Em sẵn lòng làm bạn gái t...
Nishi Jouyou (西 条陽) ReTake (Re岳)
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Vol 6 (Đã hoàn thành)

Chương 12 : Hoảng loạn

6 Bình luận - Độ dài: 5,971 từ - Cập nhật:

Than trong lò phát ra những tiếng lửa nổ lách tách.

Chúng tôi cùng nhau nướng cá thu đao.

Địa điểm là con đường riêng giữa khu nhà Sơn nữ trang và chung cư Sakura Bắc Shirakawa. Trời đêm dần trở lạnh, ai nấy cũng xích lại gần bếp than. Cá thu đao là mua lúc ban ngày ở chợ Nishiki.

"Con mèo đó đang nhắm vào cá của tui kìa!"

Hamanami nói vậy. Trong tán cây đằng kia, một con mèo đang nấp trong bóng tối.

"Biến chỗ khác đi! Húuuu!"

Hamanami hét lên dọa. Trông em ấy có vẻ rất vui, nhưng khi bắt đầu ăn cá thu đao thì lại làm ra vẻ mặt kỳ lạ, rồi thì thầm nói với tôi:

"Chuyện này… thật sự ổn chứ?"

"Ý em là gì??"

"Ý em là cái ổ này á! Ổ bom này á!"

Ngoài những người ở Kyoto thường xuyên tụ tập quanh bếp than, còn có cả Tachibana.

Từ ngày gặp lại Tachibana đến nay, cũng đã khoảng hai tuần trôi qua.

Từ hôm đó, tôi và Tachibana chưa hề trò chuyện lại lần nào.

Nhưng Tono lại rất quan tâm đến cô ấy, cứ liên tục rủ rê. Tachibana lại đang sống ở chung cư Sakura, dạo này cô ấy gần như đã thành một thành viên trong nhóm.

"Hiện tại với bạn gái cũ mà cùng xuất hiện một chỗ, kiểu gì cũng thấy nguy hiểm lắm luôn á!"

Hamanami nói thế, nhưng––

"Anh nghĩ sẽ không có chuyện gì khiến em phải lo đâu."

"Sao anh dám chắc vậy?"

"Tachibana có lẽ đã không còn hứng thú với anh, ít nhất là với con người anh bây giờ."

Tachibana không còn tìm kiếm một Kirishima Shirou không đeo kính nữa.

Có lẽ cô ấy đã thất vọng rồi.

Hôm đó, Tachibana bị Hayasaka kéo đi, chắc là đã biết hết mọi chuyện ở đó. Khi quay lại, ánh mắt cô ấy đã ngầm không còn để ý đến tôi nữa.

"Trong mắt Tachibana, chắc là anh của xưa kia đã biến mất rồi."

Mấy ngày trước, Tono gọi tôi qua phòng Tachibana để lắp đồ nội thất. Ngay cả lúc đó, Tachibana cũng hoàn toàn dửng dưng, không một chút biểu cảm. Dù có nhìn nhau cũng không có phản ứng gì, cứ như người xa lạ. Không có bất cứ hành động nào gọi là thân mật.

Tôi chỉ đơn thuần là người đến để lắp đồ, còn Tachibana thì nói chuyện rôm rả với Tono.

Kiểu như bạn của bạn gái, không thân cho lắm.

Đúng là cái cảm giác xa cách đó.

"Giờ nghĩ lại thì, từ nãy đến giờ chị Tachibana đúng thật là chưa nói chuyện với anh Kirishima lần nào… Tự nhiên quá nên em không để ý luôn á…"

Người ta hay nói, đối lập với yêu thích không phải là ghét bỏ, mà là thờ ơ.

Trước mặt Tachibana, tôi giống như người vô hình, hay đúng hơn là bị chắn bởi một tấm kính.

Vừa nãy, khi Tachibana đang cầm củ cải mài, tôi đưa nước tương cho cô ấy. Nhưng thay vì nhận lấy, cô ấy lại chỉ vào chai giấm yuzu trên tay Tono và cầm nó đi.

"Ừm~ Nếu chị Tachibana không còn hứng thú nữa thì cũng sẽ không cãi vã, thế thì cũng ổn thôi nhỉ."

Lúc chúng tôi đang bàn chuyện đó, Miyamae bước đến từ phía bên kia.

"Chụp hình hôm nay nào."

Ý cô ấy là những tấm hình giả làm người yêu để gửi cho bà đang nằm viện cho yên tâm.

Miyamae cầm điện thoại, tự chụp ảnh hai đứa tôi đang ngồi sát nhau ăn cá thu đao với vẻ thân thiết.

"Gửi cho bà nhen~"

Cô ấy viết lên ảnh dòng chữ màu mè: "Buổi hẹn hò với cá thu đao!" rồi nhấn gửi. Sau đó, Miyamae tủm tỉm nhìn tấm ảnh hai đứa đang gặm cá bên nhau.

Hamanami liếc nhìn Miyamae, rồi quay sang nhìn Tono và Tachibana, thì thầm bên tai tôi như than khóc:

"Nhưng mà nhìn kiểu gì! Anh Kirishima cũng chỉ như người đang tự đắp thuốc nổ vào người mình liên tục thôi á!"

"Em vẫn hăng như thường nhỉ."

Hamanami dường như rất lo lắng chuyện Tono và Tachibana sẽ xung đột, vì Tono là bạn gái hiện tại của tôi, còn Tachibana là người yêu cũ.

Nhưng, hai người họ lại khá hòa thuận. Cùng gia nhập "phe giấm yuzu", nói chuyện rôm rả.

"Tuần sau Tachibana sẽ biểu diễn lần đầu tiên trước công chúng nhỉ~"

Tachibana giơ tay làm dấu chiến thắng.

"Ngày đó tui bận thi đấu không đi được, nhưng lễ hội trường có nhiều buổi mà, rảnh tui sẽ đến xem."

Nghe vậy, Tachibana như thể tỏ lòng cảm ơn, ngón tay giơ chữ V khẽ ngọ nguậy như càng cua.

Xem ra Tachibana không định nhắc đến quá khứ, còn Tono có vẻ rất quý cô ấy, cả hai giống như bạn thân.

Có cả bia đi kèm cá thu đao, mọi người hơi ngà ngà, tâm trạng rất vui vẻ.

Thế nhưng, xung đột vẫn xảy ra. Và cặp đôi gây chuyện lại rất bất ngờ.

"Tui không ưa Tachibana."

Miyamae cầm lon bia một tay, mắt đã hơi đờ đẫn, lên tiếng.

"Ồ?"

Tachibana cũng vậy, cầm bia một tay, mặt có vẻ say, lườm Miyamae rồi viết gì đó lên bảng trắng.

"Từ nãy đến giờ toàn ăn cá thu đao, chẳng động vào cá trê chút nào cả."

Miyamae nói. Vì cá thu đao đắt nên tôi nướng thêm cả cá trê mình câu được. Nhưng Tachibana tuyệt đối không đụng vào.

"Không phải chỉ hôm nay. Từ trước đến giờ Tachibana chưa bao giờ ăn cá Kirishima câu cả đúng không?"

Quả thật là vậy.

Dù từng tham gia nhiều lần tiệc nướng cá, Tachibana chỉ ăn rau củ nướng, tuyệt đối không ăn cá tôi câu.

"Thôi nào thôi nào."

Tono xoa dịu Miyamae.

"Ai cũng có sở thích riêng mà."

Nhưng Miyamae vẫn tức giận, lớn tiếng nói: "Không phải chỉ là sở thích đâu!"

"Lúc nãy Kirishima đưa nước tương cho bả, bả lại làm ngơ luôn!"

Tachibana làm bộ ngây ngô, Miyamae thì nổi khùng.

"Tachibana, bà xem thường anh Kirishima quá đáng rồi đó?"

Trong mắt Miyamae, Tachibana coi thường tôi quá mức, và điều đó khiến cô ấy không thể chấp nhận được.

"Đợt trước lúc ông Kirishima kéo nhị hồ, bà bỏ về phòng đúng không?"

"Miyamae, tui biết bà đang bênh tui––"

"Đúng là kéo nhị hồ nghe hơi kỳ thiệt chớ?"

"Hả?"

"Bài kéo cũng quái lạ nữa."

"Này."

"Thật ra tui cũng muốn ăn xong là về phòng luôn rồi."

"Không lẽ bà đang nói tui đó hả? Giả vờ mắng Tachibana nhưng thật ra là trút bực bội lên tui phải không?"

"Nhưng mà, bạn mình biểu diễn thì nên lắng nghe chớ!"

Miyamae gắp con cá trê nướng trên vỉ.

"Con cá trê này tuy không ngon lành gì, nhưng cũng là cá câu được quanh đây, ăn được đấy! Mùi vị có hơi lạ thiệt, nhưng là do ông nội Kirishima câu cho tụi mình mà!"

"Miyamae, bà đúng là có thù oán với tui rồi!"

"Đừng có làm cao! Mau ăn đi!"

Miyamae đưa đũa về phía Tachibana.

Tachibana nhăn mặt lắc đầu, rồi giơ bảng lên:

"Tui kiếm được nhiều tiền rồi, không cần phải ăn mấy thứ đó đâu."

"Bà đúng là đồ đàn bà tệ hết biết!"

Miyamae tức giận cố đút cá cho Tachibana.

"Nè, ăn mau đi!"

"Ghê quá!"

Hai cô gái say rượu bắt đầu cãi vã ầm ĩ. Tachibana hất tay Miyamae ra, miếng cá trê rơi xuống đất lấm đầy bùn.

"Tui không tha thứ cho bà đâu!"

Miyamae vung tay định tóm lấy Tachibana.

"Shiori, bình tĩnh lại nào."

Tono lúc này xen vào.

"Tachibana cũng đáng thương mà. Cá trê làm kiểu kabayaki thì đúng là nước sốt át được mùi, nhưng thịt cá lại quá dai, nhiều khi ăn cứ như đang nhai cao su ấy, bắt người ta ăn cũng không hay đâu."

"Đến Tono cũng không đứng về phía em sao?"

Miyamae tỏ vẻ giận dữ vì Tono bênh vực Tachibana, rồi nói với vẻ khó chịu:

"Sao chị lại đứng về phía Tachibana? Bạn trai chị bị đối xử như vậy, không thấy khó chịu hả? Nếu là em, thấy bạn trai bị coi như trò đùa, em nhất định không im lặng đâu!"

"Nếu nói trên tư cách bạn gái thì..."

Tono ôm lấy Tachibana như để che chở, rồi khó khăn mở lời:

"Chuyện giả làm bạn gái của Kirishima… đến bao giờ mới kết thúc đây…"

Không khí lập tức trở nên lạnh ngắt.

Lời của Tono có một sức nặng lạ lùng, khiến cả cơn giận của Miyamae cũng nguội đi.

"X-xin lỗi…"

Miyamae cúi đầu nói. Nhìn thấy cô ấy uể oải hơn tôi tưởng, Tono vội vàng dàn xếp.

"N-nói ra câu kỳ cục đó là tui mới đáng xin lỗi! Ý tui chỉ là… mong bà ngoại của Shiori sớm khỏe lại thôi mà…"

Vài giây im lặng ngượng ngập trôi qua.

Người phá tan bầu không khí là Hamanami.

"Oaaa aaaa aaaa aaaa!"

Cô ấy hét lên rồi nốc cạn bia.

"Thu mà ăn cá thu đao với bia thì đúng là tuyệt vời ông mặt trời!"

Fukuda cũng tranh thủ hùa theo.

"Ừ, đúng là cảm giác mùa thu ghé tới."

"Tui muốn nghe nhạc! Nhạc nào đó cho không khí sôi động lên đi! Nhanh lên nào~!"

Nghe Hamanami nói vậy, ông già Daidouji chậm rãi cầm lấy đàn morin khuur, còn tôi thì vươn tay về phía cây hồ cầm.

Chúng tôi gắng tạo lại bầu không khí thường thấy của tiệc nướng cá.

Tono và Miyamae thì co ro lại, vẻ mặt đầy áy náy.

Còn Tachibana thì quay đầu, lặng lẽ trở về phòng.

Đêm hôm đó, tôi nằm mở mắt trong chăn. Ánh trăng rọi qua cửa sổ, trải dài lên trần nhà.

Sau khi tiệc cá thu đao tan, ông già Daidouji nói với tôi:

"Chúng ta phải nghiêm túc tìm bạn trai cho Miyamae thôi."

Anh ta đúng là đã nhận ra.

Vấn đề giữa những người bạn thân thiết trong khu nhà Sơn nữ trang và chung cư Sakura Bắc Shirakawa cuối cùng cũng bộc lộ rõ trong đêm nay.

Nhưng như ông già Daidouji nói, chỉ cần Miyamae có bạn trai thì mọi chuyện sẽ được giải quyết.

Và nếu tôi một lòng một dạ với Tono, thì hẳn là sẽ không đến nỗi quá tệ.

Tôi vừa lắng nghe tiếng côn trùng vang vọng ngoài kia, vừa nghĩ về Tachibana.

Tachibana vẫn luôn tin tưởng tôi trong quãng thời gian bị ngưng đọng ấy, nhưng rồi khi biết rằng thực ra tôi đã không còn ở đó nữa, chắc hẳn coo ấy đã tổn thương lắm. Không chỉ mất đi giọng nói, lại còn phải trải qua chuyện này.

Trong lòng tôi đã nảy ra suy nghĩ muốn cởi bỏ bộ yukata giản dị, đeo kính vào rồi đến gặp Tachibana, nói với cô ấy rằng “Không sao rồi.”

Nhưng… tôi không thể làm vậy.

Bởi vì tôi đã có Tono, người đã khiến kim đồng hồ trong cuộc đời tôi bắt đầu chuyển động trở lại. Tôi không thể phản bội Tono được. Chính cô ấy là người đã cứu rỗi tôi, khi tôi còn co ro trong căn phòng chật hẹp ở Sơn nữ trang. Vậy nên… như thế này là được rồi.

Dù có bị Tachibana ghét bỏ hay phớt lờ… cũng không sao cả.

Nhưng mà──

Chỉ là… để phòng khi──

Tôi rời khỏi chăn ấm, khoác yukata và xỏ guốc bước ra ngoài, đi vòng ra sau khu Chung cư Sakura.

Tachibana đang đứng ở khu đổ rác.

Vừa trông thấy tôi, cô ấy lập tức nhíu mày, ánh mắt rõ ràng như đang nói “Tôi đã chẳng còn thích anh nữa.”

Thế nhưng… cái biểu cảm đó… thật quá gượng gạo.

Chiếc túi rác dưới chân cpp ấy là túi đựng rác sau khi dọn dẹp bữa tiệc cá thu đao nướng. Và trong tay Tachibana, là miếng lươn nướng rơi dưới đất.

Cô ấy định rời đi, nhưng tôi đã nắm lấy tay cô.

“Về phòng cũng được, nhưng vứt cái đó đi đã.”

Thế nhưng Tachibana không trả lời. Cô ấy vùng vẫy định hất tay tôi ra, nhất quyết không chịu bỏ miếng lươn nướng kia.

Cuối cùng thì, Tachibana không phải kiểu người khó ưa như Miyamae từng nói.

“Em cố tình tỏ ra như vậy… là để anh ghét em, đúng không?”

Chỉ cần nhìn thấy miếng cá rơi trên đất là biết rồi — em ấy buồn lắm. Buồn đến mức nửa đêm còn lén lút chạy ra định nhặt lên ăn cho bằng được.

“~~~! ~~~!”

Tachibana vùng vẫy, như đang hét lên “Buông tôi ra!”

Nếu tôi buông tay, cô ấy sẽ ăn miếng cá ấy mất. Như vậy sẽ ảnh hưởng tới việc biểu diễn của cô ấy, thế nên tôi đã cướp lấy miếng lươn từ tay cô, rồi cho vào miệng luôn. Chỉ cần tôi ăn trước là xong.

“~~~! ~~~!”

Tachibana đấm vào ngực tôi, ra hiệu “Nhổ ra mau!”

Ngay khoảnh khắc đó…

Đôi mắt cô ấy mở to sững sờ.

“Tachibana, em không sao chứ?”

Cô ấy ôm đầu, ngồi sụp xuống ngay tại chỗ.

Ban đầu tôi không hiểu chuyện gì đang xảy ra, nhưng rồi nhanh chóng nhận ra.

Tội lỗi vì đã từng đẩy tôi xuống cầu thang ở ga Tokyo vẫn luôn đè nặng trong lòng cô ấy. Vì ra tay đánh tôi mà nhớ lại khoảnh khắc đó, khiến cô ấy rơi vào trạng thái hoảng loạn.

Tachibana run rẩy, đôi mắt vô hồn nhìn vào khoảng không, rồi như muốn xin lỗi mà nắm lấy tay tôi.

Tôi ngồi xuống và ôm lấy cô ấy thật chặt.

“Không sao đâu, anh đã ổn rồi. Em không cần phải xin lỗi gì cả, Tachibana.”

Sau đó, tôi đưa cô ấy về phòng. Nhờ có Tono giúp dọn dẹp, căn phòng này giờ đây rất sạch sẽ.

Tachibana cứ khóc mãi. Dù khóc nức nở nhưng vẫn không thể phát ra âm thanh nào.

Một lúc sau, sau dần bình tĩnh lại.

Với vẻ mặt mệt mỏi vì đã khóc quá nhiều, Tachibana giơ tấm bảng trắng lên.

“Em không muốn làm ảnh hưởng đến tình cảm giữa anh và Tono.”

Cô ấy muốn bị tôi ghét, vì không muốn để lộ sự yếu đuối của bản thân. Bằng không──

“Anh sẽ không thể dứt ra khỏi em.”

Em nói đúng.

Khi thấy em hoảng loạn như vậy, tôi thật lòng muốn ở bên cạnh em suốt đêm. Dù tôi biết điều đó là sai. Và Tachibana cũng hiểu điều đó.

“Nên… sau khi mùa lễ hội trường kết thúc, em sẽ rời khỏi nơi này.”

Tachibana viết lên bảng như vậy.

Cô ấy nhận được nhiều lời mời biểu diễn tại các lễ hội đại học, và điểm đến cuối cùng chính là trường tôi đang theo học. Rồi, sau khi màn trình diễn ấy kết thúc──

“Em sẽ không gặp lại anh nữa.”

Đó là quyết tâm của Tachibana.

“Anh hiểu rồi.”

Tôi khẽ gật đầu.

Như vậy là đủ rồi. Chắc là ổn rồi… Nhưng dù vậy──

Trong mắt tôi, cô ấy vẫn giống hệt một chú cún lạc chẳng biết đâu là nhà để quay về.

“Em không muốn làm ảnh hưởng đến tình cảm giữa anh và Tono.”

Đúng như lời cô ấy viết, Tachibana luôn giữ khoảng cách với tôi.

Rạo bước đi trên con đường quen thuộc, lặng lẽ đắm mình trong suy tư trên con đường triết học. Còn tôi chỉ đứng từ xa dõi theo cô ấy.

Sáng hôm ấy, ngày đầu tiên Tachibana biểu diễn tại lễ hội trường đại học, tôi nhìn xuống con đường riêng từ khung cửa sổ. Khoảng tám giờ, Tachibana kéo chiếc vali có bánh xe bước ra khỏi Chung cư Sakura. Cô ấy ẫn giữ gương mặt vô cảm như thường lệ, chẳng có vẻ gì là căng thẳng cả.

Tôi âm thầm cổ vũ cho cô ấy trong lòng.

Dù rằng… có lẽ điều đó cũng chẳng có bao nhiêu ý nghĩa.

Mang theo chút tâm trạng man mác buồn, tôi bắt đầu chuẩn bị ra ngoài. Trời đã vào thu, mặc mỗi yukata thì lạnh quá, nên tôi khoác thêm một chiếc haori. Khi xỏ guốc ra tới bên ngoài, Miyamae cũng vừa bước ra khỏi Chung cư Sakura cùng lúc.

“Đi thôi.”

“Ừ.”

Tôi và Miyamae cùng đạp xe tới chùa Nanzen[note71543].

Giờ đây, Miyamae đã đạp xe rất thành thạo. So với hồi mùa hè còn phải để tôi đỡ phía sau và suốt ngày càm ràm, thì rõ ràng cô ấy đã tiến bộ không ít.

Tới nơi, Miyamae bắt đầu chụp ảnh Thủy Lộ Các ở chùa Nanzenji bằng chiếc máy ảnh DSLR đeo trên cổ. Đó là một công trình bằng gạch xây từ thời Minh Trị, mang dáng dấp của cầu máng La Mã, với phông nền là những tán lá phong đỏ rực, tạo nên một khung cảnh đầy chất thơ.

“Kirishima, tấm này thế nào?”

Miyamae đưa tôi xem ảnh vừa chụp.

“Đẹp lắm.”

“Ừ, vì Kirishima chẳng có gu thẩm mỹ gì cả, nên dù được khen cũng thấy hơi nghi ngờ đấy.”

“Vậy sao còn rủ tui đi?”

“Ông cũng thử chụp từ góc đó xem!”

Hôm nay là buổi hoạt động của Erich — tôi sẽ đi theo Miyamae chụp ảnh, góp ý về ảnh để cô ấy chụp và đề xuất những góc chụp mới như “chụp cái kia thử xem?” hay “lại gần thêm chút có khi khác biệt đấy”.

Câu lạc bộ nhiếp ảnh mà Miyamae tham gia dự định sẽ tổ chức triển lãm ảnh trong lễ hội trường, nên cô ấy cần chụp ảnh dự thi.

“Tui rất thích đường ray nghiêng Keage bỏ hoang.”

“Ừm, để tui ra đó chụp!”

Cổ cúi xuống bên đường ray, chụp tấm hình có bố cục như thể đường ray vươn tới tận bầu trời.

“Có tâm ghê đó.”

“Ừ.”

Nhìn bức ảnh, Miyamae khẽ thì thầm:

“Hồi trước tui chẳng hiểu gì cả…”

Hình như từ lúc vào câu lạc bộ nhiếp ảnh và nghiêm túc bắt đầu chụp, cô ấy mới nhận ra điều đó.

“Cùng là một đối tượng, chỉ cần thay đổi bố cục hay góc máy, sẽ cho ra cảm giác hoàn toàn khác nhau. Kỹ thuật rất nhiều. Đến cả người chẳng biết gì cũng có thể thấy ảnh tui chụp… rất tệ.”

“Bà vẫn còn là người mới mà, chuyện đó không tránh khỏi.”

“Không, vấn đề không nằm ở đó.”

Miyamae nói, nó nằm ở một chỗ sâu hơn.

“Dù là nhiếp ảnh hay chuyện gì khác, tui đều chỉ nghĩ đến việc dùng nó để kết bạn. Nhưng mọi người thì rất nghiêm túc với nhiếp ảnh, còn tui thì nông cạn, không hiểu gì cả… nên mới có khoảng cách.”

Miyamae buồn bã nói.

“Cũng chẳng sao cả.”

Tôi đáp.

“Tui nghĩ bắt đầu một việc gì đó vì muốn kết nối với người khác là chuyện rất tốt mà. Con người không thể sống một mình được.”

Phim ảnh, tiểu thuyết cũng là công cụ giao tiếp. Dùng mấy câu như “Bạn có xem cái đó chưa?” để bắt chuyện.

“Bắt đầu vì lý do đó, rồi sau đó tui cũng dần tìm thấy giá trị thật sự của nó, vậy là đủ rồi còn gì.”

“Ừ, đúng thế, đúng là như vậy.”

Khuôn mặt Miyamae bừng sáng.

“Cảm ơn ông, Kirishima.”

Chụp ảnh xong xuôi, chúng tôi dạo bước trên đường ray cũ chẳng có gì làm. Khi tôi định bảo “Về thôi nhỉ”, Miyamae cẩn trọng lên tiếng:

“Tui có thể chụp tấm hôm nay không?”

“Ừ.”

Thấy tôi gật đầu, Miyamae ngượng ngùng khoác lấy tay tôi, rồi dùng điện thoại chụp tấm ảnh vẫn hay gửi cho bà. Trên đó ghi chú: “Hẹn hò ở đường ray.”

“Việc này chắc cũng nên dừng lại thôi, giữa tui và Tono cũng bắt đầu khó xử rồi.”

“Ừ.”

“Tui sẽ tìm một người bạn trai đàng hoàng. Vì tui cũng không muốn cản trở hai người mà.”

Nói thế, Miyamae vẫn ôm lấy tay tôi, tay trong tay như một cặp đôi.

“Hả?”

“Tui sẽ không dựa dẫm vào Kirishima nữa. Tui cũng sẽ giải thoát khỏi danh hiệu cô gái sợ cô đơn.”

Rồi cô ấy còn áp mặt vào tay tôi.

“Nói thì hay, nhưng làm thì khác nhỉ?”

“Nè, Kirishima… nếu người tui gặp đầu tiên là ông… ông nghĩ chúng ta có thể thành đôi không?”

“Này…”

“Kirishima…”

Mặt Miyamae đỏ bừng, định ôm chầm lấy tôi.

“N-này này!”

“Giỡn đó mà!”

Miyamae bất ngờ tách ra khỏi tôi.

“Chọc ông thôi!”

Nói rồi, cổ cười toe toét chạy đi.

“Nhưng mà, ông cũng không cần lạnh lùng đến thế chứ, đồ ngốc Kirishima!”

Rồi còn lè lưỡi trêu tôi như con nít.

“Dù sao thì, giờ ông cũng sắp đi cổ vũ cho Tono rồi nhỉ?”

Đúng vậy. Chiều nay Tono có trận đấu, tôi đã hứa sẽ tới cổ vũ.

“Tui có chút dặn dò từ Tono.”

Trước đó, Miyamae đã nói với Tono rằng buổi sáng sẽ đi chơi cùng tôi. Nhưng khi đó, Tono có vẻ đã nói, với vẻ mặt khó xử lắm, rằng mong Miyamae đừng giữ tôi lại quá lâu, vì buổi chiều tôi đã hứa sẽ đến xem trận đấu.

“Cô ấy đã dùng ánh mắt rất ngại ngùng, khẽ nói rằng… đừng bám lấy Kirishima quá mức…”

Dĩ nhiên, Tono không nói với giọng điệu cứng rắn đến thế, mà là một cách dè dặt, rụt rè:

"Nếu được thì... mong anh ấy đến xem."

Nhưng cô ấy cũng có nói đây là trận đấu giữa hai đội rất mạnh.

"Tui thấy hối hận rồi."

Miyamae cất tiếng.

"Không nên để Tono phải tỏ ra như vậy, nói ra những lời như thế."

Cho nên—

"Tui sẽ không bám lấy Kirishima nữa đâu. Hôm nay ông hãy đến chỗ Tono đi. Bị người ta nghĩ là kẻ xấu thì khó chịu lắm."

Miyamae vừa nói vừa nở nụ cười.

Tôi cũng không muốn để Tono phải lo lắng, nên vốn đã định sẽ đi tìm cô ấy rồi.

"Miyamae, bà tính làm gì tiếp theo?"

"Để tui nghĩ... hay là đi nghe Tachibana biểu diễn thử nhỉ?"

Miyamae mở điện thoại lên và bắt đầu tra cứu.

"Vì dạo gần đây tụi tui hơi giống như đã cãi nhau, nên tui muốn làm hòa. Với cả chụp ảnh lễ hội ở các trường đại học khác cũng thú vị mà."

"Nhưng mà—" Miyamae bỗng nghiêm mặt lại.

"Tui vẫn không thể tha thứ cho cái kiểu cô ta cư xử với Kirishima!"

"Này này..."

"Nhưng mà, dù sao tui cũng không phải là bạn gái của ông, nên không thể nói nhiều hơn được."

Miyamae cúi đầu xuống.

"Nhưng mà nếu tui là bạn gái của Kirishima... thì nhất định sẽ không bỏ qua chuyện đó đâu... Tui sẽ trân trọng ông hơn, sẽ đối xử thật tốt với ông... chỉ cần là điều ông muốn, tui sẽ làm bất cứ chuyện gì... không chỉ nghĩ đến bản thân... tui cũng sẽ cố gắng để ông được vui vẻ... nếu tui là bạn gái của... là bạn gái ông thì..."

Nói đến đây, cô ấy chợt lộ ra vẻ như vừa nhận ra điều gì đó.

"Đùa, đùa thôi mà, mấy câu vừa rồi chỉ là trêu ông thôi!"

Miyamae vội vàng vừa cười vừa tiếp tục lướt điện thoại, như muốn đánh trống lảng.

Rồi nét mặt cô ấy bỗng nghiêm túc lại.

"Có chuyện gì vậy?"

"Con bé đó có ổn không?"

Trên màn hình điện thoại Miyamae là tài khoản mạng xã hội của Tachibana. Vừa rồi, cô ấy đăng một bức ảnh bảng tên ga tàu với dòng chữ: "Không biết phải đổi chuyến thế nào."

"Cô ấy nhầm giữa Tambaguchi với Tambabashi rồi..."

Tachibana, không quen đường xá Kyoto, đã bị lạc.

Tôi và Miyamae cùng ngồi ở hàng ghế khán giả trước sân khấu ngoài trời trong khuôn viên một trường đại học.

Đây không phải là trường tôi theo học, cũng không phải trường của Miyamae, mà là nơi Tachibana được mời đến biểu diễn trong lễ hội.

Kết quả là, chúng tôi nhắn cô ấy đứng chờ yên một chỗ, rồi cùng nhau đến đón. Khi gặp, Tachibana tỏ vẻ không vui chút nào. Ban đầu còn nhìn tôi với ánh mắt như dã thú, nhưng rồi vì sắp muộn giờ, cô ấy đành ngoan ngoãn đi theo.

Chúng tôi đưa cô ấy đến đại học, rồi nhân tiện dạo quanh lễ hội và quyết định ở lại nghe Tachibana biểu diễn.

"Mỗi trường đại học lại có không khí khác nhau nhỉ."

"Ừ ha~"

Vừa trò chuyện, chúng tôi vừa ăn bánh mật ong mini mua ở các gian hàng. Trên sân khấu, các câu lạc bộ lần lượt biểu diễn ban nhạc và rakugo[note71544].

"Kirishima, thời gian vẫn ổn chứ?"

"Ừ."

Tính toán rồi, nghe xong Tachibana biểu diễn vẫn còn kịp để đến cổ vũ cho Tono.

"Miyamae tốt thật đấy."

"Sao lại nói vậy?"

"Rõ ràng là đã cãi nhau với Tachibana, vậy mà vẫn lo lắng, chịu khó đưa cô ấy đến tận đây."

"Vì... cũng đúng ha."

Miyamae nói.

"Dù sao thì Tachibana cũng từng là người có thể trò chuyện bình thường... hay đúng hơn là, nếu có thể giúp được gì thì tui muốn giúp..."

Đang nói thì cũng đến giờ Tachibana biểu diễn, khán giả đông lên trông thấy. Từ trước đến giờ chủ yếu chỉ có bạn bè người quen của các câu lạc bộ lên diễn, nhưng có vẻ hoạt động làm video của Tachibana thực sự đã có hiệu quả.

Không biết cô ấy sẽ mặc gì, sẽ đánh bản nhạc nào nhỉ?

Hồi cấp ba, cô ấy từng chơi piano trong phòng nhạc cũ.

Tôi nhớ đến những ngón tay trắng muốt gõ phím đàn của cô ấy.

Từ căn phòng nhạc cũ bé nhỏ ấy, cô đã đi được đến tận đây.

Khi Tachibana bước ra sân khấu, tôi sẽ vỗ tay với tất cả tấm lòng—tôi đã nghĩ thế.

Nhưng—

"Sao thế?"

Miyamae nhìn quanh, vẻ mặt lo lắng.

Đã đến giờ diễn từ lâu rồi, vậy mà Tachibana vẫn chưa xuất hiện.

Khán giả cũng bắt đầu xôn xao.

Một cô gái có vẻ là thành viên ban tổ chức vội chạy vào tòa nhà gần đó.

Tôi thấy bất an.

"Miyamae, bà chờ ở đây."

"Ơ, khoan đã, Kirishima—"

Tôi rời sân khấu, chạy vào tòa nhà nơi cô gái kia vừa bước vào. Đúng như dự đoán, cô ấy là người của ban tổ chức lễ hội, đang nói chuyện với mấy người khác với vẻ mặt căng thẳng.

Trên cửa phòng dán tờ giấy ghi: "Phòng chờ."

"Xin lỗi, có chuyện gì sao?"

Tôi nói mình là bạn của cô gái sắp lên biểu diễn, và họ kể cho tôi nghe tình hình. Có vẻ Tachibana vẫn chưa bước ra khỏi phòng. Dù cửa không khóa, họ đã nhìn vào trong, nhưng tình trạng của cô ấy thực sự không giống như có thể lên sân khấu.

Ban tổ chức đang rất đau đầu. Chỉ xem video rồi mời cô ấy đến biểu diễn thì đúng là quá liều lĩnh. Đến nước này thì không thể ép cô ấy lên sân khấu được. Họ đang rất bối rối.

"Để tôi nói chuyện với cô ấy."

Tôi đến trước cửa và nói:

"Tachibana, anh vào nhé."

Dù bên trong không có tiếng trả lời, tôi vẫn bước vào và đóng cửa lại.

Tachibana mặc váy liền, đang ngồi thu mình ở góc phòng. Khi tôi đến gần, cô ấy liếc nhìn tôi với gương mặt sợ hãi như một đứa trẻ.

"Em không sao chứ?"

Nghe tôi hỏi, cô ấy đưa hai tay ra phía tôi.

Đôi tay ấy đang run lên bần bật.

Để ngăn lại cơn run, Tachibana liên tục vỗ và cắn lên người mình. Thế nhưng run rẩy vẫn không dừng. Có lẽ vì thế mà cô ấy càng thêm hoảng loạn, cơ thể run lên dữ dội hơn, nước mắt cũng sắp trào ra.

Cô ấy muốn biểu diễn, nhưng đôi tay lại không nghe lời, khiến cô ấy rơi vào trạng thái hoảng loạn.

Tôi ôm lấy cô ấy, nhẹ nhàng xoa lưng.

"Không sao đâu, chỉ là hồi hộp một chút thôi, không sao cả."

Dù là bên bờ sông Kamo hay bãi rác chung cư Sakura, mỗi khi làm thế này là cô ấy sẽ bình tĩnh lại. Nhưng hôm nay không có tác dụng. Cô ấy vẫn run không ngừng, có lẽ vì áp lực khi phải đứng trên sân khấu.

"Không cần cố gắng quá đâu, sẽ không ai trách em cả."

Tôi cố trấn an, nhưng Tachibana vẫn lắc đầu quầy quậy, như thể không thể chấp nhận điều đó.

Có lẽ đúng vậy thật. Với một sinh viên trường nghệ thuật, việc không thể lên sân khấu có lẽ là điều vô cùng đau đớn.

Huống hồ cô ấy đã nhận lời biểu diễn ở nhiều trường khác. Nếu lần này thất bại, e là phải từ chối hết thảy.

Tachibana lại tiếp tục vừa nức nở vừa đập vào người mình.

"Xin lỗi em."

Tôi nói lời xin lỗi.

Hồi cấp ba, Tachibana từng biểu diễn trước đám đông, thậm chí tham gia cả các cuộc thi piano. Giờ không thể làm vậy nữa, là vì cô ấy yếu đuối hơn trước—và người khiến cô ấy ra nông nỗi đó rõ ràng chính là tôi.

Vì thế—

"Anh thích em, Tachibana."

Tôi nói, rồi hôn cô ấy.

220b2bea-1e02-411a-81ae-05c7ad65500c.jpg

Tachibana mở to mắt kinh ngạc, cơ thể bỗng cứng đờ. Nhưng rồi cô dần thả lỏng, đặt đôi môi mỏng nhẹ lên môi tôi, cắn khẽ lấy. Đầu lưỡi nhỏ bé lướt vào trong. Đầu lưỡi lạnh lạnh của cô khiến tôi siết chặt vòng tay ôm.

Mọi thứ như quay về thời cấp ba.

Cảm giác ẩm ướt, nỗi đau nơi lồng ngực.

Phải rồi, chỉ cần đưa Tachibana trở lại thời cấp ba, cô ấy nhất định sẽ chơi đàn được.

Cơn run trong người cô từ từ lắng lại.

Chúng tôi hôn nhau rất lâu.

Đúng lúc đó—

Cánh cửa bật mở, có người bước vào.

Tôi quay lại.

Người đang đứng ở đó—

Là Miyamae. Có lẽ vì tôi mãi chưa quay lại khán đài nên cô ấy lo lắng và tới xem. Và điều cô ấy thấy, chính là tôi đang hôn Tachibana.

Miyamae trông vừa hoang mang vừa sửng sốt, không biết nên phản ứng thế nào.

"Ông đang làm gì vậy..."

Cô ấy chỉ thốt lên được một câu như thế.

"Kirishima, Ông đang làm cái quái gì vậy!"

Tôi đứng bên cánh gà, dõi theo phần biểu diễn của Tachibana.

Cô ấy thành thạo chơi bản nhạc có lượt xem cao nhất trên kênh video của mình, và giống như hồi cấp ba, vừa xuất hiện đã nhận được nhiều lời khen. Trong đám đông có người trầm trồ: "Dễ thương quá~", khiến Tachibana đắc ý giơ tay làm dấu chiến thắng.

Nói thật thì, dường như fan nữ chiếm phần lớn.

Giữa buổi diễn, Tachibana giơ bảng trắng truyền tải thông điệp tới khán giả:

"Hôm nay mặc bộ đồ này là vì mọi người đó."

Đó là chiếc váy liền thanh lịch, cổ hơi khoét sâu.

Tachibana với vẻ mặt đắc ý, hơi cúi người về phía trước như muốn "tặng quà". Nhưng thay vì phản ứng như mong đợi kiểu "Ngực kìa! Là ngực đó!", khán giả chỉ thốt lên "Xinh quá~", khiến cô ấy cau mày tỏ vẻ không hài lòng.

Buổi biểu diễn kết thúc suôn sẻ, nhưng dường như cô ấy đã dùng hết sức lực, vừa rời sân khấu là ngồi bệt xuống đất.

Tôi đưa cô ấy về phòng nghỉ, tiếp tục nhẹ nhàng xoa lưng.

Đã không còn kịp để tới xem trận đấu của Tono.

Sau khi đổi vài chuyến tàu, tôi đến công viên thể thao tổng hợp nơi tổ chức trận đấu, thì trời đã về chiều. Vận động viên đã rời hết, bầu không khí nơi đây phủ một nỗi trống vắng như sau lễ hội vừa tan.

Tono ngồi một mình trên bậc thang lớn dẫn vào nhà thi đấu.

"Xin lỗi."

Tôi bước đến bắt chuyện với cô ấy.

"Trận đấu sao rồi?"

"...Thắng rồi."

Tono trả lời như thế, trông chẳng có vẻ gì là vui mừng cả. Có lẽ suốt trận đấu cô ấy đã không ngừng tìm kiếm tôi giữa đám đông khán giả. Nghĩ đến điều đó, trong lòng tôi dâng lên cảm giác áy náy như thể chính mình đã kéo chân cô ấy lại.

"Tại sao..."

Tono quay mặt đi, nói khẽ:

"Tại sao anh lại đến trễ?"

"Chuyện đó là—"

Đúng lúc tôi không biết phải mở lời ra sao, Miyamae đi bên cạnh đã lên tiếng.

"Là lỗi của tui."

"Này, bà đang nói gì vậy—"

"Là tui kéo ông ấy đi khắp nơi. Tại chụp hình một mình buồn quá, lỡ dắt người ta đi chơi luôn..."

"Xin lỗi nhé." Miyamae cúi đầu nói lời xin lỗi.

"Vậy à..."

Tono có vẻ còn điều gì muốn nói, nhưng mãi vẫn không thốt ra được. Sau cùng, cô ấy cũng cất lời, như thể cố gom hết can đảm lại:

"Miyamae này... Làm ơn đừng... giả làm người yêu của Kirishima nữa được không..."

Nói xong, vẻ mặt Tono trở nên vô cùng ảm đạm.

"Ừm."

Miyamae gật đầu, cố gắng giữ nét mặt tươi tỉnh.

"Tono không sai đâu, người sai là tui, tại tui hơi làm nũng quá thôi."

Tono im lặng một lúc, rồi khẽ nói "Xin lỗi" trước khi đứng dậy.

"Tui còn phải tham dự tiệc mừng."

Nói xong cô ấy bước nhanh khỏi chỗ đó.

Tôi quay sang nhìn Miyamae.

"Sao lại nói dối kiểu đó chứ..."

"Dù sao cũng không thể kể sự thật cho Tono nghe mà."

Miyamae không chỉ tình cờ thấy tôi và Tachibana hôn nhau, mà còn chứng kiến cả cảnh sau khi màn diễn kết thúc, hai chúng tôi ôm lấy nhau.

Từ nãy đến giờ, cô ấy vẫn luôn mang vẻ mặt như có điều gì đó muốn nói, nhưng rồi—

"Chắc chắn là có lý do gì đó, đúng không? Kirishima không phải kiểu người làm chuyện vô nghĩa."

"Với lại—" Miyamae tiếp lời.

"Tui nghĩ bị Tono ghét cũng chẳng sao cả."

"Hả?"

"Bởi như vậy... tui mới có thể tha hồ thích Kirishima mà, đúng không?"

"Này, này!"

"Tui đùa đấy."

Miyamae cúi đầu, giấu đi nét mặt, nói "Đừng căng thẳng thế."

"Tui giấu chuyện giữa Kirishima với Tachibana chỉ vì muốn mọi người vẫn có thể tiếp tục làm bạn với nhau. Nếu ông với Tono cạch mặt nhau thì rắc rối lắm. Thật đấy, chỉ có vậy thôi."

Chỉ có vậy thôi—        

Ghi chú

[Lên trên]
Nanzenji nằm ở khu vực phía bắc Higashiyama của Kyoto. Đến Nanzenji bằng xe buýt, tàu điện ngầm hoặc taxi từ Ga Kyoto
Nanzenji nằm ở khu vực phía bắc Higashiyama của Kyoto. Đến Nanzenji bằng xe buýt, tàu điện ngầm hoặc taxi từ Ga Kyoto
[Lên trên]
là một hình thức hài kịch bằng lời của Nhật Bản , theo truyền thống được biểu diễn tại các nhà hát yose
là một hình thức hài kịch bằng lời của Nhật Bản , theo truyền thống được biểu diễn tại các nhà hát yose
Bình luận (6)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

6 Bình luận

Bộ này ai tốt thì khổ à, Fukuda rồi đến Tono 😭
Xem thêm
ai dính tới thg main cũng khổ mà bác
Xem thêm
Tội tono quá 😭😭😭😭😭😭
Xem thêm
chuyện toàn đưa về mấy tình huống éo le , xong cho main cứu em này hủy hoại em kia , đúng chất drama nặng nề , tôi không thể nào dứt ra được nữa rồi
Xem thêm
tội tono vl dm truyện drama ghê
Xem thêm