Em sẵn lòng làm bạn gái t...
Nishi Jouyou (西 条陽) ReTake (Re岳)
  • Bạn phải đăng nhập để sử dụng bookmark
Tùy chỉnh

Vol 6 (Đã hoàn thành)

Chương 11 : Thời gian ngừng trôi

3 Bình luận - Độ dài: 4,629 từ - Cập nhật:

Tôi cùng Tachibana – người đã trở nên trưởng thành hơn một chút – đi dạo trong khuôn viên đền nơi diễn ra hội sách cũ. Những dải rèm đỏ trắng xen kẽ, sách cũ chất đầy xe đẩy, và dòng người cầm sách đầy thích thú.

Lá ngân hạnh nhuốm vàng bay lượn trong gió.

Cảm giác được ở bên Tachibana giữa lòng Kyoto khiến tôi thấy có chút kỳ lạ, như thể quá khứ và hiện tại đang đan xen vào nhau.

Dù vậy, tôi vẫn nghĩ mùa thu Kyoto thật hợp với Tachibana – người luôn toát lên vẻ binhg dị.

Chúng tôi không nói một lời, chỉ lặng lẽ dạo bước, liếc mắt ngắm nhìn những cuốn sách cũ.

Dù cả hai không hiểu sao lại mang theo một nét buồn man mác trên gương mặt, nhưng cuộc hội ngộ này, giờ đây, cũng chẳng còn gì quá đặc biệt nữa.

Tôi dừng bước khi thấy Tachibana đang bước đến từ phía bên kia đường, cô ấy cũng dừng lại nhìn tôi.

Tôi cố gắng cất lời, nhưng chẳng biết nên nói gì, đành im lặng. Dù vậy, cuối cùng tôi vẫn cố ép mình thốt ra một câu:

"Em… Tachibana..."

Chỉ gọi được tên em ấy thôi mà tôi đã phải gồng hết sức.

Tachibana nhìn tôi một lúc, rồi lấy bảng trắng đeo trước cổ ra viết vài chữ.

"Anh là ai?"

"Ơ, là Kirishima đây mà."

"Không đeo kính à?"

"Lên đại học thì anh đeo kính áp tròng rồi. Ủa, chẳng lẽ em chỉ nhận ra anh nhờ cái kính thôi à?"

Xem ra Tachibana không hề thấy Kirishima – trong bộ yukata giản dị và mang theo đàn hồ cổ phong cách Kyoto – trông có gì ngầu cả.

Thỉnh thoảng cô ấy lại nhìn tôi, như thể định nói gì đó nhưng lại thôi.

Tại sao nhỉ? Rõ ràng buổi nói chuyện đang rất trịnh trọng cơ mà…

"Anh cũng tới tìm sách cũ à?"

Nghe tôi hỏi vậy, Tachibana vui vẻ viết lên bảng:

"Tưởng có manga."

Xem ra chỉ là tiện đường ghé qua.

"Thế còn Shiro?"

"Anh tìm sách triết học."

Tachibana lộ vẻ không hứng thú. Có vẻ cô ấy vẫn như xưa, không thích những thứ quá phức tạp.

"Thực ra đọc rồi sẽ thấy hay lắm đấy."

Tôi lấy vài cuốn sách triết học trên xe đẩy gần đó đưa cho Tachibana.

Cô ấy lập tức lắc đầu nguầy nguậy như một đứa trẻ.

Cảm giác nghịch ngợm trỗi dậy, tôi bèn lấy một cuốn sách toán – môn mà Tachibana ghét nhất thời cấp ba – dí vào mặt cô ấy.

"Không cần! Không cần đâu!"

Tachibana giơ bảng phản đối lia lịa.

"Xin lỗi, xin lỗi."

Tôi bật cười xin lỗi và tiện tay mua luôn vài cuốn.

Sau khi nhận ra chẳng có cuốn nào hợp gu, Tachibana bắt đầu đứng thừ người ngắm chợ.

Nhưng rồi cô ấy phát hiện ra khu vực truyện thiếu nhi và bước tới đó.

"Mẹ từng đọc cho em nghe."

Tachibana đưa tôi xem một quyển truyện tranh có bìa rất dễ thương, rồi cầm thêm một cuốn khác, tiếp tục viết:

"Em gái em từng rất thích quyển này."

Có vẻ Tachibana có nhiều ký ức với truyện tranh thiếu nhi. Cô ấy cứ lần lượt cầm lên từng cuốn, kể cho tôi nghe điều thú vị trong truyện và những kỷ niệm gắn liền với chúng.

Nhưng giữa chừng, chắc thấy viết bảng phiền phức, cô ấy nhét luôn bảng vào túi xách, kéo tay áo tôi, chỉ trỏ lên từng bức tranh trong sách.

Dù tôi không hiểu hết cô ấy muốn nói gì, nhưng cảm giác rất vui và ấm áp, nên tôi cứ gật đầu lia lịa đáp lại.

Tachibana chỉ mua một cuốn truyện, tôi đoán đó hẳn là một quyển thật đặc biệt với cô ấy.

Sau đó, chúng tôi cứ đi loanh quanh trong khuôn viên đền mà chẳng có mục đích gì cụ thể. Hội sách cũ đã hết điều để xem, nhưng dù vậy, chúng tôi vẫn tiếp tục bước đi.

Cả hai đều không biết phải nói gì.

Chúng tôi chẳng nói ra những điều nên nói.

Thậm chí những câu đơn giản như "lâu rồi không gặp", hay "dạo này thế nào" cũng chẳng ai cất lời.

Tôi nghĩ, chỉ cần cùng đi bên nhau như thế này, đối với chúng tôi, đã là lời chào "lâu rồi không gặp" rồi.

Giờ đây Tachibana hoàn toàn không thể cất giọng, chỉ có thể dùng bảng trắng để giao tiếp. Tôi không hỏi vì sao cô ấy lại đến Kyoto, cũng chẳng nhắc đến chuyện giọng nói.

Nhưng đến mức này rồi, hỏi thì có ích gì nữa chứ?

Thực tế là, Tachibana đã mất đi giọng nói, và giờ đang ở Kyoto.

Vậy là đủ.

Và rồi──

Tachibana kéo tay áo tôi, ra hiệu muốn rời khỏi khuôn viên đền. Tôi lặng lẽ đi theo cô ấy.

Rời khỏi khu hội sách, Tachibana đưa mắt nhìn quanh, suy nghĩ một chút rồi tiếp tục bước đi.

Điểm đến là bờ sông Kamo.

Bầu không khí vui vẻ quanh Tachibana tan biến.

Đối mặt với tôi, cô ấy giờ trông đã trưởng thành, là một cô gái mong manh với khí chất mơ hồ.

Cơn gió thu lặng lẽ, không hiểu sao lại man mác buồn, lướt qua giữa hai chúng tôi.

Tachibana cất tiếng.

"Ah... Ưm…"

Cô ấy cố gắng nói điều gì đó. Không phải qua bảng trắng, mà là chính miệng mình. Nhưng rốt cuộc vẫn không phát được tiếng.

"A… ư… a!"

Cô ấy đặt tay lên ngực, há miệng cố gắng phát ra âm thanh, nhưng dù nỗ lực đến đâu cũng không thể thốt lên lời.

"A… a… a…!"

Cô ấy cứ tiếp tục cố gắng phát ra âm thanh.

Ánh mắt Tachibana bắt đầu dao động vì lo lắng, hơi thở cũng dồn dập. Dù đau đớn, cô ấy vẫn cố gắng nói điều gì đó. Nhưng không thể. Khoé mắt bắt đầu ngấn lệ. Trước khi những giọt nước mắt kia kịp lăn xuống──

Tôi bước đến và ôm lấy Tachibana.

"Không cần nói gì cả, không sao đâu nếu không nói được."

Dù không nhìn khẩu hình miệng, tôi vẫn hiểu rõ Tachibana muốn nói điều gì.

"Xin lỗi."

Tachibana đến gặp tôi, chỉ để nói ra lời ấy.

Căn phòng của Tachibana ở chung cư Sakura Bắc Shirakawa vẫn chưa dọn xong, còn chất đầy thùng giấy. Có lẽ cô ấy định dọn sau nên vẫn để đấy.

Dù vậy, Tachibana vẫn tỏ ra rất tự hào.

"Cuối cùng cũng được sống một mình rồi!"

Cô ấy đứng trong bếp, giơ bảng trắng lên trên đầu.

"Em là người có khả năng tự lập đấy nhé!"

Rồi em ấy đun nước bằng ấm điện và pha trà.

"Tự lập hả?"

Tôi ngước lên nhìn trần nhà, thậm chí chưa lắp đèn chiếu sáng.

Tachibana cũng ngước nhìn theo, rồi lặng lẽ chuồn vào phòng. Trong phòng có hai cái ghế, cô ấy ngồi trên một cái, chậm rãi nhâm nhi trà.

Tại bờ sông Kamo, cô ấy đã gần như hoảng loạn vì không thể phát ra tiếng, nhưng giờ đây đã bình tĩnh lại, thậm chí còn có vẻ rất vui. Dù vậy, có thể là cô ấy đang cố gắng tỏ ra như thế để tôi không lo.

"Anh sống ở đâu vậy?"

Tachibana vừa uống trà, vừa viết trên bảng.

"Sơn nữ trang, tầng một toà nhà cũ phía bên kia con đường triết học ấy."

Nghe tôi nói, Tachibana có chút ngượng ngùng.

"Không định bám sát đến thế đâu mà…"

"Anh biết mà."

Chỉ là biết tôi học đại học ở gần đây, nên cô ấy mới thuê một chỗ gần đó, và tình cờ lại ở ngay đối diện.

Nghe nói cô ấy biết trường đại học là do nghe từ Maki. Tôi cũng không nói với Maki, nhưng vì phải báo với trường cấp ba nên cũng không giấu được. Nhân tiện, vì tôi không muốn ai khác biết nên ban đầu Maki cũng không tiết lộ, nhưng sau khi Tachibana ôm mặt giả vờ bị Maki làm khóc giữa phố đông người, cậu ta đã buột miệng nói ra ngay.

"Thế này có hơi quá đáng đấy!"

"Hửm?"

Tachibana nghiêng đầu giả vờ không hiểu.

Tôi hỏi về tình hình gần đây của cô ấy, hầu như đều đúng như tôi đã biết.

"Rời trường cấp ba xong là em bắt đầu học liền, và cực kỳ nghiêm túc."

Tachibana giơ bảng với vẻ mặt rất nghiêm túc.

Tôi liếc nhìn quanh phòng. Hành lý vẫn chưa dọn xong nên không có cảm giác như nơi ở thực thụ, nhưng riêng TV và máy chơi game thì đã lắp đặt đầy đủ.

Tóm lại, Tachibana thi đậu vào khoa âm nhạc của một trường đại học nghệ thuật ở Tokyo, rồi đến Kyoto để hoạt động liên quan đến âm nhạc.

"Hoạt động gì thế?"

Nghe tôi hỏi, Tachibana từ tốn lấy điện thoại ra, mở video cho tôi xem.

Dù không thấy mặt, nhưng đó là video một cô gái chơi piano. Nội dung là bản phối lại của một ca khúc nhạc pop. Những ngón tay thon dài, trắng muốt lướt nhẹ nhàng trên phím đàn.

"Chẳng lẽ… người chơi là…"

"Ừ đó."

Tachibana gật đầu.

Nghe nói ở đại học nghệ thuật, sinh viên từ khi còn đi học đã làm nhạc công phòng thu. Tôi tưởng cô ấy cũng kiểu đó. Nhưng không chỉ vậy, Tachibana còn là một YouTuber chơi piano.

Danh sách video của cô ấy bao gồm các bản phối piano của bài hát nổi tiếng, nhạc phim, và cả nhạc anime.

"Mà còn khá nổi tiếng nữa chứ…"

"Yay~"

Tachibana đeo bảng trắng trước cổ, giơ hai ngón tay tạo dáng chữ V.

Lượt đăng ký và lượt xem đều đạt tới mức chỉ thấy ở những kênh nổi tiếng.

"Em nghĩ kỹ rồi, bí quyết thành công là nhờ vòng một."

"Vòng một á?"

"Bất kể là làm mô hình hay quay clip câu cá, chỉ cần là con gái ngực to làm thì sẽ có nhiều view."

Có vẻ Tachibana đã quay video piano với tư tưởng đó. Trong video không thấy mặt, chỉ quay tay, phím đàn và phần trên ngực.

"Mọi người đều vào xem ngực em hết."

Cô ấy ra chiêu tự hào.

Tôi nhìn kỹ vòng một của Tachibana. So với trước, cô ấy trông chín chắn hơn, có lẽ do quần áo và vẻ ngoài. Nhưng riêng vòng một thì chẳng có gì thay đổi.

Nhận ra ánh mắt tôi, Tachibana lấy tay che ngực, xoay người lại, chu môi nhìn tôi.

"Đến cả anh cũng cứ nhìn chằm chằm vào ngực em."

Ánh mắt trách móc kiểu đó.

Xem ra Tachibana thật lòng tin mình thành công là nhờ vòng một, và có vẻ rất tự tin về điều đó.

"Có hơi tự tin thái quá rồi đó nha~"

Những người để lại bình luận kiểu "âm nhạc tinh tế quá", "thật xúc động", "tôi đã rơi lệ" dưới video chắc chẳng thể nào tưởng tượng được người chơi đàn lại bắt đầu với ý định… khoe ngực câu view.

Dù sao thì, tạm không nhắc đến sự trái ngược đó, Tachibana đã gặt hái thành công. Hơn thế nữa, các hoạt động của cô ấy đang bước vào một giai đoạn mới.

"Tiếp theo, không chỉ trên mạng, em định sẽ biểu diễn trước công chúng."

Có vẻ Tachibana đã nhận được khá nhiều lời mời kiểu đó.

Sau khi bàn bạc với bạn bè ở trường nghệ thuật, cô ấy được khuyên rằng thử tham gia cũng không tệ.

"Ừm, so với vòng một thì ngoại hình chắc chắn là—"

Đúng lúc đó, tôi chợt nhận ra Tachibana không dùng tên thật khi hoạt động. Tên kênh video của cô ấy chỉ là một cái tên La-tinh đơn giản. Và cái tên đó, tôi có cảm giác đã thấy ở đâu rồi.

"Đừng nói là, em sẽ biểu diễn ở lễ hội đại học của anh đấy nhá?"

"Đúng vậy."

Tachibana khẽ gật đầu.

Ban tổ chức lễ hội trường của tôi đã mời Tachibana biểu diễn trên sân khấu.

"Không chỉ trường của anh, em còn sẽ biểu diễn ở nhiều nơi khác nữa."

Tachibana chọn lễ hội trường đại học làm buổi ra mắt chính thức đầu tiên.

Sắp tới là mùa lễ hội trường, các trường đại học đều tổ chức sự kiện. Đặc biệt là ở Kyoto, có rất nhiều trường, mà khu chung cư Sakura Bắc Shirakawa lại nằm ở vị trí khá thuận tiện.

"Vậy à, em cũng cố gắng nhiều thật đấy."

"Ừm."

"Thật ra anh cũng sẽ lên sân khấu ở lễ hội."

"Vậy sao?"

"Anh đánh trống Taiko."

"…………"

"Gần đây anh còn luyện cả đàn hồ cầm nữa—Ơ? Gì vậy? Sao lại trông buồn bã đến thế?"

Tachibana vội viết chữ lên bảng trắng.

"Shiro, rốt cuộc anh đang theo đuổi cái gì vậy?"

"Anh cũng không biết!"

Khi chúng tôi đang trò chuyện như thế, Tachibana thấy tách trà đã cạn nên đứng dậy đi đun nước. Nhưng lúc đó, cô ấy lảo đảo như mất thăng bằng, suýt nữa thì ngã xuống sàn.

Tôi đỡ lấy Tachibana.

Ngay khoảnh khắc chạm vào cô ấy.

Không hiểu vì sao, trong đầu tôi chợt thoáng qua bầu không khí của phòng câu lạc bộ thời cấp ba.

Cảm giác rung động nơi lồng ngực lúc đó, và cả nỗi nhớ đến mức đau nhói, bỗng ùa về một cách sống động. Như thể những gì đọng lại trong trái tim Tachibana giờ đây đang chảy ngược vào cơ thể tôi.

Căn phòng thiếu đi hơi thở cuộc sống, bao trùm bởi một nỗi cô đơn mơ hồ.

Lúc ôm chặt Tachibana bên bờ sông Kamo, cô ấy đang trong trạng thái hoảng loạn nên tôi không còn tâm trí để cảm nhận gì. Nhưng bây giờ, tôi có thể cảm nhận rõ ràng từng đường nét mong manh của cô ấy.

Hàng mi dài, thân hình mảnh mai, mái tóc mỏng nhẹ, và nhiệt độ cơ thể hơi thấp.

Tachibana ngẩng đầu lên, đôi mắt trong như thuỷ tinh chăm chú nhìn tôi.

Bằng cảm xúc và trực giác, tôi hiểu rằng giữa tôi và Tachibana chắc chắn có một mối liên kết rất sâu sắc. Giờ phút này, nếu hôn nhau thì cũng là điều rất đỗi tự nhiên. Với mối quan hệ giữa tôi và Tachibana, chuyện đó như nước xuôi dòng, chẳng có gì trái lẽ.

Nhưng tôi đã không làm vậy.

Tachibana khẽ tựa đầu vào ngực tôi một lúc, rồi đột ngột rời khỏi, vén tóc ra sau tai, viết chữ lên bảng trắng và đưa cho tôi xem.

"Anh hãy đến gặp Hayasaka đi."

Cô ấy nói rằng muốn xin lỗi, rồi—

"Lần này, em muốn đối mặt thật nghiêm túc."

Tachibana nhìn thẳng vào mắt tôi với ánh nhìn trong suốt, cô ấy là một cô gái rất đỗi thuần khiết, như một dòng suối trong veo.

Tôi biết rõ thực tại của cô ấy.

Tachibana quả thật đã trưởng thành hơn một chút. Trong khoảng thời gian tôi không biết đến, cô ấy đã tích luỹ được nhiều điều mới mẻ. Đó là những người bạn ở trường nghệ thuật, là kỹ năng chơi piano.

Thế nhưng, trong chuyện tình cảm—

Thời gian của Tachibana vẫn đứng yên.

Cô ấy vẫn còn ở lại trong quãng thời gian ấy.

Và bây giờ, cô ấy muốn tiếp tục nó.

Người đang đứng trước mặt tôi lúc này, không phải là một sinh viên nghệ thuật sang trọng và rạng rỡ.

Mà là một cô gái mười bảy tuổi xuân, mong manh như cốc thuỷ tinh dễ vỡ.

Chúng tôi bước đến một trung tâm mua sắm lớn.

Phòng bếp trong căn hộ của Tachibana vẫn chưa có đèn trần. Không chỉ vậy, dụng cụ bếp cũng thiếu, tủ lạnh thì trống trơn.

Tôi giúp cô ấy tháo vài thùng giấy, nhưng hầu hết bên trong toàn là quần áo.

"Người đóng gói chắc là Marie Antoinette[note71536] rồi…"

Nghe tôi thì thầm như vậy, mặt Tachibana đỏ bừng.

Chỉ có một thùng là nặng hơn đám quần áo, còn phát ra tiếng động lách cách. Tôi cứ tưởng bên trong là đồ sinh hoạt, ai ngờ lại là mấy món phụ kiện chuyên dụng cho game thủ hạng nặng.

"Tachibana…"

"Có lẽ là em gái em đóng nhầm."

Chính vì thế, chúng tôi mới đến trung tâm mua sắm để mua sắm đồ sinh hoạt.

Ở cửa hàng nội thất, chúng tôi mua đèn trần và nồi điện, rồi sang tiệm đồ gia dụng mua bọt biển rửa chén, bếp từ và các món dễ sử dụng khác. Kinh nghiệm sống ở Sơn nữ trang đã giúp tôi phát huy tác dụng. Tachibana thì chọn thêm vài chai tinh dầu thơm và thú nhồi bông và vài thứ lặt vặt.

Tachibana thanh toán bằng thẻ tín dụng, có vẻ cô ấy kiếm được kha khá nhờ mấy video. Cô ấy rút từ ví ra một chiếc thẻ ánh vàng lấp lánh rồi giơ tay làm dấu chiến thắng với tôi.

Khi đang đi dạo trong trung tâm thương mại, tôi cứ mãi băn khoăn không biết nên nói với Tachibana về chuyện tôi đang hẹn hò với Tono như thế nào.

Là nên nghiêm túc nói ra, hay chỉ tiện miệng nhắc đến?

Suy nghĩ mãi, đến khi hai đứa nằm thử lên giường trưng bày trong khu nội thất, tôi suýt nữa đã lỡ lời.

Nhưng Tachibana nhận ra tôi có gì đó lạ. Thấy cô ấy nghiêng đầu, nở nụ cười vô tư hỏi "Sao vậy?", tôi lại chẳng thể thốt nên lời.

Khi đi trong cửa hàng, tay chúng tôi mấy lần vô tình chạm vào nhau, suýt nữa đã nắm tay. Giữa tôi và Tachibana có một lực hút đặc biệt, mà người ngoài không thể hiểu được.

Tuy nhiên, Tachibana nhanh chóng rụt tay lại.

"Như vậy là có lỗi với Hayasaka."

Đó là lý do của cô ấy.

Thế giới của Tachibana đã mở rộng, không chỉ quay video piano, còn nhận được nhiều lời mời biểu diễn, kết bạn với những người bạn trường nghệ thuật khác hẳn cư dân trong Sơn nữ trang.

Nhưng trong lòng cô ấy vẫn giữ nguyên phần hồn nhiên của một thiếu nữ. Ở đó, chỉ có tôi và Hayasaka.

Đem chuyện tôi đang hẹn hò với một cô gái chẳng liên quan gì đến thế giới đó nói ra với một người như Tachibana, tôi cảm thấy thật tàn nhẫn.

Tôi không thể nói gì cả, chỉ để thời gian lặng lẽ trôi qua.

"Ngon thật đấy."

Tachibana viết lên bảng trắng.

Sau khi mệt vì mua sắm, chúng tôi đến khu ẩm thực nghỉ ngơi, lúc đó má cô ấy phồng lên như sóc nhỏ.

"Nhắc đến Kyoto là phải ăn takoyaki."

"Thật ra món đó nổi tiếng ở Osaka mà."

"Ừ, đúng là khác biệt nơi sản xuất."

"Nhưng quán này hình như từ Tsukiji đến đấy."

"Giận rồi."

"Xin lỗi, xin lỗi."

Cuối cùng, tôi chẳng thể tìm được thời điểm nào để nói về chuyện giữa tôi và Tono.

Dù chỉ là một quãng thời gian ngắn ngủi, nhưng kể từ ngày hội sách cũ đến nay, tôi và Tachibana đã ở bên nhau. Trong khoảng thời gian đó, tôi nhận ra rằng giữa tôi và cô ấy không cần đến lời nói.

Dĩ nhiên không phải là kiểu thần giao cách cảm gì cả, nhưng chỉ cần người kia hơi cúi đầu hay im lặng một chút, chúng tôi đều hiểu được tâm trạng của nhau.

Và lúc đó cũng vậy.

Chuyện xảy ra khi chúng tôi mua sắm xong và đang đi bộ về khu chung cư Sakura, dọc con hẻm nhỏ giữa hai dãy nhà.

Tachibana dừng chân trước một cửa tiệm nhỏ bán đồng hồ và kính mắt.

Cô ấy có vẻ muốn nói gì đó, ánh mắt nhìn thẳng vào tôi.

"Tachibana, anh không còn đeo kính nữa đâu—"

Tôi không thể nói ra câu ấy. Không thể mang chuyện mình đã tiến về phía trước ra kể với một người chẳng hề hay biết gì.

Thế nên tôi gật đầu và cùng cô ấy bước vào tiệm.

Bên trong là không gian cổ kính, một ông lão trông khó gần đang đọc báo. Ông ta liếc nhìn chúng tôi một cái rồi lại cúi xuống đọc tiếp.

Tachibana nhìn lần lượt các mẫu kính trong tủ kính, rồi chỉ vào một cặp gọng tròn gọi là kính Lloyd.

Có vẻ cô ấy muốn tôi đeo chiếc đó.

"À, ừm, cái đó thì…"

Ngay lúc ấy, ông lão đang đọc báo chợt nói mà không thèm ngẩng đầu:

"Capote đấy."

"Truman Capote[note71539] cũng thích đeo kiểu kính này."

Ông ấy là một tiểu thuyết gia thời kỳ nước Mỹ tươi đẹp xưa kia, tác giả của "Bữa sáng ở Tiffany[note71538]".

Không hổ là kiểu kính ông ấy yêu thích, giá cả cũng chẳng rẻ. Nhưng Tachibana có vẻ rất thích, lại định rút thẻ ra.

"Tachibana, cái này…"

Tôi ngăn tay cô ấy lại.

"…Anh sẽ tự mua."

Trên đường về, mặt Tachibana thoáng vẻ lo lắng.

"Shiro, không sao chứ?"

"Ừ, dù hơi tốn thật, nhưng anh còn trồng giá đỗ và mầm đậu mà."

Kính được lắp tròng ngay tại tiệm. Khi ông lão đưa kính cho tôi, Tachibana trông vô cùng mãn nguyện.

"Anh không đeo thử à?"

Vừa đi, Tachibana vừa giơ bảng lên hỏi.

Tôi cho kính vào hộp, bỏ vào túi xách.

"Anh vẫn đang đeo kính áp tròng mà…"

"Vứt đi luôn đi."

"Em thật là táo bạo nhể~"

Tôi biết rất rõ, nếu tôi đeo kính thì Tachibana sẽ rất vui. Nhưng làm vậy tuy là sự dịu dàng, cũng là điều tàn nhẫn. Vì thế giới này không chỉ có tôi và Tachibana.

Nếu cứ thế quay về, chắc hẳn chúng tôi sẽ cùng lắp đèn, sắp xếp đồ đạc, rồi cùng nhau nấu bữa tối và trò chuyện vui vẻ.

Nhưng, khoảng thời gian dịu dàng ấy… không thể tiếp diễn nữa. Thế nên tôi mở lời:

"Tachibana—"

Chúng tôi đến đoạn đường riêng giữa Sơn nữ trang và khu chung cư Sakura.

Tôi dừng lại, quay sang nhìn Tachibana. Đúng lúc tôi định nói "Anh có chuyện muốn nói"—

"Hayasaka đang ở một thị trấn ven biển."

Có vẻ cô ấy nghe từ Maki.

"Anh đặt đồ xong thì đến gặp cô ấy đi."

"Em muốn giải quyết nghiêm túc chuyện giữa em và Hayasaka."

"Cũng không thể được như hồi cấp ba được nữa rồi." – cô ấy đã viết như vậy.

"Nếu Hayasaka không thể tha thứ cho em thì cũng không sao. Khi đó em sẽ từ bỏ Shiro. Dù sao thì em cũng đã làm chuyện quá đáng với mọi người. Nếu là vì Hayasaka, em sẵn sàng chấp nhận."

Tình cảm của Tachibana vẫn dừng lại ở thời điểm ấy, và dường như cô cũng nghĩ rằng tôi và Hayasaka vẫn giữ nguyên như ngày xưa. Là một cô gái trong sáng, ngây thơ, vẫn luôn ấp ủ tình đầu.

Tôi cảm thấy buồn vì khoảng cách thời gian đã sinh ra giữa tôi và cô ấy.

"Nhưng biết đâu, Hayasaka đã không còn xem trọng em nữa cũng nên."

Nghe tôi nói với vẻ đau lòng, Tachibana khẽ nhíu mày.

"Không thể nào."

"Em nhìn ra được." – cô ấy khẳng định.

"Cảm xúc của Hayasaka không phải thứ dễ dàng lay chuyển đến vậy."

Tachibana vẫn tin vào tôi và Hayasaka của ngày đó.

Cô ấy vẫn chưa từng tưởng tượng được rằng tôi lại có thể quen một người chẳng hề liên quan đến cả cô ấy lẫn Hayasaka.

Nói ra chuyện này, chẳng khác gì phá vỡ thế giới trong trắng mà Tachibana đang giữ gìn.

Thế nhưng, tôi vẫn phải nói. Phải nói ra ở đây mới đúng. Tôi ôm lấy quyết tâm ấy, mở lời:

"Anh có chuyện cần nói với em, Tachibana."

Tachibana rất nhạy cảm. Ngay lập tức cô nhận ra đó là chuyện không tốt, vẻ mặt liền trở nên bối rối.

Trông cô giống như một chú cún con đi lạc, quên cả đường về nhà.

Dù đã đánh mất ngôn ngữ, Tachibana vẫn tin tưởng tôi.

Tôi thấy rất có lỗi. Giá như tôi có thể cùng cô ấy dọn dẹp căn phòng, rồi cả hai cùng lên chuyến tàu đến thị trấn bên biển để gặp Hayasaka, hẳn đó sẽ là một hành trình tuổi trẻ tràn ngập nỗi nhớ và đẹp đẽ biết bao.

Nhưng tôi – người đã chọn không đứng lại trong quá khứ – không thể làm vậy được.

Vì thế—

Tôi định nói ra sự thật—

Ngay khoảnh khắc đó.

"Kirishima à~"

Từ phía đường cái vọng đến tiếng gọi.

"Ồ, chẳng phải là Tachibana sao?"

Là Tono. Cô ấy bước lại gần, đảo mắt giữa tôi và Tachibana, rồi nhìn xuống hành lý tôi đang xách, ra vẻ như đã hiểu ra điều gì đó.

"Thì ra là Tachibana chuyển đến Kyoto rồi ha. Rồi lúc đang kéo hành lý nặng thì được Kirishima giúp đỡ, hóa ra là vậy, hóa ra là vậy."

Có vẻ như Tono đã diễn giải mọi chuyện như vậy.

Tachibana trông bối rối, không hiểu vì sao cô gái sống ở căn phòng bên lại quen biết tôi.

Nhận ra sự nghi hoặc của Tachibana, Tono liền khoác lấy tay tôi rồi nói:

"Đây là bạn trai của tui – Kirishima. Không biết là do ăn cà ri hay do nghe lời Erich gì đó, mà anh ấy luôn muốn giúp đỡ người khác. Nên chắc chắn sẽ giúp cả bà nữa, Tachibana! Nếu có gì khó khăn thì cứ thoải mái nhờ anh ấy nhé!"

052047e1-9fbd-49a4-b238-846401340d48.jpg

Lúc đầu, Tachibana trông có vẻ ngơ ngác.

Có lẽ cô không hiểu chuyện gì đang xảy ra, và cũng không rõ Tono đang nói gì.

Nhưng rồi, cô ấy dần hiểu ra. Vẻ mặt trên gương mặt đó chậm rãi tan biến.

Rồi đôi mắt như thủy tinh kia bắt đầu rung động.

Tôi cứ ngỡ cô ấy sẽ quỵ xuống ngay tại chỗ.

Nhưng chuyện đó đã không xảy ra.

Chắc là vì cô ấy đã hẹn với Hayasaka sẽ cùng chơi sau đó.

"Tachibana? Cậu đến Kyoto rồi à?"

Hayasaka bước ra từ phía sau Tono. Rồi giả vờ như tình cờ gặp mặt, cô ấy mừng rỡ ôm lấy Tachibana.

"Thật vui vì lại được gặp cậu!"

Hayasaka vừa nói, vừa nhẹ nhàng áp đầu Tachibana vào vai mình để không ai nhìn thấy vẻ mặt cô ấy.

"Chúng mình học chung cấp ba, lâu lắm rồi mới gặp lại. Tui muốn nói chuyện riêng một chút với cậu ấy, được chứ?"

"Đương nhiên rồi!"

Tono có vẻ rất vui khi biết hai người họ quen nhau, chắc là thấy mối quan hệ con người đang dần kết nối lại với nhau.

"Hai người cứ thoải mái nhé! Đừng bận tâm đến tui!"

"Ừ, cảm ơn bà."

Hayasaka dắt Tachibana rời khỏi chỗ đó.

Ngay từ đầu, cô ấy đến Kyoto là vì chuyện này.

Ghi chú

[Lên trên]
Maria Antonia của nguyên là Nữ Đại công tước Áo, thường được biết đến với tên Pháp là Marie Antoinette về sau sau trở thành Vương hậu của Vương quốc Pháp và Navarra từ năm 1774 đến năm 1792. Bà nổi tiếng là một trong những Vương hậu gây tranh cãi nhất, không chỉ đối với lịch sử Pháp mà còn là lịch sử Châu Âu vào cuối thế kỉ 18.
Maria Antonia của nguyên là Nữ Đại công tước Áo, thường được biết đến với tên Pháp là Marie Antoinette về sau sau trở thành Vương hậu của Vương quốc Pháp và Navarra từ năm 1774 đến năm 1792. Bà nổi tiếng là một trong những Vương hậu gây tranh cãi nhất, không chỉ đối với lịch sử Pháp mà còn là lịch sử Châu Âu vào cuối thế kỉ 18.
[Lên trên]
Breakfast at Tiffany's
Breakfast at Tiffany's
[Lên trên]
tên khai sinh Truman Streckfus Persons, là nhà văn Mỹ với nhiều truyện ngắn, tiểu thuyết, kịch và văn học phi hư cấu
tên khai sinh Truman Streckfus Persons, là nhà văn Mỹ với nhiều truyện ngắn, tiểu thuyết, kịch và văn học phi hư cấu
Bình luận (3)
Báo cáo bình luận không phù hợp ở đây

3 Bình luận

Đoán vội ko hẹn hò với haya thì em nó sẽ tiến công😴
Xem thêm
thương mấy em gái vc
Xem thêm