Em sẵn lòng làm bạn gái t...
Nishi Jouyou (西 条陽) ReTake (Re岳)
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Vol 6 (Đã hoàn thành)

Chương 9 : Em ổn mà

7 Bình luận - Độ dài: 5,050 từ - Cập nhật:

Tôi dạo bước trên con đường nhỏ phảng phất hương hoa quế, giữa mùa thu đang nhuộm đỏ ba mươi sáu ngọn núi Higashiyama của Kyoto.

Tiếng guốc gỗ vang vọng dưới bầu trời thu bát ngát.

"Cảm giác thế nào?"

Fukuda hỏi vậy, và tôi trả lời: "Cảm giác rất tuyệt."

"Đi sở thú cũng vui ghê."

Cả tôi và Fukuda đều theo học một trường đại học nơi tỷ lệ nam sinh rất cao, lại có vô số sinh viên cá tính. Vì thế mà dù tôi có mặc yukata đơn giản và guốc cao đi khắp khuôn viên trường cũng chẳng ai thấy lạ. Chúng tôi cùng sống trong một khu chung cư tồi tàn tên là Sơn nữ trang– nơi chật ních sinh viên nghèo của trường .

Tuần trước, một anh năm ba sống ở đó nhờ tôi giúp làm nghiên cứu, thế là tôi cùng anh ấy đi khắp các sở thú quan sát khỉ và tinh tinh, ghi chép hành vi của con đầu đàn và vai trò của từng cá thể trong bầy.

"Khi đi sở thú, anh ta kể đủ thứ chuyện, nào là tinh tinh ở sở thú Nagoya trông cực ngầu, nào là có nơi tinh tinh không giao phối được vì toàn họ hàng... Thú vị ghê á."

Tôi kể chuyện cho Fukuda nghe, còn Tono thì mỉm cười lắng nghe.

Cả ba chúng tôi đang đi bộ về phía ga tàu.

Ở Fukuda và Tono luôn có một cảm giác dịu dàng, khiến người ta thấy thư thả khi ở cạnh họ.

"Em cũng muốn đi sở thú ghê."

Tono nói.

"Thì đi luôn cho rồi?"

Fukuda đáp lại.

"Nghe nói quan sát khỉ mà đông người thì càng tốt."

"Tui cũng nghĩ vậy nên mới rủ Tono đi đó."

Tôi chen vào.

"Nhưng mà vừa nghe đến nghiên cứu, cô ấy liền nói 'việc khó để anh lo!' rồi chuồn mất."

"Ái chà? Anh đang nói gì thế?"

Tono vẫn mỉm cười như không.

"Mấy cục lông bé xíu đó chắc dễ thương lắm ha."

Xem ra cô ấy đang giả vờ không nghe thấy đoạn bất lợi cho mình.

Thật ra quan sát khỉ rất đơn giản. Chủ yếu là ghi chép xem con nào chia đồ ăn cho con nào, hay chúng chải lông cho nhau bao nhiêu lần thôi.

Tono là người làm việc nghiêm túc, tôi nghĩ cô ấy sẽ làm tốt. Nhưng mà, cũng có thể vì thấy khỉ dễ thương quá nên mải ngắm mà bỏ sót mất nhiều thứ.

"Kirishima dạo này làm chuyện kiểu Erich ghê luôn."

"Ừm. Anh cũng dần hiểu được cái cảm giác mừng vui khi người khác hạnh phúc."

Triết gia người Đức – Erich Fromm, trong cuốn Nghệ thuật yêu thương từng nói về bản chất của tình yêu.

Ông cho rằng cái kiểu luôn muốn khẳng định bản thân có giá trị, rồi đòi hỏi người khác yêu mình, không phải tình yêu – mà chỉ là hành vi trao qua đổi lại.

Tình yêu thực sự là sự cho đi – không chờ đợi đáp lại, không hành động để được thích, cũng chẳng phải là làm vì đạo đức, nghĩa vụ hay để tỏ ra ngầu.

Yêu là khi ta cho đi, thấy người kia vui, thì bản thân cũng hạnh phúc.

Erich cho rằng tình yêu không phải thứ ta thụ động nhận lấy, mà là thứ ta phải chủ động trao đi. Và nó không phải cảm xúc bất chợt dành cho một "định mệnh", mà là kết quả của sự nỗ lực ngày qua ngày.

"Kirishima thích Erich ghê."

"Điểm hay của ông ấy là ở chỗ..." – tôi đáp – "bất kỳ ai cũng có thể tìm được tình yêu đích thực của mình, chỉ là có chịu mở lòng yêu thương người khác không thôi."

Có lẽ Erich nói đúng.

Qua quá trình cho đi, tôi dần cảm nhận được rằng chỉ cần thấy người khác cười là mình cũng thấy ấm lòng.

Vì vậy, khi biết có cư dân trong chung cư thích nấu cà ri đang tìm một loại gia vị hiếm, tôi đã lặn lội từ tận Arashiyama phía tây đến Yamashina phía đông để tìm giúp. Cũng nhân tiện quay video dạo phố Kyoto để kiếm thêm thu nhập. Nếu giữa đường gặp người quen ở chung cư, tôi sẽ vừa cầm máy quay vừa đi dạo cùng họ trong lòng Kyoto.

"Em thích lắm."

Tono nói vậy.

"Kirishima... nghệ nhân của nghệ thuật yêu thương."

"Ý là Erich."

"Miyamae thường bảo anh nói mấy thứ rắc rối quá đó."

Mỗi lần tôi nói đến triết lý, Miyamae đều nhéo má tôi bảo: "Phiền chết đi được."

Tono thì lúc nào cũng vờ như không nghe thấy. Mỗi khi chỉ có hai đứa với nhau, tôi vừa nói thì cô ấy đã kêu "È hé~" rồi rúc vào tôi như con mèo nhỏ. Đến lúc tôi nói xong thì lại giả vờ ngây thơ: "Ủa nãy anh nói gì á?"

Chỉ có Fukuda là thật sự lắng nghe.

"Nhắc mới nhớ, hội đồng tổ chức lễ hội trường đang thiếu người đó."

"Ừ, tất nhiên. Tui đã xung phong rồi."

Lễ hội trường của tụi tôi tổ chức vào tháng Mười Một – giống như lễ hội văn hóa ở cấp ba, nhưng quy mô lớn hơn nhiều. Các trường đại học thường mời nghệ sĩ nổi tiếng biểu diễn.

Năm nào ban tổ chức cũng có tiết mục của sinh viên vào ngày cuối. Năm nay là trống truyền thống Nhật – wadaiko[note71533], nhưng không đủ người, ai nấy đều đau đầu.

"Dạo này tập đàn nhị Trung nên cảm giác nhịp tốt lắm, chắc trống cũng ổn."

"Chắc ông sẽ bận lắm đó, còn thời gian gặp Tono không?"

Fukuda hỏi vậy, và Tono trả lời:

"Không sao đâu mà."

"Dù hơi buồn nếu ít gặp nhau hơn, nhưng em cũng có câu lạc bộ mà."

"Với lại..." – Tono mỉm cười – "em rất thích nhìn Kirishima nỗ lực vì người khác, nên không phiền gì hết."

Nói rồi cô ấy như mọi lần, toan nắm tay tôi. Nhưng chợt nhận ra Fukuda đang ở đó, cô ấy vội đỏ bừng mặt rút tay lại.

"Ngại gì, cứ nắm đi."

Fukuda cười hiền.

"Thấy hai người thân thiết như vậy, tui cũng thấy vui và ấm lòng. Biết đâu trong tui cũng có một chút Erich thì sao."

Chúng tôi vừa đi vừa ngắm menu mới ở mấy tiệm cơm hộp, hoặc hoa văn trên bát đĩa bày trong tủ kính của cửa hàng gốm sứ, chậm rãi như chiếc lá mùa thu bay.

Cuối cùng, chúng tôi đến nhà ga.

Chúng tôi đứng lặng lẽ bên ngoài, nắng thu dịu dàng, không khí nhẹ nhàng trôi.

"Kirishima..."

Tono khẽ gọi.

"Cùng cố gắng nhé."

Tôi đáp: "Ừ." Và gật đầu.

Một lúc sau, một cô gái mặc đồ thu nhẹ nhàng bước ra khỏi nhà ga.

Hình ảnh cô ấy xuất hiện ở Kyoto khiến tôi cảm thấy có gì đó lạ kỳ. Dù trông rất hợp với nơi này, vẫn có chút gì đó như thể lạc ra khỏi thế giới thực. Có lẽ vì cô ấy... quá xinh đẹp so với không gian tĩnh lặng này.

Nhưng tất cả chỉ là cảm nhận riêng của tôi. Bởi vì cô ấy thực sự đang đứng ở đây.

"Lâu rồi không gặp nhỉ."

Cô gái ấy giơ tay chào ba người chúng tôi.

Trên khuôn mặt là nụ cười e lệ, cùng bầu không khí y hệt khi chúng tôi gặp nhau ở thị trấn ven biển.

Là Hayasaka.

Thấy cô ấy giơ tay, Fukuda cũng bẽn lẽn đỏ mặt giơ tay đáp lại. Cậu ta có tình cảm trong sáng dành cho Hayasaka.

Hôm nay, tôi sẽ hỗ trợ Fukuda.

Mọi chuyện là như vậy.

Tono là cô gái rất giỏi giao tiếp. Tuy thích quấn lấy tôi, nhưng bình thường cô ấy không bao giờ tỏ ra thân mật khi có người khác. Cô ấy chỉ làm nũng khi chỉ có hai đứa. Nhưng hôm nay thì khác.

Lúc cả bốn chúng tôi vừa quyết định đi ăn trưa và tiến vào tiệm...

"Đi, đi thôi nào~"

Tono kêu "Heave-ho!" rồi khoác lấy tay tôi.

"Ở bên Kirishima mỗi ngày là hạnh phúc lắm luôn á!"

"Bé cưng, anh cũng vậy. Dù có chuyện gì xảy ra, anh cũng sẽ bảo vệ em."

Tôi vừa nói, vừa xoa đầu Tono.

Liếc nhìn phía sau, thấy Fukuda đang cười khổ kiểu "ổn không vậy trời?" Còn Hayasaka thì vẫn mỉm cười, không thể đoán được cảm xúc. Nụ cười ấy vừa như đang vui, lại như đang che giấu điều gì.

Tono hồi hộp quan sát phản ứng của Hayasaka.

"Ừm."

Hayasaka nở nụ cười thiên thần và nói:

"Em cũng muốn có bạn trai rồi đó."

Tono lén làm dấu chiến thắng. Dù tôi chẳng hiểu cô ấy đang mừng cái gì, nhưng đó là một phần trong kế hoạch giúp Fukuda tỏ tình thành công.

Chúng tôi đã gặp Hayasaka vào mùa hè, ở thị trấn ven biển. Sau đó, Tono và Hayasaka giữ liên lạc. Qua nhiều lần trò chuyện, Hayasaka quyết định đến Kyoto chơi.

Khi đã chốt được ngày, cả bọn tụ họp trong phòng ông già Daidouji – một nghiên cứu sinh sống ở Sơn nữ trang. Và Miyamae cũng có mặt.

Chủ đề tất nhiên là "Làm sao giúp Fukuda tán đổ Hayasaka?"

Người bày kế là ông già suốt ngày nghiên cứu vũ trụ – Daidouji.

"Chiến dịch: Vũ trụ cỏ nhà hàng xóm xanh hơn."

Anh ấy bảo, chỉ cần tôi, Tono và Fukuda đi chơi với Hayasaka là đủ.

"Ngày hôm đó, Kirishima và Tono cứ việc tình cảm như thường. Khi thấy hai người hạnh phúc, Hayasaka sẽ cảm thấy ganh tỵ. Ai cũng luôn nghĩ cỏ nhà hàng xóm xanh hơn mà. Và đúng lúc đó, Fukuda – cậu trai hiền lành – sẽ xuất hiện bên cạnh cô ấy."

Đó là chiến thuật của ông già Daidouji.

"Thật là kế hoạch hoàn hảo..."

Tono gật đầu lia lịa.

"Đỉnh nóc kịch trần luôn..."

Miyamae xuýt xoa.

"Quả nhiên người theo đuổi tri thức có khác..."

Fukuda càng thêm nể phục Daidouji.

"Không, tui thấy cái này khó lắm á."

Ý kiến của tôi bị ngó lơ.

Và rồi đến hôm nay, chúng tôi gặp Hayasaka, bắt đầu thực hiện Chiến dịch Vũ Trụ Cỏ Nhà Hàng Xóm Xanh hơn.

"Dù hơi ngại khi phải làm mấy chuyện này trước mặt người khác... nhưng có vẻ trơn tru đấy chứ!"

Tono vừa khoác tay tôi, vừa thì thầm.

"Fukuda là một người tốt, nên việc ông ấy bị phớt lờ chỉ vì có Kirishima ở đây thì hơi kỳ lạ. Hơn nữa, em cũng nghĩ việc mãi không có bạn trai thì không hay lắm, trân trọng duyên gặp gỡ là điều bình thường mà, đúng không?"

Nói cách khác, ý của Hayasaka là cô ấy không đến đây để gặp tôi.

"Vậy nên Kirishima cứ thoải mái yêu đương với Tono đi. Không cần phải e dè, như vậy ngược lại còn khiến người ta khó chịu hơn. Dù sao em cũng không còn cảm giác gì với Kirishima nữa rồi."

Chúng tôi bước vào một quán ăn kiểu Trung Hoa địa phương, nơi sinh viên thường lui tới vì giá cả phải chăng.

"Fukuda hay đến mấy chỗ như này nhỉ."

Nghe Hayasaka nói vậy, Fukuda ngại ngùng gật đầu.

"Ừ, là Kirishima giới thiệu. Vì tui không có nhiều tiền, cũng chẳng biết quán nào khác..."

"Khá hay đấy chứ, tui luôn muốn thử đến một chỗ như này xem sao."

Hayasaka nói rồi liếc nhìn tôi. Ý cô ấy là "Em đang khen gu của Fukuda, không phải Kirishima đâu nhé", tôi gật đầu tỏ ý đã hiểu.

Chúng tôi tìm một chiếc bàn, ngồi xuống vừa ăn vừa trò chuyện.

Fukuda căng thẳng đến mức nói chuyện lắp bắp. Mỗi lần như vậy, Tono lại ra tay cứu nguy, giúp câu chuyện tiếp tục trôi chảy.

"Fukuda rất giỏi trồng hoa, bồn hoa trước Sơn nữ trang đẹp thế là nhờ ông ấy đấy! Chính vì Fukuda dịu dàng, hoa mới mọc tươi tốt như vậy!"

Nói xong, Tono chợt nảy ra ý tưởng, lộ vẻ mặt như vừa nghĩ ra điều gì hay ho.

"Nói đến đây, tìm bạn trai thì tốt nhất vẫn nên chọn người dịu dàng thì hơn nhỉ~"

Rồi cô ấy nhìn vào mặt Hayasaka mà nói câu đó.

Dù tôi nghĩ "Này, chuyển chủ đề cứng nhắc quá đấy", nhưng Tono vốn là kiểu cầu thủ sẽ mạnh mẽ phá vỡ thế bế tắc khi đội rơi vào khủng hoảng.

"Đúng vậy thật~ Người dịu dàng thì tuyệt lắm~"

Hayasaka nhấp một ngụm trà, tỏ ý đồng tình. Tono làm vẻ mặt như muốn nói "Yeah!" đầy phấn khích.

"Hayasaka không muốn có bạn trai sao?"

"Tui thường nghĩ có bạn trai thì tốt biết mấy."

"Có, có bạn trai thì hay lắm đấy!"

Tono nói xong lại áp sát tôi, thực hiện chiến lược "vũ trụ cỏ nhà hàng xóm".

Hayasaka mỉm cười nhìn chúng tôi.

"Không chỉ vui vẻ khi ở bên nhau, trong lòng còn có một cảm giác ấm áp khó tả, như thể tình cảm dành cho nhau hòa quyện..."

Tono nói đến đây thì ngại ngùng, giọng bắt đầu líu lo.

"Bà rất thích Kirishima nhỉ."

Nghe Hayasaka nói vậy, Tono đỏ mặt đáp "Ừ".

"Dù tui thấy tự mình nấu ăn phiền lắm, nhưng chỉ cần nghĩ là nấu cho Kirishima, tui lại có động lực ngay."

Tono nói xong liếc tôi, ý bảo tôi phối hợp thực hiện chiến lược "vũ trụ". Thế là tôi lên tiếng—

"Đồ ăn Tono nấu ngon lắm, ngày nào cũng muốn ăn."

"Kirishima thích món Tono nấu nhỉ."

Hayasaka nở nụ cười dịu dàng nhìn tôi.

"Quả nhiên là ngon nhất sao?"

"Ừ."

"Là số một trong tất cả các món tự tay làm mà ông từng ăn?"

"À, ừ..."

"‘Cho đến nay’ cũng bao gồm cả hồi cấp ba đấy, vậy vẫn là nhất sao?"

"Ơ? Cái này thì..."

"Hừm—à, đồ ăn lên rồi, để tui chia cho nhé."

Hayasaka nhanh nhẹn chia mắm bà đậu hũ ra từng đĩa nhỏ. Rồi cô ấy đổ một lượng lớn tương ớt đỏ rực trên bàn vào một đĩa. Đĩa mắm bà siêu cay đó, không ngoài dự đoán, được đặt trước mặt tôi.

"Đây, Kirishima."

"Cảm... cảm ơn b-bà."

Tôi vừa ăn vừa cảm nhận đôi môi dần sưng lên. Còn Tono bên cạnh thì đang nghiêm túc thực hiện chiến lược mà ông già Daidoji đã hướng dẫn.

"Dù giờ mới vào thu, nhưng nhắc đến đông thì phải kể đến Giáng sinh nhỉ~"

Đúng vậy, đây là kế hoạch khơi gợi ý nghĩ ai cũng muốn có bạn trai trước Giáng sinh. Nếu muốn cùng người yêu đón Giáng sinh, phải hành động ngay trong mùa thu này, khi trường đại học tổ chức lễ hội.

"Tono sẽ đón cùng Kirishima chứ?"

Nghe Hayasaka hỏi, Tono đáp: "Ye!"

"Tui sẽ đón Giáng sinh cùng mối tình đầu, chắc chắn đó sẽ là Giáng sinh tuyệt vời nhất trong đời tui! Đúng không, Kirishima!"

Tono dưới bàn chọc vào đùi tôi. Vì đang ở trước mặt Tono, tôi buộc phải hành động, thế là tôi lại lên tiếng.

"Ừ, anh nghĩ đó sẽ là một Giáng sinh tuyệt vời."

Lúc này, Hayasaka hỏi tôi.

"Kirishima cũng như Tono, nghĩ rằng Giáng sinh tới sẽ là Giáng sinh tuyệt nhất trong đời sao?"

Sao tôi cứ cảm thấy nụ cười của Hayasaka mang áp lực nhỉ, hay là tôi tưởng tượng thôi?

"‘Trong đời’ này đương nhiên bao gồm cả thời cấp ba nữa đấy?"

"Ờ... à, ừ..."

"Hừm—à, lại có món mới lên rồi, món thịt xào ớt chuông này trông ngon ghê~"

Hayasaka nói rồi lại chia món cho chúng tôi bằng đĩa nhỏ. Đĩa đặt trước mặt tôi chỉ có đúng một miếng ớt chuông.

Tono và Hayasaka tiếp tục trò chuyện.

"Nếu Hayasaka cũng có bạn trai, chắc chắn sẽ vui lắm!"

"Ở bên người mình thích đúng là như vậy nhỉ."

"Đúng thế, trong tất cả những người tui từng gặp đến giờ, tui thích Kirishima nhất!"

"Thích nhất sao—"

Lúc này, Hayasaka lại hỏi tôi.

"Trong những người Kirishima từng gặp đến nay, ông cũng thích Tono nhất sao?"

"Không...hẳn"

Sao tôi cứ cảm thấy từ nãy giờ cô ấy liên tục ép tôi đỡ đòn vậy?

Dù sao tôi cũng là bạn trai Tono, hiện tại còn đang thực hiện chiến lược tình tứ. Quan trọng hơn, Hayasaka bảo tôi không cần e dè, nên tôi nói những gì mình cần nói.

"Tui thích Tono, là người tui thích nhất trong số những người từng gặp—" "Uiii!"

Cẳng chân dưới bàn bị va mạnh, tôi nói được nửa câu thì dừng lại.

"Xin lỗi, xin lỗi."

Hayasaka nở nụ cười thiên thần nói.

"Chân tui đá trúng ông rồi, không sao chứ?"

"À ừm... tui không... sao!"

Tiếp theo là món tráng miệng viên mè tôi chưa từng ăn.

"Kirishima nói không muốn ăn, Fukuda ăn đi nhé."

Hayasaka nói rồi đẩy đĩa sang.

Thấy cảnh này, Tono giơ tay làm dấu chiến thắng.

"Hayasaka chia thêm viên mè cho Fukuda. Đây là bằng chứng độ hảo cảm tăng lên! Chiến lược thành công rồi!"

Chiều tà, chúng tôi đi về Sơn nữ trang.

"Tui còn phải chuẩn bị cho tiết học ngày mai."

Hayasaka nói vậy rồi lên tàu điện về thị trấn ven biển.

"Hayasaka chắc vui lắm nhỉ."

Tono nói, tôi đáp "Ừ".

Tôi không rõ chiến lược có thành công hay không. Nhưng dù Hayasaka không có tình cảm yêu đương với Fukuda, chắc chắn cô ấy có thiện cảm với cậu ấy.

Sau khi ăn xong ở quán Trung Hoa, chúng tôi đến một khu vui chơi thể thao thoải mái với nhiều môn khác nhau, rồi chơi bóng rổ hai đấu hai trên sân. Đương nhiên, tôi và Tono một đội, Hayasaka và Fukuda một đội.

Khi thấy tôi bị Tono đẩy lưng làm động tác giãn cơ, Fukuda trông hơi lúng túng. Dù tự nhiên trở thành đồng đội, cậu ấy không chắc liệu mình có thể chạm vào Hayasaka không.

Lúc này, Hayasaka lên tiếng.

"Tui giúp ông giãn cơ nhé?"

Thế là Fukuda ngồi xuống sân, để Hayasaka đẩy lưng giúp. Fukuda rõ ràng rất căng thẳng, chắc cậu ấy vô thức nín thở. Đến lúc đổi vị trí giúp Hayasaka giãn cơ, tay cậu ấy cũng run rẩy.

"Lúc đó Kirishima cứ kêu ‘đau đau!’ ầm ĩ cả lên~"

"Em nói gì thế."

"Cơ thể cứng quá mà!"

Bỏ qua chuyện tôi giãn cơ, trận đấu diễn ra rất sôi nổi. Dù tôi mặc yukata đơn giản hơi vướng víu, Tono vẫn ghi điểm liên tục. Hayasaka bất ngờ không chịu thua, cô ấy nói "Thật là~ tui tức rồi đấy!" rồi bắt đầu nghiêm túc, mỗi lần ghi điểm đều vui vẻ đập tay với Fukuda.

"Ngoại trừ thời thơ ấu chẳng nhận thức được gì—"

Trên con đường về nhuộm đỏ ánh hoàng hôn, Fukuda nói.

"Có lẽ đây là lần đầu tiên tui được chạm vào con gái cũng nên."

Trước đây, cậu ấy học ở một trường trung học nông nghiệp toàn con trai, sống cuộc đời không tiếp xúc với con gái. Lên đại học, cậu ấy ở Sơn nữ trang. Ngay cả khi chơi đùa với Tono và Miyamae trong căn phòng chật hẹp, cậu ấy cũng tránh tiếp xúc cơ thể.

"Vì Fukuda rụt rè mà."

"Tui nhận ra rõ ràng rằng chạm vào người mình thích là một điều rất tuyệt vời."

"Nhưng—" Fukuda nói, lộ vẻ bất an.

"Hayasaka có muốn không... Dù tui thật sự thích cô ấy, nhưng tui không muốn làm phiền cô ấy."

Fukuda luôn rất dè dặt.

"Không sao đâu."

Tono nói.

"Chỉ cần Hayasaka có chút không muốn, dù là vì Fukuda, tui cũng sẽ dừng chiến lược này lại ngay. Nhưng theo tui thấy, Hayasaka thực sự rất vui."

"Tui cũng nghĩ vậy."

Hayasaka giờ đã trưởng thành hơn trước rất nhiều, chắc cũng nắm được cách tránh những người đàn ông cô ấy không thích.

"Hayasaka là người rất cảnh giác, ngay cả một người như vậy cũng chơi vui đến thế. Dù không biết cô ấy có thích ông không, nhưng chắc chắn trăm phần trăm xem ông là bạn rồi!"

Fukuda hơi ngại ngùng cúi đầu nói "Nếu vậy thì tốt".

Sau đó, chúng tôi về đến con đường riêng thường nướng cá. Tono vẫy tay, trở về căn phòng gọn gàng ở chung cư Sakura. Tôi và Fukuda thì bước vào căn hộ nghèo nàn đối diện.

"Cảm ơn ông, Kirishima."

Khi chúng tôi, hai người ở phòng bên, chuẩn bị vào phòng mình, Fukuda lên tiếng.

"Ông đã làm rất nhiều cho tui đấy."

"So với những gì Fukuda làm cho kẻ này, chút này của tui chẳng là gì."

"Dù vậy vẫn cảm ơn ông, Kirishima là người bạn tuyệt nhất."

Việc có thể thẳng thắn nói ra lời này chính là điểm mạnh của Fukuda.

"Hẹn gặp lại."

Tôi về phòng mình, xay hạt cà phê pha một ly. Vì còn sách chưa đọc xong, tôi vừa uống cà phê vừa đọc tiếp. Đói bụng, tôi ăn chiếc bánh mật ong để sẵn trong phòng.

Hai tiếng sau, khi đọc xong sách, ngoài cửa sổ đã tối đen. Tôi nhìn đồng hồ, bước ra ngoài Sơn nữ trang. Chỉ mang guốc gỗ và yukata đơn giản hơi lạnh, có lẽ đã đến lúc khoác thêm áo haori. Nghĩ vậy, tôi đến trạm xe buýt, lên xe.

Xe buýt đêm mang một bầu không khí đặc trưng. Một cảm giác vừa buồn bã, vừa cô đơn, nhưng lại ôm trọn tất cả. Ngoài cửa sổ là cảnh đêm Kyoto. Mọi người về nhà, du khách kết thúc hành trình tham quan.

Dưới chân cầu thang trong tòa nhà ga, cô ấy đang đợi tôi.

"Anh đến muộn rồi phải không?"

"Xe buýt khó đoán lắm."

Là Hayasaka. Cô ấy đứng đó với dáng vẻ y hệt như ban ngày.

"Vậy thì, cùng nói chuyện chút đi."

Cô ấy nói bằng vẻ mặt thản nhiên.

"Là về Tachibana."

"Ở đây hơi chật một chút nhỉ."

"Người đông mà, biết sao được."

Tôi và Hayasaka bước vào một quán cà phê trong tòa nhà ga, cùng ngồi cạnh nhau ở quầy bên cửa sổ có thể nhìn thấy tháp Kyoto rực sáng về đêm.

Vì không gian trong quán khá nhỏ, khoảng cách giữa các chỗ ngồi cũng rất hẹp, nên tôi và Hayasaka gần như dính sát vào nhau.

Bên phải cơ thể tôi cảm nhận rõ được thân người ấm áp, mềm mại của cô ấy, còn có mùi hương rất dễ chịu.

Đôi chân cũng sát nhau. Tôi không kìm được mà nhìn xuống đùi Hayasaka. Cô ấy mặc quần ngắn và tất cao đến đầu gối, giữa hai lớp vải hiện ra làn da trắng mịn.

Dù là trên phố Kyoto, Hayasaka vẫn là một cô gái nổi bật. Trong vẻ dễ thương ấy ẩn hiện chút gì đó gợi cảm. Dù là ban ngày, người qua đường cũng hay liếc nhìn cô ấy.

"…Thôi kệ, không sao đâu. Dù sao cũng là Kirishima mà."

Hayasaka có vẻ chẳng để tâm đến việc ngồi sát như vậy với tôi.

Rồi cô ấy bắt đầu nói.

"Em đến Kyoto chỉ vì muốn đi chơi với Tono thôi, và cả vì Fukuda là một người rất tốt nữa. Chứ không phải vì muốn gặp anh đâu nhé."

Nói đến đây, Hayasaka hơi phụng phịu.

"Vậy mà anh lại tỏ vẻ như thể em vẫn còn thích anh vậy, thật đáng ghét đấy."

"Chân em… tự dưng thấy hơi nhức nè."

"Đùa thôi, em chỉ muốn chọc anh phát bực một chút thôi mà."

Hayasaka đúng là kiểu con gái hay nói mấy câu trêu ghẹo như vậy.

Đúng lúc đó, nhân viên phục vụ mang cà phê đến. Hayasaka nghiêng người nhường chỗ cho họ đặt khay lên quầy. Nhờ vậy, cơ thể mềm mại của cô ấy áp sát lại gần tôi hơn nữa, chiếc áo len làm nổi bật vòng một đầy đặn của cô ấy.

Sau khi nhân viên rời đi, Hayasaka trở lại vị trí cũ rồi hỏi:

"Kirishima, hồi nãy anh nhìn đi đâu vậy?"

"À… thì…"

"Anh đã có Tono rồi, nên dù em có ngồi gần đến mức này cũng chẳng cảm thấy gì đâu đúng không?"

"Vậy… đáp án đúng cho câu hỏi này là gì đây ta?"

"Chỉ cần có Tono là đủ rồi, đúng chứ?"

"Ừ thì… nói thế cũng không sai."

"So với Tono, em chẳng có giá trị hay sức hút gì cả đúng không? Đối với một đứa như em thì anh sẽ không có cảm giác gì hết đâu nhỉ?"

"Anh thấy nói thế không công bằng đâu!"

Hayasaka thản nhiên uống ngụm cà phê. Trước đây cô ấy chỉ uống trà, nhưng giờ thì đã là một cô gái có thể uống cả cà phê đen rồi.

"Đùa đến đây thôi. Như em nói ban nãy, em đến Kyoto là để đi chơi với Tono."

"Nhưng còn một lý do khác nữa." Hayasaka nói tiếp.

"Liên quan đến Tachibana."

Thông qua những lần trò chuyện với Tono, Hayasaka đã được kể về Tachibana — cô gái mới chuyển đến ở phòng đối diện, biết chơi đàn piano nhưng không thể nói chuyện.

"Anh vẫn chưa gặp Tachibana phải không?"

"Ừ. Nghe Tono bảo phòng đó còn chưa dùng được, phải chờ thêm."

"Thật bất ngờ nhỉ. Hóa ra không phải sinh viên nghệ thuật ở Kyoto mà là ở Tokyo."

Ban đầu cả tôi và Tono đều nghĩ Tachibana là sinh viên trường nghệ thuật tại Kyoto.

Nhưng sự thật thì khác.

Tono và Tachibana đã thân thiết đến mức cùng nhau ăn tối. Và chính trong bữa ăn đó, cô ấy mới biết sự thật.

Tachibana không học ở Kyoto mà học ngành âm nhạc tại một trường nghệ thuật ở Tokyo, nhập học muộn hơn một năm so với các bạn đồng trang lứa. Dù vẫn là sinh viên, cô ấy đã bắt đầu nhận các đơn đặt hàng biểu diễn, và vì cần một nơi ở khu vực Kansai nên đã thuê căn hộ trong chung cư Sakura Bắc Shirakawa.

Tiện thể nói thêm, vì Tachibana không thể nói chuyện, nên cô ấy giao tiếp bằng cách viết lên bảng trắng đeo trước cổ.

"Ở ngay đối diện với chỗ ở của bọn mình chỉ là trùng hợp thôi."

"Nhưng mà…" Hayasaka nói tiếp.

"Chọn Kyoto thay vì Osaka làm căn cứ, chắc là vì muốn gặp anh đấy."

"Ừ."

Dưới những câu hỏi từ Tono, Tachibana đã viết lên bảng trắng như thế này:

"Tui đến để gặp người tui thích. Tui phải xin lỗi."

Hơn nữa, người cô ấy muốn gặp không chỉ có tôi.

"Ở một nơi hơi xa Kyoto, còn một người nữa tui đã từng làm tổn thương. Tui muốn xin lỗi người đó trực tiếp."

Chắc hẳn người đó là Hayasaka.

Nhưng Tachibana cũng viết thêm, bằng nét chữ hơi u sầu:

"Tui có chút sợ khi gặp lại họ."

Nghe Tono kể về buổi ăn tối đó, Hayasaka lặng im một lúc.

"Em nghĩ em có thể hiểu được cảm giác của Tachibana."

Nhìn ra đêm tối bên ngoài cửa sổ, Hayasaka cất lời:

"Dù biết anh đang quen Tono, Tachibana cũng sẽ không phá rối hai người đâu."

"Nhưng mà…" cô ấy tiếp tục.

"Chắc chắn cô ấy sẽ bị tổn thương rất sâu. Vì Tachibana là một người thuần khiết. Em nghĩ cô ấy không phải kiểu người sẽ bắt đầu mối tình mới như bọn mình. Mà giống như một đứa trẻ, luôn nâng niu cảm xúc từng yêu ai đó như báu vật, cất giữ nó mãi trong tim. Nếu phát hiện ra chỉ có mỗi mình làm vậy, cô ấy sẽ đau lòng lắm."

Và khi ấy, một Tachibana đã đánh mất giọng nói… có thể sẽ không bao giờ cất lời được nữa.

"Vì vậy, em muốn đến bên cô ấy, và ôm cô ấy một cái. Vì em hiểu được cảm giác ấy."

Đó là một trong những lý do Hayasaka đến Kyoto.

"Về sau em sẽ thường xuyên đến Kyoto hơn. Vì được Tono mời mà. Và còn…"

Đến đây, Hayasaka cười khẽ với vẻ hơi ngượng.

"Em ổn mà."

Dù tôi có ân ái với Tono, cô ấy cũng không bận tâm nữa.

"Vì em đã không còn thích Kirishima nữa. Không còn suy nghĩ gì cả. Chỉ là giả vờ như có một chút để chọc cho anh bối rối thôi."

"Ừ."

"Vậy còn Kirishima thì sao? Nếu em hẹn hò với người khác thì sao, chẳng hạn như Fukuda chẳng hạn?"

Cú chạm chân dưới gầm bàn ở tiệm món Hoa đúng là kiểu đùa nghịch đặc trưng của Hayasaka, nhưng tôi biết điều đó còn mang ý nghĩa khác. Giống như khi cô ấy vẫn đeo chiếc nhẫn tôi tặng vào Giáng sinh ba năm trước, lúc ở thị trấn ven biển.

Nhưng cả hai chúng tôi đều hiểu, có những điều không nên thể hiện qua lời nói hay hành động. Và có những cảm xúc nên được bỏ qua.

Thế nên tôi kìm nén những cảm xúc trào dâng khi thấy cô ấy thân thiết với Fukuda trên sân bóng rổ, và cả khi cảm nhận được hơi ấm của cô ấy lúc này, để nói ra câu ấy.

Dù Hayasaka có hẹn hò với ai, kể cả nếu người đó là Fukuda—

"Anh ổn mà."

272cb709-94fc-4909-bca4-32758019b6d0.jpg

Ghi chú

[Lên trên]
từ "wadaiko" (和太鼓) dùng để chỉ một loại trống cổ truyền của Nhật Bản
từ "wadaiko" (和太鼓) dùng để chỉ một loại trống cổ truyền của Nhật Bản
Bình luận (7)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

7 Bình luận

Đọc bộ nì diễn biến có vui hay buồn thì vẫn rất nặng nề trong tim 1 cách kì lạ
Xem thêm
Nói gì thì nói chứ vẫn thương Tachibana quá, mong em hạnh phúc.
Xem thêm
:))) quả là vẫn còn nặng lòng lắm. Cơ mà vẫn chưa giải thích từ đoạn cuối cấp 3 nhỉ. Không biết có gì mà dẫn tới như thế này.
Xem thêm
Tại sao tôi lại muốn end harem nhỉ
Xem thêm
tôi thấy bản thân mình khá là ích kỉ , cơ mà tôi vẫn mong end harem vì nếu end route thì route nào cũng sẽ có gái buồn
Xem thêm
main ổn nhưng tôi không ổn
Xem thêm