Vol 7 (Đã hoàn thành)
Chương 22 : Chỉ cần có quyết tâm, không gì là không thể
10 Bình luận - Độ dài: 10,685 từ - Cập nhật:
"Huhu... hức hức..."
Hamanami lấy tay che mắt, sụt sịt.
"Sao vậy, sao lại mít ướt thế? Không giống em mọi khi chút nào."
"Hức hức... hu hu..."
"Hiếm lắm mới được đến Tokyo mà, ngẩng đầu lên đi. Em chắc nhớ nơi này lắm đúng không? Không ngờ anh lại cùng Hamanami đến Tokyo, giống hệt hồi cấp ba ấy nhỉ?"
Đúng vậy. Bọn tôi bắt tàu siêu tốc đến Tokyo. Giờ thì đã xuống tàu, đang đi bộ ra sân ga để đổi sang tàu điện thường.
Dù là lần đầu tiên sau thời gian dài quay về quê nhà, Hamanami cứ khóc mãi không thôi.
"Hức hức, hu hu..."
Tiếng guốc mộc lộc cộc vang lên trong nhà ga. Lần này tôi đến Tokyo với tư cách là sinh viên đại học Kyoto — khác với ngày xưa.
"Hức hu hu..."
Chúng ta sẽ luôn thay đổi. Thời gian trôi đi, chúng ta mặc những bộ quần áo mới, dần rời xa nơi từng sống. Dù ở cùng một nơi, bản thân ta cũng luôn đổi khác. Không, thậm chí nơi chốn ấy cũng đã thay hình đổi dạng.
Mấy năm tôi sống ở Kyoto, nhà ga này cũng đã thay đổi. Số cửa hàng tăng lên, không gian cũng sạch sẽ hơn.
"Hu, hu, hu..."
"Hamanami, em định khóc đến bao giờ? Cứ 'hu hu' thế này nghe chẳng khác nào con thú nhỏ dễ thương hồi trước của em..."
"Im đi──!"
Hamanami gào lên thảm thiết.
"Anh nghĩ ai khiến em khóc hả!"
"Chắc chắn là anh rồi."
"Không phải chắc chắn, mà là tuyệt đối luôn đấy!" — em ấy nói bằng giọng đầy giận dữ.
"Em đã có một ký ức kinh hoàng trên núi đấy!"
Lúc đội cứu hộ đến căn nhà gỗ trong rừng, Hamanami cũng có mặt. Khi nhìn thấy vẻ mặt của Tono và Fukuda, cô ấy cảm thấy như muốn bỏ chạy.
"Hai người làm rồi đúng không? Anh với bà chị Hayasaka làm cái chuyện đó đúng không?"
"Diễn tả như thế hơi thẳng quá rồi đấy?"
"Bạn gái hiện tại nhìn thấy cảnh bạn trai với bạn gái cũ thân mật, lại bị người bạn thích cô gái đó bắt gặp. Không phải cảnh tượng có dao bay tới cũng không lạ sao?"
"À, ừm... xin lỗi."
Dù tình huống thực tế và cảm xúc không như cô ấy nghĩ, kết quả vẫn chẳng khác gì. Bề ngoài thì đúng như Hamanami đã nói.
"Hức hức, hức hức..."
Hamanami lại phát ra tiếng khóc như sinh vật nhỏ đáng thương nào đó.
"Tại sao lại ra nông nỗi này... em sai chỗ nào chứ..."
"Thôi mà, đừng buồn nữa. Dù gì thì tụi mình cũng đã đến Tokyo rồi còn gì."
"Ừm... cũng đúng."
Đi trước tôi và Hamanami là những gương mặt quen thuộc. Có Tono và Miyamae, Hayasaka và Tachibana, còn có ông già Daidouji và Fukuda nữa.
Mọi người đều đến Tokyo để cổ vũ cho Tono trong một trận đấu quan trọng của cô ấy.
"Ôi trời, Miyamae lần đầu đến Tokyo mà háo hức thế kia. Tono thì vẫn như cũ, mắt dán vào mấy quầy đồ ăn trong ga. Fukuda thì hoa mắt chóng mặt vì đông người, phải nhờ ông Daidouji đỡ. Hayasaka với Tachibana thì cứ như mấy cô gái thành thị sành sỏi, mọi người nhìn vui vẻ thân thiết lắm──"
Đến đó, Hamanami bỗng đổi sắc mặt.
Sau đó, như thường lệ, em ấy bắt đầu hô to "ÂY DA!" làm mấy động tác khởi động rồi hét lên:
"ĐIÊN HẾT RỒI!"
Hamanami tiếp lời.
"Sao mấy người còn giả bộ thân thiết cho được? Trên núi xảy ra chuyện kinh hoàng như anh Kirishima trước mặt bạn gái hiện tại lại làm chuyện đó với người bạn mình thích, kiểu gì chẳng bị đâm cho một nhát! Vậy mà vẫn giả vờ thân nhau được á?"
Ẻm hét lên như muốn điên đầu.
"Tono còn quen anh Kirishima không? Fukuda vẫn coi anh ấy là bạn á?"
"Chuyện đó thì..."
Lúc được cứu khỏi rừng, vẻ mặt Tono hoàn toàn vô cảm. Nhưng khi đến phòng bệnh tôi nghỉ ngơi, cô ấy lại nở nụ cười.
"Kirishima không sao thì tốt rồi."
Thấy tôi lúng túng, Tono vẫn giữ giọng bình thản.
"À, anh nghĩ em để ý chuyện anh ôm Hayasaka à? Không sao, không sao đâu. Dù gì thì quần áo ướt mà, vì sinh tồn thôi. Em là bạn gái anh mà, đương nhiên phải hiểu. Hayasaka vốn không đáng để quan tâm, anh chỉ miễn cưỡng ôm cô ta một chút thôi đúng không? Dù trong lòng chẳng muốn chút nào nhưng vì sống sót nên mới ôm cái cơ thể lười biếng, dơ bẩn đó đúng không?"
Tôi chỉ còn biết gật đầu. Tono thấy vậy thì tỏ vẻ rất hài lòng.
Tôi ở lại viện một ngày rồi xuất viện. Tuy có lúc thân nhiệt giảm mạnh nhưng nhanh chóng hồi phục, không có gì đáng ngại.
Sau đó, trong nhịp sống quen thuộc ở Kyoto, chuyện giữa tôi và Hayasaka dường như chưa từng xảy ra. Không ai nhắc đến.
Tono cố tình im lặng, nên người khác cũng không nói gì.
Fukuda chỉ vụng về cười, nói với tôi: "...Kirishima với Hayasaka không sao là tốt rồi."
Bề ngoài thì không có vấn đề gì.
Bởi vì Hayasaka đã rời Kyoto, sống một mình ở thị trấn ven biển.
Giữa hoàn cảnh sinh tử ấy, chúng tôi nói ra cảm xúc đã cố chôn giấu. Nhưng ai cũng sợ làm tổn thương người khác, không muốn phá vỡ quan hệ hiện tại.
Thế nên tôi không liên lạc với Hayasaka nữa, cũng không gặp lại cô ấy.
Không thể phủ nhận rằng chuyện trên núi đã tạo ra rạn nứt giữa tôi với Tono và Fukuda. Nhưng nếu tôi giữ khoảng cách với Hayasaka, không làm rối quan hệ hiện có, những rạn nứt ấy chắc sẽ dần được hàn gắn.
Thế nhưng—
Chuyện xảy ra vào một đêm nọ.
Khi tôi và Tono chỉ có hai người, chúng tôi nói về chuyến đi Tokyo. Nói đến chuyện cả nhóm sẽ cùng nhau đi cổ vũ, tôi tỏ ý đồng ý thì Tono bỗng cầm điện thoại lên gọi.
Người cô ấy gọi là Hayasaka.
"…Tono?"
Đầu dây bên kia là giọng Hayasaka đầy bối rối.
Sau một lời chào, Tono nói về chuyến đi Tokyo.
"Hayasaka cũng sẽ đi đúng không?"
"Ể…?"
"Vì bọn mình là bạn mà? Mà cũng đã hứa rồi còn gì."
Khi ăn lẩu ở phòng kotatsu, chúng tôi đã nói về chuyến đi Tokyo của Tono. Khi đó quyết định là không chỉ tôi, mà tất cả sẽ cùng đi cổ vũ.
"Vả lại—" Tono vẫn giữ giọng vui vẻ.
"Fukuda cũng đi đó nha. Bà từng nói sẽ nghiêm túc suy nghĩ về tình cảm của ông ấy đúng không?"
"…Ừm."
"Vậy thì đương nhiên bà sẽ đi rồi? Fukuda nói muốn đến nơi bà từng sống hồi cấp ba, đi cùng nhau mới thể hiện được thành ý chứ?"
"…Bà nói đúng. Được rồi, tui sẽ đi."
Thế đấy. Vì muốn đi cùng Tono trong chuyến thi đấu, cả nhóm mới dạo bước trong nhà ga Tokyo thế này.
Sau khi tôi kể xong đầu đuôi, Hamanami lập tức nói không chút do dự:
"Đáng sợ quá!"
Vậy à? Tôi hỏi lại.
"Tono với Hayasaka trông có vẻ thân thiết mà."
Đi đằng trước, Tono đang vui vẻ trò chuyện cùng Hayasaka. Đã có lúc cô ấy chẳng buồn nói chuyện với Hayasaka, chỉ quấn quýt bên Tachibana – người cô ấy không lo sẽ giành mất tôi.
Thế nhưng trong chuyến đi này, cô ấy lại chủ động ngồi cạnh Hayasaka trên tàu, cùng nhau ăn vặt.
Nhưng—
"Làm gì có chuyện như thế được chứ~!"
Hamanami nói.
"Chỉ nghe chuyện thôi là đã thấy Tono bộc lộ mặt tối rồi! Một Tono vốn hiền lành mà lại như vậy!"
Cô ấy nói đúng. Tôi cũng hiểu điều đó.
"Bình thường, Tono sẽ không muốn gặp lại Hayasaka hay Kirishima nữa mới phải. Vậy mà lại chủ động đi du lịch cùng... Đây là một biểu hiện hoàn hảo của sự đáng sợ!"
Không nghi ngờ gì, Hayasaka vì cảm thấy tội lỗi đã định rút khỏi các mối quan hệ ở Kyoto. Nhưng chính Tono đã ngăn cản điều đó.
"Kiểu này chắc chắn có âm mưu!"
Hamanami hét lên, rồi bỗng lộ vẻ áy náy.
"Có lẽ là lỗi của bát quái trận tuyệt đỉnh của tui..."
"Không phải vậy đâu."
"Không, nhất định là có. Em biết rõ mà. Thế nên, với tư cách quân sư, em phải làm tròn vai cuối cùng."
Hamanami ngẩng đầu lên, nghiêm túc nói.
"E rằng Tono định đến những nơi có kỷ niệm giữa Hayasaka và Kirishima ở Tokyo, rồi phủ lên những kỷ niệm đó bằng sự hiện diện của mình, tuyên bố rằng mình mới là bạn gái."
"Chắc vậy rồi."
"Anh nghe cho rõ đây." Hamanami lên tiếng.
"Anh Kirishima và chị Hayasaka nhất định phải chấp nhận chuyện này. Phải khiến cô Tono hài lòng. Ít nhất thì cô ấy có đủ tư cách và chính đáng để làm như vậy. Nếu việc đó có thể giúp cô ấy thoát khỏi mặt tối đang bộc lộ, trở lại như trước kia, thì chẳng phải là điều tốt sao?"
"Anh hiểu rồi. Lần này anh sẽ làm đúng như chỉ dẫn."
"Anh Kirishima, để xác nhận lại lần nữa: anh muốn giải quyết êm đẹp, đúng không? Không làm tổn thương bất kỳ ai, sẽ bảo vệ mối quan hệ giữa mọi người ở Kyoto chứ?"
Nghe cô ấy nói vậy, tôi bất giác nhớ đến chuyện ông già Daidouji rủ tôi đi câu cá vào ngày trước chuyến đi.
Lúc cùng câu cá, ông già Daidouji từng nói:
"Tui sống lâu hơn mấy bây. Trong cuộc sống lặp đi lặp lại mỗi ngày, tui đã từng nhận ra cái gọi là niềm tin mình từng tin tưởng thật ra chỉ là ảo tưởng, hiểu rằng cái gọi là giấc mơ chẳng qua cũng là mộng tưởng, còn tình bạn bền chặt mà ta từng thề thốt thật ra cũng chỉ là lời hứa ngây ngô thời niên thiếu."
"Nhưng mà…" — ông nói tiếp.
"Tui hy vọng mười năm nữa có thể cùng mọi người đến Tanegashima. Đây là lời thật lòng của tui."
Nói rồi, ông thả lặng lẽ sợi dây câu xuống nước.
Có vẻ như ông già Daidouji đã nhận ra điều gì đó đang xảy ra giữa bọn tôi.
Lời hứa sẽ đến Tanegashima sau mười năm.
Tối hôm đó trên sân trường, cả bọn đã cùng ngước nhìn tên lửa của ông già Daidouji mang theo ánh sáng đỏ nhạt bay lên bầu trời, và hứa với nhau rằng một ngày nào đó sẽ cùng đi.
"Anh sẽ bảo vệ các mối quan hệ ở Kyoto, đúng chứ?"
Trước câu hỏi của Hamanami, tôi gật đầu thật mạnh.
"Đương nhiên rồi."
◇
Chuyến đi cổ vũ Tono kéo dài hai ngày một đêm. Thời gian tôi có thể ở bên cô ấy chỉ có lúc trước buổi luyện tập ngày đầu tiên, buổi tối hôm đó, và lúc trở về vào ngày hôm sau.
Sau khi đến Tokyo, chúng tôi lập tức quyết định đi ăn trưa cùng nhau.
"Đến tiệm hamburger mà Kirishima thường ghé nhé!"
Tono nói vậy. Thế là chúng tôi đến tiệm burger mà tôi và Hayasaka thường lui tới sau giờ tan học thời cấp ba. Ổ bánh và miếng thịt ở đó đều rất chất lượng, là kiểu burger chính thống. Lúc ăn lẩu kotatsu, Hayasaka từng chủ động giới thiệu chỗ này.
Từ lúc đó, trực giác phụ nữ của Tono đã bắt đầu bộc lộ rõ nét.
Vừa bước vào quán, cô ấy lập tức đến ngồi đúng vào chỗ mà Hayasaka thường ngồi.
"Hehe, để em xâm nhập vào ký ức của Kirishima chút nha."
Món burger Tono chọn từ thực đơn cũng chính là món mà Hayasaka thích hồi cấp ba.
"Nhưng mà, em là bạn gái của Kirishima, từ giờ sẽ còn ở bên nhau lâu dài. Không chỉ thường xuyên qua lại thăm quê nhau, mà Tokyo này cũng sẽ trở thành nơi lưu giữ kỷ niệm của em với Kirishima nữa."
Nói rồi, Tono quay đầu nhìn sang Hayasaka.
"Hayasaka cũng từng đến đây rồi à?"
“Ừ—”
Hayasaka nhìn vào không trung, nhưng sau khi nghe lời Tono, cô ấy giật mình trở lại.
“…Dù sao thì quán này cũng khá nổi tiếng.”
“Vậy à, nghĩa là tui đã bước vào địa bàn của bà rồi nhỉ.”
“…Đây không hẳn là quán của tui đâu.”
Hayasaka nói, dùng dao nĩa thanh lịch thưởng thức chiếc hamburger to quá cỡ.
Tachibana, như hồi cấp ba, mặt lạnh lùng dùng cả hai tay ép dẹp chiếc hamburger bọc trong giấy, ăn theo kiểu chính thống.
Miyamae thì khoe khoang: “Dù sao tui cũng quen ăn hamburger Sasebo mà~” và bắt đầu ăn.
Hamanami trông có vẻ sợ hãi.
Sau bữa ăn, chúng tôi quyết định đi uống trà. Tono nói lát nữa muốn đến xem trường cấp ba tôi từng học, nên chúng tôi chọn một quán cà phê gần trường. Tono để ý đến quán mà Hayasaka rất thích, nơi trà rất ngon.
“Kirishima chắc từng đến quán này rồi, đúng không?”
“Ừ.”
“Nghĩ đến Kirishima mặc đồng phục từng ở đây, tự nhiên thấy hoài niệm ghê.”
Khi chúng tôi ngồi xuống, trà được mang lên, Tono nhìn quanh quán.
Trong quán có nhiều đồ nội thất cổ điển thời thượng.
“Nơi này không giống chỗ con trai cấp ba sẽ đến một mình nhỉ.”
“Đó là—”
“Không sao, không quan trọng.”
Tono vẫy tay.
“Vì từ giờ đây cũng sẽ là nơi của em và Kirishima.”
Sau khi nghỉ ngơi ở quán cà phê, chúng tôi theo kế hoạch đến trường tôi từng học. Vì ngay cả cựu học sinh cũng không dễ được vào, nên tôi và Tono chụp một bức ảnh trước cổng trường.
Rồi trên đường rời trường, chúng tôi tiện thể ghé cửa hàng tiện lợi mua ít đồ ăn.
“Cảm giác như cùng Kirishima tan học vậy.”
Tono cầm một cái bánh bao thịt, thứ Hayasaka luôn mua vào mùa đông. Còn Hayasaka, có lẽ vì e dè, chỉ mua một ly cà phê.
“Được biết chút về cội nguồn của Kirishima thật tuyệt, sau này em còn muốn biết thêm về anh!”
Đến ga, Tono nói vậy. Sau đó, chúng tôi tạm giải tán. Tono phải đi tập luyện đội trước trận đấu, đến khi thi đấu bắt đầu là thời gian tự do của mỗi người.
Mọi người ở Tokyo dường như đều có nơi muốn đến, nên chúng tôi chia nhau hành động.
“Cuối cùng qua rồi.”
Trên sân ga, tôi nói với Hamanami, người lộ vẻ mệt mỏi.
“Ừ, bề ngoài thì xem như xong. Nhưng—”
Lúc này, Hamanami ngẩng đầu như thể kêu “Ôi trời!”.
“Em vô tình nghe được.”
Khi Tono với tư cách bạn gái khoác tay tôi, đến thăm những nơi đầy ký ức cấp ba của tôi, vẻ mặt Hayasaka luôn bình thản.
Nhưng theo Hamanami, cô ấy nghe được Hayasaka lẩm bẩm một mình.
‘Cảm giác như sắp trở lại tâm trạng hồi cấp ba…’
Cô ấy vừa nhìn vào hư không, vừa nói vậy.
“Như thế này… có dự cảm nguy hiểm!”
Hamanami nói, nhưng—
“Không, anh tin là không sao.”
Cảm xúc gợi lên bởi địa điểm chắc chắn sẽ có. Nhưng đó chỉ là hoài niệm, không thể thật sự quay về ngày ấy.
“Hayasaka cuối cùng không cãi nhau với Tono, cũng không đá mình dưới gầm bàn.”
Chỉ lộ vẻ mặt cô đơn.
Chúng tôi đều biết mình phải làm gì, không chỉ cắt liên lạc, chuyến đi này cũng không thể hiện sự thân mật như trước. Không nghi ngờ gì, chúng tôi đều muốn hướng tới tương lai bình yên.
Hơn nữa, ngoài Tono và Hayasaka, còn một người tôi phải để ý.
“Kirishima, làm phiền chút được không?”
Khi tôi đang nói chuyện với Hamanami, người đó bắt chuyện với tôi.
“Tui muốn nói chuyện riêng với ông.”
Dù vẻ mặt cậu ấy nhẹ nhàng, nhưng mang một nét trầm tư.
Đúng vậy, chính là Fukuda.
◇
Khi đi dạo ở Kyoto, tôi luôn đến Con đường Triết học. Ở đó, có thể cảm nhận được phong tình bốn mùa của cố đô.
Fukuda hỏi tôi Tokyo có chỗ nào tương tự không, tôi trả lời có lẽ là công viên Ueno. Nơi đó không chỉ có sở thú, bảo tàng, phòng triển lãm, mà còn có sân bóng và ao, mùa xuân hoa anh đào nở rộ.
Nhưng chúng tôi không đi thẳng đến công viên Ueno, mà trước tiên đi tàu điện ngầm Tokyo Metro đến Hongo.
Vì là lần đầu Fukuda đến Tokyo, tôi nghĩ ghé thăm ngôi trường đại học danh giá nhất cũng không tệ. Chúng tôi ra khỏi ga tàu điện ngầm, đứng trước cổng trường chụp ảnh kỷ niệm. Sau đó, đi dọc con đường rợp bóng cây yên tĩnh hướng về Ueno.
“Ông già Daidouji đi đâu rồi nhỉ?”
Nghe tôi hỏi, Fukuda nói anh ấy đi xem triển lãm vũ trụ.
“Ông ấy bảo sẽ mua thật nhiều cà ri vũ trụ.”
“À, loại cà ri dành cho phi hành gia ấy hả.”
Chúng tôi đi dọc tường trường đại học, Fukuda thường cúi đầu, nhưng thỉnh thoảng ngẩng lên nhìn các tòa nhà.
“Nói về Đại học Đế quốc xuất hiện trong văn học, là trường này đúng không?”
“Ừ.”
Đi dọc đường Hongo hướng về Ryugokacho sẽ thấy ao Shinobazu. Trong ao, nhiều người vui vẻ chèo thuyền, gió thổi làm mặt nước gợn sóng.
Chúng tôi đi dọc ao Shinobazu, hướng về công viên Ueno.
Trên đường, chúng tôi không nói gì, đến khi thấy công viên Ueno, Fukuda mới lên tiếng.
“Là về chuyện của Hayasaka.”
Tôi cũng nghĩ vậy. Tôi đợi cậu ấy nói tiếp. Một lúc sau, Fukuda lại mở lời.
“Tình cảm này của tui có thể thành hiện thực không?”
Sau một thoáng, tôi trả lời: “Tui cũng không biết.” Vì tôi thật sự không rõ.
Nhưng—
“Sau khi từ núi về, tui đã gặp Hayasaka vài lần.”
“Hả?”
Đây là lần đầu tôi nghe.
“Tui đến thị trấn ven biển, việc này tui không nói với ông và mọi người, vì tui nghĩ đây là chuyện nên tự mình nên tự xử lý.”
Ban đầu hình như là đến ga mới liên lạc với cô ấy. Hayasaka dù ngạc nhiên, nhưng có vẻ vẫn lái xe đến đón cậu ấy.
“Bọn tui đi ra biển, nói chuyện một lúc. Tui nói rằng mình thích Hayasaka đến không kiềm chế được, và mỗi tối đều nghĩ về cô ấy.”
Fukuda bắt đầu thường xuyên đến thị trấn ven biển. Khi xong lớp ở đại học, cậu ấy luôn dành vài tiếng để làm việc này.
Hayasaka mỗi lần gặp Fukuda đều nở nụ cười lúng túng. Nhưng theo cậu ấy, cô ấy dần mở lòng, bắt đầu cùng Fukuda đi dạo biển.
Rồi có lần, Fukuda từng ôm Hayasaka ở biển.
“Tui ôm cô ấy thật chặt, xin cô ấy làm bạn gái mình. Chỉ đi dạo cùng nhau không thể kìm nén cảm xúc của mình, tui không muốn nhường Hayasaka cho bất kỳ ai.”
Hayasaka không phản kháng, nhưng cũng không ôm lại Fukuda. Theo cậu ấy, cô ấy nói thế này.
Cô ấy nói chưa hiểu rõ lòng mình, không biết phải làm sao.
Rồi rời khỏi vòng tay Fukuda.
“Tui đơn phương ôm một cô gái còn đang do dự, tui nghĩ thế không tốt. Nhưng cảm giác từ tay mình khi chạm vào Hayasaka, tui mãi không quên được.”
Thật khó kiểm soát, Fukuda nói.
“Tui nghĩ hiệu ứng tiếp xúc đơn thuần mà Kirishima nói là thật. Càng gặp Hayasaka, tui càng thích cô ấy. Giọng nói, cử chỉ của cô ấy, tất cả đều đáng yêu.”
Dù Hayasaka không đáp lại cái ôm của Fukuda, nhưng theo cậu ấy, sau nhiều lần gặp, cô ấy dường như không còn xa cách với cậu. Thái độ cô ấy trở nên dịu dàng, thường mỉm cười, bắt đầu nói với Fukuda về cuộc sống ở Tokyo, và những chuyện trước giờ chưa từng nhắc.
“Hayasaka cũng cười nói đây là hiệu ứng tiếp xúc đơn thuần. Tui không rõ sao cô ấy biết tên hiện tượng tâm lý này như Kirishima, có lẽ nó nổi tiếng, hoặc chỉ là trùng hợp.”
“Dù sao—” Fukuda tiếp tục.
“Tui nghĩ quan hệ của cả hai đã tốt lên nhiều. Rồi đến tối hôm đó.”
Hôm đó, Hayasaka về muộn vì tiệc rượu của lớp đại học. Dù vậy, Fukuda vẫn không hẹn trước mà đến tìm cô ấy.
Fukuda chờ ở bờ biển lạnh giá, cả người run lên.
“Tui không biết sao mình làm thế, nhưng tui nghĩ đó là lựa chọn duy nhất.”
Lúc đó, tàu điện cũng đã ngừng chạy.
Theo cậu ấy, Hayasaka thấy Fukuda lạnh run thì lộ vẻ lúng túng, hỏi: “Trước khi tàu đầu tiên chạy, ông muốn đến phòng mình không?”
“Tui đương nhiên đồng ý. Những chuyện sau đó cảm giác không thật. Tui thật sự ở trong phòng Hayasaka, ngâm nước nóng cô ấy chuẩn bị để làm ấm người.”
Khi Hayasaka tắm, Fukuda đọc tiểu thuyết để chờ.
“Thành thật mà nói, tâm trí tui không nằm ở mấy cuốn sách, nhưng tui cũng không đi lung tung trong phòng. Vì tui nghĩ thế không đúng. Trong phòng nghe tiếng nước tắm, đầu tui rối bời.”
Theo cậu ấy, Hayasaka khi ấy tóc còn ướt, mặc đồ ngủ, trở lại phòng.
“Tui không thể rời mắt khỏi Hayasaka, cứ nhìn làn da cô ấy hơi hồng vì uống rượu và tắm, và…”
Hình như có thể thấy đường nét nội y qua lớp đồ ngủ.
“Dù biết nhìn chằm chằm là thất lễ, nhưng tui không thể rời mắt… Ông có khinh tui không?”
“Không, đó là bản năng con người thôi.”
“Rồi tui…” Fukuda nói tiếp.
“Đã đẩy ngã Hayasaka. Tối đó tui ở lại với cô ấy.”
Chúng tôi leo lên bậc thang công viên Ueno.
Rồi tiếp tục đi. Công viên đông vui với các gia đình và cặp đôi. Có sở thú, bảo tàng, phòng triển lãm, thậm chí sân bóng. Có người đang vẽ tranh, và nghệ sĩ biểu diễn đường phố.
“Thật là nơi đầy văn hóa.”
Fukuda nói, tôi gật đầu.
“Gần đây cũng có trường nghệ thuật mà Tachibana học.”
“So với phố Hyakumanben ở Kyoto, Kirishima, ông trông hợp đi dạo ở Ueno, Tokyo hơn. Vì đây là quê hương ông lớn lên à?”
“Ai biết đâu.”
Ánh nắng xuyên qua tán cây, công viên thật yên bình. Tôi bắt đầu tưởng tượng về cuộc sống của những người qua lại, họ sống thế nào, và sao hôm nay họ đến đây.
“Ông không hỏi tối đó ở phòng Hayasaka, xảy ra chuyện gì à?”
Fukuda nói.
Tôi liếc nhìn Fukuda, thấy cậu ấy bình thản nhìn về phía trước. Chúng tôi đi thêm một lúc, tôi bảo cậu ấy nói tiếp.
Fukuda dừng một chút, rồi nói.
“Chẳng có gì xảy ra cả.”
Khi bị đẩy ngã lên giường, Hayasaka đầu tiên lộ vẻ ngạc nhiên, rồi quay mặt đi.
Cô ấy thoáng cố chấp nhận Fukuda, đưa tay ra, nhưng ngay sau đó che mặt, nói: “Xin lỗi vì khiến ông hiểu lầm.” Cô ấy xin lỗi.
“Tui thật sự rất thích Hayasaka, muốn ôm cô ấy, hôn cô ấy. Đương nhiên, cũng muốn đi xa hơn. Nhưng cô ấy vẫn là không thể nào quên người cô ấy thích hồi cấp ba.”
Hayasaka cười bất lực, nói rằng cô ấy phải quên người mình thích. Vì người đó đã có bạn gái, nên không thể mãi nghĩ về họ. Rồi cô ấy hỏi tôi: “Thế này đúng không?”
Hình như cô ấy đang hỏi liệu có được phép thích một người đã có bạn gái và đang sống hạnh phúc hay không.
“Tui đã nói rõ với Hayasaka.”
Fukuda trả lời câu hỏi của cô ấy một cách dứt khoát, cậu ấy nói.
“Bà không thể cướp bạn trai của người khác, không nên vì bản thân mà làm điều quá đáng như thế.”
Câu nói này dường như làm Hayasaka tổn thương, cậu ấy kể rằng cô ấy liên tục lặp lại “Ừ, đúng thế.”
“Tui không nói vậy vì công lý. Chỉ đơn giản vì tui thích Hayasaka, muốn cô ấy nhìn về phía tui.”
“Fukuda nhận thức rõ điều này, nhưng vẫn cố tình nói những lời mang tính định kiến.”
“Đúng vậy.”
Từ góc nhìn của Fukuda, Hayasaka hiểu điều đó nhưng không thể làm được, nên mới đau khổ.
“Người trong quá khứ đó đang không ngừng làm tổn thương Hayasaka hiện tại.”
“…Có lẽ đúng là thế thật.”
“Vì vậy, tui định giúp Hayasaka quên người đó. Tui cũng nói với cô ấy, rằng tui sẽ khiến cô ấy quên hắn.”
“Này, Kirishima—” Lúc này, Fukuda, vốn đang nhìn thẳng, quay sang tôi nói.
“Tui thật sự định làm vậy. Hayasaka cũng đang do dự, muốn quên người đó. Nên tui nghĩ nếu mạnh mẽ một chút, chắc sẽ thành công. Kirishima, ông nghĩ sao? Ông thấy tui làm được không? Có nên làm thế không?”
“Chuyện này—việc Fukuda muốn làm—”
Tôi không biết trả lời thế nào, nên hỏi lại.
“Là về tài liệu thi trên bàn đúng không?”
Fukuda gật đầu “Ừ”.
Vài ngày trước, khi đến phòng Fukuda, tôi thấy trên bàn cậu ấy có tài liệu về kỳ thi chuyển trường sang đại học khác ở năm ba. Mục tiêu của cậu ấy chính là trường đại học của Hayasaka.
Fukuda định chuyển trường để học cùng Hayasaka.
So với trường chúng tôi, trường của Hayasaka có phần bất lợi về chi phí nghiên cứu và môi trường học tập.
Fukuda chọn trường hiện tại vì cậu ấy có lý tưởng nghiên cứu nông nghiệp, giảm gánh nặng cho bố mẹ làm nông. Từ góc độ này, ở lại trường hiện tại là lựa chọn khôn ngoan hơn.
Nhưng tôi nghĩ nói vậy thì thật thiếu tinh tế. Nên tôi chỉ nói một câu.
“Thế này ổn không?”
“Ừ…”
Trong mắt Fukuda thoáng hiện sự do dự, nhưng ngay sau đó cậu ấy lộ vẻ mặt kiên định.
“Làm vậy đúng là khó, có thể phải từ bỏ nhiều thứ. Chấp nhận sự ngu ngốc của mình, làm những việc mạnh mẽ, với tui chắc sẽ rất đau đớn.”
Nhưng—
“Chỉ cần có quyết tâm, không có gì là không làm được.”
Đến Bảo tàng Quốc Gia Nghệ thuật Phương Tây, Fukuda chia tay tôi. Cậu ấy nói muốn một mình suy nghĩ về một số thứ.
Nhưng thay vì suy nghĩ, có lẽ cậu ấy muốn củng cố quyết tâm của mình.
Để có được Hayasaka, Fukuda thậm chí sẵn sàng từ bỏ con người và sự nghiệp mình xây dựng đến giờ.
Hayasaka muốn quên mối tình cũ, và không giỏi đối mặt với sự tấn công mạnh mẽ. Khi chia tay, Fukuda như tự nói với mình: “Tui sẽ mạnh mẽ tấn công.”
Cuối cùng, tôi không bày tỏ ý kiến gì về việc Fukuda định làm.
Bình thường mà nói, ở lại trường hiện tại là tốt hơn.
Vì không thể đảm bảo Hayasaka sẽ đáp lại cậu ấy.
Nhưng—
‘Muốn chinh phục Hayasaka khó lắm. Đây là ý kiến của tui, người từng là bạn trai cấp ba của cô ấy, nên chắc chắn không sai. Thay vào đó, ông nên trân trọng những gì mình đã xây dựng đến giờ.’
Tôi không thể nói thế.
Tôi không thể ủng hộ, cũng không thể ngăn cản. Sau khi chia tay Fukuda, tôi chỉ lặng lẽ bước đi.
Ngu ngốc hơn, tôi không thể ngừng tưởng tượng cảnh Hayasaka và Fukuda yêu nhau trong căn hộ ở thị trấn ven biển.
Fukuda sẽ trút tình cảm mãnh liệt lên đôi môi và cơ thể mềm mại của Hayasaka. Hayasaka cũng sẽ ôm Fukuda để quên tôi, lộ ra mặt mà trước giờ chỉ cho tôi thấy.
Tôi biết cách ngăn tương lai đó xảy ra.
Chỉ cần bây giờ từ bỏ tất cả và chọn Hayasaka.
Tôi, kẻ có Tono bên cạnh mà vẫn nghĩ vậy, đúng là một tên ngốc ngu xuẩn. Nhưng việc Fukuda âm thầm đến thị trấn ven biển, ở lại một đêm với Hayasaka, không nghi ngờ gì đã làm tôi dao động.
Tôi nên làm gì đây?
Tôi nên nói gì với Fukuda?
Khi đang rối bời với những suy nghĩ này, đã gần đến giờ thi đấu. Thế là tôi đi đến nhà thi đấu tổng hợp.
Cả nhóm chúng tôi cùng cổ vũ cô ấy, nhưng tiếng cổ vũ dường như xa xôi.
Tono, như lẽ đương nhiên, thắng trận đấu, và tối đó cùng nhóm chúng tôi đến izakaya tổ chức tiệc mừng.
Bình thường, nếu có tiệc của câu lạc bộ, Tono sẽ ưu tiên tham gia thay vì ở bên tôi, bạn trai cô ấy. Tôi nghĩ thế cũng tốt. Nhưng lần này cô ấy không làm vậy, mà đến bên chúng tôi.
Lý do chỉ có một.
Tono rất lo lắng về việc tôi ở cùng Hayasaka. Dù đến izakaya, cô ấy vẫn chiếm chắc vị trí bên cạnh tôi.
Tình hình đúng là không ổn.
Nhưng giờ không cần ngây thơ, cũng không phải sa vào chủ nghĩa đa cảm điển hình, băn khoăn giữa quá khứ và hiện tại, tình yêu và tình bạn.
Việc cần làm không đổi.
Chỉ cần mối quan hệ giữa tôi và Tono ổn định, hòa bình ở Kyoto sẽ được đảm bảo, tôi và Hayasaka đã ngầm thỏa thuận, và Fukuda cũng sẽ không bị tổn thương.
Vậy, tình huống này cần gì?
Không phải lo lắng hay suy nghĩ.
Dù thoạt nhìn suy nghĩ kỹ và lo lắng là tốt, nhưng nó khiến người ta do dự, và nếu hỏi liệu điều đó có đạt được mục tiêu không, câu trả lời thường là không.
Vậy, thứ thực sự cần bây giờ là—
“Rượu.”
Nghe tôi nói, Hamanami, đang ngồi đối diện ăn mực wasabi, nghiêng đầu khó hiểu.
“Rượu sao?”
“Ừ, cần thật nhiều rượu.”
Tôi nói rồi uống rượu. Đây là để mượn men say. Tôi nốc bia từng ngụm lớn.
“Này~!”
Hamanami đột nhiên lên tiếng.
“Kirishima, trong tình huống này anh làm gì thế~!”
“Để vứt bỏ lý trí!”
“Đó là thứ quan trọng nhất bây giờ mà~!”
Không, thứ chúng tôi cần không phải lý trí, mà là khí thế. Là sức mạnh để lao về mục tiêu.
Tôi định mượn men rượu, nhân đà hoàn thành Bát quái trận Hamanami.
Tóm lại, tôi uống rượu không ngừng.
Trong izakaya bán món Kyushu, Miyamae thấy tôi như vậy, bắt đầu thể hiện bản lĩnh cô gái Kyushu.
“Uống nhiều vào là được chứ gì.”
Cô ấy vừa nói vừa pha shochu với nước nóng.
“Tụi này pha thêm cho mà uống nè.”
Khi người bình thường không uống rượu bắt đầu nốc cạn, đôi khi làm không khí sôi nổi, giờ chính là vậy. Vì tôi uống không ngừng, không khí trở nên rộn ràng, và người đầu tiên bị cuốn theo là Miyamae.
Cô ấy hào hứng pha shochu với nước nóng, đặt trước mặt Hayasaka và Tachibana. Dù có nước nóng, nhưng lượng shochu quá nhiều, gần như là “on the rocks”.
“Đừng như máy bay ném bom mà phát rượu khắp nơi chứ!”
Hamanami hét lên.
“Nơi này có cả đống người uống rượu xong là làm bậy đó!”
Nhưng tiếng hét của Hamanami vô nghĩa, Hayasaka và Tachibana uống cạn shochu trong một hơi.
Ánh mắt cả hai bắt đầu mơ màng.
“Ôi~ kinh khủng quá~”
Hamanami bắt đầu khóc, nhưng—
“Thật ra tui chỉ uống chút thôi.”
Hayasaka mặt đỏ, nói với giọng thong dong.
“Thỉnh thoảng tui cũng muốn thế mà, đúng chứ?”
Tachibana bên cạnh gật đầu đồng tình, rồi cười tươi uống shochu mà Miyamae pha liên tục—với nước nóng, nước đá, hoặc soda. Chúng tôi say vừa đủ, khi ông già Daidouji kể chuyện suýt đốt phòng thí nghiệm, cả nhóm phá lên cười.
Không khí vui vẻ lan tỏa thêm.
“Ừ, tốt đấy, bầu không khí này tuyệt thật, tui cũng uống thôi.”
Fukuda cũng uống shochu do Miyamae pha.
Đúng vậy, mọi người ở đây đều mong hòa hợp. Chúng tôi đúng là có vấn đề, nhưng chỉ cần say và để đầu óc trống rỗng, mọi thứ sẽ ổn.
Tôi muốn mượn men rượu, không ai ngăn được tôi.
“Thế này được rồi chứ? Em tin anh, tin ông anh Kirishima đó!”
Hamanami cũng uống shochu.
Chúng tôi qua rượu trút bỏ phiền muộn và suy tư. Hết ly này đến ly khác, ai cũng càng thêm điên cuồng.
“Quả nhiên nước tương phải là loại nhạt.”
Ông già Daidouji vừa ăn sashimi vừa nói, Miyamae lập tức như ấm nước sôi, phản bác: “Đâu có chuyện đó~!”
“Dĩ nhiên nước tương ngọt mới ngon hơn chứ~!”
Cuộc tranh cãi nước tương đầu tiên bùng nổ, chia thành hai phe, cảnh tượng hỗn loạn. Xiên nướng và ly rượu chuyền qua chuyền lại trong trận đại chiến, mọi người đều nở nụ cười.
Khi tỉnh táo lại, tôi nhận ra Tono đang tựa vào tôi. Thấy tôi nhìn, cô ấy thoáng lộ vẻ ngượng ngùng như tỉnh rượu.
Dù là không khí hiện trường hay bản thân tôi, men rượu đã hoàn toàn ngấm vào linh hồn. Vì thế—
Tôi ôm vai Tono.
“Kirishima?”
Bình thường, tôi tuyệt đối không làm thế nơi công cộng. Nhưng tôi phải khiến Tono, bạn gái tôi, yên tâm, phải giúp cô ấy lấy lại cân bằng.
Vì thế tôi mượn men rượu, làm vậy trước mặt Hayasaka.
Dựa vào sức mạnh và khí thế của rượu, cố hết sức làm hành động khiến Tono hoàn toàn yên tâm.
Đây là chiến lược của tôi, cái gọi là quyền say.
“Thật là, hai người đúng là bó tay.”
Miyamae hơi say giơ tay đầu hàng.
“Đúng thế~”
Hayasaka nở nụ cười lúng túng, Tachibana thì bất lực nhún vai.
Rồi những người khác rơi vào trạng thái phấn khích đòi hôn.
HUN~HUN~HUN~
Hình như nghe tiếng hò hét vậy, lại như không. Dù sao, vì tôi đã mất lý trí, tôi hôn Tono trước mặt mọi người, và còn nói rằng tôi thích cô ấy.
Đây là không khí bồng bột của sinh viên.
Chuyện tôi làm chắc là ngu ngốc.
Nhưng đôi khi cần cố ý làm chuyện ngốc. Vì giờ tôi phải bằng mọi giá khiến Tono yên tâm, và cần hành động vì điều đó.
Ánh đèn, máy quay, ACTION!.
Những điều đó thôi thúc tôi trở nên ngu ngốc, thuận theo tự nhiên mà hành động.
Có lẽ vì thế mà có hiệu quả, Tono lên tiếng.
“Em là bạn gái của Kirishima, đúng không?”
“Dĩ nhiên rồi.”
“…Anh không còn bận tâm đến mối tình cấp ba nữa, đúng không?”
Tôi mượn men say trả lời.
“Đó chỉ là hiểu lầm của tuổi trẻ.”
Sau đó, không khí không chỉ là hòa hợp, mà giống như một bữa tiệc say xỉn cuồng nhiệt.
Tôi liên tục vuốt tóc Tono khi cô ấy tựa vào tôi, như một cặp đôi khoe ân ái. Nhưng sao chứ? Làm thế này sẽ khiến mọi thứ viên mãn.
Sau tiệc rượu, tôi một mình đến cửa hàng tiện lợi, uống nước để tỉnh táo.
Tâm trạng mọi người đều rất tốt.
Hayasaka, Tachibana, và Miyamae có lẽ mỗi người mang suy nghĩ riêng. Nhưng thấy tôi và Tono quấn quýt như keo sơn, họ chắc chắn hiểu rõ lập trường của tôi. Và trên cơ sở đó, họ vẫn mượn men say nở nụ cười.
Chắc là ổn rồi.
Hamanami, Bát quái trận thành công rồi nhé. Cứ thế này sẽ dẫn đến cái kết đắng cay.
Tôi nhìn mặt trăng, nghĩ vậy.
Rồi uống hết nước trước cửa hàng tiện lợi, đi về phía khách sạn. Tono và đồng đội ở khách sạn khác, và để ở cùng tôi, cô ấy đã đặt phòng đơn.
Tôi định với tư cách bạn trai, tiếp tục ở bên Tono.
Nhưng khi đến phòng—
“Hử?”
Tôi không khỏi kêu lên.
Trong phòng không chỉ có Tono, mà còn cả Hayasaka. Cả hai ngồi trên giường, tay cầm lon cocktail, mắt mơ màng uống từng ngụm lớn.
“Hở? Tình huống gì đây?”
“Là em mời.”
Tono trả lời.
“Vì Kirishima cũng đến, nên em muốn ba người uống thêm một ly.”
Dù trông như muốn uống cùng, nhưng Tono và Hayasaka đều ngồi kiểu “vịt zời” trên giường, má đỏ vì rượu, vẫn lườm nhau.
“Xảy ra chuyện gì vậy? Say xỉn đấu tay đôi à?”
Nghe tôi bối rối nói, Tono ghé tai tôi thì thầm.
“Đây là chiến dịch vũ trụ ân ái trên bãi cỏ hàng xóm. Chúng ta phải âu yếm trước mặt Hayasaka, thế thì cô ấy sẽ muốn có bạn trai, chủ động tìm Fukuda. Đây là giúp Fukuda.”
Dù Tono định nói nhỏ, nhưng say rượu nên cô ấy nói to, Hayasaka nghe rõ mồn một.
Rồi khi Tono định vào tủ lạnh lấy rượu mới, đến lượt Hayasaka cười, ghé tai tôi nói.
“Cho em xem các người âu yếm đi, cứ thế nhé. Dù sao giữa chúng ta chỉ là ‘hiểu lầm tuổi trẻ’ thôi, đúng không?”
Tôi biết rõ, Hayasaka cực kỳ tức giận.
“Kirishima, anh là bạn trai của Tono, không còn lưu luyến gì với em, đúng không? Vậy thì, cho em xem. Đánh bại em, làm lòng em rối bời đi. Thế thì sẽ không còn tranh chấp nữa, đúng không? Được thôi, em muốn thế.”
“Tâm trạng này không tốt đâu!”
Khi chúng tôi nói chuyện này, Tono cầm hai lon cocktail quay lại.
“Kirishima ngồi đây.”
Tono và Hayasaka lại ngồi kiểu “vịt zời” đối diện nhau trên giường, còn tôi ngồi cạnh Tono.
Thế là, một trận chiến bí ẩn giữa hai cô gái bắt đầu.
Tôi vốn định mượn sức rượu để khéo léo trấn an Tono. Nhưng có vẻ rượu làm Tono và Hayasaka vứt lý trí, ngược lại làm mâu thuẫn giữa họ bùng nổ.
Khi tỉnh rượu, tôi nghĩ chuyện này cũng bình thường.
Xưa nay, tuy nghe nhiều chuyện say rượu làm hỏng việc, nhưng chưa từng nghe trường hợp nào thành công.
◇
Không lâu sau khi tiếp tục uống ở phòng khách sạn, Tono lập tức khiêu khích Hayasaka.
“Sắp đến Giáng sinh rồi nhỉ.”
Cô ấy dính sát tôi, nói.
“Có bạn trai tốt lắm, vì sẽ không thấy cô đơn.”
Ngay sau đó, tôi nghe tiếng lon bị bóp méo. Nhìn kỹ, lon trong tay Hayasaka đã bị bóp lõm dấu ngón tay.
“Hai người định đi đâu?”
Hayasaka nở nụ cười rạng rỡ như thường lệ, hỏi.
“Mua bánh, ở phòng tui thư giãn, rồi trao đổi quà.”
“Hừm—thế à. Nếu là tui, chắc chắn sẽ làm gì đó lãng mạn hơn!”
Hayasaka nghiêm túc phản công, nhưng—
“Tui không thể tiêu nhiều tiền, vì năm mới tụi tui sẽ về quê. Lúc đó tui định giới thiệu Kirishima với gia đình. Vì tương lai, làm thế tốt hơn.”
Tono đáp trả sắc bén.
Ngược lại, Hayasaka phản ứng—
“Nói mới nhớ, hồi cấp ba tui cũng mời người tui thích về nhà. Mẹ tui rất quý anh ấy.”
Cú sút ký ức mạnh mẽ.
“Tui cũng đến nhà anh ấy, lần đầu vào phòng con trai. Hình như anh ấy cũng nói là lần đầu mời bạn gái về. Vì là lần đầu của cả hai, tụi mình hồi hộp lắm.”
Khác với tôi, Tono và Hayasaka dường như chưa tỉnh rượu, nói chuyện thiếu lý trí, công kích qua lại dữ dội, đúng là trận chiến say xỉn.
“Tình yêu tuổi teen đúng là đặc biệt.”
Hayasaka uống ngụm rượu lớn, má đỏ, mắt mơ màng, tiếp tục nói.
“Vì đó là thanh xuân. Với sự nhạy cảm chỉ có lúc ấy, lần đầu dốc hết sức yêu một người, nên mãi mãi đặc biệt. Tui nghĩ với anh ấy cũng thế. Nói mới nhớ, với anh ấy, dù là đến nhà bạn gái hay được mời vào phòng con gái, tui đều là người đầu tiên, hehe.”
Đáp lại, Tono nói—
“Kirishima, tụi mình hôn nhau đi.”
“Thật là cú tấn công mạnh mẽ.”
“Phải khiến Hayasaka ghen mới được. Đây là chiến dịch bãi cỏ hàng xóm. Vì Fukuda, và vì tụi mình là tình nhân, làm thế là đương nhiên.”
“Ừ, cho tui xem. Cho tui thấy nụ hôn khiến người ta ghen đến tan nát, đau đớn khóc lóc đi.”
Cô ấy cười nói vậy. Không được, giờ không thể ngăn nữa.
“Anh hiểu rồi, nhưng đợi chút.”
Tôi cầm lon cocktail uống cạn. Dù định mượn sức rượu lần nữa, mục đích khác lúc nãy.
Là để ngất đi.
Hayasaka từ đầu đã uống với tốc độ kinh người. Cô ấy vừa uống vừa nhìn tôi và Tono dính nhau, bóp nát lon, rồi mở lon mới, lặp lại không ngừng.
Chỉ cần tôi và Hayasaka cùng say ngất, sẽ không cãi nhau nữa.
Tôi như thằng ngốc uống rượu tiếp, rồi hôn Tono. Mục tiêu trấn an Tono không đổi.
“Kirishima…”
Tono áp cơ thể nóng bỏng vào, hôn tôi, còn đưa lưỡi vào. Đây không phải nụ hôn đùa, mà là nụ hôn khi hai người ở riêng thể hiện tình yêu. Nhưng Tono cố ý thể hiện trước mặt Hayasaka. Qua đó tuyên bố cô ấy mới là bạn gái tôi.
“Được thôi, cho tui xem thêm, tiếp tục đi.”
Hayasaka nói, nhưng—
“Dù vừa nãy ở izakaya cũng thế, nhưng anh thấy làm vậy trước mặt người khác không hay!”
Tôi kiềm chế như thế, nhưng Tono nói “Chẳng sao cả” và không để tâm.
“Vì tụi mình là đôi tình nhân yêu nhau, thích nhau đến không chịu nổi.”
Tono nói rồi tiếp tục hôn tôi nồng nhiệt.
“Ừfm không sao.”
Hayasaka lại bóp nát lon, nói.
“Dù sao hồi cấp ba, tui cũng làm nhiều nụ hôn đặc biệt lần đầu với người mình thích.”
Lần này đến lượt Tono nheo mắt.
“Lần đầu à… Thế, hai người có làm chuyện đó không? Có làm đến cuối để thể hiện tình yêu không?”
Đây là câu hỏi dò xét, đầy cảnh giác. Đáp lại, Hayasaka nói—
“…Chưa làm… chuyện đó…”
Cô ấy hơi lấp lửng, phồng má như hờn dỗi.
Nghe vậy, Tono tươi tỉnh nói “Vậy à”.
“Tui và Kirishima thì có. Vì Kirishima yêu tui, nên mới làm với tui đó.”
“…”
“Chẳng có hành động nào thể hiện tình yêu hơn thế. Có thể cảm nhận đối phương bằng cả cơ thể, tận sâu bên trong. Chỉ ai trải qua mới hiểu, nhưng nó khiến người ta yêu đối phương đến không thể dứt ra. Đối phương chắc chắn cũng nghĩ vậy. Tui nói lại lần nữa, chỉ ai trải qua mới hiểu.”
“…”
“Nếu thật sự yêu, chắc chắn sẽ làm. Nếu chưa làm… có lẽ đối phương không thật lòng. Vì nếu yêu thật, nhất định sẽ làm.”
“…”
Hayasaka im lặng. Tóc mái che mặt, không thấy biểu cảm. “Thế này ổn không?” tôi nghĩ. Có lẽ nên ngăn Tono. Nhưng Hayasaka không nói gì thêm.
Thay vào đó—
“…Uống rượu đi.”
Cô ấy cười, ngẩng đầu lên.
“Hả?”
“So xem ai uống giỏi hơn.”
“Được, phân thắng bại rõ ràng đi, chút rượu này chẳng làm tui say đâu.”
Cả hai đồng thời nâng lon uống.
“Dừng lại đi, kiểu đối đầu này không hay đâu!”
Nhưng hai người say không chịu dừng.
“Tono ngốc!”
“Hayasaka đồ ngốc!”
Sau đó, họ vẫn cãi nhau tóe lửa.
“Mặc kệ hết~!”
Tôi cũng bất chấp uống tiếp.
Đầu tiên, Hayasaka lảo đảo ngã xuống. Rồi tôi bắt đầu đau đầu, ý thức mơ hồ.
Dù hơi vòng vèo, mọi thứ đúng như dự tính.
Chuyện kết thúc khi tôi và Hayasaka say ngất.
Tôi không chỉ giữ vai trò bạn trai Tono, Hayasaka cũng chấp nhận điều đó.
Rất hoàn hảo. Chỉ còn mai cổ vũ trận đấu của Tono, rồi về Kyoto. Thế này sẽ không còn mầm mống tranh chấp.
Như vậy chắc sẽ giữ được hòa bình thế giới. Nhưng mà—
Chúng tôi đều chỉ mặc đồ lót, Tono thì đang ra sức hôn lên cổ tôi.
“Làm anh tỉnh à?”
“Ừ, tình huống gì đây?”
Thò đầu ra khỏi chăn, tôi thấy đây là phòng khách sạn đã tắt đèn, tôi và Tono nằm trên giường, còn Hayasaka quay lưng về phía chúng tôi, nằm trên ghế sofa cách đó một chút.
Hình như sau khi say ngất, cô ấy đã sang đó ngủ.
“Ghế sofa để anh ngủ là được rồi…”
“Không, là Hayasaka nói muốn ngủ sofa, để giường cho đôi tình nhân chúng ta.”
“Anh hiểu rồi. Vậy không tính chuyện này… nhưng thế này là sao?”
Tono chỉ mặc đồ lót, nhiệt tình hôn khắp người tôi. Da chúng tôi dính vào nhau, hoàn toàn có cảm giác đó.
“Dù sao chúng ta là tình nhân, muốn làm chuyện này là đương nhiên. Vừa nãy chẳng phải cũng quấn quýt thế sao?”
“Nhưng—”
Tôi lại nhìn về phía Hayasaka, cô ấy vẫn quay lưng.
“Không sao, cô ấy ngủ say lắm rồi.”
Tono càng áp cơ thể nóng bỏng lên tôi.
“Chúng ta là đôit ình nhân, phải làm được, sẽ làm, đúng không nè?”
“Hay là—” Nói đến đây, Tono cúi đầu che giấu biểu cảm, giọng hơi cô đơn.
“Anh không muốn làm với em đến thế sao… Quả nhiên Kirishima và Hayasaka là—ah!”
Tono phát ra âm thanh rên rỉ ngọt ngào.
Vì tôi đã ôm chặt cô ấy.
“Kirishima…”
Tono nói dịu dàng.
Đúng vậy, Tono bất an là lỗi của tôi và Hayasaka. Để xóa bỏ bất an từ chuyện trên núi, tôi nên làm mọi thứ có thể.
“Kirishima, em vui lắm…”
Cơ thể Tono run lên. Cô ấy đã hoàn toàn bật công tắc, da trở nên nóng bỏng và ẩm ướt.
Bên cạnh bạn gái cũ từ cấp ba, tôi tận hưởng cơ thể bạn gái hiện tại.
Nếu Tono muốn làm thì cứ làm. Tôi nghĩ vậy. Nếu hành động này có thể xóa bỏ tâm lý đối kháng của cô ấy với Hayasaka thì tốt. Nhưng—
“Tono, cái đó, anh không chuẩn bị.”
Chỉ nghe tôi nói thế, Tono đã tỏ ra bất an.
“…Không sao… thế này cũng tốt… em hoàn toàn không để ý… chỉ cần kéo dài đến cuối là được…”
“…Anh hiểu rồi, cứ thế mà làm nhé.”
Nói xong, Tono lộ vẻ không hẳn là ngại ngùng, mà là kỳ vọng.
“…Nghe nói làm trực tiếp sẽ cảm nhận đối phương rõ hơn. Em muốn qua đó càng thích Kirishima hơn, và muốn anh cũng thích mình hơn.”
Tôi gật đầu, ôm chặt Tono.
“Ãh, Kirishima—”
Có lẽ đã có cảm giác, Tono dính vào tôi, phát ra tiếng rên kiều diễm.
“Tono, giọng—”
“Nhưng—”
Tôi liếc Hayasaka, cô ấy vẫn quay lưng.
“Kirishima… em đã… chắc chắn, không sao… em thích Kirishima… dù ngay bây giờ…”
Tono tuy ngại, vẫn áp cơ thể vào tôi. Hình như chỉ thế thôi cô ấy đã phấn khích, bắt đầu thở hổn hển nhẹ.
“Để làm được, em sẽ… khiến Kirishima thoải mái…”
Tono đè lên tôi, hôn nồng nhiệt. Ngay lúc này, ngực Tono chạm vào da tôi, qua cọ xát lặp lại, Tono đạt cực điểm khoái cảm.
“Ưm! Kirishima—ưm ưm!”
Cô ấy vừa thở ra hơi ngọt ngào, vừa hôn khắp người tôi. Tai, cổ, ngực, bụng—
Bình thường, chúng tôi sẽ bắt đầu làm chuyện đó, nhưng—
Không hiểu sao, tối nay tôi vẫn không phản ứng.
“…”
Tono lập tức ngừng lại.
“Tono, cái này, là—”
Tôi định tìm lý do, nhưng Tono ngắt lời.
“…Chắc tại rượu… nghe nói uống nhiều rượu sẽ thế…”
Lúc này Tono nói “Không sao”.
“Anh sẽ cố gắng.”
Tono lại ôm chặt tôi, áp da để mang lại khoái cảm. Làn da mịn màng của cô ấy rất dễ chịu. Rồi Tono tiếp tục kích thích cơ thể tôi, hôn cổ và vai tôi. Nhưng—
Dù kéo dài năm đến mười phút, cơ thể tôi vẫn không phản ứng.
Mắt Tono thoáng tối lại.
“Xin lỗi, tối nay anh có lẽ không khỏe—”
“Không, không sao…”
Nói xong, Tono lại mỉm cười.
“Em tốt nghiệp trường nữ sinh, nên nghe bạn bè kể nhiều chuyện kích thích…”
Rồi Tono làm những chuyện cô ấy gọi là kích thích.
Như dùng ngực, hay miệng để giúp tôi.
Nhưng dù thế, cơ thể tôi vẫn không phản ứng.
Mười, hai mươi phút trôi qua, dù Tono làm gì, tôi vẫn không có phản ứng. Dù tôi cũng cố giải quyết, nhưng vì quá lo, chỗ đáng lẽ có phản ứng dần hoàn toàn bất động.
“Xin lỗi…”
“…”
Trong lúc đó, nhiệt tình cơ thể chúng tôi cũng nguội lạnh.
Chúng tôi im lặng ôm nhau, chuẩn bị ngủ. Nhưng tôi hoàn toàn không ngủ được, Tono cũng chỉ nhắm mắt.
Trong vòng tay tôi, Tono thì thầm.
“Nếu yêu nhau, phải làm được mới đúng. Chúng ta phải làm được, nếu không là nói dối… Nếu không làm được… em sẽ bị Hayasaka…”
Sáng hôm sau, khi Tono chuẩn bị đi tập luyện trước trận, tôi và Hayasaka cùng rời phòng khách sạn.
“Anh sẽ đến cổ vũ khi trận đấu bắt đầu.”
Nghe tôi nói, Tono như thể tối qua chẳng có gì, vui vẻ gật đầu: “Được thôi!”
Nhưng cô ấy hoàn toàn không nhìn vào mắt Hayasaka.
Tôi và Hayasaka chia tay trước cửa khách sạn.
“Em hẹn với Fukuda, sẽ dẫn cậu ấy đi dạo Tokyo…”
Cô ấy như muốn nói gì, nhưng cuối cùng lặng lẽ rời đi.
Rõ ràng, tối qua cô ấy tỉnh, và biết hết mọi chuyện. Tất nhiên, Tono cũng biết điều này từ đầu.
Tương lai tươi đẹp đáng lẽ là thế này.
Tono sẽ làm trước mặt Hayasaka điều cô ấy chưa làm với tôi, qua đó lấy lại tự tin bạn gái, và mối quan hệ ở Kyoto sẽ càng vững chắc.
Nhưng tôi lại không làm được. Điều này nghĩa là gì?
Trước khi trận đấu của Tono bắt đầu, tôi không có kế hoạch gì, chỉ tùy tiện lên tàu, xuống một ga ngẫu nhiên, lang thang khắp nơi.
Nói về thứ tôi nghĩ, dĩ nhiên là về Tono.
Tôi cho rằng tối qua không làm được là rất nghiêm trọng.
Tono chắc chắn muốn tìm điểm vượt trội hơn Hayasaka. Trong trận chiến say xỉn, cô ấy đã tìm thấy. Nhưng đến lúc muốn làm, lại không được.
‘Nếu thật sự yêu, chắc chắn sẽ làm. Nếu chưa làm… có lẽ đối phương không thật lòng. Vì nếu yêu thật, nhất định sẽ làm.’
Tono nói với Hayasaka thế, nhưng câu này lại thành ra phản tác dụng.
Đều tại tôi…
‘Nếu yêu nhau, phải làm được mới đúng…’
Tôi nhớ lại lời Tono thì thầm với ánh mắt trống rỗng trong vòng tay tôi tối qua.
Sáng nay, vẻ mặt Tono rất rạng rỡ.
Nhưng nội tâm cô ấy chắc chắn càng bất ổn hơn.
Sao lại thành ra thế này?
Sao đến phút cuối, mọi thứ đều không suôn sẻ?
Rốt cuộc vì lý do gì—
Tôi vừa nghĩ vừa đi, không biết từ lúc nào đã đến Nghĩa trang Zoshigaya.
Đây là nơi an nghỉ của nhiều nhân vật lịch sử và văn học.
Dù cho chỗ này không thể có câu trả lời tôi tìm, người chết không thể đội mồ lên nói với tôi.
Nhưng tôi như bị hút vào, không hiểu sao lại đến đây.
Nơi này nắng đẹp, dù là nghĩa trang vẫn rất tươi sáng. Có lẽ vì nhiều danh nhân an nghỉ, thu hút nhiều khách tham quan cũng góp phần.
Tôi tiếp tục đi, đến trước mộ của đại văn hào, thầy Natsume Soseki.
Trước bia mộ là một cô gái tôi quen.
Một cô gái tóc ngắn, dáng đứng thanh thoát.
Chắc chắn là cô ấy. Dù trưởng thành hơn, khí chất không đổi.
Hồi cấp ba, cô ấy để tóc mái, đeo kính đỏ để giả ngố. Nhưng ngoài trường, cô ấy yêu tự do hơn bất kỳ ai—
Sakai Fumi đứng đó.
Cuộc hội ngộ sau bao năm.
Tôi đối diện Sakai, sững sờ tại chỗ.
Ký ức và cảm xúc cấp ba trỗi dậy.
Tôi ở Tokyo, tôi ở Kyoto. Sakai cấp ba, Sakai đại học. Cảm giác vừa mới mẻ vừa hoài niệm đan xen.
Mang theo cảm xúc phức tạp, tôi bắt chuyện với Sakai.
Nhưng—
Cô ấy nhìn mặt tôi, nghiêng đầu khó hiểu.
“Hả? Anh là ai?”
◇
Cảm thấy nói chuyện ở nghĩa trang không hay, chúng tôi đổi chỗ. Ở quán cà phê gần chùa Gokokuji, Sakai nói cô ấy đang học ngành văn học tại Đại học Tokyo. Sakai đến Nghĩa trang Zoshigaya vì chủ đề về văn học, muốn thăm mộ văn hào, rồi gặp tôi.
“Cậu không đeo kính, nên tôi không nhận ra.”
“Tồn tại của tôi rốt cuộc là…”
Dù sao tôi chỉ mặc áo yukata đơn giản với guốc gỗ cao mà, Sakai nói.
“Cứ y như một sinh viên Kyoto vô dụng, làm màu hơi quá rồi đấy nhỉ?”
"Vẫn như xưa, chẳng nể nang gì ai cả ha."
Tôi đã báo với trường cấp ba về hướng đi học tiếp nên Sakai biết tôi vào đại học ở Kyoto, chuyện này cũng chẳng thể nào giấu được miệng thiên hạ.
"Cậu chẳng đoái hoài gì đến tôi – kẻ đang đau lòng này cả."
"Không phải đâu, bình thường thì nếu là bạn học mà không phải người yêu, lại vào đại học xa, chẳng phải ai cũng sẽ cắt liên lạc sao?"
"…………"
Sakai thật sự không thay đổi chút nào. Nhưng nếu nói có điểm gì khác với ngày xưa, thì chắc là chiếc xe máy dựng ngoài quán cà phê. Là chiếc Suzuki 250cc, hình như trong thời gian vào đại học, cô ấy đã thi lấy bằng lái luôn.
Tôi rất thích cái cảm giác có thể tự do đi bất cứ nơi đâu như thế này.
Khi chúng tôi cùng cưỡi xe đến đây, Sakai đã nói như vậy. Nghe bảo lái xe hơi trong nội đô Tokyo còn bất tiện hơn.
"Cậu có gặp Maki không?"
Tôi hỏi vậy, Sakai đáp "thỉnh thoảng có". Maki ở đây là Maki Shouta, cựu hội trưởng hội học sinh.
"Hình như cậu ta vẫn quen với cô Miki đó."
"Vì hai người họ khá là đẹp đôi mà."
Chúng tôi trò chuyện về tình hình của các bạn học trong lớp, cũng như về bản thân Sakai – những câu chuyện mà những người bạn cũ thường nhắc đến khi hội ngộ. Mỗi người đều tìm được niềm vui riêng, trưởng thành hơn, đồng thời cũng mang theo những băn khoăn và trăn trở.
Trong lúc trò chuyện, chúng tôi gọi thêm hai lần cà phê, rồi gọi thêm bánh mì kẹp để lót dạ. Sau đó──
"Vậy thì, nói chuyện về Kirishima một chút đi."
Sakai lên tiếng, như thể đang chờ đợi điều gì đó.
"Cậu với Akane thế nào rồi? Không thể nào vẫn như cũ được chứ? Nhìn ánh mắt đó là biết ngay rồi."
"Sakai cứ xuất hiện đúng lúc tôi thấy khổ sở nhỉ."
"Tôi với Kirishima chắc là kiểu quan hệ như thế đó."
Cô ấy luôn xuất hiện khi tôi lạc lối, như chòm sao Nam Thập Tự, lúc thì đưa tay giúp đỡ, lúc lại buông lời chí mạng.
Tôi kể cho Sakai nghe mọi chuyện đã xảy ra khi tôi đến Kyoto. Cô ấy không phản ứng gì đặc biệt, chỉ lặng lẽ lắng nghe. Khi tôi kể xong, cà phê của Sakai đã cạn, còn ly của tôi thì nguội ngắt.
"Hừm~ ừm."
Nghe xong, Sakai lên tiếng:
"Nói thật đi, cậu quen chưa?"
"Hả?"
"Ý tôi là việc mặc yukata với guốc gỗ ấy, rồi cả Erich Fromm nữa."
"Tôi nghĩ là đã quen rồi…"
"Vậy thì tốt. Tôi chỉ hỏi thử vì đọc Fitzgerald, lại thấy có người giả làm Gatsby rồi đột nhiên mặc đồ Nhật xuất hiện. Mặc dù cậu từng trích dẫn câu nói của Dazai Osamu rằng ‘Xã hội chẳng phải là chính cậu sao?’, vậy mà giờ lại thành người muốn sống vì người khác, đúng là đã trở nên điềm đạm hơn rồi nhỉ."
"Vì tôi đã trải qua nhiều chuyện."
"Ừ ha. Người ta chắc cũng thay đổi theo cách như vậy."
"Tôi cũng bắt đầu chạy xe máy rồi đấy." – Sakai nói.
"Đã vào khoa Văn thì cũng phải cư xử cho hợp chứ."
"Như việc đi viếng mộ Natsume Soseki vậy."
"Đúng vậy. Nếu là dân tự nhiên thì chắc tôi cũng nghĩ mình nên mặc áo blouse trắng."
"Tôi cũng vậy."
Con người dễ bị ảnh hưởng bởi môi trường xung quanh và nơi mình thuộc về, trải nghiệm sẽ hình thành nên hệ giá trị sống.
"Nhưng mà──" Sakai lên tiếng.
"Mọi thứ đều là do hoàn cảnh gây ra sao? Hay chỉ cần bản thân có hướng đi là có thể kiểm soát được? Nếu cứ chạy theo cái gọi là đúng đắn trong mắt đại chúng, rồi phần con người nguyên bản bị chôn vùi, thì cậu có nghĩ mình vẫn sẽ kiên định được không? Liệu có nảy sinh mâu thuẫn, rạn nứt không?"
"Sakai, ý cậu là──"
"Thôi, vì tôi còn phải đi làm thêm nên nói ngắn gọn nhé."
Nói rồi, Sakai nghiêng người về phía tôi qua bàn.
"Nào, hôn đi."
"Này..."
"Cậu biết rõ mà."
Sakai nói đúng. Tôi rất hiểu cô ấy đang định làm gì.
Vậy nên tôi hôn cô ấy.
"Thế nào?"
"Giống hệt hồi cấp ba."
Hồi đó tôi từng hôn Sakai một lần. Khi ấy, tôi cảm thấy nó khác với khi hôn Hayasaka hay Tachibana. Và cảm giác ấy cho đến giờ vẫn chưa hề thay đổi.
Sakai rất xinh đẹp, là một cô gái đầy quyến rũ.
Nhưng kể cả khi hôn cô ấy, tôi cũng không cảm nhận được cái cảm giác tim đập thình thịch, hay thứ cảm xúc na ná cô đơn như khi hôn Hayasaka hay Tachibana. Chỉ đơn giản là môi chạm môi mà thôi.
"Chỉ khi làm chuyện đó với người thật sự đặc biệt, mình mới cảm thấy nó đặc biệt. Không chỉ hôn, mà mọi hành động trong tình yêu đều vậy cả."
Sakai nhìn tôi rồi nói.
"Kirishima, ngay từ đầu cậu đã không làm được điều đó với cô gái tên Tono rồi."
"…Ừ."
"Vậy chẳng phải──"
Sakai vẫn như mọi khi, đưa ra nhận định với thái độ hoàn toàn trung lập.
"Đối với Kirishima, Tono không phải là cô gái đặc biệt, đúng không?"
◇
Sau khi chia tay Sakai, tôi đi lang thang vô định khắp nội đô Tokyo.
Lời của Sakai khiến tôi bất ngờ và ảnh hưởng đến tôi nhiều hơn tôi tưởng.
Tono không đặc biệt với tôi – có lẽ vì vậy mà mọi chuyện rối tung lên như bây giờ.
Vậy ai mới là người đặc biệt──
Lúc nhận ra, tôi đã đi bộ từ Koishikawa đến Sarugakucho, rồi Jinbocho, Ogawamachi, băng qua cầu Mansei đến Hongo, Masagocho, cuối cùng lững thững bước ở Yanagimachi.
Rốt cuộc mình đang làm gì vậy? Phải đi cổ vũ cho Tono mới được. Nghĩ vậy, tôi đến nhà thi đấu để cổ vũ cho trận đấu ngày hôm sau của cô ấy.
Tiếng reo hò vang lên nghe xa vời lắm, Tono thì dễ dàng giành chiến thắng.
Sau đó, mọi người cùng đến nhà ga để quay về Kyoto.
Bề ngoài, ai nấy đều tươi cười. Mọi người mua quà, vừa cười vừa chọn đồ ăn vặt sẽ ăn trên tàu shinkansen. Nhưng dưới bề mặt đó, vết nứt đã bắt đầu xuất hiện.
Có phải vì tôi và Tono không hợp nhau không?
Lẽ nào trong tình yêu cũng có những vấn đề về sự tương thích – những thứ mà dù mình đã quyết tâm trong lòng, dù cố gắng điều chỉnh sau này, cũng gần như không thể thay đổi?
Nếu vậy, thì bây giờ tôi còn có thể làm được gì?
Trong lúc tôi đang nghĩ đến những điều đó, bầu không khí giữa Tono và Hayasaka bỗng trở nên căng thẳng trên sân ga.
Và rồi, trong một khoảnh khắc bất chợt, Hayasaka lên tiếng.
"Kirishima, không mua bánh mì kẹp thịt heo à? Hồi đi shinkansen, anh từng nói là muốn ăn mà, đúng không?"
Thông tin này, Tono không hề biết.
Tôi và Hayasaka chỉ mới lần đầu đi shinkansen với nhau. Tất nhiên, cũng có thể tôi từng nói chuyện này trong những lần trò chuyện hàng ngày, nhưng Tono lập tức phản ứng.
"Lại nữa rồi hả."
Cô ấy cau mày, nói bằng giọng u ám.
"Lại làm ra vẻ rất hiểu Kirishima nữa…"
"X-xin lỗi, tui không có ý đó──"
"Hayasaka là bạn gái cũ của Kirishima đúng không? Chính bà là người khiến Kirishima phải giam mình trong phòng, là kẻ xấu đó đúng không? Và bây giờ, bà lại muốn kéo Kirishima xuống đúng không…"
"Tono──"
"Kirishima, im lặng đi."
Cô ấy quay sang nhìn Fukuda.
"Fukuda, tốt nhất đừng dính líu đến loại con gái này."
Rồi nhìn Hayasaka, nói:
"Không được đến nữa."
"Xin đừng đến Kyoto nữa. Đừng gặp Kirishima hay Fukuda nữa. Vì Kyoto là lãnh địa của bọn này."
Đây là một nước cờ sai lầm.
Hayasaka chắc chắn sẽ không đến nữa. Nhưng Fukuda thì đã chấp nhận tất cả con người Hayasaka rồi.
Cậu ta muốn thể hiện quyết tâm, chuyển trường đến đại học nơi Hayasaka theo học, và sẽ không quay lại Kyoto nữa.
Cô ấy đang định phá vỡ cuộc sống ở Kyoto – nơi mà tôi và mọi người trân trọng.
Fukuda im lặng, khuôn mặt đầy lưỡng lự.
Ông già Daidouji thì nhắm mắt, khoanh tay – dáng vẻ thường thấy mỗi khi anh ấy suy nghĩ nước cờ trong Shogi. Có lẽ đang tính toán giải pháp gì đó, nhưng mỗi lần như thế sẽ rất mất thời gian.
Miyamae thì có vẻ căng thẳng.
Hamanami đã bắt đầu "hức, hức" khóc.
Không ổn rồi, mình phải làm gì đó – ngay lúc tôi nghĩ vậy thì──
"Xin lỗi."
Một giọng lạnh lùng cắt ngang bầu không khí nặng nề.
Người lên tiếng là Tachibana.
Cô ấy nhìn Tono rồi nói:
"Người yêu cũ của Shiro là tui. Vậy nên mọi chuyện đều là lỗi của tui. Xin lỗi vì đã giấu bà bấy lâu nay."


10 Bình luận