt, ấm trà và tách trà tuy mộc mạc nhưng đầy tinh tế, là một bộ trà cụ có gu thẩm mỹ cao.
Chúng tôi ngồi uống trà trong căn phòng nhỏ cũ kỹ ấy.
Trên chiếc bàn nhỏ sạch sẽ là những cuốn sách chuyên ngành được sắp xếp gọn gàng — một không gian phản ánh lối sống tỉ mỉ của Fukuda.
Trong lúc chúng tôi uống trà, bóng đêm đã buông xuống. Fukuda mời tôi ăn cá nướng và canh miso. Sau bữa ăn, cậu ấy mang rượu sake đã hâm nóng ra. Vì mất điện, chúng tôi đốt nến và đèn lồng, tự rót rượu cho nhau, lặng lẽ uống.
Cứ như trong bài thơ "Khuyên rượu" của nhà thơ thời Đường, Vu Vũ Lăng vậy.
Bài thơ ấy nói gì nhỉ...
Hình như có câu xin rót thêm chén rượu, nói về loài hoa đã từng trải gió mưa... rồi đến đoạn đời người chỉ có biệt ly...
Bản dịch là như thế thì phải...
Fukuda, chuyện này chẳng khác gì đang uống rượu chia tay cả.
Tôi nuốt câu ấy vào lòng, chỉ lặng lẽ uống tiếp. Không biết uống bao lâu, khi đêm đã sâu hơn, Fukuda lấy ra bàn cờ tướng.
"Chơi một ván chứ?"
Dù khuôn mặt đỏ vì rượu, ánh mắt cậu ấy lại chứa đựng ý chí mãnh liệt.
"Lần này đánh nghiêm túc."
Fukuda bắt đầu xếp quân, tôi cũng làm theo.
Lần trước ăn lẩu ở bếp lò, tôi đã cố tình nhường Fukuda một ván. Cậu ấy giờ muốn đấu một trận thật sự.
"Nếu tui thắng... tui sẽ rời khỏi ngôi trường này..."
Cậu ấy vừa nói vừa bắt đầu ván cờ.
Không cần hỏi cũng biết Fukuda sẽ làm gì sau khi rời trường. Cậu ta chắc chắn sẽ chuyển sang trường nơi Hayasaka đang theo học. Dù không đậu, thì cũng sẽ đến sống ở thị trấn ven biển ấy.
Để chứng minh quyết tâm với Hayasaka.
Nếu tôi thắng, tôi có thể ngăn cậu ta lại. Dựa vào thành tích và học lực hiện tại, tôi nên làm vậy.
Nhưng nếu tôn trọng tình cảm của Fukuda dành cho Hayasaka, tôi nên thua ván này, đẩy cậu ấy tiến lên. Nhưng, điều đó liệu có thực sự đúng?
Nếu hỏi tôi liệu tình cảm của Fukuda có thành công hay không — Hayasaka có rung động không — thì tôi không thể trả lời được gì. Hơn nữa, để tôi phán xét chuyện đó thì thật ngạo mạn.
Trong khi tôi còn đang nghĩ ngợi, thế cờ vẫn tiếp tục tiến triển.
"Đó là thói quen xấu của ông đấy, Kirishima."
Fukuda nói.
"Tui yếu đuối đến vậy sao?"
Cậu ta nói đúng.
Suy nghĩ quá nhiều là thói quen xấu của tôi, và Fukuda không phải là đối thủ tôi có thể dễ dàng thắng khi mất tập trung.
Fukuda tấn công rất dữ dội, tôi chỉ biết phòng thủ.
"Thêm một điều kiện nữa nhé."
Fukuda vừa di chuyển quân phi xa vừa nói.
"Nếu tui thắng ván cờ này... thì Kirishima phải trân trọng Tono. Từ bây giờ, và mãi mãi về sau."
Với người ngoài, điều kiện này hẳn rất kỳ lạ.
Không phải thua là mất bạn gái, mà là thua thì phải trân trọng bạn gái.
Tất nhiên, giữa tôi và Fukuda có một thỏa thuận ngầm.
Tôi nên thua ván này. Vì Tono, và cũng để hỗ trợ cho việc tôi sắp làm. Nếu cần thua, tôi có thể làm được.
Nhưng nếu nghĩ đến Fukuda, có lẽ tôi nên thắng ván này để ngăn cậu ta lại.
Vì dù cậu ấy làm gì đi nữa, tôi không nghĩ Hayasaka sẽ rung động. Có khi kết quả chỉ là cậu ta tự đẩy mình ra khỏi con đường học vấn.
Nhưng nếu hỏi vì sao tôi lại dám khẳng định suy nghĩ của Hayasaka, thì nguyên nhân... có lẽ nằm ở tôi.
Nếu tôi có thể trở thành dạ xoa, đá văng Hayasaka, thì biết đâu tình cảm của Fukuda lại thành hiện thực. Nhưng, cho rằng mọi thứ thay đổi đều bắt nguồn từ hành động của tôi — quả thực là quá kiêu ngạo. Bởi phần lớn những điều xảy ra trong đời vốn chẳng liên quan gì đến ý chí của cá nhân.
Tôi lại một lần nữa lạc trong mê cung của suy nghĩ.
Lò sưởi dầu phát ra ánh sáng đỏ rực, trong phòng chỉ còn tiếng những quân cờ di chuyển.
Fukuda đang dùng ván cờ này để thử thách quyết tâm của mình?
Hay là đang dò xét sự quyết đoán của tôi?
Dù gương mặt đỏ lên vì rượu sake, Fukuda vẫn tiếp tục đánh cờ trong lặng lẽ.
Tôi nghĩ, hẳn Fukuda cũng đang do dự. Khi con người trăn trở, bối rối và không biết nên làm gì, họ thường phó mặc quyết định cho số mệnh.
Tung đồng xu, giao phó lựa chọn cho mặt sấp hay ngửa.
Có lẽ ván cờ này cũng mang ý nghĩa như thế.
Nếu Fukuda thắng — hoặc tôi thắng —
Tôi cũng muốn biết kết quả. Liệu Fukuda có nên bỏ học để đến thị trấn ven biển? Liệu tôi có thực sự nên ở bên Tono? Tôi đang kỳ vọng một điều gì đó vượt ngoài ý chí con người sẽ dẫn dắt con đường tương lai cho cả hai chúng tôi.
Thế nhưng—
Kết cục là, ván cờ không thể phân thắng bại.
Fukuda say rượu gục xuống bàn cờ.
Quân cờ rơi lả tả trên tatami.
Cậu ta bắt đầu ngáy ngủ.
Tôi cởi áo khoác, đắp lên vai Fukuda.
"Đúng là chưa quen uống nhiều mà..."
Tôi chẳng thu được gì từ ván đấu này.
Nhưng, trong đêm tối bịt bùng ấy, tôi có cảm giác như mình đã thực sự chạm đến những phiền muộn sâu thẳm trong lòng Fukuda.
◇
Ngày 24, hoạt động vui chơi của chúng tôi bắt đầu từ giữa trưa.
Tôi cùng Tono đi ngắm cây thông Noel lớn ở ga Kyoto. Sau khi về lại chung cư Sakura, hai đứa cùng xem một bộ phim Giáng Sinh.
Câu chuyện kể về một người đàn ông chỉ biết vùi đầu vào công việc, vào đêm Giáng Sinh chợt nhận ra tầm quan trọng của khoảng thời gian bên gia đình và người mình thương. Tôi và Tono ngồi sát nhau trên sofa cùng xem.
Sau đó, chúng tôi dự định tổ chức một buổi tiệc Giáng Sinh nho nhỏ vào lúc hoàng hôn.
"Kirishima nhớ mang bánh kem tới nhé, còn đồ ăn để em lo!"
Tono nói vậy, nên tôi ra ngoài để lấy bánh kem. Tôi đã đặt một chiếc bánh Giáng Sinh ở tiệm bánh nhỏ trên phố.
Tôi đi trong con đường phủ tuyết trắng, tiến vào tiệm bánh. Bên trong, những người trông rất hạnh phúc đang lần lượt nhận bánh, tôi cũng nhận phần của mình như họ.
Sắp tới, tôi sẽ cùng Tono tổ chức tiệc Giáng Sinh. Cùng ăn tối, cùng thưởng thức chiếc bánh này.
Sau đó là màn trao đổi quà. Tono rất mong chờ ngày hôm nay, còn mua cả mũ ông già Noel cho tôi đội.
Phải nói, đây là một Giáng Sinh hoàn hảo.
Tôi sẽ hoàn thành trọn vẹn ngày hôm nay, tạo nên những ký ức hạnh phúc cùng Tono.
Tôi sẽ không đến bên Tachibana đang đợi ở Tokyo, cũng sẽ không gặp lại Hayasaka nữa. Như vậy, mọi chuyện sẽ khép lại thật đẹp.
Thế nhưng, có một vài điều gì đó, niềm tin của tôi không đủ.
Tối qua, trong chăn, Tono đã nói với tôi như này.
"Ngày mai… mình làm chuyện đó nhé..."
Dù trong lòng vẫn còn bất an, cô ấy vẫn kiên định cất lời.
"Bởi vì… nếu yêu nhau thì sẽ làm thôi. Nếu là một cặp đôi thực sự… thì nhất định làm được."
Tono đang bị trói buộc bởi chính những lời cô ấy từng nói với Hayasaka.
Nhưng vấn đề thực sự nằm ở chỗ — tôi không chắc bản thân có thể làm được chuyện đó với Tono hay không. Tôi linh cảm rằng nếu cứ thế làm chuyện ấy vào tối nay, chắc chắn sẽ để lại một ký ức đầy ngượng ngùng và hối hận.
Nghĩ đến điều đó, từng bước chân của tôi trở nên nặng nề. Khi đến gần khu chung cư Sakura, tôi cuối cùng cũng dừng bước, chẳng thể nhấc chân nổi nữa.
Tôi buộc phải thừa nhận.
Giữa tôi và Tono, mối quan hệ này cần một nỗ lực nào đó để được duy trì. So với vậy, mối quan hệ giữa tôi với Hayasaka và Tachibana lại đặc biệt hơn hẳn.
Tuy có thể dùng những lời hoa mỹ như “mối tình đầu” hay “vì cùng nhau trải qua tuổi thanh xuân nên có một sợi dây gắn bó sâu sắc”… nhưng cũng có thể lý giải đơn giản bằng hai chữ “hợp nhau”.
Kiểu như là, ở bên cạnh không thấy mệt mỏi, có thể thể hiện con người thật của mình, khiến người ta bất giác muốn ôm lấy đối phương… hay là vừa vặn phù hợp với sở thích của mình. Nếu dùng lời để miêu tả, chắc chắn sẽ bao gồm cả những điều rất phổ biến, rất đơn giản, rất sến súa nữa.
Có lẽ tình yêu chẳng cần lý do nào cả — phần lớn là trực giác.
Nhưng mà──
Nếu như mình đã có một cô gái hợp ý và dường như là định mệnh, vậy mà lại chọn hẹn hò với một cô gái khác, rồi không thể cùng người ấy trở nên hạnh phúc… thì chẳng phải là quá uổng phí hay sao?
Nếu đã không chọn người “định mệnh”, mà vẫn không thể dùng nỗ lực để đạt đến tình yêu đích thực cùng hạnh phúc… thì chuyện ấy, thật đỗi tàn nhẫn.
Cuộc sống ở Kyoto có lẽ chẳng có mối liên hệ sâu sắc nào với quá khứ của tôi.
Nhưng con người luôn luôn có thể thay đổi.
Tôi đã chọn cuộc sống và những mối quan hệ ở Kyoto để đi đến bước này. Con người có thể biến những gì họ hình dung bằng tâm trí thành hiện thực, có thể tìm thấy hạnh phúc ở nơi họ mong muốn. Hy vọng ấy hẳn phải tồn tại.
Vì vậy—
Tôi quyết định sẽ trở thành ánh vàng rực rỡ.
Hãy trở thành ánh vàng, Kirishima Shirou.
Hãy hạnh phúc cùng Tono, cậu sẽ thấy được tương lai ấy. Hãy cùng Tono tìm hạnh phúc, mang đến hạnh phúc cho cô ấy. Ở bên Tono, khiến cô ấy hạnh phúc.
Cậu làm được mà, Kirishima Erich.
Khi tôi tự nhủ như vậy,
Có ai đó gọi tôi.
“Kirishima, anh ổn chứ…?”
Người gọi tôi với vẻ mặt lo lắng—
Chính là Hayasaka.
◇
Hayasaka dường như đã quan sát tôi từ lâu. Tuyết bắt đầu rơi từ lúc nào không hay, vai cô ấy phủ một lớp tuyết mỏng.
“Dù e có hơi do dự không biết có nên bắt chuyện với anh không…”
“Em đến đây để đón Giáng sinh cùng Fukuda à?”
Nghe tôi hỏi, Hayasaka lắc đầu.
“Em đến để chia tay với cậu ấy.”
Hayasaka nói rằng cô ấy đến để nói với Fukuda rằng cô không thể đáp lại tình cảm của anh ta.
“Em vẫn thấy điều đó thật khó khăn.”
Hayasaka buồn bã nói.
“Dù em cố tỏ ra trưởng thành để bước tiếp, nhưng sâu thẳm trong lòng, em vẫn giữ nguyên một phần của mình như thời mười mấy tuổi, chẳng hề thay đổi.”
Cô ấy nói rằng trong tâm hồn mình vẫn còn hình ảnh cô gái trong đồng phục, vẫn tin vào tương lai mà cô từng mơ ước khi ấy.
“Đó là phần rất quan trọng với em, đến giờ em… sẽ và không thể từ bỏ.”
Vì thế, cô ấy không thể nào đáp lại tình cảm của Fukuda được. Hayasaka nói vậy.
“Thời cấp ba… mối tình lúc đó với em rất đặc biệt, đến giờ vẫn rất quý giá. Nhưng dù biết điều đó, em không muốn cản trở tình cảm giữa anh và Tono.”
Tachibana đã chọn cách chờ đợi ở Tokyo.
Hayasaka ban đầu dường như cũng nghĩ đến việc làm vậy.
“Em cũng từng muốn nói rằng mình sẽ chờ ở thị trấn ven biển. Rồi để anh tự đưa ra lựa chọn, và nếu không được, em sẽ dứt khoát từ bỏ. Như vậy sẽ phù hợp với kết quả mà Tachibana mong muốn, em nghĩ thế cũng tốt.”
Nhưng cô ấy dường như không thể giữ lập trường ấy.
“Vì em biết rõ dù trong lòng anh có nhiều suy tính, anh vẫn định tiếp tục với Tono. Em không muốn làm gì khiến quyết tâm đó lung lay…”
“Vì vậy—” Hayasaka tiếp tục.
“Em quyết định sẽ ở lại thị trấn ven biển một mình. Cho đến khi cảm xúc này thực sự trở thành ký ức thuần túy—”
Nói cách khác.
“Em sẽ không gặp lại Fukuda hay anh nữa, vì chỉ mang lại phiền hà cho các anh thôi.”
Nói đến đây, Hayasaka nở một nụ cười đầy khó xử.
“Xin lỗi nhé, vì em mà anh lúc nào cũng phải phiền lòng, giờ cũng thế…”
Hayasaka cúi đầu nói. Ở nhà trọ tại Tokyo, trong phòng của Tono, chúng tôi đã cùng nhau trải qua một đêm.
Lúc đó, chắc chắn Hayasaka không ngủ. Vì thế, cô ấy biết rõ tôi và Tono không thể làm chuyện đó.
Và giờ, có lẽ cô ấy cũng nhận ra điều gì đó đã xảy ra giữa tôi và Tono. Vì vậy—
“Xin lỗi nhé.”
Hayasaka ôm lấy chính mình, nói.
“Giá như em có thể làm gì đó cho anh… nhưng chắc em không nên làm gì thì hơn.”
Cô ấy cười, như muốn che giấu nhiều cảm xúc.
“Giáng sinh quả nhiên rất đặc biệt, đúng không?”
“Tono… cô ấy luôn mong có một đêm thật đặc biệt.”
Đó là Giáng sinh đầu tiên cô ấy đón cùng bạn trai, nên cô ấy đã đặt rất nhiều cảm xúc vào đó. Nhưng trở ngại lớn nhất chính là, nếu là một cặp đôi, đáng lẽ họ phải làm được chuyện đó.
Việc không làm được khi mới bắt đầu hẹn hò đã để lại một vết sẹo nào đó.
Cô ấy nghĩ sự khác biệt lớn nhất giữa mình và Hayasaka là có làm chuyện đó hay không, và cô ấy có niềm tin tập trung vào khía cạnh ấy.
“Tui đã làm với Kirishima rồi. Vì anh ấy yêu tui, nên mới làm với tui.”
Ở phòng nhà trọ, Tono từng nói với Hayasaka như vậy.
Hayasaka chưa từng làm chuyện đó với người bạn trai trong ký ức, đó là lợi thế của Tono.
Nhưng giờ, chúng tôi cũng không làm được nữa.
Quả nhiên, tùy vào đối tượng, có điều gì đó khiến sự hấp dẫn tăng lên hoặc giảm đi. Gọi đó là định mệnh hay sự hòa hợp, tôi không rõ.
Nhưng dù thế nào—
“Xin lỗi, em chẳng làm được gì…”
Hayasaka nói.
“Vậy là xong rồi, em đi đây. Em sẽ không rời thị trấn ven biển nữa… vì em không muốn cản trở cuộc sống của anh và Tono ở Kyoto…”
Hayasaka nói vậy, định rời đi khỏi tôi.
Ngay lúc đó.
“Lại là cô à.”
Nhìn kỹ, Tono đang đứng đó.
Chắc vì thấy tôi đi lấy bánh ngọt lâu quá, cô ấy đã rời phòng.
Tono nhìn qua lại giữa tôi và Hayasaka, cuối cùng nhìn chằm chằm vào Hayasaka, nói.
“Cô lại định quyến rũ Kirishima à?”
“Tono, không phải thế, là—”
Tono lạnh lùng ngắt lời Hayasaka.
“Đúng là một con lợn.”
Cô ấy nhìn Hayasaka với ánh mắt trống rỗng.
Tono tiếp tục với giọng khinh miệt.
“Cơ thể chẳng hề được rèn luyện, trông chẳng khác gì một con lợn trắng. Chắc cô thường dùng cái cơ thể tục tĩu đó để dụ dỗ đàn ông, đúng không? Dù vậy, có lẽ đàn ông đôi khi cũng muốn chơi đùa với cái cơ thể dơ bẩn đó.”
Đây không giống phong cách của Tono, rõ ràng chỉ để làm tổn thương đối phương.
Nói quá rồi, tôi định lên tiếng ngăn lại—
Nhưng nếu ngăn Tono lúc này, trông sẽ như tôi đang bênh Hayasaka, nên tôi hơi do dự.
Dù là bây giờ, Tono vẫn giữ vẻ mặt lạnh lùng, tiếp tục nói với Hayasaka.
“Chắc chắn Kirishima cũng từng được cô ‘chăm sóc’ rồi. Tôi sẽ không hỏi về quá khứ nữa, vì anh ấy cũng có lúc sai lầm.”
“Nhưng—” Tono tiếp tục.
“Nơi này không có chỗ cho con lợn như cô. Cô vô dụng rồi.”
Phải ngăn Tono lại thôi.
Tôi nghĩ vậy. Người khiến Tono trở thành thế này là tôi, vì tôi không thể khiến cô ấy, bạn gái của mình, cảm thấy an tâm.
Không thể để Tono giữ vẻ mặt trống rỗng ấy nữa.
Nhưng Hayasaka giơ tay ngăn tôi, người định bước tới.
Như thể nói “Là lỗi của tui, tất cả là lỗi của tui.”
Hayasaka định chấp nhận lời chỉ trích của Tono.
Không phải vậy, tôi nghĩ.
Lý do Tono nói những lời này không phải lỗi của Hayasaka, cũng không phải của Tono.
Tất cả là lỗi của tôi.
“Lại định diễn kịch nữa à?”
Tono nhìn hành động ngăn tôi của Hayasaka.
“Cô có thể đừng tỏ ra như mình hiểu Kirishima nhất, chỉ cần ánh mắt là đủ nói hết mọi thứ được không?”
Cô ấy bước vào giữa tôi và Hayasaka, nắm lấy tay tôi.
Lúc này, Tono vô tình va nhẹ vào Hayasaka, khiến cô ấy mất thăng bằng và ngã ngồi xuống đất. Ngay khoảnh khắc đó, Tono lộ ra vẻ mặt áy náy, vì thực chất cô ấy là một người rất tốt. Nhưng giờ, có vẻ cô ấy không thể dễ dàng tha thứ cho Hayasaka, nét mặt trở nên rối bời.
“Tất cả là lỗi của cô, vì cô mà—”
Không phải đâu, Tono, người sai là tôi.
“Đúng vậy, Hayasaka, tất cả là lỗi của cô—”
“Nhưng đủ rồi.” Tono nắm tay tôi, nói.
“Nơi này không cần cô nữa, Hayasaka. Cô là đồ vô dụng, cũng không thể ở bên Kirishima được nữa. Dù là ai, cũng không thể chen vào giữa chúng tôi được.”
Vì—
“Sau năm mới, chúng tôi sẽ kết hôn, kết hôn với tư cách là một sinh viên.”
◇
Theo kế hoạch trước đó, vào ngày giao thừa, cả hai chúng tôi lên máy bay sáng sớm, đến quê nhà của Tono ở Hokkaido.
Ngày Giáng sinh, Hayasaka chỉ nói “Xin lỗi, em sẽ không đến Kyoto nữa, thật sự xin lỗi” rồi rời đi.
Sau đó, tôi và Tono cùng tổ chức tiệc Giáng sinh, và sau đó ôm cô ấy ngủ.
Tôi chẳng làm được gì. Nhưng tôi nói với Tono rằng tôi rất mong chờ chuyến đi Hokkaido vào năm mới. Trong vòng tay tôi, Tono liên tục gật đầu.
Dù sao, tôi muốn Tono lấy lại tinh thần, không muốn thấy cô ấy mang vẻ mặt trống rỗng ấy nữa.
Từ ngày hôm sau, Tono bắt đầu chuẩn bị cho chuyến đi Hokkaido.
“Em thật sự mong chờ được đi du lịch cùng Kirishima.”
Tono nói vậy. Dù vẫn còn chút gượng gạo, cô ấy đã nở nụ cười.
Tôi càng chú ý đến Tono hơn, không chỉ tăng thời gian bên nhau, mà còn cố gắng khiến cô ấy vui.
Như việc đôi khi tôi mặc kimono lộng lẫy xuất hiện, hay nhảy một điệu tự sáng tác trong phòng. Tono dù bất ngờ, vẫn cười ngượng ngùng.
“Chắc chỉ có em mới chấp nhận được một người như Kirishima.”
Cô ấy nói vậy, tỏ vẻ “Thật là hết cách với anh mà” và nép vào bên tôi.
Trong quá trình ấy, Tono dần lấy lại sự ổn định như trước, đến cuối năm thì đã hoàn toàn tràn đầy sức sống.
Thế là chúng tôi lên máy bay đến Hokkaido.
Khi máy bay đáp cánh tại sân bay New Chitose, cô ấy lộ ra vẻ mặt vô cùng rạng rỡ.
"Khoai tây chiên này ngon lắm đó. Rồi cái này nữa, chỉ có ở Hokkaido mới có thôi—à mà, quán mì bên kia cũng siêu ngon luôn! Mình đi ăn chung nhé, đi ăn cùng nhau nha!"
Hokkaido là “sân nhà” của Tono. Ở đây, cô ấy không chỉ thoải mái mà còn rất vui khi được giới thiệu với tôi về quê hương mình.
Chúng tôi ăn món mì mà Tono gợi ý ngay tại khu ẩm thực của sân bay. Nước dùng hải sản kiểu Hokkaido, hương vị rõ ràng tươi hơn hẳn những món tôi từng ăn ở Honshu. Tôi ăn với một sự hào hứng mà trước đây chưa từng có, còn Tono thì chỉ ngồi đó, nhìn tôi ăn với vẻ mặt vô cùng mãn nguyện.
Sau bữa ăn, chúng tôi lên tàu điện, hướng về quê nhà của Tono.
Trên đường đi, Tono không ngừng dán mắt ra cửa sổ, nhìn ngắm cánh đồng trải dài đơn điệu mà ánh mắt thì đầy vui vẻ.
"Cứ mỗi lần lên tàu là Tono lại hào hứng ghê ha."
"Ừa. Vì từ hồi nhỏ, em đã luôn có cảm giác tàu điện sẽ đưa mình đến một nơi xa xôi, đầy niềm vui. Chắc vì vậy đó. Nhất là hôm nay có anh đi cùng em nữa. Dù chỉ là về nhà thôi, nhưng có anh bên cạnh thì mọi thứ cảm giác khác hẳn. Dù sao nếu không quen em, chắc đời này anh cũng không bao giờ ngồi chuyến tàu này nhỉ. Nghĩ vậy thấy kỳ kỳ, nhưng mà vui lắm."
Chuyến đi dài dằng dặc, giữa đường chúng tôi còn ăn luôn cả cơm hộp trên tàu. Tono dường như chẳng cảm thấy chán chút nào, chỉ vì cái sự thật là bạn trai cô ấy đang ở Hokkaido cùng mình.
Khi đến nơi Tono chào đời, đã quá trưa.
Trước ga có một vòng xoay nhỏ, bên cạnh là khu phố mua sắm nhỏ hẹp, tuyết dày đặc phủ kín khắp nơi. Một chiếc xe con dừng sẵn trước cổng ga, người phụ nữ ngồi trong xe đang vẫy tay về phía chúng tôi—mẹ của Tono. Bà trông rất thân thiện, vừa thấy tôi đã cười bảo: "Trời, mặc kimono thật nè."
Nhà của Tono là một căn nhà bình thường.
Vừa về đến, ba của Tono đã ra đón và mời chúng tôi vào nhà. Nghe nói anh trai của Tono đang làm cảnh sát ở Honshu nên không thể về ăn Tết.
Ba của Tono là trưởng tàu, cũng là lý do khiến Tono yêu tàu điện từ nhỏ.
Cả hai bác đều rất chào đón tôi, còn mời tôi ngồi vào trong bàn sưởi. Chiều cao của hai bác bình thường thôi, nghe nói anh trai Tono cao ngang ngửa cô ấy, chỉ có lũ nhỏ là cao lêu nghêu lạ thường.
Tôi ngồi ăn tối cùng gia đình Tono dưới ánh đèn ấm áp, trong không khí đầm ấm như bức tranh gia đình hạnh phúc thường thấy trong sách truyện.
Sau bữa tối, chúng tôi vừa ăn quýt vừa xem chương trình “Kōhaku”.
Đến gần nửa đêm, cả nhà bắt đầu chuẩn bị ra ngoài. Có vẻ như theo truyền thống, họ sẽ đến ngôi đền gần đó để đón năm mới bằng lễ viếng đầu năm.
Tôi mượn áo phao và mũ len từ ba Tono, lảo đảo bước ra ngoài trong dáng vẻ ngố tàu, khiến Tono cười nghiêng ngả.
Sau khi cầu nguyện xong, mẹ của Tono nấu mì soba tiễn năm cũ cho cả nhà. Ăn xong, chúng tôi tắm rửa, trải nệm rồi về phòng Tono ngủ.
Sáng hôm sau là ngày đầu năm mới, chúng tôi ăn những món đặc trưng của dịp Tết.
Sau đó ai nấy đều thư thả nghỉ ngơi, Tono và mẹ vừa xem quảng cáo vừa bàn bạc rôm rả.
Có vẻ như đã chốt được mục tiêu “đi săn” đầu năm.
Đợi tiêu hoá xong xuôi, cả nhà cùng ra ngoài mua sắm. Theo chỉ đạo của Tono và mẹ cô ấy, tôi xếp hàng mua mấy túi may mắn ở tiệm cà phê và cửa hàng tạp hoá.
Mua xong xuôi, Tono nói muốn ra ngoài dạo phố cùng tôi, thế là tôi đi với cô ấy.
Tuy tuyết vẫn còn, nhưng đường đã được dọn sạch, trời lại nắng đẹp, đúng kiểu thời tiết lý tưởng để đi dạo.
"Anh thấy nhà em sao?"
Tono vừa đi vừa hỏi.
"Ba mẹ em dễ thương ghê."
"Em nói rồi mà. Mà hình như hai người cũng thích anh lắm đó."
Tono nói, vẻ chắc nịch.
Tôi cũng thấy vậy thật.
Nếu ở bên Tono, tôi có thể mường tượng được một tương lai yên bình và hạnh phúc.
Dù không cưới nhau ngay khi còn sinh viên như lời Tono từng nói vào Giáng Sinh, nhưng sau khi tốt nghiệp đại học, tôi sẽ lấy cô ấy. Chúng tôi sẽ tiếp tục giữ liên lạc với bạn bè ở Kyoto, và cùng nhau sống một cuộc sống yên ổn.
Như vậy chắc chắn sẽ rất vui.
Tôi nghĩ vậy khi đi ngang qua một trường tiểu học.
"Đó là trường tiểu học em học nè, nghe nói sắp bị giải thể rồi. Cũng đành chịu thôi, vì dân số giảm mà."
Chúng tôi lặng lẽ bước vào sân trường vắng ngắt.
Nhìn quanh dãy phòng học một chút, rồi bước vào nhà thi đấu. Tôi nhận ra nơi này—tối qua, ba của Tono đã cho tôi xem album ảnh cũ.
Tono lúc nhỏ cười tươi rói trong ảnh. Lúc nào cũng ăn gì đó, mặt mũi rạng rỡ, là kiểu con gái nhìn là biết nghịch ngợm, thích lăn lộn như cún con.
Có cả ảnh chụp trong nhà thi đấu này, lúc cô ấy mới bắt đầu chơi bóng chuyền. Khi thì đang nô đùa với đồng đội, khi thì giơ tay làm dấu chữ V.
"Cô bé ấy hoạt bát và dễ thương lắm." – ba Tono nheo mắt nói.
Tono lớn lên trong một môi trường thật tự do và chan hoà.
Giờ đây, cô ấy đứng lặng nhìn nhà thi đấu như hoài niệm, rồi bước vào kho thể thao, lục lọi một lúc rồi quay ra.
"Nè, Kirishima! Chơi với em đi!"
Tay cô ấy cầm vợt cầu lông và một quả cầu.
"Ủa, không phải chỗ này là để chơi bóng chuyền sao?"
"Anh chắc gì biết giao cầu với đỡ cầu chứ."
"..."
Chúng tôi chơi cầu lông một chút. Cũng không phải đấu nghiêm túc gì, chỉ là cùng nhau đánh qua đánh lại, cố không để cầu rơi xuống đất.
"Kirishima đúng là hết thuốc chữa!"
Tono giả vờ giận khi tôi đỡ hụt cầu.
"Thế thì vừa chơi vừa nói ra chuyện vui nha!"
"Là cái gì nữa?"
"Cứ mỗi lần đánh là phải nói một chuyện khiến anh thấy vui."
"Hả? Đang chơi mà lại tăng độ khó hả?"
"Bắt đầu rồi đó nha~!"
Vừa phát cầu, Tono vừa hô:
"Ăn thịt nướng thỏa thích!"
Cầu bay qua, tôi vội đưa vợt đón lấy.
"Cúp học đi xem phim!"
Cứ thế, chúng tôi vừa đánh cầu vừa hét lên những điều khiến mình vui vẻ.
"Ăn xiên nướng thỏa thích!"
"Cúp học về ngủ tiếp!"
Tôi bắt đầu quen tay, cầu bay qua bay lại nhiều lần.
"Ăn bánh ngọt thỏa thích!" – "Cúp học chơi mạt chược!" – "Ăn sáng buffet miễn phí!" – "Cúp học đi lùng sách cũ!" – "Cơm thêm, bắp cải thêm miễn phí!" – "Cúp học ra tam giác sông Kamo!"
Càng chơi càng phấn khích, nhưng đúng lúc đó, Tono kêu lên:
"Chết rồi!"
Tất nhiên với phản xạ nhanh nhạy như Tono, cầu không thể rơi được. Cái “chết rồi” ở đây là—
"Hết chuyện để nói tiếp rồi…"
"Tại em toàn nghĩ mấy chuyện ăn thỏa thích thôi mà~"
"Anh cũng toàn nói cúp học thôi còn gì!"
Trong lúc vừa cà khịa nhau, tôi trả cầu sang phía cô ấy. Tono vội đón lấy, hơi xấu hổ nhưng vẫn nói khẽ:
"Chơi cờ cá ngựa với Kirishima."
Cầu nhẹ nhàng bay qua.
Tôi cũng cạn ý tưởng về mấy màn cúp học rồi, bèn nói:
"Đi dạo khu ẩm thực với Tono."
Cầu lại quay về chỗ cô ấy.
"Cùng Kirishima xem giải quốc gia trên TV."
"Bị Tono lôi đi chạy bộ."
Cầu bay qua bay lại giữa không trung, không khí dịu lại, như đang chơi một trận cầu lặng lẽ trong nắng xuân.
"Cùng Kirishima đi dạo trên đường về nhà."
"Đi siêu thị cùng Tono, anh đi phía sau cầm giỏ."
Tôi bỗng nhận ra—những khoảnh khắc bình thường bên Tono đều rất quý giá và vui vẻ.
"Cùng Kirishima đi dạo trên con đường Triết học."
"Đi tàu Kintetsu với Tono."
Từng chuyện, từng chuyện, cứ thế tuôn ra tự nhiên.
"Cùng Kirishima nấu cơm."
"Cùng Tono dọn dẹp phòng."
Chỉ cần làm những điều đó cùng nhau thôi, cũng đã thấy hạnh phúc.
"Nghe Kirishima rap dở trong karaoke."
"Ở sân bóng chày vừa xem Tono đánh bóng vừa ăn kem."
Tôi tự nhủ: Phải đánh được, không được để cầu rơi.
Nhưng rồi sau một hồi đánh qua đánh lại, Tono lỡ tay.
Cầu rung rung, rơi xuống.
Tôi nhào người ra trước, vung vợt đón lấy.
Vợt lướt sát mặt đất, cầu chạm vào lưới vợt rồi lại bay lên không trung.
Tono đưa tay đón lấy, cười "hì hì".
"Chơi cũng khá lâu rồi ha."
"Ừa."
"Toàn là nhờ có Kirishima đó."
Sau khi chơi chán ở trường tiểu học, chúng tôi rảo quanh thị trấn nơi Tono lớn lên. Tiệm sách nơi cô ấy thường mua manga, tiệm bánh rán hay ghé ăn vặt, lớp học thư pháp từng theo học đến tận cấp hai.
Tối hôm đó, chúng tôi quyết định ăn tối ở tiệm steak.
"Không ăn với gia đình hả?"
"Ở chung hoài cũng ngại mà, tối nay hai đứa mình thư giãn riêng chút đi."
Hình như ba mẹ Tono còn cho cô ấy tiền tiêu riêng.
Tiệm steak là căn nhà gỗ nhỏ, bên trong đông nghịt người, rôm rả ấm cúng.
"Mấy dịp sinh nhật, ngày đặc biệt hay khi thắng giải, ba mẹ đều dắt em tới đây ăn đó."
Tono vừa nhai hamburger steak vừa hào hứng kể.
Sau bữa ăn, bọn tôi quyết định đi dạo nên cùng Tono bước ra phố. Tuy là một đêm lạnh lẽo, nhưng chúng tôi đã chuẩn bị kỹ càng để giữ ấm. Không chỉ đội mũ len và đeo găng tay, mà còn quấn thêm khăn choàng cổ.
"Cả hai trông cứ như người tuyết vậy nhỉ."
Tono nhìn cái bóng của bọn tôi hắt dưới ánh đèn đường, mỉm cười nói thế.
Bọn tôi đi đến một công viên lớn, ở đó có một ngọn đồi khá dốc, thế là men theo sườn đồi mà leo lên.
Vì nằm trên cao, nên có thể nhìn bao quát thành phố nơi Tono đã lớn lên.
Dưới cánh đồng bằng là vô số ánh đèn từ những ngôi nhà dân.
"Gọi là cảnh đêm thì hơi buồn nhỉ."
Tono nói vậy.
"Nhưng với một học sinh cấp ba như em ngày đó, nơi đây chính là cả thế giới, em thấy nó thật đẹp."
"Với anh thì đến giờ nó vẫn đẹp mà."
Nghe tôi nói vậy, Tono bẽn lẽn mỉm cười.
Rồi bọn tôi cứ thế lặng lẽ nhìn cảnh đêm một hồi lâu.
“... Chúng ta sẽ mãi mãi bên nhau đúng không?”
Tono từng nói vào dịp Giáng Sinh rằng chúng tôi sẽ kết hôn.
Rõ ràng cô ấy luôn canh cánh chuyện đó trong lòng.
Thực tế là, tôi cũng hiểu rất rõ điều ấy khi quyết định đi chuyến du lịch Hokkaido lần này. Tôi cũng biết rõ việc gặp cha mẹ đồng nghĩa với ý định nghiêm túc tính đến chuyện tương lai.
"... Chúng ta sẽ cưới nhau chứ? Dù không phải ngay lập tức, nhưng ba mẹ em hình như cũng rất quý anh mà, Kirishima."
Tôi định đáp lại cô ấy bằng một tiếng “ừ”.
Chỉ cần đồng ý chuyện này, mọi thứ sẽ hoàn tất.
Tôi có thể trải qua quãng đời sinh viên cùng mọi người ở Kyoto, rồi mười năm sau cùng họ đặt chân đến Tanegashima. Đến lúc đó tôi đã kết hôn với Tono — một viễn cảnh thật hạnh phúc.
Tôi không hề nghi ngờ gì rằng mình nên chọn lấy tương lai đó. Chính vì muốn hướng đến điều đó, tôi mới đến Hokkaido.
Sống cùng Tono là một câu chuyện tuyệt vời. Dù hồi cấp ba có xảy ra nhiều chuyện, nhưng tôi nên hướng về phía trước, cùng những người tôi đã gặp bước tiếp đến tương lai.
Tất nhiên, những cô gái của thời trung học ấy cũng sẽ được cứu rỗi.
Là Hayasaka và Tachibana. Sau khi gặp lại hai người, tôi nhận ra họ đã trưởng thành hơn rất nhiều so với khi ấy.
Tôi nên nói một cách nhẹ nhàng “Vậy nhé, giữ gìn sức khỏe”, rồi vẫy tay chào tạm biệt họ. Sau này, khi đã đi làm, thỉnh thoảng nới lỏng cà vạt, nghĩ về họ đôi chút là đủ rồi.
Cứ như vậy, sống một cuộc đời tiến về phía trước như kim đồng hồ không ngừng quay.
Chỉ cần nói với Tono ở đây rằng “Ừ, mình cưới nhau nhé”, rồi sau khi trở về từ Hokkaido, sẽ chính thức chia tay Hayasaka và Tachibana. Một cái kết vừa đắng vừa ngọt sẽ hoàn thành.
Nào, nói ra đi, Kirishima Shirou.
Chỉ cần nói muốn kết hôn, mọi thứ sẽ hoàn tất.
Hãy trở thành ánh vàng lấp lánh đi, Kirishima Shirou.
Tôi đã sẵn sàng để thốt ra lời đó.
Định chọn lấy tương lai bên Tono một cách trọn vẹn.
Một tương lai hoàn hảo, đầy hạnh phúc, trưởng thành.
Thế nhưng──
Dù cố thế nào, trong đầu tôi vẫn luôn hiện về hình ảnh đó.
Hayasaka đang một mình trầm ngâm ở thị trấn ven biển.
Và Tachibana vẫn luôn chờ đợi ở Tokyo.
Cả hai vẫn giữ được sự trong trẻo của những năm tháng trung học. Hayasaka gọi đó là “bản thân vẫn còn mặc đồng phục”, còn Tachibana, khi đến Kyoto, chưa từng nghĩ rằng tôi sẽ có bạn gái mới nên đã rất sốc.
Dù tôi có vui vẻ bên Tono, Hayasaka vẫn chỉ cười gượng và nói “Em biết mà”.
Tachibana thì vẫn còn nhớ cảm xúc khi khóc dưới cơn giông ngay trước khi kết thúc năm hai cấp ba, và nói với tôi: “Em không còn là trẻ con nữa rồi.”
Dĩ nhiên, bởi vì họ đã trưởng thành, nếu tôi quyết định tiếp tục tiến bước, chắc chắn họ cũng sẽ thuận theo.
Thật ra, họ cũng đã thể hiện rõ rằng như vậy cũng không sao cả.
Thế nhưng──
Quan trọng nhất là, trong sâu thẳm trái tim, tôi vẫn giữ nguyên thời khắc dừng lại ấy cùng họ.
Mối quan hệ giữa tôi và Tono vốn đang tiến triển rất suôn sẻ, vậy mà lại nảy sinh một vết nứt — đó không phải lỗi của Hayasaka, cũng chẳng phải vấn đề từ Tachibana.
Là vì trong tim tôi vẫn lưu giữ những hơi thở của ngày xưa ấy.
"Tono..."
Cô ấy nhìn tôi đầy bất an.
Chắc hẳn cô ấy đã nhận ra tôi đang nghĩ gì rồi.
Hokkaido là nơi bắt đầu của Tono. Tại đây, tôi cảm nhận được một Tono rạng rỡ, vô ưu, lớn lên trong sự yêu thương của gia đình.
Không nghi ngờ gì, Tono là một cô gái tuyệt vời, xứng đáng được hạnh phúc.
Còn tôi──
Không đủ tự tin để trở thành người có thể mang lại hạnh phúc cho Tono.
Không, dù có thể mang lại hạnh phúc, hay dù có được hạnh phúc khi ở bên Tono──
Tôi vẫn không thể bỏ lại Tachibana — người vẫn ngây thơ như thiếu nữ, đắm chìm trong ký ức — và Hayasaka — người định ôm lấy kỷ niệm sống một mình ở thị trấn ven biển.
Những điều họ đang định làm là vô cùng đơn độc và cô quạnh.
Dĩ nhiên, họ sẽ sống tốt cuộc đời của chính mình.
Vì họ đã trưởng thành, chắc chắn sẽ không làm điều gì khiến bản thân sụp đổ.
Thế nhưng tôi cũng hiểu, một phần linh hồn của họ sẽ mãi mãi bị giam giữ trong trái tim.
Hayasaka và Tachibana ở tuổi mười mấy ấy sẽ vĩnh viễn chờ đợi trong thế giới cô đơn bị ngăn cách.
Và──
Tôi không thể bỏ lại Hayasaka và Tachibana — những thiếu nữ ấy — để một mình mưu cầu hạnh phúc.
Tôi phải quay về nơi đó, dùng một cách nào đó để khép lại câu chuyện ấy.
Tôi phải để câu chuyện ấy tiếp tục.
Phải giải thoát những cô gái vẫn giữ trái tim tuổi mười mấy đang mắc kẹt ở nơi ấy.
Vì vậy, tôi cất lời với Tono.
“──Xin lỗi.”
Tono không có lỗi gì cả, tất cả là do tôi sai, mọi điều tôi làm đều là sai lầm.
Nhưng, những kỷ niệm ấy, bằng cách nào đó, đã khắc sâu vào tim tôi. Những nỗi đau của quãng thời gian ngây ngô ấy vẫn âm ỉ trong lòng, khiến tôi không ngừng nhớ lại cảm xúc năm xưa.
Tôi phải để đoạn phim kết thúc bắt đầu trình chiếu.
Và một khi quyết định khép lại ký ức ấy, tức là tôi phải chọn giữa Hayasaka và Tachibana.
Dù có nghĩ đi nghĩ lại bao lần, dù đã đến tận Hokkaido──
Người đó──sẽ không bao giờ là Tono. Tôi không thể chọn Tono.
Tôi buồn vì mình không thể trở thành một Erich.
Tôi hối tiếc vì không thể khiến Tono trở nên đặc biệt.
Nhưng tôi không thể phủ nhận rằng những ký ức ấy mang theo một định mệnh nào đó.
Hayasaka và Tachibana là hai người đặc biệt đối với tôi. Họ đã mở ra cánh cửa của một tình yêu chớm nở từ cảm xúc mong manh như thủy tinh tuổi mười mấy, bị tách biệt với thế giới, như một khu vườn nhỏ nở rộ trong tim chúng tôi.
Tình yêu của tôi, chỉ bắt đầu sau cái kết ấy.
Và một khi tôi đã nhận ra điều đó, thì không thể nào tiếp tục với Tono được nữa.
Hồi ức về tôi và Tono lướt qua trong đầu.
Ngồi cạnh nhau trong tiệm giặt vào đêm khuya, tôi cõng cô ấy băng qua đêm hội vì guốc bị gãy, cùng nhau thưởng thức món cá tôi câu được, Tono đầy sức sống; người cha nheo mắt nhìn album ảnh, và trong bức ảnh ấy, Tono lúc nhỏ nở nụ cười rạng rỡ──
Giờ đây, tất cả đều trở thành nỗi đau, đâm thẳng vào tim tôi.
Thế nhưng, tôi chấp nhận nỗi đau ấy, và thốt ra câu nói cuối cùng.
“Chúng ta chia tay đi.”
Khoảnh khắc tiếp theo.
Khi tôi hoàn hồn, mình đã ngã xuống tuyết.
Má tôi như bị thiêu đốt.
Một lúc sau, tôi mới nhận ra mình vừa bị Tono tát.
Cô ấy có quyền làm thế.
Không còn nghi ngờ gì nữa.
Và trên gương mặt Tono, tràn đầy nước mắt.


9 Bình luận
K bt vol 8 như nào
Speed tiếp đi daika